A Mạch Tòng Quân

Chương 61: XUẤT PHÁT [ thượng ]


Chương trước Chương tiếp

Lại nói A Mạch mang theo Trương Sĩ Cường đi về phía quân doanh, bởi vì số lần nàng đến đại doanh khá nhiều, nên ngay cả tên lính giữ cửa cũng đã quen mặt, nhìn thấy A Mạch đến gần, sớm đã có người chạy lại chào hỏi. A Mạch bình thường vốn đối xử rất ôn hòa với người khác, lúc này cũng nhất nhất chào hỏi lại, rồi mới mang theo Trương Sĩ Cường đi đến đại doanh của Thương Dịch Chi. Đi đến ngoài trướng, thấy có thị vệ gác ở bên ngoài, A Mạch liền tiến lên hỏi xem nguyên soái có ở trong trướng hay không. Thị vệ kia vội vàng hành quân lễ với A Mạch rồi trả lời rằng Thương Dịch Chi không ở trong đại trướng, về phần đã đi đâu thì anh ta cũng không rõ.

Nghe thị vệ trả lời như thế, A Mạch lại có cảm giác nhẹ nhàng mà thở ra, không hiểu vì sao, nàng tựa hồ luôn có chút sợ gặp Thương Dịch Chi. Hiện tại thấy Thương Dịch Chi không ở trong trướng, trong lòng ngược lại cảm thấy rất thoải mái, bước được vài bước liền phân phó Trương Sĩ Cường nhanh chóng chạy ra ngoài doanh lấy vật gì đó, rồi đem đến chỗ Trương thị vệ tìm nàng.

Trương Sĩ Cường lập tức chạy đi, A Mạch nhìn cho đến khi không còn thấy thân ảnh của anh ta nữa, lúc này mới cười khẽ lắc đầu, thong thả đi về hướng doanh trướng của Trương Sinh. Đi đến ngoài trướng của Trương Sinh, không ngờ lại thấy thị vệ của Thương Dịch Chi canh giữ ở cửa, A Mạch không khỏi sửng sốt, phản ứng đầu tiên là muốn lánh mặt, nhưng thị vệ kia đã nhìn thấy nàng, liền lên tiếng chào: “Mạch tướng quân.”

A Mạch thật bất đắc dĩ, vội vàng đưa tay về phía thị vệ kia ý bảo chớ có lên tiếng, sau đó lại nhếch miệng cười gượng, hạ giọng hỏi: “Có nguyên soái ở bên trong không?”

Thị vệ kia mặc dù không rõ Mạch tướng quân vì sao lại phải nói chuyện cẩn thận như vậy, nhưng vẫn không tự chủ được mà nghe theo nàng, cẩn thận khẽ gật đầu, nhỏ giọng hỏi: “Ngài đến đây để tìm nguyên soái phải không? Để tiểu nhân vào thông báo cho ngài?”

A Mạch vội vàng lắc đầu:“Không cần, ta sẽ chờ cho đến khi nguyên soái ra.” Nói xong đang muốn xoay người tránh đi, ai ngờ mành trướng lập tức có người vén lên, sau đó liền thấy một thân ảnh thon dài cao ngất xuất hiện ở cửa, đúng là thống soái quân Giang Bắc, Thương Dịch Chi. A Mạch trong lòng kêu khổ, nhưng trên mặt lại cung kính mỉm cười, hai tay ôm quyền nói: “Mạt tướng tham kiến nguyên soái.”

Thương Dịch Chi gật đầu, tùy ý hỏi: “Đến thăm Trương Sinh à?”

A Mạch làm sao dám nói là đến thăm Trương Sinh, đi vào đại doanh đâu có đạo lý không đến gặp chủ soái trước lại lén tới thăm đạo hữu, vì thế không chút suy tư liền trả lời: “Mạt tướng tới đại trướng không gặp được nguyên soái, thấy có người nói nguyên soái đến đây, liền tới tìm.”

Người như Thương Dịch Chi lẽ nào lại không nhìn thấu được tâm tư của A Mạch, nghe nàng nói như vậy cũng không muốn vạch trần, chỉ có khóe miệng khẽ nhếch lên, vừa đi ra ngoài, vừa tùy ý hỏi: “Lần này đến đại doanh là có chuyện gì?”

