Trùng Sinh Chi Dị Thú Liệp Nhân

Chương 105




Hôn lễ nhiều người như vậy, Trần Mộc chú ý nhiều nhất chính là Chu Dật Cẩn, cũng phân một chút chú ý cho hai đứa nhỏ nhà mình, chú rể là chức nghiệp bận rộn nhất, cũng không có thời gian ôn chuyện với người khác.

Ngày hôm sau, Trần Mộc và Chu Dật Cẩn bắt đầu tụ hội với bạn bè nói chuyện phiếm.

Đám người Kim Phán Nhi và Triệu Thiên Vũ đương nhiên là phải gặp, những người U Minh thành cũng phải gặp một lần, còn có đám người Thức tỉnh chi thành là Khương Tuấn Hoành và Cao Viện Viện, cũng muốn gặp …… Hơn nữa, thời điểm tụ hội với những người này cũng phải mang theo Chu Dật Cẩn, mà thời điểm Chu Dật Cẩn đi gặp gỡ bạn bè của y cũng sẽ dẫn hắn theo.

Chạy qua chạy lại hai bên như vậy, ước chừng giằng co hơn mười ngày mới hết việc, Trần Mộc rất may mắn khi hai đứa nhỏ nhà hắn đang ở thời điểm đáng yêu nhất, lại không sợ người, giúp hắn kéo đi không ít lực chú ý, có điều ngay cả như vậy, hắn vẫn không thể tránh được bị người ta kéo đi nói chuyện về vấn đề động lực, về vấn đề nguồn sinh lực. Ngay từ đầu hắn chỉ biết há hốc mồm, sau đó lại bàn luận với bọn họ về dị thú, bàn luận cuộc sống ở dã ngoại. Tuy rằng những người đó cũng sẽ đưa ra các vấn đề về trang bị mà hắn thường hay dùng, cũng nói về con dị thú kia có liên kết gen khó giải thích, nhưng cuối cùng hắn cùng có chuyện để nói.

“Anh cảm thấy, hiện giờ anh nên tìm một ngôi trường nào đó học lại.” Về nhà, sắp xếp cho hai đứa nhỏ xong, Trần Mộc vừa thấy thời gian, liền bất đắc dĩ ngã xuống giường, hiện giờ nếu không ngủ, ngày mai sẽ không dậy nổi!

Sau khi đạt tới cấp mười một, hắn luôn vội vàng chuản bị cho hôn lễ, hắn đem những chuyện sau hôn lễ nghĩ quá mức tốt đẹp, hắn tự cho là sau khi kết hôn có thể ở cùng với Chu Dật Cẩn, hợp pháp làm vài chuyện có ích cho thể xác người trưởng thành và tinh thần khỏe mạnh, nhưng kết hôn đã hơn mười ngày, cho dù thân thể của hắn và Chu Dật Cẩn rất khỏe mạnh, nhưng bởi vì quá mức mệt mỏi mà thiếu hứng trí, đặc biệt là Chu Dật Cẩn, vì cam đoan ngày hôm sau có trạng thái tốt, kiên quyết không cho hắn giở trò xấu!

Bởi vì xã giao, thời gian ngủ mỗi ngày đều bị bóc lột, nhưng như vậy vẫn chưa phải lợi hại nhất, bởi vì ban ngày đi khắp nơi, cũng bởi vì lúc trước hai đứa nhỏ đều sống ở Nông Nghiệp thành thị, cho nên tất cả mọi thứ ở Nghiên cứu chi thành đều khiến cho chúng nó vô cùng hưng phấn, cho nên buổi tối hầu như không ngủ ngon, mà hai đứa nhỏ không ngủ ngon, Trần Mộc và Chu Dật Cẩn đương nhiên cũng không thể ngủ ngon.

Buổi tối, ngủ thẳng đến nửa đêm, Trần Thiên Hoa xoay người bò dậy, mở đèn điện, bản thân lại ngồi dậy chơi đùa, sau đó bò từ giường nhỏ đi đến giường lớn của Trần Mộc và Chu Dật Cẩn đang nằm– vì an toàn, ba mặt của giường nhỏ đều là lan can, một mặt khác là tựa vào giường lớn của Chu Dật Cẩn và Trần Mộc.

Động tĩnh như vậy, Chu Dật Cẩn đương nhiên sẽ tỉnh lại theo phản xạ, hơi hơi trợn mắt nhìn Trần Thiên Hoa, lại không nhịn được mà trở mình tiếp tục ngủ.

Hai đứa tiểu Ma Vương! Chúng nó ban ngày mệt mỏi đều có thể ngủ, buổi tối còn có tinh thần mà nửa đêm dậy chơi, nhưng y muốn ngủ!

