Ái Khanh, Thị Tẩm!

Chương 20: Mị thuật


Chương trước Chương tiếp

Tối, Lâm Tĩnh Dao có hơi say, nhìn người kia thân khoác hồng y, Thuỷ Nguyệt Ngân đang cùng khách khứa trò chuyện vui vẻ cười khổ một cái, đại khái, qua tối nay, nàng sẽ thấy không thể yên tâm thoải mái hưởng thụ sủng ái của hắn.

Sau khi đi tới thế giới này, hắn là người duy nhất khiến mình bỏ đi cảnh giác, nam nhân mà mình nguyện ý lệ thuộc.

Về phần Thuỷ Linh Ương, haha, tên hoa tâm đại củ cải có cả một đống nữ nhân, nàng mới không thèm đâu.

Thôi.

Ngửa đầu uống cạn ly rượu, dạ dày Lâm Tĩnh Dao cuộn lên, vội vàng tránh khỏi tầm mặt của mọi người, ngồi chồm hổn trên mặt đất mà nôn.

Dạ dày cũng không thoải mái chút gì, ban đêm gió lạnh thấm vào tận xương, Lâm Tĩnh Dao run run, gương mặt thống khổ nhăn nhó.

"Oẹ---- -----" lại nôn, Lâm Tĩnh Dao lau miệng, liêu xiêu đứng dậy, trong lòng giống như bị lấy mất cái gì, cảm thấy mất mát.

Có lẽ là rất say, nàng không hiểu sao lại rẽ vào một ngã ba, ẩn ẩn trong toà lâu, một đôi nam nữ đang ôm nhau, nụ hôn nóng bỏng, tay của người đàn ông đặt ở trên đôi ngực mềm mại tròn trịa của cô gái mà dao động, cuối cùng xé váy của cô gái ra, nhẹ nhàng xoa ngực cô ấy.

Dưới chân hơi lảo đảo, Lâm Tĩnh Dao giẫm vào một nhánh cây làm phát ra tiếng động, khiến đôi nam nữ đang hôn nhau nóng bỏng ngừng lại, quay đầu nhìn.

"Thật xin lỗi, haha, ta lạc đường, quấy rầy hai vị rồi, đừng khách khí, tiếp tục đi." Lâm Tĩnh Dao mơ hồ nói, lảo đảo đi về.

Thuỷ Linh Ương.

Haha, giang sơn này đều là của ngươi, mỗi một tấc đất, mỗi một hạt cát, thậm chí là mỗi một nữ nhân, chỉ cần ngươi thích, tất cả đều thuộc về ngươi.

Nhưng vì cái gì mà nữ nhân gọi là Phượng Ngữ Linh kia rõ ràng nói rằng ái mộ mình, nhưng quay người lại là nữ nhân nằm trong cái ôm của một nhất quốc chi quân.

Haha, hết thảy đều là giả dối, đế vương nói muốn cho mình làm hoàng hậu, nữ nhân từng viết thư tình cho mình, lời trong miệng họ nói vốn rẻ mạt như thế.

Hắn không hề đuổi theo.

Lâm Tĩnh Dao không biết mình đang mong đợi gì, chẳng qua là chợt nhặt một hòn đá trên mặt đất, sau đó mắng một câu "khốn khiếp", mượn say rượu mà ném về phía bóng dáng của Thuỷ Linh Ương, đáng tiếc nam nhân kia né kịp, không làm thương tổn đến hắn chút nào.

"Vô lễ!" Mơ hồ truyền đến một tiếng trách cứ uy nghiêm.

Đợ đến khi bóng dáng Lâm Tĩnh Dao biến mất trong tầm mắt, Thuỷ Linh Ương nhếch môi cười cười, nâng cằm Phượng Ngữ Linh hỏi "Nói cho trẫm biết, ngươi muốn làm gì?"

Trong đêm tối, giọt lệ chí nơi khoé mắt hắn mang theo một tia quỷ mị và tà khí, trong đôi mắt hẹp dài thoạt nhìn thì vui vẻ kia kết hàn băng lạnh lẽo, bông tai hình hoa mai loé sáng, khiến cho bóng đêm nguy hiểm hơn.

"Hoàng thượng nói cái gì?" Phượng Ngữ Linh trừng mắt nhìn, ra vẻ vô tội.

