Trùm Tài Nguyên

Quyển 3 - Chương 370: Ba phương án




Triệu Nam, năm nay 41 tuổi, đã từng là tham mưu trưởng của căn cứ hải quân ở Nhai Châu, một người đứng đầu hoàn toàn xứng đáng. Trong giới hải quân, ông cũng là nhân vật lớn. Thế nhưng, điều này cũng không có nghĩa là những người tai to mặt lớn thì không có buồn phiền.

Mấy năm qua ở Hoa Hạ, kinh tế phát triển nhanh chóng, sức mạnh quốc gia được tăng cường rõ rệt, nhưng chi phí quân sự lại không tăng chút nào, ngược lại so sánh với chi phí của Nhà nước, số tiền chi cho quân sự càng ngày càng giảm, thậm chí còn có lúc rơi vào nguy hiểm. Chẳng những không có cách nào nhập trang thiết bị quân sự mới cho quân đội, mà ngay huấn luyện cơ bản của quân đội cũng đều bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Hạm đội Nam Hải đóng giữ tàu chiến hải quân ở Nhai Châu đương nhiên cũng không có cách gì phòng ngừa. Mấy năm gần đây, ngay cả huấn luyện đạn thật trên biển cũng giảm bớt hơn 50%. Là vị tướng trẻ, nhìn thấy như vậy không tránh khỏi lo lắng trong lòng, nếu cứ như vậy, một khi xảy ra chiến tranh, quân sĩ hải quân chưa được huấn luyện tốt, người lái cũng không bằng như lái tàu chiến cũ của Mỹ, thì làm sao có thể bảo đảm rằng sẽ chống được quân địch ở ngoài biên giới chứ?

Hơn nữa những quốc gia ở phía nam đó, như hổ rình mồi ở biên giới Nam Hải Trung Quốc, họ dùng trăm phương nghìn kế để kiếm cớ chiếm lấy hòn đảo nhỏ Nam Hải, cứ như vậy, cuối cùng có một ngày, tình thế sẽ tiến triển đến tình trạng không thể cứu vãn nổi. Mà tới lúc đó, chỉ dựa vào những quân sĩ chưa được huấn luyện kỹ có trong tay, có thể đánh bại những kẻ xâm lược, bảo vệ vùng biển quốc gia được sao?

Nhưng dù có nóng vội cũng không có cách nào, dù sao quân đội này là phải dựa vào tài chính của quốc gia mà duy trì, hơn nữa hải quân lại là cần chi phí cao, có chút hành động là cần đến một lượng lớn chi phí dành cho nhiên liệu và đạn dược, nhân lực lại càng lớn hơn, cũng gánh vác không nổi chi phí cao ngất ngưởng như vậy.

Những năm gần đây, Triệu Nam chỉ có thể gắng đến mức cao nhất để hạn chế mọi phí tổn hành chính của căn cứ, cố gắng khai thác tài nguyên để tiết kiệm chi tiêu, trích ra được một số tiền, cố gắng đến mức có thể để cung ứng cho tàu chiến của căn cứ tiến hành huấn luyện và tuần tra trên biển. Hơn nữa ông ta cũng cố gắng hết sức gom góp được một ít tài chính, đầu tư vào buôn bán, mở ra bước phát triển tài nguyên mới, để thu được càng nhiều lợi nhuận hơn. Nhưng chung quy thì ông ta vẫn là quân nhân, không phải nhà kinh doanh có thể tính toán tỉ mỉ, huyện Quỳnh Hải cũng không phải là một nơi có nền kinh tế phát triển, tuy đã đầu tư một số hạng mục nhưng cũng chỉ có thể nói là tổng hợp lại, chỉ là chút dôi ra mà thôi. Mà trong đây lại có không ít người phải nể mặt vì chức vụ thiếu tướng của ông ta để “ Bố thí” cho, mà Triệu Nam cũng không biết. Ông ta chỉ biết cái loại cảm giác này làm ông ta rất mất hứng.

