Thần Khống Thiên Hạ

Chương 1262: Chỉ Cầu Hai Các Ngươi Có Thể




Nắm tay của Lăng Tiếu giống như là mưa, từng quyền oanh ở trên thi thể của Phiêu Hương Vạn Lý.

Quyền kình đáng sợ đem thi thể của Phiêu Hương Vạn Lý trực tiếp oanh nhập vào trong vách tường nham thạch, thi thể kia biến thành bùn nhão rồi, huyết tích loang lổ bắn tung tóe vào khuôn mặt của Lăng Tiếu, để hắn lộ ra vô cùng hung ác dọa người.

Lăng Tiếu cũng không biết vung lên bao nhiêu quyền rồi, hắn tựa hồ đều quên dừng lại.

Bỗng dưng một cỗ thân thể lửa nóng từ phía sau áp đến, không... Hẳn là hai cái thân thể lửa nóng đồng thời triền đến trên người, giống như là bát trảo chương ngư gắt gao cuốn lấy hắn, cũng không quản hắn cái khỉ gió gì có nguyện ý hay không, bắt đầu xé rách y phục của hắn.

- Thật nóng... Thật nóng... Ta muốn...

- Thật nóng... Thật nóng... Ta muốn...

Thanh âm của nhị nữ giống như là mộng mị vang lên ở bên tai Lăng Tiếu, thủ chưởng nhỏ mềm kia càng không ngừng sờ loạn loạn xé, để cho Lăng Tiếu ngừng lại động tác điên cuồng, thần trí của hắn cũng ở trong nhánh mắt lãnh tĩnh lại.

- Sư tỷ, ngươi tỉnh táo một chút, ta là Lăng Tiếu!

Lăng Tiếu một cái đem một nữ tử ở trong đó ôm vào trong lòng hô hoán nói.

Nhưng mà khi hắn nhìn thấy cỗ thân thể không có chút nào che đậy, một cỗ nhiệt hỏa khác trong nháy mắt dâng tràn lên.

Khí tức thổ tức như lan kia xộc vào trong mũi, làn da bóng loáng nõ nà kia, thánh nữ phong đứng thẳng no đủ kia, thắt lưng thon như xà kia, kiều đồn nhô cao kia...

Không một cái nào mà không phô bày ra hấp dẫn nguyên thủy nhất, cho dù là Liễu Hạ Huệ cũng nhịn không được muốn một thân tưới tắm, hơn nữa ở chỗ này không phải là một cái, là hai cái tác phẩm nghệ thuạt hoàn mỹ như điêu khắc, cho dù là Thánh nhân cũng muốn phá giới rồi, huống chi là nam nhân như Lăng Tiếu khí huyết phương cương.

Lăng Tiếu trợn to mắt, nặng nề nuốt một ngụm nước bọt, hắn mắng nói:

- Khốn kiếp đang chết, lại cho nhị nữ hạ xuống thôi tình dược!

Lăng Tiếu muốn đem nhị nữ đẩy ra, nhưng khi nhìn dáng vẻ của nhị nữ đã là hồng triều tràn đầy, lại không kịp thời giải cứu, cho dù là võ giả cường đại hơn cũng muốn bạo thể mà chết rồi.

- Không còn kịp luyện chế giải độc đan rồi, chẳng lẽ... Chẳng lẽ... Thật muốn thừa dịp lúc người nguy cấp hay sao?

Lăng Tiếu ở trong lòng lo lắng thầm nghĩ.

Lăng Tiếu một mực đều không nhận mình là chính nhân quân tử gì, nhưng mà một nữ nhân ở trước mắt nhưng là sư tỷ Ngọc Liệt Diễm ở Tử Thiên tông của hắn, hắn dũ không biết nàng làm sao lại xuất hiện ở chỗ này, nhưng mà hắn tuyệt đối không muốn cố ý đi chiếm đoạt nàng.

Hắn còn là thích loại vị đạo nước chảy thành sông kia, mà không phải là chiếm đoạt lúc không có ý thức.

- Sư đệ... Lăng Tiếu... Tiếu, nam nhân của ta... Mau yêu ta!

Ngọc Liệt Diễm cũng không biết là bị mê thất hay còn thật là có thể nhận ra Lăng Tiếu, trong miệng phát ra thanh âm ngâm khẽ, hai bàn tay đã đem áo của Lăng Tiếu xé nát rồi.

Lời này của Ngọc Liệt Diễm giống như là thôi tình độc dược, ở trong tai của Lăng Tiếu vang lên, để dục hỏa của hắn càng mênh mông đến cực điểm.

Lăng Tiếu cắn răng hạ quyết tâm nói:

- Sư tỷ, ta biết là ngươi thích ta, sau này liền biết điều một chút làm nữ nhân của ta đi!

Lúc ở Tử Thiên tông, Ngọc Liệt Diễm không ngừng đùa giỡn hắn, cuối cùng hắn nhưng là chuẩn bị đem nàng cùng Băng Nhược Thủy đều muốn rồi, chỉ là sau đó phát sinh rất nhiều biến cố, mới để cho bọn họ bỏ lỡ rồi.

