A Mạch Tòng Quân

Chương 77: Tâm cơ


Chương trước Chương tiếp

Người con gái đi cùng mỉm cười: “Vậy mà vẫn đến đây để thăm ta, quả thật không dễ dàng gì.”

Chàng trai đưa ánh mắt ôn nhu nhìn về phía người con gái, hỏi: “Khi nào thì nàng trở về? Không thể đợi ở đây cả đời được.”

“Nơi này rất tốt” Người con gái vẫn cười dịu dàng, tầm mắt nhìn xuống mặt hồ dần trở nên xa xăm: “Có núi, có sông, có cỏ cây hoa lá, ta cảm thấy so với Thịnh Đô ồn ào náo động tốt hơn rất nhiều.”

Chàng trai cười lắc đầu, ôn nhu nói: “Hai ngày nay cấm vệ quân đã bao vây Thúy Sơn, nói là tìm bắt gian tế thát tử, nàng một thân nữ nhi ở lại nơi này, Lâm tể tướng đâu thể nào yên tâm cho được.” Chàng ta thấy nàng mỉm cười, lại khuyên nhủ: “Tắc Nhu, theo ta trở về đi.”

Người con gái có tên là Tắc Nhu cũng không trả lời, chỉ cười rồi quay đầu nhìn anh ta, trong ánh mắt là một sự kiên định không thể lay động. Chàng trai thấy vậy cũng đành cười cười một cách bất đắc dĩ, không khuyên bảo gì thêm nữa.

A Mạch đứng nấp sau hòn giả sơn, cả thể lực và tinh thần đều đã cạn kiệt, ban đầu còn miễn cưỡng nghe thấy hai người kia nói gì, về sau, đầu óc dần dần trở nên trống rỗng, một cơn choáng váng ập đến, nàng rốt cục không thể khống chế được thân hình của mình, “huỵch” một tiếng, từ sau hòn giả sơn lăn xuống.

Bên ngoài, chàng trai vội vàng che chắn phía trước cô gái, hướng về phía A Mạch quát: “Ai?”

A Mạch tuy rằng ngã quỵ, nhưng thần trí lại không hoàn toàn biến mất, nhận ra chàng trai này chính là người thanh niên ngày ấy ở ngoài thành nghênh đón Thương Dịch Chi, nhị hoàng tử Nam Hạ, Tề Mẫn, vội vàng dùng hết khí lực toàn thân đáp: “Định Nam hầu phủ, Thương…” Lời còn chưa nói dứt, đã ngất đi.

Nghe A Mạch nhắc đến Định Nam hầu phủ, hai người đều sửng sốt, Tề Mẫn lại theo bản năng quay đầu ra sau liếc mắt nhìn Lâm Tắc Nhu. A Mạch sau khi ngã xuống thì không chút động đậy, Tề Mẫn đợi một lát, thấy nàng vẫn không có phản ứng gì, đang muốn tiến lên xem xét, lại bị Tắc Nhu gọi lại.

“Điện hạ,” trên mặt Lâm Tắc Nhu đã không còn nụ cười dịu dàng vừa rồi nữa, chỉ thản nhiên nói: “Người này tuy nói năng không rõ ràng, nhưng dù sao cũng là một thân nữ nhi, vẫn phải phiền điện hạ ra ngoài gọi mấy nha hoàn đến, trước thay y phục cho nàng ta đã, xong rồi sẽ hỏi sau đi.”

Tề Mẫn dừng cước bộ, cười khổ nói: “Chỉ cần dính dáng đến Định Nam hầu phủ, ta lại thành điện hạ, thật muốn đem Định Nam hầu phủ xóa sạch khỏi thành Thịnh Đô.”

“Điện hạ!” Lâm Tắc Nhu kêu lên: “Nói vậy cho ta nghe còn được, để cho người khác nghe thấy lại gây nên chuyện thị phi.”

Nghe Lâm Tắc Nhu nói thế, Tề Mẫn ngược lại cười, nói: “Nghe thấy thì nghe thấy, ta việc gì phải sợ ai.”

