Ai Bảo Quan Kinh Thành Có Tiền Có Thịt
Chương 97: Phiên ngoại hai
Vào khoảng thời gian này, nếu là những năm trước, đương nhiên là Thành Hữu Xuyên còn đang ở trong quan học giao du với đám con cháu thương hộ cùng quan lại, nhưng mùa đông năm nay, hắn không xuất hiện nữa.
Hồi trước lão Tương vương cho rằng, mời sư phụ đến cung dạy học riêng thì không thú vị, còn không bằng cho Thành Hữu Xuyên đến quan học, sư phụ nên phạt cứ phạt, nên mắng cứ mắng, yêu cầu đối xử bình đẳng, không thể kiêu căng, đương nhiên cũng không thể để cho mấy đứa nhỏ khác trong quan học biết thân phận của hắn. Vì thế từ khi Thành Hữu Xuyên còn rất nhỏ đã bị ném đến quan học, bạn bè xung quanh muốn kiểu gì cũng có đủ.
Lúc bảy tuổi, Thành Hữu Xuyên quen một thằng nhóc tên là Thẩm Anh, nghe đâu nhà bọn họ làm giàu từ quốc nạn, hơn nữa còn có một ít việc buôn bán cùng với mánh khóe không thể bày ra trước công chúng. Nhưng mặc dù như thế, nhân duyên của Thẩm Anh ở trong quan học lại thật sự rất tốt. Đầu tiên, hắn rất thông minh, không những thông minh mà lại còn vô cùng chăm chỉ. Thứ hai, hắn cũng cực kỳ dễ nói chuyện, mỗi lần đến gần kỳ thi, người hỏi mượn ghi chép chú giải của hắn nhiều đến mức phải xếp hàng từ đầu thôn đến cuối ngõ. Trừ khi có ai đó mà hắn nhìn đặc biệt không thuận mắt, thì bình thường đều sẽ sẵn lòng cho mượn.
Thành Hữu Xuyên không thiếu ghi chép, nhưng hắn muốn xem thử xem rốt cuộc ghi chép của thằng nhóc có tên là Thẩm Anh đó tốt ở chỗ nào. Hắn với Thẩm Anh không học cùng một thầy, tuy bề ngoài thì quan học xưng là đối xử bình đẳng với học sinh, nhưng con cháu quan gia cùng với không phải con cháu quan gia, cũng vẫn bị chia lớp. Sáng hôm đó, hắn trốn học, đến học đường ở bên cạnh, canh me tóm Thẩm Anh, nhưng đứng đợi một lúc lâu mà sư phụ của bọn họ vẫn còn đang ngồi ở sau bàn giáo viên, nói thao thao bất tuyệt.
Thời tiết khá lạnh, Thành Hữu Xuyên ngồi đợi ở cửa lâu đến mức sắp ngủ gật.
Bỗng nhiên có một bàn chân đá về phía hắn: “Nè, ở chỗ kiểu này sao mà ngủ được?”
Thành Hữu Xuyên mơ mơ màng màng mở mắt ra, ngẩng đầu nhìn, thấy một học sinh quan học mặc áo vải màu xanh, cả người ướt đẫm đứng ngay trước mặt hắn. Mái tóc người đó nhỏ giọt tí tách, mặt xanh mét, làn môi đông lạnh đến mức tím tái hết cả, run lẩy bẩy toàn thân, chắc khoảng...... bảy, tám tuổi? Ừ, tuổi cũng không chênh lệch bao nhiêu so với hắn.
Mùa đông lạnh buốt như vậy, sao lại khiến bản thân mình chật vật đến thế kia......
Thành Hữu Xuyên còn chưa kịp phản ứng, tên kia đã sốt ruột đi vòng qua hắn, nâng tay gõ gõ cửa. Sư phụ đang giảng bài bên trong bỗng nhiên ngừng tiếng, một lúc sau mới nói: “Vào đi.” Giọng nghe rất là dọa người.
