Ai Bảo Quan Kinh Thành Có Tiền Có Thịt

Chương 38: Cầu kiến sơn


Chương trước Chương tiếp

Mạnh Cảnh Xuân ra sức gật đầu, ánh mắt lại có phần trốn tránh. Đi vào tự thì còn cầu gì được nữa? Chỉ có thể là bùa bình an thôi. Nàng hơi thấp thỏm, hy vọng là không bị sai bát tự, như thế ngược lại không tốt. Nàng nghĩ nghĩ: "Tướng gia không tin thì đưa lại cho ta là được......"

Thẩm Anh đã cất lá bùa vào trong tay áo, nói: “Đưa rồi thì không có đạo lý đòi lại.”

Mạnh Cảnh Xuân hơi chột dạ lau khô chân, mang vớ xỏ giày buồn bực định quay về phòng, nhưng bị Thẩm Anh túm chặt lấy ống tay áo kéo lại. Thẩm Anh nắm lấy một cánh tay của nàng, không biết biến ra từ đâu một một sợi dây đỏ nhỏ nhỏ, chỉ nháy mắt đã đeo lên cổ tay nàng. Mạnh Cảnh Xuân kéo tay áo nhìn, là một sợi dây đỏ, bên trên có treo vài thứ trang trí bằng vàng be bé, làm thành một cái vòng tay.

“Sao còn có heo nữa?” Nàng cúi đầu nhìn nhìn, ngoẹo đầu, thấy một con heo vàng nhỏ treo lủng lẳng trên đó, bên cạnh là cái khóa vàng nhỏ, đậu phộng, lục lạc và thỏi vàng. Cái nào cái nấy cũng bé xíu đến đáng thương, nối liền với nhau, không quá nặng mà lại rất xinh xắn.

Thẩm Anh nắm nhẹ lấy cổ tay nàng: “Nàng không phải tuổi con heo à?”

“A đúng rồi nhỉ.” Đầu óc Mạnh Cảnh Xuân chuyển một cái, “Tướng gia tuổi thỏ.” Nàng dừng một chút: “Treo nhiều như vậy làm chi?”

Giọng Thẩm Anh nghe như thở dài: “Hồi bé nàng không đeo mấy thứ này à?”

Mạnh Cảnh Xuân lắc lắc đầu: “Không nhớ nữa, có thể đã từng đeo một đoạn thời gian, nhưng sau đó thì không đeo gì cả.”

Thẩm Anh nghe vậy, nhếch môi, nhìn sợi dây trên cổ tay kia, lại có chút thất thần. Nếu bây giờ có thể bù đắp những thiếu sót đáng tiếc kia, vậy thì chỉ mong có thể bảo vệ nàng, để nàng không cần phải chịu nỗi khổ lang thang lưu lạc nữa, từ nay sống lâu trăm tuổi, phúc lộc tràn trề.

Hình như hắn đã quên buông tay nàng ra, Mạnh Cảnh Xuân liền mở miệng nói: "Vòng này có thể trừ tà phòng kẻ tiểu nhân à?"

Thẩm Anh bất chợt hoàn hồn, trả lời cực kỳ đơn giản: “Ừ.”

Mạnh Cảnh Xuân cắn cắn môi, nói tiếp: “Vậy thì ta sẽ giữ nó cẩn thận.”

Thẩm Anh vẫn chưa buông tay, nói: “Nếu chúng ta không chuyển đi, nàng có đồng ý ở nơi này luôn không?”

Mạnh Cảnh Xuân thấy không khí nặng nề, cũng không biết Thẩm Anh bị gì, hình như hôm nay còn sầu não hơn cả mọi khi, liền nở nụ cười, nói: "Nếu Tướng gia không đuổi ta, ta sẽ không đi." Nàng dừng một chút rồi rút tay ra: “Nước ngâm chân mau lạnh lắm, Tướng gia tranh thủ lúc nước chưa lạnh, nhanh chóng lau khô rồi nghỉ ngơi sớm đi, ta về phòng trước."

