Âm Mưu Của Tổng Giám Đốc
Chương 7
Cô hít thật sâu một hơi, không biết tại sao trong lòng có chút hồi hộp.
Tiến vào T, không thể phủ nhận cô thật có chút hoài niệm.
T có chút thay đổi, phía sau kí túc xá trước kia là một mảnh đất trống trải, bây giờ cây cối xanh um tươi tốt. Cô nhớ tới hiệu trưởng cả ngày không ngừng nói muốn quy hoạch sân trường, bây giờ chắc ông đã hài lòng rồi.
Vũ Nhu cười cười, không khỏi nhớ tới cuộc sống trước kia.
Cô ngẩng đầu nhìn bầu trời một chút, sắc trời hôm nay vô cùng giống cái ngày cô gặp Úy Dương!
Cô dọc theo bóng cây, đi sâu vào trong sân trường.
Lúc trước, cô sẽ đi bộ dưới ánh mặt trời, nhưng bây giờ thì khác.
Dừng lại suy nghĩ, nhìn về rừng cây trước mặt, cô sửng sốt một chút, nhận ra nơi đó chính là nơi cô và Úy Dương quen nhau. Qua bảy năm quy hoạch, cây cối càng trở nên sum xuê, dày đặc, vốn có phần đất trơ trọi cũng bị bóng cây bao trùm.
Không phải ngày nghỉ nên người cũng rất nhiều. May mắn hôm nay cô mặc một chiếc quần jean cộng thêm áo sơ mi trắng, giày chấm bi trắng, bình thường không thể bình thường hơn, mới không có ai chú ý.
"Trời ơi! Anh ấy thật đẹp trai!"
"Đúng vậy, người đàn ông kia còn đẹp trai hơn tất cả minh tinh mà mình thấy!”
Hai cô gái đi đối diện vừa đi vừa than thở, cũng vừa lưu luyến quay đầu nhìn lại.
Nghe vậy, Tiêu Vũ nhu không khỏi bật cười.
Đẹp trai?
Cho tới bây giờ, cô chưa gặp người đàn ông nào đẹp trai hơn Úy Dương.
Mấy năm trước, trên người anh còn mang theo chút ngây thơ, mà bây giờ anh đã phát ra thành thục mê người.
Vẻ ngoài lịch sự, khuôn mặt điển trai, khí chất tôn nghiêm, anh tuyệt đối có thể khiến cho bất cứ cô gái nào vào phòng tiếp khách "RNR" mà nhìn thấy anh thì không khỏi sợ hãi than thở.
Cô vốn còn có chút lo lắng từ khi về nhà, bởi vì ngày thứ hai, anh không tới công ty. Hỏi thư ký mới biết thì ra là anh đến Malaysia, chuyến đi này dài năm ngày. Trong lòng cô có chút mất mác khó giải thích.
Tiêu Vũ Nhu tiếp tục đi về phía trước đi, đột nhiên —— ngây người!
Cô không khỏi lắc đầu một cái, khuôn mặt Úy Dương lại xuất hiện trước mặt mình!
Trời ơi! Sao mình luôn nghĩ tới anh ấy chứ?
"Em bị bệnh sao?" "Ảo ảnh" trước mắt đột nhiên mở miệng nói chuyện.
"Anh. . . . . ." Vũ Nhu trợn mắt há mồm nhìn anh, một hồi lâu mới phục hồi tinh thần lại.
Úy Dương thấy cô có lúc cười, có lúc cau mày, sau đó ngơ ngác, không khỏi lo lắng hỏi:
"Em có khỏe không?”
Hai tay anh đỡ lấy cánh tay Tiêu Vũ Nhu, kìm nén ý nghĩ muốn ôm chầm lấy cô.
"Em. . . . . . rất tốt." Vũ Nhu phản ứng kịp.
"Sao vừa rồi em lại. . . . . ."
"Không có chuyện gì, vừa rồi em đang suy nghĩ đến chuyện khác nên mất hồn." Vũ Nhu không nói ra chuyện cô mới vừa nghĩ đến anh.
Úy Dương nghe cô nói qua loa, không khỏi cười khổ.
