Almost Forever
Chương 1
Ông cũng có thể lập một nhóm điều tra vụ việc này, nhưng điều đó sẽ đánh động Bronson, và nếu Bronson đã được cảnh báo theo bất kỳ cách nào thì hắn ta sẽ thoái thác lần lữa hàng tháng trời. Anson không muốn điều này chút nào, ông muốn mọi chuyện qua nhanh. Vụ đánh cược lớn nhất sẽ là một người đàn ông mà ông có thể tin tưởng trong mọi tình huống. Ông hoàn toàn tin tưởng Rom Matthews và Max Conroy, nhưng ai sẽ phù hợp nhất cho việc này đây?
Rom Mathews là người kế vị do chính tay ông chọn lựa và đào tạo. Rome cứng rắn, khôn ngoan và công bằng, anh luôn thành công trong mọi việc. Nhưng Rome có một danh tiếng ghê gớm. Anh quá nổi tiếng trong giới kinh doanh và Houston thì lại quá gần Dallas để Anson có thể hy vọng là không ai biết anh. Chính sự hiện diện của Rome sẽ gióng chuông báo động giới kinh doanh.
Max Conroy, mặt khác, lại không quá nổi tiếng như thế. Mọi người thường không nhìn nhận anh nghiêm túc như Rome. Có thể vì ngoại hình của anh giống như một người mẫu vậy, cũng như vẻ lười biếng, hình ảnh hài hước mà anh thể hiện. Mọi người cũng không nghĩ Max sẽ làm việc chăm chỉ như Rome. Nhưng có một sự cứng rắn ở Max Conroy, một sự tàn nhẫn mà anh khéo léo che đậy. Sự lịch lãm nổi tiếng của anh chỉ là điệu bộ bề ngoài. Anh giữ kín tất cả những sức mạnh đáng sợ của cá tính trong vòng kiểm soát chặt chẽ. Những người không biết anh thường hoàn toàn bị lừa, cứ tưởng anh là một tay chơi hơn là một nhà quản lý.
Người này phải là Max, người sẽ có cơ hội tốt hơn âm thầm thu thập thông tin.
Anson lại nhấc tập hồ sơ lên, lật từng trang thông tin về nhân sự chủ chốt của Bronson Alloys. Không thể moi được điều gì từ bản thân Bronson, người đàn ông này cực kỳ thận trọng và là một thiên tài. Nhưng một chuỗi xích chắc chắn đến mấy cũng có những mắt xích yếu, và Anson quyết tâm tìm ra chỗ yếu ấy của Branson.
Ông đi tới bức hình cô thư ký của Branson và dừng lại. Bronson tỏ ra tin tưởng hoàn toàn vào thư ký, dù không có mảy may chuyện tình lãng mạn nào giữa họ. Anson cau mày khi xem xét kỹ bức hình. Người phụ nữ tóc vàng mắt đen này khá xinh, nhưng không đẹp lộng lẫy. Có một vẻ phòng thủ trong đôi mắt đen ấy. Cô ta đã cưới Jeff Halsey, con trai thừa kế của một gia đình giàu có ở Houston, nhưng họ đã ly dị 5 năm trước. Cô giờ đã 31 tuổi và vẫn chưa tái hôn. Anson tìm tên cô: Claire Westbrook.
Trầm ngâm ông ngả người trên chiếc ghế bành. Liệu cô ta có sa ngã trước sự vẻ duyên dáng đầy cám dỗ của Max? Hãy chờ xem. Rồi ông vỗ nhẹ vào bức ảnh đột ngột quyết định. Claire Westbrook hẳn là mắt xích yếu trong chuỗi xích của Branson.
***
Claire lướt qua cánh cửa kép vào hiên nhà và đi tới bức tường đá cuội cao tới ngang eo ngăn hiên nhà và vườn hoa. Đặt tay lên gờ đá mát lạnh, cô đăm đăm nhìn vào khu vườn, không thấy những vạt hoa nở rộ nổi bật bởi sự sắp đặt ánh sáng có chủ ý. Tại sao Virginia có thể mời Jeff và Helene, dù biết Claire đã chấp nhận lời mời? Cô ta cố tình làm điều này, dĩ nhiên là vậy. Cô ta đã hả hê với cú sốc mà Claire không thể giấu được khi thấy anh chồng cũ đến bữa tiệc cùng chị vợ mới xinh đẹp đang mang bầu.
Những giọt nước mắt nóng bỏng lặn trong mắt Claire, và cô chớp chớp mắt cố kìm lại. Cô đã nghĩ mình có thể tự tin xử lý một cuộc chạm trán tình cờ, nhưng cô choáng váng bởi ác ý của Virginia. Cô và Virginia chưa bao giờ là bạn thân, tuy vậy, cô cũng chưa bao giờ mong đợi điều này. Mỉa mai làm sao Claire lại chấp nhận lời mời chỉ vì chị gái cô Martine nài nỉ. Chị cô đã nghĩ ra khỏi nhà và hoà nhập với bên ngoài sẽ tốt cho cô. Thật quá đủ cho những ý định tốt đẹp, Claire nghĩ một cách nhạo báng, cố kìm cơn khóc lóc. Chuyện này chẳng đáng khóc chút nào, nó chỉ dạy cô một bài học: đừng bao giờ tin bất kì cô bạn gái cũ nào của anh chồng cũ. Hiển nhiên là Virginia chưa bao giờ tha thứ cho Claire vì đã trở thành bà Jeff Halsey.
"Khói thuốc và tiếng ồn cũng trở nên quá tải đối với cô chăng?"