“Ta sợ, được chưa? Chẳng lẽ ngài cảm thấy thanh danh của ta còn chưa đủ…”

“Tắc Nhu!” Tề Mẫn ngắt lời Lâm Tắc Nhu, khóe mắt có chút không vui nhìn về phía nàng.

Lâm Tắc Nhu chỉ cười, nói: “Ta không nói nữa, phiền ngài mau gọi hai nha hoàn đến đây, ngài xem này, cô gái này ăn mặc như vậy thật không hay, không thể gọi thị vệ vào ôm nàng ta ra ngoài được.”

Tề Mẫn nghe nàng nói cũng có lý, lại thấy A Mạch như vậy thì nhất thời chưa thể tỉnh lại ngay, cho dù có để Lâm Tắc Nhu ở đây một mình cũng không có gì nguy hiểm, nghĩ vậy liền bỏ đi gọi người. Lâm Tắc Nhu thấy thân ảnh Tề Mẫn đi xa rồi, lúc này mới chậm rãi đi đến bên cạnh A Mạch nhìn kỹ, thấy trên người nàng có giắt một thanh chủy thủ, Lâm Tắc Nhu cân nhắc một lát, rồi nhặt chủy thủ lên giấu sau hòn giả sơn.

Ý thức của A Mạch trong lúc quay cuồng liền phát giác có chút không thích hợp, đối với mọi việc xung quanh hết thảy đều có cảm giác, nhưng ngay cả mí mắt còn không thể mở ra, chứ đừng nói đến cử động tay chân. Còn đang nghi hoặc, liền nghe được giọng nói của cô gái lúc trước: “Nha hoàn đã cho nàng uống thuốc, nhưng vẫn chưa tỉnh lại, có thể là ngâm lâu trong nước nên bị nhiễm lạnh. Ta không muốn lưu người của Định Nam hầu phủ ở đây, phiền điện hạ tiện đường đem theo nàng trở về vậy.”

Tề Mẫn ra khỏi phòng nói gì đó, sau đó có người vào phòng bế A Mạch, đưa lên xe ngựa. Không biết đi được bao lâu thì xe ngựa dừng lại, màn xe bị vén lên, A Mạch liền nghe thấy giọng thập phần lo lắng của Thương Dịch Chi: “A Mạch!”

A Mạch muốn trả lời, lại không cách nào mở miệng, rồi sau đó thân thể đột nhiên bị nhấc bổng, đã bị Thương Dịch Chi bế lên.

Tề Mẫn thấy Thương Dịch Chi không chút để ý đến thân phân mà tự mình bế A Mạch từ trong xe ra, trong mắt không dấu được sự ngạc nhiên, cả kinh nói: “Quả thật là người trong phủ của biểu ca?”

Thương Dịch Chi ôm A Mạch trong lòng, quay lại đáp: “Là thị thiếp ta mang từ Giang Bắc về, nha đầu này tính tình bướng bỉnh, hiếu động, hôm qua thấy Quý Thuận nói nàng mặc nam trang lén chạy ra khỏi phủ đến chùa Phúc Duyên xem lễ hội, đến đêm cũng không thấy về, ta vốn rất sốt ruột, không biết tại sao lại ở trong trang viên của Lâm tể tướng?”

Tề Mẫn đáp: “Hình như là theo dòng nước bơi vào hồ bên trong Lâm tướng phủ, đúng lúc ta ở đó, nghe nàng nhắc đến Định Nam hầu phủ, liền đưa lại đây cho biểu ca.”

Thương Dịch Chi cúi đầu nhìn sắc mặt tái nhợt của A Mạch, nỗi lo lắng không thể biểu đạt được bằng lời, cũng không muốn nói nhiều với Tề Mẫn, chỉ phân phó Quý Thuận: “Nhanh đi tìm lang trung!” Sau đó mới quay đầu nói với Tề Mẫn: “Hôm khác sẽ tạ ơn Nhị điện hạ, giờ ta phải đưa nha đầu này vào phủ đã.” Nói xong, không đợi Tề Mẫn trả lời, liền ôm A Mạch vội vã đi vào trong Hầu phủ.

