- Sao vẫn còn nhập vai thế em?
Không biết là đang nói cho ai nghe, rồi anh cười với Giang Thừa Dự:
- Thật ngại quá, trước hôn lễ lại đến làm phiền tổng giám đốc Giang. Chủ yếu là vì hai ngày nữa em gái tôi sẽ tham dự một buổi thử vai của đài truyền hình XX, nên hôm nay đến diễn thử xem có nhập vai tốt không. Con gái bây giờ, lúc nào cũng lo lắng mình sẽ không làm được, mà đạo diễn yêu cầu rất nghiêm khắc, tôi tin rằng tổng giám đốc Giang có thể lý giải được điều này.
Giang Thừa Dự xoa nhanh môi, đôi mắt anh nhìn chằm chằm vào Kỷ Thành Minh, rồi anh mới rơi xuống đôi tay Kỷ Thành Minh đang ôm lấy Kỷ Niệm Hi.
Kỷ Thành Minh ôm Kỷ Niệm Hi trong lòng đỡ cô ra ngoài, tay anh lau lau khóe mắt đẫm lệ của cô:
- Anh đã khuyên em từ trước rồi, đừng đến quấy rầy tổng giám đốc Giang mà em không chịu nghe.
Cô mân mê môi, theo sát bên cạnh Kỷ Thành Minh.
Kỷ Thành Minh nhìn những giọt nước mắt trong lòng bàn tay mình, anh nắm lấy cánh tay của cô, lại nhìn về phía Giang Thừa Dự:
- Tổng giám đốc Giang bận trăm công nghìn việc, chúng tôi không tiếp tục quấy rầy nữa. Em gái tôi đã mang đến phiền toái cho anh, tôi thành thật xin lỗi. Niệm Hi, sau này em không được nóng vội như thế nghe chưa.
Bàn tay Giang Thừa Dự nắm chặt lấy thành chiếc ghế dựa màu đen, anh khép nhẹ mắt:
- Không tiễn.
Kỷ Thành Minh giữ chặt lấy cô, đi thẳng ra khỏi văn phòng. Cả người cô mềm nhũn, không chút sức lực, cứ thế để anh kéo đi.
Họ bước vào thang máy, tiếng khóc nức nở nho nhỏ của cô vẫn quanh quẩn bên tai anh.
Anh liếc nhìn cô, định nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn kìm nén lại, anh chỉ bình tĩnh nhìn chăm chú về phía cô. Họ vẫn chưa ấn nút đóng cửa thang máy, nhưng anh cũng không nhắc nhở cô.
Bước ra khỏi thang máy, anh thả tay ra:
- Muốn khóc thì hãy khóc đi.
Sắc mặt cô rất trắng, chân vẫn không ngừng run rẩy.
Giờ phút này, anh cảm thấy hơi vô thố, rốt cuộc trong lòng người con gái này tình yêu chiếm vị trí quan trọng đến thế nào mới có thể khiến cô ấy mất khả năng khống chế đến thế?
Anh đi theo sau cô, ra đến ngoài đại sảnh.
Cuối cùng cô không còn có thể đi đứng một cách bình thường nữa, cô ngổi xổm sụp xuống, mái tóc đen buông xõa. Anh cũng đi đến, ngồi xổm xuống bên cạnh cô. Tiếng mưa vẫn rơi ầm ầm không ngớt, che dấu tiếng lòng cô đang không ngừng vang lên. Thế nhưng bờ vai cô vẫn không ngưng rung rung.
Anh vỗ vỗ vai cô.
Cô lại đột ngột ngẩng đầu lên, nhìn anh.
Đôi mắt anh đầy bình tĩnh, xuyên thẳng vào lòng cô. Sao bây giờ anh còn giả vờ tử tế làm gì nữa, cô vẫn tưởng anh dành tặng cho cô một nụ cười mỉa đầy trào phúng nữa cơ. Đáng nhẽ bây giờ anh đang phải lớn tiếng chê cười tại sao cô lại ngu ngốc đến thế, cười nhạo cô không biết tự lượng sức. Sao bây giờ anh lại giả vờ quan tâm đến cô làm gì nữa.
