Âm Dương Thần Chưởng

Chương 9


Chương trước Chương tiếp

Lúc nãy nàng hung hãn bao nhiêu thì bây giờ nguội lạnh bấy nhiêu. Giết đứa bé kia ư? Cũng như nơi phương trời xa xôi nào đó, con nàng cũng bị người ta giết thảm.

− Trời!

Hồ Diễm Thúy nhắm mắt rùng mình không dám nghĩ thêm nữa. Thời gian trôi qua nặng nề, chậm chạp.

Người nhũ mẫu nãy giờ quá kinh hãi nép mình sau cột đá, giờ mới đến gần nàng cất giọng run run:

− Bang chủ, xin cho già phân giải đôi lời.

Hồ Diễm Thúy mở mắt, gục đầu vào lòng bà òa khóc:

− Nhũ mẫu ơi, con khổ quá ...

Bà khẽ vuốt tóc nàng nói nghẹn ngào:

− Già hiểu tất cả nỗi oan uổng của nàng, nhưng xin nàng hãy xót thương giùm giọt máu của Tiên vương. Thái Ngân đã đền tội với nàng rồi.

Hồ Diễm Thúy càng khóc lớn hơn:

− Nhũ mẫu ơi! Ta không cố ý giết chết nàng đâu, nhưng ta không thể ôm ấp trong tay con của kẻ đã giết chết con mình được. Nhũ mẫu hãy đem đứa bé rời khỏi đây ngay.

Nhũ mẫu sợ hãi, quỳ xuống chân nàng van lạy:

− Hồ quý phi, hiện thời chỉ có nơi này là kín đáo nhất mà thôi. Nếu già ẵm tiểu Hoàng tử ra khỏi nơi này là bị giết chết trong nháy mắt. Cúi mong người mở rộng hải hà mà ra tay cứu độ.

Bây giờ Hồ Diễm Thúy mới sực nhớ, ngẩng lên thắc mắc:

− Nhũ mẫu, ngươi nói ta nghe lạ quá, Hoàng hậu và Hoàng tử bị ai truy đuổi chứ?

Quân vương đâu?

Nhũ mẫu đưa tay gạt nước mắt nói nhanh:

− Còn đâu nữa mà Quý phi hỏi, Thánh thượng đã bị bắt và lưu đày đến một vùng đất xa lạ, còn chúng tôi thì đang bị truy đuổi gắt gao.

Hồ Diễm Thúy vùng giận dữ:

− Kẻ nào gan trời dám mạo phạm đến thiên nhan?

− Bẩm kẻ đó là tên tặc thần Vương Khải đã cùng bọn thủ hạ chiếm đoạt ngôi vua, chúng định giết Hoàng tử cho tuyệt tộc, già trốn chạy tới đây.

Hồ Diễm Thúy không nói, nhìn đứa bé lên ba đang quỳ khóc bên xác mẹ. Giọng nó đã khàn hơi, bỗng chốc động mối thương tâm. Nàng nhẹ giọng:

− Nhưng ta vừa đẩy mẹ nó té chết mất rồi, bây giờ nó chỉ xem ta như kẻ nghịch thù thì làm sao mà cưu mang hoạn dưỡng chứ?

Thấy Hồ Diễm Thúy đã xiêu lòng, người nhũ mẫu mừng rỡ đến đỡ đứa bé dậy, nói nhanh:

− Bang chủ yên tâm, Hoàng tử năm nay mới được tròn ba tuổi, trí óc còn non nớt, nếu ta đem tình thương ra đối đãi, nó sẽ quên ngay chuyện hôm nay. Bang chủ đã mất một đứa con, sao không nhận nó làm con chứ?

Hồ Diễm Thúy mím môi suy nghĩ rồi gật đầu:

− Nhũ mẫu hãy hứa với ta là không tiết lộ chuyện này khi nó lớn đấy nhé.

Nhũ mẫu vội sụp quỳ, đưa tay thề thốt:

− Già xin lấy sinh mạng ra mà hứa với Bang chủ như vậy.

Hồ Diễm Thúy đưa tay vẫy sang đứa bé:

− Con hãy đến đây với mẹ nào!

Đứa bé đã nín khóc, trong tay bà nhũ mẫu, giương to đôi mắt đen láy còn đọng đầy nước mắt nhìn nàng ngơ ngác. Với bộ óc trẻ thơ của nó không hiểu vì sao người đàn bà xinh đẹp kia vừa có cử chỉ hung ác với mẹ nó giờ lại dịu dàng như vậy?

