Ai Bảo Quan Kinh Thành Có Tiền Có Thịt

Chương 29: Góc tường


Chương trước Chương tiếp

Hiển nhiên là Mạnh Cảnh Xuân không hề biết gì về chuyện này, hơn nữa, khi nào thì nàng và Trần Đình Phương có quan hệ tốt cơ chứ? Chẳng qua cũng chỉ đi phố hoa hai lần, không thể xem là tốt được.

Nàng ôm chồng quần áo, cúi đầu, trong lòng chỉ muốn nhanh nhanh về nhà tiêu hóa mấy chuyện xảy ra hôm nay. Nghĩ là làm, nàng trực tiếp quay người đi ra ngoài: “Không còn sớm nữa, hạ quan phải về đây……”

Lần này Thẩm Anh cũng không giữ nàng lại, chỉ gọi gã sai vặt trong phủ đi theo. Thấy bóng dáng nàng gấp rút biến mất ở chỗ rẽ cuối hàng lang, hắn đứng sững sờ rất lâu.

***

Đại thọ sáu mươi của Tả tướng Trần Uẩn đương nhiên phải được tổ chức rầm rộ. Hôm đó sau khi Thẩm Anh đề cập tới, Mạnh Cảnh Xuân đã sớm quên sạch chuyện này. Nàng chỉ là một tiểu lại bát phẩm nho nhỏ, ngay cả tư cách đến bợ đít chúc mừng cũng không có, cho nên chẳng liên quan gì tới nàng.

Ai ngờ ngay trước ngày hôm đó, Trần Đình Phương lại đến đưa nàng một tấm thiệp mời, khiến Mạnh Cảnh Xuân bị dọa không nhẹ. Nghe nói vì Tả tướng muốn bày tỏ thành ý, thiệp mời đều do chính ông ấy tự viết, Mạnh Cảnh Xuân nhìn tên mình được Trần Uẩn viết ngay ngay ngắn ngắn trên tấm thiệp mời, trong lòng bất giác có chút sợ hãi.

Trần Đình Phương biết nàng túng thiếu, bảo nàng không cần tặng quà. Ngày đại thọ Tả tướng, Mạnh Cảnh Xuân rời khỏi nha môn, quay về quan xá đổi một thân quần áo khác, sau đó vội vàng đi về hướng Trần phủ.

Hoàng hôn buông xuống, gió cuốn mây tan, một buổi chiều hè nhưng lại mát lạ thường. Đã vài ngày không mưa, lúc này lại nổi gió, thật giống như trời muốn hạ mưa đêm.

Vào Trần phủ, thấy mọi người cực kỳ bận rộn, vô cùng náo nhiệt. Đèn lồng treo đầy phủ, bàn tiệc bày trong vườn, món ăn chỉ mới vừa được bưng lên, Mạnh Cảnh Xuân có thể thoang thoảng ngửi thấy mùi đồ ăn thơm ngon bay tới từ nhà bếp. Nàng duỗi tay xoa xoa bụng, nghiêng đầu nhìn quản gia Trần phủ đang nhận quà. Nàng tay không mà tới, hơi ngại ngùng, nhưng nhìn tới nhìn lui, thấy xung quanh chẳng có ai mình quen. May mà nàng nhỏ con, không thu hút, đứng trong góc cũng không ai để ý tới.

Nàng vừa đói vừa mệt, dựa vào cây cột ngáp một cái, điệu bộ buồn ngủ. Ngay vào lúc nàng đang biếng nhác thì từ sau lưng truyền đến một câu “Ngươi cũng tới à”, giọng lành lạnh như một chậu nước đá dội nàng từ đầu đến chân, khiến nàng bừng tỉnh.

Nàng vội vàng xoay người lại, không ngẩng đầu lên mà chỉ khom lưng: “Tướng gia tới thật sớm nha……”

"Không sớm." Thẩm Anh vẫn nhàn nhạt nói, "Trời đã tối rồi."

Hắn nói xong lại nhìn nhìn nàng: “Mặc lên thế này nhìn có hơi rộng, ngươi có còn cao thêm không?”

Mặt Mạnh Cảnh Xuân tối sầm, hôm nay nàng về nhà, tùy tiện vớ đại một bộ mà mặc, cũng không suy nghĩ quá nhiều. Bây giờ đụng phải Thẩm Anh, lại còn mặc quần áo cũ của hắn đi rêu rao khắp nơi như vậy, thật sự là xấu hổ muốn chết rồi.

Nàng nói: “Thật ra…… không cao nổi nữa.”

Thẩm Anh đáp lại, cực kỳ hứng thú nói với nàng: “Vậy hôm khác tìm người sửa lại, chỉnh cho vừa người một chút.”

