Ác Hán

Chương 17: Cầu quan


Chương trước Chương tiếp

Đổng Phi còn chưa có tỉnh ngủ, nhưng đầu óc rất nhanh thanh tỉnh. Cùng với Đổng Ngọc sánh ngựa từ từ mà đi, nhưng trong lòng vẫn suy nghĩ về chuyện đêm qua đã xảy ra.

Thật đáng giận, lúc học trung học không cố gắng học tập, cho nên bây giờ không nhớ loạn khăn vàng bắt đầu bạo phát từ năm nào. Kỳ thật cho dù Đổng Phi có năng lực nhớ kỹ thì thế nào? Tư liệu trong sách giáo khoa đều là lấy lịch của công nguyên tính toán, còn ở thời đại này đều lấy niên hiệu tính toán. Thời kỳ Linh Đế niên kỷ cũng biến hoá phi thường thậm chí dân chúng cũng không rõ.

Hiện giờ là Quang Hoà năm thứ ba, khoảng cách với loạn khăn vàng còn bao nhiêu năm? Khoé mắt đảo lên Đại tỷ Đổng Ngọc, Đổng Phi linh quang chợt loé, ra vẻ ngốc nghếch hỏi: “ Đại tỷ, tỷ có cách nhìn như thế nào với Thái bình đạo? Còn có tên Trương Giác kia nữa, người cảm thấy hắn là hạng người như thế nào? Có tính tình như thế nào?”

Đổng Thiết cùng với Đổng Ngạc phi thường cơ trí giảm lại tốc độ, để lưu ra không gian cho tỷ đệ hai người nói chuyện với nhau.

Lúc Trọng xuân*( Thời gian khoảng tháng hai mùa xuân) trải qua một đêm chém giết Thành Lâm Thao phá lệ im lặng, nhiều tiểu thương ở trên đường cũng không có tung tích, rất nhiều cửa hàng đóng chặt cửa không buôn bán .

Đổng Ngọc tựa hồ cũng có tâm sự, nghe đươc vấn đề của Đổng Phi, khẽ mỉm cười nói : “ A Sửu, ngươi đang kiểm tra tỷ tỷ?”

“ A Sửu không dám !”

“ Gã Trương Giác kia quả thật là hạng người có dã tâm, bất quá từ xưa tranh giành trung nguyên còn chưa có ai dùng thủ đoạn như hắn. Hắn cho người bố thí, bán phù chú thu nạp dân tâm….Làm cho ta nhớ tới câu nói : Hư Kỳ Tâm, Thực này Phúc, Yếu Ý chí , Cường này cốt . Nếu cho ta đánh giá người này thì sẽ là đương thời Kiêu hùng, nếu không kịp trừ bỏ thì chỉ sợ rằng giang sơn Đại hán sẽ bị huỷ bởi trong tay của hắn.”

Đổng Phi trong lòng đối với vị đại tỷ mới quen biết hơn hai mươi ngày càng thêm ngạc nhiên. Không thể không nói, đại tỷ nói rất đúng. Giang sơn hán thất mặt ngoài là bị huỷ trong tay đám người Đổng Trác, Tào Tháo, nhưng trên thực tế từ khi phát sinh loạn khăn vàng, căn cơ của Giang sơn đại hán đã trở nên cực kỳ yếu ớt, đám người Đổng Trác bất quá chỉ thuận thế mà làm thôi, cho nên muốn nói đầu sỏ gây nên Hán thất bị diệt thì thứ nhất là Triều Đình, thứ hai là Trương Giác.

Đột nhiên hắn sinh ra một tia nghi vấn , chẳng lẽ không có ai nhìn ra tai hoạ ngầm trong đó? Ánh mắt liếc nhìn Đổng Ngọc, Đổng Phi chần chờ một lát rồi hỏi : “ Đại tỷ, tỷ nói nếu như Trương Giác chết thì sẽ thế nào?”