Nhũ mẫu đẩy nhẹ lưng đứa bé nói êm ái:

− Hồ Cẩm, hãy đến với mẹ của con đi.

Đứa bé quay nhìn xác Thái Ngân hoàng hậu, hỏi nghi ngờ:

− Thế còn mẹ này?

Nhũ mẫu cố kềm nước mắt nói:

− Ờ, đó là mẹ, đây cũng là mẹ. Con hãy đến mừng mẹ mới đi, mẹ mới rất thương con và sẽ cho con nhiều quà bánh.

Đứa bé vẫn ngần ngừ:

− Nhưng mẹ này dữ quá, con chẳng lại đâu.

Hồ Diễm Thúy đưa mắt bảo đám đệ tử đem xác Thái Ngân ra ngoài rồi từ từ tiến đến gần đứa bé nhẹ xoa lên đầu nó. Hồ Cẩm đánh mạnh vào tay nàng hét lớn:

− Không được đem mẹ ta đi.

Nhũ mẫu vội nạt lớn vì sợ Hồ Diễm Thúy nổi cơn thịnh nộ không tha cho đứa bé:

− Hồ Cẩm, không được hỗn, sao con lại đánh mẹ?

Đứa bé dậm chân khóc ư ứ.

Hồ Diễm Thúy đưa tay ôm đứa bé vào lòng, nhẹ hôn lên má nó rồi cất giọng dịu dàng.

Cùng lúc dùng chiêu thức "Đoạn Hồn Nhân nữ sắc" vừa mới luyện xong ra sử dụng:

− Trúc Phi, từ nay con sẽ là con của mẹ, quên tất cả chuyện cũ đi con.

Ma lực tác dụng ngay tức khắc, đứa bé đưa tay ôm cổ nàng, nhoẻn miệng cười tin cậy:

− Mẹ ơi, con buồn ngủ quá.

Một luồng hơi nóng chạy rần khắp châu thân, Hồ Diễm Thúy chợt nhận ra mình vừa luyện thành công tuyệt chiêu "Đoạn Hồn Nhân nữ sắc” cũng như từ đây nàng là mẹ của đứa bé này.

***

Chỉ trong cái chớp mắt, thế là mười năm trôi qua lặng lẽ. Đứa bé Hồ Cẩm đổi tên lại là Trúc Phi đã quên hết chuyện xưa, nó vẫn tưởng rằng nàng là mẹ nên hết mực yêu kính.

Và Hồ Diễm Thúy cũng không còn là một Hồ quý phi yếu mềm trong cung cấm để mọi người hòng bắt nạt. Giờ đây nàng là một nữ Bang chủ có đủ uy quyền và sức lực làm những chuyện khiến mọi người phải thất điên bát đảo.

Hai điều mà nàng tâm niệm nhất bây giờ là phải làm sao tiêu diệt cho bằng được giáo phái Thái Bình, nguyên nhân làm nàng lao vào bể khổ. Hai là chiếm cho được ngôi bá chủ võ lâm, giành lấy quyền bính trong tay để cho thiên hạ đừng nghĩ rằng nhi nữ là tầm thường. Rồi nàng sẽ cho quân tìm đứa con thơ hai mươi năm dài cách mặt, để ấp ủ con vào nhung gấm vàng son cho thỏa những tháng ngày gió sương dầu dãi.

Hồ Diễm Thúy lại thở dài buồn bã. Hắn thật đẹp trai, anh tuấn, trẻ tuổi, sinh lực tràn đầy, võ công thâm hậu, nếu đêm qua nàng phát huy ma lực "Đoạn Hồn Nhân nữ sắc” thì khí lực của nàng được bồi bổ biết bao nhiêu. Vậy mà không hiểu sao nàng lại chẳng nỡ nhẫn tâm hút cạn nguồn sinh lực của hắn, con mồi thí nghiệm đầu tiên mà nàng lại thứ tha cho hắn một cách dễ dàng, và còn để cho hắn hút mất đi của mình một phần tuổi thanh xuân tươi trẻ. Nàng tặc lưỡi nhìn vào gương mặt tiếc rẻ, cũng may mà sinh lực nàng quá dồi dào, hai mươi năm dài chưa hề phung phí bao giờ nên sự tiêu hao kia không đáng kể. Có phải chăng vì hắn chỉ trạc tuổi con nàng mà nàng không nỡ làm tiêu ma sinh lực hắn?

