Âm Dương Thần Chưởng
Chương 4
Doanh Doanh nũng nịu xoay một vòng trước mặt mẹ cha như đang múa. Tà áo trắng kéo thướt tha diễm lệ.
Hai vợ chồng già Dương Thế Hùng quay nhìn nhau mỉm cười, Dương phu nhân nhìn chồng hãnh diện:
− Phu quân, người nhìn xem chúng ta có thể ngồi sui được rồi đó.
Ông mỉm cười không đáp kê tách trà thơm lên môi, hớp từng chút một, cử chỉ tán đồng của cha đã làm nàng phải thẹn thùng. Doanh Doanh chạy đến ngã vào lòng mẹ:
− A! Mẹ! Sao mẹ nói vậy? Con còn nhỏ chưa chịu chuyện đó đâu.
Bà đỡ con dậy dịu dàng:
− Còi chừng nhăn áo hết bây giờ, Doanh Doanh con cũng lớn rồi đừng mắc cờ thái quá.
Ông đặt chén trà xuống bàn nhìn con trìu mến:
− Con nó còn nhỏ, phu nhân đừng nói đến chuyện vợ chồng làm nó thẹn. Tôi chưa muốn xa đứa con cưng đâu.
Bà lườm chồng âu yếm:
− Mười tám tuổi rồi, nhỏ nhoi gì nữa?
Chợt tỳ nữ bước vào duyên dáng:
− Bẩm tiểu thư, xe song mã đã sẵn sàng.
Doanh Doanh đứng dậy vòng tay:
− Xin phép song thân con lên chùa lễ Phật!
Ông gật đầu:
− Ờ! Con đi mau về sớm kẻo mẹ cha mong đợi.
Bà cũng gọi với theo:
− A Liên! Trông chừng tiểu thư cẩn thận.
− Vâng!
Bước lên cỗ xe song mã, Doanh Doanh khẽ kéo chiếc rèm hồng cười vui vẻ, cha mẹ nàng cứ thế làm như nàng nhỏ lắm không bằng, lúc nào cũng dặn đi dặn lại mấy câu thường tình như vậy. Mỗi khi nàng đi đâu về là hai người cứ đến nhìn nàng từ đầu đến chân, như để kiểm soát xem coi có cọng tóc, kẽ lông nào rơi rụng hay không?
Nhiều khi nghĩ cũng thẹn thùng.
Vì tiếng đồn con cưng của vợ chồng viên ngoại Dương Thế Hùng đã lan truyền khắp làng trên xóm dưới, nên đi đến đâu nàng cũng nghe người ta xì xào bàn tán, và bắt gặp những ánh mắt ganh tỵ, thèm muốn. Phải, mọi người ganh tỵ, thèm muốn cái hạnh phúc mà gia đình nàng đang có, các cô gái đều mơ ước cái địa vị của nàng, cô con gái duy nhất của Dương viên ngoại.
Doanh Doanh cũng biết, với cha mẹ, nàng là viên ngọc quý, nên nàng tha hồ nhỏng nhẽo, bắt mẹ cha phải chìu mình hết mực. Mười tám tuổi rồi, mà mỗi lúc phiền lòng là giẫy lên khóc lóc như một đứa bé lên ba.
Chiếc xe từ từ dừng lại trước cổng chùa Cổ Lâm tự. Hai tỳ nữ vén rèm cung kính:
− Thưa tiểu thư, chúng ta đã đến nơi rồi.
Doanh Doanh nhẹ đặt gót sen xuống bậc thang, chiếc hài thêu của nàng ánh lên sắc ngọc lưu ly lấp lánh. Tựa vào hai thị nữ, nàng bước khỏi cỗ xe, dịu dàng, mảnh mai như cánh hoa xuân trước gió.
Hôm nay là ngày lễ Phật, khắp chùa dập dìu tài tử giai nhân, nam thanh nữ tú, mùi hương trầm thơm bay ra ngan ngát, tạo nên một khung cảnh vừa trang nghiêm, vừa gợi cảm.
Trên đỉnh cột cao, lá Phật kỳ bay phất phới, pho tượng Quan Thế Âm Bồ Tát lớn đặt giữa sân, trên bàn một mâm trái cây to được chưng bày một cách khéo léo đẹp đẽ.
Gương mặt Phật Bà hiền từ, độ lượng, đôi mắt buồn nhìn xuống như muốn rưới hết bình cam lộ nơi tay, để cứu nhân độ thế.
Doanh Doanh cung kính thắp ba nén hương thơm thầm khấn. Trước là cầu thọ cho song thân, sau là... cầu mong sao cho mình tìm được một tấm chồng xứng đáng. Nàng tin tưởng vào tấm lòng thành kính của mình sẽ được Phật bà chứng giám vì tiếng đồn phật ở Cổ Lâm tự rất linh thiêng, cầu chi được đó.
Bái Phật xong, nàng cùng hai thị nữ bước lên bậc tam cấp để vào chùa. Chợt nàng dừng lại trước một bà lão ăn xin gầy yếu. Nàng liền bỏ vào đôi bàn tay già nua của bà ta một quan tiền:
− Đội ơn tiểu thư.
Giọng bà lão khàn khàn, nghèn nghẹn, không hiểu do giọng nói hay do bà ta quá cảm động trước số tiền bố thí hậu hỉ. Mái tóc rối bù như tổ quạ khiến nàng không nhìn thấy được khuôn mặt của bàn lão.
Nàng lại chuyển gót sen vào trong chánh điện quỳ lễ Phật. Đến khi trở ra thì trời đã xế chiều, mọi người đã ra về thưa thớt. Trên bậc tam cấp bà lão ăn mày vẫn ngồi yên bên chiếc gậy.
Có tiếng vó ngựa dập dồn rồi bốn tên công tử hiện ra. Bầu trời đang trong sáng, bỗng chốc bị tối sầm, bởi những bộ phục đen tuyền. Không khí tôn nghiêm bị vẩn đục bởi những con hắc mã hý vang hung hãn.
Đang đà lao nhanh, bọn chúng bỗng ghì cương kìm lại vì vừa trông thấy từ tòa chánh điện bước ra một đóa hoa hàm tiếu. Một bộ xiêm y trắng thướt tha với gương mặt ngọc ngà.
A Liên sợ hãi nép vào mình Doanh Doanh.
− Chết rồi tiểu thư ơi, bọn Hắc ma đến đây kìa.
Doanh Doanh sợ hãi quá, chân tay nàng bỗng trở nên cuống cuồng, tiếng nói nàng lắp bắp:
− Dìu ta trở lại xe maụ..
− Khoan đã mỹ nhân đi đâu mà vội!
Một con hắc mã chận đường:
− Hãy theo bọn ta về thanh lâu Mộng Ngọc hưởng một đêm ái ân vui vẻ.
Ba nàng con gái sợ hãi, co rúm vào nhau. A Liên cất giọng run rẩy:
− Xin các ngài hãy thương tình, tiểu thư của chúng tôi là con gái duy nhất của Dương viên ngoại.
