11 Phút

Chương 13


Chương trước Chương tiếp

Và cứ thế sáu tháng trôi qua: Maria đã học được tất cả những bài học cần thiết, ví dụ Copacabana hoạt động như thế nào. Vì đó là một trong những nơi đắt nhất ở Rue de Berne, khách hàng phần lớn là những người có chức vụ cao trong các công ty, họ được phép về nhà muộn bởi vì họ phải ở ngoài "ăn tối với khách hàng", nhưng những "bữa tối" này không bao giờ kéo dài quá mười một giờ đêm. Hầu hết những cô gái làm việc ở đây đều từ mười tám đến hai mươi hai tuổi, trung bình họ sẽ làm hai năm, cho đến khi họ bị thay thế bởi những người mới được tuyển chọn. Sau đó họ sẽ chuyển đến Néon, rồi đến Xenium, và giá cả thì ngày càng thấp vì họ ngày càng già đi, và những giờ làm việc ngày càng ít đi. Hầu hết họ đều kết thúc ở Tropical Extasy, nơi chấp nhận những cô nàng trên ba mươi tuổi, nhưng một khi đã đến đó thì họ chỉ có thể kiếm đủ tiền để trả cho bữa ăn trưa và tiền thuê phòng trọ bằng cách cặp với một hoặc hai sinh viên mỗi ngày (mức giá trung bình của mỗi khách hàng chỉ đủ để trả cho một chai rượu vang rẻ tiền mà thôi).

Nàng đã lên giường với nhiều đàn ông. Nàng không quan tâm đến tuổi tác của họ hay họ ăn mặc ra sao, nhưng việc nàng nhận lời hay không thì phụ thuộc vào mùi của họ như thế nào. Nàng không khó chịu gì với mùi thuốc là, nhưng nàng ghét mùi nước cạo râu rẻ tiền, hoặc là những người lười tắm rửa hay có quần áo nồng nặc mùi rượu. Copacabana là một nơi khá yên tĩnh, và Thụy Sĩ có thể là quốc gia tốt nhất trên thế giới để hành nghề gái điếm, chừng nào bạn còn hạn cư trú và giấy phép hành nghề ở đây. Vì vậy hãy giữ tất cả các giấy tờ của bạn an toàn và trả phí an ninh xã hội; Milan luôn nói rằng anh ta không muốn các con anh ta nhìn thấy tên bố chúng trên mấy tờ báo lá cải, vì thế mà anh ta nghiêm khắc không kém gì một tay cảnh sát, trong trường hợp có viên cảnh sát nào đó đến để kiểm tra theo dõi các "nhân viên" của anh ta.

Một khi bạn đã vượt qua được một hay hai đêm thì bạn cũng sẽ chuyên nghiệp giống như bất cứ ai khác, ở đó bạn làm việc chăm chỉ, cạnh tranh, cố gắng duy trì các tiêu chuẩn, thêm vào những giờ cần thiết, xả stress chút ít, phàn nàn về khối lượng công việc, nghỉ ngơi vào những ngày Chủ Nhật. Hầu hết các cô gái ở đây đều theo một tôn giáo nào đó, họ tham gia vào các buổi lễ cầu nguyện và đi nhà thờ một cách thành kính, họ cầu kinh và đối mặt với Chúa Trời.

Trong khi đó, Maria đang phải đấu tranh trong từng trang nhật ký để không đánh mất linh hồn của mình. Nàng ngạc nhiên khi khám phá ra, cứ năm người khách thì lại có một người muốn nàng không phải vì mục đích quan hệ, mà chỉ đơn giản là họ muốn có ai đó để trò chuyện đôi chút. Họ trả tiền hóa đơn cho quán bar, trả tiền phòng khách sạn, và đến lúc phải cởi quần áo thì người đàn ông đó nói, không, điều đó không cần thiết. Họ muốn nói chuyện về những áp lực trong công việc, về những người vợ không chung thủy, về sự cô đơn của họ, làm sao mà họ lại không có một ai để trò chuyện cùng chứ (một số chuyện nàng được biết toàn bộ khá rõ ràng).

