Trùng Sinh Không Cưng Chiều Em Thì Cưng Chiều Ai

Chương 14-3




Từ Dịch, hai mươi tám tuổi, giới tính nam, thích phụ nữ, hắn vẫn tin chắc là như vậy.

Từ nhỏ dáng dấp Từ Dịch đã trắng trắng trẻo trẻo, thoạt nhìn mềm mại đáng yêu dịu ngoan, được rất nhiều di trong tiểu khu thích, nhưng chỉ có ba mẹ hắn biết dưới bề ngoài ngoan ngoãn đó là linh hồn nóng nảy không yên, mỗi ngày nhất định sẽ làm chuyện giả heo ăn thịt hổ, khi trung học đã lừa bạn học và thầy giáo vòng vòng.

Năm ấy mười sáu tuổi thi lên đại học, sau khi học kinh tế học bốn năm thì sau đầu nóng lên chạy đến Mỹ học tâm lý học gì đó, khiến mẹ hắn giận khủng khiếp, nhẫn tâm chặt đứt tiền sinh hoạt của hắn, hắn dám ở lại Mỹ ba năm, cầm giấy chứng nhận thạc sỹ tâm lý học của đại học Stamford, vinh quang làm một gã tiểu hải quy (người có học thức và giàu có trở về từ nước ngoài).

Khi hai mươi tám tuổi, trong lòng Từ Dịch đã có phòng tư vấn của mình, thành chuyên gia tư vấn có chút danh tiếng trong nghề, đồng thời cũng là giảng viên tâm lý học của đại học X.

Mỗi năm khai giảng tân sinh, trường học sẽ sắp xếp mấy tiết phụ đạo tâm lý trước, mục đích đương nhiên là giáo dục học sinh phải giữ vững tâm lý hăng hái tốt đẹp, lạc quan tiến lên.

Dù sao, mỗi năm đều sẽ có không ít bản tin sinh viên tự sát hoặc giết bạn cùng phòng.

Vì vậy, lãnh đạo nhà trường nói: “Tiểu Từ à! Tôi vừa nhìn đã chắc chắn cậu tiền đồ vô lượng rồi! Vậy nên, tiết phụ đạo tâm lý tân sinh năm nay cậu lên đi!”

Từ Dịch cười gật đầu, trong lòng đã hỏi thăm mười tám đời tổ tông của ông già trước mặt này một lần.

Liên tục năm ngày, nói với hơn năm ngàn tân sinh trong trường cái gì mà:

“Các học sinh, thế giới tốt đẹp như thế, mọi người không nên nóng nảy!”

“Nhận được sinh mạng không dễ dàng, mọi người nhất định phải quý trọng sinh mạng nha!”

“Mạng của mình là mẹ mình cho, mạng của họ là mẹ họ cho, đừng hồ đồ lấy mạng của người khác!”

“Nhiệt tình yêu thương tổ quốc, vì nhân dân phục vụ!”

“Chúng ta phải làm một công dân tốt của xã hội mới!”

“Xúc động là ma quỷ, giết người phải đền mạng!”



Con mẹ nó, toàn vớ vẩn!

Thật vất vả lặp lại nhiều đến sắp tắt tiếng mới xong đã muốn bốc khói.

Lãnh đạo nhà trường lại tới, “Tiểu Từ à, nghe nói cậu có phòng tư vấn bên ngoài? Chuyện này vừa khéo, mỗi học viện phải có một giáo viên tâm lý, bình thường tâm lý học sinh có gì khó chịu cậu liền giảng giải giảng giải cho bọn họ! Tiểu Từ à, tuổi trẻ tài cao, làm rất tốt, tôi xem trọng cậu rồi đó!”

“Được viện trưởng, tôi nhất định sẽ không để ngài thất vọng!” Con bà nó đại gia ông!

Vì vậy, để thăng chức phó giáo sư, đồng chí Từ Dịch chịu nhục, nhậm chức.

“Thầy Từ, tâm trạng em không tốt, em cảm thấy bạn cùng phòng đều có chút xa lánh em. Em nên làm gì bây giờ?”

“Thầy Từ, tâm trạng em không tốt, bạn trai hồi trung học của em không thi cùng trường với em, em sợ sẽ chia tay với cậu ấy.”