Mạnh Cảnh Xuân gật đầu như gà mổ thóc.

Trần Đình Phương đúng lúc đi tới, thấy nàng dáng vẻ nhún nhường nhu thuận đứng cúi đầu, cảm thấy thú vị, liền đi tới, đến sau lưng nàng mới vỗ nhẹ nàng một cái.

Mạnh Cảnh Xuân vội vã quay đầu, thấy là Trần Đình Phương thì thở phào nhẹ nhõm. Trần Đình Phương nói: "Mạnh huynh tới thật sớm, hay là ra đằng trước ngồi chút đi?”

Hắn nói xong lại quay sang nhìn Thẩm Anh, khóe môi nhẹ nhàng cong lên thành một nụ cười: “Hình như phụ thân đang muốn tìm Thẩm đại nhân nói chuyện, mời Thẩm đại nhân dời bước đến nội đường."

Mạnh Cảnh Xuân như trút được gánh nặng. Ánh mắt Thẩm Anh lại bỗng nhiên lướt tới, nàng căng thẳng lùi về sau một bước. Trần Đình Phương thấy vậy, hơi nhếch môi, vỗ nhẹ nàng một cái: “Đi thôi.”

Mạnh Cảnh Xuân bấy giờ mới đi cùng với Trần Đình Phương về phía sân sau Trần phủ.

Trần Đình Phương mời nàng uống một ít trà ngon, cũng không khách khí gì với nàng, liếc nhìn nàng, nói: “Huynh moi đâu ra bộ quần áo cũ kỹ này mà rộng thế? Mặc không thấy khó chịu à?”

Mạnh Cảnh Xuân mở mồm nói bậy: “May từ trước rồi, thấy mình có vẻ sẽ cao hơn, ai dè sau này vẫn cứ lùn như thế, nên mặc vào mới hơi bị rộng.”

Trần Đình Phương hớp một ngụm trà, giương mắt nhìn nàng, chuyển đề tài: “Sau ngày hôm đó huynh có từng quay lại Thục viên chưa?"

Mạnh Cảnh Xuân vừa nghe thấy hắn đề cập đến Thục viên, sắc mặt hơi thay đổi, rồi lại chuyển sang bình thường: "Không có......"

“Nhà đó bán rồi.”

Chén trà trong tay Mạnh Cảnh Xuân suýt rớt, vội hỏi: “Chuyện từ khi nào vậy?”

Giọng Trần Đình Phương cực kỳ biếng nhác, dáng vẻ như thể không thèm đếm xỉa đến: “Đã vài ngày rồi.”

Mạnh Cảnh Xuân rầu rĩ uống ngụm trà, thật lâu sau mới lấy lại tinh thần, hỏi: “Đệ có biết ai mua không?”

Trần Đình Phương đặt chén trà xuống: "Thẩm đại nhân."

Trà trong tay Mạnh Cảnh Xuân hơi sóng sánh: "Tướng gia mua?"

Trần Đình Phương gật gật đầu: "Tướng gia cũng thật kỳ lạ. Hoàng thượng vừa mới ban cho một phủ trạch, đã lại cân nhắc muốn mua thêm một căn……” Hắn dừng một chút: “Chả hiểu đang nghĩ gì.”

Mạnh Cảnh Xuân suy nghĩ cả buổi trời, tin chắc rằng mình chưa hề nhắc qua chuyện Thục viên trước mặt Thẩm Anh. Trong thành đâu phải chỉ có mỗi Thục viên là đang rao bán, nhưng sao hắn lại mua Thục viên? Thật sự là khiến người khác không hiểu nổi.

Trần Đình Phương lại nói: "Chỉ đáng tiếc tòa nhà kia, bị bán với giá một ngàn lượng, thật đúng là hời to.”

Mạnh Cảnh Xuân buột miệng nói: "Không phải một ngàn năm trăm lượng sao?!"

Thấy Trần Đình Phương nhìn nàng, nàng mới nhận ra mình đã lắm mồm rồi.

Trần Đình Phương nói: “Mạnh huynh đã đi nghe ngóng giá tiền của Thục viên rồi à?”

Mạnh Cảnh Xuân không muốn giải thích với hắn, chỉ im lặng không nói. Trần Đình Phương cũng không truy vấn thêm gì, tiếp tục uống trà.

Mạnh Cảnh Xuân đang suy xét xem chuyện này rốt cuộc là sao, lại nghe Trần Đình Phương nói: “Năm đó khi Mạnh thái y làm Viện phán tại Thái y viện, Tướng gia cũng đã vào triều làm quan. Có thể chủ cũ của tòa nhà này có quan hệ sâu xa gì đó với Tướng gia cũng không biết chừng. Nếu không thì thật đúng là…… khiến người ta khó hiểu.”

