Trước Ngày Công Khai, Lão Công Mất Trí Nhớ

Chương 45: Nghĩa vụ của bạn trai




Điện vừa có, bốn cánh môi nhanh chóng tách ra.

Lý Quân hơi hơi thở dốc, Khương Hành ngoài miệng tuy không đề cập tới quan hệ của bọn họ, nhưng hành động lại lộ ra tràn ngập dục vọng chiếm hữu, đương nhiên anh biết Khương Hành người này chính là như vậy, rất hay mất tự nhiên, nhưng đây cũng là một tính cách của hắn, bỏ đi rồi thì không còn thú vị như vậy nữa.

Lý Quân đẩy Khương Hành ra, giống như không có việc gì đi về phía tủ quần áo, nếu không phải môi anh hơi hơi sưng đỏ, thật đúng là sẽ không nhìn ra vừa rồi anh và Khương Hành tiến hành qua hành vi quá thân mật.

Trong bóng đêm, chuyện gì cũng có thể làm, nhưng sau khi máy móc quay phim hoạt động trở lại, Lý Quân và Khương Hành đều ăn ý không nói gì, sợ bọn họ vừa mở miệng liền bại lộ chuyện hai người vừa rồi làm chuyện thân mật.

Lúc này camera trong phòng bắt đầu hoạt động, trong vài giây Khương Hành đang sững sờ, anh đã bắt đầu lấy quần áo để tắm rửa rồi đi ngủ.

Tối nay có vào bếp, trên người có mùi dầu mỡ, không tắm rửa thay quần áo mà đi ngủ luôn, anh sẽ cảm thấy cả người đều không thoải mái, cực kỳ khó chịu.

Cuối cùng Khương Hành cũng hồi phục lại tinh thần từ trong những đoạn ngắn nhỏ ký ức, vẫn chưa lập tức rời khỏi phòng Lý Quân, so với việc ngồi nghe đám người Cung Tử Bội bên ngoài kia buôn dưa lê hoặc là mấy khách nhân tán gẫu còn không bằng ngồi ở trong phòng có Lý Quân, mặc dù ký ức hắn nhớ ra không nhiều lắm, nhưng mỗi một ký ức đều chứng minh hắn và Lý Quân ở bên nhau, đáng giá hắn tinh tế cảm nhận.

Tuy không có đầu đuôi rõ ràng, nhưng nắm chắc người trước mặt hình như càng quan trọng, ngay cả bản thân Khương Hành cũng cảm thấy đặc biệt thần kỳ, từ lúc bắt đầu không ưa Lý Quân, trong vòng chưa tới hai tuần, hắn lại từ trong ra ngoài đều bị Lý Quân nắm lấy, mỗi ngày trái tim và đôi mắt đều chuyển động theo anh, thiếu anh tựa hồ như thiếu cái gì đó, trước khi mất trí nhớ có lẽ mình đã rất thích Lý Quân.

Có người nói, thích một người không có lý do gì, hình như hắn cũng hiểu được ý nghĩa những lời này.

Hắn thích Lý Quân, chỉ là không chịu thừa nhận mà thôi.

Chuyện Lý Quân có phải mẫu người lý tưởng của hắn hay không đã sớm bị bỏ qua, một tuần trước hắn cảm thấy hình mẫu lý tưởng rất quan trọng, một tuần sau, chẳng thèm quan tâm lý tưởng là thứ gì, người khác sao tốt bằng Lý Quân được chứ!

Hắn chống cằm nhìn nước mưa đang chảy ngoài cửa sổ, aiz, thật muốn hôn thêm lần nữa, vừa rồi hắn còn chưa nghiêm túc hưởng thụ đâu, chỉ lo suy nghĩ ký ức trong đầu, nhưng môi Lý Quật thật là mềm, còn có chút ngọt, trong lòng hắn hiện tại cũng thực ngọt ngào.

Trước kia hắn không cảm thấy có chuyện gì có thể khiến hắn vương vấn không thôi, hiện tại, hắn muốn bỏ đi suy nghĩ trước kia, quá chi là ếch ngồi đáy giếng.

