Ân Oán Quan Trường
Chương 15: Những chuyện lờ mờ trong bóng tối
- Sao? Các hạ nghĩ sao?
Hàn Ngọc Trác đáp :
- Chuyện chắc không đơn giản như thế, Lương gia huynh đệ là những người vì oan đến thình lình nên họ cũng đang nỗ lực tìm kiếm Triệu đại nhân. Đông Xưởng bắt họ không lợi mà còn có hại.
Vệ đô thống nhìn sững Hàn Ngọc Trác :
- Các hạ đã biết tổ chức bắt cóc Triệu đại nhân?
Hàn Ngọc Trác hỏi lại :
- Đô thống chắc có biết Tàn Khuyết môn, một tổ chức giang hồ quật khởi hồi mười năm về trước chứ?
Vệ đô thống gật đầu :
- Bản chức có nghe nói qua, nhưng là...
Hàn Ngọc Trác chận nói :
- Tàn Khuyết môn quật khởi khá mạnh nhưng chỉ trong vòng không đầy một năm là biệt tăm. Nay họ lại lộ diện, và chỉ một hành động đầu tiên là họ kinh động võ lâm, họ đã bắt cóc Triệu đại nhân.
Vệ đô thống hỏi :
- Làm sao các hạ lại biết Tàn Khuyết môn bắt cóc Triệu đại nhân?
Hàn Ngọc Trác lại thuật chuyện, Tần Đức Nghĩa và chính mình đã gặp người của Tàn Khuyết môn, hắn không giấu một điểm nào, chỉ có chuyện Âm bà bà là hắn không đề cập.
Vệ đô thống cau mày :
- Cứ như thế thì quả là Tàn Khuyết môn đã bắt Triệu đại nhân, chỉ có điều không biết nguyên nhân có phải là chuyện ân oán quan trường hay vì một lẽ gì khác nữa...
Hàn Ngọc Trác nói :
- Người trong quan trường muốn thanh toán đồng liêu, không thể nào dễ dàng lộ diên, nên cần phải mãi thông với hắc đạo giang hồ, đó là chuyện không phải lạ, một chuyện đã có từ trước đến nay.
Vệ đô thống gật gật :
- Triệu đại nhân là con người cương trực trung can, tự nhiên trong triều có rất nhiều kẻ thù, chỉ có điều đối với chuyện Đông Xưởng...
Hàn Ngọc Trác nói :
- Sợ rằng đó lại là một chuyện khác nữa.
Vệ đô thống thở ra :
- Gần đây quả thật có nhiều chuyện trong quan trường vô cùng rắc rối.
Hàn Ngọc Trác cũng gật đầu :
- Đúng như thế, quan trường đă có người cần đến cái mạng của Triệu đại nhân, giang hồ lại cũng có nhiều phe phái cùng một mục đích, chuyện đó quả không phải là dễ giải quyết.
Vệ đô thống ngó Hàn Ngọc Trác :
- Các hạ, trong giang hồ nhiều phe phái muốn xâm phạm Triệu đại nhân nữa sao?
Nghĩ đến Âm bà bà có thể đã không thành là lực lượng hăm dọa nên Hàn Ngọc Trác nói :
- Một vị quan tốt, thanh liêm cương trực như Triệu đại nhân vốn là khắc tinh của hắc đạo giang hồ, họ đã coi Triệu đại nhân như một cái gai ở sau lưng, một cái đinh trong mắt.
Vệ đô thống gật đầu :
- Đúng như thế, chỉ có điều Triệu đại nhân ngồi trên xe của Lương gia tiêu cục, cứ theo lý thì Lương gia có trách nhiệm lo cứu Triệu đại nhân. Các hạ lại là bằng hữu của Lương gia, giúp Lương gia một tay cũng là thế bất dụng từ, trong khi các hạ đã biết Triệu đại nhân trong tay của Tàn Khuyết môn mà lại khoanh tay ngồi ngó như thế hay sao?
Hàn Ngọc Trác lắc đầu :
- Vệ đô thống, chuyện ân oán quan trường, Lương gia thật đành bất lực mà cũng không khi nào lại dám nhúng tay vào.