Thế nhưng ông ta lại không thể không giao tiếp với những nhóm kinh doanh đó, toàn bộ dầu, muối, tương, dấm chua, cà của căn cứ, hết thảy đều làm vị tư lệnh này bận tâm lo nghĩ, nếu ông ta là người ăn tạp chờ chết, thì những người không có lòng kiên trì cũng vậy thôi, dù sao những đãi ngộ nên có dành cho ông ta thì quốc gia lại không cho lấy một đồng, thậm chí chỉ cần giữ được cái vẻ mặt của căn cứ thôi cũng được rồi. Song ông lại không phải loại người như vậy, ông ta hy vọng những binh sĩ dưới quyền có thể trở thành lực lượng hải quân tinh nhuệ, trung kiên. Vì thế ông ta cũng không còn lựa chọn nào khác.

- Ôi!

Triệu Nam đi tới bên cửa sổ, mở cửa, một trận gió mang theo mùi tanh của biển ùa vào.

- Tư lệnh, tư lệnh!

Ủy viên chính trị Lữ Lương phấn khích đẩy cửa vào vội vàng nói:

- Có tin tức tốt, có tin tốt!

- Tin tốt gì vậy?

Triệu Nam bật cười nói.

- Tin gì mà có thể làm anh xúc động như vậy!

- Đương nhiên là tin tốt về tiền, hiện tại đối với anh mà nói, không gì quan trọng bằng tiền!

Lữ Lương cười nói.

- Tin tốt về tiền gì? Không phải vị thương nhân đó muốn bộ đội đặc chủng của chúng ta làm vệ sĩ cho chứ?

Triệu Nam nhíu mày nói.

- Hay là lại có người muốn chúng ta chuyển hàng buôn lậu giúp họ.

- Tôi nói anh nghe, tôi biết anh ghét những loại chuyện đó, cũng sẽ không đồng ý những chuyện như vậy, làm sao có thể rước họa vào thân.

Lữ Lương nói bất đắc dĩ.

- Thế nhưng anh cũng không phải không biết tình hình hiện nay của các anh em trong khu quân đội, đây cũng là sự lựa chọn bất đắc dĩ.

- Hừ, nếu không biết là sự lựa chọn bất đắc dĩ, lúc đó tôi đã đuổi tất cả bọn họ ra ngoài rồi.

Triệu Nam tức giận nói. Tuy rằng có thể thu được lợi nhuận lớn để trợ cấp quân phí nhờ buôn lậu, nhưng chuyện này dù sao cũng là khoét góc tường của đất nước, làm Nhà nước tổn thất thuế quan.

Lữ Lương không nói gì mà chỉ nhìn Triệu Nam, thực ra nói về buôn lậu, làm người bảo vệ vùng biển phía nam Hoa Hạ như bọn họ, có thuận tiện cực kỳ to lớn, nếu không phải người xem trọng việc này như vậy, mọi người ở căn cứ này cũng đã phải nhịn ăn nhịn mặc mà đau đầu vì những chi phí huấn luyện kia rồi.

- - Nói đi? Tin tốt gì?

Triệu Nam trở về chỗ ngồi, vừa mời Lữ Lương ngồi vừa nói.

- Là về đảo Ngô Chi Châu, đảo nhỏ ở thành phố Nam Á đó anh còn nhớ chứ.

Lữ Lương ngồi xuống.

- Đảo nhỏ Ngô Chi Châu? Hòn đảo hình gân gà ở vịnh Hải Đường?

Triệu Nam nói có chút kỳ quái, làm sao ông ta lại không biết đảo đó chứ? Xưa kia nơi đó là mảnh đất phòng ngự quan trọng của Nhai Châu. Trước những năm 80, những tàu chiến của Mỹ thường xuyên lui tới đó, mấy năm nay thật ra ít có tàu chiến nước ngoài thường xuyên lui tới, quân đóng trên đảo cũng cắt giảm dần, hiện giờ nhiều lắm chỉ còn một đội coi như là tượng trưng.