A Mạch mặc dù không thể nói nên lời, nhưng trong lòng cũng hiểu được tình trạng hiện tại của nàng tuyệt đối có vấn đề, quả nhiên mãi đến khi Thương Dịch Chi cho nàng uống hết một bát thuốc, thân thể của nàng mới dần dần có cảm giác.

“Thường Ngọc Thanh ở Thịnh Đô, trong cấm vệ quân có gian tế.” Thanh quản của A Mạch gần như tê liệt, khi nói hầu như không nghe thấy âm thanh, Thương Dịch Chi phải ghé sát tai vào môi của nàng mới nghe rõ được.

“Thường Ngọc Thanh?” Thương Dịch Chi nhíu mày, không thể ngờ được kẻ mà cấm vệ quân muốn bắt lại là anh ta, càng không ngờ rằng anh ta lại dám xâm nhập vào kinh thành của Nam Hạ.

A Mạch còn nói thêm: “Trong lúc cấm vệ quân tìm kiếm anh ta, cánh tay trái của anh ta bị thương, sau lại được người trong cấm vệ quân cứu, ta nhảy xuống nước trốn thoát, bơi tới trang viên của Lâm tể tướng thì ngất đi, có người thừa dịp ta hôn mê liền phục thuốc cho ta, ta tuy có ý thức nhưng không làm sao nhúc nhích được.”

Sắc mặt Thương Dịch Chi thâm trầm khó đoán, chỉ hỏi: “Ngươi sao lại gặp Thường Ngọc Thanh?”

Hiện tại, mồm mép A Mạch mặc dù không linh hoạt, nhưng thần trí cũng không hồ đồ, trả lời Thương Dịch Chi: “Ta đi dạo ở Thúy Sơn, vô tình gặp anh ta, anh ta muốn giết ta để báo thù cho Thôi Diễn, ta nhảy xuống nước mới có thể chạy thoát.”

Thương Dịch Chi lại hỏi: “Tề Mẫn trên đường đưa ngươi trở về, có từng thử hỏi ngươi điều gì không?”

A Mạch khẽ giật mình, nhất thời không hiểu sao lại nhắc đến Tề Mẫn, nghe Thương Dịch Chi hỏi liền đáp: “Không, dọc đường đi chỉ có một mình ta nằm ở trong xe.”

Thương Dịch Chi trầm tư không nói, A Mạch lại thấy ý nghĩ dần dần trở nên hỗn độn, vội thừa dịp mình vẫn còn thanh tỉnh nói: “Ta có làm rơi một thanh chủy thủ ở Lâm phủ, không biết là bị ai cầm đi.”

Thần trí Thương Dịch Chi chợt tỉnh, thấy nàng lúc này lại đề cập đến một thanh chủy thủ, không khỏi hỏi lại: “Là vật rất quan trọng đối với ngươi sao?”

A Mạch nhìn sắc mặt của Thương Dịch Chi, mím môi gật đầu.

Thương Dịch Chi lại không tỏ vẻ gì, chỉ nói: “Ngươi mệt rồi, nghỉ ngơi trước đã, chuyện thanh chủy thủ sau này hãy nói.”

A Mạch không còn cách nào khác đành phải gật đầu, hơn nữa ý nghĩ của nàng cũng càng ngày càng hỗn loạn, càng lúc càng cảm thấy mọi vật xung quanh dần trở nên mơ hồ. Thương Dịch Chi cũng phát hiện thấy biểu hiện của A Mạch rất dị thường, liền đưa tay đặt lên trán của nàng, A Mạch theo bản năng muốn tránh đi, chỉ cảm thấy đất trời như đảo lộn. Bàn tay của Thương Dịch Chi trên không trung cuối cùng vẫn đặt lên trán A Mạch, thấy trán nàng nóng vô cùng, quả nhiên là đã lên cơn sốt cao.