Vệ đô thống cau mày :
- Các hạ đáng là một võ lâm tuấn kiệt mà sao lại nói ra những lời như thế? Ngồi trên xe của Lương gia, tự nhiên Lương gia phải lo vấn đề bình yên cho Triệu đại nhân là một, cứu một vị đại thần gặp nạn là hai, nếu không kể vào chuyện ấy đi nữa, một thần tử của quốc gia có thể ngồi nhìn gian thần hãm hại trung lương khuynh đảo xã tắc như thế hay sao? Nếu một vị rường cột của triều đình, một vị được xứng đáng gọi là coi dân như phụ mẫu như thế bị hại, bậc thần tử có lẽ tọa thị điềm nhiên mà yên ổn lương tâm hay sao?
Hàn Ngọc Trác cười cười :
- Vệ đô thống nói rất phải, chỉ có điều đối với thế lực quan trường, những người có quyền sinh sát như Đông Xưởng chẳng hạn, người trong giang hồ thảo dân nào có nghĩa lý gì? Đặt vấn đề chống cự thì chẳng khác nào mang trứng ra chọi đá. Vả lại, một người dân nếu cần đến lòng trung nghĩa, đem lương tâm ra để hành sự, nhưng đến khi họ bị một thế lực của quan trường đè ép như Đông Xưởng đối Lương gia huynh đệ thì ai là người cứu trợ? Nghe đại làm càn là chuyện rước họa vào thân mà thôi.
Vệ đô thống nhướng mắt :
- Người như các hạ mà lại đi sợ quyền thế hay sao?
Hàn Ngọc Trác cười :
- Xin Đô thống xét lại, trong đời này có một ai lại không sợ quyền thế đâu?
Vệ đô thống đứng lên cười lạt :
- Cái gọi là võ lâm hiệp nghĩa, hóa cũng chỉ là những kẻ co đầu rút cổ, úy tử tham sinh, thật khiến cho người chứng kiến phải nhiều thất vọng. Như vậy thì làm sao gọi là công lý? Làm sao gọi là hiệp nghĩa? Phải chăng cũng chỉ là chuyện giả trá ở đầu môi chót lưỡi? Rất tiếc là ta đã nhìn lầm. Người không cùng một ý chí nói chuyện cũng chỉ là vô ích. Con người họ Vệ của ta, cho dầu mất Đô thống, cho dầu cái mạng phải lâm nguy, cũng quyết phải cứu cho kỳ được Triệu đại nhân chứ không thể sống mà cứ khoanh tay vòng gối. Xin mời các hạ đi ra.
Hàn Ngọc Trác cười đứng dậy bước ra.
Vừa tới cửa, Vệ đô thống vụt quát :
- Đứng lại!
Hàn Ngọc Trác dừng bước nhưng không quay đầu mà cũng không tỏ vẻ gì rúng động.
Vệ đô thống gằn gằn :
- Giết ngươi kể cũng dơ tay, hãy đi đi cho khuất.
Hàn Ngọc Trác vùng quay lại :
- Xin Đô thống đừng quên rằng sản nghiệp của Lương gia còn đây, thảo dân lại vốn là bằng hữu của họ mà cũng là chỗ trú của thảo dân ở tại đây.
Vệ đô thống cười khuẩy :
- Thanh danh của Lương gia huynh đệ từ trước đến nay khá lắm, anh em của họ xưng danh là hiệp nghĩa anh hùng và như thế là các hạ không đáng gọi là bằng hữu của họ, bắt đầu từ giờ này, Lương gia tiêu cục bị niêm phong, không một ai được léo lánh đến đây.
Hàn Ngọc Trác hỏi :
- Bằng vào lẽ chi mà Đô thống lại niêm phong sản nghiệp của Lương gia tiêu cục?
Vệ đô thống gằn gằn :
- Vì ta là Đô thống của Cẩm Y Thị Vệ.
Hàn Ngọc Trác nói :
- Cho dầu là Đô thống của Cẩm Y Thị Vệ cũng không thể vô duyên vô cớ...
Vệ đô thống trầm giọng :
- Cho dầu như thế nào? Như thế nào gọi là vô duyên vô cớ? Bằng vào báo cáo của địa phương, Lương gia tiêu cục cấu kết với cường đạo bắt cóc Triệu đại nhân là đủ để toàn gia tru lục chứ đâu chỉ niêm phong như thế không đâu? Phương cách này là hãy còn nhẹ đó.