Bọn họ đã khoog còn như ngày trước nữa rồi.
Vũ Nhu quan sát Úy Dương, mới biết hai cô gái vừa rồi nói cũng không khoa trương lắm.
Anh mặc một bộ quần áo thoải mái màu vàng nhạt, vài sợi tóc đen nhánh xòa trên trán, dáng vẻ cực kì hấp dẫn.
"Sao anh đến đây?" Vũ Nhu hỏi.
"Vậy còn em?" Anh không trả lời, đem vấn đề đẩy lại cho Vũ Nhu.
Hai cặp mắt nhìn thẳng, không phải là bởi vì nguyên nhân đặc biệt nên bọn họ mới tới sao?
Vũ Nhu không khỏi ảo não việc mình khơi lên cái đề tài này,
Mới đầu, cô định lạnh nhạt để đối xử với anh, không hề đề cập tới bất kỳ đề tài nhạy cảm nào. Ai ngờ đến đây, chưa kịp suy nghĩ đã hỏi ra.
"Em có khỏe không?"
Úy Dương chuyển đổi đề tài, làm Vũ Nhu thở phào nhẹ nhõm,
"Em? Không tệ!" Vũ Nhu không đem tầm mắt đặt ở trên người Úy Dương, lơ đãng đáp trả.
"Anh không ngờ em lại theo khoa tự nhiên."
Tiêu Vũ nhu khẽ cười, "Em đến nước Mĩ mới quyết định chuyện này. Bảy năm qua em vẫn không viết tác phẩm nào."
Cô tỏ ra như người bạn, tay nhỏ bé giơ lên về phía anh.
Bởi vì sáng tác, nên ngón giữa tay phải in lại vết chai, nhưng giờ đã mờ nhạt.
"Không đẹp rốt cuộc cũng đẹp rồi."
Cô từng nói đùa với Úy Dương, nói tay mình rất đẹp, nhưng khuyết điểm duy nhất là vết chai trên ngón út.
"Em luôn đẹp." Úy Dương rũ cặp mắt xuống, không nhìn ra tâm tình. Anh nâng tay của cô, tỉ mỉ quan sát, "Anh đi tìm en rất nhiều, nhưng không ngờ em lại bỏ ngành văn, cho nên không tìm được."
Anh không nói cho cô biết, vì anh muốn tìm cô, mà phải trở lại cái gia tộc ánh chán ghét nhất.
Nắm tay nhau mà chết, bên nhau đến già.
Nhìn bàn tay mình bị anh vuốt ve, đột nhiên trong lòng Vũ Nhu loại cảm giác này.
Cô có chút kinh sợ, rút tay ra khỏi bàn tay ấm áp rộng rãi của, ngay lập tức thấy lành lạnh.
Cô nghe được anh nói đã đi tìm cô thì trong lòng rung động.
"Em thay đổi rất nhiều."
"Đúng vậy, Hải Lan cũng nói vậy, rõ ràng lắm sao?"
Úy Dương nghiêm túc nhìn cô, "Em thân thiện hơn nhiều. . . . . . cũng cười nhiều hơn. . . . . ."
"Ha ha, làm như trước kia em lạnh lùng lắm ý." Cô che miệng cười.
Úy Dương cũng cười.
"Thật ra thì anh cũng thay đổi!"
"Hả?"
Vũ Nhu suy nghĩ, tìm từ thích hợp, nói: "Anh trưởng thành hơn, tình cảm cũng kín kẽ không ít. Là kết quả ở trên thương trường tôi luyện à?"
"Ừ." Anh gật đầu một cái, sự nghiệp của gia tộc, dưới sự lãnh đạo của anh thì đạt đến đỉnh cao, trên thị trường kinh tế xưng làm vua.
Vậy mà, anh lại không sung sướng, bởi vì bên cạnh anh thiếu một cô gái, một cô gái mà anh dành tình cảm chân thành nhất. Nếu như muốn anh lựa chọn, anh sẽ chọn Vũ Nhu, buông tha cho quyền thế và tài phú.
Trời dần dần tối xuống, ánh hoàng hôn tỏa ra, đem hai người bao phủ với màu đỏ nhàn nhạt.
