Ái Phi, Nghe Nói Nàng Muốn Vượt Tường

Chương 170: Bổn vương sẽ bù đắp cho nàng!


Chương trước Chương tiếp

Mười ngón tay thon dài xiết chặt lấy đệm chăn, một giọt mồ hôi lạnh từ cổ lăn xuống, thấm ướt cổ áo, đôi mắt yêu diễm đột nhiên mở ra, nhược nhược thở phì phò.

Đã bao lâu không mơ thấy kiếp trước rồi? Mà chính mình cũng không thể biết kết cục là thế nào, vì sao, câu chuyện của ba mươi năm trước, cứ mãi đeo đẳng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

“Đồ điên, đồ điên!”

Trong phòng, đột nhiên truyền đến tiếng thét chói tai, đầy hoảng sợ của Y Y, hắn ngẩn ra, cuống quít rời khỏi nhuyễn tháp, ngay cả giày cũng chưa mang vào, đã lao đi, xốc màn che lên, chạy đến tẩm phòng.

Thiên hạ kiều nhỏ ngủ mơ đầu đầy mồ hôi lạnh, không ngừng lắc lắc đầu, dường như đang muốn cực lực tránh xa cái gì, miệng không ngừng hoảng loạn la hét “Đồ điên, đồ điên”

Nàng, cũng mơ thấy trước kia? Mẫn Hách hiểu được, Lạc Dật từng nói qua, hiện tại nàng còn chưa thức tỉnh, nhưng dựa vào lời mắng trong mộng của nàng, dường như, nàng cùng mình nằm cùng 1 giấc mơ?

“Y Y, tỉnh, tỉnh, Y Y!” Hắn vỗ nhẹ hai má của nàng, thấy cả người nàng ướt đẫm mồ hôi, vội vàng rút khăn tay ra, lau nhẹ mồ hôi tích lạc trên hai má.

Cảm giác được có cái gì đó ở trên mặt đang di động, nàng tưởng là muỗi, dùng sức vỗ mạnh một cái, lại nghe thấy tiếng tê rống của người nào đó.

“Ngươi đng làm cái gì?”

Vừa mở mắt ra, liền nhìn thấy hắn đang ngồi ở bên giường, xoa xoa mu bàn tay, nàng hoảng sợ, ngồi dậy, cảnh gác nhìn hắn,

“Đừng nghĩ rằng ta bị thương rồi thì có thể mặc ngươi khi dễ.”

“Nàng thấy ác mộng?” Hắn bỗng nhiên cảm thấy chính mình làm điều thừa, hảo tâm bị nghi ngờ thành lòng lang dạ thú.

“Sao ngươi lại biết?”

Nàng sửng sốt, sờ sờ mặt, nơi nơi đều là mồ hôi, nhưng cho dù nàng có cố gắng nhớ lại thế nào, cũng không thể nhớ được những chuyện trong giấc mơ kia, hoàn toàn giống như tình trạng mười năm trước!

“Nàng khóc, thanh âm rất lớn, trong miệng cứ kêu ‘đồ điên, đò điên’, bổn vương mới lại đây nhìn xem.”

Đem khăn tay đưa cho nàng, khẩu khí có chút trầm thấp, trên mặt, cũng man mác thể hiện một chút mất mát như có như không.

‘Đồ điên’? Nàng mím môi, nhưng cái gì cũng nhớ không được.

Nhìn khăn lụa trong tay, thế này mới hiểu được, hắn đến là để giúp mình lau mồ hôi, tựa như Khâu Trạch trước kia, mỗi đêm đều chuẩn bị một cái khăn tay sạch sẽ, đặt ở bên gối, một khi nàng thấy ác mộng, sẽ giúp nàng lau mồ hôi.

“Cám ơn!” Nàng xấu hổ mở miệng, mắt hạnh cụp xuống, nhìn khăn tay trắng tinh, lại nghĩ đến Khâu Trạch, không biết vết thương trên chân hắn thế nào .

“Ân,” Mẫn Hách tựa hồ nhất thời chưa kịp thích ứng với sự “ngoan ngõa”, im lặng của nàng,

“Thương thế của nàng khỏi hẳn chưa? Hơn mười ngày nửa, là lễ hội săn bắn mùa thu, đến lúc đó, tất cả mọi người sẽ tham gia săn bắn, khi đó, nàng sẽ đi cùng bổn vương.”

Hoạt động săn bắn? Ác, đúng rồi, nàng đột nhiên nhớ tới đến việc này, hàng năm, khi tiết trời vào cuối thu, khi trời se lạnh, sẽ tổ chức lễ hội săn bắn, nhưng vì nàng cùng Khâu Trạch đều không thích không khí lành lạnh này, nên hắn chỉ đi chủ trì nghi thức khai mạc một chút, liền trở về cùng nàng ôm lò sưởi, cùng tranh luận thắng bại của các đội tham gia, có khi còn vì ý kiến bất đồng mà “chiến tranh lạnh” mấy ngày.

Lần này, hắn sẽ đi sao?

“Tốt hơn rất nhiều, hảo, ta cũng tham gia tiết mục săn bắn, hẳn không thành vấn đề.” Nàng cười cười, nếu như có thể ở xa xa liếc mắt một cái, cũng tốt.

“Nàng muốn có cái gì?” đôi mắt mặc sắc nhu hòa xuống dưới, khóe môi hồng tươi phiếm thượng một chút ý cười.

Nàng, nở nụ cười…… Hắn rốt cục hiểu được như thế nào là ‘nhất tiếu khuynh thành’ (một nụ cười của mỹ nhân có thể làm cho thành trì nghiên ngả), tâm thần bất định.