Claire quay phắt lại, giật mình bởi những từ ấy được nói quá gần tai cô. Cô đã chắc chắn không có ai trên hiên nhà. Kiên quyết không để ai biết cô đang đau khổ, cô nhướng mày lên trong câu hỏi tự nhiên.
Ánh sáng xuyên qua lớp cửa kính kép đằng sau anh đổ bóng xuống, làm cô không thể thấy được nét mặt anh, nhưng cô chắc chắn không biết anh. Anh cao và chắc nịch, vai rộng bên dưới bộ lễ phục buổi tối màu trắng hoàn hảo và anh đứng gần đến nỗi cô có thể ngửi thấy mùi nước hoa phảng phất.
"Tôi xin lỗi, tôi không có ý làm cô giật mình", anh nói, chuyển đến đứng ngay cạnh cô. "Tôi nhìn thấy cô đứng ngoài này và nghĩ mình cũng nên thưởng chút không khí trong lành. Chúng ta vẫn chưa được giới thiệu với nhau nhỉ? Tôi là Maxwell Benedict".
"Claire Westbrook", cô thầm thì đáp trả. Giờ cô đã nhận ra anh. Họ chưa từng được giới thiệu với nhau trước đây, thực thế, nhưng cô đã nhìn thấy anh khi anh tới buổi tiệc này. Không thể không chú ý đến anh. Anh nhìn như một người mẫu vậy với mái tóc hoe vàng và đôi mắt sáng sống động. Claire nhớ đã nghĩ rằng người đàn ông với gương mặt như anh nên thấp thôi để giữ cho diện mạo cân bằng. Thay vào đó anh lại cao và di chuyển với vẻ thanh nhã tự nhiên đầy nam tính lôi cuốn ánh mắt của mọi phụ nữ hướng về. Bất chấp sự hoàn hảo như chạm khắc của khuôn mặt, anh chẳng có gì yếu ớt ẻo lả hết. Vẻ đẹp của anh hoàn toàn nam tính và bất cứ khi nào anh nhìn một phụ nữ, cái nhìn chăm chú có sự đánh giá của một người đàn ông. Sức quyến rũ mạnh mẽ của anh không chỉ dành cho những phụ nữ xinh đẹp. Tất cả đàn bà dù già hay trẻ, bình thường hay đẹp đẽ đều được đối xử bằng sự kết hợp của cung cách nhã nhặn và sự đánh giá cao khiến họ tan chảy, từ một cá nhân đến hết thảy mọi người, như một nắm tuyết tan ra dưới nắng hè gay gắt. (khiếp quá hihihi- vừa dịch vừa muốn chảy nước miếng)
Nếu anh mong cô tan ra ngay chỗ nghỉ này, cô nghĩ một cách giễu cợt, anh đã chuốc lấy thất vọng rồi. Jeff đã dạy cô những bài học cứng rắn về những người đàn ông đẹp trai quyến rũ và cô nhớ tất cả chúng. Cô bình an vô sự ngay cả với người đàn ông này, người mà sức hấp dẫn mạnh mẽ đến mức hầu như là một quyền lực hiển hiện. Anh thậm chí chẳng cần tán tỉnh. Gương mặt tuyệt đẹp của anh và nụ cười rạng rỡ làm mọi người choáng váng, trọng âm Anh gợi trí tò mò (chỗ này là crisp-edge British accent- bó tay!!!), và giọng nam trung nhỏ nhẹ như ve vuốt. Claire tự hỏi cảm xúc của anh có tổn thương không khi cô chẳng bị ấn tượng chút nào.
"Tôi nghĩ cô có vẻ bối rối lúc đi ra đây", anh đột ngột nói, dựa vào tường hoàn toàn không để ý tới bộ lễ phục trắng bảnh bao. "Có gì không ổn vậy?"
Lạy Chúa, tất cả những điều này và cả anh ta nữa, đều là bịp bợm. Claire nhún vai, giọng cô sáng lên khi cô đáp lời: "Không hẳn. Tôi không biết làm thế nào để xử lý tình huống rắc rối này thôi".
"Nếu là việc này, tôi có thể giúp đỡ chút nào chăng?"
Lời đề nghị của anh thật lịch thiệp, bình thản và đầy kiềm chế. Claire ngừng lại, hơi choáng váng. Cô đã nghĩ anh thật mềm mại và tinh tế, nhưng sự kiểm soát cô vừa nhận thấy ở anh không phải chuyện thường.
"Cảm ơn, nhưng đó không phải vấn đề chính". Tất cả những gì cô phải làm là bằng cách nào đó phải có một cuộc đào thoát duyên dáng mà không ai để ý là cô đã hoàn toàn rút lui. Không phải là chuyện về Jeff, cô đã vượt qua từ lâu. Mà là đứa trẻ mà Helene đang mang, là sự nhắc nhở về nỗi đau mà cô không bao giờ vượt qua được, về đứa bé mà cô đã mất. Cô vô cùng khao khát một đứa con của riêng mình.
Đằng sau họ, cánh cửa kép lại mở ra và Claire cứng người lại khi Virginia đâm bổ về phía cô, tràn trề vẻ cảm thông giả tạo. "Claire à, bạn thân mến, mình rất tiếc. Mình thực sự không biết Jeff và Helene lại ở đây. Lloyd đã mời họ và mình cũng ngạc nhiên khủng khiếp như cậu vậy. Cô bạn thân mến tội nghiệp, cậu rất khổ sở phải không? Sau hết, tất cả bọn mình đều biết cậu đã tan vỡ đến thế nào".