Quả nhiên Trần Thiên Hoa không muốn chơi một mình, thằng nhóc đưa tay đẩy Chu Dật Cẩn, lại đi chụp mông Trần Mộc, phụ thân ba ba kêu không ngừng.

Trần Mộc và Chu Dật Cẩn tiếp tục giả chết, không, giả bộ ngủ, bọn họ biết, một khi bọn họ đứng lên, Trần Thiên Hoa sẽ càng có tinh thần.

“Ba ba! ba ba! Con muốn đi WC!” Chu Thiên Nhạc bị động tĩnh của Trần Thiên Hoa đánh thức, lập tức hô to.

Chu Dật Cẩn chôn đầu vào trong gối, nghĩ nghĩ, muốn rời giường.

Trần Mộc lúc này cũng gian nan mở mắt, hắn ôm lấy Chu Dật Cẩn đang muốn đứng lên, dùng dị năng đem Chu Thiên Nhạc đưa tới, Chu Thiên Nhạc còn có chút mơ mơ màng màng, nhưng lúc này vẫn lập tức không theo:

“Con muốn ba ba, ba ba mang con đi! ba ba!”

“Tiểu nha đầu!” Chu Dật Cẩn oán hận tránh khỏi ôm ấp của Trần Mộc, đi hầu hạ con gái nhà mình, nhìn thấy y đứng lên, Chu Thiên Nhạc lập tức lộ ra nụ cười ngọt ngào, Chu Dật Cẩn vạn phần bất đắc dĩ:

“Tiểu Nhạc Nhạc, tại sao con yêu ai lại càng thích sai người ấy vậy?”

Đưa nhỏ này! Muốn người mình thích ôm mình không tính, ngay cả đi WC cũng phải đi cùng với người mình thích, tại sao không thèm ngẫm lại, thế này đúng là ép buộc người?

Có điều, tuy rằng ai thán giấc ngủ của mình bị đánh gãy, Chu Dật Cẩn vẫn tươi cười bồi Chu Thiên Nhạc đi WC. Nếu y mà lộ ra biểu tình không vui, Chu Thiên Nhạc sẽ bởi vì không biết mình đã làm sai cái gì mà thương tâm thật lâu.

Gặp qua bạn bè của hai bên, đợi đến khi mọi chuyện an ổn, Trần Mộc bắt đầu bày ra chuyến lữ hành của tuần trăng mật chân chính.

Hiện giờ bọn họ rốt cục đã kết hôn, thực lực cũng không cần cố kỵ người khác nữa, lại thêm liên minh người  Hoa  lớn như vậy, bên ngoài liên minh cũng có vô số chỗ đáng giá đi thăm thú một chút, hắn và Chu Dật Cẩn còn có rất nhiều chỗ chưa đi tới đâu!

Đáng tiếc duy nhất chính là, bởi vì kết hôn có chút chậm, cho dù bọn họ đi tới nơi nào cũng đều phải mang theo hai cái bóng đèn có công suất vô cùng lớn này đi theo.

Kỳ thật, lúc trước khi đi du lịch, Trần Mộc còn có một việc cảm thấy rất đáng tiếc, chính là đám trân châu mà hắn đổi cho bọn nhỏ.

Thời điểm lúc trước khi hắn thăng đến cấp mười một, những viên trân châu đổi được từ chỗ Bạch Khả Khả đều bởi vì áp suất cực lớn của nước biển mà bị ép thành bột phấn, mạc danh kỳ diệu, giống như đã bị hắn hấp thu một ít– nói không chừng, mấy thứ này cũng giúp cho hắn có động lực. Bởi vậy, Trần Mộc vốn còn tính toán muốn đi đổi thêm một ít, nhưng vừa nói với Chu Dật Cẩn việc này, hai người hai mặt nhìn nhau, liền cùng nhau phủ định. Hiện giờ dù là hắn hay là Chu Dật Cẩn, đối với đại dương như vậy đều có chút không thể thích ứng, cho dù muốn đi làm một chuyến “Làm ăn châu báu”, cũng phải đợi đến thời điểm thích hợp mới được

Bốn thành thị cấp một, có ba cái Trần Mộc đều đã đi qua, đương nhiên cũng muốn đi dạo ở thành thị còn lại, đối với điều này, Chu Dật Cẩn vô cùng tán thành. Tuy rằng y sinh ra ở Nghiên cứu chi thành, nhưng lại ở Tổng Hợp thành thị nhiều năm, ngay cả việc học cũng hoàn thành ở đó, những bạn bè tốt mà y có, hầu như đều biết ở nơi đó, chẳng hạn như Từ Mặc Bạch.

