Ai Nói Con Gái Không Phải Hổ Báo?

Chương 10: Hứa Anh Tú, cậu mãi bại


Chương trước Chương tiếp

Năm năm trước...

Tại trung tâm thương mại lớn nhất trên cả nước, lần lượt các loại xe hơi 'khủng bố' ùn ụt kéo về, đổ bộ trên các tuyến đường đẹp nhất hành tinh của thủ đô, các loại xe môtô chuyên dụng của cảnh sát đặc nhiệm không ngừng 'diễu hành' hai bên đường, vỉa hè công chúng thích thú cãi nhau đoán mò, chỉ trỏ lòng đường, người nói Chủ tịch nước xuất hành, người kêu đi đón Tổng thống nước Nga... Tóm lại, dưới mặt đất náo nhiệt vô cùng!

Chưa kể hết, không chỉ ngắm nghía dưới mặt đất không, người đi đường còn không ngừng ngẩng lên trời há mồm cảm thán. Hơn mười máy bay trinh sát cùng khoảng ba chục chiếc phi cơ riêng hiện đại đang bay lượn trên bầu trời, tạo thành một 'đàn chim trời' tung cánh, xanh xanh xám xám, những chiếc phi cơ cuối cùng cũng lần lượt đáp xuống tại cảng hàng không quốc tế bậc nhất Đông Nam Á.

Những người đàn ông mặc vest Âu trang trọng bước xuống, lập tức,hàng dàn vệ sĩ áo đen kính râm hộ tá như vua như chúa, hẳn là, những cảnh tượng hùng hồn mà xa xỉ nhất y phim truyền hình.

8h sáng...

Hội nghị doanh nghiệp tài chính được bắt đầu, các doanh nhân sáng giá trên cả nước được triệu hồi đông đủ trong đại hội lần này. Liên minh các nhà đầu tư và thương mại được tổ chức năm năm một lần, mỗi lần tổ chức đều có quy mô rất lớn, sang trọng, đồng thời những người được mời đến dự là những gương mặt sáng giá nhất trong giới tài chính của Việt Nam, góp phần không nhỏ vào sự phát triển kinh tế của Việt Nam, cũng là những doanh nghiệp khẳng định thế mạnh của Việt Nam trên thương trường quốc thế.

Chính vì toàn những con người có đầu óc kinh doanh nên cuộc họp diễn ra với không khí rất sôi nổi, chẳng mấy chốc đã bàn đến một vấn đề thiết yếu quan trọng.

"Nhân tài nước ta còn hạn chế, cần phải có những chiến lược mới, chặt chẽ và sáng tạo hơn để bầu ra những người tài giỏi để phục vụ cho đất nước, xin mời đại hội nêu ra ý kiến riêng của mình."

Bác A vừa dứt lời, lập tức hội trường im lặng đúng một giây.

Sau đó, rất nhiều ý kiến đã được nêu ra, đa số nêu rằng chiến lược cần phải sáng tạo mới thu hút được nhân tài, chính vì lẽ này, chủ tịch đại hội đồng liên minh các nhà đầu tư và thương mại từ nãy giờ chỉ im lặng gật gù cuối cùng cũng lên tiếng, nêu ra ý kiến của mình, khiến cho mọi người nửa tin nửa ngờ nhưng rất nhanh tất cả đều đồng ý...

"Theo tôi không nhất thiết phải chiêu mộ nhân tài theo phương pháp xưa, thay vào đó mỗi các vị hãy cử ra một đại diện cho tập đoàn của mình,tổ chức một cuộc thi quy mô lớn, ý của tôi là tại sao các vị không nhân cơ hội này đưa những người các vị tin tưởng để mai sau có thể nối nghiệp mình ra làm đại diện để tham gia cuộc thi lần này, nói một cách khác, là tổ chức một cuộc thi dành cho những người thừa kế tương lai."

Dương Bách Dũng năm đó cũng vinh dự được tham gia vào đại hội đồng liên minh tài chính đó, cũng nhờ lời phát ngôn của 'thủ lĩnh liên minh' đó mà ông đánh bạo đăng kí cho đứa con trai sáng giá của mình-Dương Lâm Huy tham gia vào trận chiến của các quý thiên kim, công tử lần này. Ông biết, chỉ cần nó tham gia, trận chiến này chưa đấu ông cũng biết kết quả, nó đứng nhì thì không ai đứng nhất. Không phải ông tự kiêu vì đó là con trai của mình, mà là vì đứa con trai này thực sự có bản lĩnh. Những chiến công vang dội mà nó mang lại cho ông khiến cho ông không thể mở miệng trách mắng nó dù nó có làm việc xấu tày trời đi chăng nữa.

Ví dụ, năm ngoái, ông bỗng nhiên phải mổ dạ dày, tình hình trong công ty giao cho giám đốc điều hành, đến khi báo chí biết được tin này, làm rầm rộ lên, giá cổ phiếu của tập đoàn đột nhiên giảm mạnh. Trong thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, chính Lâm Huy đã một tay điều hành, cải cách lại chính sách thương mại trong công ty, bán cổ phiếu ra với lãi suất thấp, nhưng lại không ngừng đẩy mạnh giá trị sản phẩm, mở rộng việc quảng bá ra nước ngoài, chẳng bao lâu sau, một công ty bên Mỹ thích thú, táo bạo đầu tư vào tập đoàn Dương Thành, hai bên kí hợp đồng xong, giá cổ phiếu lại có xu hướng tăng lên, ngay lúc này, Lâm Huy đánh một đòn quyết định-thu mua một công ty bất động sản đang có tiếng trên thương trường bằng nguồn vốn trích ra từ quỹ đầu tư vào công ty

Ngay lập tức, chuyện đó đã trở thành tiêu điểm trong giới tài chính suốt một năm, các chuyên gia vẫn không sao giải thích nổi, tại sao một tập đoàn đang có dấu hiệu 'bấp bênh' lại có thể đi thu mua một công ty có triển vọng như công ty bất động sản kia?

