Trọng Sinh Ôm Chặt Đùi Vàng Phu Quân

Chương 19: Hàn Độc




Trong khoảng sân nhỏ ở phía sau quán rượu Thôi thị, một ông lão tầm năm mươi tuổi mặc y phục màu xám, mày nhíu chặt lại thành hình chữ xuyên (川), trầm giọng nói: "Mấy người đã về vậy công tử đâu?"

Ông ta có vóc người gầy gò nhã nhặn, dáng vẻ như một lão thư sinh tri thức, nhưng ngữ khí kia lại nghiêm khắc vô cùng.

Hai tên nam nhân cao lớn mặc y phục xanh đứng một bên cúi đầu, ánh mắt sáng quắc, vừa nhìn qua đã biết thân thủ bất phàm. Nhưng, dường như họ chẳng dám thở mạnh khi đối diện với ông lão gầy yếu trước mắt.

"Bẩm Chu tiên sinh." Một người bên trái cúi đầu nói: "Chúng ta trúng mai phục trêи núi Đại Tử, nên đã bị tách khỏi công tử và Vũ thúc."

Sắc mặt của Chu tiên sinh tái đi, ngữ điệu cao lên, khí thế cũng nặng hơn vài phần: "Mấy người ném công tử ở đó rồi về một mình?!"

Người bên phải rụt cổ lại, nhỏ giọng giải thích: "Là dặn dò của công tử, công tử nói chúng tôi ở lại sẽ gây cản trở."

Chu tiên sinh lườm hai người một cái: "Nói lại mọi chuyện đã xảy ra trong mấy ngày qua cho ta, không được sót một chữ!"

"Vâng!"

Hai người vừa định nói thì bỗng một bóng đen nhảy xuống khỏi bờ tường.

"Công tử!" Ba người nhìn sang, nhất thời sợ đến biến sắc.

Vừa dứt lời thì hai nam nhân mặc y phục xanh phóng đi trong nháy mắt, Chu tiên sinh chân ngắn lại không có võ công, nên chỉ có thể chạy bước nhỏ đến.

Ở trêи bờ tường nhảy xuống hai người, một người đỡ một người. Người đỡ người kia khoảng bốn mươi tuổi, mặt chữ quốc, vai dày lưng rộng, nhìn qua cương nghị, khí phách. Người được người kia đỡ rõ ràng là Thôi Trạm!

Lúc này hắn có vẻ rất yếu ớt, sắc mặt trắc bệch, hai mắt nhắm nghiền, từ đầu đến chân được bao lại bằng một miếng vải mỏng, nhìn từ xa hệt như một xác ướp. Chỉ có lồng ngực còn nhấp nhô lên xuống chứng tỏ hắn vẫn còn sống.

Người nam nhân đang đỡ hắn tên là Vũ Không, còn được gọi là Vũ thúc, không đợi mấy người này đặt câu hỏi đã nói một câu ngắn gọn: "Mau mời lão Tề, công tử phát bệnh rồi."

Một nam nhân áo xanh đáp lại rồi đi nhanh.

Vũ Không vừa đỡ Thôi Trạm vào nhà vừa nói với Chu tiên sinh: "Quả nhiên tin tức về hoa Hỏa Liệt là giả."

Chu tiên sinh đã biết vậy từ sớm, nhưng hoa Hỏa Liệt là dược liệu quan trọng nhất để chữa được hàn độc của Thôi Trạm, nó rất hiếm thấy, mặc dù biết tin tức là giả cũng sẽ mạo hiểm thử một lần.

Có điều, Thôi Trạm đã bị trúng hàn độc mười mấy năm, mỗi tháng đều sẽ phát tác vào ngày mười lăm, hôm nay mới mùng mười đã phát ra, cũng chẳng biết nguyên nhân là gì!

Chu tinh sinh rất lo lắng nhưng tạm thời không hỏi nhiều được, mãi đến khi người nam nhân áo xanh khi nãy dẫn một ông lão ăn mặc như ăn mày, áo quần lỏng lẻo còn la hét ầm ĩ về, ném vào trong gian phòng của Thôi Trạm thì Chu tiên sinh mới ra ngoài với Vũ Không, thấp giọng hỏi lại tình hình.

"Vũ Nhất nói các ngươi trúng mai phục, chuyện là thế nào?" Chu tiên sinh nói.

Vũ Không nói: "Phó Thông đến, dẫn theo mười mấy người."