Nhưng hiện giờ trong lòng Mạnh Cảnh Xuân lại tràn đầy hối hận, nếu biết giá bị giảm xuống chỉ còn một ngàn lượng, thì dù thế nào nàng cũng phải giành quyền mua lấy.

Trong lúc nói chuyện, tiệc rượu trong vườn cũng đã bắt đầu, Trần Đình Phương đứng lên, dẫn nàng đi ra phía trước nhà.

Hôm nay Tả tướng cực kỳ có mặt mũi, Thái tử và Nhị điện hạ đều đến dự tiệc chúc mừng. Lúc Trần Đình Phương và Mạnh Cảnh Xuân đi đến, bách quan đã hành lễ xong xuôi với hai vị điện hạ, ngồi vào bàn khai tiệc.

Trần Đình Phương thì thầm với nàng: “Món ăn trên bàn tiệc hôm nay đều do đệ chọn, cực kỳ hiếm thấy, Mạnh huynh mặc sức thưởng thức đi.”

Mạnh Cảnh Xuân gật gật đầu, rón rén đi đến chỗ ngồi, vùi đầu ăn vài thứ lót dạ trước. Kết quả khi nàng đang ăn sung sướng đến quên cả trời đất, Thẩm Anh bên kia nói xong chuyện với người khác, đi tới ngồi xuống bên cạnh nàng, nhấc lên ấm trà bằng sứ trắng, tự rót một chén, nhấp nhẹ một ngụm, nói: “Dự tiệc bên ngoài không giống trong nhà, phải chú ý tướng ăn một chút.”

Mạnh Cảnh Xuân không khỏi nói thầm trong lòng, liên quan quái gì đến ngươi chứ, có mất cũng không phải là mất mặt ngươi. Nhớ đến chuyện người này dùng một ngàn lượng bạc cướp đi Thục viên từ trong tay nàng, nàng liền tức sôi gan.

Hắn mua Thục viên làm chi vậy? Tiền nhiều quá không biết dùng vào đâu à?

Mạnh Cảnh Xuân rót một chén rượu đầy, đang định uống thì thấy Từ Chính Đạt đi về hướng này.

Nàng quay đầu, nghe thấy Từ Chính Đạt hàn huyên vài câu với Thẩm Anh, cắm đầu lo ăn tiếp.

Hiển nhiên là Từ Chính Đạt không ngờ phẩm hàm thấp như Mạnh Cảnh Xuân mà cũng được mời, lại thấy nàng ngồi bên cạnh Thẩm Anh, không khỏi nghĩ đến hành động của Thẩm Anh khi Mạnh Cảnh Xuân rơi xuống nước ở Nam lâu ngày đó. Ông cũng đã nghe qua mấy lời đồn đãi rằng Thẩm Anh là tên đoạn tụ, không lẽ Mạnh Cảnh Xuân lọt vào mắt của Thẩm Anh rồi sao? Giữa hai người thật sự có gì đó sao?

Ông đang nghĩ như vậy thì thấy Thẩm Anh không chút kiêng dè gắp một ít thức ăn vào trong dĩa nhỏ của Mạnh Cảnh Xuân, còn nói một tiếng: "Ăn từ từ."

Từ Chính Đạt biết hồi trước hai người ở trong quan xá là hàng xóm của nhau, nhưng thật sự không biết quan hệ giữa bọn họ lại tốt đến cỡ này.

Ông hơi ngượng ngùng, liền tìm cớ rời đi.

Mà hôm nay Thẩm Anh tận lực diễn trò trước mặt Từ Chính Đạt như vậy cũng là có tính toán của riêng mình. Bằng không tên Mạnh Cảnh Xuân mềm nhũn như bánh bao này, sớm muộn gì cũng sẽ bị người ta bóp chết.

Một bên Mạnh Cảnh Xuân lại không hay biết gì, gắp lên một đũa thức ăn nhét vào trong miệng, kết quả bị cay đến lột lưỡi. Nàng đưa tay trực tiếp chộp lấy ly trà Thẩm Anh vừa rót lúc nãy, cầm lên uống một hơi cạn sạch cho dịu dịu xuống bớt rồi mới tiếp tục ăn.

Vừa rồi lực chú ý của Thẩm Anh cũng không đặt ở đó, thuận tay cầm chén bên cạnh mình lên uống một ngụm. Lúc nuốt xuống thấy cay đến xé gan xé thịt, suýt nữa thì hắn chảy cả nước mắt, chịu đựng một lúc lâu rồi mới nhìn Mạnh Cảnh Xuân, lại liếc qua một cái chén sứ trắng khác trống trơn trên bàn, ánh mắt làm như muốn giết nàng tới nơi.

