Ấm Áp Như Xưa

Chương 24: Hồng kông


Chương trước Chương tiếp

Cô bé giống như một khoảng trời của cậu. Người đi rồi, trời cũng sụp đổ.

***

Tất cả lại quay về như lúc bình thường, cuộc sống lại bình lặng như xưa.

Hai đứa trẻ lại mạnh khỏe vui vẻ, thành tích lại nổi trội xuất sắc.

Sau đêm mưa gió đó, chúng đều không nhắc đến người kia trong nhà mình.

Thực ra, kể cả trước đó, cũng gần như đã nhiều năm không nhắc đến. Chỉ có điều hiện giờ, tình hình đã khác hẳn. Mỗi người đều đã tự nhận ra tình cảm của mình với đối phương. Tình yêu thầm lặng bé nhỏ, đương nhiên sẽ không thể nói ra với bất kỳ ai. Trước mặt bố mẹ mình, lại càng như không có chuyện gì cả.

Còn bố mẹ hai bên, ai nấy trong lòng cũng đầy tâm tư. Song đôi lúc vờ quanh co nhắc tới, lại bị vẻ thờ ơ của con trẻ mà cho qua.

Thường thì cuộc nói chuyện sẽ như thế này:

“Vừa nãy lúc mẹ đi về, trên đường có gặp Dĩnh Tử, hình như con bé lại cao hơn rồi.”

“Oh, vậy sao? Con lâu rồi cũng đâu có gặp.”

Hoặc là:

“Việc lựa chọn đề tài thi đấu diễn thuyết lần này của con có cần hỏi qua Thành Thành không?”

“Tại sao phải hỏi anh ý ạ? Con có thầy cô giáo, còn có bạn học nữa cơ mà.”

Bố mẹ hai bên đều có một bụng bự câu hỏi, ví dụ như, con và Thành Thành / Dĩnh Tử gần đây thế nào rồi? Có gặp mặt hay không, có nói chuyện không? Nếu có, thì nói những gì? Còn nữa, lúc nào, ở đâu?

Họ đều muốn hỏi trực tiếp, nhưng lại sợ chuyện không có gì lại làm cho có lên, nên đành thôi vậy. Đặc biệt là Đới Tuyết Mai và Lê Triển Bằng, vì Dĩnh Tử còn nhỏ, càng phải thêm phần cẩn thận lo lắng, gần như cái gì cũng không dám hỏi.

Thời gian như nước chảy, chớp mắt đã sắp đến kỳ nghỉ hè.

Cuối Xuân Đới Tuyết Mai đã bắt đầu nhắc Dĩnh Tử, hè này cả nhà sẽ đi du lịch Hồng Kông, tiện thể qua thăm hỏi bác luôn.

Bác cô bé khi còn trong quân đội đã ở địa vị cao, sau đó chuyển xuống địa phương, rất nhanh đã được điều động đến Hồng Kông nhậm chức.

Đới Tuyết Mai cứ ngỡ rằng, nói với Dĩnh Tử việc đi nghỉ hè ở Hồng Kông, con bé nhất định sẽ nhảy cẫng lên vì vui mừng. Ai mà ngờ, phản ứng của Dĩnh Tử lại rất bình thản. Hỏi con bé, chỉ thấy ậm ậm ừ ừ, hình như không có ý kiến gì cả.

Đới Tuyết Mai bèn không nhắc đến nữa. Nhưng vẫn âm thầm chuẩn bị mọi thứ giấy tờ có liên quan.

Một tháng trước khi nghỉ hè, Đới Tuyết Mai chuẩn bị vé, lại lần nữa nói với Dĩnh Tử: “Nghỉ hè chúng ta đi Hồng Kông con nhé.”

Dĩnh Tử nói: “Con không muốn đi.”

“Thế con thích đi đâu?”

“Con chẳng thích đi đâu cả, chỉ thích ở nhà thôi, đọc sách, còn nghỉ ngơi nữa.”

Đới Tuyết Mai có chút kinh ngạc. Bà bèn dỗ ngọt:

“Con lớn thế này rồi, còn chưa từng nhìn thấy biển, đến Hồng Kông là có thể nhìn thấy biển mà.”

“Con có biết biển rộng trời cao là thế nào không? Nếu không nhìn thấy thì không thể nào hiểu rõ được đâu.”

“Con có biết nước biển xanh như thế nào không? Đi xem thử là biết ngay nhé.”

“Hồng Kông còn được ví là Hòn ngọc phương Đông, phong cảnh đẹp cực kỳ.”

“Hồng Kông có đủ chủng loại thức ăn, cũng là nơi mua sắm nữa. Ở nơi đó, con có thể tha hồ mà hưởng thụ thức ăn ngon, còn được tha hồ mua sắm.”