Ba tiếng Dương viên ngoại vừa thốt ra, bà lão ăn mày bỗng nhiên giật mình ngẩng dây. Ai có thể dám ngờ rằng dưới mái tóc bạc rối bù kia, là một giai nhân có nhan sắc diễm kiều, đôi mắt bén như hai lưỡi liễu điệp đao, có thể làm ngã gục bất cứ trái tim sắt đá nào.
− Nàng là con gái của Dương viên ngoại à? Càng tốt, chúng ta vốn thèm những tấm thân tinh khiết như thế này đây.
Nói xong hắn sỗ sàng nắm lấy tay nàng. Nhưng chưa kịp chạm vào làn da trắng ngọc, hắn bỗng ôm tay rú lên đau đớn.
− Đừng hỗn láo!
Cùng với tiếng thét, bà lão ăn mày phóng mình đến đứng bên cạnh Doanh Doanh bảo vệ cho nàng.
Tên Hắc ma lùi lại kinh hoàng:
− Tuyết Hoa Nương! Nàng tái xuất giang hồ tự bao giờ? Sao lại xen vào chuyện của ta?
Tuyết Hoa Nương mỉm cười:
− Bình sinh ta không thích chen vào chuyện của người khác. Nhưng hôm nay ta cấm các ngươi động đến cô gái này.
Một tên khác cất giọng cười ngạo mạn:
− Và nàng cũng biết rằng, chen vào chuyện của người khác thì như thế nào rồi chứ?
Tuyết Hoa Nương nhướng mắt:
− Nếu các ngươi không chịu lui ra thì... đừng trách sao ta ra tay độc ác.
Cùng với lời nói, bàn tay lúc nãy gầy còm nhăn nhúm, bây giờ bỗng trắng ra nõn nà xinh đẹp, phát ra một chiêu kỳ lạ, y hệt như lúc nàng đang múa, nhẹ nhàng, mềm mại.
Một tên kêu lên thảng thốt:
− Trời, “Miêu linh gia pháp”, chạy mau!
Nhưng bọn chúng chẳng kịp quay lưng, đã ngã vật ra sau tắt thở, trên người tuyệt nhiên không hề có một thương tích nhỏ nào. Doanh Doanh sau một giây phút bàng hoàng, bước đến gần bà lão ăn mày cung kính:
− Đa tạ lão tiền bối ra tay cứu mạng. Lúc nãy cháu cứ tưởng người là hành khất nên cử chỉ có phần nào khiếm nhã, mong người bỏ lỗi cho.
Tuyết Hoa Nương nhìn nàng âu yếm:
− Không sao.
Bà ta bỗng tát tay lên má nàng nói yêu thương:
− Cô nương đây xinh đẹp quá, có phải là đứa con gái duy nhất của Dương Thế Hùng không?
Doanh Doanh gật đầu:
− Dạ phải, nhà cháu cũng gần đây, xin mời tiền bối về nhà để song thân cháu đền ơn đáp nghĩa.
Dừng lại một chút nàng nói tiếp:
− Mà tiền bối cũng đẹp nữa. Tuy nay tuổi đã cao nhưng nhan sắc cũng con xinh thắm.
Có lẽ cảm động trước lời khen tặng của cô gái nên Tuyết Hoa Nương đứng ngẩn ra bồi hồi mất một giây rồi mới giật mình sực tỉnh.
− À, khỏi đi, bấy nhiêu đó mà ơn với nghĩa gì? Nếu có rảnh mời cô nương đến bậc thềm kia một lát, ta có chuyện cần nói với nàng.
Doanh Doanh ra hiệu cho hai thị nữ lui về xe rồi vui vẻ đáp:
− Cháu sẵn sàng.
Tuyết Hoa Nương nắm tay nàng dẫn đi. Cử chỉ tự nhiên thân thiện như quen biết với nhau từ lâu lắm. Hai người cùng ngồi xuống gốc mai rồi Tuyết Hoa Nương hỏi nàng với giọng yêu thương:
− Năm nay cô nương tròn mười tám tuổi phải không?
Nàng ngạc nhiên:
− Dạ phải, nhưng sao tiền bối biết?
Tuyết Hoa Nương như nói với mình:
− Nhanh thật, thời gian như bóng nhạn qua mau.
Rồi nàng quay qua hỏi Doanh Doanh:
− Ta nghe đồn Dương viên ngoại rất cưng con, có phải không?
Doanh Doanh gật đầu với vẻ tự hào, mong bà ta sẽ ngợi khen song thân của mình, nhưng bà ta lại lắc đầu nói chẳng vừa lòng:
− Cưng theo kiểu ông ta không cho con dầu dãi nắng sương như vậy không hay đâu!
Doanh Doanh chớp chớp mắt:
− Tiền bối nói như vậy nghĩa là sao?
Tuyết Hoa Nương vuốt tóc nàng trìu mến:
− Nghĩa là Dương viên ngoại biến cô nương thành một cô gái yếu mềm nhu nhược, nắng không ưa, mưa không chịu. Rồi đây một mai vợ chồng viên ngoại qua đời, rủi gặp cảnh phong ba bão tố thì làm sao cô nương chống chỏi với cuộc đời.
Doanh Doanh ngơ ngác:
− Nhưng cháu không gây thù oán với người ta, thì người ta hại cháu để làm gì?
Tuyết Hoa Nương bỗng phì cười:
− Doanh Doanh, cháu còn khờ quá! Thế lúc nãy cháu có chọc bọn hắc ma đầu mà chúng vẫn toan hãm hại đời của cháu?
− À!
Doanh Doanh kêu lên lo sợ:
− Vậy mà cháu chẳng nghĩ ra. Bây giờ cháu phải làm sao đây? Không lẽ cháu về bảo phụ thân đi tìm một ông thầy về dạy võ công. Mà phụ thân cháu thì chẳng bao giờ cho cháu biết những thứ giết người như vậy đâu!
Đôi mắt Tuyết Hoa Nương sáng long lanh:
− Thế cháu có muốn ta dạy cho cháu học võ công không? Những thế võ của ta dễ học lắm, lại nhẹ nhàng nữa.
Doanh Doanh kêu lên mừng rỡ:
− Ôi, vậy thì còn gì bằng! Nhưng tiền bối là ai, còn võ công của người sao mà lạ lùng quá vậy, chẳng thấy kình phong bay ra ngoài mà người chết cũng chẳng bị thương tích gì cả?
Tuyết Hoa Nương trầm ngâm lượm một cánh hoa cầm lên tay nói ngậm ngùi:
− Ta là một cành hoa rơi giữa dòng đời giông bão. Là kẻ đau khổ nhất trần gian và cũng là kẻ có trái tim bằng sắt.
Doanh Doanh cãi lại:
− Tiền bối nói vậy chứ cháu thấy trái tim của người vẫn nồng nàn tình thương nhân hậu.
Tuyết Hoa Nương cười buồn:
− Lần đầu tiên ta xen vào chuyện thiên hạ sau hơn mười tám năm trời gác kiếm.
