Ai Muốn Tình Sâu Lầm Vào Phù Hoa
Chương 17
Nhậm Tư Đồ cảnh giác nhìn bốn phía xung quanh.
Đây chỉ là một quán cà phê bình thường ở trên một con phố bình thường.
Điều không bình thường ở đây chính là người đàn ông đang ngồi đối diện với cô.
Anh ta mạnh mẽ dẫn cô tới nơi này, chẳng lẽ chỉ là để nhìn anh ta uống cà phê, ăn bánh nướng hay sao??
"Có phải cô cảm thấy rất kỳ lạ vì sao tôi lại dẫn cô tới đây tới uống cà phê, chứ không phải là kéo cô đến một nơi hẻo lánh hoang vắng nào đó mà ‘cưỡng gian’ hay không?" Tưởng Lệnh Thần thưởng thức cà phê, giọng nói khinh thường.
Người này nói chuyện thật là bẩn, Nhậm Tư Đồ không nhịn được nhíu mày lại: "Đó là bởi vì hành động của anh rất dễ khiến người khác hiểu lầm. Có người nào mời đi uống cà phê lại dùng phương thức ‘nửa đường xuất hiện cướp xe’ hay không?"
"Đó là cách thức làm việc của tôi, lần sau cô sẽ quen với nó thôi. Hơn nữa, nhìn tôi giống người xấu lắm à?"
Nhìn như thế nào cũng giống. . . . . . Nhậm Tư Đồ nghĩ thầm trong bụng.
Tưởng Lệnh Thần nhìn cô một cái, hết sức khinh thường: "Có phải cô đang thầm nghĩ, tuyệt đối sẽ không có lần sau, hay là đang tính toán đi tìm Mạc Nhất Minh nói với anh ta không nhận điều trị cho tôi nữa phải không?"
"Tôi không có nghĩ như vậy."
Đây là lời nói thật mà anh ta cũng không tin: "Thôi đi, mấy người bọn cô, tất cả đều là trước mặt một kiểu, sau lưng một kiểu. Cô sợ tôi như vậy, chẳng phải là do luật sư Thịnh đã nói gì với cô sao? Anh ta bào chữa cho tôi, nhưng thật ra trong lòng vẫn luôn khinh thường cho rằng tôi đã quấy rối tình dục em gái hãng bia kia. Cho nên tôi mới chỉ gọi điện thoại cho anh ta nói rằng đang nhìn thấy bạn gái của anh ta đi trên đường thì giọng nói của anh ta lập tức căng thẳng . . . . . ."
Bạn gái. . . . . .
Người này sao lại nghĩ rằng cô là bạn gái của Thịnh Gia Ngôn chứ? Khó trách lúc ấy Thịnh Gia Ngôn không chịu nói nội dung cuộc trò chuyện giữa hai người bọn họ.
"Anh Tưởng, không thể không nói trí tưởng tượng của anh thực sự rất phong phú. Thứ nhất, vừa rồi tôi chỉ đang thầm nghĩ, quả thật nhìn anh rất giống người xấu. Thứ hai, tôi và Thịnh Gia Ngôn chỉ là quan hệ bạn bè đơn thuần. Cho dù anh cảm thấy anh ấy trước mặt một kiểu, sau lưng một kiểu thì đó cũng là chuyện riêng của hai người, căn bản anh đâu cần phải chạy tới đây làm khó tôi. . . . . ."
Mặc dù Tưởng Lệnh Thần không nói chen vào câu nào, nhưng lúc Nhậm Tư Đồ nói chuyện, anh ta lại không hề chớp mắt nhìn cô chằm chằm, khóe miệng khẽ nhếch thành một nụ cười đáng sợ, khiến Nhậm Tư Đồ còn chưa nói hết có chút chột dạ liền im bặt.
Nụ cười đáng sợ kia của anh ta lại càng sâu, "Trí tưởng tượng của cô cũng rất phong phú, cô cho rằng tôi làm khó cô là vì Thịnh Gia Ngôn sao??"
"Vậy anh làm phiền tôi là vì lý do gì?"
"Cô có biết là ai hại tôi có nguy cơ phải ngồi tù, cũng bức tôi phải tìm bác sĩ điều trị tâm lý hay không?"