Nàng lập tức quay lưng đi ra cửa, Thẩm Anh nhìn hai cánh cửa đóng chặt, sững sờ rất lâu, đến khi lấy lại tinh thần thì nước trong thùng gỗ đã lạnh.

Mạnh Cảnh Xuân cũng đứng tần ngần một hồi ngoài cửa, nàng muốn nói chuyện với Thẩm Anh, nếu hắn có chuyện gì không thể nghĩ thông, cũng hy vọng hắn có thể mở miệng nói một câu. Nàng tự biết mình không giúp gì được cho hắn, nhưng ngồi nghiêm túc nghe hắn tâm sự, nàng vẫn làm được.

Nhưng mặc dù đã ở chung lâu như vậy, dường như vẫn thiếu một cơ hội.

Mùa thu đã sắp trôi qua, mùa đông khoan thai bước đến, nhưng lại hung ác vô cùng, chỉ nhoáng cái đã quăng người ta vào một cái hầm băng, cả người như bị đông đá.

Đợt đánh giá đã đến hồi kết thúc, bảng đánh giá địa phương đã lần lượt nộp lên triều đình, còn ở kinh thành cũng sắp có kết quả. Một đám quan viên trông mong chờ đợi, nhưng chưa tới ngày thông báo, trong Khảo Khóa viện(1) một cái hắt hơi cũng không truyền ra.

(1) Khảo Khóa viện: Phụ trách khảo hạch, tuyển chọn mấy vị quan làm trong kinh thành, đến cuối năm thì làm kiểm tra đánh giá.

Đến ngày thông báo, Mạnh Cảnh Xuân cực kỳ hăng hái dậy thật sớm, vội vàng đi đến Lại bộ. Khi nàng đi ngang qua phòng lưu trữ trong Đại Lý tự, chân hơi dừng lại, nhìn liếc qua một cái, nếu đánh giá thuận lợi, nàng lập tức có thể danh chính ngôn thuận bước vào phòng lưu trữ. Ở Đại Lý tự chưa đến một năm, chuyện nàng làm thật sự không ít, thậm chí Từ Chính Đạt còn ghi lại cho nàng thêm vài phần công lao, bù lại chuyện lần trước nàng vì tra án mà bị đập cho một trận.

Trời lạnh kinh khủng, trong lòng nàng cũng có phần thấp thỏm. Thật ra nếu nghĩ thông thì cũng chả có gì để phải thấp thỏm cả, nếu năm nay không được, nàng còn có thể đợi thêm một năm. Nàng đã đợi ngày này rất nhiều năm rồi, không việc gì phải sốt ruột.

Kết quả đánh giá có quan hệ với thưởng phạt thăng giáng chức, mà đều sẽ thông báo công khai. Nếu có ý kiến gì, có thể trực tiếp khiếu nại với Khảo Khóa viện để được xét lại. Nhưng trường hợp này rất hiếm, chỉ có bị phạt oan mới làm thế.

Nàng đứng trên mảnh đất trống trước cửa Lại bộ, rụt cổ đợi người ta dán thông báo lên đó, gió thổi ào ào khiến mặt nàng đau rát. Xa xa nhìn thấy Bạch Tồn Lâm, nàng lập tức quay lưng đi, Bạch Tồn Lâm không gặp nàng một thời gian dài, đi đến gần, ngay cả vai nàng cũng không dám vỗ, chỉ nói: "Hiền đệ, chào buổi sáng.”

Mạnh Cảnh Xuân bấy giờ mới quay người lại, khịt khịt lỗ mũi, cổ vẫn co rụt trong quan phục, nhỏ giọng trả lời: “Chào.”

Bạch Tồn Lâm gấp gáp giải thích: “Lời đồn bảo đệ là cháu ngoại của Tông đại nhân ấy, không phải do huynh truyền! Huynh tuyệt đối không nói chuyện này cho người thứ hai biết, huynh có thể thề với trời."

Nhưng lúc này Mạnh Cảnh Xuân nào có tâm tư nghe mấy chuyện đó, chỉ qua loa nói: "Biết rồi."

Bạch Tồn Lâm thấy thái độ lạnh nhạt của nàng, nghĩ cả buổi trời cũng chỉ tòi ra được một câu: “Bây giờ hiền đệ đang ở đâu?”

