Ác Bá
Chương 2: Tận hết sức
Thực ra trong lòng Tiêu Lôi hiểu rõ, Cường Tử hoàn toàn không phải thật sự bằng huynh của ông Mạc Địch, một nơi nói không sai cũng chỉ là cái nhà bếp rách nát. Bữa cơm ông ăn hôm nay không khác gì những bữa trước, tay nghề của Cường Tử khá hơn trước rất nhiều, theo lời Mạc Địch nói, nếu cứ để nó ở lại đây thật là lãng phí.
Trước khi Tiêu Lôi sắp đi có để lại một cái thẻ trên bàn, tiền trong thẻ không nhiều, chỉ có ba mươi vạn, ba mươi vạn có thể mua được một căn hộ nhỏ. Ông khóa chặt cửa xe lại, mặc cho Cường Tử khóc lóc kêu gào thảm thiết bên trong xe. Ông đưa cho Mạc Địch một điếu thuốc, Mạc Địch nhìn nhưng không nhận lấy, móc ra một điếu thuốc Đô Bảo châm lên, rồi rít một hơi thật sâu.
- Lôi Tử, Cường Tử là thằng bé thế nào trong lòng chú biết rõ, có chút ít thông minh, có dẻo dai, sau này phiền chú quan tâm nhiều. Số mạng thằng bé này khổ hay không anh không biết được, dù sao đi theo anh chịu không ít khổ cực, nhiều lời anh cũng chẳng nói hết được. Nhưng có một việc anh muốn cầu xin chú, cho nó sống cuộc sống mà nó muốn. Thằng bé chất phác rất dễ nuôi, dễ chịu hơn chó còn sạch sẽ hơn cả chim bồ câu. Chú hãy dẫn nó đi, cho nó dọn nhà vệ sinh đổ thùng rác cũng được chỉ cần nó đồng ý.
Tiêu Lôi dựa vào cửa xe, nghe rõ tiếng gào khóc của Cường Tử trong xe, trong lòng thật cảm thấy không phải. Thật ra y xúc động phần nhiều chính là, Mạc Địch vẫn để cho chính mình trước mặt lão gọi "ca" mười mấy năm. Giao Cường Tử cho mình lão không còn kiêng nể không còn gánh nặng gì, dù có chết cũng có thể yên ổn nhắm mắt còn có thể nói một câu tôi không thẹn với lương tâm. Đây chính là chỗ lo lắng của Tiêu Lôi. Tiêu Lôi hút từng ngụm thuốc lá, hút xong vứt trên mặt đất dùng sức giẫm lên.
- Ca, có thể nghe một lời khuyên của em không?
- Không thể.
- Ca, mười năm rồi, huynh không thể tha thứ cho em sao?”
- Anh không tha thứ cho chú làm sao anh có thể giao Cường Tử cho chú được, chú là người như thế nào trong lòng anh hiểu rõ. Việc đã hứa có chết cũng không hối hận, anh thích tính này của chú nên mới tha thứ cho chú. Còn những người khác, trong lòng anh sớm đã quên rồi. Nói thật, có rất nhiều người anh còn không nhớ nổi cái tên, chú đừng vội không tin. Đều là các anh em đồng cam cộng khổ, những chuyện trước kia anh đều nhớ rõ. Nhưng lại quên mất tên họ, đệ thấy có kỳ lạ không.
Tiêu Lôi cười với vẻ mặt đau khổ, lại châm thêm điếu thuốc
- Ca, Cường Tử tên thật là Lâm Cường à, bao nhiều tuổi?”
- Ừ, mười bảy tuổi.
- Còn đi học không?
Mạc Địch ngẩng đầu lên, có một chút suy nghĩ nhìn thoáng qua Tiêu Lôi.
- Chú xem mà làm, nó học rất nhanh, bất kể là việc xấu hay tốt đều học rất nhanh.
Tiêu Lôi gật đầu nói:
- Em sẽ để nó tiếp tục đến trường, học ở trường tốt nhất, và là trường chính quy. Ca, em biết anh đang băn khoăn điều gì, em thường không hứa hẹn nhiều, nhưng chỉ một câu. Bắt đầu từ hôm nay, em sẽ coi Cường Tử như cháu ruột của mình. Ca, trước giờ anh vẫn xem nó như con của mình, đúng không?”