“Hồng Kông bây giờ vẫn là thuộc địa của thực dân Anh. Con có biết đi sang đó khó thế nào không? Đâu chỉ là đi ra nước ngoài đâu.”

“Cổ nhân nói, đọc hàng vạn quyển sách, đi hàng ngàn dặm đường. Phải ra khỏi nhà, mới có thể mở rộng tầm mắt, để tăng thêm kiến thức chứ.”

“Bác con nói, Hồng Kông là nơi vui chơi được ưa thích của giới trẻ, con đến đó rồi, các anh họ có thể đưa con đi chơi tha hồ.”

Dĩnh Tử vẫn là rất do dự, Đới Tuyết Mai bèn bắt đầu giảng đạo lý:

“Sau khi cả nhà bác con chuyển tới Hồng Kông, chúng ta đã không được gặp nhau suốt hai năm rồi.”

“Cuối năm nay là mừng thọ bác con tròn năm mươi tuổi, chúng ta nhất định phải sang thăm hỏi chứ.”

“Con quên rồi sao, lúc còn nhỏ, bác gái, bác trai tốt với con như thế nào? Còn nữa, cả mấy anh họ của con kìa?”

Dĩnh Tử đành phải gật đầu đi cùng. Nếu không đi, thực sự cũng rất có lỗi với bác trai, bác gái và các anh họ đã yêu thương cô bé. Hơn nữa, tận sâu trong lòng mình, cô bé cũng rất muốn được nhìn thấy màu xanh biếc của đại dương.

Lần mượn sách sau đó, Dĩnh Tử hỏi: “Anh Thành Thành, kỳ nghỉ hè lần này anh đã có dự định gì chưa?”

Thành Thành đáp lại: “Chưa có dự định gì cả.” Trong lòng lại nghĩ, dự định của anh là dành thật nhiều thời gian ở cùng em, giống như những kỳ nghỉ hè trước đây vậy.

Thực ra thì, Thành Thành hiện giờ đã hoàn toàn hiểu rõ tình cảm của mình đối với Dĩnh Tử, vì thế, đối với kỳ nghỉ hè này cậu càng có nhiều mong đợi.

“Anh không đi chơi sao?” Dĩnh Tử lại hỏi.

“Không đi chơi đâu cả.” Thành Thành chăm chú nhìn Dĩnh Tử, trong lòng thầm nghĩ không biết vì sao cô bé lại hỏi như vậy.

“Em sẽ đi Hồng Kông.” Dĩnh Tử vốn thẳng tính nói luôn.

Trái tim Thành Thành như bị co rút lại. Cậu cố giữ vẻ mặt bình tĩnh hỏi: “Đi bao lâu?”

“Một tuần ạ.”

Thành Thành không nói gì. Một mặt nhẹ thở phào một hơi vì thời gian Dĩnh Tử đi cũng không quá lâu, một mặt vẫn thấy buồn bã không vui lên được.

Dĩnh Tử nhìn sắc mặt của cậu, càng cảm thấy có lỗi, vội vàng giải thích: “Em vốn không muốn đi đâu. Nhưng sắp tới là mừng thọ bác em tròn năm mươi, em không thể không đi được.”

Thành Thành vẫn không nói gì.

“Chỉ có một tuần thôi mà, thời gian qua nhanh lắm.”

Thành Thành vẫn trầm mặc.

“Nghỉ hè những hai tháng rưỡi cơ.” Dĩnh Tử bất lực nhắc nhở.

“Ừm.” Thành Thành gật đầu, cuối cùng cũng nói: “Em đi chơi vui nhé.”

Cậu đã phải cố gắng hết sức, song giọng nói vẫn có chút thiếu đi sự nhiệt tình. Không biết vì sao, nhưng trong trái tim cậu lại có sự bất an âm ỷ. Cũng có lẽ, là bởi vì không nỡ xa cách với Dĩnh Tử lâu như vậy, đi gì mà xa thế?

Dĩnh Tử nghe ra được sự thất vọng trong giọng nói của Thành Thành, nhưng không biết mình nên nói gì mới được, chỉ đành vội vã cáo từ rời đi.

Ba tuần lễ sau đó, ôn tập rồi kiểm tra cuối kỳ, hai đứa trẻ đều bận vô cùng.

Dĩnh Tử có hai lần nữa qua nhà Thành Thành, lần nào thời gian ở lại cũng rất ngắn, chúng cũng không nhắc đến chuyện đi Hồng Kông nữa.

Ngày cuối cùng của học kỳ, vừa kiểm tra xong môn cuối cùng vào buổi chiều, Dĩnh Tử lập tức tạm biệt Lị Lị.

Lị Lị nói: “Mình và mấy đứa An An chuẩn bị đi công viên Giải Phóng chơi đây, cậu có đi không?”