Bị Chu Dật Cẩn lừa gạt đến Nghiên cứu chi thành, Từ Mặc Bạch vừa đau vừa hạnh phúc. Những tài liệ trân quý này khiến cho anh ta mừng rỡ như điên, nhưng ở Nghiên cứu chi thành, cũng không được tự do như lúc trước. Khi tham gia hôn lễ của Chu Dật Cẩn, anh ta còn hận không thể hiến ân cần đối với tất cả những người phụ nữ xinh đẹp ở đây, ngay cả Kim Phán Nhi cũng không buông tha, thiếu chút nữa bị chống của Kim Phán Nhi nhấc lên ném xuống, cuối cùng vẫn là em gái của Kim Phán Nhi – Kim San San cầu tình, rốt cuộc mới được thả xuống, cũng đứng yên. Lúc trước anh ta và Kim San San đã biết nhau khi gặp nguy hiểm ở Thức tỉnh chi thành, vừa trò chuyện một chút, đã trở thành nhiệt liệt nói chuyện phiếm.

Kim San San đã sớm có hảo cảm với Từ Mặc Bạch, dưới tình huống Từ Mặc Bạch tìm mọi cách để lấy lòng, đương nhiên không bao lâu liền thất thủ. Có lẽ cô không thể nói chuyện về chiến xa yêu thích với Từ Mặc Bạch, nhưng cô lại là một thính giả biết lắng nghe, hơn nữa, mỗi người đều cần nghỉ ngơi, Từ Mặc Bạch cũng vui vẻ tâm sự với cô gái này về những thứ lưu hành hiện nay, cùng đi xem phim điện ảnh, cũng hưởng thụ ôn nhu chăm sóc của Kim San. Thời điểm Trần Mộc và Chu Dật Cẩn đi đến Tổng hợp thành thị, anh ta đã xin phải về nhà để kết hôn.

“Các cậu thế này xem như cưới chui đúng không?” Chu Dật Cẩn nhìn Từ Mặc Bạch từ trên xuống dưới. Từ Mặc Bạch trêu chọc các cô gái không ít, tuy rằng miệng của anh ta rất hoa, thực tế lại không hề làm chuyện bậy bạ, cũng không ngờ rằng cuối cùng sẽ kết hôn với Kim San San.

Tuy rằng Kim San San xinh đẹp hơn chị gái mình một chút, nhưng Từ Mặc Bạch đã tiếp xúc với không ít người phụ nữ vĩ đại, nếu so với họ, Kim San San cũng không thể tính là gì, cũng không biết tại sao Từ Mặc Bạch lại đưa ra lựa chọn trong thời gian ngắn như vậy.

“Đúng vậy, xem như cưới chui, tôi cảm thấy hiện giờ tuổi tác đã lớn, có bạn cũng không tồi.” Từ Mặc Bạch mở miệng. Lúc trước, anh ta cứ nghĩ mình sẽ trăng hoa như vậy cả đời, nhưng từ sau khi đến Nghiên cứu chi thành tiến vào viện nghiên cứu chiến xa, cả ngày tiếp xúc với một đám quê mùa, thi thoảng có cô gái còn đàn ông hơn cả anh ta, đột nhiên anh ta cũng trở nên thông suốt.

Anh ta rất thích Kim San San, hơn nữa anh ta muốn lấy vợ để sống cùng mình, mà không phải lấy người vợ nơi nơi khoe khoang, Kim San San an an phận phận như vậy cũng coi như phù hợp điều kiện.

“Nếu đã muốn kết hôn, cậu cũng không nên làm chuyện có lỗi với cô ấy.” Chu Dật Cẩn mở miệng. Tuy rằng biết Từ Mặc Bạch cũng không xằng bậy, nhưng cư dự phòng như vậy sẽ tốt hơn.

“Tôi cũng sẽ không làm chuyện như vậy, hơn nữa câu cũng không biết cô ấy để ý tôi đến thế nào đâu. Nếu tôi ở bên ngoài nói nhiều hơn vài câu với một người phụ nữ khác, về nhà cô ấy cũng có thể đáng thương hề hề mà ăn dấm chua.” Từ Mặc Bạch dương dương tự đắc mở miệng.

Chu Dật Cẩn sờ sờ cằm mình, Từ Mặc Bạch và Kim San San ở chung y cũng xem ở trong mắt. Nhìn bộ dáng của Kim San San giống như tất cả đều lấy Từ Mặc Bạch làm chủ, lại không nghĩ rằng ngầm……

Cũng đúng, gần đây vài lần Từ Mặc Bạch đi dự đám cưới, anh ta còn mang theo Kim San San, thi thoảng nói chuyện với người phụ nữ khác, còn có thể lơ đãng nhìn phản ứng của Kim San San……

Quả nhiên là vỏ quýt dày có móng tay nhọn!