Dù sao thì, việc thu mua thành công công ty bất động sản ấy, đã khiến cho không chỉ giá cổ phiếu tăng cao, mà các nhà đầu tư nước ngoài cũng không ngừng đổ vốn vào tập đoàn Dương Thành. Trong phút chốc, chuyển bại thành thắng cứu vớt được những thứ cần cứu vớt, không những trả lại nguyên như ban đầu, mà còn khiến nó giàu đẹp, mạnh hơn trước. Nhưng có một điều, ngoài giám đốc điều hành, thư kí của Dương Bách Dũng cùng ông và người nhà, thì không một ai biết, người đứng sau tất cả những việc này...là một cậu nhóc mười tuổi

Lan man thế đủ rồi, giờ là lúc trong bữa cơm tối, gia đình Dương Bách Dũng cùng nhau quây quần bên bàn ăn lung linh sắc màu. Cũng nhân tiện, ông đề cập luôn đến vấn đề đăng kí tham gia cuộc thi 'thừa kế' kia.

Cậu bé từ đầu đến cuối không nói một câu nào, để mặc cho bố thao thao bất tuyệt với mong muốn con trai nhiệt tình tham gia. Lâm Huy vẫn ánh mắt sáng loáng nhìn vào bàn ăn sơn hào hải vị, đôi đũa không ngừng gắp thức ăn cho lên miệng.

Đến khi bố nói xong, cậu tao nhã đặt bát cơm đã ăn sạch xuống, từ tốn lau miệng, đứng dậy cầm chai tương ớt, không khách khí mà phun luôn hai chữ đỏ choét vào bát cơm trắng tinh của bố mình, thản nhiên nói một câu duy nhất từ đầu đến giờ:

"Bố mẹ ngon miệng"

Sau đó ung dung đi lên lầu, bỏ lại dàn người lớn bên dưới với một không khí u ám và đám mây đen xì trên đỉnh đầu người nào đó...ngay từ lúc ông bắt đầu nói, đã có linh cảm không hay rồi...giờ thì tốt rồi, nó hại ông mất mặt trước đám người làm, thử hỏi còn gì nhục nhã nữa bây giờ ?

Ông cúi xuống nhìn bát cơm...hai chữ nào đó đỏ chói như màu cờ rực rỡ mà vô tình, nói lên suy nghĩ của đứa trẻ bướng bỉnh này...

"NO"

Đùng!Đoàng!

Sấm nổ vang rền, con trai đã chọc tức ông bố thành công!

"Anh đừng lo, em sẽ giải quyết được, tin ở em." Linh Vũ Lam nhẹ nhàng đặt bàn tay đẹp đẽ không nhăn nhàu theo thời gian của mình lên bàn tay nắm chặt của người chồng yêu dấu, nhẹ giọng an ủi ông...

Ánh mắt Dương Bách Dũng cuối cùng cũng dịu đi, lấy bàn tay còn lại của mình nắm lấy bàn tay bà, thay cho lời nói: Anh tin, mãi tin em

Hai ngày sau,

Một cậu bé khoảng mười một tuổi mà khí chất bất phàm, không thua kém gì đàn ông đã trưởng thành hiên ngang bước vào tập đoàn Dương Thành, khiến cho bao nữ nhân viên trẻ tuổi nhìn thấy đều hận mình không sinh ra muộn hơn hai mươi năm...

Cậu bước vào thang máy riêng dành cho chủ tịch một cách ngạo nghễ mà không ai ngăn cản được.

Lâm Huy bỏ qua thư kí, bước nghênh ngang vào văn phòng chủ tịch hội đồng quản trị, hít thật sâu, thở ra

"Bố!"

Dương Bách Dũng ngẩng đầu lên, mỉm cười với con trai:"Sao con lại đến đây? Có chuyện muốn nói sao?"

"Con tới là vì cái gì, với trí thông minh của bố chắc hẳn rất rõ, tạm gác qua chuyện đó lại, con chỉ muốn nói, kì thi lần này, thắng thua do con quyết định." Lâm Huy thái độ cứng rắn, vẻ mặt bình tĩnh thấy rõ.

Dương Bách Dũng bật cười lớn:"Con trai, con đồng ý là ta mừng rồi, thắng thua không quan trọng, quan trọng là...con đã không làm mất danh dự của bố, chỉ cần thế."

Lâm Huy nhíu nhẹ lông mày, ý tứ trong lời của bố, sao có thể không rõ...

"Tạm biệt bố." Dứt lời, cậu quay đi lập tức. Dương Bách Dũng ở đằng sau vẫn không kìm được nở nụ cười...