Đương nhiên không phải chột dạ, mà là không muốn chia sẻ với người thứ ba về sự vui sướng của bản thân và người mình yêu thích mà thôi.

Lý Quân tắm rửa xong đi ra thoạt nhìn có vài phần mệt mỏi, sắc mắt còn đỏ hơn vừa rồi.

Khương Hành vừa ngẩng đầu lên liền chú ý thấy, hắn nhìn mái tóc ướt sũng nước của Lý Quân: "Đều bị cảm cậu còn gội đầu?".

Mà lúc này Lý Quân lại thả lỏng, cảm thấy sức lực trên người mình giống như bị rút hết sạch.

Anh nói chuyện châm lại, không còn gai nhọn khi nói chuyện với Khương Hành như lúc trước nữa, có chút nhẹ nhàng: "Vào phòng bếp, bị ám mùi dầu mỡ, sẽ khó chịu. "

Khương Hành vào phòng tắm tìm máy sấy tóc cho anh, cắm vào ổ điện ở đầu giường: "Sấy khô tóc rồi ngủ tiếp, có phải cậu hơi sốt không, mặt nóng như vậy?"

Lý Quân lắc đầu, vừa rồi anh chỉ ngứa mũi, hiện tại đầu nặng chân nhẹ, cổ cũng có chút đau, bắt đầu ho khan.

Lý Quân khụ khụ hai cái: "Không biết, em muốn uống nước một chút."

Khương Hành: "Trước làm khô tóc đi đã, tôi đi lấy nước cho cậu."

"Ừ." Anh xoa nhè nhẹ lên phần yết hầu, dùng khăn lông xoa xoa lên tóc, mới cầm lấy máy sấy tóc Khương Hành đưa để sấy.

Tóc của anh không dài, nhưng cũng sấy vài phút, đại khái là khô 9 phần.

Khương Hành đi tới đại sảnh rót nước cho Lý Quân.

Sau khi có điện, Cung Tử Bội và Chu Quỳnh Ngọc mấy người chuyển dời tới phòng khách, mới vừa dùng qua bữa tối, cũng chưa tới thời gian nghỉ ngơi, bọn họ tất nhiên là muốn đem thời gian giao cho tổ tiết mục, tiếp tục đi làm "kinh doanh."

Cung Tử Bội không có ý tưởng gì với Khương Hành, nên cũng dám nói chuyện với hắn: "Khương lão sư, anh làm gì thế, lại đây tán gẫu chút đi?"

Khương Hành nói: "Tôi tìm hộp thuốc, Lý Quân hơi phát sốt, tôi xem có thuốc hạ sốt hay không."

Cung Tử Bội đứng dậy giúp anh tới trước quầy tìm: "Không phải chỉ bị ho thôi sao? Sao lại bắt đầu phát sốt."

Khương Hành: "Có lẽ buổi chiều dính nước mưa hơi lâu."

Dưới sự trợ giúp của nhân viên công tác, bọn họ tìm được hộp thuốc bị đặt trong góc, bên tỏng có vài loại thuốc hạ sốt tại nhà.

Lo cho Lý Quân, Khương Hành mang theo hộp thuốc, đi nhanh giống như gió cuốn, Cung Tử Bội suy xét tới Lý Quân là nam giới, cũng không định đi qua theo, Khương Hành nhìn rất đáng tin, bọn họ không đi xem náo nhiệt là tốt nhất.

Cung Tử Bội không đi không đại biểu cho các khách mời khác không có động tĩnh, Hà Uyển Tinh và Lương Chỉ Duyên cũng ngoài miệng quan tâm vài câu, còn Chu Quỳnh Ngọc thì khác, y có đủ nguyên vẹn lý do đi tới phòng Lý Quân xem anh có bị ốm nặng hay không.

Khương Hành lấy nhiệt kế đo nhiệt độ cơ thể cho Lý Quân, tìm được thuốc hạ sốt tương ứng với bệnh trạng của anh cho anh uống vào.

