Ám Hà Truyện - Chu Mộc Nam

Chương 231


Chương trước Chương tiếp

Chương 231: Màn 17 - Hàn lộ 8 Thiên Khải thành, Vong Thần lâu.

Trong mật thất, Tô Xương Hà nhắm chặt hai mắt, hai tay vung lên, một luồng chân khí cuồng bạo màu đỏ rực xoay quanh người hắn. Đột nhiên hắn cau mày, trong luồng chân khí màu đỏ kia bỗng hiện ra khí đen, sắc mặt hắn cũng trở nên dữ tợn. Cuối cùng, Tô Xương Hà mở mắt, hai tay ép mạnh xuống, một luồng chân khí cường đại tỏa ra, cả Vong Thần lâu cũng theo đó rung động.

Tô Xương Hà ôm ngực, phun ra một ngụm máu đen, sau đó đưa tay lau vết máu ở khóe miệng, hạ giọng mắng: "Rốt cuộc là vấn đề ở đâu! Vì sao ta mãi vẫn không đột phá được tầng thứ chín?"

Lúc này, bên ngoài cửa sắt vang lên tiếng gõ, Tô Xương Hà cau mày: "Chuyện gì?"

Bên ngoài vang lên tiếng của Tô Xương Ly: "Đại ca, bên phủ Phi Hổ tướng quân có tin, hỏi huynh khi nào xuất quan?"

Tô Xương Hà đứng dậy, đi tới cạnh cửa: "Bọn họ vội vàng cái gì, chẳng phải đã nói thời cơ đến, ta sẽ tự ra tay sao?"

"Đêm qua..." Tô Xương Ly ngập ngừng: "Phủ Phi Hổ tướng quân có chuyện xảy ra."

"Chuyện gì?" Tô Xương Hà hỏi.

“Bạch thần y phát hiện một số bí mật của bọn chúng, sau đó bị đánh trọng thương. Vũ ca muốn dụ đối phương đi, bất chấp bản thân cũng đang bị thương nặng cưỡng ép tấn công phủ Phi Hổ tướng quân! Phủ tướng quân gần như bị một mình Vũ ca hủy diệt, mãi đến khi viện binh của bọn chúng đến mới ép lui được Vũ ca.” Tô Xương Ly tiếp tục nói: “Hiện giờ Vũ ca và Bạch thần y đều bị trọng thương, đang ẩn thân ở nơi hẻo lánh.”

Tô Xương Hà siết chặt nắm tay: “Bọn Điển Diệp điên rồi sao? Ta đã nói ta có thể giúp bọn chúng, nhưng điều kiện tiên quyết là chúng không được làm hại người của Ám Hà chúng ta.”

 

Tô Xương Ly do dự một chút, trầm giọng nói: ”Đại ca, vì sao chúng ta nhất định phải hợp tác với bọn chúng? Nếu đêm qua chúng ta kịp thời ra tay, chắc chắn Vũ ca sẽ không bị thương nặng như vậy.”

“Ngươi đang nghi ngờ quyết định của ta?“ Tô Xương Hà lạnh lùng nói.

Tô Xương Ly lắc đầu, cúi đầu đáp: “Đại ca quyết định như vậy, tất nhiên có lý do của mình.”

“Nói với bọn Điển Diệp, ta hợp tác với bọn chúng chỉ giới hạn trong việc đối phó với Lang Gia Vương. Chờ ta xuất quan, mọi chuyện sẽ có kết cục. Bảo bọn chúng tốt nhất là lúc này đừng hành động thiếu suy nghĩ.” Tô Xương Hà lạnh lùng nói.

Tô Xương Ly gật đầu: “Đệ hiểu rồi.”

Sau khi Tô Xương Ly rời đi, Tô Xương Hà lại ngồi trên bồ đoàn, hai tay khua nhẹ, chân khí màu đỏ lại cuộn trào xung quanh. Nhưng hắn vừa nhắm mắt vận công một chu thiên đã mở mắt ra, phẫn nộ vung tay, chân khí ào ạt tràn ra, chỉ nghe "Ầm" một tiếng, cả Vong Thần lâu rung chuyển dữ dội.

Tô Xương Ly đi ra đến cửa, cảm nhận được chấn động mãnh liệt này, xoay người khẽ thở dài lắc đầu.

๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑

Đường Liên Nguyệt cùng Mộ Thanh Dương chạy như bay về phía trước, chẳng bao lâu sau đã đến một con đường ở phía nam thành. Rõ ràng đây không phải là nơi ở của các gia đình giàu có, những cư dân vội vã qua lại trên đường tuy không đến nỗi nghèo khó nhưng có thể thấy đều là hạng người thuộc hạ cửu lưu ở Thiên Khải thành.

"Sao nào? Thân là Huyền Vũ sứ ở Thiên Khải thành mà ngươi lại ít khi đặt chân đến chốn này ư?" Mộ Thanh Dương châm chọc hỏi.

