Ấm Áp Như Xưa
Chương 45: Ám muội
***
Những năm này, Thành Thành thực sự rất nhớ Dĩnh Tử.
Nhớ nhung khoảng thời gian đã ở cùng cô.
Nhớ cái nhăn mày, nụ cười, lời trách móc và sự giận dữ của cô.
Anh vẫn thường xuyên hỏi bản thân, tại sao anh lại thích Dĩnh Tử đến vậy? Từ lúc nào anh đã thích Dĩnh Tử đến thế?
Câu hỏi thứ hai, dường như dễ dàng trả lời hơn. Anh thích Dĩnh Tử, có lẽ là ngay từ lúc mới gặp mặt thì phải? Có lẽ, lúc đó là một kiểu thích khác. Nhưng anh vẫn còn nhớ rất rõ ràng, từ lần đầu tiên nhìn thấy cô bé có đôi mắt to tròn kia, anh đã thích cô bé mất rồi.
Còn về câu hỏi thứ nhất, tại sao chứ? Anh nghĩ, lý do có quá nhiều, rất khó kể cho đủ. Nhưng ít nhất, anh cũng biết được một nguyên nhân trong đó, là lúc nhỏ khi Dĩnh Tử mang bát canh xương hầm sang cho anh.
Đừng trách anh ý chí yếu đuối, ai có thể kháng cự lại được bát canh hầm mà Dĩnh Tử đưa sang chứ.
Khi hai người họ chính thức quen biết, là ở nhà Thành Thành. Tối đó Đới Tuyết Mai có việc gấp, nên gửi Dĩnh Tử sang nhà anh.
Lần đầu tiên gặp mặt, Dĩnh Tử rất xa cách, không nói chuyện mấy với Thành Thành. Thành Thành hỏi cô bé điều gì, đa phần chỉ thấy cô bé gật hoặc lắc đầu, coi như đó là câu trả lời.
Lần thứ hai, lần thứ ba, hai người họ mới dần thân thiết hơn, cô bé cũng dần dần nói nhiều hơn. Mà câu hỏi cô bé không thể đừng được, đó là về tướng mạo của Thành Thành, vì Dĩnh Tử thực sự chưa từng nhìn thấy gương mặt nào đẹp đến vậy, thực đúng là rất đẹp!
Lúc đó Dĩnh Tử sáu tuổi, cô bé ngẩng gương mặt trắng tinh khiết nhỏ nhắn lên, đôi mắt đen láy mở to, hỏi: “Anh Thành Thành, sao anh lại đẹp trai đến thế chứ?”
Thành Thành nhất thời ngây ra. Cậu bé nhìn Dĩnh Tử.
Trên gương mặt và trong đôi mắt của Dĩnh Tử đong đầy sự ngưỡng mộ và cảm thán, ngoài ra không còn điều gì khác.
Gương mặt cô bé thanh khiết như một đứa bé sơ sinh, đôi mắt trong vắt như hồ nước, Thành Thành biết, lời cô bé nói là sự cảm nhận từ tận sâu thẳm trong trái tim, chứ không hề mang theo bất cứ thứ tạp nham nào.
Trái tim Thành Thành không kìm được mà cảm thấy ấm áp và thực cảm động.
Đúng, Thành Thành từ lúc sinh ra đã đẹp trai, thế nhưng, cậu vẫn luôn rất ghét khi người khác nói mình như vậy. Bởi những người nói như vậy, nếu không phải là trong mắt, thì lại là trong lời nói, đều mang theo sự thương xót. Chỉ vì cậu là một thằng bé đẹp trai … bị thọt.
Chỉ có Dĩnh Tử, nói cậu đẹp trai, chỉ là đẹp trai, chứ không còn thứ gì khác nữa.
Hơn nữa, cô bé không chỉ có một lần khen cậu đẹp trai. Mỗi khi ở bên cạnh cô bé, Thành Thành thực không thể biết được lúc nào cô bé sẽ tự dưng lên cơn cảm thán.
Mỗi lần cảm thán nội dung có lẽ cũng không hoàn toàn giống nhau, nhưng thần thái cô bé trước sau vẫn chỉ có một: đôi mắt to tròn mở lớn, mang theo gương mặt đầy cảm thán, đó là loại cảm thán từ sâu trong đáy lòng không kìm nén được đối với một vật đẹp đẽ nào đó, hơn nữa, cô bé cũng chưa từng nói vòng vo làm gì.
“Anh Thành Thành, anh thực đẹp trai.”
“Anh Thành Thành, chỗ nào của anh cũng đẹp cả.”
“Anh Thành Thành, lúc cúi đầu trông anh cũng rất đẹp trai.”
… …
Lần nào cũng khiến Thành Thành vô cùng cảm động.
Từ nhỏ tới lớn, Thành Thành gần như không thể nào tức giận được với Dĩnh Tử.
Có lẽ nên nói rằng, anh không có cách nào để giận cô bé được quá năm phút cả.
Ít nhất, là những lúc mặt đối mặt.
Dĩnh Tử dường như không cần tốn sức cũng có thể khiến cho anh không thể giận thêm được.
Hơn nữa, lần nào cô bé cũng có những cách khác nhau.