Mạc Địch cười cười không nói thêm gì nữa. Lão lê từng bước từng bước vào trong quán, mặt trời chiếu xuống kéo dài bóng lưng, lão phất phất tay ý bảo Tiêu Lôi đi đi. Cường Tử khóc thảm thiết trong chiếc Murcielago. Lúc cha nó mất nó cũng không khóc nhiều như thế này. Cha hắn đối xử tốt với hắn có lẽ cũng không bằng lão đầu bếp một ngày đánh hắn mắng hắn. Con ngườinhiều khi rất dễ hiểu, thật đó.
Tiêu Lôi ngồi vào trong xe, Cường Tử đang định chạy nhào ra bên ngoài, Tiêu Lôi một tay giữ chặt Cường Tử lại, thuận tay tát cho Cường Tử một bạt tai.
- Con muốn báo đáp sư phụ con thì đi cùng chú, mẹ kiếp- khóc khóc lóc lóc nhìn xem có giống thằng đàn ông không? Con nghĩ con theo sự phụ con là báo hiếu với sư phụ con sao? Con làm được gì giúp sư phụ con? Ngoài việc xào rau quét nhà lau bàn ra con còn làm được cái gì? Đi theo ta, tương lai kiếm được tiền, mua căn nhà to, mua con xe ngon, ngày ngày dẫn sư phụ con đi khắp thế giới thăm quan. Để mọi người giương mắt lên nhìn lão Mạc què có đồ đệ tốt”
Tiêu Lôi nhìn vào đôi mắt thẫn thờ của Cường Tử, đổi giọng nói:
- Chúa biết, bây giờ con không nỡ rời xa sư phụ con. Nhưng Cường à, thế giới này rộng lớn hơn xo với tưởng tượng của con, nếu thế giới là miếng bánh gato to, thì khu chợ này còn không bằng một hạt bơ trên miếng bánh gato đó. Con mắt phải mở to, nhìn xa ra, không nhìn thấy mười năm sau, cũng phải nhìn thấy được ba năm sau, ba năm không nhìn thấy được chí ít cũng phải nhìn thấy ba tháng sau. Muốn báo hiếu sư phụ, phải làm ra được một điều gì đó, tương lai cho người sư phụ què của con tự hào với mọi người vì có đồ đệ giỏi giang như con. Con nghĩ chỉ có Tiểu thôn ngoại là rượu ngon thôi sao? Con không muốn cho sư phụ con uống loại rượu Ngũ Lương Dịch, Mao Đài sao?
Nghe xong Cường Tử không khóc cũng không gào lên nữa, chỉ là nhìn qua cửa sổ xe vào bên trong quán, vẫn còn cái dáng người tập tễnh đó,gật đầu nói:
- Con biết rồi, Tiêu thúc.
Nói xong không nói thêm câu nào nữa, nhắm mắt lại, không nhìn vào bên trong nữa.
Chiếc Murcielago có giá một nghìn bốn trăm vạn, nếu là những đứa trẻ bình thường khi ngồi trên chiếc xe quý giá này không có mấy đứa tỏ ra không có mảy may hứng thú nào? Tiêu Lôi thích tính cách này của Cường Tử, không phải là của mình sẽ không hâm mộ. Ông còn nhớ hai năm trước có nói đùa với Cường Tử tặng cho nó chiếc xe máy, Cường Tử lắc đầu:
- Cháu không muốn thúc tặng cháu, đợi cháu kiếm đủ tiền mua cái xe đạp, đạp cho có khí thế.
Tiêu Lôi khởi động xe, nhanh chóng rời khu chợ hỗn loạn này. Khu phố này giống như thế giới thu nhỏ, có giàu có nghèo có ngang cuồng có nghèo hèn. Khu chợ này giống như khu ổ chuột của Á Phi, còn nơi Tiêu Lôi sống thì phải gọi là Châu Âu, hoặc là giữa Châu Âu mọc lên một đất nước giống như Thuỵ Sĩ vậy.
Tốc độ chiếc xe không nhanh, qua một con đường lớn vào công viên rẽ sang cầu vượt, sau đó đi vào một con đường nhỏ yên tĩnh là đến chỗ ở của Tiêu Lôi, biệt thự Ly Hồ.