Quý Thuận gọi lang trung đến, Thương Dịch Chi chờ lang trung bắt mạch, kê đơn cho A Mạch, lúc này mới từ phòng ngủ đi gặp mẫu thân.

Tại Lạc Hà Hiên, trưởng công chúa nghe thấy tên của Thường Ngọc Thanh thì nhíu mày, thản nhiên nói: “Đã sớm nghe nói trong triều phong thanh muốn nghị hòa, hóa ra không phải tin đồn vô căn cứ.”

Thương Dịch Chi tức giận nói: “Nghị hòa? Trên chiến trường tướng sĩ đổ máu liều chết chiến đấu với thát tử, người trong triều lại cùng với thát tử bàn chuyện nghị hòa? Ba mươi năm trước đã từng nghị hòa, kết quả thì thế nào? Đối với thát tử Bắc Mạc chỉ có một biện pháp duy nhất, chính là cách mà Tĩnh Quốc Công đã làm, đó là đánh đuổi chúng ra khỏi bờ cõi Nam Hạ. Vậy mà Thường Ngọc Thanh lại còn dám tới Thịnh Đô, chẳng lẽ hắn cho rằng nam nhân Nam Hạ đều chết hết rồi sao?”

Trưởng công chúa đưa mắt thản nhiên nhìn Thương Dịch Chi, nói: “Thân thể Tề Cảnh ngày càng suy yếu, trong triều khó tránh khỏi có một số người đứng ngồi không yên.”

Thương Dịch Chi cũng phát hiện cảm xúc của mình nhất thời kích động quá mức, bình tĩnh một chút mới lại hỏi: “Nhưng còn thái tử?”

Trưởng công chúa cũng nở nụ cười, nói: “Hắn có gì mà không ngồi yên chứ? Tề Cảnh mà chết, ngôi vị hoàng đế đương nhiên là của hắn, hắn ta mười mấy năm vẫn ngồi ở ngôi vị thái tử, chẳng phải là chờ đến lúc đó hay sao.”

“Tề Mẫn? A Mạch đã gặp Thường Ngọc Thanh, nếu như đúng là anh ta, vì sao còn lại lưu lại tính mạng cho A Mạch, huống hồ con đã hỏi qua A Mạch, Tề Mẫn ngay cả nói cũng chưa từng nói với nàng một câu nào, vẫn chưa từng thử truy hỏi nàng.” Thương Dịch Chi nói.

Trưởng công chúa cũng không đáp, chỉ hỏi: “Ngươi đưa cô nương kia vào phòng của mình sao?”

Thương Dịch Chi ngẩn người, đáp: “Lúc đó là muốn diễn cho Tề Mẫn xem.”

Trưởng công chúa lại cười nói: “Thích thì cũng đã làm sao? Nếu thích chi bằng để nàng trở thành người của mình là được.”

Sắc mặt Thương Dịch Chi có chút quẫn bách, nói: “Mẫu thân, ta là vì tài năng của nàng mới để nàng ở lại trong quân, cũng không phải vì tư tình nam nữ.”

Trưởng công chúa nghe vậy, ngược lại, ý cười càng sâu, chỉ sắc sảo nói: “Cũng chính vì nàng là người tài hoa nên càng phải giữ ở bên người, phải biết rằng quyền thế giữ chân bậc nam nhi, nhưng đối với một người con gái, lại duy nhất chỉ có một chữ tình là có khả năng lưu lại. Tắc Nhu không phải là người nhỏ mọn, nếu như cảm thấy mình không tiện mở miệng, vậy thì để ta đi nói giúp ngươi.”

Nghe mẫu thân nhắc tới Tắc Nhu, ánh mắt Thương Dịch Chi không khỏi có chút nhu hòa, nói: “Con biết Tắc Nhu không phải là người nhỏ mọn, chính vì thế, con mới lại càng không nguyện phụ nàng. Mẫu thân, chuyện của A Mạch con đều biết cách cư xử đúng mực, thỉnh mẫu thân không cần phải bận tâm.”

