Ấm Áp Như Xưa
Chương 18: Đánh nhau
***
Thời gian sớm đã quá trưa, Kính Thành và Hinh Dĩnh vẫn đang ngồi trong tiệm cà phê, hai người đã rất lâu vẫn chưa nói với nhau lời nào.
“Buổi chiều anh…” Hinh Dĩnh cuối cùng cũng chậm rãi mở lời, mới nói được ba từ đã không cách nào nói thêm được.
Ngày hôm qua lúc gặp lại Kính Thành, anh đã nói, hôm nay anh có hẹn với một người. Hinh Dĩnh không biết anh lúc nào cần phải đi. Cô đã không muốn hỏi, cứ như nếu cô không hỏi tới thì việc đó cũng sẽ không xảy ra vậy.
Thế nhưng, giờ đã tới buổi chiều, cô càng lúc càng lo lắng Kính Thành sẽ nói rằng: “Xin lỗi, anh bây giờ phải đi rồi.” Sau đó sẽ đứng dậy, biến mất trong biển người mênh mông kia. Cô rất sợ hãi đến lúc đó, cô sẽ không nén được lòng mà khóc ra mất. Chỉ nửa ngày thời gian gặp mặt, khiến cô càng lúc càng nghi ngờ rằng, bản thân mình vẫn còn yêu người đàn ông trước mặt đây.
Cô cảm thấy thực lạ, không phải sớm đã nghĩ thông suốt, sớm đã từ bỏ, sớm đã quên đi rồi hay sao?
Có điều, tại sao giờ phút này trong tim lại vẫn muôn ngàn nhớ nhung, chẳng nỡ xa rời như thế này?
Hơn nữa, cảm giác này sao mãnh liệt đến vậy, còn mãnh liệt hơn cả giờ phút gặp mặt ngày hôm qua.
Lẽ nào là bởi vì, anh đã khơi gợi lại quá nhiều những hồi ức ngọt ngào trong lòng cô? Rồi có phải anh còn đánh thức cả thứ tình cảm nào đó trong lòng cô, thứ tình cảm đã ngủ đông suốt nhiều năm, thứ tình cảm mà cô không hề nhận thấy?
Lúc này, Hinh Dĩnh cuối cùng cũng phát hiện ra, quyết định gặp lại Kính Thành ngày hôm nay, có lẽ là một sai lầm.
Thế nhưng, bây giờ nói những điều này, e là đã muộn. Dù sao, đây cũng là lần gặp gỡ cuối cùng của hai người họ. Hiện giờ, cô chỉ muốn được ngồi thêm với anh một lát nữa mà thôi.
Kính Thành chăm chú nhìn Hinh Dĩnh. Biểu cảm không nỡ rời hiện rõ trên gương mặt cô khiến anh vừa thấy đã đau lòng. Trái tim anh có chút run rẩy: Dĩnh Tử, tại sao chứ? Tại sao em còn nhớ tới làm gì?
Kỳ thực, dù cho cô không còn nhớ gì, anh cũng đâu có thể nỡ lòng rời đi? Mười năm trước, anh đã một lòng một dạ yêu người con gái trước mặt này, sau đó lại không thể không đau đớn đem mối tình đó cất sâu vào trong đáy tim mình.
Lần gặp lại này, anh mới hiểu được, theo dòng chảy của thời gian, tình yêu của anh đối với Dĩnh Tử không hề vì thế mà nhạt đi, ngược lại ngày càng sâu đậm hơn. Đối với anh mà nói, Dĩnh Tử chính là nhà, chính là sự ấm áp, chính là hạnh phúc. Hôm nay là lần gặp cuối của hai người họ, cũng là lần cuối anh được dựa gần vào tình yêu sâu đậm của anh như thế này, trên thế gian này còn gì có thể quan trọng hơn thời khắc này nữa?
“Em đợi anh một chút.” Kính Thành dựa vào bàn, dùng sức đứng lên, sau đó khập khiễng bước về phía phải cửa hàng cà phê.
Qua mấy phút, anh quay lại, nói với Hinh Dĩnh: “Anh đã hủy cuộc hẹn lúc chiều rồi.” Chỉ đơn giản mấy chữ, không giải thích nhiều hơn.
Hinh Dĩnh nhìn anh, trên gương mặt dần xuất hiện nụ cười, trong lòng như nhảy cẫng lên: Bọn họ còn nửa ngày nữa. Đồng thời cô cũng thấy vô cùng cảm kích, hóa ra anh vẫn muốn ở cùng với cô thêm chút nữa.