Còn nhớ có một lần, Dĩnh Tử khiến Thành Thành giận vô cùng.
Lúc đó cô mấy tuổi nhỉ? Sáu tuổi? Hay là bảy tuổi gì đó.
Thành Thành nhíu chặt lông mày, bặm chặt môi, ánh mắt phẫn nộ nhìn Dĩnh Tử. Phải cho cô nhóc này biết mặt mới được.
Nhìn sắc mặt của Thành Thành, Dĩnh Tử không phải không sợ hãi.
Nhưng, nhìn mãi, nhìn mãi, cô bé đột nhiên phát hiện ra điều gì đó.
Vì thế, cô bé lại hướng gương mặt trắng nõn lên, đôi mắt trong veo như hai hồ nước mở tròn, hỏi: “Anh Thành Thành, anh có biết không?”
Thường thì cô bé khi có phát hiện điều gì to lớn đều sẽ chia sẻ với Thành Thành, chứ không chỉ riêng gì lúc này.
Có điều, đây là lúc nào chứ? Còn dám nói leo? Lẽ nào, cô bé không hề nhìn ra rằng, cậu vẫn còn đang giận cô bé hay sao?
Thành Thành không thèm để ý, tiếp tục trừng mắt nhìn.
Dĩnh Tử lại nghếch cái mặt lên, tiếp tục chờ đợi.
Gương mặt cô bé vô cùng kích động, như không thể chờ đợi thêm được nữa, dường như đã phát hiện ra điều gì đó quan trọng lắm vậy, nhất định phải nói cho anh biết, dù chỉ một khắc cũng không thể đợi được.
Nhìn bộ dạng của cô bé, Thành Thành thực nghi ngờ, rằng cô bé lại đang nìn thở mất rồi.
Thành Thành bại trận, thở dài một hơi, sau đó không hề vui vẻ gì hỏi: “Biết điều gì?”
Dĩnh Tử dù chỉ một chút cũng không hề để tâm đến thái độ khó chịu của Thành Thành, cô bé chỉ hít sâu một hơi, nhanh nhảu nói phát hiện mới của mình: “Anh chẳng có bộ dáng nào là không đẹp trai cả, ngay cả lúc tức giận cũng đẹp trai nữa.” Nói xong, lại thở ra một hơi dài thật là dài. Vừa nãu, cô bé thực sự lo lắng anh Thành Thành sẽ không cho cô bé nói, nếu thế, cô bé sẽ nín thở nín đến chết mất.
Gì cơ chứ?
Thành Thành không dám tin mà nhìn Dĩnh Tử.
Dĩnh Tử cũng nhìn lại cậu không chớp mắt.
Gương mặt cô bé mang đầy vẻ chân thật. Hơn nữa, nghe ngữ khí của cô bé, căn bản cứ như đang tường thuật lại một sự thật rất hiển nhiên vậy, giống như đang nói, ngày hôm nay trời không mây, ngày mai không phải đi học.
Một câu nói đó, đã khiến sự tức giận trong lòng Thành Thành tan biến hoàn toàn.
Cậu thực không thể ngờ, hôm nay Dĩnh Tử đột nhiên lại nói câu này. Đây hóa ra chính là phát hiện mới của cô bé hay sao?
Cậu nhắc nhở chính mình, mày đang giận cơ mà, phải nhẫn nhịn, không được cười.
Thế nhưng, khóe miệng lại cứ không thể kìm được mà cong lên.
Aiya, thôi vậy, lần sau vậy, lần sau nhất định phải cho cô bé biết mặt.
Có điều, lần sau rồi lại lần sau nữa, không biết đã có bao nhiêu cái lần sau?
Thực ra, nghe lời khen của Dĩnh Tử, không phải lần nào cũng thoải mái như vậy. Có lúc, tâm tình Thành Thành lại giống như cái xích đu.
Nhớ có một lần, Dĩnh Tử đột nhiên hỏi: “Anh Thành Thành, anh có phát hiện dạo gần đây anh lại đẹp trai hơn rồi không?”
Trong lòng Thành Thành thấy thực vui vẻ.
Đừng trách cậu da mặt mỏng, ai nghe thấy câu khen ngợi như vậy mà không vui chứ?
Thành Thành cố đè nén sự vui sướng, giả bộ khiêm tốn nói: “Làm gì có?”
“Đúng, không có.” Dĩnh Tử nghiêm túc đáp lại.
Thành Thành cảm thấy như mình vừa rớt từ trên mây xuống. Không cần phải đùa giỡn thế chứ?
Có điều, Dĩnh Tử lập tức lại nói tiếp, còn vô cùng khẳng định đưa ra kết luận: “Không thể nào đẹp hơn được nữa.”
Thành Thành lại như được bay lên tận trên mây.
Lúc đó, Dĩnh Tử tám tuổi.
Ngoài việc khen ngợi vẻ đẹp của Thành Thành, Dĩnh Tử còn không hề e ngại mà nói cho cậu hay, rằng cô bé thích cậu.
Do có khoảng cách ba năm tuổi tác, cũng vì Thành Thành trưởng thành ổn định hơn những bạn đồng trang lứa, lại thêm việc cậu thông minh anh tuấn, khí chất xuất chúng, Dĩnh Tử từ nhỏ đã sùng bái cậu.