Hồ Diễm Thúy thầm thắc mắc. Nàng vẫn thường có những việc làm và suy nghĩ trái ngược như vậy đấy. Nàng có những ý nghĩ hung ác tàn độc, nhưng lại có những việc làm nhân hậu, thương người không chủ ý. Có phải chăng trong nàng giữa hai bản ngã Hồ Quý Phi nhút nhát, yếu mềm và Hồ Bang chủ bản lãnh cao cường chưa phân ranh giới. Suy nghĩ của nữ ma đầu mà hành động của bản năng cô gái nhỏ.

− Không.

Mắt nàng long lên sòng sọc:

− Cô gái nhỏ không thể tồn tại giữa thời kỳ mạnh được yếu thua này. Phải diệt người chứ không thể chờ người đến diệt.

Hồ Diễm Thúy đúng bật dậy vung tay chưởng mạnh vào cụm hoa hồng nép mình trong vách im lìm run rẩy. Cành hoa rũ xuống, tan tác rã rời. Nàng cất giọng cười ghê rợn:

− Thái Bình giáo phái, Lâm Bình, các ngươi phải đền lại cho ta cánh hoa hồng đã bị các ngươi làm tan tác. Các ngươi là kẻ thù số một của ta. Hãy chờ xem Hồ Diễm Thúy này phục hận. Ha, ha, ha ...

***

- Ê! Cô bé kia đứng lại. Muốn chế thay sao mà một mình tiến vào rừng Độc Ma vậy?

Đang xăm xăm bước đến, bị tên võ sĩ hét lớn, Thảo Sương dừng lại đưa mắt nhìn quanh. Khi thấy chúng chỉ là một toán võ sĩ khoảng mười tên, nàng cất tiếng cười khẩy, rồi lại băng mình lướt tới.

Thái độ khiêu khích của nàng đã làm bọn chúng tức điên, một tên võ sĩ mạnh bạo nắm vai nàng kéo ngược ra sau hét lớn:

− Nàng kia, bọn ta có ý tốt nhắc nhở, nàng điếc hay sao?

Chưa nói hết câu hắn đã bị lưỡi kiếm của nàng xuyên thẳng ra sau chết không kịp ngáp. Chín tên còn lại thấy bạn bị nàng ra tay sát hại, đồng loạt rút gươm hét lớn:

− Con tiện tỳ chán sống.

Thảo Sương khẽ mỉm cười bảo chúng:

− Bọn chúng bây đã đánh đập hành hạ Giang huynh ta, ta không tha đâu.

Nói xong, thanh kiếm trên tay nàng biến thành những chiêu thức lạ kỳ, trong chớp mắt, chín tên võ sĩ chỉ còn lại chín cái xác không hồn. Nàng vừa lau kiếm vào xác một tên lính vừa lẩm bẩm:

− Hừ, đồ bất tài vô dụng.

Vừa toan nhún mình đi tiếp nàng chợt nghe tiếng cười vang ghê rợn:

− Cô bé kia, giết người rồi không thể ra đi một cách dễ dàng như vậy được.

Nàng đưa kiếm ra trước thủ thế, khẽ xoay người giữa rừng sâu tìm kiếm:

− Kẻ nào có gan thì hãy xuất hiện mau, đừng lén lút trong bóng tối. Không phải là bậc chính nhân quân tử đâu!

Giọng nói kia lại cất lên ngạo mạn:

− Ta vốn không phải là chính nhân quân tử thì sợ gì bị mất chú? Nhưng chiều lòng cô bé ta cũng mạo muội bước ra đây.

Dứt lời thì trên tàng cây lao ra một quái tăng rơi mình nhanh xuống đứng trước mặt nàng, tay cầm một cây trượng dài bằng sắt.

Thảo Sương cất giọng cười mai mỉa:

− Tưởng một viên tướng oai hùng nào, ai dè là một quái tăng. Hết người rồi hay sao chứ mà phải vời thầy chùa ra trận vậy.

Gã quái tăng vung trượng hét lớn:

− Ngươi không biết ta là Lỗ Hải Thần Tăng sao mà dám buông lời ngạo mạn?