"Anh Tưởng, mặc kệ là ai hại anh, cũng đều không liên quan gì tới tôi. Anh không phải là bệnh nhân của tôi, càng không phải là bạn bè của tôi, tôi không muốn nghe xem anh đang phải chịu uất ức gì, " Nhậm Tư Đồ thật sự không có biện pháp đối với người này, "Anh cứ ở đây từ từ uống cà phê đi, tôi phải đi rồi."
Nhậm Tư Đồ nhìn anh ta không có ý định ngăn cản gì, nhận thấy nguy hiểm đã không còn, liền đứng dậy muốn rời khỏi đây.
"Thời Chung." Anh ta đột nhiên nói.
Bước chân của Nhậm Tư Đồ hơi khựng lại.
Tưởng Lệnh Thần liếc thấy bóng lưng của cô cứng ngắc trong nháy mắt, "Vậy mới nói, thật đúng là nhìn người không thể chỉ nhìn bề ngoài."
". . . . . ."
Anh ta bình thản nhàn nhã cầm miếng bánh nướng lên ăn, uất ức nói: "Cô cảm thấy tôi giống như người xấu, nhưng tôi mới là người vô tội. Cô cảm thấy anh ta là người tốt, nhưng chính anh ta đã mua chuộc em gái hãng bia kia vu oan cho tôi. Còn cô nữa, nhìn thì có vẻ như đang cách xa đàn ông, nhưng sao tôi lại có cảm giác cô đang chơi đùa với cả hai người đàn ông cùng một lúc, còn đùa giỡn làm họ xoay qua xoay lại không biết mệt nữa."
". . . . . ."
". . . . . ."
Nhậm Tư Đồ im lặng một hồi, đột nhiên quay đầu lại ngồi xuống chỗ cũ, "Rốt cuộc anh đang muốn nói cái gì, nói luôn cho xong đi, đừng ở chỗ này ám chỉ vòng vo."
Anh ta đột nhiên có chút thay đổi cách nhìn về cô: "Được! Rất thẳng thắn. Vậy thì tôi cũng sẽ nói thẳng. Tháng trước, tôi đang ở trong nhà của mình, em gái hãng bia kia làm thế nào vào được chỗ của tôi, tôi không biết, và cũng chẳng quan tâm. Cô ta còn có quen biết với một người bạn của tôi nữa, tôi cho là cô ta tự nguyện, cũng không để ý gì nhiều, còn đem căn phòng trên lầu nhường cho hai người bọn họ. Nhưng sau đó không hiểu vì sao, cô ta đột nhiên náo loạn, khóc lóc đòi sống đòi chết muốn chạy ra ngoài. Cũng đâu phải tôi nhìn trúng cô ta, sao phải làm khó cho cô ta làm gì? Cho nên tôi nói với bạn mình đừng động tới cô ta nữa..., như vậy cô ta cũng chả làm sao có đúng hay không? Nhưng ngay lúc đó Thời Chung lại tới tìm cô ta, cô nói xem, sao lại khéo như vậy, đúng lúc đó lại chạy ngay tới tìm người? Kết quả là tôi bị anh ta đánh cho một trận, rồi anh ta hùng hổ dẫn em gái hãng bia kia đi. Mấy ngày sau cô ta nói muốn kiện tôi tội quấy rối tình dục. Đây rõ ràng là một cái bẫy, không phải sao? Công ty của anh ta với công ty xây dựng Lợi Đức của nhà tôi vốn đang có tranh chấp, anh ta bày ra cái bẫy này, rõ ràng là cố ý muốn bôi nhọ danh tiếng của Lợi Đức mà."
Nhậm Tư Đồ vẫn chăm chú lắng nghe, nghe đến đó, đột nhiên hiểu ra, vội vàng sờ túi, nhanh chóng lấy ra tờ giấy kia ——
Đó là tờ giấy ở trong căn hộ của Thời Chung, trong tình thế cấp bách cô liền vội cất nó vào trong túi .
Lúc này ánh mắt Nhậm Tư Đồ rất nhanh xẹt qua bút tích xinh đẹp trên tờ giấy đó, nhìn chằm chằm vào nhãn hiệu bia in ở góc phải phía dưới tờ giấy.