A Mạch vội vàng đi theo, hơi có chút thẹn thùng đáp: “Vẫn là vì chuyện trang bị cho tân binh trong doanh lý của mạt tướng, trước không nói đến khôi giáp, mà ngay cả binh khí phù hợp cho ba trăm tân binh cũng không có, trước mắt chỉ có thể cho bọn họ mỗi người một cây mộc côn để dùng, nhưng trong doanh lý của mạt tướng lại không có người nào tinh thông mộc côn để huấn luyện, hơn nữa về sau này, cho dù có sử dụng côn pháp thành thục, thì chỉ sợ đến khi ra trận giết địch…”

Giọng nói của A Mạch dần dần nhỏ xuống, Thương Dịch Chi đột nhiên dừng cước bộ, quay đầu yên lặng nhìn nàng. Âm thanh trong miệng A Mạch cứ nhỏ dần nhỏ dần, cuối cùng những tiếng cuối cũng tiêu thất, chỉ cúi đầu không dám nói thêm gì nữa.

Thương Dịch Chi thở dài, nói: “A Mạch, ta hiện không có tâm tư đùa giỡn.”

A Mạch trong lòng cả kinh, vội vàng nói: “Mạt tướng không dám!”

Thương Dịch Chi thản nhiên cười cười, xoay người lại đi tiếp, vừa đi vừa nói: “Ta chỉ có thể cho ngươi hai trăm trường đao, năm mươi bộ khôi giáp, những cái khác, ta có, nhưng cũng không thể đều cho thất doanh của ngươi được.”

Nghe những thứ mà Thương Dịch Chi hứa sẽ cấp cho thất doanh, trong lòng A Mạch đã thập phần thỏa mãn, chỉ sợ Thương Dịch Chi đổi ý, liền nhanh chóng chạy lên phía trước anh ta hành quân lễ, cao giọng nói: “Mạt tướng đa tạ nguyên soái.”

Thấy bộ dáng của nàng như thế, Thương Dịch Chi cơ hồ bật cười, chậm rãi lắc lắc đầu. A Mạch làm như không thấy, không dám rườm rà thêm mà lùi về phía sau anh ta nửa bước, thành thành thật thật đi theo. Hai người đi được một đoạn, trong lòng A Mạch âm thầm tính toán xem nên làm thế nào để có thể nhanh chóng đem được những thứ này về doanh lý mới có thể yên tâm được, chợt nghe Thương Dịch Chi nhẹ giọng hỏi: “Ở doanh lý có… vất vả lắm không?”

Lời vừa ra khỏi miệng, Thương Dịch Chi đã phát hiện ra ngữ khí của mình không ổn, không đợi A Mạch trả lời liền chuyển người đi nhanh về phía trước. A Mạch khẽ giật mình, đang lo lắng không biết có nên trả lời hay không, thì đã thấy Trương Sĩ Cường cắp hai con thỏ hoang thở hồng hộc từ phía trước chạy tới, trong lòng nàng âm thầm kêu khổ, nhất thời quên mất câu hỏi vừa rồi của Thương Dịch Chi.

Trương Sĩ Cường cũng nhìn thấy Thương Dịch Chi cùng A Mạch sóng vai đi đến, có lẽ là vì ở cùng A Mạch đã lâu, ngôn ngữ cùng hành động đều chịu ảnh hưởng của nàng, nên theo bản năng liền muốn xoay người bỏ chạy, nhưng khi trong lòng vừa xuất hiện ý nghĩ này, phản ứng tiếp theo là lại thấy không ổn, vì thế liền tiếp tục chạy chậm lại, đến trước mặt Thương Dịch hành quân lễ: “Tiểu nhân tham kiến nguyên soái.”

Thương Dịch Chi nhìn nhìn anh ta, lại liếc mắt nhìn thứ anh ta đang cầm trong tay. A Mạch sợ Trương Sĩ Cường quá mức thật thà sẽ mắc phải sai lầm, không đợi Thương Dịch Chi mở miệng đã nói trước: “Đây là mấy món ăn thôn quê, mạt tướng đưa lại cho nguyên soái nếm thử.”