Mạnh Cảnh Xuân dứt khoát không đáp.

Dường như Bạch Tồn Lâm hơi sợ điệu bộ này của nàng, ngậm miệng không hỏi nữa.

Trong khu đất trống, người đợi bảng công bố càng ngày càng nhiều, tuy chưa đến nỗi náo nhiệt như khi công bố kết quả thi cử, nhưng không khí vẫn cực kỳ khẩn trương. Mạnh Cảnh Xuân thở ra toàn là khói trắng, thấy hai Viên ngoại lang của Khảo Khóa viện cầm một cuộn giấy dài xuất hiện trước cửa. Hai người vừa dán tờ giấy đó lên, một đống tiểu lại bu đến như kiến.

Bạch Tồn Lâm cũng nhanh chóng đi tới, tìm thấy tên của mình, mặt nhất thời sa sầm. Hắn có phần tức tối, tìm tên của Mạnh Cảnh Xuân. Quả nhiên thấy Mạnh Cảnh Xuân xếp ở phía trước, được thăng một bậc, chắc chẳng bao lâu là nhận được công văn của Lại bộ, đúng là may mắn quá mà!

Mạnh Cảnh Xuân thấy một đám người bu ở đó, cũng không nóng vội. Đợi đến khi mọi người đã tản đi kha khá, nàng mới bước lại gần bảng, không nhanh không chậm tìm tên của mình. Một lúc lâu sau, nàng vươn tay phả ra một hơi, trên mặt chỉ hiện lên ý cười nhàn nhạt, cũng không có vui như trong dự đoán.

Một người đi đến sau lưng nàng, thản nhiên nói: "Chúc mừng Mạnh huynh."

Mạnh Cảnh Xuân quay đầu lại, thấy là Trần Đình Phương, liền cực kỳ khách khí nói: "Cảm ơn."

"Cảm ơn gì chứ? Đệ cũng chưa từng giúp huynh.” Trên mặt Trần Đình Phương hiện lên ý cười nhàn nhạt, "Đúng rồi, huynh chỉ cầu mỗi một lá bùa thôi đúng không?”

“Gì cơ?”

“Hôm qua đệ đến Viên Giác tự, Minh Huệ đại sư nói với đệ, lần trước huynh đưa hai tấm thiếp bát tự, tưởng là huynh......" Trần Đình Phương hơi chau mày, dừng lại một chút, “Vì thế đưa cho huynh một lá bùa cầu con, có thể là đã hiểu lầm gì rồi......"

“A?”

Lông mày Trần Đình Phương vẫn hơi chau lại: “Cũng có thể là...... Mạnh huynh đang ngưỡng mộ cô nương nào đó, nên muốn xin bùa này?”

Mạnh Cảnh Xuân cuống quít lắc đầu: "Không có không có! Huynh xin một lá bùa bình an cho mẫu thân của huynh. Huynh còn đang buồn bực sao lại chỉ đưa mỗi một cái...... Hóa ra là trong chùa làm nhầm!”

Trần Đình Phương thong dong nói: “Mẫu thân huynh...... không phải qua đời rồi à?"

Mạnh Cảnh Xuân nhất thời không biết nói gì, khuôn mặt đỏ ửng: “Huynh còn có chuyện phải trở về nha môn, xin được cáo từ trước." Nói xong liền vội vội vàng vàng cúi đầu chạy.

Nàng thừ người trong Đại Lý tự cả một ngày, không biết mình đang làm những gì. Đợi đến khi công văn của Lại bộ xuống tới nơi, chuyện nàng muốn làm liền có thể làm dễ như trở bàn tay, ngược lại cảm thấy hơi khiếp đảm. Nhưng chợt nhớ tới lá bùa cầu con đáng chết kia, mặt nàng liền đỏ ửng hết cả lên, trong đầu chỉ quanh đi quẩn lại tìm lý do để mau mau đòi lại lá bùa từ trong tay Thẩm Anh.