Mà thôi Doanh nhi, con hãy bái ta làm sư phụ, rồi ta sẽ chỉ dạy cho con. Tuy không dám nói là vô địch thiên hạ, nhưng ta cũng không hổ thẹn bảo rằng:
“Miêu gia linh pháp” của ta là một độc chiêu mà giang hồ không làm sao hiểu nổi sự ảo hóa của nó.
Doanh Doanh chẳng cần bảo lần thứ hai, liền sụp chân bái lạy:
− Đệ tử ra mắt sư phụ.
Bàn tay Tuyết Hoa Nương đặt lên đầu nàng âu yếm:
− Được, kể từ nay ta nhận Doanh nhi là đệ tử đầu tiên và duy nhất của “Miêu gia linh phái”, con sẽ là truyền nhân của ta.
Doanh Doanh vội sụp lạy lần nữa:
− Đội ơn sư phụ.
Tuyết Hoa Nương đỡ nàng đứng dậy:
− Thôi, bây giờ trời cũng đã xế chiều, con hãy trở về nhà kẻo song thân mong đợi.
Riêng chuyện hôm nay con đừng kể lại cho ai nghe hết.
Doanh Doanh băn khoăn:
− Thế nhưng bao giờ sư phụ mới bắt đầu chỉ dạy cho con?
Tuyết Hoa Nương mỉm cười:
− Con chớ lo, ta sẽ không quên con đâu. Sớm muộn gì ta cũng đến gặp con mà.
Doanh Doanh vòng tay:
− Vậy thì con xin giã từ sư phụ.
Rồi nàng lặng lẽ lên xe song mã cùng hai thị nữ trở lại trang viên. Trong ánh nắng chiều vừa tóc, mái tóc màu bạc kim của Tuyết Hoa Nương ánh lên rực rỡ. Doanh Doanh có cảm tưởng là ở phía sau lưng mình, Tuyết Hoa Nương vừa đưa tay lên châm mắt.
***
Trời cứ mưa, mưa tầm rã, mưa ào ào như trút nước. Tất cả như bị phủ che qua tấm màn mờ ảo. Cảnh vật lung linh, không rõ nét.
Nếu bình thường thì có lẽ Doanh Doanh sẽ thích thú lắm. Nàng vốn yêu thích mùa mưa. Còn gì thú vị cho bằng được nhìn cảnh hoa viên qua khung cửa hình bán nguyệt. Nghe tiếng mưa rơi xạc xào trên lá, tiếng nước chảy róc rách reo vui cùng với những hạt mưa bay nghiêng nghiêng đậu vào cành lá. Những giọt nước long lanh như xâu chuỗi ngọc nàng đeo trên cổ.
Nhưng hôm nay thì lại khác. Nghe mưa rơi mà lòng dạ cứ nôn nao, bứt rứt, vì mưa sẽ làm nàng trễ hẹn cùng sư phụ. Giờ này chắc hẳn người đang nóng ruột chờ nàng dưới cội mai già ở chùa “Cổ Lâm tự”.
Một năm lặng lẽ trôi qua từ khi nàng bái Tuyết Hoa Nương làm sư phụ, và nàng thật xứng đáng là đứa học trò ngoan ngoãn, chưa đi học trễ bao giờ. Dù trời đông giá rét, hay ngày mùa hạ nóng oi ả cũng chẳng màng. Thật lạ lùng cho một cô tiểu thư từng quen gấm nhung lụa là, lại say mê võ công một cách cuồng nhiệt như vậy.
Nhưng nếu ai đến thử dự qua một buổi học của nàng thì sẽ hiểu, vì sao nàng say mê võ học. Ngoài tình thầy trò, Doanh Doanh còn tìm thấy ở Tuyết Hoa Nương một tình cảm dịu dàng âu yếm. Không hiểu sao mỗi lần gặp sư phụ là lòng nàng cảm thấy ấm áp, yên ổn hơn nhiều và những bài học “Miêu gia linh phái” mới nhẹ nhàng, uyển chuyển làm sao? Từ lúc học võ công, Doanh Doanh cảm thấy cơ thể mình khỏe mạnh, tâm hồn mình thanh thản hơn nhiều.
Rồi những câu chuyện kể về giới giang hồ đã cuốn hút trí tò mò của một cô gái chưa từng bước ra ngưỡng cửa gia đình.
Tuyết Hoa Nương có một kiến thức rất sâu rộng. Mọi diễn biến trong giang hồ nàng đều hiểu rõ, và mỗi ngày nàng làm cho đầu óc thơ ngây của cô học trò nhỏ dần dần có một kiến thức sâu rộng giống như mình.
− Doanh Doanh, con nghĩ gì mà ngồi thừ bên khung cửa vậy?
Mẹ nàng bước vào nhìn con hỏi âu yếm. Doanh Doanh ngẩng lên nũng nịu:
− Mẹ mẹ, con đang đếm tiếng mưa rơi dó mà.
Mẹ nàng trố mắt:
− Đếm tiếng mưa rơi! Con làm như vậy chi cho cực?
Nhìn mẹ ngơ ngác Doanh Doanh không nén được tiếng cười khúc khích. Giọng cười nàng trong vắt như tiếng mảnh thủy tinh va vào nhau trong nắng sớm. Bà viên ngoại không nói gì nhẹ đặt tay lên vai con rồi cũng bắt chước nàng đếm tiếng mưa rơi.
Doanh Doanh nhõng nhẽo ngã đầu vào lòng mẹ, ngước mắt nhìn bà âu yếm. Tự nhiên nàng lại đem mẹ mình đi so sánh cùng sư phụ. Mẹ nàng năm nay tuy đã ngoài bốn mươi nhưng hãy còn đẹp lắm, gương mặt tròn, phúc hậu tính tình nhân ái, bao la.
Dịu dàng là bản tính của bà nhưng nếu so với sư phụ thì mẹ nàng hãy còn thua nhiều lắm, vì năm nay sư phụ nàng cũng trên bốn mươi, ngoài mái tóc bạc trắng như vôi, nhưng gương mặt người vẫn còn giữ nguyên nét đẹp ở tuổi thanh niên, mà có lẽ nàng còn chưa sánh nổi. Không hiểu sư phụ của nàng có hơn được mẹ nàng tính nhân hậu hay không, chứ nói về sự dịu dàng thì mẹ nàng hãy còn kém xa Tuyết Hoa Nương một bậc.
Lòng Doanh Doanh bỗng bâng khuâng, tự hỏi:
− Không hiểu sao dạo này sư phụ của nàng thường có những ánh mắt khác thường.
Lúc nào cũng nhìn mình chăm chú như muốn nói rồi lại thôi, ánh mắt của sự xót xa căm hận.
− Doanh nhi, sao con nhìn mẹ ghê thế?
Mẹ nàng hỏi lớn khi chợt bắt gặp ánh mắt kỳ lạ của nàng.