Trong lòng Đổng Phi lúc nào cũng muốn tránh đi hồi phản loạn kia. Theo ý nghĩ của hắn thì không có Trương giác thì sẽ không có loạn khăn vàng. Không có loạn khăn vàng, căn cơ đại hán sẽ không bị giao động, như vậy Đổng Trác sẽ không nhập kinh. Đổng Trác không nhập kinh thì Đổng gia không phải sẽ an toàn sao? Đây là một loại ý tưởng rất khờ dại của Đổng Phi, hắn mặc dù là có trí nhớ của kiếp trước, nhưng hắn vẫn như cũ muốn có một giấc mộng như vậy.

Đổng Ngọc nở nụ cười, “ A Sửu, có đôi khi ta cảm thấy ngươi rất thành thục, giống một đại nhân, nhưng có đôi khi ngươi thật sự là một hài tử….Cho dù giết Trương Giác thì sao? Chưa biết chừng tương lai sẽ xuất hiện Vương giác, Lý Giác…. Triều đình nếu không trọng chấn lại, và nếu không có ai phát hiện dã tâm của Trương Giác. Đến lúc đó thiên hạ sẽ đại loạn…Bất quá những lời này chỉ giới hạn trong cuộc nói chuyện của tỷ đệ chúng ta thôi.”

Đổng Phi thở dài, trong lòng biết Đổng Ngọc nói đúng .

Lúc này đoàn người đã đi tới lối rẽ. Một đường là tới Kim Thành, một hướng là tới Mục trường.

Đổng Ngọc đột nhiên dừng ngựa nhìn về hướng Kim Thành, trong mắt lại toát ra sự mê ly, một hồi lâu không nói lời nào.

“ Đại tỷ!”

“ A Sửu, ngươi nói nếu trên đời không có Khương Hán chi tranh, mọi người không cần vì thực vật, tiền tài mà tranh đấu, cùng sống với nhau trên những mảnh đất thiên đường này thì tốt biết bao?”

Không rõ vì sao Đại tỷ lại phát ra những lời cảm thán như vậy, bất quá Đổng Phi cũng hiểu được, trong lòng của tỷ tỷ cũng có nỗi khổ khó nói.

Nếu ngẫm kỹ lại, đã gả chồng ra ngoài hơn mười năm chưa từng về nhà, đột nhiên về nhà thì cảm giác tất nhiên có chút kỳ lạ.

Đổng Phi cảm thấy được, tỷ tỷ lần này về nhà cũng không phải đơn giản là vấn an cha mẹ mà là có chuyện trọng yếu khác.

“ Đại tỷ, tỷ lần này về nhà….”

Đổng Ngọc khoát tay đánh gãy câu hỏi của Đổng Phi, “ Khi ta còn bé phụ thân rất thương ta, khi đó người còn chưa có làm quan, lúc đó ở phương viên trăm dặm của Lâm Thao nổi danh là hào hiệp. Ta cùng người cưỡi ngựa đi khắp nơi, gặp được chuyện tình bất bình thì sẽ nhúng tay vào, thậm chí có đôi khi bị người ta đuổi giết , phụ thân ôm ta chạy trốn cả một ngày.” Có thể nhìn ra được, Đổng Ngọc khi còn nhỏ rất được Đổng Trác thương yêu. Nhưng Đổng Phi không rõ, Đại tỷ vì sao lại nói đến việc này?

“ Khi ta gả cho Bắc Cung Bá thì mới biết được chuyện tình trên đời này cực kỳ phức tạp, tỷ phu ngươi là người tốt, rất chân thật….đệ đệ của hắn suốt ngày dòm ngó địa vị của hắn nhưng hắn lại không biết, khương nhân mấy năm nay mơ hồ có xu thế không ổn định, vị trí thủ lĩnh của tỷ phu ngươi cũng sợ bị người ta dòm ngó.”

“ Vậy thì giết hắn!”

“ A Sửu, trên đời này có nhiều việc không thể chém chém , giết giết mới giải quyết được. Ta lần này cùng với tỷ phu của ngươi trở về, nói trắng ra là muốn cầu cho hắn một cái xuất thân, hắn là khương nhân, cho nên cũng muốn được Hán nhân tiếp thu, hơn nữa hắn tính tình ôn hoà, khương nhân dưới trướng của hắn bắt đầu rục rịch. Ta muốn thông qua phụ thân cầu cho tỷ phu của ngươi một chức quan, không cần nhiều bổng lộc, ít nhất có thể uy hiếp đối với đám Khương nhân này, thuận tiện có thể làm cho ý niệm của người ta bị giết chết trong đầu, cũng chính là cầu một chút yên ổn.”