Tờ giấy này hẳn là được xé ra từ tập giấy nhớ được dùng làm tặng phẩm của hãng bia . . . . . .
Nhậm Tư Đồ không khỏi nhức đầu, đang muốn cất lại tờ giấy vào trong túi thì Tưởng Lệnh Thần ngồi đối diện nhanh như cắt đoạt lấy tờ giấy. Anh ta cẩn thận nhìn nó, sau đó cười nhạt một tiếng: "Xem ra tôi đụng xe vào anh ta không ngờ lại để cho anh ta vớ được phúc trong họa! Không chỉ có cô lén lút sau lưng luật sư Thịnh đáng thương chạy tới chăm sóc anh ta, mà ngay cả em gái hãng bia này cũng nguyện phục vụ dưới chân anh ta rồi. . . . . ."
"Anh. . . . . ." Nhậm Tư Đồ không thể tin nổi trừng mắt nhìn người đàn ông vẻ mặt thản nhiên đang ngồi đối diện, "Là anh đụng xe vào anh ấy?"
Anh ta vẫn như cũ chẳng hề để ý, căn bản cũng xem thường nên giấu giếm cô: "Tôi là người tính toán tương đối chi li, anh ta nợ tôi cái gì, đương nhiên tôi phải đòi lại gấp đôi."
Nhậm Tư Đồ cảm thấy hết sức phiền não, cô hít một hơi thật sâu, muốn điều chỉnh cảm xúc của mình nhưng chẳng có hiệu quả gì, càng nói lại càng loạn: "Tôi không phải là luật sư đại diện của anh, càng không phải là quan toà, anh nói những điều này với tôi thì có ích lợi gì."
"Tôi đã nói rồi, tôi là người có lòng dạ hẹp hòi" Tưởng Lệnh Thần nhìn cô, ánh mắt tựa như đang nhìn một người phụ nữ đầu óc không được tốt lắm, "Anh ta bày ra cái bẫy này khiến cha tôi hoàn toàn thất vọng về tôi, ông nghĩ tôi không còn thuốc nào để chữa nữa. Thì đương nhiên, tôi cũng muốn cho anh ta nếm thử cảm giác bị người quan trọng nhất đối với anh ta thất vọng về anh ta như thế nào."
Nhậm Tư Đồ bất đắc dĩ lắc đầu một cái, người đàn ông trước mặt này nếu không phải là người hết sức biến thái thì cũng là người có tâm lý cực đoan vặn vẹo, có lẽ còn kèm thêm chứng hoang tưởng nữa: "Anh muốn trả thù anh ấy thì sao không điều tra rõ ràng trước đi? Cái gì mà người quan trọng nhất? Tôi chỉ là bạn học của anh ấy mà thôi!"
Tưởng Lệnh Thần nhíu mày, không nói gì cả, chỉ thong thả ung dung lấy ra một vật, đặt xuống trước mặt Nhậm Tư Đồ: "Lúc anh ta dẫn em gái hãng bia rời đi, đã làm rơi vật này trong nhà tôi."
Nhậm Tư Đồ vừa nhìn thấy vật đó thì lập tức ngây người.
Đó là tấm ảnh mà cô và Tầm Tầm chụp chung.
"Đừng nói rằng tôi không có điều tra rõ ràng trước nhé. " Anh ta ngụ ý dùng đầu ngón tay chỉ chỉ vào Tầm Tầm trong tấm hình, "Mặc kệ đứa nhỏ này có phải do cô nhận nuôi hay không, tôi cũng không cần biết rốt cuộc cô có cái sức quyến rũ gì mà khiến Thời Chung mê mẩn như vậy. Nhưng chỉ cần anh ta không có được cô thì tôi cũng hả giận rồi."
Nụ cười của Tưởng Lệnh Thần thật quái dị, Nhậm Tư Đồ bỗng nhớ lại những ký ức rời rạc ngổn ngang:
Người đàn ông vì cô cản axit sunphuric. . . . . .
Người đàn ông cho cô mượn áo khoác tây trang. . . . . .
Người đàn ông đã nói với cô: "Cho dù là yêu một con quái vật, thì cũng không oán trách, không hối hận —— tôi tin tưởng có loại tình yêu đó tồn tại". . . . . .