Maxwell Benedict vươn thẳng người bên cạnh cô và Claire nhận thấy mối quan tâm sâu sắc ở anh. Má cô cháy bừng lên khi cô chen vào trước khi Virginia có thể nói thêm điều gì. "Thực sự là, Virginia ạ, không cần xin lỗi đâu. Mình cũng chẳng khó chịu chút nào". Sự điềm tĩnh tự nhiên trong giọng cô có sức thuyết phục tuyệt đối, dù là lời nói dối hoàn toàn. Cô đã chết một phần bên trong khi nghe tin Helene đang mang bầu và cái nhìn của vợ Jeff, một bà bầu hãnh diện và xinh tươi, đã bóp nát tim cô. Cô vẫn bị ám ảnh bởi cảm giác mất mát, đó là một nỗi đau dường như không thể chế ngự được.
Virginia lưỡng lự, bối rối bởi sự lạnh nhạt mà Claire thể hiện. "à, nếu cậu chắc là vẫn ổn... Mình đã tưởng thấy cậu khóc hết nước mắt, hoàn toàn cô độc ở đây".
"Nhưng cô ấy đâu có cô đơn", Maxwell Benedict êm ái nói, và Claire giật mình khi vòng tay ấm áp của anh trượt quanh vai cô. Cô tự động nhích ra xa, nhưng những ngón tay anh siết lại cảnh báo trên đôi vai trần và cô buộc mình đứng im. "Cô ấy cũng đâu có khóc, dù tôi hết sức vui lòng chìa vai ra nếu cô ấy thấy buồn đến vậy. Phải không, Claire? Em có nghĩ là em lại muốn khóc không nhỉ?"
Một phần trong cô không thích cách anh dùng tên cô dễ dãi khi họ chỉ vừa gặp nhau, nhưng phần khác biết ơn anh vì đã cho cô cơ hội giữ sự kiêu hãnh của mình, và không để Virginia đoán được là rốt cuộc mánh khoé của cô ta đã thành công, dù không theo cách cô ta đã sắp đặt. Nghiêng đầu cô về phía anh theo cách cô thường thấy chị Martine làm khi định quyến rũ ai đó, Claire dành cho anh nụ cười rực rỡ nhất: "Em nghĩ em thích khiêu vũ hơn".
"Rồi em sẽ khiêu vũ, em yêu ạ. Thứ lỗi cho chúng tôi nhé?" anh nhã nhặn nói với Virginia, rồi đưa Claire đi qua bà chủ tiệc thất vọng, trở vào nhà. Sau sự yên bình tương đối ngoài hiên, bữa tiệc dường như quá đông đúc và ầm ĩ. Mùi rượu hoà lẫn với khói thuốc lá làm cô khó thở, nhưng âm nhạc từ máy stereo nổi lên trên tiếng ồn ào trò chuyện, tiếng cười và họ tham gia vào nhóm người đang nhảy giữa phòng. Khoảng không này quá nhỏ đến mức tất cả những gì có thể làm là lắc lư tại chỗ. Claire bắt đầu đoán rằng họ đã quên bẵng việc nhảy nhót, thì một tay anh đỡ lấy tay cô và tay kia kéo cô tới anh, cô đành nhảy theo kiểu này. Anh không ôm sát cô bất chấp sức ép từ đám đông và cô lại nhận thấy sự kiểm soát chặt chẽ dường như điều khiển mọi hành động của anh. Có lẽ cô đã đánh giá sai anh, cô nghĩ. Chỉ bởi khuôn mặt anh có vẻ được tạc chính xác giống như một bức tượng Hy Lạp, cô đã tự động suy ra rằng anh chẳng là gì ngoài một tay chơi hời hợt, nhưng một tay chơi không có được sự kiểm soát lạnh lùng ấy. Có lẽ đó là sự lạnh nhạt của người Anh mà cô đã nhận ra chăng.
"Anh ở Mỹ bao lâu rồi?" cô hỏi, dịch tới gần anh hơn để nghe cho rõ.
Một nụ cười kỳ lạ uốn cong khuôn miệng đẹp đẽ: "Làm sao cô có thể nói tôi không phải là người Texas chứ?"
Cô khúc khích: "Ăn may thôi"
"Thực sự là giọng tôi bị pha trộn. Khi tôi trở về nhà sau những kỳ nghỉ, gia đình tôi lại phàn nàn rằng tôi nói năng quá chậm chạp".
Anh không trả lời thẳng câu hỏi của cô, nhưng cô cho qua. Dẫu sao chỗ này cũng quá ồn ào để nói chuyện. Cô để tâm trí mình trở về tình huống hiện tại, và cân nhắc những cách khác nhau để xử lý chuyện này sao cho có vẻ ít lúng túng nhất đối với tất cả bọn họ. Cô chắc hẳn không muốn làm Jeff và Helene bối rối. Họ cũng chỉ là nạn nhân của sự trả thù nhỏ nhen của Virginia thôi.
Ngay khi điệu vũ kết thúc, ai đó gọi tên anh. Claire tận dụng sự xao lãng ấy để nói một cách lịch sự: "Cảm ơn vì điệu nhảy, anh Benedict", và đi ra xa, trong khi anh bị mắc bẫy bởi người đàn bà đòi anh quan tâm. Miệng cô nhếch lên trong nụ cười chế giễu. Đúng là địa ngục khi phụ nữ liên tục đổ sập xuống chân anh như vậy. Người đàn ông tội nghiệp, anh chắc phải chịu đựng ghê gớm... khi không túm lấy toàn bộ lợi thế từ chuyện đó.