Thắng thua con có thể tự quyết định được sao? Ồ, nếu là những cuộc thi trước đây thì con có thể dễ dàng lật lại thế cờ, nhưng lần này lại khác, có một nhân vật, có thể coi là đối thủ của con, một khi đã gặp đối thủ thực sự, tính cách của con sẽ bộc lộ, cảm thấy thích thú với cuộc thi lần này, rồi sẽ có một ý nghĩ - nhất định phải chiến thắng, luôn hiện hữu trong trí não của con, lúc đó, người bố đây chỉ cần mở tiệc ăn mừng thắng lợi cùng con mà thôi.

Trong căn biệt thự Hứa gia xây tại khu phố phồn hoa mang tên Tô Lĩnh....

Người đàn ông hơn bốn mươi tuổi ngồi nghiêm nghị trên sofa, nét mặt già dặn khí chất bất phàm, chỉ cần lướt qua một cái liền đoán được người đàn ông này đã trải qua không ít thăng trầm của cuộc sống, đôi mắt rất xa rất xa, tầm nhìn rất rộng rất lớn, ông ta đang nghĩ gì người khác khó mà nhìn ra.

Bên cạnh là một người phụ nữ có khuôn mặt tròn trịa phúc hậu, ngoài nếp nhăn nơi khóe mắt, tổng thể khuôn mặt nhẵn bóng láng mịn, đẹp đến nghiêng nước nghiêng thành có thể khiến bất cứ người đàn ông nào nhìn thấy đều có cảm giác yên bình tựa như tìm được bến đỗ cho riêng mình...nhưng người phụ nữ ấy dường như đang rất buồn, khóe mắt còn ươn ướt, thỉnh thoảng lấy chiếc khăn hồng đang cầm trên tay lên châm chấm khóe mi...

Ngoài ra còn một người đàn ông đeo kính gọng trắng cầm tập tài liệu đứng gần đó, khuôn mặt điềm tĩnh không biểu lộ quá nhiều cảm xúc cho dù gặp phải bất cứ tình huống nào.

"Tại sao việc kia lại xảy ra đúng lúc quan trọng như thế này? Tôi thực sự không cho rằng con trai mình bị tai nạn là do ngoài ý muốn, nhất định phải tra rõ chuyện này, Thành, cậu phải thúc giục phía cảnh sát đẩy mạnh tốc độ điều tra lên, cứ lề mề thế này, tôi sẽ đốt cả cục cảnh sát cho coi." Quý ông ngoài bốn mươi cuối cùng cũng tức giận gào to, tay nắm chặt lại nổi gân xanh ra lệnh cho anh chàng mắt kiếng.

"Chủ tịch, việc này ngài không cần lo, ý ngài tôi đã sớm truyền đạt cho phía cảnh sát, giờ chuyện thiết yếu nhất chính là chọn ra người đại diện tham gia cuộc thi 'thừa kế' lần này, chiều hôm nay là chốt danh sách tham gia, nếu Hứa Thị mà không có tên, nhất định sẽ bị giới tài chính phỉ báng châm chọc, cổ phiếu vì thế sẽ giảm bớt một trên bốn phần, cổ đông cũng sẽ không nể mặt, hậu quả không thể coi thường." Nét mặt của thư kí Thành vẫn giữ nguyên, giọng nói không cao không thấp, từ đầu đến cuối chỉ một giọng trầm ổn rất đều.

Hứa Anh Chí rơi vào trầm mặc, ông không phải không biết, cuộc thi lần này rất quan trọng, nhưng con trai ông còn quan trọng hơn. Sáng hôm qua khi vừa mới tham gia đại hội liên minh về, ông lại nhận được một tin dữ, nói rằng đứa con trai cả của ông - Hứa Anh Minh bất ngờ bị tai nạn giao thông, ngay lập tức ông có mặt tại bệnh viện trong trạng thái hốt hoảng, những gì trong cuộc họp đều không nhớ nổi, trong đầu chỉ mong sao con trai không việc gì. Bác sĩ sau khi cấp cứu nói Hứa Anh Minh bị chấn thương sọ não nhẹ, trong một khoảng thời gian dài không nên đi học, tránh chơi thể thao hoặc vận động mạnh để lại gặp phải chấn thương lần nữa, bởi vì nó có thể gây tổn thương thêm... Cũng chính vì vậy mà ông không thể quyết định việc tham gia vào hội thi danh dự này, giả dụ nếu đi báo danh, ông phải đăng kí ai?

Đau đầu, thật đau đầu!

Nếu con trai không gặp sự cố này, chắc chắn phần thắng năm nay đã do nó nắm chắc trong tay.

Kể ra chuyện này thật trùng hợp, Hứa Anh Minh từ nhỏ đã biết chơi cổ phiếu, những mốc quan trọng hay thời điểm thích hợp để mua vào bán ra nó đều có thể dựa vào bộ não nhanh nhạy của mình để dự đoán một cách chính xác, về vấn đề làm ăn chưa bị thua lỗ lần nào, có thể nói là một thần đồng, thiên tài, sự nổi tiếng ấy cũng đã lan ra xa, rộng khắp trong giới, giới chuyên môn đều hài lòng đánh giá rất cao, ai cũng nói nhóc này lớn lên chắc chắn sẽ đứng đầu giới tài chính trong khu vực bán đảo Đông Dương, rộng hơn nữa sẽ là Đông Nam Á, và nếu có sự đột phá, có thể khiến tình hình tài chính quốc tế chao đảo.