“Thầy Từ, tâm trạng em không tốt. Em hơi thấp trong đám nam sinh ban em, khi chơi bóng rổ bọn họ luôn đẩy em, em cảm thấy bọn họ đang cười nhạo em.”

“Thầy Từ, tâm trạng em không tốt. Em… Em cũng không biết vì sao, dù sao chính là tâm trạng không tốt.”

“Thầy Từ, tâm trạng em… hơi không tốt, em có thể trò chuyện với thầy mỗi ngày không? Nghe nói trò chuyện với thầy bên ngoài thu phí cực kỳ đắt, còn tính theo giờ!”



Fuck! Cậu cũng biết ông thu phí theo giờ hả!

Từ Dịch đã sắp buồn bực chết rồi, tâm trạng không tốt thì tìm tôi, mấy người cho tôi là chị gái tri tâm à!

Những thứ này còn tốt, hôm nào đó, Từ Dịch nhận được một cú điện thoại.

“Từ… Thầy Từ, chào thầy.” Nam sinh sạch sẽ, nghe tuổi tác không lớn, hơi ngượng ngùng.

Hình ảnh một tiểu nam sinh trắng nõn thẹn thùng, thích đỏ mặt, vóc dáng không cao lắm, sạch sạch gầy gầy hiện lên trong đầu Từ Dịch.

“Tôi đây, cậu có vấn đề gì?”

“Thầy Từ, em nói ra có thể thầy sẽ cảm thấy… kỳ quái, em… bản thân em cũng rất sợ, không dám nói cho người khác biết. Em không biết có phải là tâm lý em không bình thường hay không, muốn… muốn hỏi thầy một chút.”

“Cậu nói đi.”

“Em… Em cảm thấy em không phải người…”

“Hả?!”

“Không phải! Không phải! Ý em là em cảm thấy em là một con rắn…”

“Ừ… Ớ!” Từ Dịch cảm thấy hứng thú, “Xảy ra chuyện gì?”

“Em… em ngủ không thích mặc quần áo… Thích trần truồng giống như rắn.”

“Ngủ trần là một thói quen tốt, rất bình thường, rất nhiều người cũng thích, đối với thân thể mọi người cũng có lợi.”

“Nhưng, vào mùa đông em rất thích ngủ.”

Từ Dịch hắc tuyến, “Tôi còn thích hơn cậu! Ai muốn mùa đông lảng vảng bên ngoài chứ!”

“Nhưng mà, nhưng mà… em vừa nhìn thấy người em yêu đã muốn quấn quít lên người hắn, từ đầu đến đuôi.”

“… Cậu biết lột da không?”

“… Không…”

“Vậy tôi xác định, cậu không phải một con rắn!”

Cúp điện thoại, Từ Dịch thở dài, “Sao loại người gì cũng có vậy!”

Từ Dịch cho là chuyện này cứ như vậy trôi vào dĩ vãng, không ngờ rằng vài ngày sau hắn lại nhận được điện thoại của nam sinh kia.

“Thầy Từ, mấy ngày nay em nghĩ lại, em không phải là một con rắn.”

“Ừ, cậu vốn không phải.”

“Thầy Từ, em… em cảm thấy em là một con mèo!”

“Ặc… Sao cậu lại cảm thấy vậy?”

“Em nhảy cực kỳ cao!”

“Rất nhiều người nhảy cao, chuyện này có liên quan đến tình trạng thân thể và huấn luyện lớn lên.”

“Em thích ăn cá!”

Khóe miệng Từ Dịch co giật, “Tôi càng thích ăn cá hơn cậu! Chưng nấu rán luộc thái! Dựa theo giải thích của cậu, vậy tôi đây là mèo vương rồi!”

“Nhưng, em nhìn thấy người em yêu đã muốn đi tới cọ hắn, liếm liếm hắn.”

“Thích gần gũi người là đặc tính chung của tất cả động vật. Vậy, cậu thích ăn chuột sống không?”

“…”

Từ Dịch thật sự không hiểu, học sinh bây giờ đều bị ba mẹ chiều lớn, sao ngược lại càng ngày càng yếu đuối? Bệnh kỳ kỳ quái quái gì cũng có!