Doanh Doanh vội lựa lời khỏa lấy:
− Có gì đâu? Chỉ vì hôm nay mẹ đẹp quá thôi.
Doanh Doanh chợt nhớ:
− À, mẹ ơi, phụ thân con đang làm gì? Sao mẹ không đàm đạo cùng người?
Đôi mắt phu nhân chợt buồn, bà thở dài:
− Cha con đang tiếp chuyện quan Thứ sử khâm châu.
Nàng lạ lùng:
− Thì tiếp khách, sao mẹ lại thở dài?
− Con không hiểu gì cả, hắn có phải là khách đâu chứ, hắn là kẻ thù của ta đấy.
Doanh Doanh càng khó hiểu:
− Là kẻ thù sao cha không đuổi nó đi mà còn tiếp làm gì cho mệt?
Phu nhân thở dài, nói nhỏ:
− Chuyện như thế này. Cha của con không phải là Dương Thế Hùng một viên ngoại bình thường, mà cha con trước đây là quan ngự sử, cha từ quan về ở ẩn, sống cho trọn tuổi già với thú điền viên. Mười mấy năm trôi qua tưởng đâu yên phận, nào ngờ bọn này lại đến gây sự.
Doanh Doanh cắn môi, không ngờ cha mình lại là một vị quan có tên tuổi, nàng hỏi:
− Tại sao bọn chúng lại đến đây gây sự hở mẹ?
− Vì lúc làm quan ngự sử, phụ thân con có xử án tử hình người của bọn chúng.
Doanh Doanh kinh hãi, vòng tay ôm mẹ vào lòng. Sư phụ nàng nói đúng, giông tố nó chẳng chừa cho một ai đâu. Bọn ma đầu ác đạo đang lộng hành trên khắp chốn giang hồ lại dựa vào thế lực của một số viên quan Phủ, Huyện tham ô, hà khắc.
Cảnh ấm êm hạnh phúc của gia đình nàng có nguy cơ đổ ụp với cơn giông bão đó.
− Phu nhân và con sao ngồi im trong bóng tối thế này? Không bảo bọn thị nữ đốt đèn lên.
Vừa nói viên ngoại vừa thắp ngọn bạch lạp trên giá lên, nhìn vợ con dò hỏi.
Trong ánh sáng bập bùng, Doanh Doanh chợt nhận ra cốt cách của phụ thân thật uy nghi oai vệ, không giống như một viên ngoại bình thường trước kia trong mắt của nàng nữa. Mái tóc ông vẫn còn đen nhưng vết chân chim đã hằn sâu trên khóe mắt.
Mới có mấy ngày mà trông ông già quá, nàng chỉ muốn ôm lấy ông mà khóc. Ông cười vui:
− Ồ! Sao mẹ con các ngươi cứ ngồi yên mà nhìn ta như vậy?
Doanh Doanh đứng lên bước lại gần cha:
− Phụ thân, con đã nghe mẹ con kể lại tất cả rồi, cha thật là người đáng kính phục.
Ánh mắt ông ngước nhìn vợ như trách móc:
“Sao lại kể cho con, để nó lo lắng làm gì?” Nhưng ánh mắt của bà lại thiết tha, buồn bã, làm ông chuyển tia nhìn sang con giả lả:
− Doanh Doanh! Con là phận gái, liễu yếu đào tơ, không nên hiểu đến chuyện giang hồ làm gì cho bận lòng.
Rồi ông bảo:
− Bây giờ có lẽ đã đến giờ con đến nhà của Tiểu Lan để cùng họa thơ ngâm vịnh rồi đấy.
Doanh Doanh giật mình ngước ra ngoài cửa, mưa đã tạnh từ lâu. Bấy lâu nay để tiện việc đi học võ công nàng đã nói dối cha mẹ là mình đến nhà người bạn tên là Tiểu Lan để họa thơ ngâm vịnh, cha mẹ nàng chẳng chút nghi ngờ lại còn khuyến khích.
Nhưng hôm nay, gia đình đang gặp chuyện buồn, nàng bỏ đi sao nỡ.
− Thôi cha mẹ à, hôm nay con muốn ở nhà cùng cha mẹ.
Cha nàng lắc đầu:
− Chữ tín làm đầu, con đừng nên thất hẹn. Hãy đi đi kẻo bạn mong chờ.
Doanh Doanh cúi đầu:
− Dạ con xin từ giã song thân.
− Khoan.
Mẹ nàng đúng dậy khoác chiếc áo lên vai con căn dặn:
− Trời mới mưa xong còn lạnh, con khoác thêm chiếc áo này cho ấm.
Nàng nhoẻn miệng cười:
− Con cám ơn mẫu thân.
− Doanh nhi, con đến đây cho cha hôn một cái.
Nàng nhanh nhẹn chạy đến trước mặt cha. Ông ôm khuôn mặt nàng vào hai bàn tay già nua, cứng ngắt, đặt một chiếc hôn âu yếm lên vầng trán thanh tú của nàng. Nụ hôn nồng nàn ấm áp, nhưng sao hôm nay trong nụ hôn bình thường bỗng chứa đựng bao yêu thương da diết. Bởi nước mắt đã đẫm bờ trán đứa con gái yêu. Doanh Doanh ngẩng lên bàng hoàng:
− Phụ thân, sao người lại khóc? Có ẩn tình gì mà người giấu con chăng?
Viên ngoại lắc đầu:
− Không, chỉ tại cha có cảm tưởng đây là cái hôn cuối cùng dành cho con trẻ, chữ biệt ly làm ngấn lệ trào tuôn.
Nàng sợ hãi lùi lại:
− Phụ thân, người vừa nói gì? Con không hiểu?
Ông vuốt tóc nàng:
− Con đừng nên hiểu làm gì? Hãy đến với bạn con đi, phụ thân chúc con luôn vui vẻ.
Nàng quay lưng lưu luyến:
− Con từ giã song thân.
Rồi nàng bước đi, lòng hoang mang khó hiểu. Khi bóng nàng đã khuất thì mẹ nàng mới lên tiếng:
− Phu quân, như vầy có nghĩa là... ?
Ông bước đến đặt tay lên vai vợ:
− Phải, phu nhân à... ta đã chọn. Gia nhân đâu? Châm trà đó nhé.
Bình “Bạch cúc” được bưng lên. Ông nâng ly mời bà như lần đầu tiên hợp cẩn, giao bôi:
− Mời hiền thê, uống cùng ta chén trà này để cùng nhau đón chờ cơn giông bão.
Và cũng như mười mấy năm về trước, bà là cô dâu trẻ, nâng chén rượu đào:
− Đa tạ phu quân, thiếp xin uống cạn.
Và hai vợ chồng già đã bình thản ngồi uống với nhau cho đến chung trà cuối. Khi giông bão ập đến, trong tay nhau, môi họ vẫn nở nụ cười.
***
- Sư phụ, người chờ con có lâu không?
Doanh Doanh hỏi ngay khi vừa gặp mặt Tuyết Hoa Nương. Bà nghiêm mặt:
− Cũng hơi lâu đó Doanh Doanh, sao hôm nay con ra trễ vậy?