Qua khoé mắt, Claire thấy Virginia đang quan sát cô kỹ lưỡng và vẫn tiếp tục rì rầm nói chuyện với một phụ nữ khác, người cũng đang nhìn cô với sự tò mò cao độ. Đồ đưa chuyện! Cô quyết định lúc này phải làm dịu tình hình bằng cách đương đầu trực diện với nó. Đầu ngẩng cao và nụ cười trên khuôn mặt, Claire tiến tới Jeff và Helene.
Ngay trước khi đến chỗ họ, cô thấy Jeff cứng người lại và vẻ lo âu hiển hiện trên mặt. Anh chú ý tới ánh sáng trong mắt cô và chắc đang tự hỏi là cô có sắp sửa gây ra một vụ lộn xộn với cảnh cãi lộn sôi sục mà anh vẫn nhớ rõ không. Với nỗ lực quả quyết, Claire vẫn giữ nụ cười trên môi. Cô hiển nhiên đã sai lầm khi tránh xa mọi thứ liên quan tới đàn ông ngoại trừ mối quan hệ đồng nghiệp bình thường nhất suốt năm năm sau vụ ly hôn. Mẹ và chị gái cô nghĩ cô vẫn mòn mỏi chờ đợi Jeff, và hiển nhiên Jeff cũng nghĩ vậy, cùng Virginia và những người khác. Cô không biết phải làm gì bây giờ, ngoài việc cố gắng thản nhiên và lịch thiệp, để tỏ ra là điều này chả có ý nghĩa gì với cô hết.
"Xin chào", cô vui vẻ nói, chủ yếu với Helene. "Tôi nghĩ Virginia mời ba người chúng ta tới để cung cấp trò tiêu khiển cho buổi tối này, nhưng tôi không định chơi trò của cô ta. Chúng ta có nên phá hỏng sự vui thích của cô ấy không nhỉ?"
Helene nắm bắt rất nhanh. Cô mỉm cười đúng lúc. "Tôi thích phá hỏng bộ mặt của cô ta hơn, nhưng dẫu sao chúng ta cũng nên lịch sự".
Khi những người khác đến đủ gần để nghe điều họ nói, Claire bắt đầu quay sang hăng hái mô tả một chuyến mua sắm gần đây khi mọi thứ đều trục trặc. Helene đáp lại với câu chuyện của mình về những cuộc chạm trán nguy hiểm khi mua sắm, đến tận lúc ấy Jeff mới tỉnh ra để đóng góp vào câu chuyện bằng cách hỏi thăm cha mẹ Claire và gia đình chị gái cô. Lịch sự đến mức cô muốn cười phá lên, nhưng cùng lúc căng thẳng bắt đầu bóp nghẹt cổ họng cô. Họ sẽ duy trì câu chuyện được bao lâu. Kiêu hãnh là một chuyện, nhưng đứng đây tán gẫu với Helene, người thậm chí còn đẹp hơn lúc mang bầu, hầu như vượt quá sức chịu đựng của cô.
Rồi một bàn tay ấm áp vào khoảng nhỏ trên lưng cô, và cô nhìn lên ngạc nhiên khi thấy Max Benedict xuất hiện ngay bên cạnh. "Rất tiếc vì anh bị giữ lại", anh nhẹ nhàng xin lỗi . "Em sẵn lòng đi chưa, Claire?"
Anh nói nghe cứ như là họ đã có kế hoạch khác và Claire đủ tuyệt vọng để vồ lấy cơ hội thoát ra. "Vâng, tất nhiên rồi. Max, em muốn anh gặp Helene và Jeff Halsey".
Anh tiếp lấy lời cô, lịch thiệp đầy tinh tế khi anh nói nhỏ tên anh, nghiêng đầu về phía tay Helene và bắt tay Jeff. Claire gần như phì cười khi bắt gặp cái nhìn sửng sốt trong đôi mắt xanh rạng rỡ của Helene. Cô ấy hẳn đã có một cuộc hôn nhân hạnh phúc và đúng là có bầu, nhưng điều đó không làm cô miễn nhiễm trước sự quyến rũ của Max Benedict. Rồi anh liếc nhìn đồng hồ và nói nhỏ: "Chúng tôi thực sự phải đi rồi"
"Đi" chính xác là điều Claire đang mong muốn. Vẫn cố giữ nụ cười trên mặt khi cô lắng nghe Max nói những câu xã giao lịch sự, rồi tay anh vững vàng ấn vào lưng cô khi anh đi cùng cô tới phòng ngủ, nơi cô để cái túi xách nhỏ. Cô lôi nó lên từ dưới một mớ lộn xộn các túi xách, khăn choàng ren, vài cái áo mưa và một số áo khoác lông chồn. Anh đứng trên ngưỡng cửa đợi cô, không nói gì cả và Claire không thể đọc được gì trong biểu hiện của anh. Sao anh lại cứu nguy cho cô? Chắc hẳn đó là một hành động có tính toán về phía anh, nhưng cô không nghĩ được nguyên do nào khiến anh làm vậy. Sau rốt, họ hoàn toàn xa lạ, một cuộc trò chuyện ngắn ngủi nơi hiên nhà không đủ sức biến họ thành chỗ thân quen thậm chí là bình thường. Cô còn hơn là đề phòng anh, và tất cả sự phòng thủ của cô lại giương lên như cũ.