Thành Hữu Xuyên cứ thế trơ mắt nhìn tên kia đẩy cửa vào phòng.
Tên kia cúi gằm đầu, hít hít lỗ mũi, đứng bất động ở sau phòng, xung quanh đã vang lên một ít tiếng nghị luận vụn vặt.
Sư phụ giảng bài bỗng nhiên vỗ thước, một tiếng “bốp” thanh thúy vang lên, dọa đám học trò bên dưới sợ tới mức im bặt.
"Cha mẹ khổ cực tạo điều kiện cho ngươi đến trường, vậy mà ngươi còn đến muộn?” Giọng điệu của sư phụ giảng bài rất hung dữ.
Tên kia đã bị đông lạnh đến phát run, nhỏ giọng nói: “Xin thưa với tiên sinh, trên đường đến trường con bị té vào trong kênh rạch, vất vả lắm mới bò lên được......"
Sư phụ giảng bài cầm thước thong thả đi ra phía sau, nhìn nhìn hắn, thấy hắn ướt đẫm toàn thân, cũng cảm thấy có phần đáng thương: “Được rồi, không phạt ngươi, trở về chỗ ngồi đi.”
Thành Hữu Xuyên núp ở sau cửa, thấy vậy thì sửng sốt ngẩn người. Mọi người nói, sư phụ của học đường bên này hung dữ cỡ nào, quả nhiên thật sự là vậy...... Xưa nay nghe nói, sư phụ bên này cứ cảm thấy con cháu quan gia cao quý bên kia không phải là con cháu quan gia nhất đẳng, vì thế muốn bọn họ học càng thêm khổ cực, càng thêm nghiêm túc. Nếu bị phát hiện đến muộn hoặc là trốn học, sẽ phạt thật sự rất ghê gớm.
Bây giờ vừa thấy, quả thật là như thế.
Thành Hữu Xuyên thấy sư phụ mãi mà không có ý cho tan học, đành phải lộn ngược về. Hắn giống như một tiểu đại nhân, chạy đi hỏi mượn giám thị một tấm chăn bông, lại quay về đứng đợi ngay trước cửa trường người ta.
Vất vả lắm mới đợi được sư phụ cho tan học, Thành Hữu Xuyên đứng ngay cửa, chặn lại Thẩm Anh đang muốn đi vệ sinh, đưa tấm chăn bông trong tay cho hắn: “Phiền ngươi làm một chuyện ——" Hắn chỉ chỉ tên ướt đẫm cả người trong gian phòng kia: "Ngươi giúp ta đưa tấm chăn bông này cho hắn đi.”
Thẩm Anh với hắn chẳng qua cũng chỉ có vài lần duyên phận, cơ bản là không có giao tình gì, nhưng rốt cuộc Thẩm Anh là người dễ nói chuyện, liền giúp hắn chuyển tấm chăn bông. Tên ướt đẫm kia quay đầu lại, thấy Thành Hữu Xuyên đứng ở cửa, liền ôm tấm chăn bông đi qua: “Ta tên Đổng Tiêu Dật."
Ồ, Đổng Tiêu Dật, viết thế nào?
Thế là Đổng Tiêu Dật liền viết viết vẽ vẽ vào lòng bàn tay hắn.
Sau đó, hắn cứ thế mà nhớ rõ.
Trong vài năm qua, đã xảy ra rất nhiều chuyện, chẳng hạn như, theo số tuổi dần dần phát triển, hắn phát hiện thật ra Đổng Tiêu Dật là một cô nương, vì vậy còn tranh cãi một trận với tên Thẩm Anh cứng đầu kia, mấy phen còn xô đẩy đến mức suýt thì đánh nhau. Sau đó, Thẩm Anh cũng biết được Đổng Tiêu Dật là cô nương, nhưng không một ai để lộ tin tức này ra. Dù sao, nữ giả nam vào học trong quan học, cũng không phải là chuyện gì đáng để tuyên dương.
