Cung Lăng La thật ra chưa gặp Cung Trường Nguyệt được vài lần, không quá quen thuộc với Cung Trường Nguyệt, nhưng không biết vì sao, khi Cung Trường Nguyệt mới tiến vào, lúc nàng bị nhũ mẫu lôi kéo hành lễ, bắt đầu dùng ánh mắt nhìn chằm chằm vào Cung Trường Nguyệt, đợi cho Cung Trường Nguyệt ngồi xuống không bao lâu, nàng liền thừa dịp nhũ mẫu không chú ý, từ trên ghế đệm trượt xuống, nhanh như chớp chạy về phía Cung Trường Nguyệt.
Tuy rằng năm nay nàng mới ba tuổi, nhưng đại khái vì bình thường hay chạy chơi, cho nên lúc này xem như bước đi như bay, chớp mắt đã chạy đến trước mặt Cung Trường Nguyệt, không chút sợ hãi bổ nhào lên đầu gối của nàng.
Cung Trường Nguyệt đã sớm cảm giác được bé tới gần, nhưng cũng không để ý, đợi đến lúc nàng vô cùng thân thiết bổ nhào lên đầu gối của mình, Cung Trường Nguyệt mới cúi đầu, nhìn Cung Lăng La tay còn đang cầm ly rượu bạch ngọc, liên tục hướng về phía Cung Trường Nguyệt, miệng còn chưa nói rõ, “Uống! Uống nước! Uống!”
Cung Lăng La cười tủm tỉm, dáng điệu thơ ngây vô cùng.
Cung Trường Nguyệt sửng sốt, bên miệng chậm rãi gợi lên tươi cười không thấy rõ, hai tay ôm Cung Lăng La lên, đặt trên đầu gối của mình, thuận tay từ trong mâm nhỏ lấy ra một quả nho, đưa cho Cung Lăng La.
Không nghĩ tới Cung Lăng La lại không chút cảm kích, thẳng tay đánh rơi quả nho trên tay Cung Trường Nguyệt.
Nhũ mẫu của Cung Lăng La nhìn thấy, thật sự bị dọa đến khiếp sợ! Nàng vội vàng chạy về phía chủ vị, quỳ xuống bên cạnh Cung Trường Nguyệt, kinh sợ nói, “Thực xin lỗi trưởng công chúa điện hạ! Thất công chúa nàng không phải là cố ý! Nàng chỉ là… nàng chỉ là…” nàng ấp a ấp úng, thế nhưng lại không tìm ra một lý do nào.
Ở trong cung, ai chẳng biết Lãm Nguyệt trưởng công chúa hỉ nộ thất thường, hơn nữa lúc giết người, ánh mắt cũng không chớp một cái. Nếu thất công chúa chọc giận nàng, có thể nàng sẽ không trừng phạt thất công chúa không hiểu chuyện, nhưng gặp họa là cung nữ hầu hạ bên cạnh thất công chúa! Nghĩ đến đây, nhũ mẫu sợ run cả người.
Cung Trường Nguyệt lười biếng tựa lưng vào ghế, ánh mắt nhìn chằm chằm Cung Lăng La đang tự mình chơi đùa trên đầu gối Cung Trường Nguyệt, tùy ý phất tay với nhũ mẫu kia, “Lui xuống.”
“Nhưng…” Nhũ mẫu lén lút ngẩng đầu, nhìn thoáng qua sắc mặt Cung Trường Nguyệt, có chút do dự nói.
Nàng lúc này đang nghĩ, tốt nhất là nhanh chóng mang thất công chúa rời khỏi người trưởng công chúa, miễn cho lát nữa lại gây ra tai vạ gì, hạ nhân bọn họ chịu không nổi.
Cung Trường Nguyệt quay đầu, nhìn chằm chằm vào hai mắt đang nhìn lén mình của nhũ mẫu, ánh mắt sắc bén như dao, mang theo lệ khí làm người ta sợ hãi. Cung Trường Nguyệt lại lên tiếng lập lại lần nữa, “Ta nói, lui xuống.”