Vừa mới lên con đường nhỏ, Tiêu Lôi phát hiện có cái gì đó khác lạ. Ông đạp chân ga cho xe chạy về nhà nhanh hết mức. Lúc này xe tải lớn chở hàng gào thét đâm vào bên hông xe, may mắn Tiêu Lôi cho xe chạy nhanh, xe tải đó đâm vào đằng sau đuôi xe, lập tức đụng chiếc Murcielago quay một vòng. Sau đó chiếc Murcielago giống như con rùa bị lật úp, nằm ngửa ra đó mà không động đậy được
Tiêu Lôi bị kẹt trong xe, ông có thói quen thắt dây an toàn, lần này ngược lại gây cản trở. Ông dùng sức cố tháo dây an toàn ra vừa hô với Cường Tử:
- Mau, chạy ra ngoài, đừng lo cho thúc, hãy chạy về căn biệt thự kia.
Cường Tử thân hình nhỏ bé, thân thể linh hoạt, túi khí an toàn chưa bị bắn ra, hắn có đủ không gian để xoay người, hắn muốn đến giúp Lôi thúc tháo dây an toàn. Lúc này từ xe tải nhảy xuống mấy tên đầu gấu, trong tay cầm con dao bổ và thanh sắt, khí thế hùng hổ hung hãn xông tới.
Tiêu Lôi nhìn thấy bọn chúng qua gương chiếu hậu, hét to với Cường Tử:
- Cút, mau lên, không muốn chết cùng thúc thì chạy mau, con chạy rồi sau này còn có người báo thù cho thúc.
Hắn giãy dụa đạp vào mặt Cường Tử một cái, khóe miệng Cường Tử bật máu, miệng đều là máu. Cường Tử nhìn thấy đám người ở đằng sau, có ngốc cũng nhận ra đám người đó đến để gây sự với Tiêu Lôi, mà bản thân bây giờ không chạy cho xa chỉ có thể thành vật chôn theo cùng một chỗ.
Hắn cắn chặt răng, thuận tay cầm lấy chìa khóa xe, thuận tay rút lấy chìa khóa vặn người từ trong xe chui ra ngoài, sau khi chui ra việc đầu tiên hắn làm là khóa chặt cửa xe, sau đó hét lên với Tiêu Lôi:
- Gọi điện thoại.
Hắn ném chùm chìa khóa ra bãi cỏ xa xa ven đường, sau đó đứng ở cạnh xe Tiêu Lôi, hết sức lẻ lôi và kiên cường đợi chờ cơn bão tố ập đến, mặc dù thân hình không cao lớn không vạm vỡ. Lúc này đám người kia đã chạy đến trước cửa xe. Một gã to lớn đi đầu quát một câu:
- Tao đập chết mẹ mày!
Vung mạnh con dao chém tới. Cường Tử đợi sau khi hắn vung con dao lên, thân hình nhỏ bé xoay người tránh ra, con dao đó sượt qua người hắn chém vào chiếc Murcielago , nó đá vào giữa háng của tên cầm dao kia, dùng hết tất cả sức lực..
Tên đó đau đớn cúi gập người lại, Cường Tử đoạt được một con dao, Không cần suy nghĩ nhiều một dao chém vào vai tên đó, vừa chém vừa nói:
- Đập chết, mẹ tao? Vậy mày trước hết phải đi xuống dưới, mẹ tao chết mấy chục năm nay rồi.
Mấy tên đằng sau không ngờ đồng bọn của mình bị các đứa con nít choai choai quật ngã, sau một lúc kinh ngạc mới rống giận đồng loạt xông lên. Cường Tử giơ dao lên đỡ con dao của một đại hán chém xuống, một tiếng kim loại va chạm đã bị đè lên chiếc Murcielago , tên đại hán bên cạnh dùng chân đạp lên bụng hắn, hắn run rẩy đau đớn. Những tên đằng sau định chạy lên mở cửa xe, kết quả cửa xe đã bị khóa chặt không thể mở ra được, có vài tên dùng gậy sắt phá kính xe.
