Trùng Sinh Chi Hôn Quân

Chương 47




Tác giả : Thời Bất Đãi Ngã

Edit: Tử Hầu bà bà

Chương 47

Hoàng đế xuất cung từ trước đã không phải là chuyện đơn giản, phải sớm dẹp đường phố, sắp xếp ám vệ, để tránh khỏi đụng phải chuyện thích khách.

Cái thói xấu của Tề Quân Mộ cứ muốn ra là cứ ra lại khiến Nguyễn Cát Khánh mệt đứ đừ, may mắn lần này cũng không phải một mình ra ngoài, cấm vệ đã nhận được tin nhanh chóng tập hợp người rồi.

Đáng nhẽ cấm vệ phải phái một số người thanh lý đường phố trước, nhưng Tề Quân Mộ không muốn chờ. Đến khi chuẩn bị tạm được rồi, y lên tiếng dặn dò rồi xuất cung.

Lần xuất cung này của hoàng đế rất đơn giản, cũng có rất nhiều nơi chưa tới, tổng thể triển khai tương đối gấp rút. Nếu như trong ánh mắt xoi mói của quan viên Lễ bộ thì đây là lễ nghi chỗ nào cũng đầy khuyết điểm.

Nhưng không ai dám nói nửa lời, chủ yếu nhất cũng không phải bọn họ không muốn nói mà là hoàng đế căn bản không cho bọn hắn cơ hội để nói. Khi bọn họ vừa nhận được tin thì hoàng đế dẫn người xuất cung rồi.

Việc đã đến nước này thì cho dù trong đầu có nhiều lời muốn nói cũng chỉ có thể nuốt trở lại mà thôi.

Nguyễn Cát Khánh từ lúc ra cung vẫn một mực đi theo, trước khi ra cung hắn có hỏi hoàng đế có muốn phái người đến phủ Trấn Bắc hầu thông báo để Thẩm Niệm tiếp giá không. Đây chính là lần đầu tiên từ khi đăng cơ Tề Quân Mộ nghiêm túc xuất cung đến nhà thần tử, kể ra thì đó là sự vinh hạnh vô bờ bến.

Theo cách nhìn của Nguyễn Cát Khánh và những kẻ biết mục đích của hoàng đế thì tất nhiên Thẩm Niệm cảm kích đối với ân huệ này, vinh hiển này dù sao đến cả Lâm gian cũng chưa từng có.

Chung quy Thẩm Niệm tuổi còn trẻ, chưa từng tiếp nhận thánh giá, lỡ như trên lễ nghi xuất hiện sự cố gì thì thật là điều không tốt.

Nguyễn Cát Khánh lo lắng rất chu đáo, chẳng qua Tề Quân Mộ cũng không chút do dự mà phủ quyết đề nghị của hắn.

Khi đó Tề Quân Mộ đã nói thế này: “Thông báo sớm cho hắn thì còn gì thú vị nữa, trẫm tới trước cửa nhà gây ngạc nhiên cho hắn.”

Khóe miệng Nguyễn Cát Khánh cứng đờ, thầm nghĩ, còn ngạc nhiên nữa, đến lúc đó chắc phải trở thành một màn khiếp sợ đấy chứ.

Tề Quân Mộ chẳng thèm bắt bẻ tâm tình của Nguyễn Cát Khánh tiếp tục nói: “Vả lại, các người không phải đều lo lắng thích khách trên đường sao? Trẫm đột ngột xuất cung, cho dù thật sự có thích khách muốn ám sát trẫm, bọn họ cũng không dám làm càn. Chỉ là để tránh phát sinh sự cố, ra cung để cấm vệ đi đầu, ám vệ lẫn trong đám đông, Kinh triệu doãn dẫn người theo bảo vệ.”

Thích khách ám sát cũng phải có kế hoạch chặt chẽ và chu đáo, tuyết đối không thể nghe được một tin tức mà đột nhiên mạo hiểm.

Nếu muốn để bản thân an toàn sẽ hành động bất ngờ.

Nghĩ vậy, Tề Quân Mộ nhíu mày, y đột nhiên nghĩ đến chuyện Tề Quân Chước bị ám sát ở Thanh Châu. Đó là đã qua kế hoạch tỉ mĩ cẩn thận hay chỉ là ý nghĩ lâm thời?

Nếu như nghe được tin tức mà chợt nảy ý địch thì có thể bỏ qua, nhưng nếu đã trải qua kế hoạch tỉ mỉ thì sao?

