Ám Hà Truyện - Chu Mộc Nam

Chương 243


Chương trước Chương tiếp

 

Chương 243: Màn 18 - Sương giáng 4

Trong tiểu viện thành Nam, Bạch Hạc Hoài nhắm nghiền hai mắt, mười mấy cây ngân châm lượn vòng quanh người cô. Lý Chính Khải ngoan ngoãn đứng một bên, tò mò nhìn tất cả những chuyện xảy ra trước mắt. Trong phòng đã bày đầy vô số gương đồng, mấy chục ngọn nến được thắp sáng, căn phòng vốn đen kịt giờ phút này trở nên sáng ngời.

Tiêu Triều Nhan đứng ở một bên, khẩn trương hạ giọng nói: "Đây chính là Di Hồn Đại Pháp?"

"Đúng vậy, Triều Nhan. Đây là bí thuật Dược Vương cốc mà ngay cả sư điệt Dược Vương Tân Bách Thảo của ta cũng không học được, Di Hồn Đại Pháp!" Bạch Hạc Hoài vung tay lên, tất cả ngân châm liền lơ lửng trên đỉnh đầu cô.

Tiêu Triều Nhan nghi hoặc: "Lẽ nào bí thuật này truyền nữ không truyền nam?"

"Không phải. Chỉ là sư phụ từng nói, biện pháp này chỉ người có quỷ tâm tư mới thi triển được thôi!" Bạch Hạc Hoài bỗng nhiên mở to mắt, vung tay lên, hơn mười cây ngân châm đồng thời lướt ra, tất cả đều rơi vào trên trán Lý Chính Khải.

Lý Chính Khải kêu lên một tiếng đau đớn, lập tức trợn trắng mắt, ngã vật xuống đất. Bạch Hạc Hoài nhẹ nhàng phun ra một ngụm trọc khí, cũng theo đó ngất đi.

"Sư phụ." Tiêu Triều Nhan lập tức tung người tiến lên, đỡ Bạch Hạc Hoài dậy.

Năm xưa Bạch Hạc Hoài từng thi triển Di Hồn Đại Pháp một lần với Đại gia trường, lần đó cô như rơi vào vực sâu máu tươi vô tận, mà lần này lại là bóng tối mênh mông vô bờ. Bạch Hạc Hoài vươn tay, nhẹ nhàng phất về phía trước, cất tiếng gọi: "Lý Chính Khải! Ngươi ở đâu?"

Phía trước đột nhiên lóe lên ánh sáng, sau đó là tiếng máu thịt bị cắt đứt. Bạch Hạc Hoài đến gần xem xét, thấy phó thống lĩnh Kim Ngô vệ Lý Tiên cầm

 

roi sắt trong tay, quật mạnh vào người con trai đang ngã trên đất, vừa đánh vừa giận dữ quát: "Sao ta lại có đứa con bất tài như ngươi! Vô dụng! Đúng là vô dụng!"

Bạch Hạc Hoài đứng bên cạnh, không đành lòng nhìn cảnh tượng này, khẽ thở dài: "Chẳng trách lại ép con trai phải tìm cách để tăng cường thực lực cho bản thân như vậy. Nhìn dáng vẻ hắn che chở con trai mình, ta còn tưởng hắn là một người cha hiền từ."

Lý Chính Khải nằm trên đất, hai tay ôm đầu: "Phụ thân, con nhất định sẽ giành thắng lợi trong diễn võ trên Kim điện! Con sẽ giành được chức phó tướng. Người hãy tin tưởng con!"

"Thôi được rồi, ta đến đây cũng không phải muốn nhìn trộm quá khứ của ngươi." Bạch Hạc Hoài nhẹ nhàng vung tay áo, ảo ảnh trước mắt liền theo đó biến mất. Sau đó, Bạch Hạc Hoài mở hai tay, từng đoàn sương đen xuất hiện, lượn vòng quanh cô. Cô nhắm mắt lại trong huyễn cảnh, bắt đầu cảm nhận tình trạng thân thể Lý Chính Khải.

Trong tiểu viện, Tô Mộ Vũ ngồi bên cạnh Tô Triết, uống một ngụm thuốc lại ăn một miếng bánh hoa quế, có lẽ do thuốc quá đắng, bên cạnh mới được đặt sắn một đĩa bánh hoa quế. Tô Triết chậm rãi hút thuốc, hỏi: "Thế nào? Cảnh giới của ngươi đã vững chắc chưa?"

"Sao thúc thúc không uống thuốc?" Tô Mộ Vũ cười khổ.

"Ta không bị thương, uống thuốc làm gì, ta truyền cho ngươi chút công lực của ta thôi." Tô Triết nhẹ nhàng xoay tẩu thuốc trong tay: "Công lực cắn trả từ Thần Quỷ Niết Bàn Công là vĩnh viễn. Thân thể ta vốn đã thủng trăm ngàn lỗ, giờ chẳng khác nào căn nhà đổ nát, có thể sập bất cứ lúc nào."

Tô Mộ Vũ ăn một miếng bánh hoa quế, uống cạn chỗ thuốc còn lại: "Sẽ có cách thôi, thần y không cho thúc thúc uống thuốc, chắc là đã nghĩ ra cách khác tốt hơn rồi."