Nàng rùn vai cười khúc khích:

− Lão thầy chùa bị bỏ quên trong cổ tháp quá lâu, lên cả mốc meo làm sao ta nhớ được.

Lỗ Hải điên tiết dùng thiền trượng thi triển ngay một thế “Đảo hải trục long” nhắm ngay giữa đỉnh đầu Thảo Sương bổ xuống. Kình phong rít lên “vun vút” nghe thật kinh hồn.

Thảo Sương không dám xem thường. Nàng liền sử dụng ngay tuyệt chiêu của Lâm Bình truyền cho, lách sang bên trái tránh khỏi ngọn đòn của quái tăng, đồng thời vung tay điểm mạnh vào yếu huyệt của nhà sư, nhằm làm nhà sư không còn cử động được nữa.

Nhưng hai ngón tay của nàng cắm phập vào thịt lão tăng. Chỉ thấy ngón tay nàng bị lún sâu làm nàng phải hoang mang rút vội tay lại.

Nhưng lạ thay, từ cơ thể nhà sư có sức hút mãnh liệt vô cùng. Thảo Sương đã dùng hết công lực của mình ra mà vẫn không làm sao rút tay về được. Lỗ Hải cất giọng cười hềnh hệch:

− Sao lại thọt lét hả cô bé? Ta đã quy y không biết chuyện gió trăng đâu mà hòng khêu gợi.

Thảo Sương cả thẹn, đỏ bừng đôi má, cất giọng căm hờn:

− Ác tăng, đừng giở thủ đoạn đê hèn, thả tay ta ra.

Lỗ Hải lắc lư cái đầu khiêu khích:

− Lạ kỳ chưa cô bé? Tự nàng thọc vào nách ta rồi bảo ta thả là nghĩa làm sao?

Thôi được, ta thả nàng ra đây nhưng phòng khi nàng giở chứng ta phải bế huyệt đạo của nàng mới được.

Nói xong hắn vung tay một cái điểm vào các huyệt đạo của nàng rồi khẽ đẩy bắn nàng ra xa.

Thảo Sương bậm môi tìm kế thoát thân. Nhưng nàng đã gặp phải cao thủ. Thật nguy hại, gã ác tăng này không ham mê nữ sắc, khó lòng dùng dung nhan lung lạc lòng hắn được. Lỗ Hải vuốt má nàng:

− Sao không hung hăng nữa cô em? Nghe ta hỏi đây, sao cô nương lại giết người?

Thảo Sương quắc mắt:

− Không được chạm đến người ta. Ngươi đã bắt được ta rồi giết tha tùy ý.

− Ồ! Khẩy khí đấy, nhưng ta mặc áo cà sa nên không thể giết người, lại cũng không thể tha nàng được. Ta đưa nàng lên đại quan xử tội.

Nói xong, hắn kéo Thảo Sương đi, nhưng chợt dừng lại thở dài:

− Đại quan là kẻ đam mê tửu sắc. Hắn sẽ chẳng tha thứ cho nàng đâu.

Thảo Sương vùng hét lớn:

− Không, giết ta đi. Ta không chịu thất thân với bọn dâm tặc ấy đâu? Nếu ngươi đem ta đi, ta sẽ tự vận chết liền lập tức.

Lỗ Hải tát nhẹ vào má nàng:

− Ồ! Khó nghĩ dữ ha! Cô bé hung hăng kia, không hiểu sao ta lại có cảm tình với nàng thế này? Giết nàng thì không nỡ, tha nàng cũng không được mà nhìn nàng bị hắn dày vò ta lại chẳng đành, vậy ta biết làm sao với nàng đây?

Thảo Sương nghe hắn nói, cảm thấy lạ lùng quá. Thông thường bọn chúng rất hung tàn khát máu. Chúng không thể nói được những câu chí tình chí nghĩa như gã quái tăng này. Nàng dịu giọng bảo hắn:

− Nhà sư kia, ta cảm ơn ngươi có lòng nghĩ đến nhưng giữa chốn trận tuyến hai kẻ thù gặp nhau tất phải giết nhau thôi. Ngươi không giết ta, ta cũng giết ngươi, đừng nghĩ say làm gì cho nhọc tâm, cứ xuống tay đi. Ta hứa sẽ không oán hận gì ngươi đâu.

Lỗ Hải trầm giọng:

− Nàng nói đúng, nhưng ta đã thọ giới quy y thì làm sao giết người cho được.