"Cố ý tiếp xúc Lâm Tĩnh Dao, thông qua nàng ấy để tới gần trẫm, sau đó dẫn dụ trẫm bằng mọi cách hơn nữa còn ôm ấp yêu đương, mục đích của ngươi là gì?" Thuỷ Linh Ương thưởng thức sợi tóc đen nhánh của Phượng Ngữ Linh, nhìn như vô tâm hỏi.

"Trong lòng hoàng thượng không phải rất rõ ràng sao, thảo dân muốn giành một phong hào, muốn bay vào hoàng thành, làm phượng hoàng trên cành cao." Phượng Ngữ Linh vừa nói vừa khẽ mỉm cười với Thuỷ Linh Ương, nhón chân khẽ hôn lên môi hắn.

Không hề cự tuyệt, Thuỷ Linh Ương dính sát trên người nàng liều mạng mút hương vị ngọt ngào trong cái miệng đinh hương nhỏ nhắn của cô gái, hồi lâu sau, ánh mắt hắn biến đổi, buông lỏng tay, lau khoé môi, nói "Nữ nhân, ngươi thật là quyến rũ!"

"Haha, hoàng thượng, nếu ngài là chính nhân quân tử, cho dù là quyến rũ cũng không làm gì được ngài, nói cho cùng là chính ngài không đủ định lực thôi." Phượng Ngữ Linh vừa nói, đưa tay ôm lấy cổ Thuỷ Linh Ương, nhìn vào mắt hắn nói "Hoàng thượng, thật ra thì ngoài mị thuật ta còn có thuật thôi miên, nào, cưới ta làm hoàng hậu của ngươi đi."

"Được."

Lâm Tĩnh Dao được đưa về phủ, lúc ấy đã say không biết gì, cũng không biết vì cái gì mà mình khổ sở đến ruột gan đứt từng khúc, mượn rượu giải sầu, chỉ cảm thấy trong lòng thật buồn phiền, định tạm thời làm mình tê dại một chút.

Nửa đêm, gió lạnh lùa vào phòng từ cửa sổ, màn che giật giật mấy cái, Lâm Tĩnh Dao run lên, chui vào trong chăn, sau đó run lẩy bẩy.

"Thuỷ Linh Ương, ngươi là kẻ bại hoại!" Trong mơ màng nàng mắng nhỏ một tiếng, cảm thấy thế giới này đột nhiên lạnh đi rất nhiều.

Ngày hôm sau, chuyện Thuỷ Linh Ương chuẩn bị cưới Phượng Ngữ Linh truyền ra từ trong cung, ngày thành hôn là mùng sáu tháng sau, thời gian rất gần, đủ để hiểu lần này Thuỷ Linh Ương gấp gáp cỡ nào.

Vừa mới nhận được tin, Lâm Tĩnh Dao cắn răng mắng một câu, thầm nghĩ từ xưa đế vương đa tình, nhưng sao vừa thấy mỹ nhân liền muốn thu vào hậu cung chứ.

Đang chần chờ lại nghe Thuỷ Nguyệt Ngân nói "Không phải cưới nàng ta làm phi, mà là hoàng hậu!"

"Hoàng hậu?" Lâm Tĩnh Dao cả kinh, không dám tin nhìn Thuỷ Nguyệt Ngân, hỏi "Sao ngươi không đi hưởng tuần trăng mật, trở lại đây làm gì?"

Thuỷ Nguyệt Ngân không nghĩ rằng nàng đột nhiên lại đổi chủ đề, gượng cười một tiếng, nói "Lãng phí thời gian, đem tuổi thành xuân tiêu hao vào chuyện gió trăng có gì tốt." Dứt lời, vội vàng né tránh ánh mắt.

"Haha, thật là kinh nghiệm." Lâm Tĩnh Dao trêu một câu, thấy Thuỷ Linh Ương vừa ngáp vừa đi lên điện, nắm tay chợt chặt hơn. Người đàn ông này, muốn đem hậu vị hứa hẹn cho mình giao cho người khác.

Tuy nói mình không có hứng thú trở thành thành viên trong hộp đêm cao cấp, nhưng trong lòng không khỏi có chút ngột ngạt.

Thật là thà rằng tin tưởng trên đời có quỷ cũng không thể tin miệng lưỡi của nam nhân!

