All About True Love

Chương 9: Yêu cô ấy như yêu mảnh trăng non


Chương trước Chương tiếp

Giọng Minh Nhật Lãng tinh khiết như nước, mang lẫn hương vị tình yêu đầu tiên của thời niên thiếu, sạch sẽ, dịu dàng,như bay đến từ trong điện thoại, màu đêm, màu trăng đột nhiên lại đẹp kì diệu đến thế.

Love 1:

6 tuần trôi qua thật nhanh.

Vết thương của Minh Nhật Lãng hồi phục không khả quan lắm, các khớp xương liền lại tương đối chậm, bác sĩ Thành quyết dời ngày tháo bột xuống hai tuần nữa.

Bà Minh lo lắng hỏi: “Bác sĩ, tình hình không tốt phải không?

Bác sĩ an ủi: “Không phải, với tình trạng xương của Minh Nhật Lãng thì hồi phục chậm cũng là điều bình thường. Cứ yên tâm, thêm chút thời gian nữa thôi”.

Minh Nhật Lãng cũng vô cùng thất vọng, cả đoạn đường về cậu im lặng không nói gì cả.

Bà Minh tuy trong lòng cũng buồn nhưng không muốn con trai buồn bã như thế. Bà trêu con: “Cuối tháng này con đón sinh nhật 17 tuổi rồi, con muốn quà gì?”.

“Gì cũng được”. Cậu đáp.

“Không thích quà à? Vậy con nghĩ xem nên tặng quà gì nhé, Lâm Nguyệt Loan sinh nhật sau con nửa tháng đó”.

“Bạn ấy cũng sinh nhật ạ?”.

“Uh, cũng đón sinh nhật 17. Mà trùng hợp lắm đó, đúng vào ngày valentine luôn. Hơn nữa lại sắp đón năm mới rồi, con nói xem, đón năm mới mẹ đón Nguyệt Loan đến nhà mình ở được không?”.

“Đương nhiên là được, nhưng mà bạn ấy….không biết có muốn đến không?”.

“Không đến mẹ cũng lôi bằng được đến. Làm gì có ai đón tết lại ở nhà một mình chứ?”.

Minh Nhật Lãng cười: “Mẹ, mẹ thật tốt”.

Thấy con trai đã cười trong lòng bà cũng thanh thản đi vài phần.

Mấy hôm nay Lâm Nguyệt Loan vẫn đến nhà họ Minh như bình thường. Chưa kịp lên phòng Minh Nhật Lãng bà Minh đã gọi cô vào phòng nói chuyện. Khi biết tình hình hồi phục vết thương của Minh Nhật Lãng không lí tưởng, trong lòng cô vô cùng buồn bã.

“A Lãng cũng rất buồn, bác đã cố làm cho nó vui rồi. Lát nữa qua bên đó cháu đừng nhắc đến chuyện này nhé, kể nhiều chuyện vui vui một chút cho nó thoải mái”.

“Vâng, cháu sẽ hết sức làm cho cậu ấy vui”.

“Loan Loan, tháng sau cháu đón sinh nhật rồi, bác đã bảo với A Lãng để nó chuẩn bị quà cho cháu. 29 tháng này là sinh nhật A Lãng.hay là cháu cũng chuẩn bị quà cho nó nhé, để cho nó vui một chút”.

“A Lãng sắp sinh nhật ạ? Vậy cháu sẽ chuẩn bị một món quà cho bạn ấy. Bác ơi, A Lãng thích thứ gì à?”.

Bà Minh cười: “Nó thích gì cháu phải hỏi nó chứ?”.

Khi Lâm Nguyệt Loan bước vào phòng thì cậu đang ngây người nhìn ánh nắng bên ngoài cửa sổ. Thấy có tiếng động cậu liền quay ra, thấy cô là hỏi ngay: “Loan Loan, cậu thích thứ gì?”.

Sau lần bị thương này, ngày nào Lâm Nguyệt Loan cũng đến chơi với cậu. Cả hai càng ngày càng thân thiết. Cũng không nhớ từ khi nào nữa Minh Nhật Lãng cũng gọi là “Loan Loan” như mẹ, Lâm Nguyệt Loan cũng học theo bà Minh gọi cậu là “A Lãng”.

Lâm Nguyệt Loan giật mình, cô còn chưa kịp hỏi cậu thì cậu đã lên tiếng hỏi mình trước.

“Đang tự nhiên sao cậu hỏi cái này?” Lâm Nguyệt Loan làm ra vẻ không biết hỏi lại cậu.

Cô mới gội đầu xong, mái tóc mềm mượt như dương liễu buông thả xuống hai bên vai. Minh Nhật Lãng nhìn thấy liền nhẹ nhàng luồn tay vào như nâng một đóa hoa.

“Tóc cậu thật là đẹp, sợi nào cũng đen như tơ. Nếu như dùng cái này để đan áo thì nhất định ngày nào tớ cũng mặc nó”.

Những lời nói vô tình của cậu đột nhiên chạm vào tim Lâm Nguyệt Loan. Cô đã nghĩ ra món quà để tặng Minh Nhật Lãng rồi.

Trưa hôm sau nhân lúc nghỉ trưa Lâm Nguyệt Loan tranh thủ đi mua len.

Cô đến một cửa hàng chuyên bán len ấm áp nổi tiếng trong trung tâm thành phố, cửa hàng này là đại lý cho mười mấy nhãn hiệu len nổi tiếng của nước ngoài. Có hơn hai trăm loại len nhập khẩu, len thô, len tơ, đủ màu sắc sặc sỡ, bắt mắt. Lâm Nguyệt Loan nhìn hoa cả mắt.

Cô hướng dẫn lịch sự mời Nguyệt Loan: “Em muốn mua loại len nào? Cần chị giới thiệu không?”.

“Cảm ơn chị, em xem chút đã”.

“Được, em cứ xem tự nhiên, cần gì thì gọi chị”.

Trong căn phòng rộng cả trăm mét vuông được bài trí rất cẩn thận, sắp xếp hợp lý từng góc, có thể thấy con mắt của chủ ở đâu không tồi chút nào. Phần lớn không gian đều là khu hàng hóa, có một góc được thiết kế thành khu dạy đan, có hai phụ nữ trung niên đang tỉ mỉ dạy mấy cô gái ăn mặc rất mốt ngồi tập đan.

Lâm Nguyệt Loan mới tò mò nhìn về góc đó một cái chị hướng dẫn đã nhanh nhẹn nói: “Cửa hàng chị không chỉ bán len mà trong cửa hàng còn mời giáo viên dạy đan chuyên nghiệp tới, từ việc chọn len cho tới đan áo đều có thể nhờ giáo viên hướng dẫn. Ở đây cũng có nhiều cuốn sách mẫu, bên trong có nhiều kiểu đẹp lắm, em chọn kiểu nào cũng được, những kiểu đó tuyệt đối không có trên thị trường đâu nhé!”.

Lâm Nguyệt Loan gật đầu: “Vậy tốt quá, em chưa đan áo len bao giờ, đang sợ không tự đan được, có người dạy thì khỏi lo rồi. Vậy em đi chọn len trước”.

Xem hết quầy này đến quầy khác, giá cả khiến Lâm Nguyệt Loan cứng họng. Len đủ màu từ mười mấy tệ một hai cuộn len cho đến mấy trăm tệ một hai cuộn cũng có, giả cả đủ mức. Thế nhưng tiền nào của nấy, len ở cửa hàng này đúng thực rất đẹp. Cầm lên sờ thử là cảm nhận được, chất len mềm mịn, cảm giác mát tay, màu sắc tươi tắn và đẹp mắt.

Lâm Nguyệt Loan đang tấm tắc ngắm nghía thì nghe thấy chị hướng dẫn đang giới thiệu cho khách: “Giới thiệu với chị, đây là loại len chuyên dùng cho em bé. Cầm lên rất mềm, đã qua xử lý mẫn cảm nên mặc vào người sẽ không cọ vào da của bé. Không bị phai màu, không rụng lông, cho dù bị trẻ ngậm vào miệng cũng không sao”.

Lại còn chuyên dùng cho trẻ sơ sinh nữa, nghe giới thiệu hay thế. Lâm Nguyệt Loan tò mò đến đó xem, gương mặt người phụ nữ đang mang thai tỏ vẻ hài lòng: “Thế à? Tốt quá, tôi đang cần loại này, màu nào cũng có à!”.

“Là len dành cho trẻ em nên màu nào cũng có. Chị nhìn này, có màu xanh baby, màu phớt hồng, màu xanh táo, màu vàng chanh”.

“Màu xanh baby này đẹp đấy, màu vàng chanh cũng rất bắt mắt, tôi lấy hai màu này, mỗi loại nửa kg”.

“Vâng thưa chị, đợi em gói cho”.

“Màu xanh không cần gói đâu, tôi cầm ra khu học đan luôn, nhờ thầy dạy đan hình bông hoa”.

“Chào em, em cũng muốn len trẻ con?”.

“Không ạ”. Lâm Nguyệt Loan xua tay, “Em tò mò đến xem thôi”.

Lâm Nguyệt Loan chọn đi chọn lại, cuối cùng nghe lời góp ý của chị hướng dẫn cô đã chọn được một loại len đặc biệt, do từng đoạn len thô từng đoạn len nhỏ tạo thành. Chị hướng dẫn nói nếu dùng loại len này đan thành áo thì sẽ tạo nên những hoa văn hình bông hoa lập thể. Kiểu dáng mới lạ và đẹp mắt.

Còn về màu sắc thì Lâm Nguyệt Loan đã chọn màu vàng sáng, là màu vàng như ánh mặt trời.

Minh Nhật Lãng nên mặc màu sắc sáng như ánh mặt trời,

Giá loại len này cũng không rẻ nhưng nhìn thấy cái Lâm Nguyệt Loan mua ngay không hề do dự.

Từ đó, mỗi giờ nghỉ trưa Lâm Nguyệt Loan đều vội vội vàng vàng đến cửa hàng len Ấm Áp. Cô không biết đan nên nếu bắt đầu đan không đến cửa hàng học thì đảm bảo không biết phải đan thế nào.

Cô dạy đan hỏi: “Đan cho cháu hay đan cho người khác?”.

“Đan cho người khác ạ”.

Cô dạy đan cười: “Đan cho bạn trai hả, cậu ấy cao bao nhiêu? Béo hay gầy?”.