Rất có thể có những người coi trọng cuộc thi này, biết một khi Hứa Thị tham gia, chắc chắn sẽ ghi danh đứa con trai ưu tú Hứa Anh Minh, vì vậy không ngần ngại thủ đoạn hãm hại con trai ông... Đê tiện, thật đê tiện mà!

Thấy thật lâu chủ tịch không nói gì, thư kí Thành bèn mở miệng:" Chủ tịch có nên hay không đăng kí cho cậu hai tham gia?"

Sắc mặt Hứa Anh Chí sầm lại...

Phải, ông còn một người con trai, là em sinh đôi với Hứa Anh Minh, tên là Hứa Anh Tú...nhưng cứ nhắc đến người con trai này là ông lại toát lên một vẻ mệt mỏi, bất lực, khẩu khí cũng thay đổi:

"Hừ! Nó chỉ biết chơi với ăn, dăm ba bữa lại lang thang tụ tập chơi bời, học hành thì không ra gì, suốt ngày chỉ biết làm mất mặt ta, giờ còn chưa thấy vác mặt về, thậm chí anh nó đang nằm bệnh viện tình hình nguy cấp cũng không thấy nó ló mặt ra hỏi thăm...nghịch tử, thật làm ta thất vọng." Ông lắc đầu, tận đáy lòng cảm thấy đau xót, rốt cuộc phải làm gì mới khiến nó tỉnh táo chăm lo cho học hành đây?

Ba người lớn đang rơi vào khoảng trầm tĩnh, không ai nghĩ rằng bên ngoài cửa xuất hiện bóng dáng một cậu bé với khuôn mặt rất đào hoa toát lên vẻ ngạo nghễ, bướng bỉnh, nhưng giờ đây, đôi lông mày trẻ con cau lại rất chặt, bàn tay cũng cuộn thành nắm đấm, nắm thật chặt. Hứa Anh Tú tua lại từng lời, từng câu chữ mà bố cậu nói, tất cả đều chạm vào lòng tự tôn bé nhỏ của cậu rồi, không tránh khỏi giận dữ, cái tôi của cậu bé mười một tuổi bùng cháy, Hứa Anh Tú xông vào, khẩu khẩu ác liệt, đàn áp mọi thứ, khiến cho không ai có thể từ chối

"Bố, đăng kí cho con, cuộc thi này con sẽ tham gia thay anh cả, con sẽ khiến cho mọi người biết, Hứa gia không chỉ có Hứa Anh Minh mới giỏi, cho cả thế giới biết, Hứa Thị không chỉ có một đứa con trai tên Hứa Anh Minh, mà còn có cả Hứa Anh Tú này nữa, đến lúc con mang thắng lợi trở về, mọi người sẽ không có quyền coi thường con, bố cũng đừng có coi con là nghịch tử nghịch tôn, con là người, cũng là con trai bố, anh cả có thể làm rạng danh Hứa Thị, con cũng có thể, nếu như lần này bố cho con cơ hội chứng minh, nhất định sẽ không làm cho bố thất vọng."

Tất cả mọi người đều bị ý chí của cậu bé làm cho sững sờ, Hứa Anh Chí cũng bị lay động, suy nghĩ lại. Đúng lúc đó, Hứa phu nhân cũng tham gia góp ý:

"Mình, con nó muốn chứng minh, vậy thì phải tạo cơ hội cho nó, có thể qua lần này có thể khiến nó rút ra được kinh nghiệm trong cuộc sống, cho nó trải nghiệm thế nào là thương trường như chiến trường, biết đâu sau này sẽ cùng Anh Minh đồng long dẫn dắt cả Hứa Thị?"

Ngay cả thư kí Thành cũng lên tiếng đồng tình:"Chủ tịch, phu nhân nói đúng, vả lại lịch chốt danh sách chỉ còn lại hơn ba tiếng nữa, ngài nên quyết định nhanh."

Hứa Anh Chí cuối cùng cũng đưa ánh mắt có sức mạnh trấn áp đặt lên người con trai, giọng nói có phần sắc bén:

"Được! Nếu con không vào nổi đến trận chiến cuối cùng giữa con và đối thủ thực sự...coi như ta không có đứa con trai này." Nói xong ông đứng dậy, bước lên lầu... Để dậy dỗ cho đứa con này, ông phải nhẫn tâm nó mới có thể thành người!

"M...mình à..." Hứa phu nhân sửng sốt vì lời cuối cùng mà Hứa Anh Chí thốt ra, tâm trạng hỗn loạn, động viên Hứa Anh Tú vài câu rồi lên lầu, muốn biết rõ xem Hứa Anh Chí có làm vậy thật hay không, nếu là thật thì bà nhất định phải làm gì đó để ngăn cản...

Hứa Anh Tú một mình ở dưới phòng khách, ánh mắt toát lên vẻ bướng bỉnh và hiếu chiến...

Trận chiến cuối cùng giữa con và đối thủ thật sự ư? Hừ! Hứa Anh Tú này không có đối thủ, nhất định sẽ chiến thắng!!!!