Thậm chí Từ Dịch còn hoài nghi, có phải thằng nhóc này cố ý quấy rối hay không?”

Tới lần thứ ba nhận được điện thoại của nam sinh kia là khi Từ Dịch vừa tiễn một khách hàng đi, có chút uể oải.

“Thầy Từ, em…”

“Nói thẳng!”

“Em cảm thấy bây giờ là con chó rồi, em vừa nhìn thấy người em yêu đã muốn cắn hắn.”

“Cậu muốn ăn shit không?”

“…”

“Được rồi, nói cho bản thân cậu biết, miễn là không thích ăn shit thì cậu không phải là chó. Thầy giáo bận rộn nhiều việc, đừng dày vò vớ vẩn!” Nói xong, cúp điện thoai.

Học sinh bây giờ đều bị sao vậy? Là rảnh rỗi quá hả, hắn bận bịu như vậy làm sao có tâm trạng nghĩ những thứ lộn xộn này!

Từ Dịch xoa nhẹ lên giữa lông mày, haiz, bận đến ngay cả cơm tối cũng không ăn.

Đột nhiên điện thoại lại vang lên, vẫn là tên nam sinh kia.

“Cậu còn muốn làm gì? Đừng nói với tôi là đột nhiên cậu phát hiện mình thích ăn shit.”

“…”

Bên kia điện thoại im lặng ba giây mới mở miệng, “Thầy, em nhớ thầy nói thầy thích ăn cá, em biết một chỗ làm cá cực kỳ chính cống, vừa khéo em ở gần đấy, muốn gói một phần cho thầy nếm thử.” Sợ hắn từ chối lại nói nhanh: “Giảng giải của thầy cực kỳ hữu dụng với em, giúp em rất nhiều, em muốn bày tỏ lòng biết ơn của em với thầy một chút, mong thầy đừng từ chối.”

Từ Dịch xoa xoa cái bụng xẹp lép của mình, do dự ba giây, “Được rồi, nhớ kỹ phải gọi thêm hai phần cơm tẻ.”

“Được! Thầy chờ, em đến ngay!” Trong thanh âm nam sinh lộ ra hưng phấn.

“Cậu biết tôi ở đâu hả? Quên đi, cậu đừng mang đến, bây giờ tôi không ở trường.”

“Em biết thầy ở đâu, đường?? cao ốc??. Em cách chỗ đó rất gần, thầy đợi một chút, em đến nhanh thôi.”

“Ặc…” Từ Dịch còn muốn hỏi sao cậu ta sao lại biết địa chỉ phòng làm việc của hắn, hơn nữa còn biết hắn đang ở phòng làm việc, bên kia đã cúp điện thoại.

Sau mười lăm phút, Từ Dịch nghe thấy có người gõ cửa, “Nhanh vậy?”

Mở rộng cửa, một nam sinh đứng ngoài cửa thở hổn hển, cả khuôn mặt đỏ bừng, trên trán còn hiện lên mồ hôi.

“Đường Lăng Chiêu?”

“Từ… thầy Từ, cơm của thầy!”

Từ Dịch nhận lấy, tránh khỏi cửa cho cậu ta vào, khi đi sau trong lòng tấm tắc, đờ mờ, tiểu nam sinh thanh tú gầy yếu đã nói đâu! Thằng nhóc này còn cao hơn hắn nửa cái đầu, ít nhất phải một mét tám lăm! Còn có thanh âm này, mặc dù biết âm thanh từ điện thoại di động truyền đến sẽ bị sai lệch, nhưng đây là cậu ta hoàn toàn đổi giọng mà! Thanh âm đầy sức hấp dẫn như thế, trước đây hắn lại suýt chút nữa nghe thành shota mềm mại đáng yêu!

Từ Dịch không nhịn được nhổ nước bọt trong lòng, vóc dáng cường tráng như thế, sao lại cho mình là rắn? Phải là mãng xà mới đúng!

Từ Dịch bỏ cơm lên bàn trước, muốn lấy tiền cho hắn, thầy giáo gạt tiền học sinh thật là đáng xấu hổ!

Quay người lại nhìn thì Đường Lăng Chiêu còn đang đứng ở phòng khách.