Lâm Nguyệt Loan ngẫm nghĩ một hồi rồi miêu tả cho cô ấy nghe, cô ấy nghe xong liền tính mũi đan, rồi dạy cô đan. Cẩn thận dạy Lâm Nguyệt Loan từ cách gài đầu, thêm mũi cho đến thu mũi, sau đó học thêm cách đan hoa. Mỗi tối sau khi làm xong bài cô lại cặm cụi tháo hết mấy hàng len mà cô dạy đan dạy ra để đan lại từ đầu.

Bắt đầu từ hàng đầu tiên, cô đều bứt một sợi tóc của mình để đan lẫn vào trong đó. Mỗi một hàng đều có một sợi tóc của cô. Trong chiếc áo len không chỉ là những sợi thanh xuân mà còn có cả những sợi tình yêu.

Đan được vài mũi cô lại ngồi xem lại xem đã chắc chắn đúng chưa, xem có bỏ mũi không, nếu không sai thì mới đan tiếp. Cách đan này có vẻ hơi lâu, cũng tốn công tốn sức, thế nhưng Lâm Nguyệt Loan vẫn đan vô cùng cẩn thận. Khi nào mệt quá cô nghỉ ngơi và uống ngụm nước, ôm chiếc cốc sứ trong tay, miệng cô nở một nụ cười mãn nguyện.

Ngày nào Lâm Nguyệt Loan cũng mang len đi học, tuy đã giấu cẩn thận để không ai biết thế nhưng vẫn bị minh nhật lãng phát hiện ra. Có một hôm đang cùng cậu ôn bài, cậu chú ý đến cặp sách của cô và nói:

“Có cái gì nhọn nhọn trong cặp cậu thế? Tớ thấy hình như ngày nào cậu cũng mang theo nó”.

“Sao mắt cậu tinh thế”.

“Thế nó là cái gì?”. Minh Nhật Lãng tò mò hỏi.

Lâm Nguyệt Loan nghĩ rồi thấy không cần phải giấu cậu. Đằng nào cũng là áo đan cho cậu mà, đằng nào cũng phải so xem có vừa không, rồi xem cậu ấy có thích kiểu hoa không nữa. Nếu để sinh nhật tặng thì sẽ vui hơn thế nhưng nếu bây giờ cậu biết chắc cũng vẫn vui thế!

Thế là cô lấy cho cậu xem, Minh Nhật Lãng ngắm nghía, trong mắt lộ rõ niềm vui, cậu hớn hở hỏi: “Cậu đang đan áo, là… đan cho tớ phải không?”.

Lâm Nguyệt Loan gật đầu: “Màu này với kiểu hoa thế này, cậu có thích không?”.

Minh Nhật Lãng ra sức gật đầu đồng ý: “Thích, thích lắm!”.

Cậu ngắm đi ngắm lại rồi sung sướng hỏi: “Khi nào tớ mới được mặc?”.

Cái áo mới đan chưa được ba phân, Lâm Nguyệt Loan xấu hổ đáp: “Tớ đan chậm lắm, nhưng sẽ nhất định đan xong vào sinh nhật cậu. Đây là quà sinh nhật tớ tặng cậu đó”.

“Hay quá, vậy tớ sẽ đợi mặc áo cậu đan cho tớ”.

Sau khi ôn bài xong mà vẫn chưa đến giờ ăn cơm, Minh Nhật Lãng bảo cô đan cho mình xem: “Tớ muốn xem cậu đan làm sao để ra được thế này”.

Hai người cùng chụm gối lại, Lâm Nguyệt Loan vừa đan vừa nói: “Một mũi lên, một mũi xuống, thêm một lên một xuống nữa…”.

Giọng cô vừa trong lại vừa có vần điệu vang lên bên tai cậu, Minh Nhật Lãng cảm thấy dó như điệu nhạc rất hay. Hai tay cô cầm kim linh hoạt như đang thêu hoa vậy. Cậu nghe không đủ, nhìn không đủ, cảm giác như không thể rời mắt khỏi đó.

Cứ thế mà đan, đột nhiên Lâm Nguyệt Loan kêu lên: “Chết rồi, quên mất sau ba mũi lên xuống phải thêm mũi rồi”.

Đan sai rồi nên chỉ còn cách tháo ra đan lại từ đầu. Cô nhìn Minh Nhật Lãng rồi thè lưỡi, rồi gỡ hàng vừa đan xong, một sợi tóc đen cũng theo đó rơi xuống.

Minh Nhật Lãng biết ngay đó là tóc của cô, cậu nhật lên và hỏi: “Cậu đan cả tóc vào áo hà?’.

Lâm Nguyệt Loan đỏ mặt, cúi đầu, lát sau mới đáp nhẹ: “Uh”.

Cô cúi đầu xuống nên cậu chỉ nhìn thấy đường ngôi tóc trên đầu cô, cùng hàng tóc mai đen dày nổi bật trên làn da trắng.

Đột nhiên, có thứ cảm giác mê đắm tràn ngập trái tim. Minh Nhật Lãng chần chừ, do dự, cuối cùng rất nhanh và cũng rất nhẹ thơm lên trán cô.

Chạm nhẹ một cái như chú bướm yêu hoa, cả hai cùng lúc sững lại, có cảm giác như chạm điện chạy thẳng vào tim hai người. Lâm Nguyệt Loan vội ngẩng đầu lên còn Minh Nhật Lãng lại vội vã cúi đầu. Trên hai gương mặt non trẻ chưa nhuốm màu đời, hai đôi má dần đỏ ửng lên. Đó là màu sắc của đóa hoa hồng đầu tiên trong đời.

Hai trái tim cùng đập loạn xạ và cùng nhau im lặng. Chỉ có niềm vui xen lẫn sự ngại ngùng giống như nước mùa xuân đang len lỏi khắp các ngõ ngách trong trái tim hay người…

Sắp thi cuối kì nên nhiều bài tập hơn. Lâm Nguyệt Loan không có thời gian ngày nào cũng chạy đến cửa hàng len được. Trưa nay tan học Nguyệt Loan không kịp ăn cơm mà chạy ngay đến cửa hàng len. Cô định dùng thời gian cả trưa để học đan hết các kiểu đan hoa, ngày mai không cần đến nữa.

Cô vừa đến nơi thì có một đám học sinh cũng rời khỏi đó. Chỉ có một người phụ nữ đang ngồi trên ghế sô pha đan áo trẻ em. Phần thân áo nhỏ đã đan xong, những bông hoa cúc nhỏ nhỏ non non. Trong lúc cô ấy đang mải đan thì chiếc áo lỡ khoác vai của cô đã rơi xuống đất theo ghế sô pha từ bao giờ không biết.

Lâm Nguyệt Loan nhặt lên rồi đưa cho người phụ nữ đó: “Cô ơi, áo khoác lỡ của cô rơi rồi”.

Người phụ nữ xinh đẹp ngẩng lên nhìn cô và nói :”Cảm ơn cháu”.

“Không cần đâu ạ, cô đang đan cái áo nhỏ này đáng yêu thế. Màu này cũng rất đẹp nữa”.

“Đúng thế, ban đầu khi chọn cô đã chọn ngay màu len xanh này”.

Lâm Nguyệt Loan nghe người phụ nữ nói thế mới nhìn kĩ bà, nhận ra đó là người phụ nữ mua len hôm nọ, cô thốt lên: “Là cô ạ, cô mua len cùng ngày với cháu thế mà cô đan được nhiều thế rồi, cháu mới đan được một tí thôi”.

“Trước đây cô cũng biết mấy cái cơ bản rồi nên đan sẽ nhanh hơn. Hơn nữa cô đang đan vội, tháng sau là sinh em bé rồi”.

Người phụ nữ hạnh phúc xoa bụng mình, trên mặt lộ rõ niền tự hào và hạnh phúc của một người mẹ.

“Ồ, chúc mừng cô sắp làm mẹ”.

“Cảm ơn cháu”.

Vừa dứt lời thì điện thoại của người phụ nữ đổ chuông, bà nhìn Lâm Nguyệt Loan cười xin lỗi rồi nghe điện thoại. Lâm Nguyệt Loan ngồi bên ghế bên cạnh và bắt đầu đan áo của mình.

Người phụ nữ dịu dàng và nói với người trong điện thoại vô cùng ngọt ngào: “Em đang đan áo cho con trai tương lai của chúng ta… mấy giờ anh qua em cho anh xem…em đan đẹp lắm đó… còn một màu nữa em chưa đan, đợi anh đến rồi cùng chọn kiểu…”.

Bà vừa nói vừa chu miệng lên: “Áo của con trai mà bảo anh đến chọn kiểu cũng không được…” sau đó lại tươi cười nói tiếp: “Tối anh đến chỗ em ăn cơm à, hay quá… Hạo Thiên, em yêu anh”.

Năm từ cuối cùng vô tình Lâm Nguyệt Loan nghe được, cô khẽ giật mình. Bố của Minh Nhật Lãng cũng tên Hạo Thiên, chồng người phụ nữ này cũng tên Hạo Thiên. Thật là trùng hợp.

Người phụ nữ trẻ vừa cúp máy thì cô hướng dẫn đi đến và nói: “Cô Tạ, xe của cô đã tới cửa và đang đợi cô ở đó”.

Người phụ nữ dọn đồ rồi nhìn Lâm Nguyệt Loan gật đầu thay cho lời chào. Lâm Nguyệt Loan cũng cười chào lại, ánh mắt dõi theo bóng người phụ nữ. Qua tấm cửa kính dài cô nhìn thấy người phụ nữ ấy lên chiếc ô tô màu xám bạc đỗ bên đường.

Buổi tối, vừa ngồi xuống bàn ăn, bà Minh nói với hai đứa: “Chúng ta ăn cơm thôi, hôm bố A Lãng không về ăn cơm”.

Đôi đũa trên tay Lâm Nguyệt Loan run run. Ban ngày nghe thấy tên ông Minh ở cửa hàng len, có thể là trùng tên, nội dung trong điện thoại cũng trùng hợp với hành tung của ông Minh, lẽ nào cũng là trùng hợp sao? Khả năng này quá thấp. Trái tim cô trầm hẳn xuống…

Love 2:

Trưa hôm sau vừa tan học một cái Lâm Nguyệt Loan vội thu sách vở và chạy ra ngoài.

Tiêu Tinh Dã gọi với theo: “Cậu đi đâu thế? Không ăn cơm ở trường à?”.

“Tớ có tí việc phải đi, không ăn đâu”.

“Đi đâu? Tớ đi với cậu”.