Doanh Doanh phủi khỏi vai sư phụ một chiếc lá mai, nói như ân hận:
− Thư sư phụ! Tại cơn mưa đến và cũng tại vì có một tên ma đầu xuất hiện nữa.
Tuyết Hoa Nương chau mày:
− Tên ma đầu nào? Hắn muốn gì?
Doanh Doanh liền đem câu chuyện của mẹ vừa kể, thuật lại cho sư phụ. Nghe xong Tuyết Hoa Nương bậm môi ra chiều suy nghĩ. Giây lâu nàng nói:
− Con cũng đừng quá lo lắng. Ngày mai ta sẽ tìm gặp song thân của con để bàn định mọi việc. Còn bây giờ ta dạy con chiêu thức cuối cùng của “Miêu gia linh pháp”.
Doanh Doanh mừng rỡ:
− Ồ, nói vậy là con đã học gần xong rồi ư?
Tuyết Hoa Nương nhìn nàng vui vẻ:
− Chưa hẳn đâu. Doanh nhi nghe ta nói đây. “Miêu gia linh pháp” là một trong năm pho võ công kiệt tác của thiên hạ. Năm pho võ công đó là “Thái âm chân kinh”, “Thái dương chân kinh”, "Miêu gia linh pháp", “Âm Dương nhật nguyệt” và “Đoạn hồn bí kíp”. Năm pho võ công này chỉ thua duy nhất pho “Cương, nhu, hóa thần công”, nhưng pho "Cương, nhu, hóa thần công" này khó học vô cùng. Nghe đồn nó có tất cả ba quyển. Quyển thứ nhất là “Thần cương đại pháp”, quyển thứ hai là “Thần nhu đại pháp”, còn quyển thứ ba đến nay giang hồ chưa một ai biết tên nó là gì? Có lẽ nó đã bị thất truyền mất rồi.
Doanh Doanh lẩm bẩm:
− "Cương, nhu, hóa thần công"!
Tuyết Hoa Nương nói tiếp:
− Nhưng con hãy yên tâm, chưa một ai luyện thành pho võ lâm chí bảo ấy đến mức thượng thừa. Theo lời sư mẫu của ta nói lại thì thần lực của "Cương, nhu, hóa thần công" rất khủng khiếp, kẻ nào học được sẽ trở thành bá chủ võ lâm.
Doanh Doanh chen vào:
− Thế sư phụ có trông thấy pho bí kíp ấy bao giờ chưa?
Tuyết Hoa Nương gật đầu:
− Ta đã thấy và thậm chí đã cầm hai quyển, còn quyển thứ ba thì chưa nhìn thấy bao giờ.
Doanh Doanh thích thú:
− Như vậy, sư phụ có quen với chủ nhân có pho bí kíp kia?
Tuyết Hoa Nương bỗng trở giọng trầm ngầm:
− Kẻ đó có xa lạ gì với con, còn với ta kẻ đó là... Mà thôi con đừng hỏi nữa, hãy nghe sư phụ giảng tiếp về "Miêu gia linh pháp" đây.
Nghe sư phụ bảo kẻ có hai quyển bí kíp không xa lạ với mình, Doanh Doanh ngạc nhiên quá, nhưng nhìn vẻ mặt trang nghiêm của sư phụ nàng không dám hỏi lại, nên để hết tâm trí vào lời thầy giảng:
− "Miêu gia linh pháp" chỉ có một chiêu gọi là “Miêu sát thủ”, một khi đã ra tay là không ai tránh được cái chết. Một cái chết nhẹ nhàng êm ái, dù kẻ đó có nội lực cao thâm cũng không tránh được. Nên giới giang hồ rất kinh sợ gọi nó là “Độc chiêu sát thủ” và chẳng bao giờ hiểu được huyền diệu của nó ngoài ta và con.
Chỉ có một chiêu nhưng muốn học được nó phải thuộc tất cả một trăm lẻ tám động tác mới có thể xuất chiêu một cách hiệu quả được. Hôm nay ta dạy con động tác cuối cùng.
Doanh Doanh mở to mắt:
− Toàn bộ võ công của sư phụ chỉ có mỗi một chiêu thôi ư?
Tuyết Hoa Nương mỉm cười:
− Phải, một chiêu nhưng dễ mấy ai là địch thủ? Con nên nhớ chỉ khi nào cấp bách lắm mới được sử dụng kẻo giết lầm người nhé. Thôi bây giờ con hãy ôn lại một trăm lẻ bảy động tác ta đã dạy đi.
Doanh Doanh đứng dậy. Bàn tay nàng uyển chuyển dưới ánh trăng. Trông như những chiếc vòi của con bạch tuộc, dịu dàng như một con rắn, uốn éo những động tác dị kỳ. Nếu là kẻ yếu bóng vía trông thấy hẳn là sẽ té xỉu ngay tại chỗ. Vì cứ ngỡ đó là những bàn tay ma quái, một thành trăm, trăm thành ngàn, không biết đâu là thật, không biết đâu là ảo, cứ chập chờn ẩn hiện như những cánh bướm đêm.
Tuyết Hoa Nương nở nụ cười mãn nguyện:
− Khá lắm, hãy xem tiếp động tác thứ một trăm lẻ tám đây.
Bàn tay Tuyết Hoa Nương làm một động tác không khác gì hoa nở, đôi bàn tay đẹp của nàng như phát quang lấp lánh lân tinh.
Do đã học qua một trăm lẻ bảy động tác nên động tác này đối với Doanh Doanh không khó lắm, nhưng làm gì thì làm bàn tay nàng vẫn không thể phát quang lấp lánh như sư phụ được, nên Doanh Doanh dừng tay hỏi ngớ ngẩn:
− Sư phụ, sao tay con không lấy lánh?
Tuyết Hoa Nương phì cười:
− Muốn tay phát quang, con phải có một nội lực cao thâm, chứ hiện nay con chưa có nội lực thì làm sao bì với ta cho được.
Doanh Doanh nhướng mắt:
− Thế bao giờ con mới có nội lực?
Tuyết Hoa Nương trầm ngâm:
− Thông thường khi học võ công, cái mà người ta chú ý đầu tiên là nội lực, nhưng đối với "Miêu gia linh pháp" thì lại khác, kẻ có nội lực cao thâm bao nhiêu càng khó luyện thành bấy nhiêu. Đó là một trong những bí quyết vì sao khách võ lâm không học được "Miêu gia linh pháp", còn thể chất yếu đuối, tay chân mềm mại lại rất thích hợp với việc luyện môn võ công này. Ta định sau khi con học xong một trăm lẻ tám động tác này, sẽ dạy cho con cách vận khí đề công. Với sự cố gắng của ta, ít nhất là ba năm nữa con mới có thể xuất chiêu hạ thủ được.
− Sao lâu vậy?