Nhìn Lý Quân bọc chăn nằm im, Khương Hành sốt ruột hỏi: "Đỡ hơn chút nào không?"

Lý Quân nhìn bộ dáng lo lắng của hắn cảm thấy thú vị: "Sao có tác dụng nhanh như vậy chứ, mới vừa uống xong."

Anh khẳng định mình phát sốt, nhưng cũng không biết cao bao nhiêu độ thôi.

Khương Hành phát hiện Lý Quân ngày thường hoàn toàn không giống như lúc này, ngày thường trong mắt hắn, anh luôn lộ ra một chút tiểu giảo hoạt, giống như con hồ ly giảo hoạt mỗi ngày đều đào hố cho hắn nhảy vào, mà hiện tại mặt mày đều là dịu dàng, ngữ khí khi nói chuyện cũng chậm lại không ít, cực kỳ ngoan ngoãn.

Mới vừa có tiếp xúc thân mật, thái độ của Khương Hành đối với anh thay đổi 180 độ, tự nhiên đặt tay lên trên trán anh: "Nếu là nhiệt độ quá cao phải đến bệnh viện nhìn xem."

Lý Quân nghiêng người nằm nhìn Khương Hành, để phối hợp với anh, hiện tại Khương Hành dùng tư thế nửa quỳ ghé vào mép giường, nhìn đối diện với anh, hình tượng lãnh khốc không còn gì nữa, may mà hắn đưa lưng về phía camera, băng không tính cách thiết lập bị hủy trong tích tắc.

Lý Quân đặt một bàn tay bên gối: "Nếu đêm nay không hạ sốt lại nói tiếp, hiện tại không muốn đi."

Ngày mưa ướt át, ở trong phòng còn tốt, ra bên ngoài người vừa nhiều vứa trật, càng thêm khó chịu, kỳ thực Lý Quân không quá thích giao tiếp với người ngoài, cũng không thích đi tới nơi đông người xem náo nhiệt.

"Cũng được." Khương Hành đều nghe anh, đương nhiên, hắn cũng kiên trì suy nghĩ ban đầu: "Buổi sáng ngày mai nếu không hạ thì phải đi."

Lý Quân nhẹ nhàng đáp lại hắn: "Biết rồi."

Khương Hành nhìn chằm chằm vào mặt Lý Quân, đột nhiên nhỏ giọng nói với anh: "Tôi vừa mới nhớ ra một chút ký ức...."

Lời hắn vừa nói ra, liền nghe thấy có người gõ cửa, khi Khương Hành tiến vào đã cơ trí mà khóa cửa lại, miễn cho mấy người đột nhiên chạy tới quấy rầy hắn và Lý Quân đơn độc ở chung, nhưng cửa khóa rồi vẫn bị quấy rầy như cũ.

Lý Quân dùng khẩu hình nói cho Khương Hành: Có, lẽ, là, Chu, Quỳnh, Ngọc.

Khương Hành mím môi, có chút ghen tuông, sau khi hóa giải hiểu lầm, tâm tình thật sự khoan khoái, đối với Chu Quỳnh Ngọc chỉ có phản cảm, không rõ tại sao y lúc nào cũng cứ dính lấy Lý Quân, thật sự muốn tạo cp với một người đàn ông khác sao? Không thể đặt tâm tư lên đóng phim sao, lấy kỹ thuật diễn xuất, lấy tác phẩm và giải thượng chinh phục fan, tạo cái gì cp, còn muốn kéo bạn trai hắn xuống nước, kiên quyết không được!

Lý Quân dựa vào đặc quyền của người bệnh mà chương trình cho, không đeo micro, lại cách gần Khương Hành, cũng không cần lo lời mình nói ra sẽ bị tổ tiết mục nghe thấy: "Đợi lát nữa anh đi ra ngoài trước một lúc, em nói rõ với y."

"Tôi cũng không...." ghen như vậy.

"Anh có, em đều ngửi thấy mùi chua của chanh rồi." Mất trí nhớ vẫn là bản tính dấm tinh, sẽ không thay đổi.