"Còn cách nào hay hơn nữa, nó nói xong chuyện Thiên Khải thành sẽ đưa ta về Dược Vương cốc. Nó nói ở đó chỉ có mấy gian nhà tranh, một ít dê bò cùng một vườn rau lớn, ngày tháng vô vị tẻ nhạt. Nhưng bù lại có cả một thung lũng toàn thảo dược quý hiếm, lại có cả Dược Vương đệ nhất thiên hạ, nó nói hai người bọn nó hợp lực, cho dù căn nhà của ta có vỡ nát cũng có thể dựng lại từ đầu." Tô Triết cầm lấy tẩu thuốc, gõ nhẹ lên thềm đá bên cạnh: "Ngươi thấy thế nào?"

 

Tô Mộ Vũ gật đầu: "Ta thấy không thành vấn đề, hai vị thần y cùng ra tay, thúc thúc nhất định bình phục."

"Ta không hỏi cái đó, ta hỏi ngươi thấy việc về Dược Vương cốc thế nào?" Tô Triết ý vị sâu xa: "Ngươi không đi cùng sao?"

"Ồ." Tô Mộ Vũ ngẩn người, sau đó gật đầu, chỉ đáp một tiếng: "Được."

๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑

Trong phòng, Bạch Hạc Hoài cau mày, vẫn chìm trong ảo cảnh. Cô buông tay, hắc khí tản đi, trầm giọng nói: "Hóa ra trở thành dược nhân lại có cảm giác như thế này, thật đáng sợ. Hôm nay đến đây thôi." Bạch Hạc Hoài bước về phía trước vài bước, bỗng nhiên quay đầu lại, thấy một thanh kiếm đang chém về phía mình.

Giây phút cuối cùng, cô nhìn thấy dung mạo người cầm kiếm. "Tô Mộ Vũ!" Bạch Hạc Hoài trầm giọng.

Trong hiện thực, thân thể Bạch Hạc Hoài bỗng chấn động mãnh liệt. Tiêu Triều Nhan lo lắng, khẽ gọi: "Sư phụ."

"Không sao." Bạch Hạc Hoài mở mắt, thở dài, hạ giọng lẩm bẩm: "Lý Chính Khải chưa từng gặp Tô Mộ Vũ, vừa rồi hẳn không phải tâm ma của hắn, mà là... tâm ma của ta."

๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑

Ngày hôm sau, phủ Lang Gia vương.

Tiêu Nhược Phong đang ngồi đọc sách trong phòng, bỗng thấy ngọn lửa trên lò than bên cạnh lay động. Hắn đặt quyển sách xuống, khẽ ngẩng đầu: "Khanh Tướng."

"Đã nhiều năm rồi không ai gọi ta như vậy." Tạ Tuyên bước vào, cười nói: "Những năm gần đây, người đời đều gọi ta là Nho Kiếm Tiên. Còn Phong Hoa, cái tên này của ngươi cũng đã lâu lắm rồi không ai nhắc đến. Bọn họ chỉ biết gọi ngươi là Lang Gia Vương, Lang Gia Vương của thiên hạ."

Tiêu Nhược Phong thở dài: "Làm phiền ngươi rồi. Rõ ràng ngươi đang tự tại ngao du khắp chốn, vậy mà ta lại kéo ngươi đến vũng nước đục Thiên Khải thành này."

Tạ Tuyên ngồi xuống bên cạnh Tiêu Nhược Phong: "Có lẽ đôi khi ta cũng muốn thử một lần nhúng tay vào vũng nước đục. Sống quá trong sạch trên cõi

 

đời này, chẳng phải kẻ lạnh lùng, vô tình với tất cả, cũng chẳng hận thù bất kỳ ai hay sao? À, câu này là Tuyết Nguyệt Kiếm Tiên nói với ta. Ta về suy nghĩ rất lâu, thấy cũng có lý. Vậy nên, ta muốn bản thân nhiễm chút bụi trần."

Tiêu Nhược Phong cười khẽ: "Nếu vậy, ngươi nên cảm ơn ta mới phải."

"Cũng không cần cảm tạ, dù sao chuyện này cũng phiền phức lắm." Tạ Tuyên khẽ thở dài, "Ta cũng từng làm quan ở Thiên Khải thành này. Chỉ là Phong Hoa..."

Tiêu Nhược Phong khẽ cúi đầu: "Ngươi nói đi."

"Tình trạng của ngươi nghiêm trọng hơn ta tưởng nhiều." Tạ Tuyên nhẹ nhàng vuốt ve tay vịn của ghế, "Ta mới ngồi một lát mà đã thấy lạnh buốt toàn thân. Ngươi thế này, e là sắp chết rồi. Thuốc ta gửi ngươi không uống sao?"

"Không còn tác dụng gì nữa." Tiêu Nhược Phong uống một ngụm trà nóng, "Nhưng dù sao ta vẫn là cao thủ Thiên Cảnh, ta có thể dùng nội lực chống đỡ, ít nhất ngủ mấy canh giờ mỗi ngày cũng khiến bản thân được bình an đôi chút."

"Ngươi có nghĩ đến chuyện tìm Lý tiên sinh không?" Tạ Tuyên hỏi, "Có lẽ ông ấy có cách."

Tiêu Nhược Phong lắc đầu: "Sư phụ từng nói, mỗi người đều có lựa chọn của riêng mình, nhưng đều phải trả giá cho lựa chọn đó. Giờ ta thế này, chính là cái giá ta phải trả."

 




Bình luận
Sắp xếp
    Loading...