Hàn Ngọc Trác nói :
- Cứ nói bằng cách đó thì có lẽ thảo dân xin cảm tạ Đô thống.
Vệ đô thống quát :
- Không cần, người có thể đi đi.
Hàn Ngọc Trác nhún nhún vai :
- Đô thống thấy chưa? Hội thảo dân bé nhỏ làm sao lại có thể cãi lý được với người có quyền cao thế lớn như vị Đô thống của Cẩm Y Thị Vệ!
Hắn quay mình đi thẳng ra ngoài.
Số Thị vệ vây chung quanh phòng người nào cũng gương mặt hầm hầm, nhưng không một ai có ý ra tay.
Hàn Ngọc Trác chấp tay sau đít ung dung đi ra, ánh mắt ngời ngời của hắn như những tia sao sáng.
Vừa ra khỏi sân, hắn chợt nghe vó ngựa khua đề và có tiếng bánh xe lăn văng vẳng, vụt nhớ đến Triệu Hoàng Anh.
Phải chăng nàng đã chẳng yên lòng? Phải chăng nàng nghĩ đến sự an nguy của hắn cho nên thấy hắn trở ra rồi nàng mới chịu đi?
Thật là một mối lo ngại không đâu, trong thiên hạ làm sao có người chế ngự được Tiểu Mạnh Thường của Trường Bạch thế gia?
Nhưng lo là vẫn lo, chuyện có đáng lo hay không là một chuyện mà vấn đề quan tâm lại là chuyện khác.
Bình thủy tương phùng, duyên gặp gỡ chưa quá hai lần, sao nàng lại quan tâm như thế?
Nhưng bây giờ thì cũng không phải là lúc có thể nghĩ về chuyện đó nhiều hơn, trước mắt là phải tìm lại cho được Triệu đại nhân và Lương gia huynh đệ. Hàn Ngọc Trác lầm lũi bước đi, hắn càng nghĩ càng thấy vấn đề mỗi lúc thêm phức tạp.
Sự việc lần lần càng đi vào nguy kịch, nếu Triệu đại nhân bị chuyển tới tay kẻ thù chính thì chắc chắn mạng sống rất khó lòng đảm bảo và có như thế thì sự tổn thất của triều đình cũng không sao lường được.
Càng nghĩ, Hàn Ngọc Trác càng cảm thấy rung rinh, hắn bước đi thật nhanh và suy nghĩ thật kỹ cho con đường sắp tới.
° ° °
Thẳng thốt một hơi không dám nghĩ, Hàn Ngọc Trác đi được năm sáu dặm thì đêm đã về khuya, cảnh vật tứ bề vắng vẻ, hắn dừng bước lại trầm ngâm.
Bây giờ thì không có cách nào để hỏi thăm và thật chẳng biết hỏi thăm ai, Hàn Ngọc Trác chỉ mong trên con đường này tìm ra dược một dấu vết để phăng lần, nhưng sự thật thì đêm tối trầm trầm như thế này đâu phải dễ dàng tìm kiếm?
Dấu xe, dấu ngựa nếu có cũng khó thể nhìn ra.
Vả lại, trên con đường cái này, đâu phải chỉ có một cỗ xe hay vài ba con ngựa? Cũng không phải xe ngựa đi có một chiều, làm sao có thể đoán được ngựa nào, xe nào của đám Đông Xưởng còn in dấu?
Hàn Ngọc Trác dứng trong bóng tối của màn đêm cau mày tư lự. Thình lình, hắn chợt thấy phía trước mặt xa xa có một ánh đèn.
Hắn đưa mắt nhìn về bên trái, cách con đường cái một khoảng xa, có một khu rừng rậm và giải núi không cao lắm nhưng nối tiếp liền nhau chạy xéo về hướng Tây nam. Trong đêm tối trông y như một con khủng long uốn mình giữa vùng hoang dã.
Ánh đèn chóp lên cách gần trăm trượng ở vùng phụ cận giải núi và có lẽ lẩn khuất trong đám rừng sâu.