Vậy thì tin tức được tiết lộ từ kinh thành hay từ Thanh Châu?

Cái kẻ nước Vân Hải A Đóa kia đã chết, nhưng A Niệm không biết tung tích kia thì sao? Tề Quân Chước đến nay vẫn không nói với y chuyện thích khách, là tin tưởng y sẽ không tùy tiện hoài nghi bản thân hay là căn bản không muốn để chính mình biết?

Tề Quân Mộ nghĩ đến những điều này, vẻ mặt càng ngày càng lạnh lẽo.

Nguyễn Cát Khánh đang định nói mất lời dí dỏm thì nhìn thấy biểu cảm của hoàng đế, hắn cũng không dám mở miệng nói cái gì. Chỉ im lặng đi theo bên cạnh hoàng đế, trong lòng khẩn cầu Thẩm Niệm có thể dỗ dành được hoàng đế âm tình bất định này.

Dù sao hầu hạ hoàng đế bất cứ lúc nào cũng có thể thay đổi sắc mặt quả thật muốn lấy mạng hắn mà, không cẩn thận nịnh sai chỗ thì ai mà chẳng sợ?

Lần xuất cung này tuy rằng quá gấp gáp nhưng vẻ ngoài uy nghiêm phải có chứ không thể thiếu. Quân lính dẹp đường, chiêng trống rộn rã, người không phận sự tránh đường. Rất nhiều người lúc đầu không rõ rốt cuộc chuyện gì xảy ra, đến khi xe ngựa vàng rực rời khỏi tầm mắt thì bọn họ mới lấy lại tinh thần.

Hoàng đế xuất cung.

Nhiều người biết rõ rồi nhưng vẫn không thể tin được.

Tin tức Tề Quân Mộ xuất cung tại phố Chu Tước truyền đi rất nhanh, từ phố Chu Trước truyền đến nơi khác, hầu như kinh động tất cả viên quan trong kinh thành.

Bọn họ ở nhà đi qua đi lại suy nghĩ rốt cuộc hoàng đế muốn làm gì, sẽ đến nhà ai.

Hoàng đế đã đi qua cửa nhà của rất nhiều quan viên, tất nhiên không phải đến nhà họ, và rồi họ ngồi trong nhà với những suy đoán trong đầu, không biết vì sao cứ mơ hồ nổi lên cái tên của Thẩm Niệm.

Có người coi như bình tĩnh, có người ganh tị đến ê hết cả răng.

Cũng không biết tổ tiên Thẩm gia thắp nhang khấn Phật bao nhiêu đời mà vận may đều rơi hết vào người Thẩm Niệm, cũng không sợ vật cực tất phản, đại hỉ đại bi.

Dương Kinh Lôi nhàn hạ ở nhà cũng nghe được tin này, hắn có hơi bần thần.

Gần đây hắn cũng không quá tốt, hoàng đế không mở lời, hắn không thể vào cung. Vợ hắn lúc đầu còn có thể an ủi hắn, hai ngày nay có chút nôn nóng bất an.

Bình thường đi trên đường nhìn thấy những phu nhân quan quý nhà người ta, người nào cũng với vẻ mặt tươi cười chào hỏi với cô. Bây giờ đụng mặt, tươi cười trên mặt người ta không còn nữa, chủ động tiến với nói chuyện thì tỏ vẻ lãnh đạm xa cách.

Điều này khiến cho Dương lão phu nhân và Dương phu nhân đều cảm thấy xấu hổ và nhục nhã, đã quen với những lời nịnh hót, ai muốn rơi trở lại trong bụi trần cơ chứ, trong tức thì không thể tiếp nhận được cũng hợp tình hợp lý thôi.

Dương Kinh Lôi trầm mặc, nhưng trong lòng hắn sáng như tuyết, những lời muốn nhưng lại thôi cùng đau lòng của mẹ, sự lo lắng và thăm dò của vợ đều như ngọn núi lớn hung hăng đè lên người của hắn.

Lên voi xuống chó trên quan trường hắn đã khắc sâu một lần qua lĩnh hội lần này.

Khi hắn mất ngủ sẽ suy nghĩ chính mình có phải không còn lối thoát, hoàng đế có phải không còn trọng dụng nữa phải không.

Nghĩ tới hoàng đế, Dương Kinh Lôi không khỏi nhớ tới Tề Quân Hữu.