Khương Hành đành phải ngoan ngoãn đi mở cửa: "......" Hắn ghen tị vì Chu Quỳnh Ngọc và Lý Quân ở chung bốn năm, ghen tị bọn họ luôn có ký ức về thời đại học, ghen tị bọn họ tán gẫu đề tài mà hắn không biết, ghen tị Chu Quỳnh Ngọc nhớ mãi không quên bạn trại hắn.

"Vậy cậu phải nói với y cho rõ ràng, người gì phiền thế." Lời này hắn chỉ dám nhỏ giọng nói với Lý Quân, đã che đi micro.

Lý Quân vô lực xua xua tay, đuổi hắn đi.

Khương Hành có chút không vui: "Vậy cho hai người ba phút trò chuyện, đợi lát nữa tôi sẽ lại vào."

Lý Quân cho hắn một ánh mắt xem thường, sau khi nhớ ra chút chuyện, cư nhiên còn hạn chế thời gian anh nói chuyện với người khác, nghĩ gì vậy?

Khương Hành tiện thể cầm theo ly nước của Lý Quân, mở cửa cho Chu Quỳnh Ngọc vào: "Đừng nói nhiều với Lý Quân, cậu ấy bị sốt, phải nghỉ ngơi cho tốt."

Còn đang kẹp nhiệt kế đấy, ba phút sau hắn có thể dựa vào việc xem nhiệt kế mà vào phòng đuổi Chu Quỳnh Ngọc đi.

Chu Quỳnh Ngọc không quá thích bị Khương Hành quản thúc, không trả lời hắn, tự mình vào phòng Lý Quân, người còn chưa tới mép giường đã bắt đầu nói chuyện với Lý Quân, thanh âm không lớn, nhưng có vẻ có chút ồn ào.

Lý Quân cảm thấy hối hận vì mình không mang theo nút bị tai khi ngủ tới đây, vốn dĩ đầu đã có chút đau, hiện tại càng choáng váng.

Trong giọng nói của Chu Quỳnh Ngọc hơi hơi hưng phấn: "Quân Quân, cậu không sao chứ? Có cần tôi ra ngoài mua thuốc không?"

Lý Quân kéo lên tinh thần, trả lời: "Không sao, có lẽ ngủ một giấc là tốt lên thôi."

Vẻ ngoài mềm yếu khi đối diện với Khương Hành vừa rồi chớp mắt một cái liền biến mất sạch sẽ, nửa điểm dấu vết cũng không còn.

Chu Quỳnh Ngọc muốn nói thêm điều gì, nhưng y thấy trong mắt Lý Quân lúc này cũng không có bao nhiêu nhiệt tình, y đem ghế dựa kéo tơi gần mép giường, thu lại vẻ tùy ý lúc trước, che lại micro, hạ giọng hỏi Lý Quân: "Thật sự không suy xét tạo cp với tôi à? Tôi không nói đùa đâu, tôi cảm thấy phương thức này có lợi cho cậu."

Lý Quân tự nhiên cũng không có bất luận ý tứ muốn đùa giỡn gì với y: "Tôi trả lời thêm lần nữa, cảm ơn đề nghị của cậu, nhưng tôi thật sự không cần."

Chu Quỳnh Ngọc lắc đầu nói: "Cậu cái tên này sao nhiều năm rồi vẫn không đổi, không hiểu được ý tốt của người khác tí nào."

Lý Quân hỏi lại y: "Cậu là có ý tốt cho tôi sao?" Không nhìn ra, anh hiểu biết về Chu Quỳnh Ngọc, nhưng Chu Quỳnh Ngọc lại không hiểu biết anh.

Nói quá rõ liền không còn thú vị, Chu Quỳnh Ngọc hiểu ý tứ của Lý Quân: "Tôi thừa nhận, có chút ý tứ công việc."

Lúc này Lý Quân xem như tìm được cơ hội: "Tôi có lẽ không thích hợp với phương thức công việc của cậu."

Chu Quỳnh Ngọc mở ra hình thức khuyên bảo: "Nhưng xã hội hiện tại, chính là quy tắc như vậy, nói lý đều là fandom, muốn chính là fan, không có fan lấy đâu ra việc, quảng cáo chính là muốn bán hàng cho fan."