Hàn Ngọc Trác nhìn vào địa thế, nơi đó chắc chắn không phải sơn thôn, cũng không phải những túp chòi của dân miền núi, nhưng tại làm sao lại có ánh đèn.
Mối nghi ngờ dâng lên, Hàn Ngọc Trác có linh cảm biết đâu nơi đó lại không tìm ra dấu vết, hắn bèn nhắm hướng có ánh đèn phi thân đi tới.
Thừa biết đó là một phương pháp không phải là hay nhưng ngay trong hoàn cảnh bây giờ, ngoài cách đó ra không còn có cách nào khác hơn nữa.
Đã có dược một nội gia chân lực, sức khinh công của Hàn Ngọc Trác đối với khoảng cách đó chỉ là việc đến trong nháy mắt, hắn đứng thật yên và cố lắng nghe bốn phía vì ánh đèn khi nãy đã mất rồi.
Ánh đèn đó từ đâu mà có? Là ánh lửa xẹt ngang hay là ánh đèn báo hiệu của kẻ dạ hành?
Ngay lúc Hàn Ngọc Trác còn đang hoang mang, hắn chợ thấy cách đó chừng bốn năm mươi trượng, ánh đèn lại chớp lên, cũng chỉ chớp lên rồi lặn mất.
Không để chậm mất, Hàn Ngọc Trác nhún chân tung mình lao tới thật nhanh.
Tại chỗ ánh đèn sau này là một khu rừng rậm, nhưng hoàn toàn không có một động tĩnh nào. Không có một bóng khả nghi, cũng không thấy bóng chim thay đổi chỗ ngủ như những trường hợp có biến động thông thường.
Thật là vô lý, nhưng không chỉ một giây sau, khi Hàn Ngọc Trác lắng tai nghe thì từ trong ven rừng chợt có tiếng động thật nhẹ và thật lạ.
Là người đã từng làm khách dạ hành, Hàn Ngọc Trác nhận ra ngay đó là tiếng áo khua trong gió, tuy thật nhỏ nhưng đối với thính giác của hắn thì cũng thật rõ ràng.
Hình như có người đang phi thân qua lại trong rừng.
Nhưng nếu đúng thì họ là ai? Và họ đang thi thố chuyện gì? Không lẽ họ lại vào đây để luyện công giữa đêm khuya khoắt?
Chuyện luyện công giữa rừng vào lúc đêm khuya để cho không người biết, không người thấy cũng không phải là chuyện lạ, chỉ là ở chỗ là tại làm sao lại có ánh đèn, vì đó là việc kỵ nhất của những ai đã có biết qua qui tắc giang hồ.
Đột nhiên, tiếng áo khua trong gió biến đổi, từ vị trí qua lại trong rừng dẫn lần ra phía ngoài, gần trước Hàn Ngọc Trác đang đứng nấp.
Thụp mình phía sau một gốc cây to, Hàn Ngọc Trác cẩn thận đưa mắt quan sát. Người từ trong rừng lướt ra thật nhanh. Nhanh đến mức thiếu chút nữa là hắn không nấp kịp.
Bây giờ thì bóng người đã ra tới ngang chỗ Hàn Ngọc Trác đứng khi nãy hắn nhìn thấy khá rõ, đó là một người choàng áo đen, tóc xập xõa tới lưng.
Nhân vật giang hồ, có nhiều người dáng mạo thật kỳ dị, nhưng với dáng người này kỳ dị đến mức đáng gọi là "quái nhân".
Bóng người đứng quay mặt về hướng tây, đúng vào hướng mà Hàn Ngọc Trác đang nấp, vì thế, hắn không thấy mặt, nhưng chỉ bằng vào khổ áo đen rộng thùng thình và với mớ tóc chảy dài xuống lưng, cũng đủ làm cho những ai yếu bóng vía phải rùng mình.
Người mặc áo choàng đen vút ra không xa, chỉ cách ven rừng hơn một trượng là đứng lại, Hàn Ngọc Trác lặng yên quan sát.
Hình như người mặc áo choàng đen đang đợi một người nào khác, ánh lửa khi nãy rất có thể do người ấy phát ra để làm báo hiệu.