Hơn nữa, cô bé còn nắm bắt mọi cơ hội để thổ lộ.
Có một lần, hai người họ đang nói chuyện gì đó, Thành Thành hỏi Dĩnh Tử: “Em thích thứ gì nhất.”
Dĩnh Tử nhanh nhảu đáp: “Em thích nhất là anh.”
Thành Thành ngây người, nói: “Không nói người.”
“Oh, thế nói gì?”
“Thứ gì cũng được.”
“Người không được ạ?”
“Không được.”
Hai bàn tay Dĩnh Tử ôm lấy đầu, bắt đầu động não nghĩ. Những thứ cô bé thích nhiều quá. Thế nhưng, thích nhất, lại là anh Thành Thành. Có điều anh Thành Thành lại bảo không được nói về người, vậy thì cô bé thích nhất thứ gì đây?
Nghĩ tới nghĩ lui, đáp án vẫn quay quanh trên người anh Thành Thành.
Kết quả, cô bé ngồi đó tới nửa ngày, mặt mày cau lại không nói gì. Bởi vì cô bé không thể nghĩ ra được, ngoài anh Thành Thành ra, thì mình thích nhất là gì. Cô bé khiến Thành Thành không thể hiểu nổi, cậu chỉ hỏi một câu rất đơn giản thôi mà?
Lúc đó, Dĩnh Tử bảy tuổi.
Có lúc, dù cho Thành Thành không hỏi, Dĩnh Tử cũng sẽ chủ động nói ra niềm yêu thích của cô bé đối với anh Thành Thành, không hề e ngại, không hề ngượng ngùng.
Cô bé đã từng nói với Thành Thành đủ kiểu yêu thích.
Thích gương mặt đẹp trai anh tuấn của anh đương nhiên không cần nói, cái cô bé sắc nữ này, nói từ lúc bé đến lúc lớn luôn.
Có lúc, cô bé còn vô cùng cụ thể hóa, ngày hôm đó chú ý tới điều gì, thì nói thứ đó. Suốt mấy năm liền, ngũ quan của Thành Thành đều đã được cô bé nói đến mấy lần:
“Anh Thành Thành, em thích cặp mắt của anh, vừa đen, vừa sâu …”
“Anh Thành Thành, em thích hàng lông mày của anh, vừa dầy, lại vừa đậm …”
“Anh Thành Thành, em thích cái mũi của anh, vừa thẳng, lại vừa cao …”
“Anh Thành Thành, em thích hàng mi của anh, vừa dài, vừa dầy …”
“Anh Thành Thành, em thích mái tóc của anh, vừa đen, vừa bóng …”
… …
Khoa trương nhất, là có một lần, cô bé nói với Thành Thành: “Anh Thành Thành, em thích viền môi của anh.”
Cái gì cơ?
Thành Thành kinh ngạc nhìn cô bé, cứ ngỡ mình đã nghe nhầm. Ai mà lại còn chú ý đến viền môi chứ? Lẽ nào viền môi của con người cũng khác nhau hay sao?
Dĩnh Tử kiên nhẫn giải thích cho cậu: “Viền môi của anh rất rõ ràng, nét nào ra nét đấy. Chứ không giống của em, mờ nhạt chẳng rõ tí nào.”
Thành Thành nhìn một chút viền môi của cô bé, cảm thấy rất đẹp, làm gì có chuyện mờ nhạt không rõ ràng?
Dĩnh Tử thấy gương mặt cậu vẫn còn đang hồ nghi, bèn động thủ làm mẫu.
Cô bé giơ ngón trỏ tay phải lên, đè lên đường viền môi của Thành Thành, chuyển động từ trái sang phải, ngón tay cô bé nhè nhẹ lướt qua bờ môi của Thành Thành.
Cô bé hạ tay xuống, nói với Thành Thành: “Anh thử mà xem.”
Lúc đó, Dĩnh Tử chín tuổi, chẳng hiểu biết gì.
Thành Thành đáng thương, lúc đó đã mười hai. Ngón tay Dĩnh Tử mềm mại, ấm áp, đặt lên trên đường môi của cậu, nhè nhẹ lướt qua, khiến cậu lập tức cảm thấy môi mình như bốc hỏa, tim cũng đập nhanh hơn. Cậu cảm thấy thực kỳ lạ: Cậu làm sao thế này? Đột nhiên bị bệnh hay sao?
Dĩnh Tử nhìn Thành Thành ngây người bất động, nắm lấy tay cậu, đặt lên trên môi cậu, hỏi: “Anh đã cảm thấy chưa? Có phải có chút vểnh vểnh lên không?”
Sau đó, không đợi Thành Thành trả lời, đã đặt ngón tay cậu lên môi mình, lại hỏi: “Xem của em này, có phải là cứ thẳng băng băng không?”
Ngón tay Thành Thành bị cô bé cứ thế kéo qua, sờ sờ lên trên.
Thế nhưng, Thành Thành lại chẳng hề cảm nhận thấy đường môi chút nào, càng đừng nói có gì khác nhau hay không.
