Trọng Sinh Nhược Thủy

Chương 30




Lương Thần từ ngày đó xuất hiện sau lại tiêu thất, chuyện xưa tiếp theo như thế nào vẫn là khi Nhược Thủy thi xong cùng Lương Hàm đi ăn cơm mới biết được.

Thì ra ngày đó Lương Thần bị Nhược Thủy nói một câu thức tỉnh, liền hạ quyết tâm, mặc kệ Tạ Phỉ Phỉ khóc nháo như thế nào, Tạ gia cường thế như thế nào, anh chính là cắn chết cái gì đều không có phát sinh.

Nói tôi thượng Tạ Phỉ Phỉ nhà các người? Xuất ra chứng cớ đi!

Có quay video? Có hình chụp sao? Không có cô nói liên quan cái gì!

Không thể không nói, chiêu vô lại này của Lương Thần rốt cuộc cũng dùng được, Tạ Phỉ Phỉ lo lắng quá mức kín đáo, đem tất cả căn cứ chính xác sẽ làm sự tình bại lộ hủy không còn một mảnh, chỉ còn lại có mấy nhân chứng mục kích chuyện này.

Mà ngày đó người thấy không ít, nhưng là cố tình, vị đi đầu kai lại là bạn tốt của Lương Thần!

Người anh em này ở tiệc sinh nhật của bản thân bị chơi một vố, chính anh cũng làm quân cờ một hồi, bị đám người Tạ Phỉ Phỉ đùa giỡn xoay quanh, cơn tức này anh như thế nào cũng không nhịn được! Không trả thù Tạ Phỉ Phỉ vẫn là nhìn mặt mũi Tạ gia, anh cũng không so đo, Tạ gia lại vẫn nghĩ lấy việc này ép Lương Thần! Tạ gia thành công, mặt mũi của anh làm sao giờ?

Cho nên khi Lương Thần có thái độ không nhận, trừ bỏ vài vị bạn thân của Tạ Phỉ Phỉ, những người chứng kiến còn lại đều tỏ vẻ "Tôi cái gì cũng không thấy được" "Hả? Không phải chỉ có Lương Thần một mình ở trong phòng sao?" "Tạ Phỉ Phỉ là ai?"...

Khi có người cố ý, sự tình càng nháo càng lớn, người biết đến càng ngày càng nhiều, nhưng Lương Thần không chịu phụ trách, lão gia tử Tạ gia giận dữ, tự mình tới cửa, tìm tới cha mẹ Lương Thần.

Ba Lương Thần trăm việc rút ra thời gian tiếp Tạ lão đầu, được vợ nhắc nhở vẻ mặt Lương ba ba đầy ý cười: "Người trẻ tuổi thôi, chính là bướng bỉnh. Chuyện ngày đó, tôi cũng có nghe thấy, bất quá nên cùng ngài nói cho rõ... Cháu gái ngài làm sao có thể chạy đến leo lên giường của Lương Thần? Đường đường là cháu gái Tạ gia, làm sao có thể không gia giáo như vậy? Tôi đối với cháu gái mà lão ngài tự mình giáoưỡng là trăm phần trăm tin tưởng, lời đồn này khẳng định đều là bên ngoài loạn truyền, ngài đừng nóng giận, lời đồn chỉ cho mấy người nhiều chuyện thôi..." (lk: ôi, cao tay, thật cao tay!)

Một phen nói liền bị đả bại, hoàn toàn không cho Tạ gia lưu lại nửa phần cứu vãn.

Tạ lão gia tử cơ hồ bị tức hộc máu, lại cố gắng nhẫn nhịn, ông ta tổng không thể chỉ vào mũi của Lương tư lệnh mắng "Cháu gái tao chính là bị con mày cưỡng gian" đi.

Rơi vào đường cùng, ông ta cũng chỉ có thể xám xịt đi trở về, sau khi trở về liền đem mẹ của Tạ Phỉ Phỉ gọi tới mắng ——

"Chuyện đứng đắn không nghĩ, cả ngày chỉ nghĩ đường ngang ngõ tắt... Chính mình không đứng đắn, còn liên luỵ con gái cũng không học giỏi... An Quốc lúc trước là mắt bị mù, sao lại bị cô dụ dỗ mê tâm hồn..."

Đổ ập xuống một chút răn dạy, đem ngoại thất kia mắng như vòi phun máu chó. Nhưng ả ta ngay cả khóc cũng không dám khóc, tuy rằng nay ả đã là chính thất của Tạ An Quốc, còn có một trai một gái mà lão gia tử rất yêu thương nhưng xuất thân của ả vĩnh viễn là thấp hèn, đừng nói bên ngoài, ngay cả bảo mẫu trong nhà cũng đều xem thường ả.