Mùa đông năm mười bốn tuổi, Thành Hữu Xuyên biến mất trong quan học, theo sau đó cũng một tin tức khác đưa tới, lão Tương vương qua đời.
Sau khi Thành Hữu Xuyên kế vị thì không đến quan học nữa, gánh nặng trên vai khiến hắn hiểu rõ, năm tháng vô lo ngày xưa đều đã trôi xa.
Đất Sở nơi biên thùy cằn cỗi rối ren, loạn trong giặc ngoài, tất cả thoạt nhìn đều vô cùng hóc búa.
Cũng là vào năm ấy, sau khi đất Sở nghênh đón tân vương kế vị, lần đầu tiên mở cuộc thi tuyển quan.
Đổng Tiêu Dật với Tương vương gặp nhau lần nữa, chính là vào vòng thi cuối cùng trong đợt tuyển quan. Trước kia hắn dùng tên giả là Hữu Xuyên, đi học ở quan học, là học sinh của quan học. Bây giờ hắn lại trở thành người đứng đầu đất Sở, lập chí dẫn dắt đất Sở bước trên con đường giàu có yên vui.
Đổng Tiêu Dật mười lăm tuổi, đạt hạng nhất trong cuộc thi này, nhưng cũng không phải là do Tương vương quyết định. Các lão thần được nhìn thấy sự gan dạ cùng với tài hùng biện của Đổng Tiêu Dật, cảm thấy nàng có thể đảm đương danh hiệu đầu bảng này, sau khi thỏa thuận liền phá lệ trao tặng danh hiệu hạng nhất của cuộc thi tuyển quan cho một thiếu niên mười lăm tuổi.
Đất Sở nghèo vô cùng, trong cung cũng giống thế, Tương vương rất tiết kiệm, ngay cả yến tiệc ban thưởng sau khi kết thúc tuyển quan cũng miễn hết.
Lúc ấy là mùa đông, Đổng Tiêu Dật lần đầu tham dự vào triều chính, sau khi hạ triều đứng dưới mái hiên, bị đông lạnh đến mức run cầm cập. Quần thần đều đã tản đi hết, Đổng Tiêu Dật đứng lẻ loi trơ trọi dưới mái hiên. Nàng không biết mình đang chờ ai, cũng không biết có thể chờ được ai đến.
Thành Hữu Xuyên lặng lẽ nhìn nàng rất lâu, bộ dáng co rúm kia khiến hắn nhớ đến lần đầu gặp mặt, mái tóc nhỏ giọt toàn thân ướt đẫm. Bây giờ nàng đã không còn là thiếu niên gầy teo nho nhỏ kia nữa, vào vòng cuối cùng của cuộc thi tuyển quan, tài hùng biện của nàng tốt đến mức khiến cho hắn phải lau mắt mà nhìn, khí thế kia như thể danh hiệu đầu bảng này là vì nàng mà đặt ra. Nàng muốn trở thành quan lớn của đất Sở, đem sức lực ra để phục vụ cho dân chúng, đây là lý tưởng của nàng.
—— Thật ra, lý tưởng này cũng không khác biệt lắm so với Thành Hữu Xuyên.
Thành Hữu Xuyên do dự rất lâu mới đi qua, mà nàng thì đang rụt cổ định bước xuống bậc thang. Hắn gọi nàng, Đổng Tiêu Dật quay đầu, đang định hành lễ thì Thành Hữu Xuyên lại nói: "Đổng Tiêu Dật, ngươi là người đứng đầu bảng trong đợt tuyển quan đầu tiên kể từ khi Cô vương kế vị tới nay, Cô vương hy vọng tương lai ngươi có thể trở thành trợ thủ đắc lực của Cô vương, trở thành trụ cột đất Sở......"
Nàng chỉ cười nhẹ, không nhìn ra một chút câu nệ nào trong đôi con ngươi trong veo kia, dáng vẻ thong dong giống như quay lại thời điểm khi còn ở quan học.
Nàng trả lời: “Được.”