Thảo Sương lạ lùng:

− Không giết người sao ngươi lại sang đây để làm gì?

Lỗ Hải thở dài:

− Lệnh truyền của tổ sư, ta không thể cãi được, nhưng thôi ta đã có cách rồi.

Nói xong hắn vỗ mạnh và đan điền huyệt của nàng. Lập tức Thảo Sương thấy trời đất tối sầm, khí huyết loạn xạ, toàn thân đau nhức rã rời như bị trăm ngàn đao kiếm chém vào. Nàng búng mạnh ra một ngụm máu tươi rồi không còn biết gì nữa cả, bên tai tiếng gã ác tăng âm ấm:

− Tiểu cô nương, chỉ có phương pháp này ta mới không phạm vào tội giết người thôi.

Nói xong hắn bế xốc nàng lên bỏ vào một lùm cây rậm rồi phóng mình vọt đi.

***

Sương khuya xuống lạnh, Thảo Sương dần mở mắt choàng tỉnh. Toàn thân đau nhức rã rời, nàng lồm cồm ôm ngực ngồi dậy, không hiểu gã ác tăng kia đã dùng thủ đoạn chi để hại nàng.

Nhớ lời cha dặng, nàng ngồi xếp chân xuống theo thế hoa sen để tọa công dưỡng khí trợ thương. Nàng chợt kinh hoàng nhận ra mình không còn một chút gì nội lực.

Hốt hoảng nàng đứng bật dậy dùng hết công lực đánh vào một lùm cây bên đường.

Bỗng nàng héet lên một tiếng lớn, miệng ứa ra máu tươi:

− Trời, tên ác tăng khốn khiếp, hắn đã phế bỏ toàn bộ võ công của ta rồi.

Đối với khách giang hồ thì võ công quý hơn sinh mạng. Thảo Sương quá bàng hoàng khi chợt nhận ra công phu tập luyện mười mấy năm dài ròng rã của mình bỗng chốc tiêu tan. Nàng gục xuống đám cỏ xanh khóc than thảm thiết. Giờ đây, nàng có khác gì một cô gái bình thường, một con báo nhỏ cũng đủ sức xé nàng ra trăm mảnh.

Một tên võ sĩ với nội lực tầm thường cũng có thể bắt nàng làm theo ý nó.

Nàng còn sống nữa làm gì? Cuộc đời này đối với nàng có cái gì mà quyến luyến đâu? Người thân yêu nhất không con, võ công bị tàn phế, làm sao nàng có thể tìm xuống đầm dơi để hội ngộ với chàng đây?

Còn trở về, trời ơi mặt mũi nào mà quay về để tìm gặp phụ thân.

Hồ Sơn sẽ tha hồ cười trên sự đau đớn của nàng. Không, thà chết vinh hơn sống nhục. Giang huynh ơi! Chúng mình sẽ được cùng nhau hội ngộ chốn diêm đài.

Thảo Sương thểu não đứng dậy cởi dải lụa buộc lưng, thắt nó thành một chiếc thòng lọng treo lên nhánh cây cao, quay đầu về hướng núi Chí Linh quỳ lạy nghẹn ngào:

− Phụ thân, xin hãy tha thứ tội cho đứa con bất hiếu. Con nguyện kiếp sau sẽ đền công ơn sinh thành dưỡng dục.

Vừa khóc nức nở, nàng vừa lên lên cành cây cao để kết thúc cuộc đời nhiều ngang trái. Đưa mắt nhìn quanh cõi đời lần sau cuối rồi nàng buông thỏng toàn thân vào vòng dây oan nghiệt.

Một bóng trắng bỗng vút qua giật đứt dải lụa, bế bổng nàng trên tay phi thân vào giữa rừng sâu.

Khi người ấy dừng lại, Thảo Sương hét:

− Tại sao bà lại cứu ta?

Người đàn bà có mái tóc trắng nghiêm giọng:

− Vì ta chưa rõ lý do vì sao cô nương phải chết? Bây giờ cô nương hãy nói đi, nếu xét thấy tội cô nương đáng chết thì Tuyết Hoa Nương này sẽ giúp cô nương toại nguyện.

Cách nói chuyện suồng sã của Tuyết Hoa Nương đã làm Thảo Sương ngơ ngác, nàng không khóc nữa, mở to mắt nhìn bà như nhìn một vật lạ lùng. Tuyết Hoa Nương lập lại:

− Sao cô bé? Thất tình ai mà toan hủy đời hồng nhan cho uổng vậy?