Vài ngày trước đó hắn từng gặp Bình vương trên đường, Bình vương đã trở về với dáng vẻ công tử giơ tay nhấc chân đều đầy vẻ quý khí như trong truyền thuyết mọi người vẫn kể.

Gặp Dương Kinh Lôi, Bình vương còn xuống ngựa tự mình nói mấy câu với hắn.

Bình vương là một người biết lẽ phải, cũng không hỏi tình trạng hiện nay của Dương Kinh Lôi, mà là tùy ý hàn thuyên mà thôi.

Lúc đó Dương Kinh Lôi cảm thấy Bình vương vô cùng xa lạ, hoặc là hắn từ trên trời rơi xuống bụi trần đối cho nên mặt với Tề Quân Hữu đã không còn vẻ cảm thông nữa.

Tự nhận Tề Quân Hữu là người hòa nhã quan tâm giờ đây lại trở nên vô cùng giả tạo.

Có lẽ vì đã thông suốt những điều này, Dương Kinh Lôi đối với Tề Quân Hữu cũng không biểu hiện quá chủ động, ánh mắt còn mang vẻ hoài nghi. Thần sắc của Bình vương lãnh đạm có lẽ là nghĩ đến bộ dạng chật vật của mình ở Thanh Châu bị người này chứng kiến, hơn nữa Dương Kinh Lôi bị Tề Quân Mộ chán ghét mà vứt bỏ là chuyện ai ai cũng biết, sau này sợ là không thể phục chức được rồi.

Vì không để phá hỏng hình tượng của mình ở kinh thành, hắn chỉ có thể nhẫn nại tính tình mà nói mấy câu với Dương Kinh Lôi sau đó bèn lên ngược rời đi.

Đến khi hắn đi rồi, Dương Kinh Lôi bỗng nhiên suy nghĩ cận thận một chuyện.

Nếu như Tề Quân Hữu ngồi trên long ỷ kia, những gì hắn làm chính là những gì Tề Quân Mộ làm hôm nay, có thể còn không bằng Tề Quân Mộ. Chỉ cần là hoàng đế, cân nhắc nhiều nhất chắc chắn chính là bản thân.

Dương Kinh Lôi hoàn toàn nghĩ thông suốt rồi, hắn nắm quân cấm vệ trong tay nên trung thành chính là hoàng đế. Mặc kệ những kẻ khác thân thế đáng thương ra sao, hay anh hùng nhụt chí cũng vậy, hắn cũng không nên quan tâm nhiều đến những việc đó.

Mọi người trải qua sự so sánh mới có thể thông suốt một việc, Dương Kinh Lôi không biết chính mình nghĩ thông rồi có phải là quá muội rồi không.

Bây giờ nghe được tin tức hoàng đế xuất cung, trong lòng hắn khẽ động nghĩ có lẽ đây là cơ hội.

Hoàng đế không gặp hắn cũng đã khá lâu rồi, nói không chừng đã quên mất hắn rồi. Đến lúc đó người có năng lực xuất hiện sẽ thay thế hắn, như vậy hắn sẽ hoàn toàn không còn cơ hội nữa.

Tục ngữ nói gặp mặt ba phần tình không chỉ dùng trên người phi tử hậu cung, đối với triều thần cũng như vậy.

Gặp mặt, luôn luôn có thể khiến hoàng đế tốt nhất nên nhớ đến chuyện cũ của bản thân.

Dương Kinh Lôi đi theo bên cạnh Tề Quân Mộ một thời gian cho nên có thể hiểu được một chút tính tình của hoàng đế, huống chi hắn có tiến hành một số nhân mạch trong cấm vệ, chỉ cần nắm chuẩn cơ hội, cũng có khả năng trở lại lần nữa.

Vì thế trong sự im lặng của người nhà, Dương Kinh Lôi lặng lẽ rời khỏi Dương gia.

Chuyện hoàng đế đi tuần là chuyện lớn, tất cả mọi người trong kinh thành sẽ bàn tán, chỉ cần hắn hỏi thăm một chút tự nhiên sẽ biết hoàng đế đến nơi nào.

@@@

Như trong sự suy đoán của mọi người đoàn người của hoàng đế thẳng bước tới trước cửa phủ Trấn Bắc hầu, cả con đường cấm vệ đứng thằng hàng, tửu lâu phía bên trên cấm vệ cũng đứng đầy người, là người muốn nhìn thấy dung nhan của hoàng đế và người có ý đồ khác.