Quả nhiên, một lúc sau đó từ xa xa có một vệt đen vút đến, trong đêm tối vệt đen đó y như một nùi khói, nếu không có kinh nghiệm nhất định không lam sao nhận ra đó là một bóng người.
Chỉ trong nháy mắt, trước mặt Hàn Ngọc Trác có hai người. Cả hai giống y như nhau. Người mới đến cũng áo choàng đen thùng thình, cũng tóc xõa nửa lưng.
Chỉ có thể phân biệt được là người đến sau vừa ốm vừa cao hơn người đến trước và vì quay mặt lại nên Hàn Ngọc Trác nhìn thấy dễ dàng hơn.
Hắn là một người tuổi trạc trung niên, vóc thân tong teo, chỉ thấy da bọc xương chứ không thấy thịt và con mắt trái của hắn là một lỗ đen ngòm, con mắt còn lại chớp ngời như ánh sao đêm.
Cái lạ thứ hai của con người đó là hai cánh tay áo rộng phải dài xuống tận đầu gối, hai bàn tay đều khuất cả vào trong.
Khi người một mắt đến trước mặt, người choàng áo đen đứng đợi nhè nhẹ lắc đầu.
Lạ quá, rõ ràng họ xuất hiện xa vắng và cũng trong khi ấy, người một mắt chiếu con mắt còn lại về phía chỗ nấp của Hàn Ngọc Trác hai lần nhưng không nói một tiếng nào.
Như vậy, ánh sáng khi nãy không phải là của họ.
Hàn Ngọc Trác tính toán thật nhanh, cái liếc nhìn của người một mắt không phải vì phát hiện ra hắn, vì ánh mắt chỉ lướt qua thường lệ chứ không tỏ ra chú ý và như thế là công lực của họ không thể hơn mình.
Người mặc áo choàng đen nói tiếp :
- Nếu không phải chúng ta hoa mắt thì do họ có nhiều cơ trí, có lẽ họ đã thấy động cho nên đã chạy cả đi rồi.
Hàn Ngọc Trác lắng nghe giọng nói của người áo choàng đen quay lưng về phía hắn thật lạ lùng, hắn nói tiếng người mà hơi hám nghe như ma quái.
Người một mắt nói :
- Đứng hoài ở đây vô ích, hãy về bẩm báo sự tình cho Môn chủ.
Hai tiếng "Môn chủ" làm cho Hàn Ngọc Trác giật mình, cách ăn vận và người một mắt đã giống người cũa Tàn Khuyết môn rồi, bây giờ hai tiếng "Môn chủ" nữa đã đủ để xác nhận cho điều nghi ngờ của hắn.
Một ý nghĩ thoát qua, hắn vội rời chỗ nấp bước ra lên tiếng :
- Xin nhị vị hãy dừng lại.
Người quay lưng về phía hắn quay nhanh trở lại Hàn Ngọc Trác mím môi ớn lạnh khi nhìn vào mặt hắn.
Da mặt trắng bệch như thây ma, cái miệng rộng gần tới mang tai với cặp chân mày chữ bát đã làm cho hắn không giống... loài người, nhưng cái đáng ghê của hắn là... không có lỗ mũi, đúng hơn là không có trái mũi, chỗ trái mũi của hắn là một lỗ sâu hoắm đem ngòm. Bên trong cái hố đó cả hai cái lỗ nhỏ, lông hắn ra tua tủa.
Hắn quắc mắt ngó Hàn Ngọc Trác và cất giọng lạnh lùng :
- Hừ, giỏi lắm, che được tai của ta là giỏi lắm.
Người một mắt cười gằn :
- Thảo nào chúng lại chẳng dám mạo chiêu bài của Tàn Khuyết môn để làm chuyện mua bán ban đêm, hãy làm đúng theo lời Môn chủ, sống cũng tốt, chết cũng hay, hãy mang hắn về phục lệnh.
Giọng nói của người này cũng giống như người mất mũi, họ nói chuyện với nhau thì không có gì đáng chú ý nhưng khi họ nói với "đối phương" là nghe như tiếng quỷ chứ không phải tiếng người.
Vừa rồi, từ trong tay áo rộng bàn tay của hắn như năm cái móc sắt thò ra chụp thẳng vào vai Hàn Ngọc Trác.