Chu Dật Cẩn và Từ Mặc Bạch đang nói chuyện, Trần Mộc đã liên lạc với Kim Phán Nhi. Trông ấn tượng của Kim Phán Nhi, em gái mình chính là một người ngây thơ không biết thế sự, cho nên lần nữa dặn Trần Mộc chăm sóc em gái, đồng thời cô cũng sẽ mang theo chồng và con trai chạy tới Tổng Hợp thành thị — em gái mình bị bắt cóc như vậy, dù sao cô cũng phải đòi lại công bằng mới được!

Trần Mộc bận rộn không ngừng đáp lời, hôn lễ của hắn vừa mới qua ba ngày, Kim Phán Nhi bởi vì có việc mà phải về Tinh Vân thành, lúc này lại phải chạy tới, xem như vất vả cho đứa nhỏ của cô, mới nhỏ như vậy đã phải đi theo mẹ chạy loăng quăng khắp nơi.

Trần Mộc đã nhìn thấy đứa nhỏ kia, là một bé trai mập mạp đáng yêu, đương nhiên, đứa nhỏ đã lớn như vậy rồi, trên cơ bản đều rất có thịt, cho dù là tiểu mỹ nữ Chu Thiên Nhạc hiện giờ mặt nhọn, lúc trước cũng có một khuôn mặt béo thịt, nhếch miệng cười khiến cho mặt vô cùng lớn.

Đợi khi Trần Mộc kết thúc trò chuyện với Kim Phán Nhi, cũng không định làm gì nhiều. Bản lĩnh của Kim San San, đời trước hắn có hiểu biết chút ít. Lúc trước Kim San San cũng mắt mù giống hắn mới coi trọng Lâm An Liệt, nhưng đồng thời cô là người thành công nhất trong đám tình nhân của Lâm An Liệt, một đoạn thời gian dài lúc trước, Lâm An Liệt cũng chỉ ở cùng một chỗ với mình cô.

Trần Mộc cảm thấy, ở phương diện nào đó, Kim San San có chút giống với Tống Văn. Có điều Tống Văn càng thêm thực tế, cô ta dùng thủ đoạn đùa giỡn để giúp cho cuộc sống của mình thêm tốt đẹp hơn, Kim San San cũng vì tình yêu mà đùa giỡn một chút thủ đoạn, giống như đời trước, cô ấy rất thành công mà bắt được chú ý thật lâu của Lâm An Liệt, thời điểm Lâm An Liệt thay lòng đổi dạ cũng thống khổ vạn phần, cuối cùng còn đưa tới Kim Phán Nhi truy đánh Lâm An Liệt.

Thời điểm tới Tổng hợp thành thị, Trần Mộc có cảm giác đại khai nhãn giới. Nghiên cứu chi thành, Thức tỉnh chi thành và nông nghiệp thành thị, có các đặc điểm đặc hữu, nhưng thành thị này giống như bao dung vạn vật.

Hơn nữa, trung tâm của những thành thị khác luôn không thể tiến vào một cách dễ dàng, mà ở thành thị này, chỉ cần muốn, trên cơ bản là không có nơi không thể đi.

Đây là một thành thị tự do, Thức tỉnh chi thành cấp bậc sâm nghiêm, Nghiên cứu chi thành có viện nghiên cứu mà dân chúng bình thường chỉ có thể ngước nhìn chứ không thể với tới, nhưng trong thành thị này, người quét đường cũng dám nói chuyện với các vị lãnh đạo.

Trần Mộc đi qua rất nhiều thành thị, nhưng bầu không khí ở nơi này là tốt nhất, làm trung tâm của liên minh người Hoa, có các đảng chiếm cứ, có các đại biểu của nhận dân tụ tập một chỗ, nhân dân cũng được đưa tới vị trí rất cao.

Khuôn mặt hiện giờ của Trần Mộc đã rất nổi danh, nhưng lúc trước khi bọn họ muốn chụp ảnh, hắn liền tạo ra một ảnh chụp có khuôn mặt không quá giống với mặt mình, hiện giờ lại cải trang một chút, cũng không sợ người khác có thể nhận ra, về phần Chu Dật Cẩn và hai đứa nhỏ, không ai biết đến bọn họ!

Hai đứa nhỏ được treo trước ngực của hai người, A Hổ và Tiểu Bảo ngồi xổm trên vai bọn họ, có điều, Tiểu Bảo ngồi xổm trên vai Trần Mộc, A Hổ lại ngồi xổm trên vai Chu Dật Cẩn. Không có cách nào, tuy rằng thực lực của Chu Dật Cẩn không kém, nhưng so với Trần Mộc lại kém hơn không ít. Bọn họ không giống với Đệ nhị và Trương Lê có tuổi kém nhau rất nhiều, cho dù ít hơn một cấp bậc, chỉ sợ lúc chết cũng không khác nhau lắm.