Cường Tử một tay thả lỏng, bị người ta một dao chém lên vai, con dao cắm sâu quánửa mới dừng lại, máu phun toé ra, hắn cau mày, trong lòng mắng mẹ kiếp đau thật. Một dao đâm vào bụng tên làm thương chính mình, sau đó rút con dao lên múa may loạn xạ. Tuy nói hắn tuổi tác còn nhỏ, sức lực cũng không đủ. Nhưng những năm đánh nhau ở chợ, cũng nổi tiếng là một đấng hảo hán. Đối phó với người khỏe hơn mình thì hắn có một cách, đó chính là liều mạng đánh vào chỗ yếu của đối thủ, đá vào háng cũng là chiêu trò của hắn.
Nhìn hai tên đồng bọn bị thằng nhãi ranh quật ngã dưới đất, mắt của mấy tên đấy đỏ lên, điên cuồng xông tới, Một chọi một Cường Tử có lòng tin không thua bất kỳ ai, nếu không hai đánh một may ra còn có cơ hội loại trừ được một tên. nhưng phải đối mặt với bốn năm người, còn khốc liệt hơn nhiều so với các cầu thủ chuyên nghiệp, lần này hắn đến cơ hội phản kháng cũng không có rồi.
Đến cuối cùng dù có chết Cường Tử cũng ôm chặt lấy cửa xe, đầu giấu ở trước ngực trên xe. Bất chấp đối phương từng nhát từng nhát chém vào lưng nó. Tiêu Lôi ngay lúc đầu đã gọi điện thoại, đợi khi tháo được dây an toàn ra, thì nhìn thấy thân dưới của Cường Tử bị ép vào cửa xe, máu thấm ướt hết cả chiếc quần. (xe vẫn lật)
Ánh mắt của Tiêu Lôi lúc này tràn đầy những tia máu, sắc mặt khó coi hơn cả mặt quỷ. Một tên đập vỡ được cửa kính của xe, thò tay vào kéo cửa xe ra. Tiêu Lôi đạp tung cửa xe ra, đạp trúng vào vai tên đó. Hắn bị bật ngã về phía sau, Tiêu Lôi nhảy lên khỏi xe lao ra ngoài, vừa mới lao ra đã bị một con dao chém vào đầu vai. Tiêu Lôi đánh lên phía trên chạm vào cánh tay của tên đó, sau khi thân người ra ngoài một quyền đấm vào cổ tên đó. Chỉ nghe thấy âm thanh xương gãy vụn, cũng không rõ ngón tay của Tiêu Lôi gãy hay xương cổ của đối phương gãy.
Khi Tiêu Lôi quay lại thì nhìn thấy mấy tên tồi bại ấy vẫn đang chém từng nhát lên lưng Cường Tử. Bờ vai không rộng không to bị bọn chúng chém nát. Ông gào lớn lên, một tay ấn vào xe dùng sức bật qua xe, chân đạp bay một tên, bảo vệ Cường ở sau lưng mình. Ông cảm nhận được Cường đã mất đi ý thức, một tay xoay ngược lại kéo lấy Cường Tử, tay kẻ kia ôm cứng ngắt thân xe, căn bản kéo không nhúc nhích.
Tiêu Lôi chỉ cảm thấy trái tim mình tan nát, huynh mới giao lại nó cho ông chăm sóc, lời mình đã đứa với huynh đều chưa thực hiện được mà để đứa trẻ này cứu mạng mình. Nếu Cường Tử chết, tình cảm giữa ông và huynh của ông sẽ hoàn toàn bị cắt đứt.
Ông một quyền đấm ngã nhào một tên đang vung dao, giơ tay đoạt lấy con dao, một dao chém vào trán tên kia, rống giận một tiếng vung dao giết tới, bốn năm tên đối diện phía trước cơ thể run lên, toàn thân ông phát ra sát khí khiến cho mấy tên kia cùng lúc sản sinh ra trong lòng cảm giác sợ hãi, thậm chí có tên đã muốn bỏ chạy.
Lúc này ở khu biệt thự không xa đã có mấy xe chạy nhanh đến, tiếng lốp xe cọ xát trên mặt đất nghe thật chói tai giống như môt cây kim tiêm đầymáu gà bắn vào thân thể Tiêu Lôi. Ông biết người của mình đến rồi,có chút kích động, vung dao ép bốn năm tên đó liên tiếp lui về phía sau. Đám người đó nhìn thấy tiếp viện của đối phương đến, vốn đã có ý muốn rút lui, giờ đây càng không có tinh thần chiến đấu, liền quay người chạy đi, Tiêu Lôi chạy đuổi theo phía sau một tên đại hán, một dao chém gã ngã nhào, định đuổi theo những tên khác nhưng chúng đã chạy xa rồi.