Thứ cậu cảm thấy, là đầu ngón tay của cậu đang phát nóng lên, còn lan lên cả ngón tay, cả cánh tay, còn cả … gương mặt.
Thành Thành nâng hai tay lên, dùng sức xoa xoa gương mặt.
Chỉ hi vọng Dĩnh Tử đừng chú ý tới việc gương mặt cậu đang đỏ ửng lên.
Dĩnh Tử hoàn toàn chẳng hề chú ý đến, cô bé vẫn còn đang chăm chú đợi câu trả lời của Thành Thành: “Có đúng không?”
Cái gì có đúng không? Thành Thành không rõ nữa, lại ngại không dám hỏi, chỉ có thể gật gật đầu.
Dĩnh Tử cảm thán: “Ông trời thực không công bằng, có thứ gì tốt đẹp, là toàn nhường cho anh.”
Thành Thành vừa cảm động, vừa cười khổ trong lòng, cô bé lúc nào cũng có thể khiến cậu hoàn toàn quên mất nhược điểm đôi chân của mình.
Hoặc, cũng có lẽ cô bé vẫn nhớ, chỉ có điều chẳng hề để ý đến chuyện đó.
Yêu ai yêu cả đường đi, ý nói khi đã yêu thích một người, thì thứ gì của người đó cũng đều thấy yêu thích.
Dĩnh Tử đối với Thành Thành chính là như thế.
Ngoài tướng mạo, Dĩnh Tử còn thích rất nhiều điểm khác của anh Thành Thành: sự thông minh, khéo léo, kiên cường, tính nhẫn nại, sự quan tâm, mùi hương … tất cả của anh.
Đúng, mùi hương của anh.
Có một lần, cô bé dí sát lại gần Thành Thành, rồi đột nhiên nói: “Anh Thành Thành, em thích mùi hương của anh.”
Lúc đó, cô bé tám tuổi.
Thành Thành lập tức cảm thấy chột dạ. Sau khi Dĩnh Tử đi về, cậu thử ngửi khắp người mình, nhưng chẳng thể ngửi ra được mùi gì.
Đến tối cậu hỏi mẹ: “Mẹ ơi, mẹ có cảm thấy con có mùi gì không?”
Vương Thu Vân hỏi ngược lại: “Mùi gì cơ con?”
“Thì là có mùi gì trên người không ấy?”
“Con ngày nào chẳng tắm rửa, sao có thể có mùi gì được.”
Đúng thế mà!
Khi đó, nếu không phải vì Dĩnh Tử tuổi vẫn còn nhỏ, ngây thơ đơn thuần, thì Thành Thành rõ ràng sẽ nghĩ, rằng cô bé đang cố ý đùa giỡn với cậu, bởi rõ ràng nào có mùi gì.
Kể từ lúc Dĩnh Tử đưa bát canh hầm sang, lại nói cậu thiên tốt vạn điều tốt, rồi cô bé thích cậu, sùng bái cậu. Chỉ kể những điểm đó thôi, Thành Thành đã không cách nào không thích Dĩnh Tử.
Hơn nữa, bát canh hầm đó của Dĩnh Tử, đâu phải chỉ có một loại.
Bất kể là loại nào, mùi vị đều rất thơm ngon, Thành Thành rất thích uống.
Ngoài “đẹp trai” và “yêu thích”, một điều mà Thành Thành thích nhất nữa, đó là “ở bên nhau”.
Dĩnh Tử khi còn nhỏ, cũng giống như bất kỳ đứa trẻ nào khác, nhiệt tình ngóng đợi ngày mai, mong ngóng đến lúc trưởng thành.
Vào thời điểm đó, chuyện mà cô bé thích nói nhất, là về chuyện trưởng thành.
“Anh Thành Thành, sau này lớn lên rồi anh sẽ làm gì?”
Thành Thành không biết nữa.
“Anh Thành Thành, sau này em lớn lên sẽ làm gì nhỉ?”
Thành Thành càng chịu không thể biết được.
Có điều, có thể thì lại quá nhiều, hai đứa trẻ tha hồ mà mơ mộng: du hành gia, nhà bác học, bác sĩ, họa sĩ, nghệ sĩ …
Khi mới quen biết hai năm đầu tiên, chuyện trưởng thành luôn được nói cùng một vấn đề khác.
“Anh Thành Thành, sau này em lớn lên, sẽ gả cho anh nhé, được không?”
Gì đây?
Hai đứa trẻ mắt nhìn nhau.
Dĩnh Tử gương mặt vừa ngây thơ vừa mong ngóng. Có được không?
Thành Thành gương mặt vừa xem thường vừa chán ghét. Bé tí bé teo, nói cái gì thế không biết? Có hiểu thế nào là gả cho người khác không?
Lúc đó, Dĩnh Tử mới sáu tuổi, mộng tưởng vô biên, đồng ngôn vô kỵ. ( ý chỉ lời nói trẻ con mơ mộng hão huyền không hề e dè kiêng kỵ điều gì )
Còn Thành Thành đã chín tuổi, đang là độ tuổi của con trai ý thức được về con gái, cũng là độ tuổi không thích chơi với con gái.