Lý Quân: "Tôi không hiểu cái gì fandom hay không fandom, tôi cũng không quay quảng cáo, không hiểu. Chu Quỳnh Ngọc, câu hẳn nên tìm một người cùng chung chí hướng để hợp tác."

Chu Quỳnh Ngọc không biết anh là một câu hai nghĩa, hay chỉ nói một chuyện tạo cp, Lý Quân từ chối đã ở trong dự kiến của y, chỉ là không nghĩ tới anh dứt khoát lưu loát, nửa điểm do dự cũng không có như vậy, hoặc nhiều hoặc ít có chút không cam lòng.

Bạn học nhiều năm như vậy, y còn nổi tiếng hơn Lý Quân, cũng cần thể diện, hành vi hiện tại cùng cho không y không có gì khác nhaum, muốn nói không nén giận cũng là lời nói dối.

Chu Quỳnh Ngọc: "Được, tôi cũng không ép cậu nữa."

Lý Quân lôi kéo chăn: "Tôi biết cậu có ý tốt muốn kéo tôi một phen, cậu cứ coi như tôi không biết điều đi."

Nói đến mức này, Chu Quỳnh Ngọc còn có thể làm gì bây giờ, vốn dĩ hảo cảm của y với Lý Quân cũng chỉ nhiều hơn móng tay cái một chút.

Y nhún vai, tỏ vẻ từ bỏ: "Cậu biết tôi đối tốt với cậu là được, không thích thì thôi vậy, tôi cũng không thích miễn cưỡng người khác." Y cũng không tin Lý Quân bám lấy Khương Hành có thể diễn được vai nam chính.

Chu Quỳnh Ngọc bị từ chối, trên mặt có chút không nhịn được, y cũng không nghĩ ở chung với Lý Quân nhiều thêm nữa, mấy năm nay, y tìm người tạo cp, cũng khôn có ai cự tuyệt, đột nhiên có một ngày, có người nói cho y, kịch bản của y không thích hợp, trước tiên đương nhiên không phải tỉnh lại, mà là cảm lấy cực kỳ khó chịu, cũng có chút giận Lý Quân, cậu ta đúng là không biết điều.

Chu Quỳnh Ngọc bỏ tay đang che mic ra, khôi phục lại hình tượng người đàn ông ấm áp: "Vậy cậu nghỉ ngơi cho tốtm tôi đi ra ngoài trước, có việc gọi tôi."

Lý Quân hơi hơi gật đầu, cũng coi như phối hợp với y hoàn thành một lần kinh doanh.

Khương Hành đúng giờ tiến vào, trên tay còn cầm theo ly nước của Lý Quân, bên trong có nước ấm, nhìn thấy sắc mặt Chu Quỳnh Ngọc không tốt lắm, liền biết Lý Quân thật sự đã giải quyết sự tình, mà hắn cũng không cần miên man suy nghĩ nữa.

Khương Hành và Chu Quỳnh Ngọc khi đi qua nhau, hai người nhìn lẫn nhau, ánh mắt đều có chút lạnh.

Chu Quỳnh Ngọc bên ngoài vẫn rất tôn trọng Khương Hành, nhưng người sáng suốt đều có thể nhìn ra, hai người bọn họ trong chương trình thật sự không có giao lưu gì, đừng nói tới ăn ý.

Lợi dụng thời gian rót nước, Khương Hành xin Vương đạo diễn chút đặc quyền, Lý Quân bị ốm, không nên quay chụp, Vương đạo diễn đồng ý với đề nghị của hắn, hiện tại tất cả camera trong phòng Lý Quân đều đã dừng hoạt động, Khương Hành lại lần nữa tiến vào còn cố ý kiểm tra một lần, dùng mũ che nó lại.

Giọng nói của Khương Hành hơi hơi cao: "Trò chuyện xong rồi?"