“Ngồi đi, cậu đưa cơm giúp tôi, là tôi nên cảm ơn cậu, đừng khách sáo.”

“Không được, buổi trưa em đánh cầu với bạn học, sợ làm dơ sô pha của thầy.” Tướng mạo của Đường Lăng Chiêu cũng không kém, ngũ quan nghiêm chỉnh, tóm lại có thể gọi là đẹp trai, cười rộ lên rất rực rỡ, còn lộ ra một cái răng hổ, khiến hắn cảm thấy nhiều thêm một chút nghịch ngợm và ngại ngùng.

Từ Dịch có một chút bệnh sạch sẽ, nhưng cũng không phải quá nghiêm trọng, lại nói dù gì người ta cũng đưa cơm cho hắn, cũng không thể ngồi một chút cũng không cho.

“Không sao, cậu ngồi đi. Uống nước gì? Tôi lấy cho cậu.”

“Nước khoáng là được!”

Lúc trở lại trong tay Từ Dịch xuất hiện một chai nước, cũng mang tiền cho cậu ta.

Đường Lăng Chiêu nhận chai nước, nhưng tiền thì làm sao cũng không chịu lấy.

“Thầy, thầy đừng cho em tiền, thầy giúp em nhiều như vậy, thầy cho em một cơ hội báo đáp thầy đi!”

Từ Dịch suy nghĩ trong đầu: Cuối cùng mình đã giúp cậu ta cái gì? Chẳng qua đứa trẻ này ngược lại là một đứa thành thật!

“Tình trạng của cậu khá hơn chút nào chưa? Có còn cảm thấy mình giống chó, hoặc là con gì khác không?” Từ Dịch nghĩ, nếu cậu ta không lấy tiền, vậy giúp cậu xem.

Tay Đường Lăng Chiêu cầm chai nước suối căng thẳng, khuôn mặt càng ngày càng đỏ, thoạt nhìn có chút khẩn trương, “Không có, em cảm thấy dường như… càng ngày càng nghiêm trọng…”

“Hả…” Từ Dịch kinh ngạc nhìn cậu ta, lại chăm chú dõi theo cậu ta, vẻ mặt suy tư, đây cuối cùng là triệu chứng gì?

“Thầy… thầy, em… em không nhịn được!”

“Cái gì?” Từ Dịch vẫn chưa hỏi xong, mắt đã tối sầm lại, cả người trên dưới bị người ta quấn lấy, giống như một con rắn. Trong cổ một trận lông mềm mềm, giống như mèo cọ trong cổ hắn. Trên cổ ẩm ẩm ướt một trận, có thứ gì có mềm mại xẹt qua, giống như bị mèo liếm vậy.

Từ Dịch còn đang trong cơn hoảng sợ, chỉ nghe thấy thanh âm Đường Lăng Chiêu vang lên bên tai: “Thầy, em muốn cắn thầy.”

Cắn… Cắn tôi!

Từ Dịch càng hoảng sợ hơn, vẫn chưa giãy khỏi tay của cậu ta, đã cảm thấy ngoài miệng tề rần.

Bị… bị cắn!

“Thầy, em cảm thấy bây giờ em là chuột túi, rất muốn bỏ thầy vào túi của em.” Đường Lăng Chiêu cúi đầu cọ xát trong cổ Từ Dịch, Từ Dịch còn đang ngổn ngang trong gió.

“Cậu… cậu… cậu bệnh tâm thần hả!” Từ Dịch kịp phản ứng, đầu tiên là một quyền, sau đó là một cước, tới một cái nữa là ném qua vai.

Sau khi Đường Lăng Chiêu bị ném mặt mũi đã bầm dập, cộng thêm máu mũi giàn dụa. Một tay che mũi, một tay ôm bụng, Đường Lăng Chiêu liếm môi một cái, mùi vị của thầy quả nhiên ngon miệng, bị đánh một trận cũng đáng.

Từ đó về sau, Từ Dịch liền gặp một người còn biết giả heo ăn thịt hổ hơn so với hắn, cho đến khi cuối cùng thông tin của hắn biến thành: Giới tính nam, thích… Đường Lăng Chiêu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.