Tỷ tỷ tuy nói không rõ ràng, nhưng Đổng Phi có thể cảm nhận được trong lòng tỷ tỷ kỳ thật rất mệt mỏi.

Hắn hỏi : “ Vậy phụ thân có đáp ứng không?”

“ Chắc là đáp ứng…..Tỷ phu ngươi hiện tại ở Hà Đông, tin tưởng cũng đã nói rõ tình huống cho phụ thân, lấy thủ đoạn của phụ thân thì mua cho tỷ phu của ngươi một chức quan cũng không có gì khó. Bất qua ta còn có chút lo lắng. Nương nói cho ta biết, quan chức của phụ thân hai năm này lên quá nhanh, lại một lòng muốn cho thế tộc thừa nhận, nếu như giúp tỷ phu của ngươi…..”

Đổng Ngọc chua sót nở nụ cười, mang theo sự bất đắc dĩ.

“ Không ! Ông ta sẽ đồng ý.”

Đổng Phi không biết như thế nào để an ủi tỷ tỷ, đành phải nhẹ giọng an ủi một câu.

Những lời an ủi của hắn nói ra, nhưng hắn biết cũng biết những lời an ủi của hắn sẽ không giúp được bao nhiêu.

Nhưng Đổng Ngọc lại nở nụ cười , khuôn mặt tú lệ hiện lên sự sáng lạng, “ A Sửu, không phải an ủi tỷ tỷ, cho dù tỷ phu của ngươi không cầu được quan thì còn có tỷ tỷ giúp hắn, hơn nữa nếu như tỷ tỷ không giúp được, không phải còn có A Sửu sao?”

Đổng Phi dùng sức gật đầu,“ Đệ nhất định sẽ giúp tỷ tỷ!”

“ Tỷ cũng biết !”

Nụ cười trên khuôn mặt của Đổng Ngọc càng thêm sáng lạng.

Trên đời này ai sẽ làm cho mình tin tưởng , không hề nghi ngờ chính là người một nhà, Đó cũng chính nãi nãi vẫn luôn giáo dục Đổng Phi: Gia tộc chính là gốc của chúng ta, nếu không có gia tộc thì chúng ta sẽ giống như một cụm bèo trôi nổi không có đích đến.

Đi vào mục trường, Đổng Phi liền chạy đến địa điểm hôm qua mà hắn cùng sư tông thú đấu với nhau.

Trời cũng đã sáng, ánh ắng chiếu lên mục trường , gió nhẹ nhàng thổi, những cây cỏ nhẹ nhàng lay động làm cho tâm tình của Đổng Phi rất tốt.

Sư Tông thú đã đứng chờ ở đó. Ánh mặt trời chiếu vào nó, tông mao trên cổ chớp động giống như quang huy, nhìn qua quả thật là nòi giống của thần thú.

Sư tông thú xuất hiện cũng không giống như hôm qua ồn ào, tạo thành động tĩnh quá lớn. Phía xa là một đoàn trâu, ngựa, mà Sư tông thú giống như vua của thảo nguyên cao lớn mà cô độc lẳng lặng đứng nói đó, hai tròng mắt loé lên hào quang.

Chứng kiến Đổng Phi, sư tông thú rất hưng phấn, hai chân trước không ngừng cào lên mặt đất. Đổng Phi cũng rất vui vẻ, tên gia hoả này thật sự là rất dũng cảm a.Đổng Ngọc mang theo đám gia tướng đứng ở phía xa, chứng kiến cảnh này nàng cũng rất vui vẻ.

“ Tiểu Thiết, sư tông thú này cùng với A Sửu có lẽ là trời sinh một đôi.”

Đổng Thiết đứng phía sau Đông Ngọc gật đầu cung kính trả lời: “ Tiểu nhân cùng với sư tông thú nhận thức cũng đã một năm nhưng chưa bao giờ thấy nó có bộ dạng hưng phấn như vậy. Ngựa trong mục trường đối với nó rất sợ hãi, thậm chí là con ngựa sinh ra sư tông thú cũng tránh nó xem nó như rắn rết. Nó cũng không thân cận với con người, nếu tiểu nhân không có học qua một chút kỹ xảo chăm sóc ngựa thì cũng sợ rằng không gần nó được nửa bước. Nhìn bộ giạng nó, nó rất có hứng thú với chủ nhân, nói không chừng chủ nhân có thể hàng phục được nó thì sao.”