Doanh Doanh kêu lên ngỡ ngàng làm sư phụ nàng phải phì cười:
− Ba năm mà con bảo là lâu ư? Trong lúc có người bỏ cả một đời để say mê luyện tập mà chẳng đạt được gì? Học xong một trăm lẻ tám động tác là xong giai đoạn một, ngày mai ta sẽ chuyển sang giai đoạn hai là tập cho con cách vận khí, khi nào con có được một nội lực tương đối khá rồi ta sẽ bước sang giai đoạn ba là xuất chiêu.
Doanh Doanh rùn vai:
− Vậy mà lúc nãy nghe sư phụ bảo là học động tác cuối cùng con cứ ngỡ là xong.
Không ngờ chỉ một chiêu thôi mà rắc rối vô cùng.
Tuyết Hoa Nương đưa một ngón tay lên nói:
− Một chiêu nhưng là độc thủ, con nên nhớ, càng gian nan luyện tập bao nhiêu kết quả sẽ cao bấy nhiêu. Giai đoạn một là giai đoạn khó nhất, con đã vượt qua rồi, thì hãy kiên nhẫn đừng nóng mà hư việc. Thôi đêm đã quá khuya, con hãy trở về kẻo song thân mong đợi.
Doanh Doanh vòng tay:
− Giã từ sư phụ.
Tuyết Hoa Nương tiễn nàng đến tận cuối đường giọng thì thào âu yếm:
− Doanh nhi, sau khi con đã luyện thành "Miêu gia linh pháp" ta sẽ kể cho con nghe cuộc đời ta, lúc đó con sẽ hiểu ta là ai? Vì sao lại chọn con làm truyền nhân duy nhất, thôi con hãy về đi.
***
Đi một quãng xa rồi, Doanh Doanh vẫn nhìn thấy sư phụ mình đứng đó nhìn theo. Hôm nào cũng vậy, người cứ đứng đấy, đứng mãi cho đến khi bóng đứa học trò khuất hẳn mới chịu quay lưng.
Vừa bước qua cánh cổng trang viên, Doanh Doanh đã cảm thấy lòng bứt rứt không yên. Cái không khí yên lặng lạ thường như bảo trước một điềm chẳng lành. Nàng đẩy mạnh cửa bước vào, không kìm nỗi tiếng rú kinh hoảng.
Bởi trước mặt nàng là tử thi của hai thị tỳ quen thuộc. Vấp mạnh vào ngạch cửa, nàng lồm cồm đứng dậy rồi tuôn mình chạy về phòng của song thân. Trên đường đi ngổn ngang xác của gia đinh, ngôi viên trang đắm chìm trong biển máu:
− Cha ơi! Mẹ ơi! Trờị..
Doanh Doanh buông tiếng thét rụng rời khi nhìn thấy thi hài cha mẹ nằm dài trên mặt đất. Không còn biết gì sợ hãi, nàng lao mình vào giữa đống tử thi ôm lấy cha òa lên nức nở:
− Phu thân! Trời ơi, ai đã giết song thân? Cha mẹ ơi sao cha mẹ bỏ con một mình?
Đang gục đầu vào lòng cha than khóc, Doanh Doanh chợt nghe một hơi thở nhẹ nhàng, nàng hoảng hốt ngẩng đầu lên ngơ ngác nhìn quanh, cạnh bên xác cha nàng hình như mẹ nàng vừa cử động. Quá mừng rỡ, lòng tràn đầy hy vọng, nàng buông cha phóng nhanh về phía mẹ.
− Mẫu thân, con là Doanh Doanh, con của mẹ đây.
cái đầu phu nhân ngoẹo sang bên, rồi đôi mắt bà chớp chớp. Hình như bà đã dành hơi thở sau cùng để gặp con trong giây phút cuối. Nhưng bà không thể nào nói được, bởi lưỡi hái tử thần đã chập chờn trước mặt. Trái tim bà đang đập chậm dần nhịp chót. Doanh Doanh nghẹn ngào:
− Mẹ ơi, hãy sống với con, hãy cho con biết kẻ thù, con sẽ trả thù cho cha mẹ. Có phải chúng là bọn ma đầu không?
Đôi mắt phu nhân khẽ chớp, giọt lệ nóng tuôn trào. Còn biết bao nhiêu chuyện để nói với đứa con yêu, nhưng bà chỉ có thể rướn mình nhỏm dậy chỉ vào con mèo trắng trên bàn, rồi nghẹo đầu tắt thở.
− Mẹ!
Doanh Doanh hét lớn rồi ngất xỉu bên cạnh mẫu thân.
Không biết thời gian ngất đi là bao lâu, chỉ biết rằng khi giật mình choàng tỉnh, Doanh Doanh thấy mình đang nằm trong một căn phòng lạ.
Đầu tiên thì nàng chẳng nhớ gì cả, nhưng không quá hai phút sau nàng nhớ lại tất cả. Những hình ảnh khủng khiếp về vụ tàn sát trang viên và rõ rệt hơn hết là hai cái chết của song thân.
− Cha mẹ ơi!
Nước mắt dầm dề trên má, Doanh Doanh vùng khỏi chỗ nằm, lao nhanh ra cửa chợt nàng hoảng hốt kêu lên khi cảm thấy cửa bị khóa trái ở bên ngoài:
− Trời, ta đang ở đâu thế này? Sao lại nhốt ta, thả ta rạ..
Mặc cho nàng khóc than thảm thiết, nhưng chiếc cổng sắt vẫn trơ trơ đóng kín và ngoài tiếng than khóc của nàng ra tuyệt nhiên không một tiếng động nào để báo cho nàng biết rằng nơi đây sự sống đang tồn tại.
Mệt mỏi rã rời, Doanh Doanh gục đầu bên trường kỷ, lòng hoang mang lo sợ:
“Không hiểu ai đã đem mình đến đây, còn thi hài của cha mẹ! Trời ơi!”.
Nhắc đến mẹ cha nàng không làm sao ngăn được dòng lệ. Mới hồi sáng này nàng còn nghe tiếng song thân ân cần lo lắng. Mà giờ đây tất cả đã hóa thành người thiên cổ. Để từ giây phút này, nàng biết nũng nịu cùng ai? Ai sẽ rầy la chăm chút cho nàng từng miếng ăn giấc ngủ? Ai sẽ đặt nụ hôn nóng bỏng thương yêu lên bờ trán của nàng?
Trời ơi, sao người nỡ nhẫn tâm đoạn lìa tình mẫu tử? Ai là kẻ đã tạo nên thảm cảnh này? Lòng Doanh Doanh sục sôi căm hận, lần đầu tiên nàng biết được hai chữ oán thù, thoát khỏi nơi này nàng sẽ quyết tâm theo sư phụ trau luyện võ công để có một ngày nào đó, chính tự tay nàng giết chết kẻ sát nhân, đem thủ cấp chúng tế mộ phần cha mẹ.