Sau đó nàng tận tâm tận lực, từ tiểu lại trong Hoằng Văn quán, bước từng bước một lên trên, cho đến khi tiến vào trung tâm của cơ quan quân sự chính trị. Thật ra đó mới chân chính là điểm bắt đầu cho con đường làm quan của nàng.
Lúc đó, quan hệ giữa đất Sở với mấy nước láng giềng hết sức căng thẳng, vào lúc thu hoạch vụ thu luôn phải lo lắng nước láng giềng có thể cử thiết kỵ sang đánh bất ngờ. Dân chúng vất vả cả một năm, bây giờ nói không còn là không còn, đây chính là phiền phức gây rối cho đất Sở bao năm qua. Vì muốn bảo vệ dân chúng bình an, xưa nay chỉ có thể ăn nói khép nép để giải quyết trong hòa bình, nhưng số lương thực mà đất Sở phải xuất ra để hòa giải, vẫn luôn vượt qua mức có thể gánh vác của quốc khố đất Sở.
Lúc ấy đất Sở chỉ có một vị đại tướng, chính là người đi theo lão Tương vương năm xưa, trọng thần Nhung Bân. Đổng Tiêu Dật lấy tư cách là văn thần, nhập vào dưới trướng của Nhung Bân, bí mật luyện binh hơn một năm, không một ai biết nhóm binh tướng này nằm ở đâu.
Mà ngay năm trước đó, Tương vương lấy danh nghĩa là mở rộng ruộng đất, kêu gọi dân chúng khai hoang ở vùng xung quanh biên cảnh, trồng các loại lương thực. Đất đai biên cảnh phì nhiêu, chỉ là lúc trước dân chúng lo lắng lương thực trồng ra sẽ bị nước láng giềng thu gặt đi mất, vì thế xưa nay không bao giờ trồng ở nơi đó, cảm thấy phí công vô ích. Bây giờ Tương vương cổ vũ, lại có phần thưởng, vì thế rất nhiều hộ dân mạo hiểm đi đến đó trồng.
Năm đó, Đổng Tiêu Dật chưa từng lộ mặt ra lần nào, thời gian lâu đến mức tất cả mọi người đều cho rằng nàng đã mất tích, ngay cả Nhung Bân cũng không biết thiếu niên này đang giở trò gì, cảm thấy nàng luyện binh chẳng qua cũng chỉ là ra vẻ làm dáng mà thôi.
Mùa thu hoạch vụ thu tới đúng hạn, ông trời phù hộ, năm nay được trúng mùa, có vài người dân thừa dịp biên ải còn chưa có động tĩnh gì, ban đêm liền gấp gáp lén lút thu gặt hết đống lúa còn chưa kịp chín mọng hoàn toàn. Nhưng tích trữ ở đâu cũng là một vấn đề, nếu năm nay thiết kỵ của nước láng giềng lại tới càn quét, gặt gấp thế này cũng không còn ý nghĩa gì.
Vào một ngày thu khô hanh, mấy gốc rơm rạ vẫn còn trong ruộng lúa, rơm xếp thành đống khắp mọi nơi. Đã liên tiếp rất nhiều ngày không có mưa, binh lính thủ hạ của Đổng Tiêu Dật ẩn náu lặng lẽ chung quanh.
Đêm đó, thiết kỵ của nước láng giềng kéo đến, lửa cháy hừng hực nơi biên cảnh. Nương theo gió đêm, lửa cháy kéo dài vài dặm, rơm rạ trong ruộng cháy đến mức xung quanh đều là khói mù mịt, có thể sặc chết người. Cứ nghe buổi tối hôm ấy, chiến xa cháy rực xông về phía đội quân thiết kỵ của kẻ địch từ bốn phương tám hướng, quang cảnh hết sức hỗn loạn.
Dân chúng trong thành một đêm bình an, đến sáng dậy mới cảm thấy không khí có phần gay go.