Tóc dài của Vũ Nhu tung bay theo gió, càng lộ ra vẻ mềm mại đáng yêu, khiến Úy Dương nhìn không chớp mắt.
"Trước kia anh rất hiểu em." Vũ Nhu cười, nhìn trời chiều, tùy ý nói "Vậy bây giờ em đang nghĩ cái gì?"
Úy Dương nhìn bầu trời xinh đẹp, nói: "Vân tưởng y thường Hoa Tưởng Dung." (*)
Vũ Nhu giật mình, cô vốn cho là anh sẽ nói"Trời chiều vô hạn gian, chỉ tiếc gần hoàng hôn" (**), không nghĩ tới anh lại nói trúng lòng mình.
Vũ Nhu cố gắng giữ vững nụ cười tự nhiên trên mặt, vậy mà thân thể lại cứng còng nói rõ cô kinh ngạc và rung động đến cỡ nào, thì ra anh vẫn hiểu rõ mình. . . . . .
Hồi lâu, cô rốt cuộc nói ra một câu hoàn chỉnh——
"Anh. . . . . .vẫn rất nhạy cảm."
Anh cười một tiếng, "Hấp dẫn em không phải trời chiều, mà là ánh nắng chiều, là sắc màu của mây."
Vũ Nhu khẽ run, "Nhưng trời chiều và ánh nắng chiều giống nhau mà."
"Không, khác nhau, mỗi ngày đều có buổi chiều, nhưng không phải lúc nào cũng có ánh nắng. Mà hoàng hôn rất đặc biệt, áo hồng của mây không thể bắt chước được."
Vũ Nhu ngây ngẩn cả người, không thể tưởng tượng mình lại bị người ta nhìn thấu triệt để như thế.
Úy Dương dịu dàng vuốt ve gò má của cô, trong gió đêm, giống như tám năm trước, anh đang nỉ non bên tai cô:
"Có một số việc thay đổi, nhưng có một số việc sẽ không. . . . . ."
(*): Đây là bài thơ “Thanh bình điệu” của Lý Bạch
Vân tưởng y thường, hoa tưởng dung,
Xuân phong phật hạm, lộ hoa nùng.
Nhược chi quần ngọc sơn đầu kiến,
Hội hướng Đao đài nguyệt hạ phùng.
Dịch thơ:
Thoáng bóng mây hoa, nhớ bóng hồng.
Gió xuân dìu dặt giọt sương trong
Ví chăng non ngọc không nhìn thấy,
Dưới nguyệt đài Dao thử ngóng trông. (bản dịch của Ngô Tất Tố)
(**): đây là bài thơ “Đăng lạc du nguyên” của Lý Thương Ẩn
Hướng vãn ý bất thích,
Khu xa đăng cổ nguyên.
Tịch dương vô hạn hảo,
Chỉ thị cận hoàng hôn
Dịch thơ:
Chiều hôm lòng buồn bã
Đi xe lên cổ phần
Nắng chiều đẹp vô hạn
Chỉ tiếc sắp hoàng hôn (bản dịch của Trần Trọng San)
"Có một số việc thay đổi, nhưng có một số việc sẽ không. . . . . ."
Những lời này Tiêu Vũ Nhu Tâm càng ngày càng lo lắng cho tình cảnh của mình.
Không biết vì sao, cô lại sợ!
Nhưng cô đang sợ cái gì?
Vũ Nhu cắn môi dưới, đôi tay vô ý chà nắm.
"Các vị, tổng giám đốc đến." Giọng nói của thư ký cắt đứt suy nghĩ của Vũ Nhu.
Vũ Nhu ngẩng đầu, thấy Úy Dương khôi ngô đẹp trai, trái tim không khỏi dừng đập một nhịp.
Chỉ thấy anh chậm rãi đi tới ghế ngồi đầu tiên. Động tác của anh thanh cao như người trong tầng lớp quý tộc, mà khí thế lại tựa như một con báo đen, tràn đầy hăng say và mạnh mẽ.
Úy Dương nhìn kế hoạch trên bàn, biết công việc về "case" đã hoàn thành, trong lòng có chút đau đớn.