Chớp mắt trôi qua, đã đến kì thi tuyển chọn nhân tài, những cậu ấm cô chiêu con cái của những thương nhân tài chính mạnh nhất Việt Nam đã bắt đầu, qua hai tháng trải qua các kì thi sát hạch và tuyển chọn thật sự đã lựa ra được năm mươi con người ưu tú nhất. Chưa dừng lại, hội đồng còn quyết định tổ chức thi tài trình độ của năm mươi người này để phân vào các khối học cao cấp lần lượt là A; B và C. Khối C là những người có trình độ cấp ba sao, nghĩa là tinh thông các chiến lược kinh doanh và các yếu tố xây dựng một thương hiệu mạnh, khối này lấy hai mươi lăm người. Khối B là những học sinh cấp độ bốn sao, nắm giữ các phương pháp kinh doanh hiệu quả, cách phản ứng, phán đoán tình hình tài chính thị trường để mang lại hiệu quả thiết thực nhất cho công ty, khối này lấy hai mươi tư người. Vì vậy đương nhiên, khối còn lại - cấp độ năm sao, là khối quan trọng nhất, cũng chính là chọn ra một người có tiềm năng, có thực lực nhất trong đám cậu ấm cô chiêu này, người đó phải nắm vững chắc các yếu tố như văn hóa, dịch vụ, chiến lược, rủi ro và mạo hiểm trong kinh doanh, hiểu rõ mô hình kinh doanh,...,...

Chỉ một người, một người duy nhất, nếu vào được khối A, tương lai chắc chắn sẽ là ông hoàng của tài chính Việt Nam!

Chính vì thế, năm mươi con người đại diện cho năm mươi doanh nghiệp lớn trong nước đang nỗ lực gắng sức vươn lên ngôi vị đó... Tiếc là, trong năm mươi người, thì chỉ có hai cậu bé mười một tuổi đại diện cho hai tập đoàn tài chính trong nước là nổi bật nhất, khiến cho bốn mươi tám người còn lại ngậm ngùi xếp sau, nhường sân thi lại cho hai cậu nhóc này so tài để tiến vào khối A.

Một người là cậu ấm họ Hứa - Hứa Anh Tú, Hứa gia là tập đoàn con nối nghiệp cha, đến nay đã được ba đời, rất có tiếng trong giới thương mại, còn có quan hệ với rất nhiều đại sư nước ngoài và các chính trị gia trong nước, không thể phủ nhận, Hứa Thị là một tập đoàn từ trong ra ngoài đều không có điểm yếu.

Người còn lại - Dương Lâm Huy, công tử Dương Thành, Dương Thành hoạt động được hơn hai mươi năm, do một tay Dương Bách Dũng gầy dựng, để so danh tiếng, chắc chắn không bằng Hứa Thị, nhưng có một điều, Dương Lâm Huy là vũ khí bí mật, cũng là báu vật mà trước nay Dương Bách Dũng cất dấu rất kĩ, người ngoài chỉ biết, Dương gia có một cậu con trai, không biết mặt mũi, không biết danh tiếng, đương nhiên không đánh giá cao Dương Thành mà thiên về Hứa Thị. Nhưng mọi người không biết, vũ khí bí mật của Dương Thành ngoài mặt không biểu hiện ra chút gì, nhưng thực ra là đang kiểm soát tất cả mọi thứ, ngay cả những nước đi của Hứa Anh Tú, cũng đều được Dương Lâm Huy dự đoán được, thậm chí còn đào sẵn hố cho Hứa Anh Tú nhảy vào. Để cậu ta nghĩ rằng vào được vòng cuối cùng này, chính là do thực lực của mình mà không hề đề phòng rằng...có kẻ đang nham hiểm cười sau lưng mình.....

Đây là một trận chiến, nhưng đối với Lâm Huy, lại là một trò chơi thử thách lòng kiên nhẫn, anh vốn có tính kiên nhẫn, chơi trò chơi này không khác gì tu thêm cấp bậc.

Còn Hứa Anh Tú, học cùng trường với Lâm Huy, cũng đã biết sẵn thực lực của anh, cho nên không khinh địch, nhưng vẫn còn lơ là, non nớt so với Hứa Anh Minh. Cho nên, trận chiến này cậu thắng được, nửa phần trăm phải nhờ vào may mắn...

Vòng thi cuối cùng, cũng là vòng thi quyết định ai sẽ là nhân tài vinh dự được các chuyên gia hàng đầu giới tài chính Châu Á dẫn dắt chỉ dạy, là người tương lai kế thừa chức vị 'Ông Hoàng tài chính' của Đông Nam Á, tất cả, sẽ chỉ trông chờ vào trận chiến cuối cùng này - Trận chiến quyết định!

Khác với những lần thi so tài trước đây, cuộc thi chung trận này là cuộc thi rất quan trọng vì thế xét về mặt hình thức, đề thi khá đặc biệt, cần phải có suy tư logic, đầu óc nhanh nhạy, biết xử lí vấn đề mới có thể chiến thắng.

Đề thi phần này đó là, hai người đối đầu phải thuyết phục một doanh nghiệp đầu tư lớn của Trung Quốc kí hợp đồng giao dịch thương mại, cộng tác được với tập đoàn của bên mình, trong hai thí sinh, ai là người kí hợp đồng với nhà đầu tư này trước, chính là người chiến thắng, và không nghi ngờ gì nữa, một trong hai cậu bé mười một tuổi sẽ chính là nhân tố rất có sức ảnh hưởng mãnh liệt đến nền tài chính thị trường Đông Nam Á sau này.