Một nước cờ không quá cao minh này có thể đánh lui kỵ binh của nước láng giềng, còn bắt được thủ lĩnh của bọn chúng. Nhưng suy cho cùng thì tất cả cũng chỉ là tạm thời, không có ai dám cam đoan sau khi đối phương nghỉ đủ sẽ không ngóc đầu trở lại.
Đổng Tiêu Dật xung phong nhận việc đi qua đó giảng hòa, một đám người đều toát hết cả mồ hôi. Cho dù tài hùng biện của nàng rất tốt, vào lúc này mà chạy sang nước láng giềng không phải là muốn chết sao? Huống chi đàm phán với nước đối địch cũng không phải là đi giảng bài, nàng có thể còn sống trở về à?
Đổng Tiêu Dật không định còn sống trở về.
Lúc áy lòng nàng có chút giống như tro tàn, tuổi trẻ khinh cuồng cảm thấy đời này nàng không thể yêu, nếu trước khi chết còn có thể cống hiến một chút sức lực cho dân chúng, vậy thì không thể tốt hơn. Mặc kệ nó, cược vận may một lần thôi.
Nước láng giềng là dân tộc du mục, không có thói quen cày cấy, cũng thật sự không có thiên phú gì với việc cày cấy. Đổng Tiêu Dật mang đến vài xe ngựa chở đầy hạt giống tốt, cùng với mấy vị cao thủ biết đào kênh gieo trồng.
Nàng đi một chuyến, ba năm không về.
Khi vua của Lĩnh quốc đồng ý thả nàng về, cũng đúng vào dịp thu hoạch vụ thu. Nàng đi bên bờ ruộng, nhìn hạt thóc chín mọng nặng trĩu, có phần xúc động.
Lần này nàng về, hai bên mới chân chính bắt tay giảng hoà. Tương vương khích lệ cho việc trao đổi buôn bán giữa hai bên, song phương đều đạt được lợi ích. Vị vua bên kia phải nghĩ rất lâu mới nghĩ thông vấn đề này, thương lượng nói: "Cũng tốt, nhưng mà —— có thể cho mượn Đổng đại nhân của các ngươi dùng thêm hai năm không?”
Tương vương đáp: "Không thể."
Từ đó Đổng Tiêu Dật cũng không đi sang nước láng giềng lần nào nữa.
Ở bên kia ba năm, vì không thể ăn no ngủ kỹ, nên cơ thể của nàng cũng suy yếu theo. Sau khi nàng về triều, cảm thấy có nhiều bộ mặt đều xa lạ, cũng không muốn lui tới với quá nhiều người nữa. Nàng nhớ mấy bạn bè cũ, liền viết thư cho Thẩm Anh, nàng nói: "Tiểu tử, ta thực hâm mộ ngươi được làm quan ở kinh thành, không phải chịu khổ ở địa phương này.” Nhưng tên Thẩm Anh không có lương tâm này lại không trả lời thư của nàng.
Đổng Tiêu Dật nghĩ, có lẽ là, bất kể ở nơi nào, mỗi người đều có cái khổ của riêng họ, không có gì hay để mà so sánh.
Lúc này, đã là năm thứ tư kể từ khi Tương vương đại hôn.
Đổng Tiêu Dật vẫn cảm thấy, đây là một chuyện không liên quan gì đến mình.
Nàng thực sự không sao cả, dù sao cũng không yêu cầu xa vời có ai để ý đến nàng.
Cũng như năm ấy, năm nàng tám tuổi, sáng sớm bởi vì không cẩn thận làm vỡ một cái dĩa, bị di nương đánh nửa ngày, bị mắng vì sao phải lãng phí tiền của lão gia để đi học. Trên lưng nàng chồng chất vết thương, nhưng cũng không dám nói với phụ thân, lại sợ đến học đường muộn sẽ bị tiên sinh phạt, liền giội mấy chậu nước lên đầu, một mình lẻ loi đi đến học đường.
May mà, vào lúc nghỉ giữa khóa, có người chuyển một tấm chăn bông cho nàng.
Truyện hot hiện nay
Bình luận
Sắp xếp