Nhìn thấy nụ cười đẹp đẽ nhất trên thế gian này, nụ cười mà anh yêu nhất đó, Kính Thành trong lòng cũng vô cùng vui vẻ, song lại có chút muốn khóc. Qua ngày hôm nay, nụ cười đó sẽ chỉ có thể còn được nhìn thấy trong giấc mơ.
Anh cố gắng thư giãn, mỉm cười hỏi: “Thế chủ nhà chiều nay định sắp xếp thế nào đây?”
Hinh Dĩnh cũng mỉm cười: “Anh muốn đi đâu nữa?”
“Tùy em.”
“Chúng ta đi thăm tượng Nữ thần tự do nhé? Đó cũng là biểu tượng của New York này mà. Thật ra, em cũng chưa tới đó bao giờ.”
“Được.”
Đối với Kính Thành mà nói, đi đâu không quan trọng, quan trọng là được cùng với Hinh Dĩnh.
Đối với Hinh Dĩnh mà nói, lẽ nào lại không phải hay sao?
Hinh Dĩnh hỏi: “Anh có đói không? Muốn ăn gì không?” Trên đại lộ số 5 này còn có rất nhiều hàng ăn nổi tiếng, đem đến vô số những món ăn ngon trên thế giới.
“Nghe nói hot-dog bán ở trên đường phố New York rất nổi tiếng đúng không?”
Hinh Dĩnh có chút ngạc nhiên: “Anh muốn ăn thử sao?”
Kính Thành gật đầu: “Uh.”
“Thật á?”
“Thật chứ.”
“Vậy được, anh đợi em.”
Cách đó không xa có một xe đẩy bán hot-dog nho nhỏ. Hinh Dĩnh mua hai cái, khi quay lại, mỉm cười đưa một cái cho Kính Thành: “Của anh đây.”
Mấy chữ đó, ngữ khí đó, cảm giác đó, tất thảy đều quen thuộc đến vậy. Trong giây phút đó, Kính Thành dường như lại quay lại quãng thời gian trước đây. Khi đó, Dĩnh Tử luôn cười ngọt ngào như thế, mỗi khi đưa cho anh một cái bánh rán, một quả táo đỏ, hay một túi hạt dẻ rang.
Kính Thành trước đây cũng thế, không hề khách khí, nhận lấy, mở ra, cứ để nóng nguyên như vậy rồi bắt đầu ăn.
Hinh Dĩnh nhìn anh cắn một miếng lớn, cảm thấy trong lòng thực mãn nguyện, cũng bắt đầu ăn phần của mình.
Kính Thành ăn hết trước, sau đó chăm chú nhìn Hinh Dĩnh ăn.
Khi còn bé, anh Thành Thành cũng thường nhìn cô bé ăn uống như thế này. Lúc đó, Dĩnh Tử chẳng buồn để tâm, vẫn vô tư ăn uống dưới cái nhìn chăm chú của anh.
Thế nhưng lúc này, Hinh Dĩnh không thể.
Cái nhìn chăm chú của Kính Thành, khiến cô cảm thấy có chút khó xử. Vì thế, cô vừa ăn vừa cười nói: “Vẫn còn may, anh không như hồi nhỏ, cứ ăn xong là cướp của em.”
“Ha ha…” Kính Thành dường như nghe được chuyện buồn cười nhất trên đời vậy, anh nghiêng đầu cười vang, sau đó cúi đầu xuống, lại nhìn cô, nói: “Em đúng là đồ bốc phét, rõ ràng lần nào cũng là em cướp của anh.”
“Thế sao?” Dĩnh Tử định thần nghĩ một chút, hình như đúng là như vậy. Hơn nữa, toàn là … Gương mặt Dĩnh Tử bắt đầu nóng lên. “Em không nhớ rõ nữa rồi.”
Nhìn gương mặt ngượng ngùng đến đỏ ửng lên của Hinh Dĩnh, Kính Thành trong lòng lại thấy chấn động. Anh vẫn còn nhớ rất rõ, mỗi lần Dĩnh Tử mang cái gì ngon ngon từ nhà sang, nhất định sẽ chia đều mỗi người một nửa. Có điều, mỗi chuyện chia chác cũng mất không ít thời gian.
Cậu lúc đó nếu bảo Dĩnh Tử đưa mình phần to hơn, hoặc lấy nhiều hơn một chút, cô bé sẽ luôn dùng lời lẽ chính nghĩa cự tuyệt, trợn mắt lên nói: “Thế làm sao được? Chúng ta phải công bằng chứ!”
Vì vậy, đợi sau khi đã phân chia một cách công bằng xong, hai người mới bắt đầu ăn được.