Thời gian chuẩn bị để 'làm bài thi' là hai tuần, trong hai tuần đó, Lâm Huy và Anh Tú cần phải gấp rút hoàn thành bản hợp đồng cho dự án có sức thu hút lớn ấy...vốn là một đề thi, nhưng một khi đã liên quan tới tài chính thì không thể không nhắc tới lợi nhuận, nói cách khác tập đoàn tài chính kia chính là một con mồi lớn không chỉ cho đại diện của tập đoàn nào dành được nó, mà còn là món lợi khổng lồ cho nền kinh tế khu vực Bắc bộ, vì vậy có thể nói liên minh tài chính rất biết cách chọn đề thi, rất biết thế nào là tranh thủ, cũng rất biết sử dụng nhân tài đúng cách!

Sau hai tuần, cả hai sẽ lên máy bay bay tới Thâm Quyến, một thành phố ngự ở phía Bắc Hồng Kông, một trong những trung tâm tài chính lớn mạnh của Trung Quốc để có một cuộc gặp mặt với đối tác tài chính bên đó - Tổng giám đốc Tiêu Viễn Đông của tập đoàn tài chính toàn cầu Thế Nại.

Cả hai chỉ có vẹn một ngày để thuyết phục Thế Nại rót vốn đầu tư vào tập đoàn bên mình, thời gian của mỗi người giới hạn trong bốn tiếng, chỉ được phép thừa không được phép thiếu, nếu quá thời gian quy định...rất tiếc, bạn không đủ tư cách!

Còn nếu hai thí sinh đều không đạt yêu cầu hoặc không có khả năng thuyết phục được bên đó kí hợp đồng thì tập đoàn của hai nhà sẽ chịu những tổn thất nặng nề về danh dự lẫn kinh tế, và mười năm sau sẽ tổ chức để tuyển chọn tiếp, cứ theo dự tính, quán quân của kì này sẽ nối nghiệp quán quân của mùa kia, nhân tài rồi sẽ tuôn ra một loạt...

Hứa Anh Tú vẫn đang đắc ý vì mình vào được vòng cuối cùng mà chẳng nhọc công giở thủ đoạn gì, trong lòng vẫn ngân nga ăn mừng, đinh ninh chắc rằng vòng cuối cùng sẽ thuận lợi vượt qua vì cậu rất tự tin vào khả năng của mình.

Hôm nay tâm trạng của cậu rất tốt nên muốn ra ngoài dạo chơi thành phố cố vấn phụ trách giảng dạy không cho phép, cậu liền nói dối là đi tới thư viện trường, cố vấn không tin liền sai người đi theo, Hứa Anh Tú không còn cách nào đành phải đến thư viện, định bụng vào đó rồi sẽ tìm cách trốn ra, thế nên rất ngoan ngoãn nghe lời cố vấn, cho vệ sĩ bám đuôi.

Thực ra trong cuộc thi này cũng có một số chỗ khiến người khác nhìn vào đúng là không thể chấp nhận được, ví dụ như hai đứa trẻ này, đều chỉ mới bước vào cấp hai, vậy mà đã bị sắp đặt vào một cuộc thi toàn những kiến thức nâng cao trong kinh doanh, cơ cấu rồi chiến lược,..v..v.. lẽ ra ở tuổi ấy các cậu bé nên được sống thỏa thích, làm những điều mà mình muốn, hưởng thụ sự ấm áp, hạnh phúc của gia đình...vậy mà đã phải tham gia một cuộc thi mà chưa chắc một số người lớn đã có khả năng làm được, vượt quá năng lực của các em nhỏ, làm vậy có đúng không? Nhưng suy nghĩ đến chính sự, liên minh tài chính bác bỏ ý kiến đó và cho rằng, còn nhỏ mà đã tài giỏi như vậy quả thực là niềm tự hào cho đất nước ta, chứng tỏ rằng nền giáo dục nước ta đang rất phát triển ấy mới đào tạo ra những thế hệ trẻ có năng lực như vậy, và không thể phủ nhận rằng tương lai thế hệ trẻ của nước ta ngày càng có triển vọng.

Mặc dù là liên minh tài chính có vô vàn những lần lên tiếng nhưng như vậy cũng chỉ lấn át được hơn phân nửa, một số vẫn không hiểu mà trách móc tổ chức. Chính vì vậy, để chiều lòng dư luận, cũng là để tiện cho việc giám sát hành động của hai thí sinh sáng giá cuối cùng này, liên minh tài chính cử hai cố vấn kinh doanh tới để giảng dạy và tư vấn cho hai thí sinh trong kì cuối cùng này, mắc công dư luận lại lên tiếng: Cứ để hai đứa nhỏ phải tự lực cánh sinh, liên minh này thật không có tình người..!

Hứa Anh Tú vào trong thư viện, thấy hai tên vệ sĩ cứ cách mình hai mét, cậu quay lại cau có:

"Ra ngoài cửa chờ không được sao? Không thấy mọi người đang nhìn các ông à? Đây là thư viện, tôi không muốn mọi người cứ đổ dồn ánh mắt vào người mình thế đâu, ra ngoài đi, tôi cũng chẳng trốn được, trong này kín mít các ông còn sợ gì nữa?"

Hai tên vệ sĩ ngắm nghía xung quanh một hồi, rồi miễn cưỡng đi ra ngoài, canh như lính gác ở cửa thư viện.