Hoàng hôn buông xuống, nàng thu dọn mọi thứ, vỗ vỗ mặt, kéo kéo khóe miệng, lấy ra một cái gương đồng nhỏ từ trong cái rương dưới gầm bàn, soi qua soi lại, sắc mặt khá tốt, tươi cười tràn đầy, không tệ.

Nàng mang khuôn mặt tươi tắn hài lòng vui vẻ này trở về Thẩm trạch, trên đường còn bảo phu xe dừng lại mua một ít thức ăn ngon.

Được thăng cấp chính là chuyện vui động trời, dù sao cũng phải ăn mừng một phen. Ai ngờ khi nàng đang dạt dào vui sướng bước vào trong phủ, thấy Thẩm Anh đã về phủ trước nàng một bước. Thẩm Anh ngồi trong phòng bên cạnh nhà bếp, bày một bàn thức ăn chờ nàng. Trước khi nàng bước vào, Thẩm Anh đang ngồi thất thần trước bàn ăn, trong lòng cân nhắc đắn đo ngàn vạn lời, nhưng vẫn không biết phải mở miệng với nàng thế nào.

Mạnh Cảnh Xuân cực kỳ vui vẻ đi vào phòng, thấy một bàn thức ăn đầy ú ụ, kinh sợ nói: “Tướng gia làm thế này là sao?"

“Hình như sắp đến sinh nhật nàng rồi, cũng không biết có phải là hôm nay hay không. Dù sao đầu bếp cũng mua khá nhiều thức ăn, nên nấu nhiều một chút, tranh thủ còn đang nóng ăn đi.”

Mạnh Cảnh Xuân ngồi xuống, cầm đũa lên, than thở nói: "Còn tưởng là Tướng gia biết đợt đánh giá này ta được thăng cấp chứ. Sinh nhật ta không phải hôm nay, phải mười mấy ngày nữa cơ.”

Sao Thẩm Anh lại có thể không biết thành tích đánh giá của nàng được cơ chứ. Hôm đó Khảo khóa lang trung chuyển danh sách lên cho Chính sự đường định đoạt thì hắn đã biết rồi. Biết rõ nàng thăng cấp thì có thể vào được phòng lưu trữ, nhưng làm sao hắn có thể nhẫn tâm xóa sạch thành tích mà nàng đánh đổi bằng nỗ lực của mình đây.

Hắn chỉ nói: "Biết rồi, ăn từ từ, coi chừng nghẹn.”

Mạnh Cảnh Xuân gật gật đầu, trong lòng vẫn còn đang liều mạng suy nghĩ làm sao đòi được lá bùa kia về.

Thẩm Anh lại hỏi nàng: "Ngày mai nàng có được nghỉ không?”

Mạnh Cảnh Xuân lắc lắc đầu, uống một ngụm canh nói: "Ngày mai Tướng gia nghỉ à?"

Thẩm Anh “ừ” nhẹ một tiếng, nói tiếp: “Chiều mai ta muốn dẫn nàng đến một nơi, về sớm một chút, ta đứng ngoài nha môn chờ nàng.”

Mạnh Cảnh Xuân nhấp nhấp môi, nuốt đồ ăn xuống, định nói gì đó như cuối cùng chỉ im lặng.

Một bữa này nàng ăn đến no cành hông, nhưng trong lòng lại trống vắng. Hình như Thẩm Anh lại trở về dáng vẻ như khi lần đầu tiên nàng gặp hắn, giống như mọi việc trên thế gian này đều không liên quan gì đến mình, sống chỉ là sống, không có gì đáng để vui mừng ca hát, chỉ có thế thôi.

Nàng không muốn thấy bộ dáng này của hắn, thật khiến lòng người chua xót, rồi lại nhớ đến nhiều chuyện xa xưa, nhịn không được mà muốn rơi lệ.

Nhưng nàng không thích rơi lệ, không có tiền đồ.

Ngày hôm sau, bầu trời âm u, dường như mặt trời đã ngủ quên không thức giấc. Tới gần cuối năm, trong nha môn ngược lại không có vụ án gì gấp gáp, nàng dọn đồ về sớm, đi ra ngoài cửa.