“ Nếu có thể hàng phục là tốt nhất!” Đổng Ngọc nhìn hình dáng hùng tráng của Đổng Phi, nhẹ giọng nói : “ Kỳ thật, ngẫm lại chủ nhân nhà ngươi cùng với sư tông thú có rất nhiều chỗ tương tự, thật hy vọng một ngày nào đó A Sửu có thể cưỡi thất thần thú này a.”

“ Tiểu thư yên tâm, chủ nhân nhất định thuần phục được nó.”

Đổng Ngọc cười cười, đem ánh mắt khóa tai người của Đổng Phi cùng với sư tông thú.

Bất quá, hôm nay quả thực làm cho người ta thất vọng. Đổng Phi ngày hôm nay cùng với ngày hôm qua quả thực có sự khác biệt rất lớn, chỉ có vài hiệp qua lại mà Đổng Phi đã thở hồng hộc. Sư tông thú phi thường bất mãn, dùng mũi thở ra một hơi tựa hồ giống như hỏi là:“ Hôm nay ngươi sao vô dụng vậy?

Đổng Phi hai tay ôm đầu gối, người cúi gập lại. Hắn giống như hiểu được sự bất mãn của sư tông thú, cười khổ nói : “ A Sửu đại ca , không phải ta vô dụng, mà ngày hôm qua đấu với ngươi một trận, ta ngay cả một giấc ngủ yên ổn đều không có, ngươi nằm ngủ dưỡng sức, còn ta phải bôn ba khắp nơi, cùng với ngươi đánh xong, buổi tối lại phải đánh nhau với người ta một hồi nữa chứ.”

Sư tông thú kia quả thật không hổ là Đổng Ngọc khen nó là thần thú. Cũng không biết nó hiểu hay không hiểu, sau khi nghe Đổng Phi nói xong nó hí lên hai tiếng sau đó quay đầu chạy đi.

“ A Sửu, đệ hôm nay bị sao vậy?”

“ Mệt , mệt chết đi được!”

“ Vậy có muốn nghỉ ngơi một ngày rồi hãy đấu với gã Bùi Nguyên Thiệu?”

Đổng Phi nghe được những lời này, tinh thần nhất thời tỉnh táo, “ Không cần, đệ đấu không lại A Sửu, nhưng đấu với một tên giặc khăn vàng thì còn thừa sức?”

“ Cái gì giặc khăn vàng?”

Đổng Phi lập tức ý thức được mình nói lỡ miệng, vội vàng che dấu nói:“ Là đệ nói Bùi Nguyên Thiệu! Hắc hắc, bị A Sửu khi dễ một chút, trong bụng đang nghẹn một cỗ tá hoả. Nếu không cho ra ngoài đệ sợ cơm trưa cũng không thể nuốt trôi.”

Đổng Ngọc nghi hoặc nhìn Đổng Phi, là ta nghe lầm? hay là A Sửu có điều gì muốn dấu? Ta sao cảm giác được trên người A Sửu mang một bí mật rất lớn, mà bí mật này thậm chí quan hệ đến sự hưng suy của Đổng gia.

Lúc này Đổng Phi đã đi ra.

“ Gã Bùi Nguyên Thiệu đã mang đến chưa?”

“ Đã nhốt ở trong phòng giam của mục trường, dựa theo phân phó của thiếu gia ai cũng không được đến gần, Lục Y tiểu thư đã cho người canh chừng.”

“ Mang hắn đem tới !” Đổng Phi nói xong , giơ tay ngoắc hai tên gia tướng ở phía xa.

Biết hôm nay Đổng Phi muốn cũng người khác giao thủ, Đổng Ngọc lúc đi ra liền bảo Đổng Ngạc mang theo mấy người nâng đến bộ phỏng chế theo Cổ Úng lôi Kim chuỳ. Chuỳ được đặt trước người Đổng Phi, Đổng Phi cũng thấy tinh thần mang theo một cỗ phấn chấn.