Âm thanh dừng lại của mấy chiếc xe, từ trong xe lao ra không ít người, từng người chạy đến bên Tiêu Lôi.
- Thất gia, ngài không sao chứ!
Trong ánh mắt của Tiêu Lôi hiện rõ những tia máu, ông chỉ tay vào những tên hung thủ chạy chốn hô:
- Đuổi theo cho ta, không để cho bất cứ đứa nào chạy thoát.
Sau khi hô xong ông nhớ đến Cường Tử, xoay người ôm chặt nó. Ông dùng hết sức lực của mình mới gỡ được tay ông chặt cứng cửa xe của Cường Tử, leo lên một chiếc xe đã chạy nhanh đến bệnh viện.
Trong kho máu của bệnh viên trung tâm thành phố, không biết từ đâu bay vào một đoá sương mù màu lục mơ hồ không rõ ràng, thật giống như u linh kích cỡ bằng nắm tay bay lượn lờ qua lại bên trong kho máu. . Cuối cùng như nhìn thấy số phận của mình bay đến trên một túi máu, bao trùm lấy túi nhựa. Một lát sau, sương màu xanh chầm chậm từ bên ngoài túi nhựa, từng giọt từng giọt chậm dãi nhỏ vào trong túi bịt kín.
Loại sương mù xanh này vừa vào đến túi giống như đang lắc lư trong gió, dường như đang hoan hô. Sau đó hoà thẳng vào trong máu, dần dần biến mất không nhìn thấy nữa. Máu trong túiloé lên một màu xanh, sau đó lại phục hồi nguyên dạng. Túi nhựa được bịt kín không có một chút trầy xước nào, bên trên dán một cái nhãn mác, thoáng có thể nhìn thấy chữ ghi là nhóm máu O.
Lúc này, cửa chính của kho máu được mở ra, nhân viên quản lý cấp tốc chạy vào, vừa chạy vừa hô:
- Mau gọi cho kho máu, máu O ở đây chỉ còn ba túi thôi, lấy hết đi dùng cũng không đủ.
Hắn chạy vào lấy ba túi huyết tương liền xoay người chạy ra ngoài, vừa chạy vừa nhỏ giọng mắng:
- Trời ạ, vừa mở miệng đã cần đến 8 nghìn CC huyết tương, anh cho rằng làm phẫu thuật cho voi à.
Tiêu Lôi bất an đi đi lại lại trước cửa phòng phẫu thuật, ông không còn sự bình tĩnh mà hoàn toàn hoảng loạn. Ông run rẩy móc điếu thuốc từ trong túi áo vét của mình ra, rút ra một điếu nhưng không thể nào châm được, đầu thuốc đấy đã bị dính máu. Máu đó không phải máu của ông, lòng ông ngược lại đau như cắt. Giọt máu đỏ tươi chảy theo hộp thuốc nhỏ xuống dưới, bắn toé trên mặt đất nhìn như cánh hoa máu rất rực rỡ.
Một y tá cầm ba túi máu chạy lại với tốc độ rất nhanh, nhìn thấy Tiêu Lôi hô:
- Trong bệnh viện không được hút thuốc!
Sau đó tiến vào phòng phẫu thuật, Tiêu Lôi nghe rõ y tá nói :
- Nhóm máu O trong kho không đủ, đã liên hệ với kho máu, hiện đang gom máu chuyển sang bên này.
Trong phòng phẫu thuật, y tá nhìn người bị thương sau lưng bị chém nát thành bùn. Nữ y tá đã quen với nhiều cảnh tượng như này rồi cũng không nén nổi rung bắn lên. Sau khi ổn định đôi chút y tá hỏi:
- Bác sĩ Lưu, người này có cứu được không?
Bác sĩ phẫu thuật chính lắc lắc đầu.
- Cố gắng hết sức thôi.
Truyện hot hiện nay
Bình luận
Sắp xếp