Đương nhiên những người này đều đứng trong tửu lâu không được phép bước ra khỏi tửu lâu, bằng không sẽ bị cho là thích khách.

Tô Nhân nhận được tin bèn nhanh chóng cưỡi ngựa điều động người tới, cuối cùng dọn dẹp sạch hai bên đường giữ khoảng cách đủ an toàn cho đoàn người của hoàng đế.

Trong lòng Tô Nhân rất căm giận, không ngờ phát sinh nhiều chuyện như vậy mà địa vị của Thẩm Niệm trong lòng hoàng đế còn cao như thế. Đường đường một Kinh triệu doãn như mình phải dẹp đường thay cho hắn, công lý ở chỗ nào chứ.

Người gác cổng trước phủ Trấn Bắc hầu đã thay đổi, xưa hắn trong quân Bắc Cảnh tên là A Tráng, đi đứng có phần bất tiện, sau khi trở về kinh thành thì không có nghề nghiệp gì, cho nên Thẩm Niệm bố trí làm gác cổng.

Nhân khẩu của phủ Trấn Bắc hầu vốn đơn giản, sau khi Văn thị và Thẩm Thanh không xuất hiện, Thẩm lão phu nhân quản chuyện nhà, nhưng rất nhiều người đều biết, Thẩm Niệm mới là người có tiếng nói trong phủ Trấn Bắc hầu.

Vì thân phận của A Tráng, cho dù hắn là người gác cổng nhưng trong phủ Trấn Bắc hầu cũng không ai dám gây chuyện với hắn.

A Tráng là người từng đứng trên chiến trường đã từng thấy máu, hắn cho rằng trên đời này cũng chẳng còn chuyện gì khiến hắn hoảng hốt. Mãi cho đến khi thấy xe ngựa của hoàng thượng, hắn chưa từng vào đại điện chưa từng gặp hoàng đế.

Nhưng cổ xe ngựa vàng rực kia, còn cấm vệ thiết giáp uy phong lẫm liệt dẹp hai bên đường, cấm vệ phân tán bốn phía lặng im và chờ đợi, tất cả mọi thứ đều báo cho hắn biết, hoàng đế đến đây.

A Tráng trố mắt nhìn Nguyễn Cát Khánh đỡ hoàng đế xuống xe ngựa, há hốc miệng mà không thốt được lời nào.

Ở đây khá nhiều người lần đầu tiên nhìn thấy được hoàng đế, lại thấy gần như thế, lúc ẩn lúc hiện, nhưng Tề Quân Mộ đứng ở đó khí thế như hồng (khí thế dâng cao như cầu vồng), tất cả mọi người đều nghĩ hoàng đế của bọn họ thật đẹp.

Nguyễn Cát Khánh nhìn vẻ ngơ ngẩn của người gác cổng, thỏ dài trong lòng, trên đời này người có thể hầu hạ hoàng đế lạnh băng này như hắn quả thật rất ít, nhìn xem mấy người gác cổng đều choáng váng hết rồi.

Dìu hoàng đế đi hai bước, Tô Nhân tiến lên lạnh lùng nói với A Tráng: “Hoàng thượng giá lâm, Trấn Bắc hầu có nhà không?”

A Tráng liếm môi, đối mặt với hoàng đế thật sự hắn rất khiếp sợ nhưng càng vui sướng hơn nhiều, hắn vậy mà nhìn thấy được người thật, đây là chuyện không phải người bình thường nào cũng có thể làm được nha.

Nghe thấy âm thanh quát lớn của Tô Nhân, A Tráng sực tỉnh nói: “Hầu gia…Hầu gia…ngài ấy….ngài ấy ngã bệnh!” Quá hoảng hốt nên đã quên hành lễ quên luôn mở cửa.

“Bị bệnh?” Tề Quân Mộ nói.

Tô Nhân vội vàng nhân cơ hội nói: “Hoàng thượng, nếu Trấn Bắc hầu đã ngã bệnh sẽ không thích hợp tiếp giá, bằng không hoàng thượng hồi xung phái thái y đến khám cho hắn.”

“Không sao.” Tề Quân Mộ thản nhiên nói: “Trẫm có chân long hộ thể, không sợ những bệnh khí này.”

Sắc mặt Tô Nhân bất biến, trong đầu lại lầm bầm, chân long hộ thể miệng vàng lời ngọc gì chứ, tất cả đều là mấy đại thần nói ra để hoàng đế vui vẻ thôi mà, hoàng đế còn tưởng thật sao.