Rõ ràng những lời từ miệng trưởng công chúa phát ra không hề mang theo cảm xúc dao động, tựa như rất bình thường, nhưng không hiểu sao lại khiến nhũ mẫu cảm thấy kinh sợ. Đặc biệt là ánh mắt của nàng, sắc bén như vậy làm cho người ta cảm thấy một áp lực chiến tranh vô hình, nhũ mẫu chỉ khẽ nhìn một cái, mồ hôi lạnh đã chảy ròng ròng. Vì thế nàng không dám nói thêm gì nữa, vội vàng đứng dậy lui xuống.
Chuyện nhỏ này cũng không khiến cho nhiều người chú ý, cho nên điệu múa vẫn tiếp tục, mọi người vẫn ha ha cười nói, không khí rất ôn hòa.
Chỉ có Cung Thanh Dung là còn đang sợ hãi nắm chặt lấy khăn trải bàn bằng gấm, mồ hôi lạnh từ trán nàng chảy xuống.
Khi nãy nàng mới liếc nhìn một cái-
Cung Thanh Dung lại ngẩng đầu nhìn về phía Cung Trường Nguyệt, phát hiện nàng đã thu hồi tầm mắt, cúi đầu nhìn Cung Lăng La.
Lúc này, đột nhiên Cung Lăng La đem vật đang cầm trong tay đặt thật mạnh lên bàn trước mặt Cung Trường Nguyệt, sau đó run rẩy đưa tay ra cầm bình rượu mà nãy giờ Cung Trường Nguyệt vẫn chưa đụng vào, cố hết sức nhấc bình rượu lên, cười ha ha đem rượu rót vào chén của mình, tuy rằng rượu văng ra ngoài khá nhiều.
Cung Lăng La đưa tay ra lấy ly rượu, hình như có ý muốn uống.
Lúc này, không ai nhìn đến, nữ tử mặc váy múa màu vàng ở trung tâm lông mi hơi giật giật, tựa hồ có chút khẩn trương nhìn động tác của Cung Lăng La.
Lúc này, môt bàn tay trắng thần đột nhiên vương về phía Cung Lăng La, sau đó cầm lấy ly rượu, đưa đến bên miệng mình, một ngụm uống hết. Người uống rượu, là Cung Trường Nguyệt.
Vũ y nữ tử kia đột nhiên nhẹ nhàng thở ra, bất quá một loạt hành động của nàng không có bất kỳ ai nhìn thấy.
Cung Lăng La lại rất hào phòng, cũng không bởi vì bị đoạt đi ly rượu mà sinh khí, ngược lại cười ha ha vỗ tay, có vẻ hung phấn tới mức sắp từ trên đùi Cung Trường Nguyệt nhảy dựng lên, nãi thanh nãi khí nói, “Uống! Uống! Cao hứng! Cao hứng!”
Cung Thanh Dung ở bên kia đã phục hồi tinh thần, thấy động tác của Cung Trường Nguyệt, khinh thường bĩu môi, nhỏ giọng nói, “Hừ, ngay cả cả tiểu hài tử cũng đoạt…”
Sau khi uống ly rượu kia, Cung Trường Nguyệt vẫn như trước lười biếng tựa vào lưng ghế của mình, nhìn không ra có gì khác thường.
Nhưng mà nữ tử đang múa kia đã có chút nóng nảy – kia được xưng là kiến huyết phong hầu*, vì sao lại không có tác dụng?
*Search gg đại thúc thì ra được tên khoa học của cây này là Antiaris Toxicaria, một loài trong họ dâu, hay phân bố ở vùng nhiệt đới. Là một trong 6 loại độc phổ biến ở Trung Quốc lúc trước (thông tin này thì tìm kiếm ở baidu ~~)
Thấy điệu múa sắp kết thúc, trong lòng nữ tử nghĩ sau này sẽ khó có cơ hội như vậy, vì thế ở lúc sắp rời khỏi, đột nhiên xoay người rút ra một chủy thủ từ bắp chân, mũi chân điểm một cái liền đánh về phía Cung Trường Nguyệt! Động tác vung chủy thủ vô cùng sắc bén, giống như muốn cắt đứt yết hầu Cung Trường Nguyệt!
Cung Lăng La nhìn tỷ tỷ một thân hoàng y bay đến, không chỉ không sợ hãi mà ngược lại còn cảm thấy hung phấn, mở to hai mắt cao hứng ngân quang lóe ra từ chuôi chủy thủ!
Cung Trường Nguyệt tựa lưng vào ghế, lười biếng nhìn nữ tử muốn ám sát mình, không có chút động tác nào!