Hứa Anh Tú tận hưởng thời gian tự do thoải mái của mình, di chuyển đến khu ngoại ngữ. Hờ hững lướt qua tất cả các kệ sách...bỗng dưng, cậu dừng lại ở một khoảng chật hẹp ngăn cách giữa kệ sách này với kệ sách kia, đánh mắt sang, cậu nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang nằm dựa vào tường xung quanh là một đống sách bừa bộn, ngổn ngang rải rác ở tứ phía trên mặt đất...Là một người con trai...cậu ta một chân co một chân duỗi, tay phải song song trước ngực đặt lên chiếc chân phải đang co lên, tay trái ung dung đút vào túi quần, trên mặt úp một quyển sách ngoại ngữ màu vàng...ngủ mà vẫn ở trong tư thế coi trời bằng vung, tên này xem ra cũng thật ngạo mạn...

Hứa Anh Tú tò mò tiến lại gần, cậu chưa bao giờ nghi ngờ phán đoán của mình, chỉ là muốn nhân cơ hội này hiểu rõ về đối thủ của mình hơn mà thôi.

Khoảng cách giữa kệ này với kệ sách khác đúng là rất nhỏ, chỉ rộng đủ cho một người nhưng chiều dài thì rất dài, mắt của Hứa Anh Tú hơi kém, nguyên do là đánh điện tử không quản ngày đêm...hôm nay lại không đem theo kính cho nên nhìn đường có hơi chút khó khăn, có thể nói địa hình không hề thuận lợi, sách lại vứt bừa bãi nên mấy lần suýt thì vấp ngã, may mà cậu nhanh chóng bám được vào hai bên kệ sách để giữ thăng bằng...nhưng ai ngờ, vừa đi thêm được một bước thì dẫm phải quyển sách dày cộp nào đó, trẹo chân ngã úp vào cơ thể của 'mục tiêu', Hứa Anh Tú viên mãn đè lên người Lâm Huy, tạo một tư thế rất...mờ ám. Vào thời điểm cậu ngã, cơ thể của Lâm Huy cũng bị chao đảo, tác động tới quyển sách mà anh úp lên mặt, khiến nó thuận theo tự nhiên mà trượt xuống, đập thẳng vào sống mũi cao nhỏ của Anh Tú, cậu đau đớn xoa mũi, không để ý đến mình có một tư thế...rất không hài hòa với người con trai khác...

Lâm Huy từ từ mở mắt, chậm rãi cúi đầu nhìn Hứa Anh Tú, cảm nhận được ánh mắt của 'đối thủ' phóng tới, Hứa Anh Tú cũng ngẩng lên nhìn..bốn mắt chạm nhau... Hứa Anh Tú vô cùng lúng túng, Dương Lâm Huy bình thản hờ hững...

Tiếng 'tách' ở đâu đó khẽ khàng... Lâm Huy giật nhẹ bên tai...Nhưng cũng không hề quan tâm.

Đúng lúc Hứa Anh Tú định đứng dậy giải thích, Lâm Huy đã nhẹ nhàng đẩy cậu ta ra, thu gom lại đống sách xung quanh, động tác nhẹ nhàng, điềm tĩnh.

Hứa Anh Tú thấy mình bị bơ một cách phũ phàng thì không khỏi phẫn nộ, lên tiếng khinh thường:

'' Tôi có cảm giác bị xúc phạm khi làm đối thủ của cậu...đến tiếng Trung mà cũng cần phải bổ trợ, tôi thấy cậu nên rút khỏi cuộc thi sớm đi, không đến lúc bị tôi quật cho ngã đau thì lại tổn hại đến danh tiếng của Dương Thành , bác Dương cũng không tránh khỏi gặp 'chút rắc rối'.''

Hứa Anh Tú không nói bừa, ban nãy cuốn sách dày cộp rơi vào mũi cậu là cấu tạo tiếng Hán, cậu không biết Lâm Huy đọc quyển sách này có ích lợi gì, nhưng đối tác lần này là người Trung Quốc, nên cậu cho rằng lí do Lâm Huy nghiên cứu tiếng HÁn ít nhiều cũng liên quan đến vấn đề ấy.

Đáp lại Hứa Anh Tú là ánh mắt thờ ơ, không quan tâm của người kia. Lâm Huy bê chồng sách lên, lạnh lùng bước ra không gian chật hẹp ấy, bỏ lại Hứa Anh Tú ngơ ngác với câu nói của anh:

"Tôi khuyên cậu nên tập trung nghĩ cách nào đó sáng tạo để thuyết phục con mồi lớn lần này. Trận cuối cùng có thể rất quan trọng đối với cậu cho nên tôi sẽ không nhúng tay vào và để cậu tự cảm nhận khả năng của mình một lần...Thật ngại quá mấy lần trước biến cậu thành ếch ngồi đáy giếng, bây giờ tôi cho cậu cơ hội 'vác súng ' chiến đấu thật sự trên thương trường, cố lên!"

Hứa Anh Tú đơ người ba phút, nhớ lại nụ cười gian tà của tên nhóc kia khi nói hai từ cuối cùng, sự tự tin của Hứa Anh Tú cũng giảm đi vài phần, nhưng nhanh chóng che đậy bằng sự tức giận...

Cậu không ngốc, lời nói của Lâm Huy cậu đủ hiểu...chỉ là cậu không tin đó là sự thật, nói chính xác hơn là không đủ tự tin để tin vào ẩn ý của Lâm Huy...

Không thể nào...không thể...cậu không tin...tất cả sự việc đều do tên nhóc vừa rồi sắp đặt sao? Ngay cả việc cậu được vào vòng cuối cùng...cũng có liên hệ gì đến hắn sao?