Tiêu Tinh Dã đạp xe đưa cô đi còn nhanh hơn xe bus nhiều, không nghĩ lâu cô leo lên xe cậu ngay. Cô chỉ đường cho cậu đến thẳng quán len. Vẫn chưa đến cửa đã thấy người phụ nữ họ Tạ bước lên xe ô tô rời khỏi đó. Lâm Nguyệt Loan vội nhảy xuống vẫy taxi, thế nhưng taxi buổi trưa rất đông khác, cô không vẫy được chiếc nào cả. Bực quá cô đá chân vào không khí.

“Cậu làm cái gì thế?”. Tiêu Tinh Dã đứng nhìn mà cũng chả hiểu cô đang làm cái gì.

Lâm Nguyệt Loan nhìn theo chiếc xe của người phụ nữ họ Tạ càng lúc càng xa, chỉ cho Tiêu Tinh Dã rồi lo lắng nói: “Tớ muốn bám theo chiếc xe kia, nhưng mà đi xa quá rồi”.

Tiêu Tinh Dã không biết cô định làm gì thế nhưng nhìn bộ dạng lo lắng của cô liền nói: “Vậy cậu lên xe đi, tớ đi nhanh chút là tới. Tớ vừa đạp cậu vừa vẫy taxi”.

Không còn cách nào khác Lâm Nguyệt Loan đành nghe theo cách của Tiêu Tinh Dã. Xe của Tiêu Tinh Dã đi khá nhanh thế nhưng muốn đuổi theo ô tô thì quá tốn sức, huống hồ lại còn đèo thêm người nữa. Nhiều lúc đuổi gần đến nơi rồi lại bị kéo dãn khoảng cách. Đã vậy lại không có chiếc taxi nào không có người. Đang chán nản vì không đuổi kịp thì có một chiếc xe màu đỏ đi ngang cùng hai người. Nguyên Thần Dạ ngạc nhiên nhìn hai người: “Ê, giờ ăn trưa rồi, Tiêu Tinh Dã sao lại đèo Lâm Nguyệt Loan đua xe đạp trên đường thế này”.

Lâm Nguyệt Loan kêu lên sung sướng: “Nguyên Thần Dạ, anh đến đúng lúc quá”.

“Đúng thế, mau giúp em đi, em sắp không xong rồi đây”. Tiêu Tinh Dã dừng xe lại và nói: “Lâm Nguyệt Loan, cậu mau lên xe của Nguyên Thần Dạ đi”.

Lâm Nguyệt Loan ngồi bên tay lái phụ, Tiêu Tinh Dã cũng vác xe bỏ vào ghế sau rồi ngồi lên. Lâm Nguyệt Loan vỗ vai Nguyên Thần Dạ rồi chỉ cho cậu thấy chiếc xe màu bạc ở phía trên: “Anh nhìn thấy chiếc xe kia không, bám theo nó cho em”.

Nguyên Thần Dạ vào ga rồi vút đi trên đường. Chẳng mấy chốc đã bám theo sát nút chiếc xe đó, cậu giảm tốc độ đi từ từ phía sau.

“Hai người đáng bám theo ai vậy?”.

“Em cũng không biết, là Lâm Nguyệt Loan muốn bám theo”. Tiêu Tinh Dã hậm hực nhìn Lâm Nguyệt Loan đang ngồi ghế trên. Cô không giải thích mà chỉ chăm chú nhìn theo chiếc xe đằng trước.

Chiếc xe màu xám ra khỏi thành phố A và đi vào đường cao tốc ngoại ô phía Đông. Nguyên Thần Dạ run run tay, tốc độ xe giảm dần. Cậu nghi ngờ và hoài nghi nhìn Lâm Nguyệt Loan, cô đang chăm chăm nhìn theo chiếc xe đằng trước, miệng luôn giục: “Nguyên Thần Dạ, anh đừng giảm tốc độ, mau bám theo đi”.

Nguyên Thần Dạ im lặng tăng tốc bám theo, thấy chiếc xe đằng trước rẽ vào khu căn hộ nhỏ, cuối cùng đi vào trong sân một căn hộ có một cổng.

Xe Nguyên Thần Dạ đỗ cách đó mấy mét. Từ xa Lâm Nguyệt Loan nhìn thấy số nhà 212, sơn trang Thu Thủy, vịnh Hoàng Lô. Nguyên Thần Dạ cũng lướt qua tấm biển địa chỉ đó rồi đưa mắt nhìn Lâm Nguyệt Loan. Nếu như cô đã đi theo đến tận đây thì chắc cô ấy cũng biết Minh Hạo Thiên nuôi vợ bé ở đây.

“Sao em biết?”.

Nguyên Thần Dạ hỏi không đầu không cuối khiến Lâm Nguyệt Loan sững lại: “Biết cái gì?”.

“Biết bố Minh Nhật Lãng nuôi một người phụ nữ ở đây”.

Lâm Nguyệt Loan há hốc miệng nhìn Nguyên Thần Dạ, không thốt ra được lời nào cả. Cô bám theo đến đây vì cô nghi ngờ còn những lời Nguyên Thần Dạ nói lại khẳng định chắc nịch như thế.

Tiêu Tinh Dã nghe xong cũng lặng người, mãi sau cậu mới nói với giọng không tin: “Nguyên Thần Dạ, anh nói cái gì thế? Bố Minh Nhật Lãng nuôi một người phụ nữ ở đây á”. Nói xong cậu quay sang nhìn Lâm Nguyệt Loan: “Chính là… người phụ nữ mang thai ban nãy à? Trời ơi, bác ấy lại sắp làm bố rồi”.

“Nguyên Thần Dạ sao anh biết chuyện này?” Lâm Nguyệt Loan hỏi lại với vẻ mặt không hiểu.

“Có lần anh lái xe qua đây, thì nhìn thấy ông Minh Hạo Thiên đi trong đó ra. Lúc đó người phụ nữ kia cũng ở bên cạnh, thân mật lắm, nhìn là biết họ có quan hệ thế nào rồi”.

“Anh tận mắt nhìn thấy?”. Nếu như nói khi đến đây Lâm Nguyệt Loan còn mơ mộng 1 phần một vạn hi vọng, thì giây phút này hi vọng ấy đã tan thành mây khói.

“Thế sao em biết?”.

Lâm Nguyệt Loan kể lại chuyện ở cửa hàng len cho Tiêu Tinh Dã và Nguyên Thần Dạ nghe, cuối cùng cô chán nản nói: “Em thực sự hi vọng em đã nhầm, thế nhưng sự thực lại… nếu như bác Minh và Minh Nhật Lãng biết thì phản ứng của họ thế nào em cũng không dám nghĩ”.

Tiêu Tinh Dã lắc đầu: “Không ngờ ông Minh Hạo Thiên lại có bồ bên ngoài, đã vậy lại còn sắp có con riêng nữa, bà Minh mà biết không tức chết mới lạ đó. Còn Minh Nhật Lãng nữa chứ, cậu ấy luôn nghĩ mình là đứa con trai duy nhất của ông ấy, chăm cậu ấy như khúc ruột của mình. Vậy mà bây giờ thêm một đứa em chia sẻ tình yêu với cậu ấy nữa, lại là con của bồ nữa chứ, cậu ấy mà thoải mái được mới tài”.

Nguyên Thần Dạ nói tiếp: “Tạm thời đừng nói cho Minh Nhật Lãng và bà Minh biết, Lâm Nguyệt Loan này, em đừng có nói hở gì trước mặt họ nhé”.

Lâm Nguyệt Loan gật đầu: “Điều này em biết, em không nói với họ đâu”.

“Tại sao? Tại sao không vạch tội ông ấy ra? Tớ thấy nên cho bà Minh biết, sau đó nói thẳng với ông ấy, để ông ấy chọn một trong hai. Ông ấy nên làm rõ xem đâu là nhà, vợ con bên nào mới là những người quan trọng nhất trong cuộc đời ông ấy”.

“Tiêu Tinh Dã, có nhiều chuyện không đơn giản như thế đâu, không thể một hai mà chia được. Chắc chắn ông Minh đã cẩn thận giấu người phụ nữ kia ở đây để bà Minh không biết. điều đó cho thấy ông ấy rất quan tâm đến vợ con, không muốn làm tổn thương họ. Chỉ cần dựa vào điểm này chúng ta đã không nên vạch tội ông ấy”.

Những lời của Nguyên Thần Dạ khiến Lâm Nguyệt Loan vô cùng tán thưởng: “Đúng thế, nếu như biết sự thật mà không có ích thì thà không biết gì còn hơn. Có câu nói là “Những chuyện bạn không biết sẽ không làm hại bạn”.

Nguyên Thần Dạ gật đầu: “Câu này vô cùng chính xác, không biết những tin xấu cũng là một điều hay”.

“Thế nhưng giấy không bọc được lửa. Ông Minh dù đã giấu bồ nhí ở tận đây chẳng phải vẫn bị hai người phát hiện hay sao. Sớm muộn cũng có ngày bà Minh biết, chằng thể giấu bà ấy cả đời được”.

“Đương nhiên là không giấu cả đời được nhưng có thể giấu được bao lâu thì giấu. Ít nhất trong quãng thời gian này không nên cho minh nhật lãng biết, tay cậu ấy… hồi phục không tốt, bác Minh đã buồn lắm rồi”.

Nghe thấy tin tay Minh Nhật Lãng hồi phục không tốt cả Nguyên Thần Dạ và Tiêu Tinh Dã đều sững lại, sắc mặt trầm buồn, hỏi: “Chắc không sao chứ?”.

Lâm Nguyệt Loan miễn cưỡng cười: “Bác sĩ Thành nói phải quan sát hai tuần mới nói được”.

“Em cũng không cần lo lắng quá, bệnh giòn xương của cậu ấy vốn phải chữa lâu hơn người bình thường”. Nguyên Thần Dạ an ủi cô.

“Uh, cái này cũng là họa vô đơn chí mà. Vết thương chưa khỏi, bố thì ngoại tình. Bây giờ phụ nữ ngoại tình có ai chịu kém cạnh đâu, cô ta sinh con xong liệu có chịu an phận ở đây nữa không? Cô ta nhất định sẽ nghĩ mọi cách để đứa con danh chính ngôn thuận bước vào nhà họ Minh, đến lúc đó mọi chuyện sẽ rối tung lên cho mà xem. Nhìn cô ta như thế chắc cũng sắp sinh rồi nhỉ?”.

“Cô ấy nói tháng sau sẽ sinh”.