Nhưng trước tiên có một lối thoát, và ra khỏi đó ngay bây giờ chiếm vị trí ưu tiên trên mọi thứ khác. Cách nào tốt hơn là rời khỏi đây trong tay của người đàn ông hấp dẫn nhất mà cô từng thấy? Sau hết, những người đàn ông đẹp trai, quyến rũ có một vài lợi ích, họ thường không nhiều, nhưng họ rất tuyệt khi gây ấn tượng.
Một nụ cười tò mò giễu cợt nở trên đôi môi chạm khắc hoàn hảo cứ như anh đọc được tâm trí cô vậy. "Chúng ta đi chứ?" anh hỏi, chìa tay ra.
Cô rời bữa tiệc trong tay anh, nhưng ngay khi cánh cửa khép lại sau lưng họ, cô bước ra xa khỏi sự đụng chạm ấy. Đèn đường trải ánh sáng bàng bạc trên bãi cỏ và những chiếc xe hơi đỗ lộn xộn trên lối rẽ và dọc theo phố, che khuất ánh sao mờ lấp lánh trên cao. Đêm mùa xuân ấm và ẩm ướt bởi mùa mới kỷ niệm sinh nhật mình bằng hơi nóng bất chợt lan tràn, xua đuổi cái giá lạnh cuối cùng của mùa đông. Một chú chim khe khẽ chiêm chiếp trên cây, rồi tất cả rơi vào tĩnh lặng khi bước chân họ trên vỉa hè khuấy động không gian.
"Con mụ khốn khiếp ấy cố ý dựng nên tất cả chuyện đó phải không?" anh hỏi bằng giọng bình tĩnh, lạnh lùng mà trong một lúc Claire không chắc cô có nghe thấy sự cứng rắn trong âm thanh đó hay không. Cô liếc lên và thấy khuôn mặt anh không bị xáo động bởi chút tức tối nào và quyết định là cô đã nhầm.
"Thật khó xử, nhưng không đến nỗi bi thảm" cuối cùng cô cũng nói, không định chia sẻ với một người lạ, dù chỉ một chút thôi điều đã thực sự làm cô đau lòng. Cô không bao giờ để bất kì ai thấy chuyện gì diễn ra trong tâm trí mình, càng nhiều tổn thương, cô càng rút vào đằng sau nụ cười vô nghĩa và vẻ xa xôi bất động, trống rỗng .
Đó là đặc điểm mà ngay khi còn là một đứa trẻ đã làm mẹ cô thất vọng và tức điên lên. Mẹ cô đã cả quyết là cô con gái út của bà phải theo bước cô chị, cô gái luôn chói sáng, đẹp đẽ và tài năng, có thể làm tan chảy cả đá với nụ cười rạng rỡ. Nhưng càng cố ép Claire chui ra khỏi vỏ ốc thì cô lại càng rụt vào sâu hơn, đến lúc rốt cuộc Alma Westbrook đành từ bỏ ý định.
Từ sự im lặng đột ngột rơi xuống giữa họ, cô biết rằng mình lại nghĩ vẩn vơ, Claire đứng lại trên vỉa hè và chìa tay ra. "Cảm ơn vì sự giúp đỡ, anh Benedict. Thật vui được gặp anh". Giọng cô khá lịch sự nhưng dứt khoát, rõ ràng là cô coi buổi tối đã đến lúc kết thúc.
Anh nắm tay cô những không lắc tay, thay vào đó, những ngón tay siết nhẹ, ấm áp, một sự đụng chạm không hề đòi hỏi. "Claire, tối mai cô ăn tối với tôi nhé", anh đề nghị , rồi thêm vào "xin cô đấy", cứ như anh đã biết lời từ chối mà cô sắp sửa đưa ra.
Cô do dự, mơ hồ bị tước hết khí giới bởi từ "xin cô", như là anh không biết rằng anh có thể có sự bầu bạn của bất kỳ phụ nữ nào và bất cứ lúc nào anh muốn. Hầu hết phụ nữ. "Cảm ơn anh, nhưng không được".
Lông mày anh nhếch lên và cô nhìn thấy ánh sáng lấp lánh trong đôi mắt sống động. "Cô vẫn đem lòng yêu chồng cũ đấy à?"
"Đó chẳng phải việc của anh, anh Benedict".
"Cô không nói vậy một lát trước đây nhỉ. Tôi thích nghĩ rằng cô được giúp đỡ do sự can thiệp của tôi vào cái mà giờ lại chẳng phải việc của tôi nữa", anh điềm tĩnh nói.
Đầu cô ngẩng lên và cô rụt tay lại. "Giờ là lúc trả nợ phải không. Tốt thôi. Không, tôi không còn yêu Jeff nữa".
"Hay lắm. Tôi không thích có đối thủ"
Claire nhìn anh với vẻ không tin nổi, rồi phá lên cười. Cô không muốn đề cao lời tuyên bố cuối cùng bằng việc thách thức anh. Anh nghĩ cô là gì thế, một con ngố à? Cô đã từng là vậy, nhưng không bao giờ lặp lại nữa. "Tạm biệt, anh Benedict".
Khi cô tiến đến mở cửa xe, đã thấy một bàn tay chắc nịch rám nắng ở đó. Anh mở cửa xe cho cô và Claire lí nhí một câu cảm-ơn nhỏ xíu khi cô bước vào xe và lấy chìa khóa trong túi ra.
Anh vẫn để một tay trên nóc xe và cúi xuống, đôi mắt màu ngọc lam nheo lại sẫm tối như đại dương. "Tôi sẽ gọi cho cô ngày mai, Claire Westbrook", anh nói, điềm tĩnh và tự tin như cô chưa từng xua đuổi anh.