Có một gia tướng đã giắt theo một con ngựa màu đen Đại uyên Lương câu, Đổng Phi không nói hai lời cầm chuỳ phi thân lên ngựa ngồi vững vàng .

Chỉ trong chốc lát Bùi Nguyên thiệu cũng bị áp giải lại. Lục Y mặc một thân nhuyễn giáp, một kiện chiến bào màu xanh, người mang theo một chiếc cung , trong tay là một cây thương trám hình kim phượng đang cưỡi ngựa đi lại.

“ Thiếu gia….”

Lục Y chứng kiến Đổng Phi giống như nhìn thấy thân nhân liền giục ngựa vọt lại.

Đổng Phi nhếch môi cười, nhưng nụ cười lại cực kỳ khó coi. Nhưng ở trong mắt Lục Y, thiếu gia không thể nghi ngờ là đẹp trai nhất.

“ Lục Y, thay ta áp trận!”

“ Vâng!”

Lục Y giục ngựa đi tới phía sau Đổng Phi.

Phía xa, Sư tông thú cứ nhiên chạy lại đứng ở trên đồi cao nhìn về hướng của Đổng Phi.

Không thể mất mặt trước súc sinh này được, huống hồ còn có tỷ tỷ cùng với Lục Y hai đại mỹ nhân nữa chứ. Nghĩ đến đó, Đổng Phi giục ngựa, giơ chuỳ lên nói : “Bùi Bá Hầu, ta hỏi ngươi một lần nữa, nếu trong mười chiêu bại bởi tay ta, ngươi có bằng lòng hàng hay không hàng ta?”

Bùi Nguyên Thiệu vốn có chút lo lắng, bất quá vừa nhìn thấy Đôi đại chuỳ trong taycủa Đổng Phi liền nở nụ cười. “ Tiểu oa nhi, đừng có nghĩ lấy gỗ làm hai chiếc đại chuỳ như vậy thì có thể hù doạ Bùi mỗ. Bùi mỗ mặc dù bất tài, nhưng cũng đường đường là nam nhi bảy thước, mười chiêu…..Hừ, nếu ngươi trong vòng năm mươi chiêu có thể đánh bại ta, Bùi mỗ cam tâm tình nguyện làm trâu làm ngựa , không một câu oán hận.”

“ Được, chính là ngươi nói !” Đổng Phi nở nụ cười, đám người xung quanh cũng nở nụ cười. Thật là có người tưởng rằng Đại chuỳ của A Sửu thiếu gia làm làm bằng gỗ?Đương nhiên đại đa số gia tướng lúc đầu cũng tưởng như vậy.

Bùi Nguyên Thiệu cảm thấy xung quanh có điểm gì là lạ, người xung quanh đều có nụ cười rất quỷ dị, làm cho trong lòng hắn không khỏi nhảy lên.

“ Bùi Nguyên Thiệu, ở trong mục trường này, ngựa và binh khí ngươi tự mình chọn. Ta ở chỗ này chờ xem ngươi có bản lĩnh gì?”

Có câu thua người không thua trận, Bùi Nguyên Thiệu không nói hai lời, tuyển một con ngựa, lấy một thanh đại thương bằng thép. Đại thương trong tay run lên, phân ra ba điểm hoa thương. Nhìn ra được, gia hoả này đối với thương cũng có chút công phu.

“ Tiểu oa nhi, Bùi mỗ nhường ngươi ba chiêu!”

Đổng Phi cười ha hả, “ Vậy thì đa tạ? Tiếp chiêu đi!”

Lời còn chưa dứt, Lương câu chiến mã đã chạy qua tới, nhanh như gió đã đứng ở trước mặt Bùi Nguyên Thiệu, hai ngựa đối mặt, Đổng Phi điểm ra một chuỳ, chiêu thức này được gọi là “Phượng gật đầu”

Một chuỳ khác được nấp sau lưng ngựa , cái này gọi là “ Mạt Khâu chuỳ”

Chỉ nghe một tiếng, Đang….Tiếng kim thiết va chạm vào nhau, Bùi Nguyên Thiệu hoành thương lên đỡ thì chỉ thấy một cỗ lực lượng đánh úp lại, cả thân người bay bổng lên không trung, bồng một tiếng liền bay ra hai ba trượng.