Anh Thành Thành không nhận lời cầu hôn của cô bé, Dĩnh Tử lại chẳng hề nao núng, cứ có chút cơ hội, lập tức lại đem chuyện đó ra nhắc.
Ví dụ như một tối nào đó, Dĩnh Tử xem ti vi thấy có một vị tân nương, đầu đội khăn đỏ xuất giá. Ngày hôm sau bèn lấy chiếc khăn voan màu đỏ của mẹ, tự coi mình là thông minh ám thị: “Anh Thành Thành, em có giống tân nương không, có xinh không?”
Thành Thành liếc cô bé một cái, có ý khinh thường nói: “Đó là chế độ xã hội cũ, giờ làm gì còn ai đầu đội khăn voan đỏ đi xuất giá chứ.”
Oh.
Ngày hôm khác, Dĩnh Tử đi mua đồ với mẹ, trên đường đi qua một cửa tiệm chụp ảnh, nhìn thấy tấm ảnh cô dâu tóc dài bay bay, trên người mặc áo cưới xinh đẹp đang bày sau cửa sổ.
Hóa ra là thế này.
Về nhà, cô bé chạy thẳng sang nhà anh Thành Thành.
Đứng trước mặt cậu, một tay cô bé vuốt vuốt mái tóc ngắn, vội vã lại ngây thơ hỏi: “Anh Thành Thành, đợi tóc em dài ra rồi là sẽ gả cho anh, có được không?”
Thành Thành nhíu hết cả mày lại, không còn lời nào nói với Dĩnh Tử. Cậu thực không thể hiểu nổi, tại sao Dĩnh Tử còn nhỏ như thế, mà lại cứ thích làm cô dâu để gả cho cậu? Ngoài ra, gả cho người ta với tóc dài có liên quan gì tới nhau chứ?
Có điều, cậu cũng chẳng rỗi hơi để thảo luận việc này với cô bé. Thực ra thì, cũng không biết nên nói làm sao nữa. Cậu chỉ cảm thấy, câu hỏi của Dĩnh Tử ngốc vô cùng. Mà hình như người cũng có chút ngốc nghếch thì phải.
Lúc đó, Dĩnh Tử mới sáu tuổi, Thành Thành lên chín.
Đợi qua mấy năm sau, chính Thành Thành lại bắt đầu mơ giấc mộng này, còn Dĩnh Tử lại sớm đã ngừng hỏi những câu hỏi như vậy. Bởi cô bé đã biết, chuyện đó không được phép nói bừa. Ngượng, ngượng quá.
Mặc dù kể từ sau khi Dĩnh Tử lên tám không còn lần nào nhắc tới chuyện gả cho Thành Thành. Có điều, những nawy nàm, cô bé đã dùng không biết bao nhiêu cách thức để nói với Thành Thành, rằng cô bé muốn được “ở bên” cậu.
Lúc Dĩnh Tử bảy tuổi, có một lần, hai đứa trẻ cùng chơi đùa trong tuyết,
Chơi mãi chơi mãi, trên trời đột nhiên đổ trận tuyết xuống. Hơn nữa, vừa rơi đã không hề nhỏ. Từng bông từng bông hoa tuyết, bay lượn giữa không trung. Rất nhiều các bạn nhỏ lập tức đi về nhà.
Vương Thu vân đứng ở cổng khu ký túc gọi: “Thành Thành, tuyết rơi rồi, về nhà thôi.”
Thành Thành quay đầu lại nhìn Dĩnh Tử một cái. Cô bé đang cắn môi dưới, đôi mắt mở to, căng thẳng nhìn cậu.
Thành Thành quay đầu lại, hướng về phía mẹ nói: “Không sao đâu ạ, một lát nữa con sẽ về.”
Dĩnh Tử dù bị lạnh tới mức đỏ hồng hết cả gương mặt cũng lập tức nở nụ cười.
Một lúc sau, Đới Tuyết Mai đứng trên lầu gọi vọng xuống: “Dĩnh Tử, tuyết rơi rồi, về đi con.”
Dĩnh Tử nói: “Con chưa muốn về. Con muốn chơi thêm một chút nữa.”
Vì thế, hai đứa trẻ lại tiếp tục rong chơi giữa màn tuyết trắng.
Rất nhanh, trên đầu và trên người chúng đã bị phủ một lớp hoa tuyết mỏng.
Thành Thành sợ Dĩnh Tử bị lạnh, vội giơ tay phủi lớp tuyết trên người cô bé, vừa muốn giúp cô vé phủi chỗ tuyết trên đầu, Dĩnh Tử đã cười lắc lắc đầu nói: “Không sao đâu, cứ để đấy, như thế chúng ta sẽ có thể cùng nhau đầu bạc rồi.” Vừa nói cô bé vừa chỉ chỉ trên đầu Thành Thành.
Nhiều năm về sau, Thành Thành ở một nơi nào đó vô tình đọc được câu “để chúng ta cùng bạc đầu”, trong đầu lập tức xuất hiện hình ảnh năm đó dưới trời tuyết trắng, không đừng được cong cong khóe miệng, song trên mắt lại ướt nhòe. Dĩnh Tử, em đang ở nơi nào? Có tìm được người cùng em bạc đầu hay chưa?