Mạnh Cảnh Xuân ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt của hắn, giật cả mình, nhìn thấy cái chén trong tay hắn mới đột nhiên sáng tỏ. Hình như vừa rồi nàng uống sạch trà mà hắn rót......

Còn Thẩm Anh hình như lấy nhầm chén rượu nàng rót lúc nãy, tưởng rượu là trà mà uống......

Thẩm Anh đặt chén rượu sứ trắng lên bàn, mặt vẫn đen như than, lạnh giọng nói với nàng: “Đứng lên.”

Lúc này Mạnh Cảnh Xuân mới ý thức được, hồi trước ở trong nhà bếp quan xá, câu "Ta không uống rượu" kia của Thẩm Anh không phải là nói giỡn……

Nàng bị dọa đứng bật dậy, Thẩm Anh chắp tay sau lưng lạnh lùng nói: “Đi ra phía sau hóng gió với ta một lát.”

Mạnh Cảnh Xuân thầm oán, không phải chỉ uống một hớp rượu thôi sao? Đại trượng phu gì mà uống mỗi một ngụm rượu còn phải đi hóng gió, đúng là yếu như sên!

Rượu này chính là Trần Nhưỡng hiếm có, ngấm cực kỳ lâu, người có tửu lượng tốt còn chưa chắc uống nhiều được, đừng nói chi đến một kẻ không thể đụng vào rượu như Thẩm Anh.

Tuy trong lòng Mạnh Cảnh Xuân oán trách, nhưng vẫn thành thành thật thật đi theo hắn ra phía sau nhà. Trần phủ khá lớn, Thẩm Anh chọn đường nhỏ mà đi, đường mòn quanh co vắng vẻ, gió lạnh thổi tới khiến người ta cảm thấy rất sảng khoái. Càng đi về phía trước đèn càng thưa dần, khi đến một nơi đèn lồng không chiếu tới, Thẩm Anh mới ngừng bước chân, đứng sau một hòn non bộ.

Mạnh Cảnh Xuân tiện tay bứt lấy một cọng cỏ đuôi chó trong khe hở của hòn non bộ, cúi đầu quấn vòng trên ngón tay mình, dáng vẻ như rất nhàm chán.

Thẩm Anh nhìn ngón tay bị cỏ quấn thành vết lằn của nàng, duỗi tay qua giật lấy cọng cỏ đuôi chó trong tay nàng, vứt xuống đất.

Mạnh Cảnh Xuân nhanh chóng rút tay về, giấu tay sau lưng, trên mặt hiện lên hai rặng mây đỏ khả nghi, ngoài miệng lại là khó chịu thấp giọng nói nhỏ: “Đi lung tung trong phủ người ta như vậy, Tướng gia cũng không sợ bị ai bắt gặp sao.”

"Bắt gặp thì sao?"

Mạnh Cảnh Xuân cúi đầu rầu rĩ nói: “Gặp phải còn tưởng Tướng gia là kẻ trộm, đi chỉa gì đó ở trong phủ.”

Thẩm Anh lại đột nhiên tiến lại gần hơn, vươn tay nâng cằm nàng lên: “Ngươi không thể đứng yên nói chuyện với ta à?”

Mạnh Cảnh Xuân sửng sốt, có chút không thở nổi: “Hạ quan sao dám......"

Thẩm Anh không buông tay ra, Mạnh Cảnh Xuân có thể ngửi thấy mùi hương Trần Nhưỡng thoang thoảng, như có như không, quanh quẩn hòa vào trong gió đêm hơi lạnh, khiến người ta như si như say.

Nhưng nàng vội lấy lại tinh thần, có chút không kiên nhẫn, nói: “Hạ quan cũng không còn ở sát vách Tướng gia nữa, sao Tướng gia cứ phải chọc ghẹo hạ quan như thế?”

Nàng vậy mà lại cho là hắn đang đem nàng ra làm trò tiêu khiển!

Thẩm Anh vừa định mở miệng, chợt nghe thấy tiếng bước chân truyền tới. Mạnh Cảnh Xuân cũng nghe thấy, Thẩm Anh lập tức che miệng nàng lại.

Tiếng bước chân càng lúc càng gần, cuối cùng ngừng lại ở bên kia hòn non bộ.

Một người trong đó mở miệng: “Thần nghe nói Thái tử phi đang có thai, điện hạ đã hết hy vọng chưa?”



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...