Ăn, Cầu Nguyện, Yêu
Chương 85
Tôi không muốn làm ông ấy lo, nhưng vài ngày sau, cuối cùng tôi đã xắn ống quần ở hiên nhà Ketut Liyer, lột cái băng màu vàng ra, và chỉ vết thương của mình cho ông thầy mo già. Ông nhìn kỹ, quan tâm.
"Nhiễm trùng," ông chẩn đoán. "Đau đớn."
"Đúng," tôi nói.
"Cô phải đi bác sĩ."
Việc này có chút gì đáng ngạc nhiên. Không phải ông ấy là bác sĩ sao? Nhưng vì lý do nào đó ông không tình nguyện giúp tôi và tôi cũng không ép. Có lẽ ông không điều trị cho người Tây phương. Cũng có thể Ketut đã có một kế hoạch tổng thể bí mật giữ kín, vì chính cái đầu gối băng bó của tôi đã cho phép tôi, cuối cùng, gặp Wayan. Và từ buổi gặp đó, tất cả mọi điều phải xảy ra... đã xảy ra.
Truyện hot hiện nay
Bình luận
Sắp xếp