Lúc Dĩnh Tử tám tuổi, có một buổi tối lại bị gửi qua nhà Thành Thành.
Thành Thành dạy cô bé nhận biết những ngôi sao trên bầu trời. Nhìn mãi nhìn mãi, độ nhiên nhìn thấy trên bầu trời lấp la lấp lánh có một ngôi sao băng lướt qua.
“Sao băng kìa.” Dĩnh Tử tay chỉ chỉ ngôi sao băng hét lớn: “Mau nhìn đi, sao băng kìa!” Sau đó hai tay cô bé nắm chặt lấy cánh tay Thành Thành lắc lắc: “Anh mau ước đi, mau ước một điều đi.”
Hơi ấm của lòng bàn tay cô bé lập tức truyền từ cánh tay lên trên, vào tận trong trái tim Thành Thành, khiến trái tim cậu đập thình thình.
Thành Thành dùng sức đè nén nhịp đập mãnh liệt của trái tim, nhìn Dĩnh Tử.
“Anh nhắm mắt lại đi.”
Thành Thành ngoan ngoãn nhắm mắt lại, trong lòng âm thầm cầu nguyện: “Con hi vọng sẽ mãi mãi là bạn với Dĩnh Tử.”
Thấy cậu nhắm mắt lại, Dĩnh Tử cũng vội vàng nhắm theo, trong lòng thầm nguyện cầu: “Con muốn được ở bên cạnh anh Thành Thành.”
Mở mắt ra, Dĩnh Tử hỏi: “Anh Thành Thành, anh ước gì thế?”
Thành Thành ngây ra, nói: “Em nói trước đi.”
Dĩnh Tử rất thoải mái, lập tức nói: “Ước nguyện của em là để chúng ta được mãi mãi bên cạnh nhau.”
Thành Thành vô cùng kinh ngạc, cũng rất cảm động, hóa ra ước nguyện của cô bé và cậu giống hệt nhau.
“Đến anh nói.” Dĩnh Tử nhắc cậu.
“Ước nguyện của anh là … thi đỗ trường trung học.” Thành Thành chọn đại một lời nói dối.
Dĩnh Tử lại hỏi tiếp: “Lúc anh ước nguyện trong lòng có thành kính hay không?”
Thành Thành gật đầu. Mặc dù không hoàn toàn tin sao băng, nhưng ước nguyện vừa rồi của cậu rất thành tâm.
Nhỡ không linh thì sao?
Dĩnh Tử nói: “Em cũng thế.” Sau đó, lại cười hi hi thêm một câu: “Chúng ta đều vô cùng thành tâm, em cảm thấy, ước nguyện của chúng ta sẽ trở thành sự thật. Anh nói có đúng không?”
Thành Thành đón nhận tình cảm phức tạp từ niềm vui của cô bé, gật đầu nói: “Đúng.”
Dĩnh Tử nhất thời cười rạng rỡ như đóa hoa nở rộ giữa trời xuân. Ừm, sẽ thành, nhất định sẽ được, ước nguyện của chúng ta nhất định sẽ trở thành sự thật.
Thành Thành không tin tưởng hoàn toàn như Dĩnh Tử, nhưng cũng cười vô cùng vui vẻ.
Trước giờ Thành Thành ở nhà không bao giờ khóa cửa. Mỗi lần Dĩnh Tử tới, đều nhẹ nhàng gõ cửa, sau đó tự đẩy cửa bước vào.
Đa phần, cô bé bước vào là nhìn thấy ánh mắt và nụ cười ấm áp của Thành Thành.
Nhưng cũng có lúc, Thành Thành không nghe thấy, Dĩnh tử bèn dùng đủ mọi cách để thông báo cô bé đã tới.
Một buổi chiều mùa hạ, Thành Thành đang ngủ, Dĩnh Tử dùng một cọng cỏ đuôi chó để trêu chọc mũi cậu, lúc lại thổi thổi hơi vào tai cậu. Nhìn cậu mắt vẫn nhắm mà mũi lại nhăn nhăn, lấy tay che tai lại, cô bé bật cười ầm ỹ.
Lại một buổi chiều mùa đông khác, cô bé lén lút thò tay vào trong cổ áo cậu. Thấy cậu bị lạnh tới mức toàn thân rùng mình, lại khiến cô bé ha ha cười vang lên.
Một lần khác, Thành Thành đang làm bài tập, đang lúc vò đầu bứt tai suy nghĩ, không chú ý tới tiếng gõ cửa của Dĩnh Tử.
Dĩnh Tử bước vào, tới bên cạnh Thành Thành, cậu vẫn không hề phát hiện ra.
Thấy Thành Thành chăm chỉ tập trung tinh thần, Dĩnh Tử đột nhiên nghĩ ra trò mới. Cô bé len lén đến sát sau lưng cậu, rồi giơ hai tay ra, bịt chặt lấy cặp mắt cậu: “Đoán xe ta là ai?”
Thành Thành buông chiếc bút trong tay xuống, cười ha ha. Còn cần phải đoán hay sao? Lẽ nào trên đời này còn có người nào khác, dám động tay động chân thế này với cậu ư?
Lúc đó, Dĩnh Tử khoảng sáu tuổi, hay bảy tuổi nhỉ?
