Trọng Sinh Dân Quốc Chí Tử

Chương 9: Nhị ca




Thiệu Hân Đường ẩn náu tại căn phòng mà Trầm đoàn chủ mới bố trí cho cậu gần hai mươi ngày, có lúc uống trà trong sân, đùa giỡn, dạy Niếp Kiên An một ít kiến thức.

Nhưng trong lòng cậu không hề bình tĩnh như ở mặt ngoài. Tuy rằng ăn mặc đều thượng hảo, cũng không thể che dấu sự thật cậu không có tiền. Cậu đã lật tung tất cả ngóc ngách mà Thiệu Hân Đường trước kia có khả năng giấu tiền, nhưng vẫn không tìm thấy được nửa đồng, năm đồng đại dương duy nhất trong tay vẫn là tiền thưởng hát khúc của Trầm Tài Điền cho cậu.

Thiệu Hân Đường thân cô thế cô, nghe nói là một cô nhi, vậy tiền bán thân trước đây đã đến tay người nào? Tiền chuộc thân rốt cuộc là bao nhiêu, nên mở miệng hỏi Trầm Tài Điền như thế nào? Bên Vu Chiến Nam nên làm thế nào? Cái tên trêu không được trốn không thoát đó…

Mấy ngày nay, phủ tư lệnh đã phái người đến mời cậu hai lần, đều bị cậu lịch sự lần lữa, nếu lại có người đến mời, bản thân Thiệu Hân Đường cũng biết, sợ là không thể trốn được nữa.

Ngày giữa hè mát mẻ, mảnh sân Thiệu Hân Đường vừa dọn đến có một gốc đa cổ xưa, tán cây xanh um tươi tốt và phá lệ rậm rạp, cậu còn nhờ người xếp một cái bàn nhỏ và hai cái ghế dựa dưới tàng cây, dạy Niếp Kiện An viết chữ ở đó.

Đứa nhỏ viết rất nghiêm túc, Thiệu Hân Đường nằm trên ghế bập bênh, thiu thiu ngủ. Đang nửa mơ nửa tỉnh, một cậu bé sai vặt thở hổn hển chạy đến.

Thiệu Hân Đường tưởng là người của phủ tư lệnh lại đến, trong lòng nặng nề, nhất thời tỉnh táo hơn phân nửa, thì thấy cậu bé lấy ra một lá thư từ trong ngực áo, nói: “Thiệu tiên sinh, thư của ngài đây”

Thiệu Hân Đường phi thường ngạc nhiên, hớn hở đuổi cậu bé đưa thư về, rồi rút thư ra.

Giấy viết thư là loại giấy Tuyên Thành có màu sắc hơi ảm đạm, cả tờ giấy chỉ viết mấy chữ nghiêng nghiêng vẹo vẹo không dễ nhìn.

“Hai giờ chiều, Thanh Đạo trà trang, không gặp không về — nhị ca”

Góc phải bên dưới của thư không có tên người, chỉ có hai chữ “nhị ca”

Nhị ca? Thiệu Hân Đường cân nhắc, chẳng lẽ thân thể này còn có thân nhân? Nhất thời trong lòng cậu xuất hiện rất nhiều loại khả năng. Nếu có thân nhân thì tốt rồi, không chừng có thể giúp cậu thoát khỏi khốn cảnh ‘sói cửa trước, hổ cửa sau’ này. Nhưng phải làm sao để không bị người ta phát hiện ra cậu không phải là Thiệu Hân Đường thật sự…

Thiệu Hân Đường hưng phấn một lát, rồi tỉnh táo lại. Nếu người này ngay cả kí tên cũng không dám, ra vẻ bí ẩn, nói vậy chưa chắc là kẻ tử tế.

Nắm chặt lá thư trong tay, cậu suy nghĩ nghiêm túc thật lâu, mới quyết định đi đến cuộc hẹn.



Hai giờ chiều, Thiệu Hân Đường đúng giờ đến Thanh Đạo trà trang. Cậu cố ý mặc một bộ áo dài màu tối, cố hết sức không gây chú ý. Nhưng vừa tiến vào cửa, đã thấy có một tiểu nhị thấp bé thông minh chạy đến, cười chào cậu: “Khách quan muốn uống trà phải không?”