Dường như Chu tiên sinh cũng biết sự lợi hại của người này, ông ta biến sắc: "Không phải hắn ta ở kinh thành à? Tại sao lại đến đây? Người của chúng ta không nhận được tin tức nào à?"

"Tháng sau là đại thọ sáu mươi tuổi của Trương Như Hải, một vài quan chức ở kinh thành muốn lấy lòng Trương quốc công và Trương quý phi nên đã phái người đưa quà đến từ sớm, đám người Phó Thông đã giải trang thành đám sai vặt, mỗi người trà trộn vào một nhà đến Giang Khánh phủ."

Vũ Không nói: "Cuối năm nay trong triều sẽ tổ chức sát hạch ba năm một lần, Trương Như Hải đã âm thầm cải trang đến quan sát huyện Lâm Huyền, Phó Thông và những người khác giả làm người của nha môn, giấu được tai mắt ngầm của chúng ta."

"Dù thế nào cũng là do người của chúng ta sơ sẩy." Chu tiên sinh nói xong thì liếc nhìn cánh cửa phòng đóng kín đầy lo lắng: "tại sao bệnh của công tử lại phát tát sớm thế?"

Vũ Không suy nghĩ một chút: "Lúc chúng ta và Phó Thông giao thủ với nhau, Phó Thông nhân cơ hội ném ra một ít bột phấn, khi đó chúng ta nghĩ đấy là độc dược, nhưng bây giờ ngẫm lại, rất có thể thứ đó là thuốc khiến công tử phát bệnh nhanh hơn."

Chu tiên sinh mắng to: "Đúng là không biết xấu hổ! Không giết được công tử lại dùng thủ đoạn tàn ác này để ngăn không để công tử đi tây U, một đám chó chết không có liêm sỉ!"

Sau khi mắng xong lại hỏi: "Họ có nhìn thấy mặt công tử không?"

Vũ Không lắc đầu: "Không hề."

"Quá may mắn! Mong rằng thân phận con rể tương lai của huyện lệnh huyện Lâm Huyền có thể giúp công tử chống đỡ một phần."

Vũ Không: "Không phải hôm ước kia..." Hủy rồi à? Còn chưa nói xong thì hắn ta chợt nhớ đến chuyện lúc nãy, sau khi hai người tránh được sự tìm kiếm của Phó Thông, công tử xưa nay vốn không chút tình cảm nào lại mặc cho con nhóc nhà họ Tô sai khiến, cứu người xong lại phải hộ tống thì nuốt nửa câu sau vào bụng.

Trước đó con nhóc Tô gia viết thư muốn từ hôn hết lần này tới lần khác, lần sau quá đáng hơn lần trước, với tính tình của mình thì công tử nào nhận thua, quyết định tự mình đến cửa từ hôn.

Kết quả, con nhóc kia lại đột nhiên đổi ý, Vũ Không cho rằng, với tính tình của công tử thì chắc chắn hắn sẽ không thèm để ý, người như hắn nào phải hàng hóa để mặc có đám người kia chọn, nói cần thì cần, nói không cần thì không cần?

Nhưng hôm nay với hình ảnh mà hắn ta thấy được, hắn ta cảm thấy mối hôn sự này hơn phân nửa là không lùi được.

"Hôn thư và tín vật còn ở chỗ ta, chờ khi công tử tỉnh lại ta sẽ khuyên hắn, nên lấy đại cục làm trọng." Chu tiên sinh nói.

Vũ Không thầm nghĩ, có khi không cần ông khuyên thì hôn sự này cũng sẽ không lùi. Có điều hắn ta chẳng phải người nhiều chuyện, cho nên không hề nói lại chuyện ở Tịnh An Tự.

Ông lão ăn mày tên lão Tề đi vào phòng một hồi lâu vẫn chưa ra ngoài, hai người cũng chẳng còn tâm trạng hỏi nhiều, cả hai im lặng rồi đứng ngoài cửa chờ đợi.

Không đến nửa canh giờ ra cửa phòng mới mở ra, lão tề vừa nãy còn la lối không ngừng, sức sống dạt dào lúc này đã uể oải rũ đầu xuống như cà tím sau mưa, bơ phờ nói: "Công tử tạm thời không sao rồi, vào đi."

----

Đêm qua Tô Nguyễn ngủ rất ngon.