Cùng một lúc, người mất mũi cũng vung tay, bàn tay của hắn phạt ngang tạo thế gọng kềm.
Đã từng biết qua ngón nghề của hắc đạo giang hồ, vừa thấy họ ra tay là Hàn Ngọc Trác nhận ra cả hai bàn tay tấn công thảy đều có độc.
Không thể nói được lời nào vì cả hai người tấn công đều chớp nhoáng và cũng nhắm vào hiểm địa, Hàn Ngọc Trác vung cánh quạt theo thế quay mình điểm tới thật nhanh hắn chỉ điểm một lần nhưng lại chia ra đúng vào Uyển Mạch của đối phương, khiến cho hai người áo đen hoảng hốt rụt tay về nhảy lùi mấy bước.
Ba con mắt xanh rờn bắn vào mặt Hàn Ngọc Trác vừa khiếp đảm mà cũng vừa căm hận.
Gã áo đen mất mũi gằn gằn :
- Giỏi, nhưng có phải vì ỷ vào tài nghệ của ngươi như thế là muốn mạo bản hiệu Tàn Khuyết môn bao giờ cũng được hay sao?
Chụp lấy cơ hội, Hàn Ngọc Trác hỏi lại :
- Nhị vị bảo ai mạo danh Tàn Khuyết môn để làm chuyện mua bán chuyện chi?
Người mắt mũi hừ hừ :
- Ngươi đừng có đóng kịch. Đã có người mạo danh Tàn Khuyết môn để làm một cuộc mua bán tại đây, chính người của ta đã truy tra rõ ràng, họ ẩn khuất rong vùng này đã hai ba ngày nay để làm chuyện đó và cho đến bây giờ ta bắt gặp ngươi thế mà ngươi định chối phải không?
Hàn Ngọc Trác lắc đầu :
- Nhị vị đã hiểu lầm, chính tại hạ vì thấy có hai ánh sáng phát ra nơi đây nên mới tới xem chứ không hề dính líu vào chuyện đó.
Người mất mũi cười lạt :
- Sao mà có chuyện tình cờ hay ho như thế? Bộ ngươi xem bọn ta như những đứa trẻ lên ba đó à?
Hàn Ngọc Trác đáp :
- Chính nhị vị đến đây cũng không tìm thấy được dấu vết gì và vừa rồi đã định đi có phải thế không? Như vậy nhị vị không suy nghĩ lại nếu tôi là người mà nhị vị định tìm thì dại gì tôi lại ra mặt gọi nhị vị trở lại như thế hay sao?
Người một mắt nhìn đồng bọn ra vẻ công nhận lời đối phương là hữu lý, hai người ra hiệu cho nhau rồi quay mặt bỏ đi.
Hàn Ngọc Trác vội nói :
- Khoan, xin nhị vị nán lại một chút.
Hai người áo đen quay lại :
- Ngươi còn muốn gì nữa? Người của Tàn Khuyết môn có thể buông tha một kẻ khả nghi như thế là chuyện chỉ có lần thứ nhất trong vòng hơn sáu chục năm nay, ngươi nên biết rõ điều đó, nghe chưa?
Hàn Ngọc Trác mỉm cười :
- Cứ theo thái độ của nhị vị thì quả có giống người của Tàn Khuyết môn hơn là những người mà tại hạ đã từng gặp.
Cả hai người mặc áo choàng đen đều sửng sốt :
- Sao? Ngươi đã thấy những người tự xưng là Tàn Khuyết môn?
Hàn Ngọc Trác gật đầu :
- Đúng như thế, chính tại hạ đã có gặp rồi.
Người mất mũi hỏi :
- Họ giống như phe phái giang hồ nào?
Hàn Ngọc Trác lắc đầu :
- Không biết được, vì tất cả đều bao mặt.
Người một mắt hỏi :
- Ngươi gặp họ ở đâu?
Hàn Ngọc Trác không đáp mà hỏi lại :
- Nhị vị muốn kiếm họ phải không?
Người mất mũi bĩu môi :
- Ngươi hỏi câu đó quá thừa, câu chuyện nãy giờ không lẽ ngươi điếc hay sao?