Đợi khi cô bé vừa thổi vừa hét lên “nóng quá”, “thơm quá” hay “ngon quá đi” …vv…, vừa thổi phù phù vừa ăn hết phần mình, nhất định sẽ vác mặt qua làm phiền cậu.
Thành Thành lần nào cũng cố ý ăn thật chậm, còn để phần cho Dĩnh Tử.
Đợi khi cô bé giơ tay xin, lại không nhịn được phải trêu cô bé, cố tình nghiêm túc giữ chặt lấy phần của mình nói: “Đây là của anh cơ mà.”
Dĩnh Tử nào có để ý chuyện đó, để được ăn nhiều hơn một chút, cô bé sẽ không từ thủ đoạn.
Thông thường cô bé sẽ xin xỏ trước. Khi còn bé xíu, cô bé thường nói: “Anh là anh, em là em gái mà, anh phải nhường cho em chứ.”
Lớn hơn chút nữa, cô bé lại đổi thành: “Chúng ta là bạn bè, bạn bè đương nhiên phải đồng cam cộng khổ chứ.”
Nếu xin xỏ không xong, cô bé sẽ đổi chiêu khác, nào thì “anh là chuột em là mèo đấy, chuột đương nhiên phải nghe mèo rồi.” hay lại “cẩn thận em không bao giờ đem gì đến cho anh ăn nữa đâu.”
Nếu như vẫn không xong, cô bé sẽ xuất chiêu cuối cùng, đó chính cướp lấy.
Thành Thành thường thường sẽ chống đối một chút, sau đó lại nhường cho cô bé.
Còn cô, chỉ cần anh Thành Thành nhường nhịn, là lại vui sướng vô cùng. Lần nào cũng chỉ ăn thêm một miếng, rồi sau đó trả lại cho anh.
Lần nào Thành Thành cũng chán nản nghĩ: Dĩnh Tử lúc sau bao giờ cũng sẽ đòi hỏi thêm một chút, tại sao lúc đầu bao giờ cũng thề thốt đòi phải có “công bằng” nhỉ?
Không biết nữa. Đều do cô bé thôi.
Tổng kết lại thì, trò chơi này không ngừng lặp đi lặp lại, buồn tẻ đến vô cực, song hai người họ lại chơi vui chứ nào thấy chán.
Đến giờ nghĩ lại, Hinh Dĩnh đột nhiên phát hiện ra, khi còn bé, anh Thành Thành đã nuông hư cô rồi, còn chiều hơn cả bố mẹ cô nữa. Có điều sau này … hốc mắt cô lại bắt đầu thấy xót xót.
Ngẩng đầu lên, thấy ánh nhìn của Kính Thành đang chăm chú vào mình, Hinh Dĩnh cười cười chuyển chủ đề: “Em phải nói với những người cùng làm trong phòng thí nghiệm với em rằng, em đã cùng Dr. JC Zhang ăn hot-dog trên đường phố New York, nhất định không ai tin nổi.”
Kính Thành vẫn chăm chú nhìn cô, không nói gì.
Trong lòng hai người đều hiểu rõ, cô sẽ không nói với bất kỳ ai về Dr.JC Zhang cả.
Hinh Dĩnh cuối cùng cũng ăn xong, cô hỏi Kính Thành: “Anh ăn ngon không?”
“Uhm.” Kính Thành gật đầu. Không biết vì sao mà chỉ cần ở cạnh cô, là anh lại có cảm giác như được về nhà. Nghĩ kỹ lại, đáp án chẳng phải ngay trước mắt sao: Cô là bến cảng của linh hồn anh. Trước đây là thế, bây giờ vẫn vậy.
Hai người lái xe qua Brooklyn-Battery Tunnel. Sau khi đỗ xe xong, mua vé để lên thuyền. Tượng Nữ thần tự do nằm trên đảo Liberty, vì thế họ cần phải ngồi thuyền mới ra được.
Còn khoảng hai mươi phút nữa mới tới giờ lên thuyền ra đảo, song trên bờ đã có rất nhiều người đứng xếp hàng chờ đợi.
“Em ra xếp hàng cho. Anh sang phía ghế bên kia ngồi nghỉ chút đi.” Hinh Dĩnh không muốn để Kính Thành phải vất vả nói.
“Anh sẽ đứng cùng em.” Kính Thành lại không muốn rời xa Hinh Dĩnh.
“Đừng, chúng ta không xếp hàng nữa, cùng sang bên kia ngồi đi vậy, đợi chuyến thuyền cuối cũng được nhé.”
“Được.”