Dĩnh Tử nói: “Hôm nay không được, mình có việc rồi.”

Vẫy vẫy tay, ra khỏi phòng học, cô bé vội vội vàng vàng muốn về nhà ngay lập tức.

Vừa ra khỏi cổng trường, cô bé đã nhìn thấy mẹ.

Dĩnh Tử vô cùng kinh ngạc, bèn hỏi: “Mẹ, sao mẹ lại ở đây?”

Đới Tuyết Mai cười đáp: “Mẹ hôm nay về sớm, để đến trường đón con, mẹ muốn đưa con cùng đi mua mấy thứ đồ.”

“Bây giờ sao ạ?” Dĩnh Tử cảm thấy thực không thể tin được.

“Đúng thế. Haiz, lúc nào cũng thế này, cứ đến phút cuối mới phát hiện còn thiếu này thiếu kia. Đúng là hết thuốc chữa.” Tối qua khi kiểm tra lại vali, Đới Tuyết Mai mới phát hiện còn thiếu mấy thứ đồ, bèn dự định chiều hôm nay sẽ mua. Có điều, để không làm ảnh hưởng đến việc kiểm tra của Dĩnh Tử, nên mới không nói trước cho cô bé.

“Con cũng phải đi hay sao? Mẹ đi mua một mình không được ạ?” Dĩnh Tử hỏi.

“Còn có mấy thứ nữa phải mua, của con, của bố, còn cả quà cho các anh họ nữa. Con đi thì mới có thể giúp mẹ xem chứ, cũng có thể giúp mẹ xách đồ luôn. Dù sao, con cũng kiểm tra xong rồi, đâu còn việc gì?”

Ai bảo con không có việc gì chứ? Con đã đợi suốt đến ngày kiểm tra xong mà. Dĩnh Tử trong lòng thầm than, trên miệng lại không dám nói gì, chỉ oán trách nhìn mẹ một cái, sau đó đi cùng bà. Trong lòng thầm cầu nguyện: Hi vọng có thể nhanh chóng mua xong hết đồ để về nhà. Đương nhiên, tốt nhất là trước khi dì Vương tan sở về.

Đáng tiếc trời không chiều lòng người, đợi khi cô bé và mẹ đi xem hết hàng này đến hàng kia, sau đó túi lớn túi nhỏ về đến nhà, thì đã là sáu rưỡi tối. Ráng màu phủ đầy trời.

“Con xem, ráng chiều ngày hôm nay thực đẹp quá.” Đới Tuyết Mai nói.

Dĩnh Tử nhìn qua, thờ ơ “uh” một cái. Chẳng có chút tâm trạng nào nữa.

Bước vào tòa nhà, lúc đi qua cửa nhà Thành Thành, Dĩnh Tử nhìn chăm chú vào cánh cửa nhà cậu một lúc lâu.

Cô bé không biết, Thành Thành đã đợi cô bé cả buổi chiều, thậm chí còn ba lần đi lên tầng ba, gõ cửa nhà cô bé.

Mà lúc này, cậu đang ngồi trước bàn ăn, ngây ngốc nhìn bát cơm trước mặt, nghĩ không biết Dĩnh Tử đã đi đâu, tại sao cả buổi chiều không thấy về? Cậu biết, ba giờ là Dĩnh Tử kiểm tra xong. Trước đây, cô bé cứ làm bài xong là chuẩn giờ về nhà. Rồi nói là đã phải nhịn bao lâu nay không được đọc tạp chí với sách báo, phải mượn thật nhiều về để xem mới được. Có lẽ, hôm nay cô bé kiểm tra xong rồi đi chơi với các bạn chăng?

Ngày hôm sau, cả nhà Đới Tuyết Mai bay chuyến tám giờ sáng, sáu giờ đã phải từ nhà xuất phát.

Đi qua nhà Thành Thành, Dĩnh Tử lại nhìn chăm chú vào cánh cửa, nhìn suốt một lúc lâu, giống như ánh mắt cô bé có thể khắc hai chữ “tạm biệt” lên cánh cửa đó vậy.

Trong nhà, Thành Thành đang nằm trên giường, mắt mở to, nhìn chăm chăm vô hồn lên trần nhà. Đợi hai tiếng nữa thôi, khi bố mẹ đi làm rồi, cậu sẽ đi tìm Dĩnh Tử. Cứ nghĩ sắp được gặp cô bé, khóe miệng Thành Thành lại cong lên thành nụ cười.

Hai tiếng sau, máy bay bay Thâm Quyến đã cất cánh.

Dĩnh Tử ngồi cạnh cửa sổ, nhìn thành phố càng lúc càng nhỏ phía bên dưới, trong lòng thầm nói: “Anh Thành Thành, tạm biệt! Em sẽ nhanh quay về thôi.”