Và hình như trong cái chết của mẹ cha nàng có điều chi bí ẩn. Doanh Doanh chợt nhớ lại ánh mắt trân trối như muốn nói lại thôi của mẹ. Cử chỉ của bà khi chỉ tay vào con mèo trắng đứng trên bàn là có ý nghĩa gì? Nàng nhắm mắt hồi tưởng. Trên ngực áo song thân đều hằn dấu một bàn tay máu đỏ tươi, chứng tỏ đã bị chưởng phong đánh trúng.
Cánh cửa phòng bật mở, Doanh Doanh đứng bật dậy sững sờ khi nhận ra người mới vào là một tên công tử xa lạ, rất khôi ngô tuấn tú, nàng lùi lại:
− Sao ta lại ở đây?
Tên công tử mỉm cười thân thiện:
− Cô nương đã tỉnh, vậy mà tại hạ cứ lo.
Giọng nói của chàng êm ái quá, Doanh Doanh cảm thấy vững tâm hơn, nàng ấp úng:
− Cha mẹ tôi đâu?
Chàng ngồi vào chiếc cẩm đôn, nhẹ nhàng giải thích:
− Tại hạ không biết cha mẹ cô nương là ai, chỉ biết là hồi đêm này tại hạ đã tình cờ cứu được cô nương ở một nơi ngổn ngang đầy xác chết, xin cô nương vui lòng kể lại sự việc đã xảy ra.
Thấy ánh mắt nàng ngỡ ngàng, chàng tiếp thêm:
− Tôi là Đỗ Ngọc, người trong võ lâm, cô nương đừng ái ngại, trách nhiệm của tôi là tìm cho ra hung thủ đã gây án mạng này.
Doanh Doanh cười nhạt:
− Các ngươi đừng giả nhân giả nghĩa. Còn ai? Còn ai ngoài các ngươi đã giết chết song thân ta. Các ngươi muốn gì hãy nói thẳng ra đi?
Đỗ Ngọc giật mình:
− Ồ! Cô nương nói gì lạ vậy? Chúng tôi không làm những chuyện tàn ác như vậy đâu, xin cô nương bình tĩnh, đừng xét đoán sai lầm mà...
Nàng cắt ngang:
− Một đứa con nít cũng có thể hiểu được chuyện này, chính ngươi đã giết song thân ta.
Đỗ Ngọc mỉm cười:
− Bây giờ thì tôi biết cô nương là Doanh Doanh con gái cưng của Dương viên ngoại rồi. Cô nương, chúng tôi hoàn toàn không biết một tý gì về vụ thảm sát tối hôm qua.
Lúc đó cô nương ở đâu? Sao không nhìn cho rõ mặt hung thủ chứ? Lại xét đoán hồ đồ như vậy?
Nghe Đỗ Ngọc nói một cách khủng khiếp, lòng nàng bắt đầu hoang mang nghi hoặc, có thật là hắn đã giết chết song thân nàng chăng? Hay là... ?
Hiểu được diễn biến đang xảy ra trong lòng cô gái, Đỗ Ngọc nói thêm:
− Hiện giờ chúng tôi có đem thi hài của Dương viên ngoại về để tiện bề khám nghiệm, nếu tiểu thư muốn, xin hãy theo tôi đến gặp song thân lần cuối.
− Mẹ cha ta?
Doanh Doanh kêu lên thảng thốt rồi bước vội vã theo chân Đỗ Ngọc.
Đỗ Ngọc dẫn nàng đi đến cuối dãy hành lang rồi dừng lại trước một cánh cửa sơn xanh. Chàng dịu giọng:
− Xin cô nương bình tĩnh.
Doanh Doanh gật đầu không nói, Đỗ Ngọc đẩy mạnh tay. Mặc dù đã dặn lòng bình tĩnh nhưng nàng vẫn không sao kìm được tiếng thét đau thương khi nhìn thấy thi hài của song thân bị phơi ra trần trụi, trước những cặp mắt soi mói của đám người xa lạ.
− Cô nương!
Đỗ Ngọc kịp thời đỡ lấy thân hình của nàng trước khi nàng quị xuống, rồi nhẹ nhàng dìu nàng ngồi xuống một chiếc ghế bành, nói như an ủi:
− Xin cô nương can đảm chờ nghe kết quả khám nghiệm.
Doanh Doanh cắn chặt môi gật đầu qua màn lệ mỏng. Tiếng nói của mọi người như vọng về cõi xa xăm.
− Thế nào?
Tiếng của Đỗ Ngọc hỏi thăm.
− Bẩm Đỗ công tử, không có vết thương nào khác ngoài dấu của Thiết Sa Thần Chưởng.
− Thiết Sa Thần Chưởng!
Đỗ Ngọc lập lại như muốn cho nàng nghe rõ, Doanh Doanh ngẩng dậy thì thào:
− Thiết Sa Thần Chưởng của Bảo tiêu cục Phong Vân ư?
Đỗ Ngọc quay lại ngạc nhiên:
− Đúng rồi, nhưng sao cô nương lại rành thế?
Doanh Doanh không đáp, nàng đứng dậy từ từ đến gần xác của song thân. Trên làn da xanh tái của tử thi, dấu hai bàn tay máu in sâu rành rạnh, nàng nghiến răng:
− Bảo tiêu cục Phong Vân! Ta sẽ hỏi tội các ngươi, xin cha mẹ hiển linh hộ trì cho con trẻ rửa được thù này.
Đỗ Ngọc bước đến gần nàng, kéo mảnh vải phủ lên người vợ chồng viên ngoại nói ôn tồn:
− Bây giờ thì cô nương đã rõ kẻ thù của mình rồi chứ? Và...
Chàng ngập ngừng nói tiếp:
− Và nếu cô nương cho phép, chúng tôi xin được dùng đại lễ để an táng cho Dương viên ngoại và phu nhân.
Doanh Doanh cảm động vòng tay:
− Không dám làm phiền công tử, chuyện này tiện nữ có thể tự mình lo liệu được.
Một tên thuộc hạ chen lời:
− Xin cô nương đừng từ chối tấm chân tình của Đỗ công tử. Tại hạ nghĩ rằng Dương viên ngoại và phu nhân sẽ hài lòng nơi chín suối nếu được cử hành đại tang.
Còn cô nương, cô nương sẽ được mọi người ngợi khen vì đã lo cho cha mẹ được mồ yên mả đẹp.
Doanh Doanh nhắm mắt, nàng có vẻ xiêu lòng trước lời nói của gã hán tử. Đỗ Ngọc lại nói thêm:
− Có lẽ cô nương đã mệt mỏi lắm rồi. Tại hạ xin đưa cô nương về thư phòng an nghỉ, rồi sáng mai sẽ trở lại trang viên thu xếp một số việc.
Doanh Doanh lắc đầu:
− Tiện nữ đâu dám làm phiền lòng công tử. Bây giờ xin từ giã trở lại trang viên.
Đỗ Ngọc mỉm cười:
− Chiều ý cô nương! Xa phu đâu, hãy đưa cô nương trở lại trang viên. Hẹn gặp lại.
Doanh Doanh đưa tay từ giã:
− Xin cáo từ công tử.