Ra khỏi hoàng cung, Thuỷ Nguyệt Ngân ghé vào bên tai Lâm Tĩnh Dao nhẹ giọng nói "Ngươi không cảm thấy hoàng thượng có chút kỳ quái sao? Con người hắn nhìn thì như hoang dâm vô đạo, thật ra trong lòng so với bất cứ ai đều thanh minh thấu triệt, sao có thể tuỳ tiện cưới một nữ nhân không rõ lai lịch làm hoàng hậu chứ."

"Ừ, đúng vậy." Lâm Tĩnh Dao thấp giọng nói.

"Nữ nhân kia ta cũng đã gặp, cũng không coi là đẹp nhất thiên hạ, hoàng thượng không có lý gì lại mê luyến nàng ta đến vậy."

"Hừ, thật đúng là thành thật, chẳng lẽ vương gia nhìn nữ nhân đều nhìn vào tướng mạo sao, có phải sau này nếu lập trắc phi cũng sẽ căn cứ theo tiêu chuẩn này mà phân ra ba bảy loại?" Lâm Tĩnh Dao tức giận nói.

"Nam nhân thích mỹ nhân là chuyện thường tình, nếu Phượng Ngữ Linh kia thật có dáng vẻ khuynh thành thì cũng được, nhưng nàng ta chỉ có vẻ thuỳ mị thôi, dõi mắt khắp hậu cung, nhiều nhất cũng chỉ hơn vài người, bàn về xinh đẹp không hơn được Tuyết phi, bàn về tài trí cũng không hơn Dung phi."

"Ừ, vậy thì sao? Người ta chính là vương bát nhìn đậu xanh, mắt đối mắt." Lâm Tĩnh Dao vừa nói, nhận ra mình lỡ lời, nhìn chung quanh một vòng, xác định không ai chú ý tới mình, nhẹ nhàng thở ra một hơi, trong lòng cũng vạn phần không thoải mái.

Vô luận ra sao, hôn sự này cũng đã định, bởi vì Phượng Ngữ Linh đang ở tạm trong Lâm phủ cho nên đội ngũ rước dâu trong cung sẽ đến phủ của Lâm Tĩnh Dao rước người, mình còn phải trang hoàng đại điện, không thể bôi nhọ phong thái hoàng gia.

Phượng Ngữ Linh đối đãi với Lâm Tĩnh Dao vẫn khách khí như cũ, chẳng qua là không còn mang vẻ xấu hổ thẹn thùng nữa, thấy Lâm Tĩnh Dao cũng không hoà nhã với mình, dứt khoát biết điều tránh sang một bên, thỉnh thoảng ra ngoài xem trong phủ đã trang trí thế nào.

Đêm đó, Lâm Tĩnh Dao đang chìm trong giấc ngủ, chợt nghe thấy tiếng động, có người quỳ xuống, hơn nữa còn gọi mình một tiếng "Công chúa."

"Ngươi mới là công chúa..." Lâm Tĩnh Dao nói thầm một câu, xoay người, tiếp tục giấc mơ.

"Công chúa, là ta, Trương Khiên." Người tới nhỏ giọng nói.

"Vậy ngươi đi sứ Tây Vực đi, nhân dân Đại Đường ta sẽ nhớ ngươi." Lâm Tĩnh Dao hư hư thực thực nói.

"Công chúa, thuộc hạ có chuyện cần phải nói, làm trễ nải thời gian của người, xin người hạ mình thức dậy đi." Nam nhân vẫn nói lảm nhảm.

Lâm Tĩnh Dao quay người sang, nhìn bóng đen kia, xoa xoa mắt, giật mình ngồi dậy, hô to "Bây đâu, trong phủ có thích khách!"

Nam nhân vội vàng đứng dậy bịt miệng Lâm Tĩnh Dao, nói "Công chúa, chớ lộ ra, là ta."

Ai biết mẹ ngươi là ai chứ!

Mắt thấy nguy hiểm kề bên, Lâm Tĩnh Dao không dám lộ ra nữa, cẩn thận hỏi "Ngươi muốn làm gì?"

"Công chúa, nghe nói mùng sáu tháng sau Thuỷ Linh Ương cưới hoàng hậu, có thật không?" Bóng đen hỏi.

"Ừ, phải."