Tổng hợp thành thị có rất nhiều nơi có thể chơi đùa, lại càng có nhiều đồ ăn ngon, Trần Mộc và Chu Dật Cẩn không nhận lời mời của Từ Mặc Bạch đến ở nhà anh ta, mà tìm một khách sạn đi vào, sau đó phố lớn ngõ nhỏ, bắt đầu cuộc du ngoạn của bọn họ.

Ban ngày đi xung quanh một chút, ăn mỹ vị, sau đó sớm về nhà, sắp xếp cho hai đứa nhỏ xong, hai người liền tắm rửa rồi điên cuồng một phen.

Mỗi một bộ phận trên người Chu Dật Cẩn, Trần Mộc đều đã vô cùng hiểu biết, trên cơ bản chỉ cần khiêu khích vài cái, có thể khiến cho Chu Dật Cẩn động tình. Tuy rằng lúc trước Chu Dật Cẩn đã từng nói muốn ở trên, nhưng từ lúc trở về sau hơn một năm ngây người trên biển, Trần Mộc liền phát hiện, Chu Dật Cẩn rất ít phản kháng, trừ phi thật sự không muốn làm sẽ cự tuyệt hắn, nếu không cuối cùng cũng sẽ đón ý hùa theo yêu cầu của hắn.

Vô số thực vật dây dưa cùng một chỗ, đem giường của hai người bao phủ toàn bộ, gần đây bọn họ đều dùng biện pháp như vậy để tránh bị hai đứa nhỏ vây xem.

Trần Mộc ở trên người Chu Dật Cẩn cắn cắn liếm liếm vài cái, dọc theo thân thể mà hôn xuống đại phương tư mật, chậm rãi làm mở rộng, cuối cùng thời điểm tiến vào, Chu Dật Cẩn nhẹ nhàng mà “Ân” một tiếng, tiếp nhận đối phương.

Cảm giác chật hẹp ấm áp dễ khiến cho người ta trầm mê, Trần Mộc lần lượt tiến lên, tay lại không ngừng vuốt ve qua lại trên người đối phương. Hắn đã biết cách làm thế nào để Chu Dật Cẩn cũng có cảm giác, không bao lâu liền khiến cho một cỗ chất lỏng bắn trên tay mình, tiếp tục vuốt ve vài cái, Chu Dật Cẩn run rẩy, lại chảy ra vài giọt……

Chu Dật Cẩn sắc mặt đỏ hồng, nhắm mắt lại, lông mi run rẩy, có một cảm giác mê người không nói thành lời. Trần Mộc đem niêm dịch mà đối phương bắt ra bôi lên bụng, tiếp tục chạy nước rút, sau khi đâm mạnh vài cái, xâm nhập vào bên trong cơ thể của đối phương, hừ nhẹ rồi phóng xuất, qua một hồi lâu, vẫn duy trì tư thế này mà ôm lấy Chu Dật Cẩn đi vào phòng tắm.

Là đàn ông, không tránh khỏi sẽ có dục vọng, có điều Trần Mộc và Chu Dật Cẩn cũng không phải là người miệt mài, hơn nữa cấu tạo của đàn ông và phụ nữ không giống nhau, lại có hai đứa nhỏ ở cạnh, cho nên lần này ở trong phòng tắm cũng chỉ giở trò mà thôi.

Mấy ngày nay, bọn họ phối hợp càng ngày càng tốt, thông qua mặt sau, Chu Dật Cẩn cũng có thể cảm nhận được khoái cảm không đồng dạng như trước, đối với tình huống như vậy Trần Mộc vô cùng vừa lòng, nhưng Chu Dật Cẩn mềm mại, cũng khiến cho hắn có một loại cảm giác không giống trước.

Giúp Chu Dật Cẩn thanh lí sạch sẽ, Trần Mộc từ sau lưng ôm lấy đối phương, khẽ cắn lỗ tai đối phương, Chu Dật Cẩn bị ngứa, không nhịn được mà né tránh, lại bị Trần Mộc chặt chẽ giam cầm vào trong ngực.

“Tiểu Cẩn, Cẩn bảo bối……” Trần Mộc thay đổi tư thế ôm lấy Chu Dật Cẩn, tay xoa lên xương sống của đối phương, nơi này của Chu Dật Cẩn cũng là điểm mẫn cảm, chỉ các đốt ngón tay nhẹ nhàng nhu niết ở nơi đó, có thể khiến cho y không nhịn được mà khẽ ngâm.