Rồi theo chân hai tên xa phu, nàng trở lại ngôi nhà cũ. Cảnh vật còn đây mà người thân đâu vắng bóng? Một nỗi căm hờn dâng nặng trong tim, nàng lẩm bẩm:
− Bảo tiêu cục Phong Vân! Ta với các ngươi không thù không oán, sao các ngươi nỡ lòng nào giết hại phụ mẫu của ta?
Doanh Doanh lần dò trong bóng đêm. Tử thi đã được dọn đi hết, nhưng mùi tử khí vẫn đặc từ trong đêm tối, nàng nghe toàn thân như rời rã. Giờ đây đời nàng khác chi con thuyền không bến đỗ, trên vai mang nặng mối cừu thù, biết về đâu giữa đêm mù tăm tối?
***
Nàng có còn ai là người thân thích trên đời, Doanh Doanh ngồi xuống chiếc cẩm đôn nhìn sâu vào bóng tối. Bọn tàn bạo đã giết chết tất cả, từ song thân đến người ăn kẻ ở trong nhà. Ngoài mối thù phải trả cho cha mẹ, nàng còn phải đòi ở chúng những giọt máu sát nhân tàn bạo của những gia nhân trung nghĩa.
Nàng không thể sống ở đây. Từng cảnh vật thân quen sẽ làm nàng chết dần chết mòn, trong nhớ thuơng sầu não. Nàng phải tìm gặp sư phụ để nhờ người chở che hoạn dưỡng cho đến khi đủ lông đủ cánh, để bắt kẻ sát nhân đền tội trước mộ phần phụ mẫu.
Khi đó nàng sẽ chết theo để chốn suối vàng, phụ tử được đoàn viên.
Nàng đã ngồi như thế, lặng yên và bất động cho đến khi tiếng gà gáy vang ngoài đầu ngõ. Rồi mặt trời dần dần lên khỏi ngọn cây cao nàng mới giật mình tỉnh trí. Đưa tay gạt nhanh dòng lệ, cuộn lại mái tóc rối bù, nàng nhẹ bước về phòng phụ mẫu, nơi cất nhiều tư trang quí giá.
Đến đây lại thêm một lần nàng không kìm được cơn xúc động, khi nhìn thấy những kỷ vật của phụ thân. Đang gom cất các vòng vàng châu báu của cha mẹ vào túi hành trang. Nàng bỗng dừng tay nhìn chăm chú vào con mèo bằng đá trên đầu giường thân mẫu. Một chú mèo hiền lành xinh đẹp có đôi mắt bằng ngọc sáng trong veo. Một ý nghĩ chợt nảy lên trong đầu nàng. Phải chăng cái chỉ tay của mẹ về phía con mèo lúc trút hơi tàn là con mèo đá này đây?
Doanh Doanh hấp tấp bước đến chụp vội con mèo. Không ngờ bị sẩy tay, nàng đánh rơi con mèo đá xuống đất vỡ tan. Tiếng động làm nàng giật mình đứng ngẩn ngơ rồi chợt nhớ, ngồi xuống lượm từng mảnh vỡ mà nghe bồi hồi thương tiếc. Bất chợt nàng nhìn thấy giữa đống đổ bể đó một chiếc bông tai bằng vàng lấp lánh.
Doanh Doanh lượm chiếc bông lên tự hỏi:
“Không hiểu chiếc bông này nằm trong số nữ trang của cha mẹ và ta vừa đánh rơi? Hay nó vừa từ trong bụng con mèo bằng đá kia?”. Nhưng lập tức nàng trả lời ngay câu mình vừa mới hỏi, vì lẫn lộn trong đám đồ bể kia còn có một mảnh giấy nhỏ với những dòng chữ chi chít màu đen. Đọc xong nội dung của bức thư Doanh Doanh bỗng tái mặt, phải cố gắng lắm nàng mới khỏi ngất xỉu đi một lần nữa, bàn tay nàng bấu chặt mép giường lẩm bẩm:
− Trời, lẽ nào đây lại là sự thật?
− Cô nương, cô nương làm sao vậy?
Đỗ Ngọc đã đến tự lúc nào, nhìn nàng âu yếm. Doanh Doanh gắng gượng đứng dậy, giấu mảnh thư vào tay áo, cố lấy vẻ thản nhiên:
− Tiện nữ lỡ tay đánh rơi, làm bể mất con mèo đá của mẫu thân, nên bàng hoàng hối tiếc.
Đỗ Ngọc cúi nhặt một mảnh vỡ lên tay chăm chú xem rồi nói:
− Đây chỉ là một con mèo bình thường không có giá trị gì. Cô nương cũng đừng buồn quá mà có hại cho sức khỏe.
Rồi chàng hỏi tiếp giọng thản nhiên:
− Cô nương đang cầm gì trên tay vậy?
Không muốn giải thích dong dài nên nàng trao chiếc bông cho Đỗ Ngọc:
− Trong số nữ trang của mẫu thân tôi có đôi bông này, tôi đang xem thì làm rơi con mèo xuống đất, hốt hoảng tôi làm văng mất một chiếc, định tìm thì công tử đến.
Đỗ Ngọc xoay xoay chiếc bông như tìm xem có một dấu hiệu lạ nào không. Nhưng chàng chẳng thấy gì khác cả, đành thất vọng trao lại cho nàng:
− Thật không ngờ một người có danh giá như phu nhân lại mua sắm những đồ vật như thế này?
Doanh Doanh ngạc nhiên:
− Công tử nói vậy nghĩa là sao?
Đỗ Ngọc mỉm cười:
− Nghĩa là, đây chỉ là một món nữ trang rất tầm thường, rẻ tiền nhất trong số các nữ trang. Chỉ có hàng cung nữ, thị tỳ mới mua sắm nó mà thôi.
Nàng gật đầu:
− Có lẽ mẹ tiện nữ đã mua nó để tặng thưởng cho một thị tỳ nào chăng?
− Có thể!
Đỗ Ngọc đảo mắt nhìn quanh:
− Cô nương có còn gì để thu xếp, Đỗ Ngọc này xin phụ một tay?
Nàng lắc đầu:
− Xin cám ơn công tử. Tiện nữ đã thu xếp đâu vào đó cả rồi.
Đỗ Ngọc hất chiếc dải lụa buông thông từ trên tóc xuống ra phía sau lưng rồi phe phẩy chiếc quạt như một công tử phong lưu:
− Trông cô nương có vẻ ủ ê quá. Xin cô nương hãy vào thay đổi xiêm y rồi cùng tại hạ đến tư dinh lo đại tang cho phụ mẫu.
Doanh Doanh cúi đầu e lệ:
− Vâng, xin công tử chờ tiện nữ giây lát.
Nói xong nàng nhẹ bước vào phòng riêng, trang điểm sơ qua nhan sắc. Xong cùng Đỗ Ngọc trở lại phủ đường lo bề báo hiếu cư tang.
Top Truyện Hot Nhất
Truyện hot hiện nay
Bình luận
Sắp xếp