"Anh Benedict, tôi đã cố không tỏ ra thô lỗ, nhưng tôi không quan tâm".
"Tôi đã được ghi nhận rồi nhé", anh trả lời, sự thích thú làm miệng anh giật giật và bất chấp bản thân Claire nhìn chằm chằm vào môi anh, hầu như bị mê hoặc bởi sự hoàn hảo đầy quyến rũ của chúng. "Tôi đã rất cố gắng, và tôi cư xử hợp lý. Tôi không bị bất cứ cơ quan hành pháp nào truy nã cả, tôi cũng chưa kết hôn và tôi rất tử tế với trẻ con. Cô có cần giấy chứng nhận không?"
Một nụ cười ấm áp bùng lên vượt quá sự kiểm soát của cô. "Dòng dõi của anh cũng ấn tượng như vậy chứ?"
Anh chồm hỗm trước cửa xe mở, cười với cô. "Tuyệt. Chúng ta sẽ thảo luận chuyện đó vào bữa tối mai nhé?"
Có một chút mềm lòng do tò mò dấy lên trong cô. Không cho phép bản thân để ý mãi chuyện này, trong một lúc cô bỗng thấy mình cô đơn quá. Ăn tối với anh thì có hại gì chứ? Cô chắc chắn không phải lòng anh. Họ sẽ nói chuyện và cười, thưởng thức một bữa tối dễ chịu và có thể cô sẽ có thêm một người bạn. (Hihi cáo thì có)
Cô lưỡng lự một lúc lâu rồi nhượng bộ. "Thôi được. Tôi đồng ý, cảm ơn anh".
Anh cười ngay, hàm răng trắng lấp loá. "Thật nhiệt tình. Tôi hứa sẽ cư xử tốt. Tôi sẽ đón cô ở đâu và mấy giờ nhỉ? Tám giờ nhé?"
Họ đồng ý về thời gian, và Claire chỉ cho anh đường đến nhà cô. Một lát sau cô lái xe đi, và lúc dừng trước cột đèn tín hiệu giao thông đầu tiên, lông mày cô cau lại sửng sốt. Sao cô lại đồng ý đi chơi với anh? Cô đã thề sẽ tránh xa týp người như anh cơ mà, anh đã vây vo quanh hàng rào phòng thủ của cô và làm cô cười, và cô thấy mình thích anh. Anh không tỏ ra quá nghiêm túc, điều sẽ khiến cô co cẳng chạy nhanh nhất theo hướng ngược lại. Anh cũng thật tốt bụng khi đến giải cứu cô...
Anh quá ư nguy hiểm đối với sự bình yên trong tâm trí cô.
Lúc cô bước vào căn hộ của mình, cô đã quyết định huỷ cuộc hẹn, nhưng khi đóng cửa và khoá lại, sự im lặng rỗng tuếch của căn phòng đổ ập vào cô, tràn ngập khắp người cô. Cô đã từ chối nuôi một con mèo vì thấy rằng đó sẽ là một biểu tượng rõ rệt về sự cô đơn, nhưng giờ đây cô ước mình đã có một thú nuôi gì đó, bất cứ con gì, để chào đón cô trở về nhà. Mèo hay chó chẳng hề quan trọng khi cô chưa bao giờ phải cân nhắc các dự định; Một cái bụng no nê và một chiếc giường ấm áp, ai đó gãi gãi sau tai chẳng phải là tất cả những thứ mà một thú nuôi mong đợi hay sao. Nhắc tới chuyện này, cô nghĩ một cách mệt mỏi, đó cũng chính là những thứ mà con người mong muốn. Thức ăn, nơi trú ngụ và cảm giác được yêu thương.
Cảm giác được yêu thương ư. Cô đã có thức ăn và nơi ở, tất cả những điều kiện vật chất của một đứa trẻ giai-cấp-thượng-lưu. Ngay cả cảm giác được yêu thương, nhưng đó chỉ là những mẩu vụn xao lãng và giận dữ trong tình yêu đắm đuối mà cha mẹ cô đã dành cho chị Martine. Claire không thể đổ lỗi cho họ bởi Martine quá hoàn hảo. Nhiều bà chị khác có thể nhân cơ hội đó để đè đầu cưỡi cổ đứa em thẹn thùng nhút nhát, nhưng chị Martine vẫn luôn tử tế và kiên nhẫn với Claire, ngay cả bây giờ vẫn lo lắng cho cô.
Dù Martine có bận đến thế nào với công việc hành nghề luật hiện đang rất thành đạt, bất chấp những đứa con gắn bó, được yêu chiều và ông chồng cũng bận bịu tương đương như vợ, chị cô vẫn luôn luôn dành thời gian gọi cho Claire ít nhất một tuần hai lần. Ấy thế mà, có gì đó bên trong Claire luôn luôn co rúm lại bởi sự thiên vị Martin rành rành ở cha mẹ cô. Cô vẫn nhớ lúc nhìn chằm chằm vào tấm gương khi còn là một đứa trẻ và tự hỏi có gì trục trặc ở mình. Nếu cô xấu xí hay tính tình khó chịu, ít nhất thì cũng có vài lý do cho việc không thể làm hài lòng cha mẹ. Nhưng dù cô không thật đẹp như Martine, cô vẫn là một đứa trẻ xinh xắn và cô cố hết sức làm vừa lòng mọi người, đến khi cô nhận ra rằng những gì hay ho nhất ở mình vẫn sẽ không đủ cho người khác và bắt đầu rút lui.