“Anh làm gì!” Chu Dật Cẩn sợ tay của Trần Mộc, nhưng cũng không nhịn được mà có phản ứng.

“Lại làm thêm một lần nữa được không?” Trần Mộc hỏi.

“Hôm nay đã làm một lần!” Chu Dật Cẩn lập tức phản đối. Thời điểm vừa mới tới nơi này, y và Trần Mộc cũng có chút điên cuồng, nhưng mấy ngày nay chỉ duy trì ở tần suất một ngày làm một lần thôi.

“Em xem, buổi sáng chúng ta đã ăn một lần cơm, nhưng trưa lại không thể không ăn đúng không?” Trần Mộc tiếp tục cọ cọ lên người đối phương:

“Tiểu Cẩn……”

Chu Dật Cẩn ngay từ đầu còn có chút chần chờ, một lát sau, mới xoay người ôm lấy Trần Mộc, hung hăng hôn mấy cái lên miệng Trần Mộc.

Lần này, Chu Dật Cẩn lại không tạo ra dây leo như lúc trước……

Trần Mộc đột nhiên cảm thấy mình rất trì độn, ở chung với Chu Dật Cẩn tại lục nguyên đã hơn một năm, tuy rằng bởi vì phải chăm sóc hai đứa nhỏ mà buổi tối luôn luôn bận rộn, làm việc cũng nhanh chóng, nhưng biến hóa của Chu Dật Cẩn tại sao đến giờ hắn mới phát hiện?

Thời điểm ban đầu, hắn nghĩ Chu Dật Cẩn không đánh nhau với mình là do không muốn đánh thức đứa nhỏ hơn nữa cũng biết là sẽ đánh không lại mình, liền vui vẻ mà hưởng thụ thân thể của đối phương, sau này hắn đã thành thói quen, hơn nữa Chu Dật Cẩn ở phía dưới cũng không khó chịu như lúc đầu……

Đợi đến sau khi tất cả mọi chuyện đều sóng yên biển lặng, Trần Mộc đem Chu Dật Cẩn ôm vào lòng mình:

“Tiểu Cẩn, tại sao gần đây em không đánh nhau với anh?”

“Sao hả, anh cón ngóng em đánh nhau với anh?” Chu Dật Cẩn nhíu mày, sợ Trần Mộc lại nhu niết mình, tuy rằng gần đây bọn họ đều ngủ rất sớm, nhưng lúc này đã qua hai lần, y quả thật muốn ngủ.

“Anh chỉ muốn hỏi một chút, lúc trước em cũng không nhận thua dễ dàng như vậy.” Lại nói tiếp, ngoại trừ vị trí, những chỗ khác Chu Dật Cẩn cũng nhường nhịn hắn như vậy, đương nhiên, bản thân hắn cũng hiểu được có vài chỗ có lỗi với Chu Dật Cẩn, cho nên làm rất nhiều chuyện, cũng khiến cho hành vi của Chu Dật Cẩn không rõ ràng như vậy.

Chu Dật Cẩn không nói, Trần Mộc ôm ôm đối phương, vừa định nói cái gì, thì đã nghe thấy động tĩnh của Trần Thiên Hoa. Chu Dật Cẩn muốn đứng lên, lại bị Trần Mộc đè lại thân thể, hắn đứng lên đem Trần Thiên Hoa ôm xuống giường, nhìn đối phương đi WC, lại cho nhóc uống nước, sau đó dùng giường nhỏ mà hai đứa đang ngủ ngăn chặn ý niệm muốn ngủ cùng bọn họ trong đầu thằng nhóc, nhìn Trần Thiên Hoa ngoan ngoãn nằm xuống ngủ.

Trở lại trên giường, Trần Mộc liền nhìn thấy Chu Dật Cẩn nghiêng thân mình, hốc mắt có chút đỏ.

“Tiểu Cẩn, em làm sao vậy?” Trần Mộc ôm lấy Chu Dật Cẩn, hỏi.

Chu Dật Cẩn sửng sốt, xoay người ôm lấy Trần Mộc:

“Trần Mộc, anh có biết hay không, khi đó em có bao nhiêu sợ hãi? Em tận mắt nhìn thấy anh ngã xuống vách núi…… Lúc trước, em còn nghĩ anh không cần em, em còn nghĩ phải làm thế nào mới có thể khiến cho mình chết tâm, nhưng khi anh vì cứu em mà ngã xuống, em cảm thấy trái tim mình đã muốn ngừng đập……”

“Anh xin lỗi……” Trần Mộc cũng biết Chu Dật Cẩn bị kinh hách. Lúc đầu khi hắn mới trở về, buổi sáng khi Chu Dật Cẩn tỉnh lại không thấy hắn còn bị kinh hoảng, nhưng hắn lại không nghĩ rằng, Chu Dật Cẩn đến bây giờ vẫn còn sợ hãi.

