Trọng Sinh Đến Nông Gia

Chương 38




Thẩm Thiên Úc còn chưa kịp cùng Trần Hạ Sinh nói vài câu, Trần quả phụ đã lao ngay lại đây, lôi Trần Hạ Sinh đi ra ngoài.

Vưu Kim Liên ở phía sau nôn nóng nói: “Mợ nó, không để Cẩu Đản ở lại nhà chị sao?”

“Không được.” Trần quả phụ lau dòng nước mắt, miễn cưỡng cười cười, “Để hai người cười nhạo rồi. Em về nhà trông nom nó cho tốt, chuyện hôm nay nhi, chúng ta ai cũng đừng nói ra ngoài, được không……”

“Khẳng định không nói.” Phản ứng của Vưu Kim Liên bình tĩnh một cách lạ thường, nói, “Em trở về khuyên nhủ Cẩu Đản cho tốt, đừng nóng nảy, đừng đánh con, nghe không?”

Trần quả phụ không nói gì, cúi đầu cho nên không thấy rõ biểu tình của cô.

Vưu Kim Liên do dự, vẫn là hỏi: “Chuyện này có nói cho em chị biết không? Nếu không, đừng nói.”

“Không nói.” Trần quả phụ kiên định nói, “Trừ bỏ trong phòng này bốn người, đừng để người khác biết.”

Trần Hạ Sinh vốn vẫn không nói gì, thế nhưng đợi khi Trần quả phụ lôi kéo anh mang anh ra ngoài, anh đột nhiên vùng vẫy một chút, nói: “Con không đi.”

Trần quả phụ sửng sốt, kinh ngạc nhìn Trần Hạ Sinh.

Trần Hạ Sinh mở miệng nói: “Trừ bỏ con, mẹ không phải còn có hai đứa con trai sao? Mẹ từ nhỏ liền đem con ném ở đây, khi đó cũng không nghĩ muốn xen vào chuyện của con. Chờ con lớn như vậy mới nghĩ đến con sao? Mẹ cảm thấy con mất mặt, dứt khoát đừng xem con là con trai mẹ nữa. Con là người nhà này, Vưu Kim Liên là mẹ con, Hoa nhi là em con. Trừ bỏ bọn họ con không có –”

Trần Hạ Sinh còn chưa nói xong, đã bị Thẩm Thiên Úc kéo kéo tay, nói như thế nào cũng không nói ra được.

Trần quả phụ trừng lớn mắt nhìn Trần Hạ Sinh, nước mắt tuôn ra ào ạt, một bộ dáng khó có thể tin được. Một phút kia cô thật sự hối hận, hối hận lúc trước yên tâm đem Trần Hạ Sinh đưa đến nơi này của Vưu Kim Liên. Trong lòng cô tràn đầy đều là ghen tị, hổ thẹn, sự tức giận đối với hành vi đại nghịch bất đạo này của Trần Hạ Sinh gần như không tính là gì hết.

Vưu Kim Liên than thở một tiếng chạy đến trước, tuy chậm một bước so với Thẩm Thiên Úc, nhưng hiển nhiên cũng làm ra động tác ngăn cản Trần Hạ Sinh tiếp tục nói. Bà kéo tay Trần quả phụ, nói: “Nếu không em đi về trước đi? – Cẩu Đản, cháu nếu không cùng mẹ cháu trở về? Ai nha, thật không biết nên nói như thế nào. Mẹ cháu sinh cháu nuôi cháu, cháu lại nói chuyện như vậy với bà ấy a?”

Dường như Trần Hạ Sinh cảm thấy mình làm không sai, cho nên chỉ cúi đầu, một câu cũng không nói. Anh cứng cổ, nước mắt đều nhanh chảy ra.

Vưu Kim Liên nhịn không được nói: “Cẩu Đản, cháu với mẹ cháu về trước đi.”

Trần Hạ Sinh nâng đầu nhìn Vưu Kim Liên, trong ánh mắt là khó hiểu cùng nghi hoặc, thấy trong lòng bà vô cùng không dễ chịu, vội vàng nói: “Nhưng khi Hoa Nha đến trường cháu còn phải trở về. Cái đó, hành lý Hoa Nha quá nhiều, cháu phải giúp chuyển đồ, được không a Cẩu Đản?”

Trần Hạ Sinh cúi đầu, nói: “Cháu không đi.”

Biểu tình trên mặt Vưu Kim Liên sắp duy trì không nổi, ánh mắt hồng hồng gần như cũng muốn khóc ra. Bà đương nhiên đau lòng Trần Hạ Sinh, muốn đem anh lưu lại. Nhưng đây dù sao cũng là ‘con trai nhà người ta’, nếu lưu lại, Trần quả phụ nghĩ như thế nào? Vưu Kim Liên lo sợ Trần quả phụ sẽ trực tiếp khóc chết ở chỗ đó.