Nói đến bọn họ luôn hô hoàng đế vạn tuế mà có thấy hoàng đế nào có thể sống đến một vạn tuổi đâu, ngay cả một trăm cũng không có.

Trong lòng Tô Nhân phàn nàn kịch liệt, nhưng hắn nào dám biểu hiện ra ngoài lại càng không dám phản đối hoàng đế. Phản đối lần nữa chẳng phải chủ động tìm cái chết sao, ấn tượng của hắn trong mắt hoàng đế đã không tốt đẹp rồi, hắn còn muốn sống tốt đấy.

Lúc này Nguyễn Cát Khánh nói với A Tráng mở cửa, dáng vẻ của Nguyễn Cát Khánh rất thanh tú, giọng nói lại nhỏ nhẹ, mấy năm nay ở trong cung theo Tề Quân Mộ mà cuộc sống vô cùng tốt. Nếu không nói hắn là nội giám thì khá giống với đệ tử nhà giàu được nuôi cẩn thận tỉ mỉ ấy chứ.

Lúc này A Tráng mới giật mình, lấy lại tinh thần vội vàng mở cửa lớn, lần đầu tiên Tề Quân Mộ lấy thân phận của hoàng đế đến phủ Trấn Bắc hầu.

A Tráng theo vào, túm lấy một gã sai vặt bảo đi thông báo.

Thẩm lão phu nhân và Thẩm Niệm đều nhận được tin tức.

Nguyễn Cát Khánh hỏi rõ nơi ở của Thẩm Niệm rồi lập tức đưa hoàng đế trực tiếp đến đo.

Trong lòng hắn cảm thán, hoàng đế cũng thật là tùy hứng, còn tự mình đến, ngồi kiệu không tốt sao?

Thẩm Niệm quả thật ngã bệnh, vừa mới uống dược xong, ngủ rất sâu. Nhắc đến phủ Trấn Bắc hầu hiện tại chỉ có hai vi chủ tử, một là Thẩm lão phu nhân, một là Thẩm Niệm.

Nơi ở của Thẩm lão phu nhân có hơi xa với nơi của Thẩm Niệm, mà hắn lại không thích người khác tới gần, mọi người trong viện của hắn không thích thân cận hắn, thậm chí có chút sợ hãi, thế nên khi Tề Quân Mộ đã vào trong viện rồi, các cô còn không đang hoảng loạn xem ai đi gọi Thẩm Niệm.

Chẳng qua hoàng đế cũng không để các cô khó xử, hỏi rõ Thẩm Niệm ngủ chỗ nào, hoàng đế trực tiếp đi vào.

Nguyễn Cát Khánh vạn phần kinh ngạc, hiện tại hắn không rõ rốt cuộc hoàng đế muốn làm gì. Phủng sát (*) một người cũng không phải phủng sát như thế chứ, có đôi khi diễn kịch nhập tâm quá sẽ không dừng lại được.

(*) Phủng sát: nịnh bợ cho đối phương ngủ quên trên chiến thắng.

@@@

Cơ thể Thẩm Niệm rất khỏe mạnh rất ít khi sinh bệnh, cho dù trên chiến trường bị thương thì sau khi xử lý vết thương, hắn cũng rất ít khi phát sốt. Nhưng lần này xuất cung, hắn lại ngã bệnh.

Thẩm Niệm hắn không sợ đau, không sợ máu nhưng sợ uống thuốc đắng.

Chỉ là nếu bị bệnh, hắn cố chịu đứng mà uống vài bát thuốc, phỏng chừng là quá sợ hãi uống thuốc rồi. Trong lúc ngủ mơ, hắn hình như cảm thấy được vị đắng chát đến tê dại của vị thuốc đông y.

Thẩm Niệm vì suy nghĩ này mà lòng rét run, bỗng nhiên mở mắt.

Hắn nhìn màn mỏng thở dốc, có lẽ vì phát sốt mà đầu óc không được tỉnh táo cho lắm. Một lát sau, hắn mới phát hiện trong phòng của hăn có hơi thở của những người khác.

Thẩm bỗng nhiên ngồi dậy, đưa mắt nhìn người ngồi cách đó không xa.

Thẩm Niệm chớp mắt, lại chớp mắt, sau một hồi hắn mới không dám tin mà cất giọng khàn khàn: “Hoàng thượng?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.