“Tháng sau à, cứ đợi đi, đứa bé này sẽ trải đường cho cô ta quang minh chính đại bước vào nhà họ Minh”. Tiêu Tinh Dã kết luận.

Nguyên Thần Dạ lắc đầu nói: “Cô ấy không chắc sẽ bước vào được cổng nhà họ Minh, nhưng đứa bé… nếu như là con trai thì chắc chắn ông Minh sẽ nhận”.

“Mẹ dựa vào con, chắc chắn cô ta sẽ cùng con trai bước vào nhà họ Minh”.

“Cũng có thể”. Nguyên Thần Dạ cười nhạt, nụ cười lạnh lùng như lớp sương mỏng, cậu từ từ đáp: “Anh cũng là con của bồ nhí, 6 tuổi bị dẫn vào nhà họ Nguyên, thế nhưng mẹ anh chẳng bao giờ được thừa nhận”.

Tiêu Tinh Dã và Lâm Nguyệt Loan sững người. Cả hai nhìn Nguyên Thần Dạ như người chưa bao giờ quen. Nguyên công tử khiến bao người ngưỡng mộ lại có xuất thân là con riêng.

Im lặng mất một lúc Lâm Nguyệt Loan mới hỏi: “Vậy… bố anh dẫn anh đi… mẹ anh… thì sao?”.

“Mẹ anh thế nào được chứ? Bố anh nói nếu anh đi theo ông ấy sẽ có lợi hơn. Bà ấy là mẹ, sau khi cân nhắc lợi hại bèn để anh đi theo bố. Anh chính thức mang họ Nguyên, trở thành con thứ hai là họ Nguyên. Thế nhưng mẹ anh bị vợ cả của bố anh đút cho một khoản tiền để rời khỏi nơi này”.

“Vậy bây giờ bác ấy ở đâu ạ?”.

“Không biết, sau đó anh không gặp lại mẹ anh nữa. Bà Nguyên lợi hại lắm, bà ấy đã đuổi ai đi thì chẳng có dám quay lại kiếm chuyện”.

Tiêu Tinh Dã tò mò hỏi: “Thế bà ấy đuổi mấy người phụ nữ rồi?”.

“Bố anh ở bên ngoài có món nợ phong lưu không thể tính rõ ràng được. Những người phụ nữ không có con thì không tính, có con chắc cũng tầm 4, 5 người. Sinh con gái thì mặc kệ, đưa tiền luôn và ra đi. Sinh con trai thì đón con trai về, mẹ bị đuổi đi”.

“Vậy anh trai anh…”. Lâm Nguyệt Loan nhớ là Nguyên Thần Dạ còn có một người anh.

“Anh trai anh là con của bà Nguyên. Cũng chẳng biết là may hay rủi nữa, những người dà bà của bố anh ở bên ngoài đều sinh con gái, chỉ có anh là con trai. Vì vậy chỉ có anh được đưa về nhà họ Nguyên. Sau khi rời khỏi mẹ anh, anh cũng không gặp lại bà ấy nữa. Anh cũng chẳng nhớ nổi bà ấy trong thế nào nữa. Chỉ nhớ bà ấy chỉ mặc áo trắng, chỉ uống trà bích la xuân, chỉ đọc “Hồng Lâu Mộng”.

Nguyên Thần Dạ nói rất thản nhiên, cứ như đang kể lại câu chuyện của người khác. Nhớ lại năm cậu 6 tuổi, bị dẫn về nhà họ Nguyên, rời xa vòng tay người mẹ. Nhà họ Nguyên tuy giàu có nhưng sắc mặt bà Nguyên cũng chẳng dễ coi, ông anh trai danh chính ngôn thuận của cậu cũng chả chắc phải yêu thương đứa em trai giữa đường giữa chợ này. Những năm tháng đó ở nhà họ Nguyên, Nguyên Thần Dạ cũng chẳng dễ sống, trong mắt người ngoài nhìn thấy đó chỉ là thứ hào quang trên bề mặt.

Những ngôi sao ở trên cao nhìn lung linh, chói sáng là thế, nhưng khi bạn lại gần nó thì bạn mới phát hiện ra, nó cũng chỉ là những viên đá mà thôi.

Lâm Nguyệt Loan hoài nghi hỏi: “Vậy bà Nguyên… đối xử với anh có tốt không?”.

“Bà ấy à…. Coi anh như cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt. Thế nhưng bố anh rất yêu anh, ông nói anh giống ông về mọi mặt. Vì thế ngày bé anh hay ra uy đấu lại bà ấy lắm. Bây giờ thì thôi rồi, chả có ý nghĩa gì cả, không thích nhau thì tránh đi. Tốn công tốn sức cãi nhau với bà ấy thà bằng anh ra ngoài tìm niềm vui con hơn”. Nguyên Thần Dạ nói vậy dường như không có ý kể tiếp câu chuyện của mình.

“Nói chung những người có tiền rất chú trọng đến con cháu nhà mình, nếu ông Minh đã đồng ý để người phụ nữ kia sinh con trai cho ông ấy thì nhất định đứa bé đó sẽ được đưa về nhà họ Minh. Lâm Nguyệt Loan này, tuy bây giờ chưa thể cho Minh Nhật Lãng và bà Minh biết chuyện này, thế nhưng em có thể thử tiêm phòng trước cho họ xem sao, tránh khi chuyện đến đột ngột họ không chịu được”.

Lâm Nguyệt Loan nhìn hai cánh cổng đóng kín thần sắc giống như nhìn vào chiếc hộp Pandora. Một khi mở ra không biết nó sẽ mang đến biến cố và bất hạnh gì cho nhà họ Minh yên bình?

Chiều nay chỉ có hai tiết nên Lâm Nguyệt Loan đến nhà họ Minh sớm hơn. Bà Minh cũng ở trong phòng minh nhật lãng, thấy cô đến bà cười và hỏi: “Loan Loan, A Lãng nói cháu đang đan khăn cho nó à?”.

Cô ngại ngùng đáp: “Vâng ạ, cháu muốn đan cho bạn ấy cái áo làm quà sinh nhật”.

“Đan được nhiều chưa, đưa bác xem nào”.

Lâm Nguyệt Loan lấy trong cặp ra tấm len mới được vài phân. Bà Minh nhìn sợi len chỗ thô chỗ nhỏ rồi thốt lên: “Ồ, len bây giờ đặc biệt thế”.

“Vâng, trong cửa hàng đó có nhiều loại len lắm ạ. Có một loại len mỗi đoạn nhuộm một màu, khi đan thành áo màu sắc sặc sỡ lắm ạ. Còn một loại nữa là len hình trân châu, có nhiều hạt len nhỏ màu vàng, khi đan thành áo sẽ có nhiều hạt màu vàng đẹp lắm ạ. Mấy chiếc áo đan bằng len đó treo ở cửa hàng, ai vào cũng khen”.

“Thế à, nhiều loại len đẹp và đặc biệt như thế à, cháu nói làm bác cũng muốn đi xem”.

Lâm Nguyệt Loan giật mình, chưa kịp đáp lại lời bà thì Minh Nhật Lãng đã nói: “Mẹ, chúng ta đi xem đi”.

“A Lãng, con cũng muốn đến cửa hàng len à?”.

“Cả ngày con ở trong căn phòng này buồn chết được nên chỉ muốn ra khỏi đây. Minh ra ngoài đi dạo đi mẹ”.

“Cũng được, chúng ta cùng đến cửa hàng len. Mẹ cũng muốn mua len đan áo cho con”.

“Mẹ, mẹ cũng biết đan ạ?”.

“Mẹ không biết nhưng mẹ có thể học vì con”.

“Mẹ, vậy mẹ đừng đan cho con, mẹ đan cho bố một chiếc đi”.

“Cái đứa này, việc gì cũng nghĩ cho bố. Được, mẹ sẽ đan cho bố con một chiếc nữa”.

Lâm Nguyệt Loan thấy hai mẹ con minh nhật lãng nói chuyện như sắp đi đến nơi, cô vội ngăn: “Hôm nay mình đừng đi, bây giờ đã hơn bốn giờ rồi, bên ngoài lạnh lắm”.

“Không sao, chúng ta ngồi xe đi, đi một vòng về là đến giờ cơm tối”. minh nhật lãng vui lắm, cậu ở trong phòng cả ngày rồi nên rất chán, có cơ hội ra ngoài thì không thể bỏ qua được.

Bà Minh dặn quản gia Vương chuẩn bị xe, bà về phòng thay đồ cái là đi ngay. Lâm Nguyệt Loan biết không thể ngăn cản được nên đành chấp nhận, cô mặc áo khoác cho minh nhật lãng, cẩn thận giúp cậu thò tay phải vào ống tay áo, miệng hỏi: “A Lãng, cậu thich mẹ cậu hơn hay bố cậu hơn?”.

Minh nhật lãng thoạt nghe thì sững lại rồi cười đáp: “Loan Loan, sao cậu hỏi như trẻ con ba tuổi thế?”.

Lâm Nguyệt Loan thấy mình hỏi đường đột quá vội chữa lại: “Tớ hỏi thế thôi, thật là, sao tớ lại hỏi câu hỏi ấu trĩ thế chứ!”.

“Bố mẹ tớ thích cả hai. Có điều, có nhiều chuyện tớ không muốn nói với mẹ nhưng chưa bao giờ giấu bố. Ví dụ như, chuyện lần trước gặp Lục Kiêu ấy, tớ chỉ nói với bố chứ không nói với mẹ”.

“Tại sao?”.

“Bởi vì, mẹ luôn coi tớ là trẻ con. Tớ mà có chuyện gì mẹ biết sẽ vô cùng lo lắng, sau đó sẽ dặn dò tớ không được làm thế này không được làm thế kia. Vì thế tớ không muốn mẹ biết. Bố tớ thì không thế, bố luôn cổ vũ và động viên tớ, chứ không như mẹ luôn ngạc nhiên thế này thế kia”.

“A Lãng, do mẹ cậu quan tâm cậu quá nên mới thế thôi. Bác ấy thực sự yêu cậu lắm.”.

“Tớ biết chứ, mẹ vô cùng yêu tớ, trước khi tớ bị bệnh bố mẹ tớ vốn đinh sinh thêm em bé nữa. Thế nhưng sau khi tớ bệnh rồi hai người không sinh thêm nữa. Mẹ nói mẹ muốn dùng toàn bộ tinh lực và tâm huyết để chăm sóc tớ”.

Lâm Nguyệt Loan nghe xong lặng người: “Hèn chi nhà cậu chỉ có cậu là con một. Hóa ra do mẹ cậu không muốn sinh thêm em nữa”.