Đồng thời lúc này, Thành Thành đang đi lên tầng ba, gõ gõ cửa nhà Dĩnh Tử.

Ba tuần trước, Dĩnh Tử có nói nghỉ hè sẽ đi Hồng Kông, chứ chưa thấy nói ngày nào. Lúc đó, Thành Thành chỉ thấy kinh ngac, thất vọng và thêm cả lo lắng nữa, vì thế không nghĩ ra phải hỏi một chuyện, là cô bé đi hôm nào?

Sau đó, khi họ gặp mặt, lại vô cùng cẩn trọng không nhắc đến vấn đề đi Hồng Kông. Thành Thành dự định sau khi nghỉ hè sẽ nói.

Ngày hôm qua là ngày cuối cùng kiểm tra. Thành Thành cho rằng, kiểm tra hết rồi, Dĩnh Tử nhất định sẽ tới, bởi những lần trước đều như vậy. Hai người đã hơn một tuần không được gặp mặt rồi, cậu rất nhớ cô bé.

Thế nhưng, cô bé không tới.

Thành Thành không biết lý do là vì sao. Nghĩ đi nghĩ lại, vẫn không thể biết được.

Sáng sớm ngày hôm nay, mãi mới đợi được đến lúc bố mẹ đi làm, lại cố đợi thêm năm phút nữa, sau đó mới đi lên tầng trên, Dĩnh Tử giờ có lẽ đang ở nhà.

Gõ gõ cửa, thế nhưng không ai trả lời.

Dùng sức gõ tiếp, vẫn không có ai.

Gõ mạnh thêm chút nữa, trong cánh cửa kia vẫn như trước không chút động tình.

Cô bé không có nhà à?

Sao có thể chứ?

Lẽ nào, hôm qua cô bé kiểm tra xong là đi luôn rồi?

Không phải chứ?

Có lẽ, hôm nay cô bé ra khỏi nhà sớm chăng?

Cậu lòng vừa hồ nghi vừa thất vọng đi xuống nhà.

Buổi trưa, vẫn chưa hết hi vọng, lại lên lần nữa.

Càng thêm thất vọng.

Buổi chiều lại đi lên.

Thất vọng càng lúc càng đậm hơn.

Sáng ngày hôm sau, cậu lại đi.

Chỉ thấy thất vọng đến cùng cực.

Cuối cùng cậu cũng phải tin, Dĩnh Tử vừa kiểm tra xong đã đi rồi.

Sao mà đi gấp đến vậy? Còn nữa, sao không thấy cô bé nói tiếng nào?

Trong lòng cậu không chỉ là nỗi thất vọng như bình thường.

Chẳng còn cách nào nữa, những ngày sau này, chỉ có thể từng ngày từng ngày gắng gượng, từng ngày từng ngày chờ đợi vậy.

Những ngày không có Dĩnh Tử, thực khó khăn.

Mấy năm nay, có cô bé ở bên cạnh, Thành Thành cảm thấy đó là điều đương nhiên. Đến giờ, cô bé không ở đây nữa, cậu mới biết, cô bé đối với cậu có bao phần quan trọng.

Cũng là mấy ngày không gặp, nhưng trước đây biết cô bé vẫn ở nơi này, cùng ở trong một khu nhà, cùng hít thở một bầu không khí, cảm giác hoàn toàn khác với việc giờ không biết cô bé ở nơi nào, đang nghĩ gì, đang làm gì.

Cô bé giống như một khoảng trời của cậu. Người đi rồi, trời cũng sụp đổ.

Trước tám tuổi, Thành Thành luôn cô độc. Thế nhưng, sau khi Dĩnh Tử chuyển đến, cậu không còn cảm thấy cô độc nữa, cho đến tận bây giờ.

Giờ, cậu lại lần nữa cảm thấy sự cô độc, nỗi cô độc khiến cậu khó mà chịu đựng nổi.

Vì thế cậu mới hiểu ra, cậu không thể nào mất đi Dĩnh Tử.

Đã không thể để mất đi, vậy thì nên giữ lấy cho chặt.

Cậu rất muốn giữ lấy, thế nhưng lại không biết phải làm như thế nào.

Có những người, giống như không khí. Khi họ ở đấy, ta không cảm thấy gì. Thế nhưng một khi mất đi, sẽ khiến ta thấy ngạt thở.

Giờ đây, Thành Thành đối với Dĩnh Tử cũng có cảm giác như vậy, cậu không thể hít thở, không thể suy nghĩ được, mỗi ngày đều chỉ cầu mong đợi chờ cô bé quay trở về.

Nỗi nhớ là một nỗi đau đớn trầm trọng. Cậu nhớ cô bé, nhớ đến nỗi có thể đau tim mất.

*** ***



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...