Đó chính là rắc rối của cô. Đơn giản là cô không với tới mức bình thường. Martine thật đẹp, Claire chỉ xinh xắn thôi. Martine là đứa trẻ vui tươi, thân thiện, Claire lại thiên về những cơn khóc lóc khó hiểu và co rụt lại trước mọi người. Martine là một tay đàn dương cầm sáng chói, đầy tài năng, một sinh viên nghệ thuật nổi trội, Claire khước từ học bất cứ loại nhạc nào và thường giấu mình đi cùng với một cuốn sách. Martine giỏi giang và đầy tham vọng, Claire sáng dạ nhưng không chuyên tâm. Martine cưới một luật sư trẻ đẹp trai và tham vọng như cô, làm việc cùng anh và có hai đứa trẻ đẹp đẽ và hạnh phúc. Còn Claire cưới Jeff- khoảng thời gian duy nhất trong đời cô đã làm mẹ hài lòng- nhưng giờ hôn nhân đã tan vỡ.
Giờ đây, sau 5 năm, Claire đã có cái nhìn sáng rõ về cuộc hôn nhân của cô và nguyên nhân tan vỡ. Trung thực mà nói hầu hết là lỗi do cô. Cô đã quá hoảng sợ về việc không thể sống như những gì cô tưởng là mọi người trông đợi ở cô với cương vị là bà Jefferson Halsey, cô đã hăm hở cố trở thành một bà chủ quảng giao hoàn hảo, một người nội trợ hoàn hảo, một người vui vẻ, thân thiện hoàn hảo, và trải mình ra mỏng tới mức hầu như chả còn gì dành cho Jeff nữa. Đầu tiên anh bỏ qua chuyện này, nhưng rồi hố sâu ngăn cách giữa họ ngày càng rộng hơn và mắt anh bắt đầu lang thang khắp nơi... và đặt vào Helene, người phụ nữ đẹp hơn và già dặn hơn Claire và cực kỳ tự tin. Chỉ vì Claire bất ngờ mang bầu đã ngăn vụ ly hôn ngay lúc ấy. Trước danh tiếng của mình, Jeff rất tử tế và dịu dàng với Claire, dù việc cô có bầu đã kết thúc mối quan hệ của anh với Helene. Anh yêu Helene, nhưng Claire là vợ anh và đang mang con anh, anh từ chối huỷ hoại cô bằng yêu cầu ly dị.
Rồi cô mất đứa bé. Anh chờ đến khi thể chất cô phục hồi trở lại rồi nói rằng anh muốn tự do. Vụ ly hôn của họ hẳn đã làm nửa Houston thất vọng vì thiếu kịch tính. Claire biết rằng mọi chuyện đã kết thúc trước cả khi cô mất đứa bé. Họ ly hôn lặng lẽ, Jeff cưới Helene ngay khi có thể và trong vòng một năm sau đó, Helene đã cho anh một cậu con trai. Giờ cô lại mang bầu nữa.
Claire rửa mặt và chải răng, rồi lên giường và nhặt một cuốn sách từ chiếc bàn nhỏ bên cạnh, cố không nghĩ về đứa bé đã mất. Cuộc hôn nhân của cô đã là quá khứ, và thực sự, vụ ly hôn là điều tốt nhất từng đến với cô. Nó buộc cô tỉnh ra và có cái nhìn đúng đắn về bản thân. Cô đã lãng phí cuộc đời cố làm vừa lòng ai khác hơn là chính mình. Cô đã trở lại là mình trong suốt năm năm qua. Xét về tổng thể, cô hài lòng với cuộc sống mà cô tạo lập. Cô có một công việc tốt, cô đọc sách và đọc nhiều như cô muốn. Cô cũng nghe loại nhạc ưa thích. Cô thực sự gần gũi với Martine hơn bao giờ hết, bởi vì Claire không còn cảm thấy bị đe doạ bởi chị gái nữa. Thậm chí quan hệ với cha mẹ cũng tốt hơn... nếu mẹ cô ngừng thúc giục "tìm một anh chàng trẻ trung dễ thương và ổn định".
Claire không đi chơi nhiều, cũng chẳng thấy có vấn đề gì về chuyện này cả. Cô không muốn ổn định với một cuộc hôn nhân lạnh nhạt dựa trên lợi ích chung, và cô không phải loại người khơi gợi cảm xúc đắm say cuồng nhiệt. Cô đã học cách kiểm soát và bảo vệ bản thân với sự kiểm soát đó. Nếu điều này khiến cô trở nên trầm tĩnh và lạnh nhạt, cũng tốt thôi. Còn hơn là cởi mở để sự hắt hủi đau đớn huỷ hoại mình.
Cô đã lựa chọn và cân nhắc kỹ lưỡng để xây dựng cuộc sống ấy cho mình, tại sao sau đó cô lại chấp nhận lời hẹn ăn tối với Max Benedict? Bất chấp tính hài hước, anh ta vẫn là một tay chơi, và anh ta không có chỗ trong cuộc đời cô. Cô nên lịch sự nhưng cương quyết huỷ bỏ cuộc hẹn. Cuối cùng Claire gập sách lại không đọc nổi nữa. Khuôn mặt điển trai của Maxwell Benedict cứ bơi lượn trên những con chữ. Đôi mắt nâu của cô đầy phiền muộn khi cô tắt đèn và kéo chăn phủ kín người. Bất chấp những cảnh báo của bản năng, cô biết sẽ không huỷ buổi hẹn.