Thương Dịch Chi hiểu rõ chỉ cười cười, trước cho Trương Sĩ Cường đứng lên, rồi lúc này mới nói với A Mạch: “Những thứ này chỗ ta không thiếu, hay là đưa đến chỗ của Trương Sinh đi.”

A Mạch ra vẻ khó xử: “Cái này…”

Thương Dịch Chi cố ý trêu đùa nói: “Tâm ý thì ta lĩnh, cứ đưa cho Trương Sinh đi, nói là sau khi ngươi đưa cho ta hai con thỏ, ta cho ngươi hai trăm trường đao, truyền ra ngoài người ta còn tưởng rằng ta nơi này có thể dùng thỏ đổi lấy binh khí, tất cả đều mang thỏ đến chỗ ta để đổi lấy vũ khí trang bị thì làm sao bây giờ? Con thỏ tuy ngon, nhưng lại không thể đổi được nhiều binh khí cho ngươi đến vậy.”

Nói đến thế này, A Mạch cũng không thể tiếp tục kiên trì, dù sao con thỏ này vốn là định đưa đến cho Trương Sinh, hơn nữa trong lòng nàng tính toán điều gì Thương Dịch Chi cũng đã sớm nhìn ra, nếu mọi người đều nguyện ý giả bộ hồ đồ, như vậy chẳng phải là rất tốt hay sao.

Trương Sĩ Cường vừa rồi nghe A Mạch đột nhiên nói hai con thỏ này muốn tặng cho Thương Dịch Chi, vốn trong lòng đang cảm thấy mâu thuẫn, giờ thấy Thương Dịch Chi phân phó như vậy, liền cáo lỗi cùng Thương Dịch Chi, rồi nhanh chóng mang theo hai con thỏ chạy về hướng doanh trướng của Trương Sinh.

Thương Dịch Chi vẫn còn nhìn theo hai con thỏ hoang đang giãy dụa trong tay Trương Sĩ Cường, trong đầu đột nhiên nghĩ đến trước kia nghe qua chuyện đàm tiếu trong doanh lý, nói rằng A Mạch đuổi bắt thỏ so với tế cẩu còn nhanh hơn, nhịn không được đột nhiên bật cười thành tiếng. Bên cạnh, A Mạch bị tiếng cười đó làm cho hồ đồ, có chút khó hiểu nhìn về phía Thương Dịch Chi. Thương Dịch Chi ho nhẹ hai tiếng để che lấp, rồi nghiêm mặt nói sang chuyện khác: “Hai ngày trước ta nhận được ý chỉ trong triều, muốn đại quân báo cáo danh sách các tướng lãnh đã lập được quân công, vậy phải báo cáo tên của ngươi thế nào trong văn thư tới.”

A Mạch sửng sốt, lại nghe Thương Dịch Chi hỏi tiếp: “A Mạch, tên thật của ngươi rốt cuộc là gì? Mạch A Mạch, cái tên này cũng muốn báo danh cho triều đình, nhưng đây là chuyện liên quan đến cả đời ngươi.”

A Mạch ngẩng đầu, không thấy một chút ý cười nào lúc vừa rồi còn đọng lại trên mặt của Thương Dịch Chi, trong mắt ánh lên tia nhìn sắc bén, giống như muốn nhìn đến tận sâu trong tâm can của mình. Nàng cúi đầu suy nghĩ một lát, rồi ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt Thương Dịch Chi, trầm giọng nói: “Không dám dối gạt nguyên soái, A Mạch chỉ là nhũ danh, mạt tướng vốn tên gọi là Mạch Tuệ!”

Thương Dịch Chi yên lặng nhìn A Mạch, thấy tầm mắt nàng không chút trốn tránh, rốt cục nói: “Tốt lắm, vậy thì báo tên này đi.”

A Mạch gật đầu, lại nghe thấy Thương Dịch Chi thản nhiên nói: “Ngươi còn có việc gì không? Nếu không thì không phải đi theo ta, vừa rồi Trương Sinh có nhắc đến ngươi, ngươi đi thăm anh ta đi.”

“Vậy còn binh khí cùng khôi giáp –”

Thương Dịch Chi khẽ cười: “Hai ngày nữa ta cho người đưa đến cho ngươi.”