Bản tánh ương ngạnh trong người Thảo Sương nổi dậy ngay lập tức, nàng giận dữ hét lớn:

− Bà lão kia chớ ăn nói hồ đồ mà không toàn mạng đấy!

Tuyết Hoa Nương khẽ mỉm cười:

− Có thế chứ, nhưng ta nói có đúng không mà cô bé hét lên ghê vậy? Hắn là ai, chỉ đi rồi ta sẽ trị tội hắn giùm cho.

− Câm ngay.

Quên mất mình chẳng còn võ công, Thảo Sương vung chưởng lên đánh thẳng vào Tuyết Hoa Nương. Nhưng ngay lập tức nàng bị té nhào ra trước. Mồm búng ra một tia máu đỏ lòm. Tuyết Hoa Nương đỡ lấy nàng kêu lên hốt hoảng:

− Trời! Cô bé, cô bé đã bị người ta phế bỏ võ công rồi. Đừng vọng động mà nguy cho tính mạng.

Thảo Sương vùng thoát khỏi vòng tay của Tuyết Hoa Nương, nghẹn ngào uất ức:

− Buông ra, hãy để cho ta chết đi, đừng cứu giúp làm gì?

− Cô nương hãy ngồi yên tịnh dưỡng. Ta sẽ giúp cho bớt cơn đau đớn. Đầu đuôi chuyện thế nào, hãy kể cho ta nghe.

− Không!

Thảo Sương vùng bỏ chạy:

− Ta không muốn một ai biết về ta cả, hãy lui ra.

Bằng một cái lắc mình nhẹ nhàng, Tuyết Hoa Nương đã ở sát bên Thảo Sương, dùng bàn tay đẹp nhẹ nhàng xoa lên các huyệt đạo làm bao đau đớn mệt mỏi ưu phiền bỗng dưng tan mất. Tuyết Hoa Nương cất lời êm ái:

− Cô nương đừng nghĩ đến chuyện hủy mình nữa, hãy sống mà chờ cơ hội trả thù.

Thảo Sương vụt khóc mùi mẫn:

− Nhưng làm sao cháu có thể trả thù được khi bị mất hết võ công?

Tuyết Hoa Nương lấy giọng ôn tồn:

− Mất hết thì tập luyện lại, cháu còn nhỏ, chuyện đó có khó đâu mà sợ. Chết là hết, là trốn trách nhiệm cháu biết không?

Chợt Thảo Sương ngã vào lòng Tuyết Hoa Nương nức nở:

− Nhưng cháu không còn dám về gặp mặt phụ thân nữa, vậy cháu biết học võ công với ai nữa bây giờ?

Tuyết Hoa Nương mỉm cười lau lệ cho nàng:

− Không người này thì người khác, chẳng lẽ cả rừng võ lâm này không một người nào đủ tài đức để cháu bái làm sư phụ sao chớ?

Thảo Sương lắc đầu:

− Nhưng cháu không thể phản bội Thái Bình giáo phái được.

Tuyết Hoa Nương giật mình:

− Giáo phái Thái Bình? Cháu là ai?

− Cháu là Thảo Sương, con gái của Lâm Bình chưởng môn nhân.

− Thảo Sương! Cháu là Thảo Sương?

Tuyết Hoa Nương đột nhiên ôm chầm Thảo Sương và khóc.

− Tiền bối, sao người lại khóc?

Thảo Sương hỏi ngạc nhiên.

Tuyết Hoa Nương lau nước mắt khẽ nói:

− Không, chỉ vì ta đang đi tìm đứa học trò bị lưu đày trong rừng Độc Ma bỗng gặp cháu, ta nhớ nó nên khóc vậy thôi. Thảo Sương! Hay cháu đi cùng ta nhé.

Thảo Sương dè dặt hỏi:

− Nhưng lão tiền bối là ai? Sao lại tốt với cháu nhiều như vậy?

Tuyết Hoa Nương vén khỏi trán nàng những sợi tóc lòa xòa nói giọng u buồn:

− Ta là ai một ngày gần đây cháu sẽ biết. Còn bây giờ ta hứa với cháu là bằng mọi cố gắng sẽ phục hồi võ công của cháu trở lại như xưa.