Hai người bước tới bên chiếc ghế dài, cùng ngồi xuống, nhìn dòng người ùn ùn kéo đến xếp hàng phía bến tàu càng lúc càng đông.
Hinh Dĩnh đột nhiên cười nói: “Anh nhất định không còn nhớ chuyện này, lúc còn nhỏ, em đã từng nói, tương lai anh chắc chắn sẽ giỏi hơn tất cả. Những năm này, em vẫn luôn tin tưởng, anh đang ở nơi nào đó làm nên kỳ tích, chỉ là em không biết ở nơi nào mà thôi.”
Kính Thành nhìn cô, trong lòng như đang cuộn sống. Anh làm sao mà quên cho được, cả đời này của anh, gần như đều có liên quan tới câu nói kia của Dĩnh Tử. Trong đầu anh dường như lại nhìn thấy cảnh năm đó.
_____
Ngày hôm đó, đầu anh chảy máu, trên người đầy vết thương, bước cao bước thấp về đến nhà. Vừa ngồi xuống, mới bắt đầu xoa bóp đôi chân, Dĩnh Tử đã bước vào.
Vừa nhìn thấy anh, Dĩnh Tử lập tức kinh hoảng chạy lại hỏi: “Anh Thành Thành, anh làm sao thế này?”
“Không có gì, chỉ vừa đánh nhau với người ta thôi.”
“Tại sao chứ?”
Thành Thành không lên tiếng. Biết nói gì đây? Nói có đứa cố ý trước mặt cậu học dáng đi của cậu, còn cố ý nói rõ to: “Mày xem tao đi có giống con vịt không, nghiêng nghiêng ngả ngả? ha ha ha ha…”
Dĩnh Tử cũng biết, nhất định là lại có đứa xấu xa nào đó bắt nạt anh Thành Thành vì anh tàn tật, nên mới dẫn đến đánh nhau. Có điều, nhìn người anh đầy vết thương, Dĩnh Tử trong lòng vô cùng đau xót, lại vừa rất tức giận, cố chấp hỏi: “Anh đã không đánh thắng được, còn đánh làm cái gì?” Không phải là rất ngu ngốc hay sao?
“Đánh không thắng anh cũng phải đánh.” Bị Dĩnh Tử đụng đến chỗ đau, Thành Thành cũng tức lên.
Dĩnh Tử vừa nghe thế, lại càng tức giận, lớn giọng nói: “Anh có bệnh gì à?”
“Ngoài cái chân thọt này, thì chẳng có bệnh gì cả.” Thành Thành nói một cách uất hận, nói xong, còn ưỡn ngực lên rất thẳng.
Dĩnh Tử trợn tròn mắt nhìn anh, hiểu là mình đã nói sai rồi.
“Em không phải, không có ý đó đâu…”
Nhìn thấy bộ dạng như sắp khóc của Dĩnh Tử, Thành Thành trong lòng lại mềm đi. Cậu đương nhiên biết rõ, Dĩnh Tử chỉ vì quan tâm tới cậu thôi. Cô bé nói rất đúng, cậu đã là thằng thọt, còn thích đánh nhau với người ta. Thế nhưng, cậu thực sự không thể nuốt xuống cục tức này. Chỉ cần có thể tóm lấy kẻ đó, bắt được nó, cậu sẽ đánh, chứ chẳng để ý đến hậu quả.
“Chúng đều là những kẻ xấu xa, anh đừng để ý đến chúng nữa. Tương lai, anh nhất định sẽ giỏi hơn tất cả, tức chết chúng đi.”
Nhìn vẻ chân thật trên gương mặt xinh đẹp của Dĩnh Tử, Thành Thành trong lòng không khỏi cảm thấy thực ấm áp. Dĩnh Tử tin rằng, cậu tương lại sẽ tốt hơn những kẻ kia, liệu có khả năng đó không? Trong những kẻ cùng học thường bắt nạt cậu, cũng có mấy người thành tích rất tốt. Còn cậu, dù gì cũng vẫn là đồ thọt.
Có điều, Thành Thành vẫn phải cảm ơn Dĩnh Tử vì đã có lòng tin với cậu như thế. Cậu không muốn phụ lòng cô bé. Cậu không biết phải làm sao để tốt hơn tất cả những kẻ kia, chỉ có một cách có thể làm, đó là học cho thật giỏi, để kiểm tra luôn vượt qua tất cả.
Từ lúc nghe được câu nói kia của Dĩnh Tử, Thành Thành bắt đầu học hành chăm chỉ hơn. Vì thế lần kiểm tra sau đó, cậu đã đạt hạng nhất khối.