Trưởng công chúa thấy thần sắc anh ta kiên định, biết nói nhiều cũng vô dụng, khóe miệng chỉ khẽ cười nói: “Chuyện nhi nữ tình trường của ngươi, ta mặc kệ.”

Khi A Mạch mở mắt ra đã là đêm khuya, thì ra đã ngủ được mấy canh giờ rồi, nàng thầm nghĩ. Nghe thấy tiếng nàng trở mình, lập tức thị nữ liền đi đến, vẻ mặt vui mừng nói vọng ra phía ngoài: “Tỉnh rồi, cô nương đã tỉnh rồi.”

A Mạch nghe vậy không khỏi ngẩn ra, trong đầu chợt nhớ đến mẫu thân từng kể về chuyện mình xuyên không qua hàng ngàn năm, theo bản năng liền sờ lên mặt, phải chăng là mình cũng xuyên qua?

Thị nữ kia cười với nàng rồi nói: “Cô nương cuối cùng đã tỉnh, cô nương liên tục mê man suốt mấy ngày, khiến tiểu Hầu gia cũng bị dọa cho phát hoảng.”

Nghe nàng nói đến tiểu Hầu gia, A Mạch rốt cục mới yên lòng, vì thế lại nằm trở lại trên giường, khẽ thở dài một tiếng, lúc này mới hỏi: “Ta ngủ mấy ngày rồi?”

“Ước chừng đã bốn ngày rồi,” Thị nữ đáp,“Tiểu Hầu gia mỗi ngày đều đến, chỉ là cô nương vẫn ngủ nên không biết…… Cô nương, cô nương?”

A Mạch cảm thấy có gì đó không thích hợp, liền ngây ngốc nhìn thị nữ, mãi đến khi thị nữ gọi nàng mấy tiếng, lúc này mới phục hồi tinh thần, khó trách lại cảm thấy không đúng, thì ra là do thị nữ này gọi nàng là cô nương, tựa hồ như chưa bao giờ từng có người gọi nàng như vậy, trước kia khi nàng còn nhỏ, người thân chỉ gọi nàng là A Mạch, thi thoảng mới ngẫu nhiên gọi nàng là tiểu nha đầu, về sau lại mặc nam trang, nên chẳng có ai gọi nàng là cô nương.

Thị nữ kia vẫn còn tiếp tục thì thầm nói tiểu Hầu gia thế này, tiểu Hầu gia thế nọ, A Mạch lại đột nhiên cảm thấy phiền phức, nhịn không được liền nói ra tiếng: “Ngươi nói ít một chút có được không?”

Thị nữ kia thấy A Mạch không vui, liền cúi đầu không dám lên tiếng nữa. A Mạch thấy dáng vẻ của nàng cẩn thận như thế, ngược lại có chút băn khoăn, lại chậm rãi nói: “Có gì ăn không? Ta đói bụng.”

Thị nữ gọi người bên ngoài bưng thức ăn nhẹ lên, A Mạch lẳng lặng ăn, lại nghe ngoài phòng có người hô “tiểu Hầu gia”, biết là Thương Dịch Chi đến. Nàng đoán Thương Dịch Chi có lẽ đến để hỏi về chuyện Thường Ngọc Thanh, liền chuẩn bị sẵn tinh thần, ai ngờ sau khi Thương Dịch Chi tiến vào chỉ liếc mắt nhìn nàng, rồi ngồi xuống bên cạnh. Thấy Thương Dịch Chi trầm mặc như vậy, A Mạch cảm thấy không được tự nhiên, đang suy nghĩ nên mở miệng như thế nào, chợt nghe Thương Dịch Chi hỏi: “Ăn no chưa?”

A Mạch nhìn bát cháo trước mắt vẫn còn hơn nửa, lắc đầu vô cùng thành thực.

“Vậy vì sao không ăn tiếp?” Thương Dịch Chi thản nhiên hỏi.