“Nếu không được, ngươi phải giúp ta săn bắn?” Nàng nhíu mày, vẻ mặt không thể tin,

“Ngươi không phải vì ta chưa từng săn bắn mà không cho tat ham gia chứ? Cho dù không biết cung tiễn, nhưng ta cũng biết thuật pháp, thế nào cũng săn được một hai tiểu động vật, chỉ là,… chỉ là có chút không đành lòng thôi.”

Cái gì ‘nếu không, chỉ là..’, nàng căn bản là không làm được! Hắn có chút bất đắc dĩ, tâm ý của nàng hắn làm sao không hiểu?

Cũng không phải bởi vì vấn đề con mồi, mà là, hắn muốn tặng cho nàng một phần lễ vật.

Giấc mộng vừa rồi, làm hắn giác ngộ, từ trước đến nay, hắn chỉ biết làm theo ý nghĩ của chính mình, chưa bao giờ nghĩ tới cảm giác của nàng, chưa bao giờ nghĩ đến nàng muốn là cái gì,… bởi vì như thế, hắn muốn bồi thường cho nàng.

“Nàng không đành lòng, phỏng chừng chỉ một tiểu động vật cũng không săn được.” Lắc đầu, đôi mắt dài nhỏ khinh liễm, chuyên chú nhìn chằm chằm biểu tình của nàng,

“Đến lúc đó, Phù Vân Khâu Trạch cũng sẽ đi.”

Bàn tay cầm lấy khăn tay hơi trượt một chút, nàng nâng mặt, không hề sợ hãi nhìn hắn, khóe môi khẽ nhếch, biểu tình ngang ngạnh, không hề chịu cuối đầu thua kém.

“Thì sao?”

Đôi mắt sáng ngời, nàng liếc mắt nhìn hắn,

“Mẫn Hách yêu nam, chuyện của hắn cùng ta thì có quan hệ gì? Cho dù là chuyện của ngươi, cùng ta cũng không liên quan.”

Muốn từ miệng mình tìm hiểu chuyện gì, nàng không tin,hắn đơn giản như vậy.

Lời này quả thật là tuyệt ngoan, Mẫn Hách nhếch khóe môi đỏ tươi, đôi mắt phượng dài nhỏ ở trên người nàng chuyển một vòng, ôn nhu cười, bởi vì hắn cảm thấy, cho đến bây giờ, Phù Vân Khâu Trạch cùng hắn, ở trong lòng nàng, địa vị ngang nhau, ai cũng không quan hệ, hắn không hề thua kém Phù Vân Khâu Trạch!.

“Như thế nào, bổn vương cùng nàng sao có thể ‘không có liên quan? Hiện tại, nàng đã là Vương phi của bổn vương, tuy rằng ‘nhìn được, ăn không được’ (nguyên văn của tác giả nha ^^), nhưng ở trên danh nghĩa, dù nói như thế nào, bổn vương cũng so với hắn mạnh hơn.” Hắn cũng cố ý nói.

“Hoàng thục phi cũng thừa nhận ta là Vương phi của ngươi sao?”

Nàng che miệng cười khẽ, nhìn Mẫn Hách yêu nam nghẹn họng, không biết vì sao, nàng luôn có thể dễ dàng đánh bại hắn, mà chuyện này cũng gây cho nàng một ít sung sướng nho nhỏ.

Mẫn Hách trầm mặc, xoay xoay ban chỉ trên ngón tay. Đã nhiều ngày nay, mẫu hậu tuy là không gây phiền toái cho nàng, nhưng khi chạm mặt, lời nói lúc nào cũng lạnh nhạt, muốn cho hai người hòa bình chung sống, thật là rất khó.

Bên trong phòng, nhất thời lâm vào trầm mặc, hương liệu trong phòng được thiêu đốt, tỏa ra hương thơm dịu nhẹ, khoan khoái dễ chịu.

Lư hương trong phòng vốn là một lư hương bằng vàng, chạm trổ tường vi tinh xảo, diễm lệ, nhưng nàng liếc nhìn một cái liền thấy chướng mắt, lập tức thay bằng một lư hương bằng đồng, đơn giản nhỏ gọn, tuy bình thường một chút nhưng rất có ‘phong cách hoài cổ’ nha.

“Mặc dù…”

Hắn đưa tay, chỏ tay đặt trên đùi, bàn tay chống cằm, đôi mắt đẹp hẹp dài âm trầm, sâu không thấy đáy,

“…Nàng không thừa nhận, nàng vẫn là Vương phi của bổn vương, thua thiệt của nàng, bổn vương sẽ bồi thường cho nàng từng cái từng cái một, như vậy, được không?”

Y Y vốn địnhthẳng chân, đá văng hắn xuống giường, nhưng nghe hắn nói như thế, kinh ngạc mở top mắt, nhìn về phía hắn.

Gương mặt yêu mị đầy thành thật, tựa hồ không có ý tứ vui đùa, đôi mắt tràn ngập ôn nhu, sâu lắng như biển cả, chăn chú nhìn nàng, khóe môi còn cong lên một nụ cười hoàn mỹ.

Loại cảm giác này, nàng tựa hồ từng cảm nhận được trên người Lạc Dật ca ca, vì sao, hắn lại làm nàng có cảm giác tương tự? Tim Y Y đập dần dần nhanh hơn, một tay sờ nhẹ lên đôi mắt yêu mị của hắn.

“Yêu nghiệt a!” Thở nhẹ.

[]



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...