Ai mà biết được, trò đó lại trở thành trò chơi cô bé thích nhất. Cứ một thời gian, lại chơi trò này với Thành Thành.
Lúc cô bé chín tuổi, Thành Thành đã mười hai. Hôm đó, Dĩnh Tử lần nữa lại đứng sau lưng bịt lấy mắt Thành Thành: “Đoán xem ta là ai nào?”
Thành Thành vẫn chỉ cười ha ha như cũ.
Dĩnh Tử buông tay xuống, bước tới trước mặt cậu, gương mặt vẫn đang tươi cười.
Thành Thành không kìm được hỏi cô bé: “Chơi trò này bao nhiêu năm rồi, em không ngán sao?”
“Không hề.” Dĩnh Tử vừa cười vừa đáp: “Cả đời cũng không hề ngán.”
Thành Thành lập tức mím chặt môi, trái tim lại đập bình bình.
Dù cậu mới mười hai, nhưng, cậu trưởng thành sớm hơn những đứa trẻ cùng trang lứa, có thứ gì đó đã bắt đầu manh nha trong trái tim cậu.
Cậu biết Dĩnh Tử bình thường vẫn hay nói lung tung, nhưng câu nói này, vẫn khiến cậu hoảng lên.
Có lẽ nào …?
Không thể.
Có lẽ cũng có chút khả năng chăng … ?
Không thể nào.
… …
Đừng có suy nghĩ lung tung nữa, cậu ra lệnh cho bản thân mình.
Thế nhưng, vẫn không thể bắt chính mình không suy nghĩ lung tung.
Còn Dĩnh Tử, cứ dăm ba hôm lại nói câu này, lại kích thích cậu một chút, càng khiến cậu thêm rối bời.
Cái trò “đoán xem ta là ai nào” vẫn tiếp tục suốt mấy năm nữa, mãi cho tới khi Dĩnh Tử mười hai mười ba tuổi, mới dần ngừng lại.
Cô bé cuối cùng cũng đã lớn.
Thành Thành lại phiền muộn hơn.
Những trò chơi lúc còn nhỏ, đa phần đều nhạt nhẽo vô cùng, nhưng tại sao lũ trẻ lại vẫn chơi vui đến thế?
Bởi trong đó toàn bộ đều là niềm hạnh phúc và ngọt ngào.
Thành Thành nhiều năm về sau này mới hiểu được đạo lý đó.
Dĩnh Tử dù đã ngừng trò chơi “đoán xem ta là ai nào”, nhưng chưa bao giờ cô bé ngừng những câu nói ám muội.
Có lúc, chỉ tùy ý nói một câu.
Ví dụ như một hôm nào đó, nói không đến rồi đột nhiên lại xuất hiện.
Thành Thành kinh ngạc hỏi: “Sao em lại đến thế?”
Dĩnh Tử nói nhẹ như chuyện mây bay trên trời: “Nhớ anh thôi.”
Cô bé cũng chỉ ở lại mấy phút, nói mấy chuyện tào lao, sau đó đi về.
Cô bé về được một lúc lâu, mà trái tim Thành Thành vẫn không ổn định lại được.
Cô bé thực sự nhớ mình sao? Có giống như khi mình nhớ cô bé không?
Hay là, nhớ tới mình?
Vấn đề này, Thành Thành suy nghĩ suốt mấy ngày liền.
Lúc đó, Dĩnh Tử mười tuổi, Thành Thành mười ba.
Ví dụ như một ngày khác, Dĩnh Tử đột nhiên nói: “Anh Thành Thành, tối qua em nằm mơ thấy anh đấy.”
Thành Thành chẳng để ý lắm, biết cô bé mơ thấy chơi ném tuyết, ngoài cậu ra, còn có cả những đứa trẻ khác trong khu nhà. Vì thế, chậm rãi hỏi: “Thế à? Trong mơ còn có ai không?”
Dĩnh Tử cười tươi như hoa đáp: “Còn có em nữa, có hai chúng ta.”
Cô bé nói như lẽ tự nhiên, khiến trái tim Thành Thành như bị ai bóp một cái, không thể nói được lời nào.
Sau khi Dĩnh Tử cáo từ, Thành Thành vẫn ngồi ngây ra đến nửa ngày nữa, câu nói “có hai chúng ta” cứ quanh quẩn quấy nhiễu bên tai cậu suốt nhiều ngày sau.
Lúc đó, Dĩnh Tử mười một, Thành Thành mười bốn.
Có lúc, lại là một đoạn hội thoại.
Dĩnh Tử khi mười hai, có một hôm, vô cùng nghiêm túc hỏi Thành Thành: “Anh Thành Thành, sau này anh sẽ lên đại học nào?”
Thành Thành nói: “Chưa biết được, đến lúc đó rồi xem.”
Dĩnh Tử ngừng một lát, rồi khẳng định nói: “Sau này anh đi đâu, em sẽ đi theo đó.”
Cô bé lại bắt đầu.
Thành Thành nhìn cô bé, tức giận nghĩ: luật pháp nhẽ ra phải có quy định, nói những lời ám muội chính là phạm tội, cần phải vào trại giam. Bởi vì, những lời nói này thực sự giày vò người ta quá mức.