Đúng vậy, vì sao lại không ăn tiếp? A Mạch cũng không trả lời, bưng bát lên tiếp tục ăn. Khóe miệng Thương Dịch Chi khẽ cong lên, đợi A Mạch ăn xong lại như thể tùy ý nói: “Chủy thủ của ngươi ta đã cho người đi lấy rồi.”

A Mạch ngẩn ra, theo bản năng nói: “Đa tạ.” Nàng trộm nhìn, thấy Thương Dịch mặt không đổi sắc, do dự một chút lại nói thêm: “Nguyên soái, ta muốn quay trở về đại doanh quân Giang Bắc.”

Thương Dịch Chi khóe môi vẫn mỉm cười như trước, một lát sau mới trả lời: “Được.”

Nghe Thương Dịch Chi trả lời một chữ “Được” này, A Mạch liền thở phào nhẹ nhõm, nàng ở Hầu phủ thế là đủ rồi, chỉ hận không thể ngay lập tức có thể mọc cánh mà bay trở về núi Ô Lan, đợt huấn luyện binh sĩ trong doanh vẫn chưa chấm dứt, trở về bây giờ có lẽ vẫn còn có cơ hội vượt qua lần thi đua cuối cùng.

Ai ngờ Thương Dịch Chi sau khi nói một câu “Được” này lại chẳng có động tĩnh gì, thanh chủy thủ cũng đã cho người mang trả lại cho A Mạch, nhưng chuyện quay trở về quân Giang Bắc thì chẳng nói thêm câu nào. A Mạch lại quay trở về ở trong thư phòng, Thương Dịch Chi vẫn như trước, cả ngày không thấy bóng dáng, nàng không dám tùy ý ra khỏi phủ nữa, mỗi ngày chỉ lật xem binh thư giết thời gian. Ngày hôm đó, sắc trời đã tối, A Mạch không quen đọc sách dưới ánh nến, đang muốn đi ngủ thì quản gia Quý Thuận lại vội vã tìm tới, phía sau còn đem theo quần áo, trang sức và thị nữ.

“Mau, mau, mau,” Quý Thuận nói liền một mạch mấy chữ “Mau”, A Mạch thấy vậy vẫn mơ hồ chưa kịp hỏi, hai thị nữ phía sau Quý Thuận đã bước nhanh lên, một người cởi áo A Mạch, một người gỡ búi tóc của A Mạch. A Mạch lắc mình né tránh hai người kia, vội la lên: “Làm gì vậy?”

Quý Thuận vội vàng giải thích: “Nhị điện hạ tới phủ uống rượu, đưa cho tiểu Hầu gia hai nữ tử phiên bang, Trưởng công chúa bảo gọi ngươi tới để quấy rối, chớ để tiểu Hầu gia giữ hai nữ tử kia lại.”

A Mạch ngạc nhiên nói: “Vì sao lại là ta?”

Quý Thuận đáp: “Ngươi là sủng thiếp của tiểu Hầu gia, Nhị điện hạ cũng đã biết điều này, tất nhiên là ngươi phải đi rồi.”

“Sủng thiếp? Ta?” A Mạch dở khóc dở cười, nói: “Hôm ấy tiểu Hầu gia nói như thế bất quá là kế tạm thích ứng, ta đâu phải sủng thiếp, chẳng lẽ lão bá còn chưa rõ sao? Trong Hầu phủ vẫn còn những thị thiếp khác, để cho các nàng đi không phải tốt hơn sao?”

Quý Thuận lại nói: “Ta biết, nhưng Nhị điện hạ lại không biết, cho nên ngươi phải đi, tiểu Hầu gia đối đãi với ngươi không tệ, chẳng lẽ có mỗi chuyện này mà ngươi cũng từ chối?”

Có mỗi chuyện này? A Mạch líu lưỡi, thế này khác gì không có trâu liền bắt chó đi cày, ông ta nói nghe đơn giản thật, A Mạch ngượng nghịu, thoái thác: “Ta thực không làm nổi việc này, sẽ hỏng việc mất, nên để người khác làm thì tốt hơn.”