Thẩm Thiên Úc cũng hiểu ý của Vưu Kim Liên. Cho dù hiện tại hắn rất muốn ngồi xuống nói chuyện cẩn thận cùng Trần Hạ Sinh, cũng không thể đem anh lưu lại. Trần quả phụ thoạt nhìn bộ dáng giống như sắp ngất, cô mới là người cần cùng Trần Hạ Sinh nói chuyện cho rõ ràng nhất.

Hơn nữa Thẩm Thiên Úc trong lòng có một dự cảm mơ hồ, đó chính là Trần quả phụ không nhất định sẽ bắt ép Trần Hạ Sinh như thế. Cô không đem chuyện này nói cho Vưu Kim Cần, đã chứng minh cô trong lúc không ý thức đem bản thân xếp vào cùng vị trí với Trần Hạ Sinh, cô có thể sẽ trăm phương nghìn kế giấu diếm, trái lại sẽ không chối bỏ, hoặc là làm ra hành vi cắt đứt quan hệ với con trai.

Cô chung quy vẫn là thương Trần Hạ Sinh.

Vì thế Thẩm Thiên Úc cầm tay Trần Hạ Sinh, nói với anh: “Anh cùng cô đi đi.”

Trần Hạ Sinh sửng sốt một chút, kinh ngạc nhìn Thẩm Thiên Úc, thật lâu lại cúi đầu, lông mi nhăn lại, bày ra một biểu tình muốn khóc.

Thẩm Thiên Úc dừng một chút, lại bổ sung nói: “Chờ em khai giảng anh lại trở về. Nghe lời, cùng mẹ anh nói rõ, đừng làm cô tức giận.”

Lòng bàn tay Trần Hạ Sinh ra rất nhiều mồ hôi, hiển nhiên là vì anh cũng hối hận chuyện đã làm vừa rồi, vừa nghe em trai anh khuyên, gật gật đầu, nhưng lại không nói lời xin lỗi, chỉ là phức tạp nhìn Trần quả phụ, tỏ ý nguyện cùng cô đi. Trần quả phụ ngốc ngốc nhìn Trần Hạ Sinh, một lát sau đột nhiên giơ tay ôm cổ Trần Hạ Sinh, gào khóc lên.

“Con trai, con có thể làm sao đây a? Con về sau làm sao đây a!”

Cô gắt gao ôm Trần Hạ Sinh, khóc rống, khóc đến Trần Hạ Sinh cũng trở nên khó chịu trong lòng, trở ngược tay ôm lưng cô, không ngừng nói ‘Thực xin lỗi, thực xin lỗi’.

Chờ hai người bọn anh đi, trong nhà im lặng hồi lâu. Thẩm Thiên Úc ngồi yên ở trước bàn đọc sách, nhưng một chữ cũng không xem vào, Vưu Kim Liên ngồi ở trên giường ngẩn người, không biết suy nghĩ cái gì.

Sau đó Vưu Kim Liên chủ động mở miệng, thanh âm có điểm trầm thấp: “Hoa Nha, con về sau cũng không thể xem thường anh họ con.”

“……” tay cầm sách của Thẩm Thiên Úc đột nhiên run mạnh, hắn vội vàng muốn che giấu buông sách ra, đặt trên bàn, thuận thế sờ sờ mũi.

“Mẹ ngay từ đầu còn tưởng rằng anh con hít thuốc phiện.” Vưu Kim Liên cười khổ nói, “Chỉ là không nghĩ tới là loại chuyện này. Quá đột ngột, mẹ đến bây giờ còn tưởng rằng là đang nằm mơ đâu.”

Thẩm Thiên Úc không biết nên nói gì.

“Hai con là anh em, biết không?” Vưu Kim Liên đột nhiên nói, “Chỉ cần nó không hít thuốc phiện, không đánh bạc, con đều không thể ghét bỏ nó, biết chưa?”

“Ân.” Thẩm Thiên Úc do dự một chút, vẫn là hỏi, “Mẹ, mẹ không cảm thấy khó chịu sao? Không cảm thấy — ghê tởm sao?”

“Ghê tởm cái gì a. Tiểu tử con, cũng không thể trước mặt nói như vậy với anh con a.” Vưu Kim Liên ‘Phi phi’ hai tiếng, xông lên che miệng Thẩm Thiên Úc, nói, “Đây là người ta tự mình lựa chọn, con quản không được. Cẩu Đản nhà chúng ta chính là quá thành thật, loại việc này cũng dám nói ra ngoài, nếu không nói, nó một đời nghẹn ở trong lòng, ai biết a? Nó chính là người bình thường, nó là anh con, con trăm ngàn lần cũng đừng quên.”