A Mạch vội vàng nói: “Không cần, không cần, mạt tướng sẽ cho người cử tân binh đang chờ ở ngoài doanh đến lấy, lát nữa sẽ tự đem về là được rồi.”

Thấy nàng vội vàng như thế, Thương Dịch Chi có chút dở khóc dở cười, đành nói: “Tốt lắm, ngươi đi trước thăm Trương Sinh đi, một lát nữa đến đại trướng lấy thư tay của ta, rồi đến gặp quan quân nhu.” Nói xong không đợi A Mạch trả lời, anh ta liền lập tức đi về phía trước.

A Mạch chờ Thương Dịch Chi đi khuất, lúc này mới quay lại doanh trướng của Trương Sinh, Trương Sĩ Cường vẫn còn ở bên trong cùng anh ta nói chuyện. Trương Sinh thấy A Mạch đến, cười nói: “Ta không sao, ngươi không cần đến thăm ta, nói gì thì nói, ngươi hiện tại đã là thiên tướng, sao có thể tới thăm ta được.”

“Trương đại ca còn nói khách khí vậy sao.” A Mạch nói, tiến lên xem xét vết thương ở chân Trương Sinh, Trương Sinh vội vàng né tránh: “Không đáng ngại, quân y nói vài ngày nữa là có thể đi được rồi.”

A Mạch trầm mặc một chút, vẫn nhịn không được hỏi: “Có thể giữ lại…”

Trương Sinh cười cắt lời của nàng, vui đùa nói: “Không việc gì, nhiều lắm là hơi thọt chân một chút, lúc đứng cũng không nhận ra được, vừa rồi nguyên soái còn giáo huấn ta, nói về sau khi tiếp cận với người khác thì cứ cưỡi ngựa, đừng bước xuống là được, mặc cho cô nương nhà ai cũng đều không thể nhìn ra.”

A Mạch cố gắng mỉm cười, trong lòng hiểu được nếu đã thọt chân, đừng nói là làm quan thị vệ cho Thương Dịch Chi, chỉ sợ là có xuống quân doanh cũng khó, giờ thấy anh ta cười thoải mái như vậy, trong lòng A Mạch càng cảm thấy khó chịu, chỉ nói vài câu liền tìm cớ đi ra.

A Mạch vốn định tới đại trướng của Thương Dịch Chi lấy thư tay phân phối quân bị, ai ngờ còn chưa đi đến nơi, liền gặp thị vệ vừa rồi đi theo Thương Dịch mang thư tay đến cho nàng, đồng thời truyền đạt lại rằng nguyên soái có việc, nói là Mạch tướng quân cứ lĩnh quân bị trực tiếp hồi doanh, không cần đến đại trướng chào từ biệt. A Mạch mặc dù không rõ mình vì sao lại khiến cho Thương Dịch Chi không đợi để gặp mặt, nhưng bớt được một việc như vậy, ngược lại càng đúng với tâm ý của nàng, liền hướng về phía thị vệ biểu đạt sự cảm kích của cấp dưới đối với nguyên soái, thuận tiện còn khen ngợi thị vệ kia vài câu, sau đó cho Trương Sĩ Cường ra đại doanh gọi người, rồi chạy vội đến chỗ quân nhu.

Quân nhu quan đối với việc A Mạch năm lần bảy lượt đến đây yêu cầu này nọ cũng rất để ý nhưng không thể trách, đọc qua thư tay của Thương Dịch Chi, liền nhanh chóng cấp cho A Mạch hai trăm trường đao cùng năm mươi bộ khôi giáp. Khi mọi việc đều xong xuôi, mặt trời đã lên cao quá đỉnh đầu. Trương Sĩ Cường vụng trộm đẩy khẽ A Mạch, ý bảo đã đến trưa rồi, cơm canh phải làm sao bây giờ? A Mạch ngẩng đầu nhìn mặt trời, rồi lại quét mắt nhìn quan quân nhu, thấy người ta không có ý lưu mình lại ăn cơm, cũng không thể mặt dày ở lại được, liền phân phó đại đội đem quân bị ra ngoài doanh.