− Ôi!

Thảo Sương nhảy lên mừng rỡ:

− Vậy thì còn gì bằng, cháu sẽ theo tiền bối dù góc biển chân trời, miễn sao cháu được phục hồi võ công lại như xưa. Nhưng ... có lâu không tiền bối?

Tuyết Hoa Nương mỉm cười:

− Cái đó là còn tùy thuộc vào quyết tâm của cháu. À mà Thảo Sương này, cháu có đói bụng không?

Thảo Sương bẽn lẽn:

− Cháu đói lắm!

Tuyết Hoa Nương dìu nàng đứng dậy nói:

− Vậy thì cháu hãy theo ta.

Không một chút nghi ngờ, Thảo Sương hăm hở bước theo chân Tuyết Hoa Nương.

Nếu lúc nãy nàng tuyệt vọng, chán nản bao nhiêu thì bây giờ lại thấy cuộc đời này tươi vui đáng sống bấy nhiêu.

***

Sau mấy ngày đêm vượt suối trèo non, ngày quên ăn, đêm quên ngủ, Hồ Sơn dừng bước trước một khu rừng rậm rạp mà mọi người gọi dó là rừng Độc Ma của xứ Miêu Cương, nơi đày ải, hành hạ tội nhân và cũng là nơi người nghĩa đệ của chàng chôn nắm xương tàn.

Đường rộng mênh mông muôn ngàn lối rẽ. Đứng trước cửa rừng chàng cứ mãi bâng khuâng không biết phải chọn lối nào để tìm đúng hướng. Con đường nào mà bàn chân của Thảo Sương đã đi qua?

− Tên kia làm gì thơ thẩn đứng đây? Định giải thoát cho ai?

Mãi lo nghĩ suy vơ vẩn, nghe tiếng hét Hồ Sơn giật mình ngẩng dậy, vòng tay lễ phé khi nhận ra đó là tiếng hét của một tên hán tử canh gác tù nhân:

− Bẩm đại quan, hạ nhân nghe đồn rừng Độc Ma sơn lam chướng khí, có Tuyệt hồn nhai làm kinh sợ bao người, động tính hiếu kỳ muốn tìm xem cho biết, nhưng nếu ngài không vừa ý thì hạ nhân xin được cáo lui ngay.

Được tôn lên đến chức đại quan, tên võ sĩ quèn khoái trá cười tít cả mắt lại.

Hắn cất giọng dễ dãi:

− Phải đấy anh bạn ạ! Rừng Độc Ma có gì thú vị mà đòi xem chứ, nhưng ta chẳng hẹp lòng gì mà không cho anh bạn đi vào, chỉ e vào thì được mà ra chẳng được thôi.

Hồ Sơn vờ ngốc nghếch:

− Đại quan nói sao? Hạ nhân không hiểu. Ngài đã cho phép hạ nhân vào thì còn ai bắt chứ?

Thấy chàng quá khù khờ, tên hán tử cao hứng cất giọng giải thích:

− Không. Ta đã cấp lịnh bài cho ngươi rồi thì còn ai dám bắt chứ. Nhưng ta khuyên ngươi chớ vào đó làm gì mà uổng mạng, không chết vì nước độc rừng thiêng cũng làm mồi cho hổ đói mà thôi.

Hồ Sơn làm ra vẻ thông hiểu rồi cất giọng nằn nì:

− À! Thì ra là như vậy. Cám ơn đại quan đã có lời chỉ bảo, nhưng hạ nhân vẫn muốn được thấy Tuyệt hồn nhai, mong đại quan thương tình giúp đỡ.

Tên hán tử ngần ngừ lấy tấm lệnh bài trong tay áo mình ra trao cho chàng rồi nhẹ giọng:

− Đây là kim bài chứng tỏ ngươi không phải là tội nhân, được phép thong thả ra vào khu rừng cấm, nhưng khi ra, ngươi nhớ phải trả lại cho ta đó nhé.

Hồ Sơn đỡ tấm thẻ bài bằng cả hai tay cung kính nói:

− Vâng! Hạ nhân sẽ nhớ. Bây giờ phiền ngài chỉ đường cho kẻ quê mùa này đến được Tuyệt hồn nhai.

Tên hán tử vui vẻ hướng dẫn cho Hồ Sơn cặn kẽ rồi vỗ vai chàng cười hể hả:

− Chưa thấy kẻ nào ngoạn cảnh lạ lùng như anh bạn. Chúc vui vẻ. Ta đi đây.