Lý Quân đem chăn kéo xuống dưới cằm, lộ ra một khuôn mặt không có tinh thần: "Ừ"

Khương Hành tò mò về nội dung cuộc nói chuyện của bọn họ: "Hai người hàn huyên điều gì?"

Tinh thần của Lý Quân không tốt lắm, tạm thời không có tâm tư chơi đùa với Khương Hành: "Không tạo cp với y, từ chối đề nghị buộc chặt này."

Trên mặt Khương Hành lộ ra nụ cười hiếm thấy: "Ừ, nên sớm từ chối một chút, đúng rồi, đưa nhiệt kế cho tôi."

Khương Hành không nhắc, Lý Quân thiếu chút nữa cũng quên mất, anh đem nhiệt kế lấy ra đưa cho Khương Hành.

Khương Hành giơ nhiệt kế dưới ánh đèn nhìn mức thủy ngân: "38.2 độ, khó chịu không?"

Lý Quân khép hờ đôi mắt, thuốc bắt đầu phát huy tác dụng, anh mệt rã rời: "Buồn ngủ."

Khương Hành: "Được, vậy cậu ngủ trước đi."

Có Khương Hành ở bên người, Lý Quân có thể yêntâm đi vào giấc ngủ, anh đột nhiên lại mở hai mắt, vươn tay đem  bàn tay Khương Hành đang đặt ở mép giường kéo vào ổ chăn, nắm chặt.

Khương Hành: "....." Như vậy cũng được sao: "Ngủ như này thoải mái sao?"

Lý Quân: "Nếu anh cảm thấy không thoải mái, có thể nằm xuống cùng em." Suy nghĩ một chút, anh chớp chớp mắt bổ sung: "Ôm em ngủ cũng được."

Vô luận là hiện tại có quay chụp hay không, Lý Quân cũng không thèm để ý, anh cũng không sợ quan hệ của hai người bị công khai.

Khương Hành nghiêm túc tự hỏi cái đề nghị này, không phát hiện Lý Quân chỉ là trêu đùa hắn, hắn cúi đầu ngửi ngửi quần áo của mình: "Có mùi mồ hôi, vẫn là thôi."

Bên môi Lý Quân tràn ra nụ cười nhạt: "Bảo anh nằm thật đúng là nằm à, em không sao, anh mệt thì về phòng ngủ đi."

Nói thì nói như vậy, nhưng Khương Hành cũng không dám, hắn không yên tâm giao Lý Quân cho người khác chăm sóc.

Nhắc tới người khác, Khương Hành hỏi Lý Quân: "Sao cậu không thuê trợ lý?"

Lý Quân nhìn hắn không nói gì, Khương Hành vỗ vỗ miệng mình, đã hiểu, chắc chắn là vì duy trì quan hệ bọn họ, cho nên mới không thuê trợ lý, thêm một người biết sẽ thêm một phần phiền toái.

Khi Khương Hành sắp bắt đầu nói sang chuyện khác, Lý Quân lại nói: "Trợ lý ngày mai sẽ tới đây, người đại diện của em thuê cho em."

Khương Hành cũng không nỡ hỏi quá nhiều khi anh bị bệnh: "Trước đi ngủ đã, ngày mai lại nói."

Lý Quân cọ cọ vào gối đầu, ngoan ngoãn không chịu được, nhẹ giọng nói: "Ngủ ngon." Bàn tay đang nắm tay Khương Hành đổi thành mười ngón giao nhau.

Được người khác quan tâm như vậy, tâm lý Khương Hành hơi hơi phồng lên, hắn thích loại cảm giác này.

Nghe tiếng hít thở của Lý Quân dần dần chậm rãi, biết anh ngủ rồi, Khương Hành cũng không thu lại tay, tiếp tục để cậu cầm lấy, giống như là bọn họ vẫn luôn nắm tay nhau ngủ.

Hơn mười phút sau, Khương Hành xoa xoa cánh tay bị mỏi, rút tay ra, nhẹ nhàng xem xét trán Lý Quân, phát hiện còn nóng, vào phòng tắm tìm một cái chậu đựng chút nước, đi ra tủ lạnh lấy đá.