Mà Tạ An Quốc kia cũng không phải người an phận, năm đó Ngụy Như Tuệ có nhà mẹ đẻ cường thế trấn hắn đều có thể ra bên ngoài làm ra nhiều chuyện như vậy, nay chính thất trong nhà xuất thân thấp hèn, lại là tiểu tam thượng vị, hắn liền không có cố kỵ, tuy rằng chức vị không cao, nhưng tình cảm kia nửa điểm không thể so với ít người.

Đối với Ngụy Như Tuệ, hắn còn có chút kính trọng, dù sao cũng là vợ cả, lại là thanh mai trúc mã lớn lên, còn ả, một khi lớn tuổi châu hoàng, hắn liền nửa điểm tình ý cũng không, hắn cũng không coi ả là vợ, Tạ gia cao thấp liền càng thêm không ai để mắt ngoại thất này.

Đối với ngoại thất này, Tạ lão gia tử tuy rằng không chút khách khí, nhưng đối Tạ Phỉ Phỉ ông ta vẫn thật tâm thương tiếc. Đây là cháu gái xinh đẹp nhất của ông ta, từ nhỏ nhu thuận,được ông ta giáo dưỡng biết thư đạt lễ nghĩa, ôn nhu nhã nhặn, xem như cháu nội ông ta đắc ý nhất.

Nay gặp loại sự tình này, Tạ Phỉ Phỉ khóc như mưa, hai đôi mắt thũng như hạt đào, thân thể tiêm gầy yếu đuối, Tạ lão gia tử ngay cả trong lòng có giận, nhưng nhìn cháu gái thương yêu nhất như thế, vẫn là càng đau lòng, nếu không cũng sẽ không kéo xuống mặt mũi đi Lương gia.

☻☻☻

"... Hừ, nó xứng đáng! Ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, ai bảo nó có tâm tư không đứng đắn như vậy!" Lương Hàm vẫn thực phẫn nộ, dù sao trải qua chuyện như vậy, Lương Thần ngay cả vô tội, nhưng thanh danh cũng bị bôi xấu không ít.

Nhược Thủy khuấy khuấy cà phê: “Ai, cũng không biết cô ta làm như vậy để làm gì?" Bằng diện mạo của Tạ Phỉ Phỉ, cho dù có mẹ không lên được mặt bàn, nhưng gả người có gia thế tốt vẫn là không khó, nháo ra lần này, thanh danh của cô ta xem như hoàn toàn bị hủy.

Lương Hàm nhìn ánh mắt sạch sẽ trong suốt của cô em, cười thở dài: "Em cùng cô ta không giống, đương nhiên không biết lòng của cô ta." Dừng một chút: "Nhưng cô ta thích Tiểu Thần là thật." Mặt âm ám này, cô thậm chí đều không đành lòng nói cho cô gái nhỏ không nhiễm bụi trần này.

Nhược Thủy tùy ý cười cười, cũng không sao, trong lòng cô đều có so đo một phen.

☻☻☻

Khi rời quán cà phê, xảy ra một tiểu nhạc đệm.

Ngày ấy nghe Đào Diệc Ninh nhắc tới tên Điền Điềm, nói muốn đem cô giới thiệu cho Ngụy Ương, cho nên Nhược Thủy ấn tượng khắc sâu với tên này, khi Lương Hàm cười chào hỏi với người phụ nữ đeo kính râm, cô liền tập trung lực chú ý.

Vị Điền Điềm nữ sĩ này ước chừng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, cảm thấy rằng thập phần không hợp với tên gọi, toàn thân cao thấp đều là hàng hiệu, bộ dáng là một người phóng khoáng, lạc quan, bộ dạng không tính xinh đẹp, nhưng khi có trang điểm tinh xảo phụ trợ lại có một phen hương vị khác.

Bởi vì là ngẫu ngộ, Lương Hàm cũng không có ý giới thiệu cho Nhược Thủy cùng cô quen biết, nhưng Nhược Thủy lại chú ý tới, sau khi Điền Điềm tháo kính râm xuống, lại có thâm ý nhìn cô một cái.

Nhược Thủy có chút không hiểu, nhưng không để ở trong lòng, dung mạo cô như vậy, ngày thường bị người khác chú ý không thiếu.

Ngày hôm sau, khi đến sân bay, Nhược Thủy mới phát hiện sự tình có chút không đúng.