“Mẹ nói chỉ cần một mình tớ, tớ là bảo bối độc nhất vô nhị của mẹ”.

Vậy bố cậu thì sao?

Câu hỏi ấy suýt nữa thì bật ra nhưng cô đã kiềm chế mà nuốt nó vào bụng. Trong lòng mơ hồ hiểu thêm một việc nhưng lại không dám suy đoán nữa.

Bà Minh đã thay xong quần áo, bà mặc một chiếc váy màu xám nhẹ nhàng và nữ tính: “A Lãng, Loan Loan, chúng ta đi thôi”.

Love 3:

Vừa bước vào cửa hàng len, Lâm Nguyệt Loan đã đưa mắt nhìn về phía bên trái khu dạy đan. Tạ Đàm đang ngồi đan trên chiếc ghế dài, chăm chú từng mũi đan chiếc áo cho cậu con trai sắp chào đời.

Lâm Nguyệt Loan nghĩ rồi vội vàng dẫn bà Minh đi ra phía gian hàng bán len: “Đi bên này đi bác, mấy kiểu len đặc biệt cháu nói đều ở bên này”.

Chị nhân viên đến giới thiệu cho bà Minh đặc điểm của những loại len ở đây. Các kiểu các loại len đủ màu sắc khiến bà Minh vô cùng thích thú, bà vừa chọn vừa hỏi con trai:

“A Lãng, con thấy thế nào?”.

“A Lãng, con có thích len này không?”.

A Lãng đáp: “Tùy mẹ, mẹ chọn là được rồi, con kiểu gì cũng được”.

Từ lúc bước vào quán Minh Nhật Lãng luôn đút cánh tay bó bột vào túi áo. Nhìn bên ngoài cậu đẹp vô cùng hoàn hảo, ngay cả mấy người khách và chị hướng dẫn trong cửa hàng cũng để ý nhìn cậu. Ánh mắt cậu chỉ nhìn lướt qua cửa hàng một lượt là thấy ngay màu len vàng sáng, cậu cầm đến hỏi Nguyệt Loan: “Đây là len mà cậu mua cho tớ phải không?”.

“Đúng rồi”.

“Tớ thích nhất kiểu len này”.

Ánh mắt cậu vô cùng dịu dàng, nụ cười càng dịu dàng hơn. Đáp lại nụ cười dịu dàng và ánh mắt âu yếm của cậu cô cũng cười tươi lộ rõ hai lúm đồng tiền xinh xinh.

Bà Minh chọn được mấy loại len rồi lại ngồi xem quyển kiểu đan mẫu trong cửa hàng. Bà lắc đầu: “Những kiểu này tuy đẹp nhưng nhiều hoa quá. Bác muốn chọn kiểu nào đó trang trọng một chút để đan cho bác trai, kiểu đơn giản nhưng đẹp mắt để đan cho đàn ông”.

“Vậy bác qua khu dạy đan xem đi ạ, bên đó có nhiều sách dạy những kiểu đan mới nhất của nước ngoài, có nhiều loại để bác chọn hơn”.

“A Lãng, đi đi, con tự chọn cho mình kiểu mà con thích rồi chọn cho bố con một kiểu nữa”. Bà Minh kéo tay Minh Nhật Lãng cùng chị hướng dẫn qua bên đó, Lâm Nguyệt Loan không tiện ngăn cản, tim đập loạn xạ chỉ sợ có chuyện xảy ra.

Bà Minh ngồi xuống chiếc ghế sofa đơn, Minh Nhật Lãng ngồi trên chiếc ghế sofa có tay vịn bên cạnh bà. Lúc hai người vừa ngồi xuống thì người phụ nữ họ Tạ cũng ngước lên nhìn, chỉ nhìn một cái nhưng đã khiến cô ấy sững lại, cảm giác kinh ngạc không ngờ tới.

Bà Minh gật đầu chào lại, cũng hơi ngạc nhiên nhưng lại cười như nhớ ra điều gì đó: “Cô… hình như là nhân viên ở phòng thư ký của công ty Minh Thị?”.

Lâm Nguyệt Loan hết nhìn bà Minh rồi lại quay sang nhìn cô Tạ, cảm giác vô cùng lo lắng và hồi hộp.

Cô Tạ lấy lại bình tĩnh rồi nói: “Đúng thế, trí nhớ bà Minh thật tốt. Ở công ty tôi chỉ mang trà cho bà hai lần thôi, vậy mà bà vẫn còn nhớ”.

Bà Minh dịu dàng cười: “Uống trà của cô thì đương nhiên phải nhớ cô chứ”. Nhìn thấy bụng bầu của cô Tạ bà Minh liền hỏi: “Cô kết hôn rồi à, sắp sinh em bé nữa, bây giờ chắc không làm ở Minh Thị nữa nhỉ?”.

Tạ Đàm đáp không mấy tự nhiên: “Vâng, tôi xin nghỉ việc lâu rồi”.

“Đây là áo đan cho em bé đấy à? Đáng yêu quá!”. Bà Minh nhìn chiếc áo đan dở trong tay cô ấy liền xuýt xoa, khen ngợi.

Minh Nhật Lãng cũng tò mò vươn người sang xem: “Cái áo bé thế này, vậy người mặc nó bé lắm nhỉ”.

Tạ Đàm nhìn về phía cậu và nói: “Đây chắc là cậu chủ nhỏ nhà họ Minh rồi, thật tuấn tú”.

Giọng nói của Tạ Đàm có phần khen ngợi cậu. Trước đây khi chưa từng gặp Minh Nhật Lãng, trong trí tưởng tượng của cô thì cậu là một thiếu niên ốm yếu, bệnh tật. Nhưng cậu thiếu niên đang ngồi trước mặt cô vô cùng tuấn tú, cậu mặc chiếc áo len cao cổ màu trắng sữa, bên ngoài là chiếc áo khoác màu xanh đen. Cảm giác tràn đầy sức sống như cỏ trên thảo nguyên, tự nhiên và mát mẻ. Ngoài gương mặt hơi xanh một chút, thân hình hơi gầy một chút, thì chẳng ai nhìn thấy cậu có bệnh cả.

Minh Nhật Lãng lại không thích người khác khen ngợi vẻ bề ngoài của mình như thế nên cậu chỉ lịch sự cúi chào rồi đứng dậy: “Mẹ, con vào trong xem chút đây. Mẹ đều chọn cho con với bố rồi mà chưa chọn gì cho mình cả, để con đi chọn giúp mẹ một kiểu”.

“Con ngoan, luôn biết nghĩ đến mẹ. Được, con đi chọn cho mẹ đi”.

Cậu kéo tay Lâm Nguyệt Loan đi luôn: “Đi đi, chúng ta cùng đi”.

Lâm Nguyệt Loan không yên tâm chút nào nhưng cũng đành đi theo cậu. Nhìn Tạ Đàm có vài phần đố kỵ với bà Minh nhưng chắc không dám để lộ điều gì trước mặt bà ấy đâu.

Cả hai vừa bước sang quầy hàng thì cửa lớn của hàng len bị đẩy vào. Một người đàn ông trung niên ăn mặc chỉnh tề đi vào, nhìn trái nhìn phải, thấy Tạ Đàm đang ngồi trên ghế sofa liền lại gần và nói: “Cô Tạ, xe của Tiểu Lưu bị hỏng nên không đến đón cô được, ông Minh bảo tôi đến…”.

Chưa nói hết câu thì người đàn ông kia khựng lại. Người ngồi đối diện ở ghế đơn bên kia cũng sững người, bà ngạc nhiên nói: “Bác Trần, là bác ư”.

Bác Trần là lái xe riêng của ông Minh, thấy bà Minh ở đó thì cả người cứng lại, đơ như khúc gỗ.

Bà Minh hết nhìn bác Trần rồi nhìn Tạ Đàm, mặt cô đã cúi gằm, bộ dạng như không dám nhìn bà Minh.

Như hiểu ra điều gì, sắc mặt bà Minh tái nhợt. Tim bà đập dữ dội, giống như chiếc máy bay đang trên không trung gặp sự cố rơi xuống đất vỡ tan thành trăm mảnh.

Ba người không ai nói gì cả, dường như đồng thời mất đi khả năng phản ứng. Cho đến khi Minh Nhật Lãng đi vào đưa cho bà Minh xem len: “Mẹ, mẹ thích loại này không?”.

Trong nháy mắt lấy lại thần thái, bà mỉm cười với con và đáp: “Cái này à, mẹ không thích lắm, con đi chọn loại khác đi”.

“Vâng”. Minh Nhật Lãng quay người đi mới phát hiện ra bác Trần lái xe của bố đang đứng cạnh ghế sofa.

“Ơ, sao bác Trần lại đến đây ạ?”.

Bác Trần chưa biết trả lời thế nào thì bà Minh đã nhanh trí tiếp lời: “Bố con nghe nói mẹ con mình ở cửa hàng len nên kêu bác Trần đến đón”.

“Chúng ta ngồi xe bác Hồng đến đây rồi, làm gì bố phải bảo bác Trần đến nữa?”.

“Mẹ cũng nói thế, đang định bảo bác Trần về”.

Đang nói chuyện thì Lâm Nguyệt Loan cũng đến. Cô cũng quen bác Trần, nhìn thấy sắc mặt của Tạ Đàm và bác Trần cô lập tức hiểu ngay mọi chuyện đã bị lộ. Thấy bà Minh không hề biểu hiện gì trước mặt Minh Nhật Lãng mà còn đang hối thúc cậu đi chỗ khác, không muốn cậu phát hiện ra chuyện này, Lâm Nguyệt Loan nhanh chóng nói: “A Lãng, tớ nhìn thấy một loại len đẹp lắm, cậu đi xem cùng tớ đi”.

Sau khi thấy bóng Lâm Nguyệt Loan và Minh Nhật Lãng khuất sau quầy hàng, bà Minh mới nghiêm mặt lại, không thèm nhìn ai mà chỉ nói: “Hai người mau chóng rời khỏi đây, người đi trước người đi sau, tuyệt đối không được để A Lãng thấy hai người”.

“Hinh Dật, em hãy nghe anh giải thích”.

Nửa đêm, ông Minh và bà Minh ngồi trong phòng ngủ, ông đang thành khẩn nói chuyện với vợ.