Người đàn ông vẻ mặt đáng thương đứng ở cửa phòng ngủ than thở "Tôi còn tưởng rằng em tức giận". . . . . .
Nhậm Tư Đồ có chút mất hồn, hương cà phê ngào ngạt xung quanh, thậm chí cô còn không biết Tưởng Lệnh Thần rời đi từ lúc nào.
Cô lắc đầu một cái, cố gắng quên đi những gì Tưởng Lệnh Thần vừa mới nói.
Nhưng khi Nhậm Tư Đồ đi bộ ra ngoài tìm chiếc xe bị mình vứt bỏ ở ven đường thì những lời nói của Tưởng Lệnh Thần cứ quanh quẩn tràn ngập trong đầu cô.
Trên con đường nhỏ không một bóng người, Nhậm Tư Đồ mở cửa xe định bước vào trong, nhưng tiếng nói của Tưởng Lệnh Thần cứ văng vẳng bên tai khiến cô đứng ngây người một lúc, bàn tay đặt trên cửa xe dường như trở nên vô lực. Nhậm Tư Đồ thơ thẩn đứng bên cạnh cửa xe mãi cho tới khi tiếng chuông điện thoại di động bên trong xe bất chợt vang lên.
Nhậm Tư Đồ thoáng hoàn hồn, dò vào bên trong tìm di động ở trên ghế ngồi, ấn nút nghe.
Thịnh Gia Ngôn không liên lạc được với cô đoán chừng là sắp phát điên tới nơi rồi, Nhậm Tư Đồ vừa nhận điện thoại, đã nghe thấy ngay giọng nói giận dữ của anh từ đầu bên kia truyền đến: "Em đang ở đâu?"
". . . . . ."
"Em đi nói chuyện một chút thôi!"
Nhậm Tư Đồ có chút nghi hoặc hỏi anh: "Mà tại sao trước kia anh lại nói với em, ông chủ của Trung Hâm không phải là hạng người tốt đẹp gì?"
Thịnh Gia Ngôn trầm mặc hồi lâu mới hỏi lại: "Sao đột nhiên em lại hỏi chuyện này?"
Nhậm Tư Đồ không biết nên giải thích như thế nào.
Thịnh Gia Ngôn cũng trở nên bình tĩnh hơn, giọng nói cũng ôn hòa đi nhiều: "Là anh sơ suất, đáng lẽ không nên để em đi về nhà một mình. Bây giờ em đang ở đâu? Cứ ở yên chỗ đó, anh sẽ đến đón em."
"Em đang ở. . . . . ."
Bỗng nhiên giọng nói của Nhậm Tư Đồ bị những tiếng bước chân vội vàng cắt đứt.
Những tiếng bước chân kia càng ngày càng gần, Nhậm Tư Đồ sau khi đã chứng kiến những hành vi điên cuồng của Tưởng Lệnh Thần thì giống như chim sợ cành cong, không cần quay đầu lại nhìn xem một chút đã cuống quít muốn trốn vào trong xe.
Nhưng Nhậm Tư Đồ còn chưa kịp lên xe thì đã có một đôi tay từ phía sau vươn tới ôm chầm lấy cô.
Cả người Nhậm Tư Đồ bỗng chốc cứng đờ.
"Cuối cùng cũng tìm được em. . . . . ."
Giọng nói của Thời Chung tràn đầy vui mừng, thủ thỉ truyền tới bên tai cô.
Anh gắt gao ôm cô từ phía sau, Nhậm Tư Đồ bị anh ôm thật chặt, không có cách nào quay đầu lại được, liếc mắt nhìn qua cửa kính xe, mới nhìn thấy lo lắng hiện rõ trên mặt anh.
Nhậm Tư Đồ nhất thời cảm thấy hoảng hốt.
Gương mặt anh toát ra thâm tình vô hại như vậy, nhưng vì sao tất cả mọi người đều nói. . . . . .
Chỉ một khắc kia, Nhậm Tư Đồ không thể không thừa nhận, quả thực cô đã động lòng trước người đàn ông này, nếu không, hiện giờ cô cũng phải lưỡng lự giữa việc "Lý trí thoát khỏi vòng tay của anh" hay là "Để mặc cho thời gian ngừng lại ở giây phút này" như thế. . . . . .