"Công chúa lấy cớ thân thể không khoẻ, không tham gia hôn lễ, hai ngày trước thuộc hạ đã gặp Phượng Ngữ Linh kia, cảm thấy hơi quen, giống như đã gặp qua ở đâu, chỉ sợ là mật thám địch quốc phái tới, vạn nhất ở tiệc cưới sẽ động thủ, sợ là động tác không nhỏ."

Lâm Tĩnh Dao ánh mắt biến đổi, đang muốn hỏi tiếp lại nghe bóng đen kia nói "Nếu có người động thủ diệt trừ các trung thần là tốt nhất, nhân tiện cũng diệt luôn cả Thuỷ Linh Ương, haha, lúc đó chúng ta thừa dịp hỗn loạn mà khởi binh, cũng coi như là chớp cơ hội."

Đừng có tính toán trên đầu ta như vậy, ta không phải ở dưới đất đâu!

Mồ hôi lạnh theo gáy Lâm Tĩnh Dao chảy xuống. Nàng phỏng đoán thân phận thật của mình, nhưng không ngờ tới thân phận mình lại là như thế.

Công chúa sao? Hoàng đế Nhan quốc Ngọc Linh Viễn mới hai mấy tuổi, cho dù có công chúa cũng chỉ mới mấy tuổi thôi, như vậy mình chỉ có thể là Bắc Đột công chúa.

Ổn định hơi thở, Lâm Tĩnh Dao muốn moi được chút tin tức, ung dung hỏi "Thân thể phụ hoàng gần đây thế nào?"

Trong nháy mắt yên lặng, Lâm Tĩnh Dao cảm thấy mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, thầm nghĩ sẽ không cẩu huyết vậy chứ, mở miệng liền lọt hố, mình là công chúa, hỏi tới thân thể của Bắc Đột hoàng đế hẳn cũng không kỳ quái.

Ai ngờ, nam tử kia hồ nghi nhìn Lâm Tĩnh Dao mấy lần, lẳng lặng nói "Tiên hoàng qua đời nhiều năm như vậy, công chúa đang nói chuyện cười sao?"

Mẹ nó, lại còn là trưởng công chúa sao? Chẳng lẽ là tỷ tỷ hoặc muội muội của đương kim thành thượng?

Hơi trầm tư một chút, Lâm Tĩnh Dao lại hỏi "Nói nhầm rồi, ta muốn hỏi thân thể hoàng thượng thế nào?"

Lại một trận tĩnh mịch, Lâm Tĩnh Dao lau mồ hôi lạnh bên gò má, nhìn nam tử kia, không biết mình lại nói gì sơ hở.

Nam tử kia trả lời "Tiên hoàng băng hà, Đại Lý mất, không biết hoàng thượng trong miệng công chúa là chỉ ai?"

Đại Lý?!

Đại Lý bị Ngọc Tử Hi và Thuỷ Nguyệt Hàn hợp lực tiêu diệt trong truyền thuyết!?

Ánh mắt Lâm Tĩnh Dao xoay chuyển, theo mình biết, ban đầu bốn nước thế chân vạc, hướng bắc có Minh quốc, phía nam có Đại Lý, ở giữa là Tây Hạ và Giang Nam Ngọc gia, Minh quốc và Đại Lý vốn muốn liên thủ đánh gọng kìm tiêu diệt Tây Hạ và Ngọc gia, ai ngờ Ngọc Tử Hi và Thuỷ Nguyệt Hàn đều là nhân vật cấp bậc chiến thần, nắm đại cục trong tay, tiêu diệt toàn bộ hai nước nam bắc.

Tiên hoàng trong miệng nam nhân này nói sợ là chỉ Đoạn Thư Huyền tham dự tranh đấu năm đó, nam nhân kia chết trong chiến loạn, tàn dư của hắn lại được giữ lại, sau đó cho nam tử áo xanh biến thái kia huấn luyện, chế tạo mình thành một trí giả thần thoại, sau đó xâm nhập Tây Hạ, ý đồ chia rẽ tính cảm với Nhan quốc, rồi chờ---- -----trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi?!

Dĩ nhiên, đây cũng chỉ là suy đoán của Lâm Tĩnh Dao mà thôi, chẳng qua là chuyện đã qua lâu như vậy, dư đảng của Đại Lý vẫn còn dã tâm này sao?


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...