Ra khỏi đại doanh, A Mạch một lần nữa an bài một chút, những người có thể trạng tráng kiện thì mang khôi giáp, thể trạng gầy yếu hơn thì mang trường đao, chính nàng cũng cõng một bộ khôi giáp ở trên người, sau đó tập hợp hai trăm người lại. Những người này bị nàng lôi dậy từ lúc tinh mơ, chạy mấy chục dặm đường núi, tới bây giờ đều chưa ăn cơm, trong bụng đã sớm réo ầm ĩ, A Mạch nghe mà cũng có chút dở khóc dở cười. Nghĩ một chút, rồi đứng trước đội ngũ, nắm thật chặt khôi giáp trên lưng, lớn tiếng hỏi: “Các ngươi có đói bụng không?”

Lời này vừa hỏi ra, tất cả mọi người đều sửng sốt một chút, sau đó đều cùng kêu lên không đói bụng. A Mạch lại nở nụ cười, nói: “Nói dối! Bụng các ngươi kêu so với trống còn to hơn, vậy mà còn nói là không đói? Đói thì đã làm sao? Không dấu gì các ngươi, bản tướng quân ta cũng đói bụng! Bụng kêu so với các ngươi cũng không hề nhỏ hơn.”

Mọi người cười vang, A Mạch lại nói: “Bất quá, đói cũng không sao, ta đã có cách, mọi người xem!”

Những binh lính này phần lớn đều mới nhập ngũ, nghe nàng nói như vậy đều thấy thật kỳ quái, thầm nghĩ chẳng lẽ tướng quân có tiên pháp, có thể làm cho đoàn người đói bụng thành không đói? Đoàn người đều căng mắt nhìn A Mạch, chỉ thấy nàng hai tay cầm lấy đai lưng, vừa cởi ra vừa nói: “Trước tháo đai lưng ra, sau đó… bắt đầu… dùng sức!” Nàng nói xong, hai tay dùng sức đem đai lưng siết lại: “Từ từ, rồi nhanh một chút siết chặt lại, thế là không thấy đói nữa.”

Mọi người đều ngẩn ra, sau đó cùng kêu lên rồi cười ha hả, ngay cả Trương Sĩ Cường mặt cũng nghẹn đỏ, dùng sức trừng mắt, mím chặt khóe miệng, mới không cười ra tiếng. Duy chỉ có A Mạch là nghiêm túc, trên mặt không mang theo chút ý cười nào. Mọi người cũng dần dần phát hiện ra, cảm thấy có chút không thích hợp, tiếng cười liền chậm rãi ngừng lại.

“Buồn cười sao?” A Mạch bình tĩnh hỏi.

Mọi người không dám lên tiếng, A Mạch lại chậm rãi nói: “Cái này không đáng phải chê cười, các ngươi nhịn mấy bữa cơm rồi? Tính đến buổi trưa bất quá mới chỉ là hai bữa, cái đói này đã là gì? Còn những tướng sĩ của thất doanh khi dẫn đại quân Bắc Mạc từ núi Tây Trạch vào dãy Ô Lan, đã từng mấy ngày liền không ăn một chút cơm nào, có đói bụng không? Mới đầu còn cảm thấy đói, về sau ngay cả đói cũng không cảm thấy, làm sao bây giờ? Nhưng ngoại trừ việc thắt chặt lưng quần của mình lại thì đều không có biện pháp nào khác!” Thanh âm của nàng càng lúc càng cao, đến cuối cùng cơ hồ như hét lên. Cả đội ngũ là một mảnh yên tĩnh, trên mặt mọi người không còn vẻ tươi cười nữa, thay vào đó là ánh mắt buồn rầu. Trương Sĩ Cường không biết nghĩ tới cái gì, trong mắt cũng đã rơm rớm.

A Mạch dừng lại một chút, sau đó đứng thẳng người, hô lớn: “Toàn thể các huynh đệ! Thắt chặt đai lưng cho ta! Còn đói bụng không?”

“Không đói bụng!” Mọi người cùng đồng thanh hô to, thanh âm chấn động một vùng.

A Mạch gật gật đầu: “Chúng ta có thể trễ bữa cơm trưa, nhưng không thể trễ bữa cơm chiều, toàn thể các huynh đệ, cùng ta chạy bộ hồi doanh!”



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...