Lần đầu nàng thấy điều này thật lạ lùng. Một đêm, nàng đến khách sạn cùng một người đàn ông Pháp kiêu căng ngạo mạn, một kẻ chuyên săn lùng những người gỏi cho công việc quản lý (ông ta kể với nàng điều này như thể ông ta đang nói về một điều gì đó hấp dẫn, tuyệt vời nhất trên thế giới vậy), và đây là những điều ông ta nói:

"Cô có biết ai là kẻ cô đơn nhất trên thế gian này không? Một ủy viên quản trị cấp cao với một sự nghiệp thành công, một mức lương khổng lồ, được cả cấp trên và cấp dưới tin tưởng, có một gia đình hạnh phúc để cùng đi nghỉ và có những đứa con để giúp chúng làm bài tập về nhà, nhưng rồi anh ta sẽ là người được những người giống tôi tiếp cận và hỏi: Anh thấy sao về việc thay đổi công việc và có một mức lương gấp hai lần hiện nay?

Nhà quản lý cấp cao ấy, người có đủ mọi lý do để cảm thấy mình được mong muốn và hạnh phúc sẽ bắt đầu trở thành sinh vật khốn khổ nhất trên hành tinh này. Tại sao ư? Bởi vì anh ta không có ai đẻ chia sẻ chuyện này cả. Anh ta bị cám dỗ, bị lôi cuốn, muốn nhận lời đề nghị của tôi, nhưng anh ta không thể nói chuyện đó với đồng nghiệp vì họ sẽ làm mọi điều để có thể thuyết phục anh ta ở lại. Anh ta không thể nói chuyện đó với vợ, người bạn đồng hành cùng anh ta leo lên những nấc thang thành công và hiểu được một vụ làm ăn được đảm bảo an toàn, nhưng chẳng hiểu gì về chuyện mạo hiểm cả. Anh ta không thể nói cho bất kỳ ai và anh ta phải tự đương đầu với quyết định lớn nhất trong cuộc đời mình. Cô có thể tưởng tượng người đàn ông đó cảm thấy như thế nào không?

Không, anh ta không phải là kể cô đơn nhất thế giới. Maria biết người cô đơn nhất trên trái đất này, chính nàng. Tuy nhiên, Maria vẫn tán thành với vị khách hàng của mình, hy vọng sẽ có được một khoản boa lớn, và nàng đã có. Nhưng câu chuyện của ông khiến nàng nhận ra rằng nàng cần tìm ra phương thức nào đó để giải phóng các khách hàng khỏi những áp lực khổng lồ, mà dường như tất cả bọn họ đều đang phải chịu đựng, điều này có nghĩa là vừa nâng cao chất lượng phục vụ, vừa mở ra cơ hội kiếm được nhiều tiền hơn.

Khi Maria nhận thấy việc giải tỏa tình trạng căng thẳng của tâm hồn cũng có thể sinh lợi như việc giải tỏa sự căng thẳng của cơ thể, nếu không nói là sinh lợi nhiều hơn, nàng bắt đầu đến thư viện. Maria hỏi mượn những cuốn sách về các vấn đề trong hôn nhân, tâm lý và chính trị; người thủ thư rất hài lòng khi thấy cô gái trẻ này đã trưởng thành hơn rất nhiều, đã thôi không nghĩ về tình dục nữa, và giờ cô ấy đang chú tâm đến những vấn đề quan trọng hơn. Maria trở thành độc giả thường xuyên của các tờ báo, đặc biệt là các trang viết về tài chính, bởi vì phần lớn khách hàng của nàng là các nhà quản trị kinh doanh. Nàng cố tìm kiếm sự trợ giúp từ những cuốn sách, bởi vì hầu như khách hàng của nàng đều hỏi xin nàng những lời khuyên. Nàng đọc những nghiên cứu về xúc cảm của con người, bởi vì tất cả khách hàng của nàng đều có những vết thương tình cảm đại loại như thế. Maria được coi trọng hơn, một cô gái điếm khá đặc biệt, và sau sáu tháng, nàng đã giành được một lượng lớn những khách hàng trung thành rất khó tính, kèm theo đó cũng khơi lên sự thèm muốn, ghen tỵ, đồng thời cả sự ngưỡng mộ của những đồng nghiệp.