Song nghĩ kỹ, lại nói giúp cô bé: Cô bé còn nhỏ, không biết mình đang nói gì. Có lẽ, cô bé thực sự coi cậu là anh trai nên mới thế chăng? Rất nhiều gia đình, đều là đứa bé đuổi theo bước chân của đứa lớn, cùng vào một trường đại học, từ đó mới có thể giúp đỡ chăm sóc lẫn nhau.
Cậu cười cười: “Được, hứa đấy nhé.”
“Ừm, hứa nhé.”
Lần Dĩnh Tử điên nhất, là lần cô bé mười ba tuổi.
Lúc này, Thành Thành đã mười sáu. Đang thời kỳ dậy thì, làm gì có thằng con trai nào không thử hút thuốc?
Thành Thành cũng không phải ngoại lệ.
Thực ra, cậu hút thuốc phần nhiều là vì hiếu kỳ. Xem xem thuốc lá có mùi vị gì? Hút vào thì có cảm giác thế nào?
Lén lút thử mấy lần, cảm thấy cũng không tệ. Không hẳn thích cái mùi vị đó, nhưng lúc hút thuốc, có một cảm giác như đã trưởng thành, cảm giác của người đàn ông.
Vương Thu Vân rất nhanh đã phát hiện trên quần áo Thành Thành có mùi thuốc lá, nói cậu hai lần. Mỗi lần, cậu đều nói: “Vâng, lần sau con không hút nữa.”
Có điều cậu vẫn hút tiếp, chỉ hút rất ít, đôi khi mới hút một điếu.
Hôm đó Dĩnh Tử tới, đưa cho Thành Thành xem bản báo cáo cô bé vừa viết xong.
Đầu hai người họ dựa vào rất sát, Dĩnh Tử lập tức ngửi thấy mùi thuốc lá, hỏi: “Anh hút thuốc à?”
Thành Thành gật đầu. Cậu nghĩ, cậu đã sắp mười bảy, sắp trưởng thành rồi, đã có thể hút thuốc. Hơn nữa, các bạn nam trong lớp cậu đa phần đều hút cả.
Đối với chuyện hút thuốc của con trai, Dĩnh Tử không phải là không biết, bởi các bạn nam trong lớp cô cũng bắt đầu hút thuốc.
Đàn ông Trung Quốc hút thuốc, nhiều vô kể, chú hay bác của Dĩnh Tử hút thuốc cũng không hề ít. Đây là sự lựa chọn của mỗi người, ai cũng không tiện nói nhiều.
Nhưng, Dĩnh Tử không thích mùi thuốc lá. Mà cô đối với Thành Thành, trước giờ chưa từng che giấu yêu thích ghét bỏ.
Vì thế, cô bé nhìn Thành Thành, chỉ nói một câu.
Lúc cô bé nói, khẩu khí vô cùng bình thường, chỉ có vẻ mặt là mang theo vẻ thất vọng và thương tiếc.
Chỉ một câu nói đó, suýt nữa khiến Thành Thành sặc mà chết.
Vì cô bé vừa nói xong, Thành Thành đột nhiên bị sặc, ho ầm hết cả lên, phải mất một lúc lâu mới ngừng lại được. Sau khi ngừng lại, còn mất một lúc lâu thở gấp, cả gương mặt cũng đỏ ửng hết cả lên.
Một câu nói đó, cũng khiến Thành Thành cả đời cũng không hút thêm điếu thuốc nào nữa.
Dĩnh Tử đã nói: “Nếu anh hút thuốc, vậy thì sau này không làm bạn trai em được nữa rồi. Bởi vì em sẽ không để người đàn ông hút thuốc lá nào hôn em cả.”
Thành Thành đáng thương mất ba ngày không ngủ nổi. Cậu cứ nghĩ mãi, lời nói đó của Dĩnh Tử là có ý gì? Là cường điệu lên rằng bất cứ ai hút thuốc cũng không có khả năng? Hay là ám thị cậu không hút thuốc nữa sẽ có hi vọng? Có hi vọng trở thành bạn trai cô? Thật sao?
Từ đó về sau, Thành Thành ngày ngày mong chờ Dĩnh Tử hỏi một lần nữa chuyện cậu hút thuốc.
Thế nhưng, Dĩnh Tử lại chẳng thấy hỏi đến.
Có mấy lần, Thành Thành chỉ hận không thể kéo cô lại, nói với cô rằng: “Anh không hút thuốc nữa rồi.”
Sau lại thấy điên rồ quá, thực ngốc nghếch.
Cuối cùng, một ngày của mấy tháng sau, Dĩnh Tử vô tình hỏi một câu: “Anh còn hút thuốc không?”
“Không.” Thành Thành lập tức lắc đầu, còn nhấn mạnh thêm: “Một điếu cũng không.”
Dĩnh Tử cười cười, không nói gì thêm.
Thành Thành cảm thấy nụ cười này của cô thực ám muội. Lại mất ngủ thêm mấy đêm nữa. Cô cười vậy có nghĩa gì?
Ám muội là một cái kẹo, ngọt tới mức ưu thương, lời nói này một chút cũng không hề giả dối.
***