“Không phải, tôi đến tìm người”

Thời tiết giữa hè oi bức, hai giờ chiều lại chính là thời điểm tốt để ngủ trưa, khách trong trà trang không nhiều, chỉ có tốp năm tốp ba người, họ thấy cậu tiến vào, đều nhìn chằm chằm cậu. Thiệu Hân Đường giương mắt đảo một vòng cũng không tìm thấy người, lại nghe tiểu nhị nói: “À, người khách quan muốn tìm đang ở trong đó, tôi dẫn ngài đi.” Nói xong lập tức đi trước dẫn đường

Trà trang trang trí rất bình thường, thậm chí cậu còn thấy là đơn sơ. Xà nhà phi thường cao, mấy bộ bàn ghế được xếp thưa thớt khắp phòng và chẳng có trật tự, càng làm cho căn phòng có vẻ đặc biệt trống trải. Thiệu Hân Đường không thể không thừa nhận nơi này quả thật là nơi tốt để vụng trộm gặp mặt.

“Nơi này của các anh còn có phòng đơn?”

“Chỉ có một phòng, bình thường không có người ngồi, đại đa số khách thích uống trà ở đại sảnh, còn có thể nghe được vài chuyện thú vị, chỉ có vài khách sợ chú ý thỉnh thoảng sẽ đến tìm phòng đơn như vậy”

Thiệu Hân Đường nghe tiểu nhị nhiệt tình giải thích, nháy mắt đã đến trước cửa phòng. Tiểu nhị gõ mấy tiếng, “Khách quan, người ngài chờ đã đến rồi” Chợt nghe bên trong truyền ra giọng nói của một người đàn ông trẻ tuổi “Vào đi”

Cánh cửa gỗ cũ nát bị đẩy ra, bên trong có một người đàn ông trẻ tuổi chừng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi đứng lên, khuôn mặt nghiêm túc, cẩn thận từng li từng tí, nhìn thẳng tiểu nhị, khẽ gật đầu. Ai ngờ cửa vừa đóng, người đàn ông nghiêm túc biến hoá nhanh chóng, đột nhiên tiến lên ôm lấy cậu, kích động mà lại không quên hạ thấp âm lượng: “Hân Đường, anh nhớ em muốn chết”

Chờ đến khi Thiêu Hân Đường phản ứng lại được, thì cậu đã ở trong vòng tay của người đàn ông này. Vươn tay kiên định đẩy ra người đàn ông, Thiệu Hân Đường kiềm chế xúc động chửi ầm lên, ôn tồn nói: “Ngài là?”

“Mấy ngày trước tôi bị đập vào đầu, không nhớ được rất nhiều chuyện trước đây, nên xin các hạ tự trọng”

Thiệu Hân Đường nói xong những lời này trước ánh mắt kinh ngạc của người đàn ông nọ, quả nhiên thấy sắc mặt của hắn ta nháy mắt trở nên trắng bệch. Sau đó, dường như hắn đã nghĩ ra cái gì đó, cười nói: “Đừng lừa anh, anh biết em còn giận nhị ca, lâu rồi nhị ca không đến thăm em, nhưng cũng đâu có nhàn rỗi nha, không phải nhị ca đang sắp xếp nhà cho chúng ta sao”

Lưu Vĩ cười cười rồi không cười nổi nữa, bởi vì sắc mặt của Thiệu Hân Đường vẫn không thay đổi, ánh mắt lại càng lạnh lùng.

Thiệu Hân Đường trước kia chưa từng có vẻ mặt như vậy, lần trước thấy hắn ta không phải vẫn hèn mọn cầu xin hắn yêu cậu ta, giờ vẻ mặt khi nhìn thấy hắn như nhìn người xa lạ, trong lòng Lưu Vĩ đột nhiên dâng lên một loại sợ hãi, giống như người này không phải là cái người dễ dụ, mặc hắn uốn nắn mặc hắn lừa gạt mà hắn đã quen biết hơn mười mấy năm.

Lưu Vĩ bắt đầu hơi tin, thử bắt lấy cánh tay của Thiệu Hân Đường, nói: “Hân Đường, anh là nhị ca a, là nhị sư huynh đã sống nương tựa lẫn nhau hơn mười nămvới em”

Thiệu Hân Đường tránh thoát bàn tay vươn đến của hắn, chọn một vị trí đối diện với Lưu Vĩ rồi ngồi xuống, liếc thấy ấm trà bằng đất sét trên bàn đã không còn hơi ấm, xem ra người này đã đến đây một lúc lâu.