“Con người là một loại động vật kì quái, lúc trước em luôn triệt để theo chủ nghĩa duy vật, nhưng trong hơn một năm kia, em lại vô số lần chờ đợi, chờ đợi thế giới này thật sự có thần linh, em cầu xin với thần linh, khẩn cầu người mang anh trở về……” Chu Dật Cẩn cũng nói không nên lời cảm giác của mình, mấy ngày nay, y đều theo bản năng mà nhường Trần Mộc, loại trạng thái này đã giằng co hơn một năm, chính hắn cũng ẩn ẩn biết.

Có đôi khi y cũng sẽ bất mãn, nhưng nghĩ đến chuyện lúc trước Trần Mộc đã làm, lại cảm thấy bản thân không nên bất mãn, chẳng hạn như chuyện trên giường, y đều có gằng để bản thân mềm mại hơn.

“Anh yêu em,” Trần Mộc tinh tế hôn Chu Dật Cẩn

“Em xem, không phải anh đã không có việc gì rồi sao? Em không cần áy náy như vậy, hơn nữa cho dù lúc đó anh không cứu em, nói không chừng vẫn sẽ bị Lưu Tần Thiên đánh xuống vách núi, hơn nữa, nếu là em gặp được tình huống như vậy, khẳng định em cũng sẽ cứu anh không phải sao?”

“Còn có trước đó vài ngày? Đột nhiên anh không thể liên hệ……” Chu Dật Cẩn một ngụm cắn lên vai Trần Mộc.

“Anh xin lỗi.” Trần Mộc đã không thể nhớ nổi ngày hôm đó xảy ra chuyện gì, nhưng theo Trương Lê nói, Chu Dật Cẩn cũng là cửu tử nhất sinh. Sau này hắn muốn an ủi Chu Dật Cẩn, lại bởi vì bận rộn chuyện của hai người mà không nói được bao nhiêu.

“Thực lực hiện giờ của anh, người bình thường cũng không thể đối phó được đúng không?” Chu Dật Cẩn hôn Trần Mộc, hỏi.

“Đương nhiên, cho nên em không cần lo lắng cái gì ……”

“Tốt nhất là như vậy.” Chu Dật Cẩn liếm liếm dấu răng trên vai Trần Mộc, vừa rồi y cắn, nhưng chung quy vẫn luyến tiếc mà không muốn cắn mạnh.

“Tiểu Cẩn, cám ơn em, cám ơn em yêu anh, cám ơn em đã làm cho anh nhiều chuyện như vậy.” Trần Mộc một bên hôn Chu Dật Cẩn, một bên nghĩ đến hai đứa nhỏ của mình, khi đó Chu Dật Cẩn, khẳng định đã phải chịu rất nhiều thiệt thòi.

Tất cả đều được nói ra, cho nên ngủ thẳng đến nửa đêm, thời điểm Trần Mộc bị Chu Dật Cẩn một cước đạp tỉnh, liền ngoan ngoãn đi hầu hạ tiểu tổ tông muốn đi WC hoặc là muốn uống nước hoặc là muốn uống sữa, dù sao, Chu Dật Cẩn rõ ràng cũng mệt hơn hắn.

Hai đứa nhỏ chỉ mới một tuổi rưỡi, ban ngày ăn cũng không khác người lớn nhiều lắm, nhưng nửa đêm đói bụng lại muốn uống sữa.

Trần Mộc cảm thấy, bản thân vẫn thích Chu Dật Cẩn có sức sống, hơn nữa cãi nhau ầm ĩ, cũng là tình thú không phải sao? Lúc này hắn xem như có chút lý giải Tề Chích, người ta cũng không nhất định là thụ cuồng ngược, có lẽ người ta chỉ cảm thấy bị ngược cũng là một loại tình thú.

Trần Mộc và Chu Dật Cẩn trên cơ bản đều đối với hai đứa nhỏ ngoan ngoãn phục tùng, nhưng điều này cũng không chứng tỏ chuyện gì bọn họ cũng thuận theo con, dù sao, nếu nuôi ra một đứa con ăn chơi trác táng, chỉ sợ bọn họ sẽ phải khó chịu cả đời, ai bảo bọn họ làm cha mẹ cơ chứ?

Cho nên hôm nay ở trong cửa hàng, bọn họ liền cự tuyệt yêu cầu của Trần Thiên Hoa muốn một con dị thú đồ chơi bằng máy, món đồ chơi này có hình dạng của dị thú, còn bịt kín da lông ở bên ngoài, ở giữa có một chỗ trống để cho trẻ con ngồi trong đấy, đồng thời chỉ cần nhấn một cái chốt mở, thậm chí con dị thú này có thể đứng lên.