Cô đẩy anh ra, đứng dậy, lao thẳng vào màn mưa.
Cuối cùng cô đã có thể làm một việc mà không cần e ngại bất cứ điều gì, cô không cần quan tâm đến bất cứ điều gì khác, cô không cần để ý đến bất kỳ cái gì hết. Mưa và nước mắt cô hòa lẫn vào nhau, dù sao cũng chẳng còn ai quan tâm đến cô, dù sao cũng chẳng có ai để ý đến cô, dù sao trên đời này cô cũng chỉ còn lại mình cô. Còn có gì để sợ nữa? Còn muốn bận tâm đến cái gì nữa? Cuộc đời cô, vì sao lại trở nên vô cùng thê thảm đến thế này?
Cô đã thực sự cố gắng sống thật tốt, cô thật sự đã muốn vậy, vì sao vẫn không thể được?
Mưa ào ào rơi xuống mặt cô.
Kỷ Thành Minh đứng bên cạnh nhìn cô điên cuồng.
Tóc cô rối tung, quần áo cô dán chặt vào người, cô chỉ ngửa đầu lên nhìn trời.
Mưa càng lúc càng to hơn, rơi lả tả trên mặt đất.
Trong bóng đêm thăm thẳm, giữa làn mưa tầm tã, cô vẫn đứng đấy, bóng dáng cô vô cùng cô độc, hình ảnh ấy giống như một nỗi ám ảnh.
Đột nhiên, giữa bầu trời hiện lên một tiếng sét, chiếu sáng khuôn mặt đã chỉ toàn màu trắng của cô, một tiếng sét vang lên trong chớp mắt.
Chưa kịp để tiếng sấm ầm ầm ập tới, anh không tự chủ mà lao về phía cô, đôi tay anh ôm lấy bờ vai cô, anh không nói một lời. Ngay sau tiếng sấm ấy, tay anh vén những sợi tóc ướt đẫm đang dán chặt lấy gương mặt cô, không chút do dự hôn lên môi cô.
Cô choáng váng đứng nguyên tại chỗ, để anh tùy ý cướp đi đôi môi mình.
Mãi đến khi đầu lưỡi cô tiếp nhận những cảm xúc kỳ diệu ấy, đầu óc cô trong nháy mắt hồi phục và tự hỏi, cô lập tức đưa tay chống trước ngực anh. Anh lại hung hăng ôm lấy cô, môi anh vẫn tùy ý làm bậy.
Còn tay cô, vẫn đỡ trên ngực anh, còn anh vẫn ôm chặt lấy cô.
Khi Kỷ Thành Minh đưa cô trở về đến biệt thự, quần áo trên người cô đều đã ướt đẫm, mà anh cũng chẳng khá hơn chút nào, hai người vẫn không nói với nhau bất kỳ một câu nào.
Lúc đó Lục Kỳ Hiên đang ngồi trong phòng khách chơi điện tử, cậu nhìn thấy hai người đi vào, đang cười cười, lập tức giật nảy người:
- Hai người đi làm gì thế?
Kỷ Thành Minh không nói gì, chỉ móc di động ra, gọi ngay cho bác sĩ riêng.
Cô bị ốm, hay nói chính xác hơn, là cô đang sốt cao.
Lục Kỳ Hiên nhìn thấy sắc mặt âm tình bất định của Kỷ Thành Minh, anh chủ động đưa Kỷ Niệm Hi lên tầng hai để chờ bác sĩ đến khám cho cô.
- Anh, ở đây cứ giao cho em, anh nhanh đi thay quần áo đi.
Kỷ Thành Minh đưa mắt nhìn sang Kỷ Niệm Hi, mặc dù không lên tiếng, anh chỉ cúi đầu nhìn xuống ngực mình, rồi mới đi về phòng mình.
Sau khi Kỷ Thành Minh tắm rửa thay quần áo sạch sẽ, bác sĩ riêng cũng vừa kịp đến, anh trao đổi với ông ta một chút về tình hình cụ thể, sau đó không nói gì thêm. Kỷ Thành Minh lại gọi bác sĩ ra ngoài, hỏi thêm vài chuyện rồi để ông về.