Thẩm Thiên Úc ‘Ân’ một tiếng, xoay quá tiếp tục đọc sách, khóe miệng khẽ nhếch lên một chút khó có thể nhận ra.

Phản ứng của Vưu Kim Liên cùng phản ứng lúc trước của hắn là giống nhau như đúc. Lúc đó Thẩm Thiên Úc trong lòng chính là nghĩ như vậy. Quả thật là mẹ con, tâm là nối liền a (suy nghĩ giống nhau).

Nhưng bất kể Vưu Kim Liên nhìn chuyện này thoáng cỡ nào, bà vẫn là khóc, lấy khăn tay không ngừng lau mắt, lẩm bẩm nói: “Cẩu Đản về sau làm sao đây a. Không có vợ bên người, về sau ngay cả con cái cũng không có, rất đáng thương a.”

Thẩm Thiên Úc không yên lòng đọc sách, cân nhắc nếu ngày sau Vưu Kim Liên biết người Trần Hạ Sinh thích kỳ thật chính là mình, khả năng bà tiếp nhận là bao nhiêu lớn.

Thời gian qua nhanh, nháy mắt liền tới gần ngày khai giảng của Thẩm Thiên Úc. Buổi tối trước khai giảng một ngày, Trần quả phụ rốt cuộc gọi điện thoại cho nhà bọn họ, nói cho bọn họ ngày mai Trần Hạ Sinh sẽ đi nhà ga đón họ, đưa Thẩm Thiên Úc đến đại học, vé đã mua tốt, không cần họ lo lắng.

Giọng Trần quả phụ nghe vào tai vô cùng tiều tụy, Thẩm Thiên Úc nhịn không được hỏi: “Anh con thế nào? Mợ để anh ấy nghe điện thoại một chút.”

Trần quả phụ cười cười, nói: “Nó vừa đi ra ngoài rồi, ngày mai cháu sẽ gặp được nó. Vậy thôi, mợ không sao, cúp máy trước.”

Tuy rằng biết rõ con trai không gần gũi mình là vấn đề bản thân cô, thế nhưng bản năng cô ghen tị, ghen tị Vưu Kim Liên cùng Thẩm Thiên Úc, bây giờ nói chuyện giọng điệu đều có chút cứng nhắc không tự nhiên.

Thẩm Thiên Úc dừng một chút, sau đó nhẹ nhàng thở ra. Xem ra Trần quả phụ còn không biết người con trai thích chính là hắn, không thì mợ khẳng định sẽ không để anh cùng mình đến đại học.

Vưu Kim Liên tất nhiên cũng muốn cùng Thẩm Thiên Úc đi Bắc Kinh. Bà lần đầu tiên ra khỏi cửa xa như vậy, đi đến trường đại học danh tiếng xa xôi kia, khẩn trương cả đêm cũng không ngủ.

Thẩm Thiên Úc cùng Trần Hạ Sinh tách ra vài ngày đó, lúc đầu họ dùng tin nhắn liên lạc với nhau, sau này Trần quả phụ cấm anh sử dụng di động, liền không có cái gì để liên hệ. Cũng không biết anh gần đây tốt hay không tốt, thân thể thế nào. Tóm lại Thẩm Thiên Úc rất lo lắng, ngày đó cũng không ngủ ngon.

Ngày hôm sau hai mẹ con rối rắm mang quầng thâm dưới mắt mà thức dậy, sáng sớm chạy đi đón xe lửa.

Trần Hạ Sinh quả nhiên tại nhà ga chờ bọn họ, vừa nhìn thấy hai người liền vội vàng chạy tới giúp bọn hắn xách hành lý.

Thẩm Thiên Úc giương mắt đánh giá Trần Hạ Sinh, chỉ thấy anh tuy hơi gầy chút, nhưng tình trạng tinh thần vẫn rất tốt, trên cằm mọc hột đậu nho nhỏ, đỏ rực rất chọc người chú ý.

Trần Hạ Sinh thấy Thẩm Thiên Úc nhìn chằm chằm cằm mình, liền sờ sờ, giải thích nói: “Có chút nóng trong người.”

“Ân.” Thẩm Thiên Úc gật gật đầu, ba người cùng tiến lên xe lửa.

Cách Bắc Kinh có nửa ngày đường xe, vừa lên xe Vưu Kim Liên liền giữ chặt tay Trần Hạ Sinh hỏi, Trần Hạ Sinh ngắn gọn trả lời mấy vấn đề, sau đó liền ngậm miệng không nói chuyện, lộ ra biểu tình không muốn nhắc tới. Cũng là, cái loại vấn đề này rất riêng tư, Vưu Kim Liên cũng không biết nên mở miệng hỏi như thế nào, rất nhanh bên trong toa xe liền trầm mặc.