Đường Liên Nguyệt cau mày đáp: "Ta là Huyền Vũ sứ, phận sự là bảo vệ thành bắc. Nam thành này vốn dĩ do Chu Tước sứ Tư Không Trường Phong phụ trách, nhưng sau hắn rời Thiên Khải về Tuyết Nguyệt thành, Nam thành do phó thống lĩnh Nội Vệ ti quản lý. Dù sao cũng không có thủ hộ sứ bảo vệ, cho nên nơi này hỗn loạn hơn ba nơi khác cũng phải. Chẳng lẽ đây là lý do các ngươi chọn nơi này?"

Mộ Thanh Dương lắc đầu: "Cũng từng nghĩ đến việc đường đường chính chính mà đứng trong Thiên Khải, nhưng cuối cùng vẫn phải ẩn mình nơi giếng

 

nước phồn hoa này, có lẽ đây chính là số mệnh của Ám Hà chúng ta."

Vừa nói xong, bọn họ đã lặng lẽ đi vào trong con hẻm nhỏ. Tô Hồng Tức và Tô Tử Y canh giữ bên ngoài khẽ gật đầu với Mộ Thanh Dương. Hắn lập tức dẫn Đường Liên Nguyệt đi qua mấy con hẻm nhỏ, vào trong một gian nhà. Vãn Nhi cô nương đang múc nước trong sân, thấy hai người bèn vội vàng hành lễ: "Mộ gia chủ, Huyền Vũ sứ."

Đường Liên Nguyệt kinh ngạc: "Ngươi nhận ra ta?"

"Trong Bách Hoa lâu, thiếp thân may mắn từng gặp công tử một lần." Vãn Nhi cúi đầu đáp.

Mộ Thanh Dương nhướn mày: "Ồ? Liên Nguyệt huynh từng tới Bách Hoa lâu sao?"

"Năm xưa Thương Ma ám sát Ngự sử trong Thiên Khải thành, ta truy đuổi hắn suốt một ngày một đêm, hắn từng ẩn náu trong Bách Hoa lâu, để truy bắt hắn, ta từng điều tra Bách Hoa lâu một lần." Đường Liên Nguyệt bình tĩnh đáp: "Chẳng lẽ gặp cô nương vào lúc đó?"

Vãn Nhi gật đầu: "Thiếp thân là Vãn Nhi, nhạc công của Bách Hoa lâu, bái kiến Huyền Vũ sứ. Có thể nói chuyện cùng đại nhân vật như ngài, thật là vinh hạnh cho thiếp thân."

"Cô nương khách sáo rồi." Đường Liên Nguyệt đáp.

"Đúng là người lạnh lùng." Vãn Nhi che miệng cười, thi lễ rồi xoay người rời đi.

Mộ Tuyết Vi đẩy cửa bước ra, cô liếc mắt nhìn Đường Liên Nguyệt, lạnh nhạt nói: "Ồ, là ngươi đấy à."

Đường Liên Nguyệt kinh ngạc: "Ngươi là?"

"Mộ gia Độc Hoa - Mộ Tuyết Vi, bằng hữu của Mộ Vũ Mặc, chỉ tiếc độc trên người ta đã bị loại bỏ, bằng không ta chỉ cần vung chưởng về phía ngươi một cái..." Mộ Tuyết Vi giả vờ ra chiêu về phía Đường Liên Nguyệt, "... là ngươi đã chết rồi."

Mộ Thanh Dương cười nói: "Hắn là thiên tài xuất thân từ Đường Môn, độc của ngươi tuy lợi hại nhưng e là chưa đủ để giết hắn."

"Hừ." Mộ Tuyết Vi bĩu môi.

 

"Chúng ta đi chứ?" Mộ Thanh Dương khẽ vẫy thanh kiếm gỗ đào trong tay, phất tay áo.

Mộ Tuyết Vi ngẩn người: "Đi đâu?"

"Đương nhiên là đi điều tra thằng nhãi con trai của tẻne thống lĩnh kia!" Mộ Thanh Dương hạ giọng mắng một câu: "Ta ghét Thiên Khải thành này lắm rồi, phải nhanh chóng rời khỏi đây thôi!"

"Về núi Thanh Thành của ngươi?" Mộ Tuyết Vi hỏi. "Cô có đi cùng ta không?" Mộ Thanh Dương cười nói.

"Bên đó đâu có thu nhận đạo cô." Mộ Tuyết Vi điểm nhẹ chân lướt qua, đi ngang qua Mộ Thanh Dương.

"Huyền Vũ sứ, vậy chúng ta chia nhau hành động." Mộ Thanh Dương bĩu môi, lập tức đuổi theo

Đường Liên Nguyệt vội vàng xua tay ngăn cản: "Khoan đã, Tô Mộ Vũ đâu...”

“Bị thương, đương nhiên phải ở trong phòng nghỉ ngơi." Một giọng nói bình thản cất lên sau lưng Đường Liên Nguyệt khiến hắn khẽ run lên, lập tức quay người nhìn lại.

Người đứng đó chẳng phải Mộ Vũ Mặc thì còn ai.