Tên hán tử đi rồi, Hồ Sơn không để mất thời gian phi thân nhanh vun vút về hướng Tuyệt hồn nhai.

Đang đà đi nhanh, chàng bỗng nhìn thấy một dải lụa quen quen vướng lên bụi cỏ bên đường, bèn hạ người nhặt lấy. Hồ Sơn kêu lên thảng thốt khi nhận ra đó là chiếc thắt lưng bằng lụa của Thảo Sương:

− Trời! Thảo muội đã gặp nạn rồi!

Hồ Sơn hốt hoảng chạy đi tìm khắp cả khu rừng, nhưng chẳng thấy bóng nàng đâu cả.

Chàng chạy, chạy mãi đến khi nghe thân thể rã rời, mới buông mình xuống thảm cỏ xanh.

Nhìn bóng hoàng hôn dần buông xuống, mà tâm trí chàng còn rối bời hoảng loạn.

“Chát”, một làng roi quất trúng ngực chàng đau điếng. Theo bản năng con nhà võ, Hồ Sơn bật đứng người lên, nhưng các cơ bắp của chàng bỗng mềm ra rũ xuống khi nhận ra kẻ đang đứng trước mặt mình là một vị quái tăng, mặt mày hắn hung ác, có một vết sẹo dài chạy ngang con mắt trái, vận y phục nhà sư, tay cầm cây thiền trượng bằng sắt bóng loáng đen tuyền. Phía sau lưng hắn thấp thoáng những chiếc đầu trọc với sát khí đằng đằng.

Hồ Sơn ôm vai, đớn đau nhăn nhó:

− Ôi! Vô cớ sao ngài lại đánh tôi?

Một roi nữa xoắn ngang lưng chàng, gã quái tăng cất giọng ồm ồm:

− Tên khốn khiếp, dám bẻ xiềng chạy trốn à? Ta sẽ cho ngươi biết thế nào là một tên tù vượt ngục.

Quái tăng túm chặt ngực chàng nhấc bổng lên cao. Hồ Sơn co rúm người lại như một chú thỏ con, cất giọng van vĩ:

− Ta không phải là tù vượt ngục. Ta có ...

− Câm ngay.

Một cái tát như trời giáng vào giữa mặt Hồ Sơn, làm chàng choáng váng, đầu óc quay cuồng. Bên tai nghe tiếng gió vùn vụt.

Công lực tên quái tăng thật kinh hồn, hắn xách chàng trên tay phóng nhanh như tên bắn, chẳng mấy chốc đã về đến chỗ đóng trại ném mạnh Hồ Sơn xuống nền đất, hắn hất hàm bảo bọn đàn em:

− Cho các em một tên tù vượt ngục. Ra đây, tha hồ mà vui say.

Đàn em của hắn là một lũ quỷ nửa người, nửa thú, mặt mày hung ác. Chúng đang cười ngả ngớn bên một xác người đẫm máu. Nhìn kỹ lại, Hồ Sơn nhận ra bọn chúng đang cùng nhau đánh bài, cứ một quân bài là một dấu dao chém vào người tội nhân bị trói chặt chân tay đặt quỳ dưới chân bọn chúng.

Một gã chém mạnh vào ót tội nhân, rồi ngước lên cười thích thú:

− Ồ! Hay quá, Lỗ đại ca tiếp tế thêm mồi thật là đúng lúc, vào sòng chứ đại ca?

Lỗ Hải lắc đầu:

− Không. Ta mệt quá, các đệ cứ vui.

Một gã khác gật đầu:

− Cứ để Lỗ huynh vào với mớ kinh từ bi cứu khổ. Chúng ta cứ việc tiếp tục.

Bọn chúng vỗ tay hưởng ứng. Chúng dùng dây trói chặt Hồ Sơn rồi đặt chàng thế vào chỗ gã tội nhân vừa chết.

Là đại đệ tử của giáo phái Thái Bình, chỉ cần một cái búng tay, Hồ Sơn cũng dư sức tiêu diệt gọn bọn chuột nhắt này, nhưng chàng chưa vội ra tay vì cảm thấy chưa đến lúc. Bởi vì chàng muốn nghe chúng chuyện trò trong lúc say khướt như thế nào đây.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...