- Đúng, chính là nó, có người ngắm tới nơi đó, hy vọng có thể mua lại quyền sử dụng trên hòn đảo đó từ tay chúng ta.

Lữ Lương hồ hởi nói.

- Đây là Tổng giám đốc Tề Yên của công ty trách nhiệm hữu hạn Hưng Khánh, vừa mới gọi điện thoại cho tôi.

- Mua quyền sử dụng hòn đảo đó?

Triệu Nam giật mình kinh hãi.

- Là Tề Yên sao? Bọn họ muốn hòn đảo đó để làm gì? Chuyển địa điểm buôn lậu đến đó? Như vậy cũng đúng.Triệu Nam tuy cũng mắt nhắm mắt mở với hình thức buôn lậu của nhóm người Tề Yên, nhưng hàng buôn lậu, bắt buộc phải được sự cho phép của ông ta, Trần Nam cũng không muốn để những hàng cấm này nhập khẩu vào trong nước.

- Không, không phải công ty trách nhiệm hữu hạn Hưng Khánh, là cô ta hỏi thay người khác.

Lữ Lương xua tay lia lịa.

- Người khác? Ai lại có thú thanh nhàn đó? Nếu là người nước ngoài thì anh không cần nói nữa, tôi không đồng ý!

Triệu Nam lạnh lùng nói. Hòn đảo đó hiện nay có thể nói là không quan trọng lắm với quân đội, nhưng giao vào trong tay người nước ngoài, dù thế nào cũng sẽ không thể đồng ý.

- Là nhà họ Phương, cổ đông lớn của siêu thị Carrefour ở tỉnh Tần Tây, họ có ý mua quyền sử dụng hòn đảo này.

Sau mấy lần bị Triệu Nam ngắt lời, cuối cùng Lữ Lương cũng đã nói được hết ý.

- Cổ đông lớn của siêu thị Carrefour nhà họ Phương ?

Triệu Nam hai tay chống cằm, sau một lúc lặng im suy nghĩ mới nói:

- Công ty này sao tôi nghe có chút quen quen? Bọn họ muốn hòn đảo này để làm gì? Nơi này cách tỉnh Tần Tây phải đến mấy nghìn km.

- Ôi dào, anh Triệu à, tôi thấy anh thật là hay quên quá.

Lữ lương dở khóc dở cười nói.

- Mấy tháng trước chẳng phải anh từng nói có mấy công ty chịu trách nhiệm ở siêu thị Carrefour, những người có chí đó trong quân đội cũng có thể dễ được chọn. Chính là họ, khi tuyển công nhân viên, sẽ ưu tiên chiếu cố những gia đình quân nhân và những xí nghiệp tư nhân nhanh nhạy đó.

Triệu Nam vỗ trán, nhớ ra quả thật đúng như Lữ Lương nói, ông ta có nói những lời đó.

- Tề Yên nói, vợ chồng ông Phương của nhà họ Phương là cổ đông lớn của siêu thị Carrefour đến Quỳnh Hải du lịch, ở vinh Hải Đường thấy đảo nhỏ Ngô Chi Châu, cảm thấy nơi đó phong cảnh tươi đẹp, rất thích hợp để ở lại sinh sống, cho nên muốn mua quyền sử dụng từ tay chúng ta, nghe ý tứ thì dường như là muốn để nơi này thành chỗ nghỉ ngơi.

Lữ Lương nói hơi xúc động. Đây mới là người so với người, khiến người khác tức chết, bọn họ vì tiền mà khốn đốn, không được yên lòng, còn những người kia lại là vì nơi nghỉ ngơi yên tĩnh mà bỏ tiền ra mua quyền sử dụng.