Đường Liên Nguyệt do dự một chút rồi mở lời gọi: "Vũ Mặc cô nương." "Vậy ta nên gọi ngươi thế nào đây?" Mộ Vũ Mặc cười khẽ, nét mặt đầy vẻ

quyến rũ: "Liên Nguyệt công tử, nghe như một đôi uyên ương vậy." Đường Liên Nguyệt thoáng chốc đỏ mặt: "Hiện giờ không phải..."

"Hiện giờ không phải lúc nói những lời này phải không?" Mộ Vũ Mặc bước tới, tay áo khẽ phất cắt ngang lời Đường Liên Nguyệt: "Vậy lúc nào mới được nói? Ngày mai, ngày kia, lúc cứu được đại sư huynh của ngươi hay phải đợi tới kiếp sau?"

"Vũ Mặc." Tô Mộ Vũ đẩy cửa bước ra, sắc mặt vẫn còn nhợt nhạt, hắn ho khan vài tiếng nặng nề: "Vũ Mặc, hãy nhớ lời ta đã nói."

"Vũ ca, có vài lời không thể không hỏi." Mộ Vũ Mặc nhìn chằm chằm Đường Liên Nguyệt: "Ngay cả huynh cũng có thể nói, vì sao hắn lại không thể nói?"

 

"Cái gì mà ngay cả ta cũng có thể nói?" Tô Mộ Vũ ho khan dữ dội hơn: "Vũ Mặc, đừng nói năng lung tung."

"Vũ ca, huynh vào trong đi, để ta tự nói chuyện với hắn, nếu không ta sẽ nói lung tung đấy!" Mộ Vũ Mặc lớn tiếng.

Tô Mộ Vũ không nói thêm gì nữa, trở vào phòng, đóng sầm cửa lại.

Mộ Vũ Mặc nhìn Đường Liên Nguyệt: "Ta chỉ hỏi ngươi một lần, trong lòng ngươi có ta hay không?"

Đường Liên Nguyệt siết chặt nắm tay phải, cuối cùng thở dài một hơi: "Từ biệt tại Cửu Tiêu thành, quả thực ta thường xuyên nhớ đến Vũ Mặc cô nương."

"Được!" Mộ Vũ Mặc gật đầu thật mạnh: "Vậy hà cớ gì xưa nay huynh không tìm ta!"

"Sau khi ta về Đường Môn thì bị băng tằm vây khốn, sau đó vì truy tìm tung tích đại sư huynh nên mới đến Thiên Khải thành." Đường Liên Nguyệt trầm giọng đáp: "Thời gian đâu mà rảnh rỗi."

Mộ Vũ Mặc tiếp tục gật đầu: "Được. Vậy ta hỏi huynh, nếu chuyện này thành công, đại sư huynh của huynh được cứu, huynh sẽ đến Ám Hà cầu thân ta chứ?"

Đường Liên Nguyệt im lặng hồi lâu, cuối cùng chỉ thở dài: "Ta là đệ tử Đường Môn, cũng là Huyền Vũ sứ của Thiên Khải thành. Nếu ta đến Ám Hà cầu thân, e là lão thái gia sẽ không đồng ý. Còn bên phía vương gia thì..."

"Ta hỏi trong lòng huynh có ta hay không, ta hỏi Đường Môn hay sao? Hay là hỏi Lang Gia vương phủ?" Mộ Vũ Mặc xoay người, đưa tay lau đi giọt lệ nơi khóe mi: "Được rồi, ta biết rồi."

Đường Liên Nguyệt đưa tay ra định đặt lên vai Mộ Vũ Mặc nhưng cuối cùng lại rụt tay: "Vũ Mặc cô nương, ý ta vốn không phải..."

"Không sao. Ta rất vui, ít nhất ta cũng biết trong lòng huynh có ta." Mộ Vũ Mặc xoay người, nói: "Nhưng ta cũng rất đau lòng, bởi vì trong lòng huynh, Ám Hà chúng ta lại là nơi như vậy. Yêu một nữ tử Ám Hà như ta là chuyện mất mặt lắm sao?"

"Ta không có ý đó!" Đường Liên Nguyệt vội vàng lên tiếng.

"Câu hỏi ta muốn hỏi, ta đã hỏi rồi. Không phải ta nhất định phải có huynh, ta chỉ muốn một đáp án mà thôi! Ta là Mộ Vũ Mặc, đệ nhất mỹ nhân Ám Hà

 

đây! Từ nay về sau, chúng ta chỉ là bằng hữu đồng hành, chúng ta nhất định sẽ cứu đại sư huynh của huynh! Mối thù của tiểu thần y và Vũ ca, chúng ta cũng sẽ báo!" Mộ Vũ Mặc nói xong tung người bay khỏi tiểu viện. "Đường Liên Nguyệt, mau theo ta!"

Đường Liên Nguyệt bất đắc dĩ đưa tay lên vỗ trán, sau đó cũng điểm nhẹ chân đuổi theo.

 




Bình luận
Sắp xếp
    Loading...