Lưu Vĩ hoảng loạn như con mồi bị vây khốn, đi qua đi lại hai vòng trong phòng rồi ngồi xuống, nháy mắt lại thay đổi sắc mặt, là dáng vẻ giận không thể tha.

Thiệu Hân Đường dửng dưng nhìn hắn, người này trán rộng tai to, mắt hai mí, da cũng rất trắng, có thể coi là anh tuấn. Nhưng loại anh tuấn này lại có chỗ khác  biệt với Vu Chiến Nam. Vu Chiến Nam góc cạnh rõ ràng, ngũ quan rất sâu sắc, nhất là đôi mắt tàn bạo, khiến người ta có cảm giác không dám đối diện. Nếu hắn là loại hình tượng ngạnh hán như vậy. Mà người đàn ông trước mắt tuyệt đối là đại biểu tuyệt hảo cho loại hình tiểu bạch kiểm. (Tiểu bạch kiểm chính là chỉ người có vẻ ngoài đẹp đẽ nhưng lại dựa vào nữ nhân để kiếm sống)Dưới con mắt của Thiệu Hân Đường, xem ra có cảm giác nhố nhăng, không thể sinh ra bất kì hảo cảm nào.

“Anh biết rồi…” Người đàn ông nọ làm bộ vừa giận vừa thương, nói “Em và Vu tư lệnh… Hân Đường, sao em có thể có lỗi với anh như vậy?”

Nếu nghe đến chỗ này mà Thiệu Hân Đường còn nghĩ rằng cái thân thể này của cậu và người đàn ông trước mắt chỉ có quan hệ đơn thuần, vậy thì cậu thật sự là đồ ngốc. Nhưng lúc này cậu cũng không biết giữa hai người đã đến bước nào rồi, tình cảm bao sâu, trong lòng rối như tơ vò, không dám nói lung tung, chỉ nói: “Tôi thật sự không nhớ rõ, nếu anh không tin, tôi cũng không có cách nào”

Thiệu Hân Đường làm bộ muốn đi, lại bị kéo lại, sắc mặt của người đàn ông nọ phi thường khó coi, thấy dáng vẻ không có ý muốn thoả hiệp của cậu, cắn răng nói: “Anh tin, anh tin còn không được hả!”

Thiệu Hân Đường không muốn co co kéo kéo với hắn, liền ngồi xuống. Người đàn ông nọ ngồi xuống, sau đó tự giới thiệu một cách đơn giản, hiển nhiên vẫn không tin chuyện Thiệu Hân Đường bị mất trí.

Thiệu Hân Đường ngắm nghía chén trà, nghe người đàn ông nọ kể chuyện hai người trải qua những ngày khổ cực, giúp đỡ nhau trong lúc hoạn nạn, tình cảm còn bền vững hơn vàng… Sau đó lại trách cậu phản bội, nói cậu nương tựa Vu tư lệnh, quên lời hứa của hai người…

Thiệu Hân Đường bình tĩnh nghe, làm thế nào vẫn cảm thấy vẻ mặt của người đàn ông nọ phi thường khoa trương dối trá. Kiếp trước cậu cũng đã sống ba mươi năm, cho dù được bảo hộ cẩn thận, thì cũng không ngốc đến mức người xa lạ mới nói mấy câu đã hoàn toàn tin tưởng. Hơn nữa cậu chú ý thấy lời nói của người đàn ông nọ có rất nhiều sơ hở, một bên thì hồi ức lại khổ sở trong quá khứ, dựng lên tương lai tốt đẹp, nhưng cố tình không nhắc đến hiện tại. Ngay lúc sự hoài nghi trong lòng Thiệu Hân Đường càng lúc càng nhiều, thì Lưu Vĩ lại nói một câu.

“Hân Đường, tiền … bán thân của em…anh đã dùng để đặt mua nhà cho chúng ta, là một căn nhà lớn, một cửa, một sân… nhưng mà…”

Câu nói tiếp theo Thiệu Hân Đường không nghe thấy, tất cả lực chú ý đều ngừng lại tại câu “Tiền bán thân của em” này.

Thì ra số tiền mà cậu tìm bấy lâu nay, đều ở trong tay thằng oắt này!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.