Trọng Sinh Nhược Thủy

Chương 4




Nói như vậy, trong gia đình Trung Quốc truyền thống, người bạn nhỏ trong nhà từ trước đến giờ khéo léo lại bày tỏ không muốn đi học nữa, gia đình cũng sẽ cho rằng con mình ở trường học bị ủy khuất, hoặc là sinh ra tâm tình chán ghét học tập. Làm một người ba Trung Quốc bình thường, Hách Liên Thành cũng không ngoại lệ.

Sau khi liên tục giải thích là không có ai bắt nạt mình, thầy giáo cũng rất tốt, tất cả đều bình thường, rốt cuộc cũng trấn an được người ba đang lo lắng trùng trùng. Nhược Thủy nâng trán, âm thầm than thở, mình không muốn lãng phí thời gian sáu năm tiểu học một lần nữa a, nhưng mà nhìn vào tình huống trước mắt, ba như thế nào cũng không đáp ứng, chỉ có thể đi một bước tính một bước.

Nhược Thủy không muốn đi học, một đám con nít cả trai lẫn gái cãi nhau đuổi đuổi đánh đánh, bài thi đơn giản đến mức khiến Nhược Thủy trợn mắt, tất cả… tất cả… đều giống như một cơn ác mộng… Nhưng Nhược Thủy chỉ có thể nhịn, bởi vì cô không nghĩ ra được biện pháp để thoát khỏi tình huống này.

Ngày hôm đó là ngày chủ nhật, Nhược Thủy rảnh rỗi ngồi ở nhà, đang cầm tiểu thuyết say sưa đọc ngon lành, bảo mẫu trong nhà chỉ cho là cô đang đọc sách vẽ tranh, cũng không cảm thấy một cô gái nhỏ tám tuổi đọc sách thì có cái gì kỳ quái.

Khó có được lúc cuối tuần mà ba không ở nhà, hôm đó sau khi Nhược Thủy nhìn nhà mới xong thì khen ngợi, Hách Liên Thành liền nhanh chóng mua căn nhà kia, tuần này hai người đều bận rộn tu sửa nhà mới. Hôm nay trái lại không có đến nhà mới bên kia, bởi vì cô của Nhược Thủy- Hách Liên Minh Tú từ Bắc Kinh trở lại thăm em trai, Hách Liên Thành đặc biệt ra sân bay đón.

Đời trước Nhược Thủy có rất ít thời gian nhàn rỗi, bởi ở nhà luôn bị đối xử không công bằng, Nhược Thủy liền đem tất cả tâm tư dành cho việc học, sau khi lên đại học liền học xa nhà một chút, nhưng bởi vì học tại trường đại học trọng điểm, học tập cũng không dễ dàng, hơn nữa bởi vì Nhược Thủy hi vọng sớm rời khỏi Từ gia, cho nên bình thường còn đi làm thêm kiếm thêm chút tiền, cuộc sống đại học so với cuộc sống bình thường của sinh viên đại học khổ cực bận rộn hơn rất nhiều.

Giờ đây tai họa ngầm lớn nhất đã giải quyết xong, sau này cuộc sống sẽ đi theo một quỹ đạo mới, có một thì làm ra ba, Nhược Thủy không cần vì tình trạng kinh tế nhà mình mà lo lắng, dù mất thời gian đứng dậy cũng hết sức thoải mái. (Editor: ý là mất thời gian chấp nhận và thay đổi cuộc sống mới)

“Đinh đinh đinh…..” chuông cửa vang lên.

Nhược Thủy ban đầu còn chưa để ý, lúc này căn hộ đơn cũng không giống đời trước là đến người thân cũng không biết, gần đây có lẽ vì chuyện ly hôn của gia đình Hách Liên, thỉnh thoảng một số hàng xóm quen biết cố ý tới chơi một chút, tìm hiểu một phen, thỏa mãn tâm lý thích bàn tán chyện của mình sau lại tỏ ra thương hại đối với Nhược Thủy tuổi nhỏ mà phải gặp cảnh cha mẹ ly dị và sống trong gia đình đơn thân, làm cho mấy người nhà Hách Liên phiền chết đi được.

“Nhược Nhược, dì lớn (Đại di) tới thăm con này.” Âm thanh cuồng nhiệt của bảo mẫu – thím Trương.

Nhược Thủy nhíu mày, dì lớn? Không chờ cô phản ứng kịp, người tới săm săm đi vào thư phòng không chút khách khí, mở rộng cửa cười nói: “Nhược Nhược đang đọc sách a. Biết bao nhiêu chữ à nha?”

Nhìn dì lớn so với trí nhớ không khác là bao, Nhược Thủy chỉ nhàn nhạt đáp vâng, liền cũng không nói gì.

Thấy cháu ngoại ngày trước hoạt bát đáng yêu, hôm nay thấy mình cũng chỉ một vẻ mặt tỉnh táo hờ hững, chị cả Lâm Mộng Thi là Lâm Mộng Cầm có chút kinh ngạc, nhưng sau đó cô ta nghĩ đến chuyện cha mẹ Nhược Thủy vừa mới ly hôn, thái độ như vậy có thể hiểu được, cũng không để trong lòng.

Sau khi trải qua bao nhiêu năm một đời trước như vậy, Nhược Thủy đối với Lâm Mộng Thi cùng người bên nhà mẹ của bà ta là hoàn toàn chán ghét và thất vọng. Năm đó, chính cái người dì lớn Lâm Mộng Cầm này ở trước mặt cô nói Hách Liên Thành là người xấu, thậm chí thuê một tiểu tam giả để lừa gạt Nhược Thủy đi theo mẹ, khi đó Nhược Thủy mới lớn được bao nhiêu? Hơn nữa mặc dù sau khi trưởng thành một chút, dần dần hiểu ra ba đối với đoạn hôn nhân này hoàn toàn không có bất kỳ sai lầm nào, Nhược Thủy còn nghĩ đến, có phải bà ngoại cùng dì lớn không bỏ được mình, cho nên mới trăm phương nghìn kế làm cho mình lựa chọn mẹ.

