Cả đêm, Uông Thanh Mạch không gọi điện thoại lại. An An tức giận cả đêm, nằm bẹp trên giường không ngủ. Ngày hôm sau mang cặp mắt gấu mèo đi làm.
Tuy rằng An An ăn mặt kín đáo, nhưng áo sơ mi không che được những dấu hôn ửng đỏ vẫn còn in đậm trên cổ. Mọi người vây quanh cô nhìn ngó, sau đó lại trêu ghẹo, cuối cùng quyết định tập thể, lui về phía sau. Bởi vì mặt mày của An An còn đen hơn so với thủ trưởng Uông ngày hôm qua.
Suốt buổi sáng, An An thở phì phò ; đến trưa bắt đầu nghiến răng cắn lợi; chiều đến bắt đầu than ngắn thở dài; sau đó bĩu môi. Bởi vì nguyên cả ngày hôm nay, Uông Thanh Mạch không hề gọi điện thoại tới, dù chỉ một lần.
Tuy rằng hôm qua cô có chút nóng tính. Nhưng tính cách này của cô cũng có chỗ tốt, dễ nóng, mau nguội. Nóng giận lên, bùng nổ một hồi, không bao lâu rồi sẽ hết thôi. Nhưng hôm qua ác ở chỗ Uông Thanh Mạch bỏ đi mà không nói tiếng nào. Cho đến tận bây giờ cũng không thèm gọi một cú điện thoại.
Nguyên cả ngày hôm nay An An dày xéo điện thoại thiếu điều muốn nát ra. Từ sáng tới giờ, chuyện cô làm nhiều nhất chính là nhìn điện thoại di động của mình, sợ rằng bị nhỡ bất kỳ cú điện thoại nào.
Nhưng mà con bà nó, điện thoại mắc dịch này cả ngày không lên tiếng. Có vài lần An An còn cho rằng nó bị hư rồi.
Nhắc lại một chút, cô thiếu kiên nhẫn, bởi vì cô là loại người không thể nào giữ được bình tĩnh, tính tình nóng nảy, nhưng không thù dai. lêȡƱɣð©ɳ Nếu lúc này mà ‘đại nhân’ Uông gọi điện thoại tới, có lẽ cô sẽ gây khó dễ một chút, nhưng nhất định khuôn mặt nhỏ nhắn kia lập tức sẽ cười tươi như hoa.
Đáng tiếc ‘đại nhân’ Uông không hoàn thành tâm nguyện cho An An. Từ đầu tới cuối bặt tăm bặt tích.C ó đôi khi, sợ nhất là lúc con người hẹp hòi kỳ cục quái đản. Cũng như An An bây giờ, trong lòng đau khổ muốn chết, nhưng hành động thì mâu thuẫn vô cùng.
Hôm nay, Chu Tiến xin phép nghỉ làm. Nghe nói cậu ấy bị đại thiết kế Lý kéo ra ngoài leo núi. An An gào thét, ngày 1 tháng 10 mắc dịch, ra cửa đều phải luồn lách chen chúc với dòng người dồn đống chậm chạp như rùa bò lên núi. An An vừa mắng vừa bấm đồ bấm giấy. Mang Quả phải đem hộp kim duy nhất còn lại giấu đi, bởi vì hơn một nữa hộp đã bị cô nàng này bấm sắp hết rồi.
Mọi người không biết chuyện gì đã xảy ra giữa An An và thủ trưởng Uông. Nếu nói rằng cô bị thủ trưởng Uông quăng bỏ thì cũng không đúng, bởi vì trên người phủ đầy vết hôn mờ ám đủ để thẹn chết mấy cô bé ngây thơ. Nếu nói rằng không phải bị ruồng bỏ thì với tính tình hôm nay của An An, cộng với bộ dạng thẫn thờ ngớ ngẩn, không có chuyện gì cũng móc điện thoại ra xem hoài, thật khiến người ta không thể nào không suy ngẫm lại.
Lê Tử lấy một miếng chocolate từ trong túi xách ra đưa tới trước mặt An An: “Bạn tớ ở nước ngoài mang về đấy, cậu ăn thử đi.”
An An nhận lấy một cách thờ ơ, nhét nguyên miếng vào trong miệng mà quên cả bóc vỏ. Lê Tử nhìn thấy động tác quá bất ngờ của An An mà quên đi nhắc nhở, sau đó chớp chớp đôi mắt đẹp, dọt lẹ.
Mậu Ninh thật không biết tâm lý của mình bị cái quái gì nữa, yêu thích thôi mà! Cô chưa từng có loại cảm giác này với bất cứ người nào. Lần đầu tiên gặp Uông Thanh Mạch, tim cô đập loạn xạ… Cô biết như vậy là không đúng, biết rõ anh theo đuổi An An, biết rõ anh đã kết hôn rồi…
Biết rõ không có khả năng, nhưng vẫn sa vào.
Cô cũng đã từng tự hỏi mình, vì sao mình lại thích người đàn ông kia đến thế? Chính An An cũng đã từng nói một câu, Uông Thanh Mạch là loại đàn ông giống như thuốc phiện, thử qua rồi sẽ bị nghiện.
Bình Tử ngồi ở một góc trên sô pha, cúi đầu gởi tin nhắn. Người đàn ông đi xem mắt hai ngày trước không tệ lắm. Tuy rằng cô không có cảm giác thích hay không thích gì đó, nhưng nói chung, cảm thấy có thể chung sống được.
Tuy nhiên, Bình Tử không biết tại sao không có hứng nói chuyện với đối phương. Hôm nay người đó đã gởi tám lần tin nhắn, mà cô chỉ trả lời có hai lần. Người này chính là muốn tối nay cô giúp anh ta lấy đồ gì đó, rồi đưa tới dưới lầu công ty