Từ khi rời khỏi cửa hàng len, sắc mặt bà vẫn bình thường, không chút thay đổi. Sau khi ông Minh về nhà bà vẫn giữ nụ cười tươi trước mặt chồng, con. Mọi thứ vẫn diễn ra như hàng ngày nó vẫn thế, Minh Nhật Lãng không hề phát hiện ra mẹ mình có điều gì khác thường so với những tối trước. Trong mắt Lâm Nguyệt Loan đã ẩn chứa nỗi buồn và lo lắng nhưng cũng giống vợ chồng bà Minh, cả ba người biết chuyện nhưng vẫn tỏ ra bình thường để che giấu Minh Nhật Lãng.

Sau khi ăn cơm tối ở nhà họ Minh, Lâm Nguyệt Loan chỉ ngồi lại một chút rồi xin phép về. Bà Minh vẫn tới phòng A Lãng ngồi cùng cậu như bình thường, khi nào cậu ngủ say mới về phòng.

Vừa ra khỏi phòng, mọi cố gắng suốt buổi tối dường như tan biến trong chốc lát. Hai chân bà nặng trĩu, có cảm giác không thể lê bước được nữa, bà dựa vào tường, bất động.

Lần thứ N ông Minh bước ra khỏi phòng ngủ để sang ngắm con, thấy vợ mình gương mặt xanh xao đứng dựa vào tường như vậy, ông vội lao tới đỡ vợ: “Hinh Dật, em làm sao thế?”.

Như có sức mạnh từ đâu tràn về, bà đẩy mạnh ông ra: “Đừng động vào tôi”.

Sau đó bà mau về phòng rồi đóng rầm cửa lại. Ông Minh vội vàng đẩy cửa vào, suýt nữa thì bị bà cho ở ngoài.

“Hinh Dật, em hãy nghe anh giải thích”.

“Được, anh nói đi”. Bà Minh nhìn thẳng vào chồng, ánh mắt sắc lạnh.

“Hinh Dật, không phải anh có ý giấu em nuôi bồ nhí bên ngoài. Anh và Tạ Đàm ở bên nhau không phải vì anh yêu cô ấy mà chỉ vì anh muốn có một đứa con khỏe mạnh. Quan hệ của anh và cô ấy chỉ ở mức thế, đứa trẻ sinh ra xong cô ấy sẽ lập tức đi Pháp ngay”.

“Anh nói cái gì? Anh và cô ta ở bên nhau chỉ vì anh muốn có một đứa con khỏe mạnh? Là như thế sao?”.

“Đúng thế, Hinh Dật, anh không bao giờ phản bội em vì người phụ nữ khác, em mãi mãi là người phụ nữ anh yêu nhất”.

Bà Minh đột nhiên run rẩy, cảm giác không thể không chế được bản thân nữa, bà run run: “Minh Hạo Thiên, anh có biết không? Tôi thà chấp nhận anh ở bên người phụ nữ khác vì anh yêu người ta còn hơn, vì như thế có nghĩa là anh không vừa ý với tôi. Nhưng anh lại vì một đứa con khỏe mạnh nên mới ở bên cô ta, có nghĩa là anh không hài lòng về A Lãng, tôi thà để anh làm tổn thương bản thân còn hơn để anh làm tổn thương A Lãng, bởi vì tôi là một người mẹ!”.

“Hinh Dật, không phải anh không hài lòng về A Lãng. Anh yêu con như em, con cũng là cốt nhục của anh. Điều anh nuối tiếc đó là con không đủ khỏe mạnh, vì thế anh mới muốn có một đứa con nữa, nhưng em lại không muốn sinh…”.

“Vì thế anh mới tìm người phụ nữ khác sinh cho anh”.

“Không phải như thế, nếu anh muốn tìm người sinh hộ thì anh đã tìm từ sớm rồi chứ đâu phải để đến bây giờ. Anh và Tạ Đàm… do một lần vô tình mới có đứa bé này, đến khi anh biết chuyện thì cô ấy đã có thai hơn ba tháng rồi. Phá thai quá nguy hiểm nên anh không muốn giết đi sinh linh đó. Vì thế, Hinh Dật, anh mong em hãy hiểu cho anh, được không?”.

“Không, Minh Hạo Thiên, tôi không thể hiểu cho anh được. Anh đột ngột mang tới cho tôi sự đả kích này, tạm thời tôi không thể chấp nhận được, làm sao còn có thể hiểu được chứ?”.

“Anh biết em vô cùng khó chịu nên anh mới giấu em”.

“Nếu như tôi không phát hiện ra thì anh sẽ giấu tôi đến bao giờ? Cả đời sao?”.

“Hinh Dật, anh vốn định đợi đứa bé đó đầy năm rồi đưa nó về nhà họ Minh dưới danh nghĩa con nuôi. Đợi em thích nó rồi anh mới nói cho em biết sự thật, như thế em sẽ dễ chịu hơn một chút”.

“Minh Hạo Thiên, anh thực sự muốn có một đứa con nữa sao?”.

Ông Minh thở dài: “Hồi trước khi em nói không muốn sinh nữa, chỉ muốn một lòng một dạ chăm A Lãng, anh đã phản đối rồi. Nhưng em không hề nghe ý kiến của anh, ngược lại còn thuyết phục anh nữa”.

“Đến giờ này phút này tôi mới biết, tôi không hề thuyết phục được trái tim anh, còn anh thì luôn canh cánh không yên vì chuyện này. Vì thế Tạ Đàm có thai một cái là anh chăm sóc cô ta ngay”.

“Hinh Dật, thực sự A Lãng thêm một đứa em trai cũng đâu có sao, chúng ta làm cha làm mẹ cũng đâu có thể chăm A Lãng cả đời này được, có thêm một đứa em để dựa dẫm, chăm sóc nhau sau này, lẽ nào không tốt sao?”.

“Thêm một đứa em trai? Hóa ra cô ta mang thai con trai”. Bà Minh cười vô cùng thảm thương: “Nếu như có một đứa con trai khỏe mạnh được ra đời, anh vô cùng hài lòng và mãn nguyện, trong lòng anh còn chỗ của A Lãng sao?”.

“Còn, sao lại không còn chứ! A Lãng luôn là con của anh, mãi mãi là đứa con trai anh yêu quý nhất, Hinh Dật, điều này em không được nghi ngờ anh”.

“Tôi không nên nghi ngờ anh sao? Trước mặt tôi và con anh đóng vai một người chồng, người cha tuyệt vời, ai biết được bên ngoài anh còn có vợ và con khác. Anh còn gì khiến tôi tin tưởng anh nữa sao?”.

Ông Minh buồn bã nói: “Hinh Dật…”.

“Tôi không muốn nói nữa, mệt mỏi quá rồi, tôi muốn đi tắm và nghỉ ngơi”.

Bà đi vào phòng tắm bỏ mặc ông Minh ngồi đó. Ông ngồi đó một mình, cảm xúc trong lòng vô cùng hỗn độn, để giấu vợ mình, ông đã giấu Tạ Đàm vô cùng kỹ. Không bao giờ cùng cô ấy xuất hiện ở một nơi, xe và lái xe đều là xe mới, người mới. Cô ấy cũng an phận thủ thường, ngoài ở nhà ra, thời gian rỗi cũng chỉ đến cửa hàng len ngồi đan. Ai biết được vợ ông hứng chí lên lại đến đó, lại đúng hôm xe của Tiểu Lưu bị hỏng, không kịp điều xe khác tới nên ông mới để bác Trần – người thân cận duy nhất bên cạnh mình biết rõ mọi chuyện đến đón cô ấy, ai ngờ mọi chuyện lại trùng hợp thế…

Một tiếng thở dài vang lên não nề, trong đầu ông Minh đột nhiên hiện lên câu nói: “Nếu muốn người khác không biết, trừ phi mình không làm”.

Lâm Nguyệt Loan đang ngồi ở nhà đan len, tinh thần không tập trung chút nào, chốc chốc lại quên mũi, đan được vài hàng cô chán quá không đan nữa, bèn đến bên điện thoại.

“A Lãng, cậu ngủ chưa?”.

“Mới ngủ”.

“Tớ làm cậu thức à?”.

“Không, thực ra tớ không muốn ngủ. Nhưng tớ không ngủ thì mẹ không về phòng, cậu biết đấy, mẹ luôn coi tớ là trẻ con mà. Vì thế tớ giả vờ ngủ để mẹ về phòng”.

Lâm Nguyệt Loan thở phào, cô chỉ sợ tối nay nhà họ Minh có chuyện gì xảy ra. “Vậy bây giờ cậu dậy rồi à? Cẩn thận không lạnh đó”.

“Tớ có dậy đâu, tớ đang trốn trong chăn… nhớ cậu”.

Hai chữ cuối cùng nhẹ đến mức không thể nghe được nhưng Lâm Nguyệt Loan lại nghe rất rõ ràng. Tuy chỉ là lời nói qua điện thoại, nửa đêm chẳng có ai nghe nhưng hai má cô đã đỏ ửng từ lúc nào. Cô nắm chặt điện thoại không nói lời nào, Minh Nhật Lãng cũng im lặng, trong không gian tĩnh mịch chỉ có tiếng thở đều đều của hai người ở hai đầu điện thoại.

Lát sau Minh Nhật Lãng mới khẽ khàng: “Loan Loan này, từ cửa sổ của tớ có thể nhìn thấy ánh trăng trên trời cao đó. Hôm nay có trăng non, một mảnh cong cong, giống như tên của cậu. Tớ nhìn thấy ánh trăng non lại nhớ đến một lời bài hát đọc được ngày trước, tớ đọc cho cậu nghe được không?”.

Bất giác Lâm Nguyệt Loan cũng hướng mắt ra ngoài cửa sổ, ánh trăng vàng cong cong treo trên trời cao.

“Ừ”.

“Khi yêu cô ấy như yêu ánh trăng non, khi thích cô ấy giống như ánh trăng vui trên đầu ngọn cây mai, khi nhớ cô ấy sẽ hát mấy bài trăng Tây Giang, khi chờ cô ấy giống như chờ ánh trăng cong cong…”.

Giọng Minh Nhật Lãng tinh khiết như nước, mang lẫn hương vị tình yêu đầu tiên của thời niên thiếu, trong sáng, dịu dàng, như bay đến từ trong điện thoại, màu đêm, màu trăng đột nhiên lại đẹp kỳ diệu đến thế.

Lâm Nguyệt Loan như bị thôi miên bởi giọng đọc của Minh Nhật Lãng, cô cứ ôm chặt ống nghe mà không lên tiếng, dường như chìm đắm trong âm thanh còn vang vọng lại, mãi sau cô mới lên tiếng: “Chưa đọc hết đúng không?”.