***
Max ngồi trong phòng khách sạn, chân gác lên bàn cà phê và một cốc cà phê sát khuỷu tay. Lông mày nhăn lại vẻ hết sức cau có khi đọc một trong những báo cáo dày cộp anh vừa nhận được qua thư. Ngón trỏ chắc nịch chống vào lông mày trái khi anh đọc, tốc độ đọc của anh quá nhanh và đã gần xong. Lơ đãng anh với cốc cà phê và vẻ khó chịu chuyển thành nôn nóng khi nhận ra cốc đã gần cạn. Anh đặt cốc vào khay và đẩy sang bên. Cà phê, anh trở nên nghiện thứ đồ uống này, một thói quen khác của người Mỹ mà anh đã nhiễm phải.
Anh kết thúc bản báo cáo đó ngay lập tức rồi quẳng sang bên cạnh. Mắt anh nheo lại thành một khe nhỏ. Anson đã lần được dấu vết một công ty khác đứng sau Bronson Alloys. Điều này là một tiến triển đáng ngại, nhưng đáng báo động hơn là những tin đồn công ty này có quan hệ chặt chẽ với Eastern Europe. Nếu những lời đồn là sự thật thì vì lý do nào đó đã lọt ra tin Bronson đã chế tạo được một hợp kim nhẹ và cực kỳ bền vững, ưu việt hơn cả hợp kim được sử dụng cho máy bay do thám SR-71. Đến nay, hợp kim này vẫn chỉ là một tin đồn chứ chưa được công bố, và nếu thực sự có gì được triển khai thì Sam Bronson cũng đang giữ nó cho riêng mình. Mặc dù vậy, tin đồn vẫn cứ dai dẳng.
Anh không thích chuyện này. Bất cứ động thái nào của công ty khác cũng buộc anh phải hành động ngay, có lẽ trước cả khi anh sẵn sàng, điều này làm tăng nguy cơ thất bại. Max không định thất bại. Anh bất chấp thất bại, tính cách anh quá mạnh mẽ và được kiểm soát nghiêm ngặt đến mức không chấp nhận bất cứ điều gì không phải là một chiến thắng toàn vẹn trong mọi chuyện anh cố gắng làm.
Anh lại nhặt báo cáo lên và lật giở, nhưng để suy nghĩ của mình lang thang. Người phụ nữ ấy, Claire Westbrook ... cô không như anh đã nghĩ. Anson cho rằng cô hẳn là một mắt xích yếu, và Max đã bình tĩnh chờ đợi anh có thể quyến rũ cô không tốn chút công sức nào như anh vẫn thường thế đối với tất cả đàn bà. Nhưng mọi chuyện không diễn ra theo cách ấy. Cô lạnh lùng, điềm tĩnh và hết sức tự chủ, không dễ bị sai khiến, dù cuối cùng cô đã chấp nhận lời mời ăn tối, Max có ấn tượng là cô làm vậy vì những lý do riêng.
Mắt anh nheo lại. Từ lúc anh đến tuổi dậy thì, quan hệ với phụ nữ thực tế luôn quá dễ dàng. Anh đánh giá cao họ, hưởng thụ họ, ham muốn họ, nhưng phụ nữ dễ dàng đến với anh. Đây là lần đầu tiên một phụ nữ nhìn anh với vẻ trống rỗng và điềm tĩnh đến vậy rồi lại quay đi hoàn toàn không quan tâm, và anh không thích điều này chút nào. Anh vừa cáu kỉnh vừa bị thách thức, và anh không nên cảm thấy như vậy. Bởi đây là công việc. Anh sẽ dùng sự mê hoặc của mình để lấy được những thông tin cần thiết mà không hề băn khoăn day dứt. Chiến tranh thương trường chính là vậy: chiến tranh, bất chấp phép vẻ bề ngoài lịch sự của những bộ lễ phục ba mảnh và những cuộc gặp bên bàn ăn. Nhưng bị quyến rũ chưa bao gìơ là một phần trong kế hoạch, nên sự lôi cuốn không chủ định tới cô không được mong đợi gấp hai. Anh không được phép xao lãng. Anh phải tập trung vào việc ngay, nhanh chóng thu thập thông tin, và hành động.
Anh biết bản tính tự nhiên của mình là đam mê khoái lạc, trước đây luôn là vậy, nhưng những nhu cầu thể xác và những phản ứng đã được kiểm soát bởi sức mạnh lý trí lạnh lùng. Anh làm chủ thân thể anh, không gì khác. Đó là một phần tính cách anh, trời đã ban cho anh cả trí thông minh tuyệt đỉnh và lòng ham muốn tình dục, điều này sẽ điều khiển một người ít trí tuệ hơn, nhưng anh cực kỳ giỏi giang, và năng lực trí tuệ vô cùng mạnh mẽ và tập trung nên anh đã kìm chế được những nhu cầu thể xác và không bao giờ thả lỏng sức mạnh sai khiến của bản năng tự nhiên. Sự cuốn hút không chủ tâm của Claire Westbrook làm anh tức giận và bối rối. Điều này hoàn toàn nằm ngoài dự định.
Cô khá xinh, nhưng anh đã có những người đàn bà đẹp hơn nhiều. Cô không hưởng ứng anh hay tán tỉnh hay theo bất cứ một cách nào khác chỉ ra rằng cô bị anh hấp dẫn. Điều lạ lùng duy nhất là đôi mắt cô, rất to và nâu sẫm mượt mà. Chẳng có lý do gì để anh nghĩ về cô, nhưng anh không thể đẩy cô ra khỏi tâm trí mình được nữa.
Top Truyện Hot Nhất
Truyện hot hiện nay
Bình luận
Sắp xếp