Đám người Cung Tử Bội còn đang mở ra hình thức ăn khuya, trong bếp tràn đầy mùi vị mì gói.

Khương Hành thuận miệng hỏi câu: "Muộn như vậy mọi người còn ăn?"

Cung Tử Bội trả lời hắn: "Tự nhiên thấy đói bụng, anh muốn lấy gì?"

Khương Hành nói: "Lý Quân phát sốt, tôi lấy ít đá hạ nhiệt cho cậu ấy."

Cung Tử Bội: "Không biết còn không nữa, hôm nay Tiểu Chu làm nước ép trái cây có dùng một chút."

Khương Hành cũng không muốn làm phiền Cung Tử Bội: "Cô cứ làm việc của cô đi, tôi tự đi tìm."

Khay đá trong tủ lạnh không còn viên nào, hơn nữa người dùng xong còn không bổ sung nước vào, Khương Hành tiếc nuối mà đóng lại cửa tủ lạnh.

Cung Tử Bội: "Không có sao?"

Khương Hành: "Ừ, đêm nay tôi giúp cậu ấy đắp vài lần nước lạnh là được."

Cung Tử Bội lập tức đem việc nấu mì giao cho Cố Đan, đổ nước vào khay đá, có lẽ buổi chiều Chu Quỳnh Ngọc chỉ lo làm nước trái cây, quên bổ sung nước vào khay đá.

Cung Tử Bội: "Vậy có chuyện gì nhất định phải gọi tôi nhé, buổi tối tôi đều ngủ khá muộn."

Khương Hành: "Không sao, các cô cứ nghỉ ngơi đi, ngày mai còn việc khác cần mọi người hỗ trợ."

Cung Tử Bội: "Được""

Khương Hành không biết Cung Tử Bội có bao nhiêu thật lòng muốn hỗ trợ, nhưng hắn tạm thời tin tưởng.

Không có đá lạnh, Khương Hành trực tiếp hỏi tổ tiết mục có thể mang chút đá về không.

Đương nhiên tổ tiết mục có thể, bọn họ cũng không muốn khách mời sinh bệnh, ít đi bao nhiêu điểm sáng trên màn ảnh.

Nửa tiếng sau, tổ tiết mục đưa ra đá lạnh, Khương Hành đã đổi qua vài lần nước nhúng khăn đắp cho Lý Quân.

Trong lúc ngủ mơ Lý Quân có vẻ cũng không an ổn lắm, không biết đang nói gì.

Khương Hành cảm thấy anh cũng không mơ thấy mộng đẹp gì, quyết đoán đuổi người tổ tiết mục đi, gọi Tiểu Tề ở bên ngoài tùy thời chờ nghe phân phó, hắn thì tiếp tục nắm lấy tay Lý Quân, để anh ngủ càng thêm an ủi một chút.

Trong lúc ngủ, Lý Quân mơ mơ màng màng uống nước thêm hai lần.

Tiểu Tề mang tới nhiệt kế tia hồng ngoại, giảm bớt phiền toái khi đo nhiệt độ, sau vài lần đo, phát hiện nhiệt độ cơ thể Lý Quân chậm rãi giảm xuống, Khương Hành rất có cảm giác thành tựu.

Đây đại khái là đặc quyền và nghĩa vụ của bạn trai nhỉ, khi bạn trai bị ốm, cần phải chăm sóc người ta không thể chối từ.

Đáng tiếc Khương Hành cũng chưa kịp nói cho Lý Quân ký ức mà hắn nhớ ra, thật là khiến người lưu luyến vô cùn.

Lý Quân lại nói mớ lần nữa, lần này thanh âm có chút lớn, Khương Hành tiến tới gần anh, nghe xem rốt cuộc anh đang nói cái gì.

Trong mơ Lý Quân nói: "Khương Hành, nếu anh dám rời xa em, em sẽ xé nát anh."

Khương Hành đang buồn ngủ ríu mắt lập tức tỉnh táo!

Đại bảo bối của anh, em mơ cái gì vậy, mau hạ sốt đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.