“Mấy câu sau không hay lắm, không có ý nghĩa, tớ thích bốn câu này thôi. Cậu thích không?”.

“Thích, thích lắm”. Từng lời đều xuất phát từ tận đáy lòng.

Trên trời cao có ánh trăng cong cong như lưỡi liềm, giống như mắt cười, bên cửa sổ có hai cô cậu thiếu niên ôm điện thoại thì thầm cũng cười tươi như ánh trăng.

Love 4:

Sáng nay Lâm Nguyệt Loan nhận được một bức điện tín, là thư của mẹ.

Cô vốn không định bóc thư, nếu như mẹ đã quyết tâm bỏ lại cô rồi thì cô cũng không muốn có bất cứ quan hệ hay liên lạc gì với bà nữa. Nhiều lần bà Điền Tuệ Văn bị con cúp máy và không nghe điện thoại rồi nên chắc cũng đoán được con gái vô cùng giận mình. Trong bức điện tín chỉ có vài chữ: “Loan Loan, mẹ quyết định mang con đi theo”.

Câu nói này làm Lâm Nguyệt Loan sững lại đó một hồi.

Tiêu Tinh Dã thấy cô nhận được thư rồi lại ngồi thất thần như thế, bèn nhìn từ phía sau và đọc được hàng chữ đó,

“Lâm Nguyệt Loan, có phải mẹ cậu thay đổi ý định rồi không, mau mở ra đi”.

Đọc xong bức thư gương mặt cô ngạc nhiên, buồn bã rồi trở nên mơ hồ.

“Sao thế, mẹ cậu nói gì trong thư?”.

“Cuối cùng mẹ tớ cũng đã nói với chồng rằng có một đứa con riêng là tớ, bác ấy cũng đã hiểu và đồng ý, quyết định đưa tớ cùng sang Canada. Sau khi thi học kỳ xong mẹ sẽ đón tớ sang thành phố B và làm thủ tục sang Canada”.

Giọng cô vô cùng bình thản giống như đang kể lại câu chuyện của người khác.

Tiêu Tinh Dã thấy trái tim mình chững lại, cậu ấp úng: “Vậy… thi học kỳ xong cậu đi ngay à?”.

Lâm Nguyệt Loan không nói gì, cô cúi đầu xuống, cảm xúc trong lòng vô cùng hỗn độn. Mẹ cô quyết bỏ cô để sang Canada, cô đã bi thương lắm rồi. Bây giờ mẹ quyết định mang cô đi theo, cô cũng không vui vẻ gì. Phải rời xa thành phố A, cô vô cùng quyến luyến. Ở nơi đây cô có bạn bè, có bạn học, có người cha kính yêu của cô, mặc dù ông mãi mãi ngủ giấc ngàn thu dưới mộ, nhưng ngôi mộ ấy mãi mãi ở lại thành phố này. Ở đây có tình yêu mới chớm nở của cô, có người con trai mà cô yêu quý, bây giờ đang rất cần cô.

Tiêu Tinh Dã đáp: “Đi cùng mẹ cậu sang Canada cũng là việc tốt, có bác ấy chăm sóc cậu vẫn hơn một mình cậu sống ở đây. Nhưng… bây giờ cậu mà đi, tay Minh Nhật Lãng thì chưa khỏi, bố cậu ấy lại như thế, cậu có yên tâm không?”.

Theo bản năng cậu cũng muốn giữ cô lại. Đột nhiên phải rời xa như thế, cậu chẳng hề chuẩn bị tâm lý. Chỉ biết giữ lại, được ngày nào hay ngày ấy.

Lâm Nguyệt Loan lắc đầu: “Cậu nói đúng, bây giờ mà đi tớ không yên tâm chút nào. Tớ phải nghĩ kỹ mới được, tối tớ sẽ gọi điện cho mẹ”.

“Loan Loan, mẹ cháu muốn đưa cháu qua Canada sao?”.

Lâm Nguyệt Loan vừa bước vào nhà họ Minh, bà Minh đã vội vàng hỏi cô như thế, nghe xong cô giật cả mình hỏi lại: “Sao bác biết ạ?”.

Bà Minh đáp: “Hôm nay mẹ cháu gọi điện cho bác. Bà ấy nói càng gần lúc đi càng không yên tâm về cháu, không thể nào để cháu ở đây mà đi được, vì thế đã nói thẳng với cha dượng cháu rồi. Hai vợ chồng bàn bạc xong đã quyết định đưa cháu đi cùng. Bà ấy còn cảm ơn bác đã chăm sóc cháu trong thời gian qua, còn nhờ bác khuyên cháu không nên giận bà ấy nữa. Loan Loan, cháu có muốn đi Canada với mẹ cháu không?”.

Lâm Nguyệt Loan hơi bất ngờ khi mẹ mình lại nói chuyện này với bác Minh. Câu hỏi cuối cùng khiến Lâm Nguyệt Loan bất giác quay sang nhìn Minh Nhật Lãng, cậu cũng đang nhìn cô. Đôi mắt xanh biếc như bầu trời ấy đang lo lắng nhìn cô.

Bây giờ cô không có quyết định nào khác, cô cứng cỏi đáp: “Cháu… cháu không muốn đi”.

Như trút được gánh nặng trong lòng, Minh Nhật Lãng cười tươi, trong nụ cười ấy như có hàng vạn ngọn lửa hạnh phúc đang cháy.

“Loan Loan, cậu ở lại đây mẹ tớ sẽ chăm sóc cậu thật tốt, phải không mẹ?”.

Bà Minh nhìn hai đứa trẻ ngồi trước mặt mình rồi cười, nhưng lại đáp: “A Lãng, mẹ nghĩ Loan Loan đi cùng mẹ bạn ấy vẫn tốt hơn. Đó là mẹ ruột của Loan Loan, cho dù mẹ chăm sóc có tốt đến mấy cũng không thể bằng mẹ ruột được”.

Minh Nhật Lãng thốt lên: “Mẹ, mẹ muốn Loan Loan đi Canada, thế sau này con làm sao gặp bạn ấy được?”.

Trong lúc vội vàng A Lãng vội thốt lên những lo lắng từ đáy lòng mình.

Bà Minh kéo hai đứa lên ngồi cạnh mình rồi nói: “A Lãng, chúng ta cũng có thể đi Canada mà. Loan Loan theo mẹ sang bên đó, mẹ cũng đưa con sang đó. Mẹ có hộ chiếu Canada từ lâu rồi, xin cho con sang đó vô cùng dễ dàng mà”.

Minh Nhật Lãng và Lâm Nguyệt Loan nghe xong cùng sáng mắt lên. Cách này thật hay. Lâm Nguyệt Loan vẫn có thể đi cùng mẹ mà cũng không cần phải chia xa với Minh Nhật Lãng. Cô đưa mắt nhìn bà Minh, cô hiểu đằng sau những kế hoạch ấy còn có ý nghĩa sâu xa hơn nữa.

Minh Nhật Lãng vui vẻ xong lại xịu mặt xuống: “Mẹ, chúng ta đi Canada rồi, còn bố con thì sao? Để bố ở lại đây một mình sao? Bố còn phải quản lý công ty, làm sao đi cùng chúng ta được”.

“Chúng ta đi Canada trước, bố con tạm thời ở lại đây giải quyết công việc. Xem tình hình thế nào, nếu có thể chuyển được tài sản sang Canada thì chuyển, hoặc là đợi con và Loan Loan tốt nghiệp đại học rồi chúng ta về nước. Như thế là được rồi”.

“Một mình bố ở đây sẽ cô đơn lắm, bố sẽ nhớ chúng ta lắm”.

“Không đâu, bố con bận như thế cơ mà, từ sáng đến tối bận việc công ty rồi. Nếu như bố con nhớ chúng ta thì có thể đáp máy bay sang thăm. Bây giờ hàng không tiện lắm”.

“Mẹ ơi, đợi tối bố về mẹ bàn lại với bố nhé!”.

Buổi tối nghe vợ nói về kế hoạch đưa con sang Canada, ông Minh bất ngờ quá đánh rơi cả đũa xuống mặt bàn.

“Bố, có phải bố bất ngờ lắm không?”. Minh Nhật Lãng thấy phản ứng của bố quá mức bất ngờ.

“Đúng thế, A Lãng, sao con lại muốn sang Canada học đại học thế?”. Ông Minh quay sang hỏi con chứ không hỏi vợ.

Minh Nhật Lãng không đáp, bà Minh bình tĩnh nói: “Canada là một quốc gia tốt, con muốn đi xem thế nào, em ở trong nước cũng chán nên cùng con đi ra thế giới bên ngoài thăm thú”.

Ông Minh liếc nhìn vợ, trong lòng vô cùng bất mãn nhưng vẫn nén nhịn mà cười: “Canada đúng thực là một quốc gia tốt, nổi tiếng về lá phong. Nhưng, A Lãng này, con đi với mẹ bỏ lại bố một mình cô đơn ở đây sao?”.

“Bố, mẹ nói nếu bố nhớ hai mẹ con thì có thể đáp máy bay sang thăm”.

“Nói như thế, nghĩa là nhất định sẽ đi?”.

“Bố, nghỉ hè con nhất định sẽ về thăm bố”.

Ông Minh thở dài bất lực. Đột nhiên thấy Lâm Nguyệt Loan ngồi ăn cơm mà không nói gì cả, như vớ được cứu tinh, ông nói: “A Lãng, con đi Canada rồi, sau này không có Lâm Nguyệt Loan ôn bài cùng con rồi”.

Minh Nhật Lãng vui vẻ nhìn Lâm Nguyệt Loan rồi nói: “Bố ạ, Lâm Nguyệt Loan sẽ cùng mẹ bạn ấy sang Canada, chúng con sẽ cùng học ở Vancouver. Mẹ đã tìm trường cho chúng con ở trên mạng rồi”.

Hóa ra là như thế, ông Minh không biết nói gì hơn. Nếu như không phải Lâm Nguyệt Loan đi, thì con trai ông sẽ không bao giờ rời khỏi thành phố A này.

Đêm, trong phòng ngủ vợ chồng ông Minh.

“Hinh Dật, em dẫn A Lãng sang Canada để tránh anh sao?”.

Ông Minh đã hỏi thẳng như thế thì bà Minh cũng không ngại mà nói thẳng: “Không chỉ muốn tránh xa anh, mà tôi còn đang chuẩn bị thủ tục ly hôn với anh”.

Ông Minh sững người: “Ly hôn? Hinh Dật, em không thể làm thế được”.