Mọi người thường lui tới quay đầu nhìn cô cũng rất nhiều, nhưng không có giống như hôm nay, những người đó sau khi quay đầu lại đánh giá cô, còn cùng người bên cạnh khe khẽ nói nhỏ một phen.

Đăng ký thủ tục xong xuôi, cách đó không xa bỗng nhiên chợt lóe lên một cái, Nhược Thủy quay đầu nhìn lại, là một người đàn ông tuổi còn trẻ đang giơ máy hình đơn giản lên chụp, khi Nhược Thủy quay lại, màn hình của hắn đã quay sang hướng khác, người cũng không có nhìn bên này nữa.

Nhược Thủy nhíu nhíu mày, trong lòng dâng lên một cỗ bất an.

Loại cảm giác bất an này ở ngày hôm sau, khi cô đã về nhà, đã được nghiệm chứng.

☻☻☻

"Tiểu Nhược, em mau mở máy tính. Nhanh lên diễn đàn Hải Giác!" Ngữ khí Lương Thần vội vàng lại cổ quái.

Nhược Thủy mạc danh kỳ diệu: "Lên diễn đàn làm gì? Có bát quái của ai sao?"

Trong điện thoại, Lương Thần trầm mặc trong chốc lát: "Có, của em."

"..."

Là diễn đàn bát quái giải trí lớn nhất trong nước, ở trang đầu cái topic màu hồng thứ nhất xuất hiện ở trước mắt Nhược Thủy ——

"Tư Tư cô nương cái gì đó đều quá kém! Đây mới là thực quốc sắc! Nghe nói tiêu đề là..."

Nhược Thủy tay run run click vào, phát hiện chủ topic cái gì cũng không có, chỉ có thật dài các bài post phạm quy của diễn đàn Hải Giác, còn có lời bình "chưa đến 200 từ, chưa đến 200 từ..."

Phía dưới là một hàng comment:

"Hú hà "

"Đánh dấu một chút "

"Đâu phải là kiệt bảo đâu?!"

"Không kiệt bảo ngươi nói là cái gì!!!!"

"LZ ngươi về nhà lấy số liệu tuyến đi sao?"

...

Nhược Thủy lúc này vô cùng hối hận không có mở nghiệp vụ "hộp nữ trang Hải Giác", tại loại thời điểm này, công năng "Chỉthấy Lâu Chủ" này là quan trọng cỡ nào a!

Nóng vội kéo đến giữa trang thứ nhất, mới nhìn thấy Lâu Chủ kia đang bị bao phủ: "Mọi người trở lại nhanh, Lâu Chủ lần đầu tiên post bài, là hình chụp, mọi người chờKế tiếp đó là hé ra hình của Nhược Thủy, thoạt nhìn như là hình chụp, bối cảnh là thư viện đại học Thanh Hoa, người chụp ảnh cách Nhược Thủy không xa, trong hình chụp Nhược Thủy ngồi dựa vào ghế gần cửa sổ, trước bàn có một đống sách, một tay để dưới cằm, một tay cầm bút, xem biểu tình như là đang suy nghĩ bài tập.

Ánh nắng giữa trưa ấm áp chiếu vào, chiếu lên gương mặt như ngọc của Nhược Thủy, cảnh tượng rất bình thường, lại bởi vì nhân vật chính mà đẹp bất khả tư nghị.

Một nick tên "Ta mặc áo vest nhỏ" ở bên cạnh Lâu Chủ hỏi: " Thế nào? Lâu chủ không có nói láo đi! Quăng Tư Tư qua n con phố nhá!"

Kế tiếp đó là đủ loại bình luận, có khen ngợi cô này quả nhiên "Thực quốc sắc", cũng có người cảm thán "Rốt cục không cần hồi phục 'Lâu Chủ đại cừu báo'", có tò mò thân phận của cô này, còn có người bắt đầu nghiên cứu hình chụp này rốt cuộc có PS hay không, cũng có các fan của hoa hậu giảng đường đại học P Tư Tư cô nương phản kích, đủ các loại hỗn loạn.

Đây là topic hôm kia, cũng chính là ngày cùng Lương Hàm đi ăn cơm. Lúc Nhược Thủy vào đã được hơn 300 trang, quả thực là náo nhiệt phi phàm.

Trách không được, khi ở sân bay thỉnh thoảng có người nhìn Nhược Thủy chằm chằm, xem xong rồi còn muốn khe khẽ nói nhỏ.

Nhược Thủy cười khổ, cô xem như số hên sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.