Nhược Thủy cười lạnh,vì mình? Sợ là vì tài sản dưới tên mình đi. Nhìn vị dì lớn này hôm này vô cùng nhiệt tình tỏ ra thương yêu Nhược Thủy, về sau làm ra một số chuyện liên quan tới giấy tờ về phần tài sản của cô, đều quá đủ khiến Nhược Thủy hiểu, ngày trước cô có bao nhiêu ngây thơ.

Nhược Thủy không muốn để ý đến Lâm Mộng Cầm, nhưng lại không thể mở miệng đuổi cô ta ra ngoài, chỉ có thể tiếp tục ngồi ở bàn đọc sách, cũng không mở miệng, cũng không nhìn cô ta, trong lòng yên lặng chờ ba về, muốn ba đuổi người bảo mẫu này.

Lâm Mộng Cầm vốn còn bao lời muốn nói cùng nhiệt tình lập tức thối lui không ít, cười nói với Nhược Thủy: “Nhược Nhược sao lại ở một mình nha, ba đi nơi nào?”

“Không biết.”

“Ha….. Nhược Nhược nha, gần đây thế nào mà không đi đến nhà bà ngoại chơi, bà ngoại rất nhớ con, hôm nay bà ở nhà làm một bàn món ăn, đặc biệt bảo dì lớn đến đón con. Đến đây, chúng ta đi nhanh, nếu không món ăn cũng sẽ hết mất.”

Nói xong, Lâm Mộng Cầm đưa tay kéo Nhược Thủy, Nhược Thủy nhướng mày, nghiêng nghiêng người, tự mình đứng lên, từ bàn đọc sách đi vòng ra bên ngoài, đi thẳng về phía cửa, vừa đi vừa nói:

“Vâng, con ra ngoài nói cho thím Trương một chút đã.”

☻☻☻

Bước tới căn nhà quen thuộc, trong lòng Nhược Thủy ngũ vị tạp trần. Nơi này, trong ký ức là nơi cô có tuổi thơ đẹp nhất, nhưng cũng có một cảnh tượng chói mắt đâm đau mắt khiến cho trái tim cô lạnh giá mà nói lời lạnh nhạt.

Kìm hãm sự xúc động trong lòng, Nhược Thủy khẽ chớp mắt, đã cách nhiều năm, một lần nữa bước vào chỗ này.

Lâm Mộng Cầm đã sớm đứng chờ ở cửa, không nghĩ tới Nhược Thủy đứng một lát rồi mới đi vào, vừa thấy cháu gái đi vào, liền đắc ý vừa lòng hướng vào trong nhà cười nói: “Mọi người xem ai đến rồi đây!”

Bà ngoại Nhược Thủy rất nhanh liền ra đón, vừa thấy Nhược Thủy, liền kéo đến ôm trong ngực mà nói:“Trái tim nhỏ của bà, tại sao lâu như thế không đến thăm bà ngoại? Để cho bà xem nào, sao gầy như vậy, ba cháu như thế nào cũng không chăm sóc tốt cho cháu.”

Ánh mắt lão nhân gia lúc này hiện rõ ràng yêu thương khiến Nhược Thủy không nhịn được mềm lòng, nhưng mà câu sau lại nói tới ba mình, lập tức dựng lên tất cả phòng bị.

Bà ngoại dắt tay Nhược Thủy vào phòng khách, mọi người trong nhà thi nhau nhìn sang.

Nhược Thủy cũng quét mắt thật nhanh qua phòng khách, tới một chỗ, trong nháy mắt cứng đờ, chặt chẽ nhìn chằm chằm vào người đã khiến cho cô nhận bi kịch hơn mười năm—Từ Tử Huyên.

Lúc này Từ Tử Huyên cũng chỉ có tám tuổi, nhưng là đã có thể thấy chiêu bài bày ra vẻ mặt đáng yêu của con bé rồi. Nhược Thủy hít sâu một hơi, nỗ lực khôi phục thái độ bình thường.

Từ Tử Huyên tựa hồ trong nháy mắt đó cũng cảm thấy Nhược Thủy nhìn chăm chú, xoay đầu lại, nhìn thấy lão nhân gia dắt một cô bé xa lạ tầm tuổi mình đi vào, tò mò hỏi: “Bà ngoại, đây là ai vậy?”

Tiếng nói vừa dứt, bên trong nhà lúng túng trầm mặc, cháu gái ruột từ hôn nhân hợp pháp đến, sau khi thấy cô bé kia gọi thân thiết, giống như đó là bà ngoại của cô bé kia, không lâu sau Từ Tử Huyên mới biết người Lâm gia cũng cảm thấy có chút khác thường.

Nhưng những người Lâm gia này không bao gồm Lâm Mộng Thi, cô ta vốn đang ngồi cạnh Từ Tử Huyên xem tivi, nghe lời Từ Tử Huyên nói còn chưa phản ứng kịp, đợi cô ta phản ứng, lập tức liền mở miệng phá vỡ không khí khác thường trong nhà, cười hì hì nói với Từ Tử Huyên: “Huyên Huyên nha, đây là chị Nhược Nhược. Các con năm nay cùng tuổi a, Nhược Nhược, cùng em gái làm quen một chút.” Nói xong vẫy vẫy tay với Nhược Thủy. (Editor: không còn gì để nói về cách cư xử của bà này)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.