Tịch Nhan trong lòng có chút hoang mang, tuy nói Nam Cung Ngự thường có hành tung bất định, nhưng mà tuyệt đối không có công đạo đã hành xử như vậy, không nói một tiếng liền biến mất không thấy. Trong lòng nàng biết hắn đã lưu lại một thời gian do chuyện chỉ hôn của nàng nên muốn rời đi nhưng sự tình bất ngờ chuyển biến, không biết khi hắn biết được sẽ phản ứng thế nào.
Cũng may bình dược kia đã lấy được.
Tịch Nhan chậm rãi xoa mặt mình, trong lòng hơi buông lỏng, lập tức cười lạnh một tiếng --
Bất kể hắn là vị hoàng tử nào, bất kể hắn bộ dáng ra sao, đơn giản binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn thôi, nàng là Hoa Tịch Nhan, làm sao nhu nhược e ngại hắn?
Ngày hôm sau, Tịch Nhan vừa mới thức dậy, trong cung lại đột nhiên truyền đến thánh chỉ, tuyên nàng tiến cung yết kiến.
Tịch Nhan trong lòng không nhịn được cười lạnh, ngày đó dung mạo nàng hoàn hảo không cho nàng tiến cung, nay dung nhan bị hủy, ngược lại muốn nàng vào cung để làm trò cười cho những người đó.
Nơi yết kiến là Trường Nhạc cung, nơi ở của hoàng hậu.
Tịch Nhan dùng khăn đen che mặt, sau khi được thái giám thông truyền, ung dung đi vào.
Bên trong đại điện, hơn hai mươi phi tần đang tập trung, trong lúc nhất thời, ánh mắt mọi người đều hướng về Tịch Nhan.
Nhưng khi bắt gặp khăn đen trên đầu Tịch Nhan, vẻ mặt mọi người lại biến hóa khác nhau.
Tịch Nhan tiến lên hành lễ với tất cả mọi người, bỗng nhiên nghe một phi tần nói: "Quận chúa không cần đa lễ, nơi này đều là người trong nhà cả, sao quận chúa không tháo khăn che mặt xuống cho mọi người xem mặt?"
Trong điện bỗng vang lên vài tiếng cúi đầu cười nhạo. Khóe miệng hoàng hậu cũng gợi lên ý cười lãnh đạm. Đọc Truyện Online Tại TruyệnFULL.vn
Tịch Nhan lơ đễnh, đáp lời vị phi tần vừa nói chuyện: "Hồi nương nương, không phải là Tịch Nhan không chịu lấy hình dáng thật của mình gặp người, chính là...... Sau trận đại hỏa đáng sợ kia, ngay cả bản thân mình còn kinh hãi dung mạo của chính mình nên chỉ ngại làm kinh động đến các vị nương nương."
"Đúng rồi, ta còn nghe nói lúc lão Lục nhìn mặt ngươi, sợ tới mức chạy trối chết, có phải hay không?" Bỗng nhiên có một phi tần khác lên tiếng, che miệng cười nhẹ.
Khóe miệng Tịch Nhan gợi lên một tia cười lạnh, thanh âm như trước mềm mại: "Đúng vậy."
Thấy thế, hoàng hậu rốt cục ra mặt giảng hòa:"Thôi, không bàn đến chuyện này nữa, đừng làm cho quận chúa cảm thấy khó xử."
Vừa dứt lời, gian ngoài lại đột nhiên lại truyền đến thanh âm thông báo: "Trầm cô nương yết kiến --"
"Đây là chính phi của lão Cửu phải không?" Hoàng hậu mỉm cười nhìn Dung phi, thấy Dung phi gật đầu mới nói cung nữ bên cạnh: "Truyền nàng vào đi, cho mọi người chúng ta nhìn xem một chút người làm cho lão Cửu điên cuồng như vậy đến tột cùng là mỹ nhân thế nào."
Vì thế, ánh mắt mọi người lại hướng về phía cửa, Tịch Nhan tựa hồ như bị quên đi, nhưng nàng lại mừng rỡ tự tại, lặng yên lui sang một bên, cũng nhìn về phía cửa.
Nữ tử đi vào, quần áo màu lam, dáng người yểu điệu, đôi mắt trong suốt đen tuyền như hai viên ngọc, đôi môi xinh đẹp giống như hoa sen mới nở, đứng ở nơi đó, thướt tha như tiên nữ giáng trần.
Quả thật là một mỹ nhân! Trong lòng Tịch Nhan thầm than, chỉ tiếc cũng là một mỹ nhân băng lãnh.
Đôi mắt đen, phẳng lặng không một chút gợn sóng giống như hàn băng vạn năm, dù có một giọt nước cũng sẽ lập tức đóng thành băng.
Nhìn từ xa, Tịch Nhan cảm thấy trên người chợt rét lạnh, nhưng trong lòng không biết vì sao lại sinh ra cảm giác vừa tò mò vừa rối rắm.
Nàng nhìn Trầm cô nương tiến lên vấn an, âm thanh lạnh như băng :"Nô tỳ Trầm Đạm Tuyết, tham kiến hoàng hậu nương nương, tham kiến các vị nương nương."
Đạm Tuyết! Trong lòng Tịch Nhan thầm than, người quả thật lãnh đạm như băng tuyết, trong sáng như vậy, băng lãnh như vậy, nhưng lại làm rung động lòng người đến vậy.