Anh đứng trước cửa phòng Kỷ Niệm Hi, tựa vào thành cửa, trên gương mặt anh không thể hiện rõ thái độ.
- Hai người đi làm gì thế này? Có vẻ vô cùng kích thích nhé, sao không cho tôi đi cùng chứ?
Lục Kỳ Hiên nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang đỏ hồng lên vì sốt của cô, tò mò cười, đều là người đã trưởng thành, thế mà lại về nhà trong bộ dạng khốn khổ thế này, nhất định là đã làm một chuyện gì đó vô cùng hay ho rồi.
- Đi diễn kịch ấy mà. – Cô thế nhưng lại trả lời anh, tiện tay lôi cái khăn mặt đang đắp trên trán mình xuống.
Lục Kỳ Hiên lập tức đẩy tay cô ra:
- Không được, phải đắp như vậy mới hạ sốt được.
Kỷ Niệm Hi nhìn Lục Kỳ Hiên vài lần, sau đó không thể kiên trì nữa, giọng cô đầy miễng cưỡng:
- Quan tâm đến tôi như thế làm gì?
- Trong TV không phải đều thế này à?
Cô nhìn Lục Kỳ Hiên từ đầu đến chân, đôi mắt cô bỗng đỏ lên.
Ngay đến một người xa lạ không quen biết cũng có thể quan tâm đến cô như vậy?
Còn người ấy… Sao anh có thể, sao anh có thể…
Lục Kỳ Hiên không phát hiện ra thái độ kỳ lạ của cô:
- Nếu không, để tôi đưa ra một câu đó, thử xem đầu óc cô đã bị sốt hỏng chưa nhé. – Anh không thèm bận tâm xem cô có đồng ý không đã nhận định luôn là cô đang đồng ý. – Ba người Bính Ất Giáp buổi tối hôm đó cùng thuê một căn phòng, mỗi người lấy ra 10 tệ đưa cho tiểu nhị. Tiểu nhị giúp họ đưa tiền thuê phòng cho chủ quán, tiền thuê nhà chỉ có 27 tệ, hôm đó là ngày nghỉ nên được giảm giá 2 tệ, chỉ lấy 25 tệ. Tiểu nhị cầm 5 tệ đi ra, trên đường đi anh ta tham ô 2 tệ, đưa 3 tệ cho 3 người Bính Ất Giáp kia, mỗi người chia nhau 1 tệ. Cô thử nói xem, Bính Ất Giáp mất 27 tệ, tiểu nhị tham ô 2 tệ, vậy là chỉ có 29 tệ, còn 1 tệ thì chạy đi đâu mất?
Cô mơ hồ nghe xong vấn đề của Lục Kỳ Hiên tùy tiện nói ra, vờ như thật sự nghĩ nghĩ:
- Hẳn bị cậu ăn trộm mất rồi.
Lục Kỳ Hiên cười ha ha:
- Đầu cô đúng là sốt hỏng mất rồi.
Lục Kỳ Hiên quay đầu lại nhìn thấy sắc mặt khó coi của Kỷ Thành Minh:
- Anh.
Kỷ Niệm Hi nghe thấy Lục Kỳ Hiên gọi, nhưng cô không hề quay đầu.
Kỷ Thành Minh nhìn cô, không nói gì, đi thẳng ra ngoài.
- Cô cãi nhau với anh tôi à? – Lục Kỳ Hiên cười hì hì như một tên trộm.
- Không. – Cô hơi mệt, nên nhắm nghiền hai mắt.
Lục Kỳ Hiên cũng mất hứng.
Chờ đến ngày hôm sau, Lục Kỳ Hiên bị cha gọi về nhà, cậu mang dáng vẻ vô cùng tội nghiệp đến từ biệt Kỷ Niệm Hi và Kỷ Thành Minh.
Trong khi đó, giữa nửa đêm, Kỷ Thành Minh gọi một cú điện thoại, sao cậu ta có thể không về.