Cô vẫn muốn rời khỏi. . . . . .
"Trong vòng chưa tới một tuần mà đã hoàn thành ít nhất 150 triệu bản, các vị quả nhiên là nhân tài." Úy Dương nói.
Triển Hồng Viễn gật đầu một cái, khách khí nói: "Có nhân viên của quý công ty phụ giúp, nên mới đạt hiệu suất cao như vậy."
"Chris. . . . . ." Tiêu Vũ Nhu thấy ánh mắt anh trầm xuống, bất đắc dĩ đổi lời "Úy Dương, phần bản kế hoạch này nhằm quảng cáo cho "Case". Bởi vì chuyện nén dung lượng nên bộ phận này không thể không dừng lại."
Cô đưa hồ sơ cho anh, ngay sau đó quay đầu lại nói chuyện với các trưởng phòng, tránh ánh mắt của anh.
Úy Dương nhìn kỹ, sau đó ký tên vào.
Rốt cuộc hoàn thành!
Vũ Nhu thở ra một hơi dài.
Như vậy, cô có thể về nước Mỹ rồi. . . . . . Trong lòng lại đột nhiên xông lên một hồi mất mác.
Mọi người may mắn chuyện kết thúc ‘case’ sớm, nên quyết định buổi tối đến hộp đêm ăn mừng, thì giương Hồng Viễn đột nhiên nói:
"Thật ra thì lần này tôi tói còn có mục đích khác."
Anh không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của Vũ Nhu, trình lên một hồ sơ khác.
"Đây là tổng giá trị sản xuất những năm gần đây của "mee", tài liệu thiết kế và nhân viên. Tôi lấy chức tổng giám đốc của "MEE" hi vọng"RNR" có thể nhận "MEE" !"
"Ông Triển!"
"Anh. . . . . ." mọi người xôn xao, đều vì quyết định của Triển Hồng Viễn mà kinh ngạc.
Nào có ai chủ động mời người khác thâu tóm mình? Ngay cả Úy Dương cũng có chút nghi ngờ về ý tưởng của Triển Hồng Viễn .
Nhìn anh qua báo cáo,"Mặc dù ‘MEE’ có quy mô không lớn, nhưng khi Vũ Nhu quản lý, công ty đã có một chỗ đứng nhất định, tất cả nhân viên đều được tuyển chọn kĩ lưỡng...”
Triển Hồng Viễn còn nói: "Tôi nghĩ ông Chris sẽ kinh ngạc, vậy mà. . . . . ."
"Xin chờ một chút!"
Vũ Nhu đứng lên, cắt đứt cuộc thảo luận, ánh mắt nghiêm nghị nhìn Triển Hồng Viễn nói:
"John! Tôi nghĩ chúng ta phải bàn lại."
"Thật xin lỗi, chúng tôi sẽ bàn chuyện này với nhau, làm phiền các vị ít phút!" Cô nhìn Úy Dương.
Úy Dương gật đầu, tỏ ý cho phép, cũng nói với thư kí bên cạnh:
"Mang ông Triển và cô Tiêu đến phòng bên cạnh."
"Cám ơn!"
Thư ký dẫn bọn họ vào phòng tài liệu, mặc dù đây là một căn phòng riêng biệt, nhưng trên tường có một cửa sổ màu đen, từ trong phòng họp có thể thấy người ở phòng tài liệu.
Nhưng Vũ Nhu không có chú ý tới điểm này,
"Giải thích đi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Vũ Nhu cố gắng bình tĩnh, giữ vững lý trí.
"Lúc ở Mĩ, em cũng biết anh là cố ý muốn "RNR" tiếp nhận "mee" ."
"Nhưng sao anh không nói với tôi biết một tiếng!" Cô nắm chặt quả đấm, cố gắng khống chế tâm tình, "Mấy năm qua, tôi làm việc cực khổ ở"MEE", vì ích lợi của công ty mà hao hết tâm lực! Còn anh lại đem công ty tặng cho người ta! Làm sao có thể!" Cô hét to với anh, lại không có ngờ dáng vẻ kích động này lại bị Úy Dương thấy rất rõ ràng.