Triệu Nam cân nhắc một hồi, đảo nhỏ Ngô Chi Châu là địa bàn của quân đội, chuyển nhượng lại cho tư nhân, loại tình huống này mấy năm gần đây tuy không nhiều nhưng cũng không phải không có. Cùng với sự thay đổi nơi đóng quân của quân đội, một số nơi trú quân hoặc các nhà kho bỏ hoang sẽ nhượng lại cho cá nhân nào đó hoặc chính quyền địa phương, đó cũng là chuyện bình thường. Nhà nước cũng không cấm. Đảo nhỏ Ngô Chi Châu tuy trước kia là tuyến đầu của phòng thủ trên biển, nhưng cùng với việc phóng vệ tinh nhân tạo lên trời, trình độ trang bị vũ khí của các quốc gia lớn mạnh vượt bậc, sự tồn tại của nó cũng không còn quan trọng. Nếu cho thuê nó, không những có thể lo được chi phí đóng quân trên trên đảo, mà còn có thể có một khoản tiền để trợ cấp cho căn cứ, điều này nên suy xét.

- Họ bằng lòng trả bao nhiêu tiền?

Triệu Nam ngay lập tức có hứng thú.

- Họ cho ba phương án.

Lữ Lương giơ tay nói.

- Ba phương án?

Triệu Nam càng thấy lạ.

- Phương án thứ nhất, là bắt đầu tính từ ngày chuyển nhượng, mỗi năm trả cho căn cứ tròn một triệu nhân dân tệ.

- Một triệu nhân dân tệ?

Triệu Nam hít một hơi, hòn đảo đó chẳng qua chỉ mấy ki-lô-mét vuông, hơn nữa phần lớn đều là vùng núi, bị rừng cây che phủ dày đặc, nơi thích hợp để cư trú cũng chính là mảnh đất ở phía bắc. Nhà họ Phương không ngờ vì điều này mà trả tiền sử dụng một triệu đồng? Cũng biết chi tiền đó chứ.

- Bên đó còn nói, giá một triệu này, cứ năm năm lại có thể nâng lên 10%, nhưng nhất định phải ký hợp đồng sử dụng 70 năm.

Lữ Lương bùi ngùi nói. Nhà họ Phương suy xét rất chu đáo, đương nhiên phải tính cả đến việc vật giá leo thang.

- Phương án thứ hai thì sao?

Phương án thứ nhất hậu hĩnh như vậy, Triệu Nam càng có hứng thú đến phương án thứ hai.

- Phương án thứ hai, họ chỉ trả cho căn cứ một lần duy nhất 50 triệu nhân dân tệ.

Giọng Lữ Lương có hơi run, 50 triệu đồng, đây là số tiền rất lớn, ví bằng ngân sách Nhà nước còn chưa tính, cá nhân một lần đưa ra nhiều tiền như vậy, thật đúng là hiếm có.

Triệu Nam nhíu nhíu mày, tuy rằng so với cách đầu tiên thu nhập cũng không ít, nhưng chỉ trả trong một lần, cũng là giá bình thường. Thế nhưng nhà họ Phương vì một hòn đảo nhỏ mà trả nhiều tiền như vậy sao? Trong đây có phải còn điều gì không muốn cho người khác biết.

- Phương án thứ ba, theo như Tề Yên nói, nhà họ Phương muốn đầu tư ở huyện Quỳnh Hải, mục tiêu làm chính là vịnh Á Long và vịnh Hải Đường. Căn cứ cũng có thể không cần chuyển nhượng phí, 50 triệu này có thể tính làm hạng mục đầu tư của căn cứ tại đây. Sau này căn cứ chính là cổ đông của hạng mục này, có thể hưởng tiền chia hoa hồng.

Lữ Lương lại bổ sung thêm:

- Ý của Tề Yên là tốt nhất chúng ta nên chọn phương án cuối cùng, đây chính là cách mà cô ta phải cố gắng tranh luận với nhà họ Phương mới có được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.