Tiểu oa nhi này là quái vật sao? Thiết thương đã bị bắn đi thật xa, bất quá đã cong cong đến mức không còn nhận ra.

Bùi Nguyên thiệu đứng lên, hai tay còn đang phát run. Hắn hoảng sợ ngẩng đầu nhìn Đổng Phi, rốt cuộc hắn đã hiểu những người đó đang cười cái gì. Chuỳ trong tay gia hoả này cứ nhiên là chuỳ thật. Nhìn hai cái đầu chuỳ chắc không dưới một trăm cân. Tiểu tử này thật sự mới có mười hai tuổi? Quả thực là một tên quái vật.

Đổng Phi rất thất vọng, ở trên ngựa lắc đầu. Chiêu chuỳ mới sử dụng được một nửa, phía sau là Mạt khâu chuỳ pháp căn bản không cần sử dụng.

Đổng Ngọc và tất cả mọi người đứng xem ở phía xa cất tiếng cười to, Lục Y còn khoa trương hơn chỉ vào Bùi Nguyên Thiệu nói:“ Đầu tên gia hoả này bị nước vào, cứ nhiên dám đỡ một chuỳ của thiếu gia.”

“ Nước vào” Đầy là do Đổng Phi phát minh ra ngôn ngữ, hiện giờ ở Đổng Phủ đại đa số mọi người đều biết ý nghĩa của từ này.

“ Lúc nãy không tính, ta vừa rồi là khinh địch!”

Đổng Phi mỉm cười, ở trên ngựa làm một đổng tác phi thường kinh điển, hắn gập vai lại, hai tay cầm hai chuỳ giang ra,“ Vậy thì đến đây a!’

“ Đổi trường thương!”

Bùi Nguyên Thiệu đổi lại một cây đại thương sải bước lại chiến mã. Lần này hắn cũng không dám nói nhường cho Đổng Phi ba chiêu, thúc dục chiến mã vọt tới đâm vào ngực của Đổng Phi.

Tên gia hoả này có điểm thẹn quá hoá giận, bị một tiểu oa nhi nhất chiêu đánh cho ngã ngựa, thật sự là rất doạ người. Nếu hắn biết vừa rồi Đổng Phi căn bản không đem toàn bộ chiêu số sử dụng toàn bộ, phỏng chừng là tức giận đến hộc máu, lần này hắn giữ vững tinh thần, đại thương tung bay giống như một con giao long nổi trên mặt nước.

Đổng Phi ngồi trên lưng ngựa, nhìn Đại thương kia đang lao đến, hừ lạnh một tiếng, luân chuỳ liền đánh ra.

Chiêu này gọi là “ Nhất lực hàng thập hội” Mặc cho ngươi thương pháp tinh diệu, nhưng ta lại muốn cùng ngươi cứng đối cứng.

Trải qua năm hiệp, chỉ nghe một tiếng thanh âm, hộ khẩu của Bùi Nguyên Thiệu bị đánh rách tả tơi, hai tay máu tươi đầm đìa rớt xuống lưng ngựa….Ở phía xa sư tông thú vốn đang đứng xem cũng lúc lắc cái mông theo đường cũ phản hồi. Có lẽ trong mắt của sư tông thú, trận luận võ này quả thật không thú vị. Hay là vẫn nghỉ ngơi dưỡng sức, chờ đợi ngày mai lại tỷ thí với Đổng Phi.

Đổng Phi ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa, chuỳ giơ lên trước mặt Bùi Nguyên Thiệu nói:“ Bùi Nguyên Thiêu, Nếu ngươi không phục thì lên ngựa tiếp tục tái chiến!”

Bùi Nguyên Thiêu đang ngồi trên mặt đất, khuôn mặt đỏ bừng.

Hơn nửa ngày, hắn mới thở dài một tiếng, xoay người quỳ rạp xuống trước mặt Đổng Phi lớn tiếng nói:“ Chủ Công ở trên, Bùi Nguyên Thiệu……xin khuyển mã chi lao!”



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...