"Anh cũng không có ý muốn lừa em." Triển Hồng Viễn thở dài một hơi, "Anh không thương lượng với em là bởi vì sợ em chịu ảnh hưởng của các nhân tố bên ngoài lên sự phán đoán của em."
"Có ý gì?"
"Em hiểu ý anh mà. Em ở Mĩ nên không biết tổng giám đốc "RNR" chính là Úy Dương, em có thể đánh giá trên lập trường khách quan. Nhưng bây giờ, cho dù anh nói điều này ra trước thì em cũng không đồng ý, không phải sao?"
Vũ Nhu bị nói trúng tim đen, thần kinh luôn hồi hộp đột nhiên tóe ra, nước mắt không tự chủ rơi xuống!
Cô cuống quít lau nhanh dòng nước mắt, vẫn kiên trì nói: "Em không có!"
Thấy cô cố làm dáng vẻ kiên cường, Triển Hồng Viễn vừa kinh ngạc lại vừa đau lòng.
Trong lúc vô tình, anh liếc mắt ngoài cửa sổ một cái, thấy ánh mắt lo lắng thống khổ của Úy Dương, kinh ngạc về tình cảm sâu đậm của anh ta đối với Vũ Nhu.
Vì muốn nắm chắc thêm, Triển Hồng Viễn nhẹ nhàng đem Vũ Nhu ôm vào ngực, "Em sợ gì sao?"
Đợi đến khôi phục yên tĩnh, Vũ Nhu thối lui khỏi lồng ngực Triển Hồng Viễn.
Cô cẩn thận suy nghĩ một chút về hành vi gần đây của mình, biết Triển Hồng Viễn nói là sự thật.
"Thật xin lỗi. Công ty là của anh, tôi không có tư cách quản chuyện này"
"Em biết anh không phải ý đó mà!"
"Không! Không phải là tôi hờn dỗi, tôi nói thật, thật sự tôi không nên coi mình là chủ. Tôi xin lỗi." Vũ Nhu chân thành nói với Triển Hồng Viễn.
Triển Hồng Viễn thấy cô đã khôi phục lý trí, vỗ vỗ bả vai cô, trấn an nói:
"Chúng ta đi ra ngoài thôi! Đừng để mọi người đợi lâu."
"Ừ." Tiêu Vũ Nhu sửa sang gương mặt một chút, xác định người khác không biết cô mới khóc thì mới theo Triển Hồng Viễn đi ra khỏi phòng tài liệu.
"Bàn bạc kĩ chưa?" Bọn họ vừa vào, Úy Dương liền hỏi, trong đầu không thể nào xóa đi hình ảnh bọn họ vừa mới ôm nhau.
Triển Hồng Viễn nhìn sắc mặt Úy Dương, biết trong lòng anh đang suy nghĩ gì.
"Đúng vậy. Ông Chris, quy mỗ của "mee" không lớn, nhưng có nền tảng vững chắc. Yêu cầu của tôi cũng rất đơn giản, tất cả đều ghi rõ trong bản kế hoạch kia, hi vọng anh có thể suy nghĩ đến."
Úy Dương lại nhìn về phía Vũ Nhu, "Như vậy cô Tiêu có đồng ý không?"
Vũ Nhu đã bình tĩnh lại, nói: "Đúng vậy. Nếu tổng giám đốc đã nói, tôi sẽ ở lại Đài Loan giúp một tay, sửa lại tư liệu của"MEE". Dĩ nhiên, là khi có trường hợp đặc biệt."
Úy Dương nâng lông mày, cô sẽ ở lại?
Nghĩ đến đây, anh không thèm nhìn bản kế hoạch, đã đồng ý:
"Được! Vậy tất cả liền do cô Tiêu đảm nhận đi!"
Vài vị trưởng phòng cao cấp lập tức phản đối: "Tổng giám đốc, chẳng lẽ chuyện này không thương lượng với các vị cổ đông một chút hay sao?"
"Đúng vậy, còn chưa tra xét kĩ càng đã lập tức quyết định thu mua, có quá mức vội vàng hay không?"