“Đơn giản lắm, ngươi chỉ cần đến trước hai nữ tử phiên bang kia cho chúng mấy bạt tai, tiểu Hầu gia nếu như trách cứ ngươi, ngươi liền khóc sướt mướt là được.” Quý Thuận nói nghe dễ như bỡn, sau đó lại ra hiệu cho hai thị nữ đẩy A Mạch vào phòng trang điểm.

A Mạch trong lòng âm thầm kêu khổ, cũng mặc cho hai thị nữ kia bận bịu vây quanh mình, thay từ nam trang sang cung trang, tấm vải bông bó ngực biến thành chiếc yếm lụa, ngay cả mái tóc chưa đủ dài cũng bị hai xảo thủ kia làm xảo thuật… A Mạch mãi cho đến khi bị Quý Thuận đưa đến phòng khách vẫn còn không dám tin bản thân mình lại có thể biến thành cái dạng này.

“Không được, ta thật sự không thể làm được.” A Mạch xoay người muốn bỏ về.

“Tát vài cái là được, đi vào chỉ cần để ý tát chúng vài cái là được.” Quý Thuận nói, trên tay lại ngầm dùng sức, lập tức đẩy A Mạch vào trong.

Trong sảnh bày tiệc rượu, chính giữa là Nhị hoàng tử Tề Mẫn, Thương Dịch Chi ngồi bên cạnh, còn hai bên là những người mà A Mạch không biết, bất quá xem cách ăn mặc liền biết là mấy kẻ sai vặt. Mọi người thấy một người con gái xinh đẹp đột nhiên từ bên ngoài tiến vào, không khỏi đều là ngẩn ra. Những người bên trong, ngoài Tề Mẫn đã từng gặp A Mạch, thấy thế chỉ khẽ mỉm cười nhìn về phía Thương Dịch Chi.

A Mạch trong lòng biết lúc này không thể nào quay lại được, đành tỏ vẻ không chú ý đến ánh mắt của người khác, trên mặt làm ra vể nổi giận đùng đùng đi thẳng đến bàn của Thương Dịch Chi. Nhưng khi đến trước bàn rồi nàng lại chỉ biết trợn tròn mắt. Tát, tát, nàng chỉ cần tát một cái, nhưng phải tát thế nào?

Thương Dịch Chi nhất thời cũng là có chút giật mình, chỉ ngẩng đầu lẳng lặng nhìn A Mạch.

A Mạch nhớ lại lời Quý Thuận, nói là nhất định phải cho hai nữ tử phiên bang vài cái tát, nhưng vừa đảo mắt thấy hai mỹ nhân đang nũng nịu ngồi bên cạnh Thương Dịch Chi, nàng lại không nhẫn tâm xuống tay. Trong sảnh một mảnh yên tĩnh, mọi người đều đưa mắt nhìn nàng, A Mạch sắc mặt ửng hồng, cắn răng đập mạnh xuống bàn một cái, rồi lôi Thương Dịch Chi đi.

Mọi người lúc này mới bừng tỉnh, lập tức đều cười vang, lại có người ở phía sau lớn tiếng cười nói: “Tiểu Hầu gia làm sao tìm được Mẫu Dạ Xoa này thế? Nhị điện hạ, ta thấy hai mỹ nhân này tặng cho ta thì tốt hơn, tiểu Hầu gia sợ là vô phúc hưởng thụ rồi.”

Tề Mẫn cũng cười nói: “Chờ anh ta quay lại rồi ngươi tự mình thương thảo đi.”

Trong sảnh vang lên từng trận cười, A Mạch nơi này đã là dắt Thương Dịch Chi đi qua hành lang, chợt nghe thấy Thương Dịch Chi nhẹ giọng nói: “A Mạch, ngươi đi chậm một chút, ta uống rượu, đầu có chút choáng váng.”

A Mạch lúc này mới thấy mình vẫn còn túm tay áo của Thương Dịch Chi, sợ tới mức vội vàng buông tay ra. Thương Dịch Chi lại tủm tỉm cười, nhìn nàng hỏi: “Sao lại ăn mặc như thế này?”


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...