Hôm nay ở bên trong Trung vực rộng lớn vô ngần lại gặp được, hơn nữa còn phát sinh chuyện tình như vậy, đây chẳng lẽ không phải là trời cao sáng tạo cơ hội tuyệt hảo cho bọn họ rồi sao?

Lăng Tiếu tùy ý để nhị nữa đối với hắn động tay chân, bàn tay khẽ giơ lên, đem thi thể đã biến dạng của Phiêu Hương Vạn Lý thiêu đốt đến sạch sẽ, để tránh ảnh hưởng đến tâm tình của hắn, đồng thời hắn cũng lên tiếng nói:

- Ô trưởng lão, Đỗ trưởng lão, các ngươi thay ta phong tỏa phụ cận, không để cho bất luận kẻ nào cùng linh thú đi tới trong vòng ngàn thước.

- Vâng!

Hai đạo thanh âm ở bên ngoài vang lên.

Quần áo bây giờ của Lăng Tiếu đã bị nhị nữ xé rách đến sạch sẽ rồi, một cái vóc người tráng kiện giống như là hoàng kim, mỗi một khối cơ nhục đều nổi lên, tràn đầy tính chất bạo tạc.

Nhị nữ mơn trớn giống như là mưa tưới nhuần vạn vật, để cho cả người Lăng Tiếu có một loại tính khiêu chiến cực độ, ngón tay ngọc nhỏ nhắn của nhị nữa mang theo vài phần mê thất, càng không ngừng sờ vuốt lấy hắn, đốt lên liệt hỏa hừng hực toàn thân tâm của hắn.

Cũng không biết là tay ngọc của ai bắt được "Kim Long Thương" của hắn, Lăng Tiếu thiếu chút nữa không nhịn được mà cướp cò rồi.

- Anh danh cả đời của bản thiếu gia bị hủy trong một chốc lát này, chỉ cầu hai người các ngươi có thể nhẹ một chút, nhân gia đau!

Lăng Tiếu định lấy ra một chút quần áo để trên mặt đất, thân thể nằm xuống, vẻ mặt đau khổ tùy ý để cho nhị nữ đi vùi dập.

Nếu là để nam nhân khác nghe được lời này của Lăng Tiếu, chỉ sợ cũng muốn dùng ánh mắt đem hắn khinh bỉ đến chết rồi.

Tên khốn này, sợ anh danh bị hủy trong chốc lát, không bằng ta thay ngươi đi tới thử một lần, cho dù chết cũng phong lưu rồi!

Một người nữ dáng người bốc hỏa đến cực điểm, một người khác thì là mỗi một chỗ đều đẹp.

Nhị nữ giống như là phát cuồng, ngồi ở trên người Lăng Tiếu vùi dập.

Khi "Kim Long Thương" bị một dòng suối hẹp ẩm ướt tiến đến, thiếu chút nữa đều muốn bị tan chảy.

Lăng Tiếu thầm thở dài:

- Thánh khí cũng không qua được như thế!

Nhị nữ luân phiên lên trận, thắt lưng kia vặn vẹo điên cuồng, từng âm thanh như âm phù truyền khắp trong động phủ.

Chiến đấu kia vô cùng kịch liệt.

Lăng Tiếu giống như là một con thuyền lá bị cuồng phong bạo vũ kia nhấn chìm rồi, loại tư vị khoái lạc kia để cho hắn không ngừng ham muốn!

Chớp mắt đã ba ngay trôi qua, Đỗ Thiết lặng lẽ đi tới bên người Ô Phục thấp giọng nói:

- Ô đại sư, thiếu gia... Hắn vào lâu như vậy sẽ không gặp chuyện không may đi?

Ô Phục cười nói:

- Ngươi cũng đừng gọi ta là Ô đại sư rồi, sau này tất cả mọi người đều là người mình, ngươ gọi ta là lão Ô, ta gọi ngươi là lão Đỗ đi.

Ngừng lại một chút hắn lại nói:

- Thiếu gia đi cứu hai tiểu mỹ nhân kia, tự nhiên sẽ tốn chút thời gian, mọi người đều là nam nhân cần phải hiểu, hắc hắc!

Ô Phục một khuôn mặt hèn mọn, Đỗ Thiết tự nhiên có thể lĩnh hội ý tứ của hắn.

Đỗ Thiên hiển nhiên là đối với bất kỳ nữ nhân nào ngoài Tống Minh Hoa đều không cảm thấy hứng thú, chuyển chủ đề nói:

- Lão Ô, ta nhớ kỹ ngươi vẫn chưa gia nhập vào thế lực nào mà, làm sao đột nhiên cùng Lăng... Thiếu gia rồi?

Ô Phục nhẹ thở dài một hơi nói:

- Chuyện này nói đến rất dài, đương kim thiên hạ, có thể để cho Ô Phục ta bội phục không có mấy, mà thiếu gia đúng là một người trong đó, việc này phải từ hai năm trước mà nói...

Cho nên Ô Phục từ khi ở Cốc gia như thế nào cùng Lăng Tiếu kết oán bắt đầu nói ra, liền ngay cả sự tích trong gần hai năm nay của Lăng Tiếu cũng nhất nhất hướng Đỗ Thiết nói một lần.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.