Người ta cũng rất kinh ngạc, Úy Dương luôn luôn cẩn thận, sao lúc này lại qua loa quyết định như thế?
Vũ Nhu nhắc nhở anh, "Úy Dương, anh không lo lăng chút gì sao? John cũng không phải. . . . . ."
"Tôi đã quyết định, " Úy Dương cắt đứt lời của cô..., nhìn về phía đông đảo nhân viên phản đối một cái, ánh mắt sắc bén, lập tức khiến bọn họ im lặng lại.
Anh muốn lợi dụng cơ hội này để lần nữa mang cô trở về!
"Gian đi, nếu tổng giám đốc kiên trì." Mọi người có chút xấu hổ nói.
Trong lòng Vũ Nhu kinh ngạc, nhưng ngoài mặt vẫn hết sức bình tĩnh.
"Như vậy, Úy Dương, tôi sẽ ở lại "RNR", thay mặt John xử lý vấn đề của "MEE"."
Khuôn mặt Úy Dương không chút biểu cảm nhìn cô, khiến cả người cô rung động. Sau đó anh tuyên bố tan họp. . . . . .
Rời đi phòng họp, Úy Dương trở lại phòng làm việc, đốt một điếu thuốc, hít một hơi dài, để gắng bình tĩnh lại tâm tình.
Trời mới biết, khi anh thấy Vũ Nhu rơi lệ trong ngực Triển Hồng Viễn, mình đau lòng và tức giận cỡ nào.
Từ trước đến giờ Vũ Nhu là một người có tình cảm kín kẽ. Vậy mà, cô lại không chút để ý khóc trước mặt Triển Hồng Viễn! Không, cô chỉ có thể thuộc về anh, anh nhất định phải mang cô trở về lần nữa!
Đột nhiên, điện thoại vang lên, cắt đứt ý nghĩ của Úy Dương, anh nhận lấy.
"Tổng giám đốc, cha ngài - ông Crow Landeau Zeeland gọi điện tới."
"Tôi biết rồi." Úy Dương trả lời, anh không có nghe máy lập tức, mà ngồi xuống, khóe môi khẽ nâng lên.
Ông ta gọi điện tới làm cái gì? Nếu anh đoán không sai, là vì hôn sự của anh.
Gần đây, Crow Landeau và quý tộc nước Anh rất thân, anh sớm biết trong lòng ông ta nghĩ gì.
170 năm trước, gia tộc được một tay ông cố của Úy Dương gây dựng, từ một bang xã hội đen không tên không tuổi, trở thành tổ chức xã hội đen mạnh nhất châu Âu.
Thời đại thay đổi, làm ông ta ý thức được tầm quan trọng của pháp luật. Cho nên ông lập chí đổi mới, buôn bán hợp pháp hóa, đến một đời của ông nội Úy Dương đã thoát khỏi quan hệ với xã hội đen.
Trừ chuyện Úy Dương lấy thân phận là trưởng tộc cùng vài trùm mafia châu Âu có chút quan hệ ra thì sự nghiệp gia tộc Cát Lợi đã rất sạch sẽ, cũng có rất nhiều tiền.
Như vậy bọn họ còn muốn cái gì?
Chỉ còn dư lại —— địa vị xã hội!
Cho nên Crow Landeau tích cực thay Úy Dương thân mật với quý tộc, nhằm có địa vị vững chắc.
Gia tộc Kiệt La từng chiến tranh với gia tộc Lai Đức, tình trạng tài chính căng thẳng, cần có một thế lực kinh tế làm hậu thuẫn, để trợ giúp nó về mặt chính trị, cho nên gia tộc Cát Lợi trở thành đối tượng lý tưởng.
Trên điện thoại, đèn chớp nháy, Úy Dương bắt máy, "Là tôi."
"Sao giờ mới nhận điện thoại!" Giọng Crow Landeau không vui truyền đến.
Úy Dương không trả lời vấn đề của ông, giọng nói mang theo giễu cợt:
"Chuyện gì? Nói đi."