Hình như xe ngựa Thẩm trạch đã đỗ được một lúc, nàng bước lên ghế nhỏ, leo lên xe, nhìn thấy Thẩm Anh, cười cười nói: "Hôm nay lạnh thật đấy.”

Lạnh, lạnh như sắp đổ tuyết, lạnh đến mức hắn đau buốt toàn thân.

Nàng ngồi xuống, Thẩm Anh nhét lò sưởi nhỏ trong tay vào ngực nàng, không nói gì.

Mạnh Cảnh Xuân hỏi: “Muốn đi đâu vậy?”

"Ngoại ô." Hắn dừng một chút, “Cầu Kiến Sơn.”

Mạnh Cảnh Xuân từng này tuổi đầu rồi, lại vẫn chưa từng nghe thấy ở ngoại ô kinh thành có một cây cầu như thế. Nhưng nàng cũng không hỏi nhiều, chỉ ngoan ngoãn ôm lò sưởi nhỏ, ngồi dựa vào Thẩm Anh.

Bởi vì rất ấm nên nàng ôm lò sưởi ngủ quên mất. Khi đến cầu Kiến Sơn, Thẩm Anh lại cảm thấy không nỡ đánh thức nàng, nhưng nàng lại giật giật người, tự mình vươn tay dụi mắt, nói: “Đến rồi à.”

Nàng buông lò sưởi xuống, vô thức nắm lấy tay Thẩm Anh. Thẩm Anh sửng sốt, nàng liền cười cười, nói: “Tay Tướng gia lạnh quá.”

Mạnh Cảnh Xuân xuống xe, phong cảnh trước mặt khiến nàng tỉnh táo hẳn lến. Không ngờ ở ngoại ô lại có một hồ nước rộng như vậy, mặt hồ yên tĩnh như gương, cây thuỷ sam hai bên hồ cao vút thẳng đứng, nhìn có vẻ rất lạnh. Mạnh Cảnh Xuân hắt hơi một cái, vài con chim chưa kịp di trú về phía nam bị kinh động, bay vút lên từ những nhánh cây khô, nháy mắt biến thành mấy chấm đen nhỏ trong bầu trời âm u.

Thẩm Anh dẫn nàng đến cầu Kiến Sơn, khi lên trên cầu, mới giật mình nhận thấy khí lạnh bốc lên từ hồ nước.

Bầu trời càng lúc càng trĩu nặng, nhìn như sắp sửa rơi một trận tuyết lớn, Mạnh Cảnh Xuân rụt cổ mở miệng nói: “Sao Tướng gia lại muốn đến đây?”

Thẩm Anh nhìn mặt hồ, nói: "Trước kia ta thường tới đây, rất thanh tịnh, nói xấu người khác cũng không sợ bị ai nghe lén.”

Mạnh Cảnh Xuân phì cười, nói: “Giờ thì không được rồi, ta đang ở đây nghe lén Tướng gia đấy.”

Thẩm Anh nhìn nàng, không tài nào cười nổi, lời nói mỏng manh vô cùng: “Khi nào không vui cũng có thể tới, đối với hồ nước không có sức sống gì này, trong lòng không còn gì không nghĩ thông nữa.”

Thật không...... Mạnh Cảnh Xuân ngược lại thấy rất lạnh lẽo, có khi lại nhất thời luẩn quẩn trong lòng mà nhảy xuống cũng nên. Vì thế nàng mở miệng nói: “Ta thì thấy ngược lại, quá lạnh lẽo, tới đây một mình không thích hợp cho lắm.”

"Trước kia, có rất nhiều chuyện chỉ có thể nói với hồ nước này. Nhưng bây giờ......" Thẩm Anh vẫn nhìn hồ nước kia, giọng rất nhỏ: “Nói ra cũng tốt, sẽ không còn phải tù túng như vậy nữa.”

Mạnh Cảnh Xuân ngẩn người, có phần không rõ nguyên do.

Thẩm Anh nhìn nàng, vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh: "Mười một năm trước, ta mười sáu tuổi, làm việc năm đầu tiên ở Hàn Lâm viện, từng cùng với Chu đại nhân của Đại Lý tự giải quyết một vụ án.”


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...