Chỉ cần nàng đoạt được giải nhất của lễ Kim Sai thì Thôi Trạm sẽ không từ hôn, chuyện thêu nương cũng đã được quyết định, Tô Nguyễn cảm thấy cuối cùng mọi chuyện cũng đã phát triển theo chiều hướng tốt, cho nên tâm trạng rất vui vẻ.

Tối ngủ ngon, sáng sớm thức dậy tâm tình càng tốt hơn, đôi mắt long lanh tràn ngập ý cười, vừa mềm mại lại trong suốt như một vũng nước xuân.

"Hôm nay tiểu thư thật xinh đẹp!" Hạnh Vũ ngồi ở mép giường, nàng ta vừa hâm mộ vừa cầm bánh ngọt đưa đến trước mặt Tô Nguyễn: "Tiểu thư ăn không?"

Chiếc bánh ngọt kia có màu trắng đục, mùi hạt sen nhè nhẹ và mùi sữa thơm ngát tỏa ra, đó là bánh trong hộp điểm tâm hôm qua Tạ Tuệ đưa cho nàng mà nàng vẫn chưa ăn hết.

"Đây là do Tam đường bá của ta mang từ kinh thành đến vài ngày trước..." Âm thanh khoe khoang của Tạ Tuệ vang lên bên tai nàng.

Tam đường bá, Tam gia của Tạ gia, kinh thành.

Tô Nguyễn xì cười một tiếng, Liễu Minh Khanh biết được tin tức của Tri phủ đại nhân từ Tạ phu nhân, mà xem ra, dường như tin tức của Tạ phu nhân đã đến từ vị Tam gia của Tạ gia từ kinh thành này.

"Ta không ăn, em ăn đi." Tô Nguyễn chậm rãi xoay người lại: "Lát nữa ăn sáng xong theo ta đến thăm đại tỷ."

Động tác nhét bánh ngọt vào miệng của Hạnh Vũ chậm lại một nhịp, nàng ta hơi chần chờ: "Tiểu thư, có phải người đã quên gì không?"

"Cái gì?" Tô Nguyễn vừa mặc y phục vừa thản nhiên hỏi lại.

"Vài ngày trước tiểu thư đã chọc giận Đại tiểu thư, Đại tiểu thư nói nếu tiểu thư còn dám đến viện của nàng ta thì nàng ta sẽ đánh gãy chân tiểu thư!"

Bàn tay mặc y phục của Tô Nguyễn hơi dừng lại, ngẫm lại một chút thì dường như thật sự là thế.

Lần đó nàng đã chọc giận Tô Hạm thật.

Tô Nguyễn hắng giọng, nàng tiếp tục mặc y phục, đi giày vào như không có chuyện gì: "Đại tỷ chỉ nói thế thôi, không sao đâu."

"Hạnh Vũ không đi, nếu tiểu thư muốn thì tiểu thư đi đi." Hạnh Vũ nói thầm: "Đại tiểu thư không phải người tùy tiện nói thế này thế nọ, Hạnh Vũ không muốn bị tiểu thư liên lụy, bị Đại tiểu thư đánh gãy chân đâu."

Tô Nguyễn lại hắng giọng một cái, tính tình của Tô Hạm.. Hình như đúng là thế thật.

Nàng đảo mắt: "Nếu không ta sẽ mang theo cây gậy đến chịu đòn nhận tội với đại tỷ? Đại tỷ thương ta như thế, thấy ta ngoan ngoãn, thái độ nhận sai lại tốt thì không chừng sẽ mềm lòng, tha thứ cho ta."

"Thật sự sẽ như thế à?" Hạnh Vũ nửa tin nửa không,

"Chắc chắn!"

Dưới sự bảo đảm của Tô Nguyễn, cuối cùng Hạnh Vũ cũng đồng ý: "Vậy tiểu thư rửa mặt trước đi, Hạnh Vũ đi lấy đồ ăn sáng."

--- Chuyện bên lề ----

Thôi công tử: Lão Tề, khám mắt cho Vũ thúc đi.

Vũ Không: Công tử, mắt ta không có vấn đề gì, thị thực 2.5, vừa kiểm tra xong.

Thôi công tử: Ta cảm thấy mắt ngươi có vấn đề.

Vũ Không: Thật sự không có.

Thôi công tử: Ngươi nói nhìn thấy ta để mặc cho một con nhóc sau khiến, mắt thế mà không có vấn đề à?

Vũ Không:...

-----

Trương Như Hải là Tri phủ đại nhân.

Phó Thông là Phó gia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.