"Cha đã chuẩn bị một bữa tiệc lớn để con gặp mặt với tiểu thư Khả Nhi của hoàng gia Anh!" Giọng Crow Landeau không có tình cảm của cha con, ngược lại giống như là ra lệnh.
Úy Dương trầm xuống: "Ông mở tiệc thì liên quan gì tới tôi?"
"Mày có ý gì? Tao là cha mày mà!"
"Thì sao? Nếu không có tôi, sự nghiệp của Cá Lợi đã hủy trong tay ông rồi!" Úy Dương châm chọc, hoàn toàn không giống sự dịu dàng trầm ổn như ngày thường.
Crow Landeau cứng lại, nhưng ngay sau đó, ông cầm một phần tài liệu trên bàn, đắc ý nói:
"Cha biết con vẫn yêu con bé tên Tiêu Vũ Nhu . . . . . ."
Ông vẫn chưa nói hết, liền bị Úy Dương cắt đứt: "Ông dám điều tra tôi?"
Crow Landeau nghe thấy sự tức giận của Úy Dương, không khỏi run rẩy.
Lúc nào thì đứa bé năm đó đã trưởng thành trở thành đối thủ của mình rồi?
Lúc trước ông khinh thường Úy Dương, chẳng mong anh trở lại.
Nhưng gia tộc Cát Lợi có quy định, không phải ruột thịt thì không được cầm quyền.
Vì muốn cướp lấy tài sản của gia tộc, ông chỉ có thể kéo Úy Dương về, không ngờ ông lại phải dùng biện pháp uy hiếp này.
Ông cố gắng bình tĩnh, nói: "Cha chỉ muốn tốt cho con! Con cũng đến tuổi lấy vợ rồi."
"Đừng để tôi nói lần thứ hai."
"Con là con của cha."
"Hừ! Nếu không phải vì ghế Tộc trưởng, ông sẽ nhớ đến tôi và mẹ sao?"
"Cha. . . . . ." Crow tức giận, "Cho dù là thế nào đi nữa, tháng sau mày phải về Italy!"
Về Italy?
Không! Anh mới tìm được Vũ Nhu, cho dù trụ sở chính của gia tộc Cát Lợi ở Italy có bị sụp đổ, anh cũng không về,
"Nếu ông muốn mở tiệc thì cứ việc, đến Đài Loan đi. Tôi sẽ xem xét!"
Đây là sự nhường nhịn lớn nhất của anh rồi, nếu không thì hủy bỏ. Dù sao người mất thể diện chính là cha anh, không liên quan đến anh.
"Cái gì? Cha đã hẹn với hoàng gia rồi."
"Đó là chuyện của ông!" Không đợi ông nói, anh liền cúp điện thoại.
Sau khi Vũ Nhu đi mấy tháng, anh luôn tìm cô, cho đến khi mẹ đột nhiên qua đời sau cơn bệnh ác tính.
Mẹ của anh là người tình của Crow Landeau, còn anh là con riêng của ông ta.
Úy Dương cũng không tự ti vì thân thế của mình, mặc dù anh không thể lựa chọn cha, nhưng anh có thể lựa chọn cuộc sống anh muốn. Vậy mà mẹ qua đời, cộng thêm việc Vũ Nhu rời đi, đã tạo thành một đả kích lớn, thậm chí anh thiếu chút nữa nghỉ học.
Mà lúc này, Crow Landeau xuất hiện, ông lấy điều kiện nhận mẹ là vợ cả, yêu cầu Úy Dương nhận tổ quy tông.
Mới đầu Úy Dương cho rằng ông thật lòng muốn bồi đắp lại thiệt thoi cho anh, mặc dù anh không thích gia tộc Cát Lợi, nhưng vẫn trở lại, mà theo thời gian, anh mới hiểu rõ mục đích thực sự của Crow Landeau.
Không, anh không muốn làm quân cờ mặc người ta sai khiến, anh muốn sống cuộc sống mà mình theo đuổi, anh không cần để người khác định đoạt cuộc đời anh.
Anh đã mất đi quá nhiều thứ, anh không thể mất Vũ Nhu!
Top Truyện Hot Nhất
Truyện hot hiện nay
Bình luận
Sắp xếp