Ăn, Cầu Nguyện, Yêu
Chương 11
Về nhà sau bữa ăn đó, khoảng 11 giờ đêm, tôi có thể nghe thấy tiếng ồn từ một trong những tòa nhà trên phố tôi, cái gì đó nghe như một buổi tụ họp của các cô cậu tuổi lên bảy - một buổi tiệc sinh nhật chăng? Tiếng cười và la hét và chạy nhảy. Tôi trèo lên mấy bậc thang dẫn đén căn hộ của mình, nằm xuống chiếc giường mới rồi tắt đèn. Tôi đợi mình bắt đầu khóc hay lo lắng, vì đó là điều thường xảy ra với tôi khi đèn tắt, nhưng tôi thực sự cảm thấy ổn. Tôi thấy ổn. Tôi đã cảm thấy những dấu hiệu mãn nguyện đầu tiên.
Cơ thể mệt lử của tôi hỏi thần trí mệt mỏi của tôi, "Vậy ra đây là tất cả những gì mi muốn?".
Không có câu trả lời. Tôi đã ngủ say rồi.