Từ đó về sau, kết quả lần nào cũng vậy.
Chỉ có điều, đánh nhau thì vẫn tiếp diễn.
Nhưng so với trước đây, số lần đã ít đi nhiều, chủ yếu chỉ bởi vì, Thành Thành không thể chịu nổi tính làu bàu của Dĩnh Tử hết lần này đến lần khác.
Lần đó, trên mặt cậu tím một mảng, Dĩnh Tử đem khăn mặt ấm đến cho cậu, ấn lên, sau đó nói: “Đánh nhau có đánh thắng đâu, đừng đánh nữa.”
Thành Thành không nói gì.
Lần sau nữa, nhìn thấy trên tay cậu rách da, Dĩnh Tử trong lúc cầm máu, bôi thuốc cho cậu lại nói: “Anh đừng có đánh nhau nữa, được không?”
Thành Thành vẫn không đáp lời.
Có lúc, thấy cậu bị thương nặng, Dĩnh Tử trong lòng đau đớn không chịu nổi. Nói nhẹ với cậu, cậu lại không thèm nghe. Dĩnh Tử tức đến xịt khói, giúp anh làm dịu vết thương xong, xoay người đi thẳng, sách cũng không mượn nữa.
Mỗi lần đưa mắt nhìn bóng dáng Dĩnh Tử vừa tức giận vừa đau lòng đi khỏi, lại nhìn xuống đôi chân gầy yếu của mình, trong lòng Thành Thành buồn khôn tả.
Lại có một lần, Dĩnh Tử phát hiện Thành Thành ngồi đó, đôi chân tím xanh, còn hơi sưng lên nữa. Cô bé vừa thương vừa giận, lớn giọng chất vấn: “Anh thích đánh nhau như thế, có phải là muốn đánh đến sau này không thể đi lại được nữa mới chịu dừng hay không?”
Thành Thành ngẩng lên, nhìn Dĩnh Tử một cái, sau đó cúi đầu xuống, lại chẳng nói gì, chỉ gương mặt là bi phẫn. Cô bé nào có biết, nguyên nhân hôm nay cậu đánh nhau là có liên quan đến tình hình lúc đó? Còn cậu, bất luận thế nào, cũng sẽ không nói cho cô.
Trái tim Dĩnh Tử như co rút lại, nước mắt cũng trào lên.
Thành Thành cứ ngỡ cô bé sẽ chạy đi. Có điều lần này cô không làm vậy. Cô bé chỉ đến gần, quỳ xổm trước mặt anh, chuẩn bị giúp anh xoa bóp.”
“Dĩnh Tử, anh tự …”
Dĩnh Tử ngẩng lên nhìn cậu, trong mắt đong đầy nước mắt, có điều, ánh mắt lại như muốn giết người.
Thành Thành đành để mặc cô bé.
May mà họ cùng lớn lên từ nhỏ, mình đập cậu một cái, cậu chạm mình một cái, sớm đã thường xuyên đụng chạm vào người nhau. Hơn nữa, Thành Thành biết Dĩnh Tử không để ý những chuyện đó, sớm đã quen để lộ đôi chân vừa gầy guộc vừa xiêu vẹo của mình trước mặt cô bé rồi.
Dĩnh Tử vừa quệt nước mắt, vừa dùng sức xoa bóp chân cho Thành Thành, đau đến mức cậu phải kêu lên, liên tục cầu xin: “Nhẹ thôi, nhẹ tí chứ.”
Dĩnh Tử ngược lại càng làm mạnh hơn, còn vừa làm vừa mắng: “Cho anh chết đi.”
Cứ như thế, hết lần này đến lần khác, mềm có rắn có, nói nhẹ rồi nói nặng, số lần Thành Thành đánh nhau cũng ít dần đi.
Đến sau này, thường khi có người xấu bụng cố ý bắt nạt, cậu chỉ khi không thể nhịn được mới ra tay.
Trong đám người xếp hàng cách đó không xa, có hai đứa trẻ nhìn qua trông giống như hai anh em, nãy còn đùa qua đùa lại khá lâu, vậy mà giờ đã đánh nhau được. Bố mẹ hai đứa ở bên cạnh lập tức yêu cầu chúng dừng lại. Rất nhiều khách đi thuyền, có cả Kính Thành và Dĩnh Tử, đều chăm chú nhìn theo họ.
Dĩnh Tử cười cười hỏi Kính Thành: “Sau này anh còn đánh nhau không?”
“Không có. Đó là lần cuối cùng.” Kính Thành chân thật đáp.
Hai người lại cùng rơi vào trầm lặng, hồi tưởng những chuyện đã qua