Trần Thiên Nhạc còn nhỏ, tuy rằng muốn, nhưng Chu Dật Cẩn và Trần Mộc đều cự tuyệt, nó cũng không thể đòi lần nữa, ai ngờ, có lẽ là do nó quá muốn, có lẽ là nguyên nhân khác, con dị thú bằng máy móc kia ở trước bao nhiêu người nhẹ nhàng đứng lên.

Trần Mộc nhanh chóng dùng dị năng khiến nó rơi xuống đất, nhưng tình huống nơi này vẫn khiến cho người khác chú ý, hai người chỉ có thể nhanh chóng thoát đi, ngày hôm sau, một trong số những người chúng kiến liền đem video mà mình quay được up lên mạng.

Nhiều người lực lượng lớn, muốn đoán cũng rất dễ dàng, hai người đàn ông và hai đứa nhỏ, còn có dị năng có thể đem dị thú bằng máy kia nâng lên…… Đợi đến thời điểm mọi người đều đoán được, đoạn video này lập tức bùng nổ, Trần Mộc và Chu Dật Cẩn, cũng không thể không đến nhà Từ Mặc Bạch, như thế rất tốt, Trần Mộc giằng co không bao lâu thì những ngày vui vẻ đã triệt để biến mất.

Từ Mặc Bạch đột nhiên mang về một cô gái nói muốn kết hôn, đương nhiên kinh động đến phần lớn người của Từ nhưng sau khi biết được chị của cô gái này là dị năng giả, còn có giao tình sâu với Trần Mộc. Trân cơ bản hầu như không có ai phản đối, thậm chí, còn có không ít người  nghe tiếng mà đến, trong đám người muốn nịnh bợ này, có không ít người lúc trước là bạn học của Từ Mặc Bạch, những người này đối với Chu Dật Cẩn khi đó được mệnh danh là thiên tài máy móc, cho dù không biết cũng sẽ từng nghe nói qua.

Hiện tại Chu Dật Cẩn là ai? Người ta chính là bạn lữ của Trần Mộc! Sau khi phát hiện Chu Dật Cẩn ở trong nhà của Từ Mặc Bạch, vô số bạn học đánh thông tin muốn đến gặp Chu Dật Cẩn, Chu Dật Cẩn cho dù cự tuyệt phần lớn, những cũng vẫn có những người không thể từ chối, đều là học trưởng lúc trước y sùng bái và giáo sư kính yêu.

Môn học chuyên ngành, Chu Dật Cẩn học rất nhiều, có vài chỗ cũng thua kém người khác, giống như chiến xa, tuy rằng lúc trước y đã học tập từ chỗ Vệ lão gia, nhưng tri thức ở phương diện này tuyệt đối không thể so sánh được với Từ Mặc Bạch, mà những người y đi gặp, trên cơ bản đều có chỗ mà y không thể so sánh được.

Những người này, cũng không nhất định là đến nịnh bợ, bọn họ sẽ giới thiệu lẫn nhau, sau đó Chu Dật Cẩn có thể nhìn thấy càng nhiều nghiên cứu viên……

Trần Mộc nhìn Chu Dật Cẩn mỗi ngày mặc chính trang ra khỏi cửa, có đôi khi cầm một chồng lớn tư liệu trở về, có đôi khi một thân vấy mỡ trở về, có đôi khi kéo về một xe linh kiện cùng Từ Mặc Bạch hai người hai mắt tỏa ánh sáng……

Hắn ôm một đứa nhỏ đuổi theo một đứa nhỏ khác, nhìn Kim San San hiền lành bưng trà rót nước, đột nhiên cảm thấy bản thân vô cùng đáng thương.

Lúc trước hắn không nên nói rõ với Chu Dật Cẩn, nếu không, Chu Dật Cẩn tuyệt đối sẽ không lạnh nhạt với hắn như vậy, buổi tối cũng không để hắn leo lên người……

Đối với mỗi người có thể gọi Chu Dật Cẩn đi ra ngoài, Trần Mộc đều tràn ngập ghen tị, đối với các loại linh kiện trong nhà, Trần Mộc hận không thể khiến chùng nó biến thành nước thép, đợi đến cuối cùng, nhìn Chu Dật Cẩn làm ra một món đồ chơi dị thú bằng máy móc so với cái ở trong cửa hành còn hoàn mỹ hơn, đã không đơn giản là một món đồ chơi, quả thực giống như một con dị thú làm bằng máy. Trần Mộc ôm hai đứa nhỏ mặt xám mày tro, vẻ mặt thương tâm tìm Chu Dật Cẩn muốn an ủi, tuần trăng mật bị đát của hắn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.