Ba người mua vé giường nằm, Vưu Kim Liên ngủ ở tầng dưới chót, Trần Hạ Sinh ngủ ở tầng giữa, Thẩm Thiên Úc ngủ tầng thứ ba cao nhất. Khoảng mười hai giờ, khi Vưu Kim Liên hoàn toàn ngủ say, Trần Hạ Sinh lặng lẽ đứng lên, leo lên tầng thứ ba, sờ sờ chân Thẩm Thiên Úc, để hắn chừa một chỗ cho mình.

Giường trên xe lửa rất nhỏ, hai người bọn họ cơ hồ đều dán lại cùng nhau, Thẩm Thiên Úc sợ Trần Hạ Sinh ngã xuống, chỉ có thể đưa tay ôm lấy lưng anh, không gắng nhịn nữa, cuối cùng cúi đầu hôn một cái trên trán anh.

“Mẹ anh có đánh anh không?” Thẩm Thiên Úc gắt gao ôm lấy anh, hận không thể đem anh khảm vào trong thân thể. Dục vọng của hắn đến vừa vội vừa mãnh liệt, rất nhanh liền đỉnh ở trên đùi Trần Hạ Sinh.

Trần Hạ Sinh nhỏ giọng cười, đem mặt chôn vào ngực Thẩm Thiên Úc, đưa tay sờ hạ thể hắn.

Anh nói: “Không có. Anh cũng lớn như vậy rồi, bà ấy sao đánh anh được? Anh chỉ là giúp bà ấy trông mấy đứa nhỏ.”

Thẩm Thiên Úc bị anh sờ, dịch về sau một chút, qua một lát cũng nắm lấy của anh, sau đó liếm vành tai cùng cổ Trần Hạ Sinh.

“Chỉ là nhớ em.” Trần Hạ Sinh thanh âm có chút nghẹn ngào, “Rất nhớ em.”

Hai người đã lâu không gặp mặt, đều nhịn không được, một lát sau đã trở thành tư thế đè lên nhau, Thẩm Thiên Úc ghìm chặt cổ tay Trần Hạ Sinh, động tác làm rất chậm, sợ bị người khác phát hiện. Có điều trong toa xe lửa tối đen không ai chú ý tới hai người bọn họ, hơn nữa xe lửa vốn rung rung lắc lắc, cho dù động tĩnh lớn một chút cũng không có việc gì.

Hô hấp của Trần Hạ Sinh đột nhiên trở nên dồn dập. Bởi vì Thẩm Thiên Úc cách lớp quần áo cắn đầu v* anh. Hắn hướng lên đấu tranh một chút, hai tay lại bị người trên thân kiềm chặt, anh như là cá khó nhịn vặn vẹo, thật lâu mới nhịn xuống không giãy dụa, mà là động đậy eo, muốn áp sát vào hạ thể Thẩm Thiên Úc.

Thẩm Thiên Úc ngẩng đầu, lại hôn hôn mắt Trần Hạ Sinh, sau một lúc lâu mở miệng nói:

“Anh. Em cảm thấy mình rất ích kỷ.”

“……Ân?” Trần Hạ Sinh không phản ứng lại, mở mắt nhìn nhìn Thẩm Thiên Úc, hơi hơi ngẩng đầu lên, muốn cùng hắn hôn môi.

Thẩm Thiên Úc buông tay đang giữ chặt tay anh, từng chút từng chút vuốt ve lưng anh. Vuốt ve làn da bóng loáng của người nọ, vết lõm xương sống, chậm rãi xuống phía dưới.

Trần Hạ Sinh ngừng thở, miệng khô lưỡi khô.

“Em thực có lỗi với anh phải không? …Loại thời điểm này, chỉ để mình anh một người gánh vác.”

Nói đến đây, tay Thẩm Thiên Úc đang vuốt ve anh cũng dừng lại một chút.

Bản thân hắn là người không muốn công khai, làm chuyện gì cũng rất điệu thấp (không gây chú ý), nếu không phải Trần Hạ Sinh chủ động cùng Trần quả phụ nói chuyện này, nếu đợi chính mình nói cho Vưu Kim Liên, có thể sẽ phải đợi một đoạn thời gian rất lâu. Hắn không phải không có dũng khí, Thẩm Thiên Úc chỉ là nghĩ quá nhiều, hắn có quá nhiều chuyện muốn suy xét, không thể giống như Trần Hạ Sinh, không sợ hãi điều gì cả.

Thế nhưng khi Trần Hạ Sinh đem hết thảy mọi việc đều nói ra, hắn lại cảm thấy bản thân rất hèn nhát, ích kỷ, chỉ dựa vào Trần Hạ Sinh, đem tất cả đều giao cho đối phương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.