Hàn Ngọc Trác cười :
- Tại hạ thấy nhị vị nên nói chuyện lễ độ một chút, bằng không nhị vị sẽ không được cái lợi nào đâu.
Người mất mũi quắc mắt :
- Nhưng ngươi hỏi bọn ta như thế để làm chi?
Hàn Ngọc Trác đáp :
- Không có chi, nhưng trước hết nhị vị càn phải cho tại hạ biết họ đã giả mạo Tàn Khuyết môn để làm chuyện mua bán như thế nào đã?
Người mất mũi do dự một lúc rồi nói :
- Bọn chúng đã bắt cóc một viên quan Tuần phủ, ngươi thấy chuyện làm ăn đó có phải lớn không?
Người một mắt nói tiếp theo :
- Nhưng không cần bàn đến chuyện làm ăn của họ lớn hay nhỏ, cho dầu chúng bắt cóc nhà vua đi nữa cũng chẳng ăn nhằm gì với bọn ta, chỉ có điều đáng nói là chuyện giả mạo Tàn Khuyết môn, ngươi biết trọng tội đó rồi chứ?
Hàn Ngọc Trác gật đầu :
- Nhị vị đã nói thật rõ ràng thì có lý đâu tại hạ lại không thống hiểu...
Người sứt mũi gật gật :
- Hiểu được thì tốt lắm, nói đi, ngươi gặp họ tại đâu?
Hàn Ngọc Trác lắc đầu :
- Chỗ tại hạ gặp không phải là sào huyệt của họ, đó là chỗ họ dừng chân trong một lúc nào đó thôi, bây giờ thì nếu các vị có đến cũng không thể gặp được.
Người sứt mũi nói :
- Chuyện đó ngươi không cần phải lo, giả như có phải bỏ công thì bọn ta mệt chứ ngươi đâu có mệt, hãy nói ngay đi.
Hàn Ngọc Trác cười :
- Nhờ người ta thì đâu phải có lối nói như thế ấy được, tác phong của Tàn Khuyết môn lạ quá, bây giờ muốn đi thì hãy đến phía đông thành Đại Danh phủ, trong một tòa miếu cổ, nhưng gặp hay không thì tại hạ không bảo đảm.
Hai người áo đen nhún chân nhưng họ chưa kịp tung mình thì Hàn Ngọc Trác đã giơ tay cản lại :
- Khoan, chẳng hay Môn chủ của quí vị đâu, hãy cho tại hạ diện kiến rồi đi cũng không muộn lắm.
Người một mắt cau mày :
- Sao? Ngươi lại muốn gặp Môn chủ của ta?
Hàn Ngọc Trác gật đầu :
- Đúng như thế.
Người một mắt nhún vai :
- Ngươi mà lại muốn được gặp Môn chủ của chúng ta sao? Ngươi mà xứng được hưởng đặc ân như thế đó lận à?
Hắn phất tay áo rộng và quay mặt bỏ đi trong dáng cách y như nghe một tên dân áo rách muốn đòi bái kiến "Thiên Nhan".
Hàn Ngọc Trác nhích lên một bước, cây ngọc cốt phiên trên tay hắn chận ngang :
- Không một chuyện gì ta muốn phiền hà, nhưng đặc biệt các người phải đưa đến gặp Môn chủ, nếu không thì kể như các người không thể rời khỏi nơi đây.
Con mắt một vụt lóe lên như đóm lửa, tên thuộc hạ của Tàn Khuyết môn trầm giọng :
- Ngươi dám lớn lối như thế à? Ngươi có thể cản được bọn ta sao?
Vừa nói, hắn vừa phất cánh tay áo rộng, một luồng hơi lạnh của độc công vụt tới như một cây gió thốc.
Cánh quạt từ trên tay của Hàn Ngọc Trác nhẹ hất lên, hắn cười khinh thị :
- Sao lại cứ dở cái trò vô dụng đó hoài như thế...
Kình lực của người một mắt dội ngược trở lại, hắn hự lên một tiếng thối lui.
Hàn Ngọc Trác xếp cây quạt lại mỉm cười :
- Bây giờ thì các hạ đã tin được hay chưa?
Top Truyện Hot Nhất
Truyện hot hiện nay
Bình luận
Sắp xếp