Còn về tình dục, nó chẳng đem đến thêm điều gì mới cho cuộc sống của nàng cả: Nó chỉ là chuyện giạng thật rộng hai chân, yêu cầu họ sử dụng bao cao su, rồi rên rỉ một chút với hy vọng kiếm được thêm tiền boa (cảm ơn Nyah, cô gái Philippin, giờ thì nàng đã biết được rằng kêu rên có thể kiếm được thêm năm mươi franc nữa), và sau đó là tắm rửa, hy vọng nước có thể rửa sạch tâm hồn nàng. Không có gì khác thường cả và đặc biệt không có những nụ hôn. Với một cô gái điếm, nụ hôn là rất thiêng liêng. Nyah đã dạy nàng nên giữ những nụ hôn cho tình yêu đích thực của cuộc đời mình, giống như trong câu chuyện về Người đẹp ngủ trong rừng, một nụ hôn có thể đánh thức nàng tỉnh dậy từ giấc ngủ say và đưa nàng trở lại thế giới của những câu chuyện thần tiên, và Thụy Sĩ lại là xứ sở của chocolate, của những con bò và những chiếc đồng hồ.

Cũng không có cả những cơn cực khoái, không khoái cảm, không có sự kích thích cuồng nhiệt. Để trở thành người tuyệt nhất, Maria đã xem vài bộ phim khiêu dâm, hy vọng thu lượm được một vài mánh lới cho công việc của mình. Nàng đã thấy rất nhiều điều thú vị, nhưng không muốn áp dụng chúng với các khách hàng của nàng bởi nó mất rất nhiều thời gian, và Milan vui nhất khi thấy các cô gái có thể trung bình đi với ba người đàn ông một đêm.

Cuối tháng thứ sáu, Maria đã có sáu nghìn franc Thụy Sĩ trong tài khoản ngân hàng, nàng ăn ở những nhà hàng tốt hơn, mua được một cái tivi (nàng không bao giờ xem nhưng nàng thích có một chiếc trong phòng) và hiện giờ đang cân nhắc một cách nghiêm túc việc chuyển đến mọt căn hộ tốt hơn. Mặc dù Maria hoàn toàn có thể mua sách, nhưng nàng vẫn tiếp tục đến thư viện, đó là cầu nối đưa nàng đến thế giới thực, một thế giới vững chắc và lâu bền hơn. Maria thích tán gẫu với người thủ thư, người phụ nữ này cảm thấy vui vì có thể Maria đã tìm được một người bạn trai và có một công việc tốt, dù bà không bao giờ hỏi Maria về chuyện đó, những người Thụy Sĩ có bản tính rụt rè và thận trọng (hoàn toàn sai lầm, bởi vì ở Copacabana và ở trên giường, họ cũng tự do, vui vẻ và dễ bị kích động như công dân của bất cứ quốc gia nào khác).

Trích từ nhật ký của Maria, vào một buổi tối Chủ nhật ấm áp:

Tất cả đàn ông, cao hay thấp, ngạo mạn hay khiêm tốn, thân thiện hay lạnh lùng, đều có một đặc điểm chung: khi họ đến câu lạc bộ, họ đang sợ. Càng có kinh nghiệm, tôi càng thấy rõ việc họ che giấu nỗi sợ hãi bằng cách nói chuyện to tiếng, càng rụt rè, thiếu tự nhiên họ càng không thể che giấu được những cảm xúc của mình, và việc bắt đầu uống rượu cho thấy là họ không thể điều khiển nỗi sợ được nữa. Nhưng tôi lại tin, với một hy vọng mong manh rằng- những "khách hàng đặc biệt" mà Milan vẫn chưa giới thiệu cho tôi- tất cả bọn họ đều lo sợ.

Lo sợ cái gì? Tôi mới là người phải run sợ chứ. Tôi là người phải rời khỏi câu lạc bộ rồi biến mất vào một khách sạn xa lạ, và tôi cũng không phải là người có thế lực siêu nhiên hay có vũ khí nguyên tử gì. Đàn ông rất kỳ lạ, tôi không ám chỉ riêng nhưng những người đến Copacabana thôi, tôi muốn nói đến tất cả đàn ông tôi từng gặp. Họ có thể đánh bạn, quát thét vào mặt bạn, hăm dọa bạn, nhưng họ lại thật sự sợ phụ nữ đến chết đi được. Có thể đó không phải là người phụ nữ họ lấy làm vợ, nhưng luôn có một người phụ nữ mà họ thấy sợ và luôn buộc họ phải phục tùng theo sự thất thường của cô ta. Thậm chí người phụ nữ ấy có thể chính là mẹ của họ.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...