“Tôi chỉ có thể làm thế mà thôi. Tôi không thể chịu ấm ức để anh mang đứa bé đó vào nhà họ Minh. Thậm chí tôi không thể chấp nhận được sự tồn tại của nó, bởi vì sự tồn tại của nó sẽ làm tổn thương con trai tôi”.

“Hinh Dật, anh không hề muốn làm tổn thương A Lãng. Em biết anh cũng rất yêu con mà”.

“Có thể anh không muốn làm tổn thương con nhưng những gì anh đang làm đã làm tổn thương nó. Minh Hạo Thiên, nếu như con biết anh nuôi bồ nhí ở ngoài chỉ vì anh muốn có một đứa con khỏe mạnh, thử hỏi con có chịu được không?”.

Ông Minh cứng họng, sau đó miễn cưỡng đáp: “Chúng ta có thể giấu con”.

“Anh không thể che giấu nó cả đời được, giống như không thể che giấu tôi. Giấy không bọc được lửa, tôi chỉ muốn trước khi lửa cháy đến thân mình đưa con rời khỏi nơi đây. Tôi và con đi Canada anh có thể yên tâm thoải mái mà vui vẻ bên Tạ Đàm và đứa con trai khỏe mạnh của anh”.

“Hinh Dật, anh thêm một đứa con sẽ không ảnh hưởng đến tình cảm của anh dành cho A Lãng. Em nhất định phải làm thế sao? Có phải em nhất định muốn anh phải bỏ đứa bé đi? Thế nhưng nó sắp ra đời rồi, chuyện đến hôm nay rồi anh không có sự lựa chọn nào khác”.

Bà Minh nhún vai, gương mặt lạnh băng: “Anh không lựa chọn được nữa, nhưng tôi thì có. Anh có thêm một đứa con nữa, tôi chỉ có một mình A Lãng là con, vì thế tôi không như anh tay trái tay phải đều có máu mủ, tôi chỉ cần bảo vệ con tôi, không để nó gặp bất cứ tổn thương nào. Thế nên tôi đã quyết định thay anh rồi, anh cứ ở với mẹ con Tạ Đàm đi, còn tôi và A Lãng… sẽ ra đi”.

“Thế nhưng chuyện ly hôn, em sẽ nói sao với A Lãng?”.

“Chuyện này đợi khi nào đến Canada tôi sẽ sắp xếp. Nếu không ổn thì cùng lắm ba, năm năm sau sẽ nói cho con. Đến lúc đó tình cảm của nó với anh cũng nhạt rồi, sẽ dễ dàng hơn một chút. Không như bây giờ, hai bố con đang thân nhau như thế. Chuyện gì nó cũng nói với anh, thậm chí còn không nói với tôi”. Nói đến câu cuối, giọng bà Minh nấc nghẹn: “Minh Hạo Thiên, sao anh nỡ tâm làm tổn thương con?”.

Tối hôm đó bà Minh không ngủ được nên sang phòng xem con ngủ đã đắp chăn ấm chưa. Vô tình nghe được cuộc nói chuyện giữa hai bố con. Vừa nghe vừa cảm thấy vui mà cũng thấy chua xót. Chua xót vì con trai không nói với mình mà chỉ muốn giấu mình. Vui vì tình cảm giữa hai bố con gắn bó. Tuy ban đầu chồng bà không muốn sinh một mình A Lãng, nhưng bây giờ thấy hai bố con như thế bà thực sự rất mừng.

Ai biết được, ông yêu con như thế, nhưng trong lòng vẫn thấy nuối tiếc, dẫn tới việc che giấu bà nuôi bồ nhí mang thai ở bên ngoài. Ông Minh càng nghe càng giật mình: “Hinh Dật, chuyện gì em cũng tính toán cả rồi, em thực sự muốn ly hôn với anh sao, không, không, anh tuyệt đối không đồng ý”.

“Anh không đồng ý cũng chẳng sao, chúng tôi sẽ đến Canada trước, việc ly hôn làm sau. Đến lúc đó luật sư của tôi sẽ làm việc với anh”.

“Hinh Dật, tình cảm vợ chồng bao năm nay…”.

Bà Minh ngắt lời: “Chính vì tình cảm vợ chồng bao nhiêu năm nay nên tôi mới không thể chịu được sự phản bội của anh”.

Ông Minh cúi mặt vò đầu bứt tóc, chuyện đã đến nước này không như ông đã dự tính. Đối mặt với thái độ kiên quyết, không xoay chuyển của vợ, ông cảm thấy bất lực.

Lâm Nguyệt Loan đã thi xong môn cuối cùng. Cô không về ngay mà đi vòng quanh sân trường một vòng. Bà Minh nói, nếu việc xin visa thuận lợi thì cuối tháng sau họ sẽ rời khỏi thành phố A đi Canada. Trường trung học phổ thông Thần Quang sắp trở thành một nơi đã qua trong cuộc sống của cô rồi.

Tiêu Tinh Dã đứng trên gác nhìn thấy cô như thế, cậu hiểu sắp phải chia tay. Ngẫm nghĩ một lúc cậu liền chạy xuống tìm cô.

“Có phải đã quyết định đi rồi không?”.

Lâm Nguyệt Loan gật đầu: “Ừ”.

“Vậy Minh Nhật Lãng… cậu ấy có biết không?”.

Do dự, cuối cùng cô vẫn kể cho Tiêu Tinh Dã nghe: “Mẹ cậu ấy cũng sẽ dẫn cậu ấy qua đó”.

Tiêu Tinh Dã ngạc nhiên mở to mắt: “Hai cậu cùng qua đó?”.

“Ừ”.

Không biết cảm xúc của mình lúc ấy như thế nào, Tiêu Tinh Dã chỉ biết đứng sững lại đó. Hai cánh tay đút trong túi quần đã nắm lại từ khi nào, đầu ngón tay hằn sâu vào lòng bàn tay.

“Tiêu Tinh Dã…”.

Giọng nói nhẹ nhàng của Lâm Nguyệt Loan khiến cậu thức tỉnh: “Hai cậu cùng đi cũng tốt, cả hai có thể chăm sóc lẫn nhau. Tớ có việc phải đi đây, hôm nào đi thì bảo để tớ ra tiễn”.

Vội vã quay người, Tiêu Tinh Dã lao đi như tên bắn.

Lâm Nguyệt Loan nhìn theo bóng cậu, ánh mắt buồn sâu thẳm. Biết cô đi thế này chắc cậu buồn lắm, cả hai trước giờ luôn chăm sóc nhau như người thân trong nhà, cô đi, cậu chỉ còn lại một mình.

“Em Lâm, em nói gì với Tiêu Tinh Dã thế, cậu ấy đột ngột chạy như con thỏ bị trúng đạn vậy?”.

Lâm Nguyệt Loan quay lại nhìn, không biết Nguyên Thần Dạ đã đến bên cô từ khi nào.

“Ơ, hôm nay anh cũng đến trường à?”.

“Sao anh không đến cơ chứ, kỳ thi nào anh cũng có mặt”.

“Nguyên Thần Dạ này, gặp anh ở đây em cũng chào tạm biệt luôn. Học kỳ sau em không học ở Thần Quang nữa rồi, em sẽ cùng mẹ di cư sang Canada”.

Nguyên Thần Dạ ngạc nhiên: “Em di cư à, sao trước giờ không nghe em nói đến?”.

“Nói chung cũng khá đột ngột, mấy hôm trước em cũng mới biết mẹ em sắp xếp thế”.

“Ban nãy em cũng nói chuyện này với Tiêu Tinh Dã hả, hèn gì cậu ấy chạy như ma đuổi thế. Em Lâm, em đi thế này ít nhất làm bị thương hai trái tim rồi đó. Tiêu Tinh Dã đã như thế, không biết Minh Nhật Lãng mà biết sẽ thế nào? Ngay cả anh bây giờ tim cũng đang đau đây”. Nguyên Thần Dạ ôm ngực làm bộ dạng trái tim đau đớn.

Lâm Nguyệt Loan cười: “Anh thôi đi”.

“Nói thật đi, chuyện này Minh Nhật Lãng biết không?”.

“Biết, cậu ấy cũng cùng với bác Minh đi Canada”.

Nguyên Thần Dạ sững lại rồi cười trêu cô: “Hóa ra hai người cùng đi với nhau, vậy là anh và Tiêu Tinh Dã bị em bỏ rơi rồi”.

Lâm Nguyệt Loan đỏ mặt đưa chân đá cậu một cái: “Anh nói linh tinh cái gì thế?”.

“Được rồi, không nói đùa nữa. ”Nguyên Thần Dạ không cười nữa mà nghiêm mặt nói: “Có phải bà Minh biết rồi không? Nếu không thì sao lại muốn đưa Minh Nhật Lãng đi Canada chứ”.

“Ừ, bác Minh biết chuyện rồi”. Lâm Nguyệt Loan kể sơ qua chuyện ở cửa hàng len, rồi đáp: “Trước mặt Minh Nhật Lãng bác ấy không hề để lộ gì cả”.

“Tốt nhất là không nên để Minh Nhật Lãng biết, cậu ấy… sống nghiêm túc quá! Không tùy tiện như anh, mọi thứ đều chẳng coi là gì”.

Lâm Nguyệt Loan nhìn Nguyên Thần Dạ rồi nghiêm túc nói: “Anh thực sự coi mọi thứ không ra gì sao?”.

“Đương nhiên, mọi thứ không ra gì, chẳng quan tâm thứ gì cả. Không quan tâm thứ gì thì sẽ không vướng bận trong lòng. Mọi thứ trước giờ đều như gió thổi qua tai, có thế anh mới sống tiêu diêu tự tại thế này được chứ, em hiểu không?”. Nguyên Thần Dạ cười, nụ cười không chút vướng bận.

“Em hiểu ý anh. Chẳng bỏ ra thứ gì và cũng chẳng mất đi thứ gì. Chẳng hy vọng gì nên cũng sẽ không thất vọng. Nguyên Thần Dạ này, anh thực sự đứng bên ngoài thế giới này và nhìn nó với ánh mắt lạnh lùng sao?”.

Nguyên Thần Dạ im lặng, cậu nhìn Lâm Nguyệt Loan một lúc, rồi đưa tay lên thân mật xoa đầu cô như anh trai đối với em gái: “Em Lâm, em đi rồi, anh sẽ nhớ em lắm”.

Bởi vì, em là người đầu tiên hiểu anh như thế. Nhưng câu này cậu không nói ra.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...