Hứa Anh Tú lo lắng hồi lâu, sau đó rơi vào trầm mặc, rồi cài đặt trạng thái kiên định, suy nghĩ quyết tâm...

Hứa Anh Tú này không tin, để tôi chứng minh cho cậu thấy, tôi vào được trận chiến cuối cùng này, hoàn toàn là do tôi có năng lực, ngược lại, cậu mới chính là kẻ thất bại...

Dương Lâm Huy, tôi sẽ khiến cho cậu thua không ngóc đầu lên được...

Qua hai tuần, hai người lên máy bay tới Bắc Hồng Kong, không được nghỉ ngơi mà phải chuẩn bị luôn cho phần đàm phán hợp tác, Hứa Anh Tú là người đầu tiên đối mặt với 'bài thi'

Bài làm của cậu ta rất trôi chảy, Tiêu Viễn Đông chỉ tìm ra được một số sơ hở nhỏ trong bài làm của cậu, phần đàm phán lại rất thuyết phục, ngay từ lúc đầu bước vào căn phòng này, Tiêu Viễn Đông đã nhìn ra cậu ta mang theo một khí thế bất phàm, tuổi nhỏ mà chí hướng lớn, chính buổi gặp mặt tiến hành trong hơn ba tiếng này đã làm cho ông thấy rõ ràng năng lực của cậu, ông rất hài lòng, cũng phần nào tò mò chờ xem phần thi của thí sinh tiếp theo...

Hứa Anh Tú dường như cũng đoán ra Tiêu viễn Đông hài lòng thế nào khi nhìn vào sắc thái biểu cảm trên mặt ông ta, cậu đắc ý suốt cả ngày, dám cá với bố, ván đấu này Lâm Huy chưa cần đấu cũng biết ngôi vị quán quân đương nhiên vào tay cậu.

Lúc đi vào khách sạn, thấy Lâm Huy vẻ mặt điềm đạm bước ra, Hứa Anh Tú cố tình đi sát sàn sạt, đụng một cái rõ kêu vào vai anh,rồi nhoẻn miệng mỉa mai, điệu bộ kiêu ngạo hết sức, tỏ rõ thái độ khinh thường đối thủ.

Lâm Huy không tránh, để mặc Hứa Anh Tú làm trò trẻ con, anh cứ coi như là không chấp đi...nhưng ai biết, thực ra nụ cười của Lâm Huy còn mỉa mai khinh thường hơn cả Hứa Anh Tú.

Người vệ sĩ bên ngoài căn phòng đã hẹn từ tốn mở cửa cho Lâm Huy, cung kính mời anh vào bên trong. Lâm Huy bước vào...

Tiêu Viễn Đông tâm trạng rất hưng phấn, chắc hẳn còn vương lại chút vui vẻ sau khi nghe phần trình bày hết sức xuất sắc của Hứa Anh Tú, ông mỉm cười vô cùng thân thiện với Lâm Huy khi anh bước vào, thậm chí còn không phân biệt tuổi tác mà đứng dậy tiếp đón...

Dương Lâm Huy mỉm cười, không nói gì liền ngồi xuống trước mặt ông ta, nụ cười Tiêu Viễn Đông vụt tắt, ông cảm thấy Lâm Huy đúng là không biết lễ nghĩa, không tôn trọng

bề trên, vì vậy thái độ với anh cũng theo đó mà thay đổi, ông ta hậm hực hất tung áo, đặt mông ngồi xuống.

Lâm Huy từ đầu vẫn giữ nguyên nét mặt cười mỉm, từ tốn rót chén trà, cung kính mời ông ta. Ngay sau khi ông ta vừa nghi ngờ vừa nhận lấy, nét cười trên khóe môi Lâm Huy càng thêm đậm, lúc này anh mới mở miệng, tiếng Trung vô cùng lưu loát:

" Giang Bích điểu du bạch,

Sơn Thanh hoa dục nhiên.

Kim xuân khan hựu quá

Hà nhật phục quy niên. "(*)

"Tiêu tổng chắc không chỉ yêu quê hương, mà còn là người rất tôn trọng phong tục nơi mình đã từng ngày trưởng thành, cháu đoán rằng, bài thơ này vô cùng hợp với bác dù trong bất cứ hoàn cảnh nào."

Không cần nhìn nét mặt của Tiêu Viễn Đông, Lâm Huy cũng thừa biết ông ta sững sờ đến nhường nào, anh lại tiếp tục tung chiêu:

"Từ trước đến nay không ai không biết Tiêu tổng có một tâm hồn vô cùng phong phú, chỉ riêng ánh mắt đã đủ thấu lòng người, cháu đây ngưỡng mộ đã lâu, vẫn luôn muốn có dịp thỉnh giáo bác, không biết Tiêu tổng có hứng thú với đứa trẻ không hiểu chuyện này?" Dương Lâm Huy nói giọng đầy ẩn ý

Tiêu Viễn Đông nhếch nhếch khóe môi, nụ cười thấp thoáng ẩn hiện như sương mù ban đêm...

"Ánh mắt ta đúng là đủ thấu lòng người...nhưng dường như có người còn không hề kém ta."

Lâm Huy thả ra nụ cười, lễ phép mời:

"Tiêu tổng, có thể mời bác dạo hoa viên?"


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...