Trọng Sinh Dân Quốc Chí Tử

Chương 6: Đau đớn




Hắn nhìn chằm chằm Thiệu Hân Đường, nói: “Sao, chưa từng hầu hạ nam nhân? Còn đứng ngẩn người ở đó làm gì!”

Sắc mặt Thiệu Hân Đường trắng bệch vì ngữ điệu có bao hàm sự sỉ nhục này, nhưng cậu vẫn đứng yên tại chỗ, hai tay giao trước ngực, khom lưng thật sâu hướng về phía Vu Chiến Nam, ngữ khí dị thường thành khẩn, mở miệng: “Vu tư lệnh, tôi rất kính trọng ngài, nhưng tôi đến đây thật sự không phải vì muốn leo lên giường của ngài. Ngài là đại anh hùng, tổng tư lệnh của ba tỉnh đông bắc, muốn dạng người gì mà không có, theo lệ thường mà nói, một người có thân phận như tôi, hẳn phải vinh hạnh vô cùng, nào có cửa xen mồm vào. Nhưng kẻ hèn dốt này chỉ thích phụ nữ, cũng không nguyện ý nằm ép mình yếu đuối dưới thân của đàn ông. Vu tư lệnh ngài đại nhân đại lượng, bỏ qua cho tôi một lần, tại hạ nguyện làm trâu làm ngựa hầu hạ tư lệnh”

Ngôn từ của Thiệu Hân Đường khẩn thiết, thân thể mảnh khảnh khom thành một góc ba mươi độ, hai tai giao trước bụng, giống như một tín đồ sùng đạo.

Vu Chiến Nam yên lặng nghe hết lời của cậu, mí mắt khe khẽ co giật, sắc mặt hắn lạnh tanh, nhìn thiếu niên mảnh dẻ xinh đẹp này, suy nghĩ trong tim kín đáo khó lường chỉ riêng mình hắn biết.

Thiếu niên xinh đẹp này, ngay cả dáng vẻ nghiêm túc thành khẩn cũng cám dỗ tâm hồn hắn, ràng buộc tâm trí của hắn như vậy, làm sao hắn có thể buông tha cho cậu ta.

“Làm trâu làm ngựa thì không cần, cậu chỉ cần ở trên giường hầu hạ ta thoải mái là được.”

Vu Chiến Nam nói từng chữ từng chữ, ánh mắt vẫn dao động trên người Thiệu Hân Đường, sau đó hạ mình đi về phía cậu.

Thiệu Hân Đường duy trì tư thế sùng bái nọ, khoé môi cong lên, một mảng ý cười trào lộng nổi lên gò má. Ngay cả kiếp trước, cậu cũng chưa từng cầu xin bất kì ai, cho dù là lúc bị người đàn ông kia giam cầm cưỡng chế, cậu cũng chỉ kiềm chế bi thương và thống khổ, duy trì chút tự tôn cuối cùng. Nhưng kiếp này đi cầu xin người khác, lại vẫn không thể thay đổi được sức mạnh của vận mệnh. Những kẻ quyền thế ngập trời này, căn bản không quan tâm một kẻ nhỏ bé như cậu có muốn hay không muốn, chỉ cần có thể mang lại cho bọn họ một chút ưu việt hoặc vui thích, bọn họ sẽ không tiếc tàn nhẫn huỷ hoại cuộc sống của người khác…

Vu Chiến Nam đi vài bước về phía trước, tại thời điểm hắn giơ tay bế ngang cậu lên, Thiệu Hân Đường không giãy dụa, mà thuận thế ôm cổ của hắn. Sau đó nhìn thấy sườn mặt của người này lộ ra một nụ cười vừa lòng…

Cứng đối cứng vĩnh viễn không phải là phương pháp tốt nhất, nhất là lấy trứng chọi đá như vậy. Nếu ngài đã không chịu buông tha cho tôi, vậy cũng đừng trách tôi dùng kế sách, giở thủ đoạn trong trò chơi này. Kết quả cuối cùng còn chưa biết được…

Không biết các bạn đã từng trải nghiệm với một kẻ xa lạ hay chưa. Loại cảm giác này rất khó hình dung, mùi hương xa lạ, hơi ấm xa lạ, cơ thể hoàn toàn xa lạ đang tiến hành động tác rất rất thân mật với bạn, cảm giác da thịt dán chặt vào nhau, thâm nhập vào cơ thể của đối phương này, khiến người ta có một loại khó chịu và cấm kị khó hình dung.

Kiếp trước, sau khi Thiệu Hân Đường bị Nghiêm Phòng đoạt khỏi tay người yêu, người đàn ông đó cũng không lập tức chiếm hữu thân thể của cậu, hắn giam cầm cậu ở một biệt thự, mỗi ngày mỗi giờ mỗi phút đều ở bên cạnh cậu, từng chút từng chút làm cho cậu quen với toàn bộ con người hắn, từng chút từng chút làm cho cậu thích ứng với cuộc sống mới, sau đó mới chiếm hữu cậu, tuy rằng có ý tứ cưỡng chế, nhưng cũng có thành phần ‘thuận lí thành chương’, ‘nước chảy thành sông’ (hiển nhiên) trong đó.

Mà lần này, người đàn ông hoàn toàn xa lạ này lại không có chút tình cảm nào, lúc hắn hung hăng đè cậu xuống dưới thân mà đâm xuyên qua, Thiệu Hân Đường đã sản sinh một cảm giác khuất nhục trước giờ chưa từng có, cảm giác thống khổ của thân thể trong khoảnh khắc đó quả thực không thể sánh bằng sự dày vò trong tâm hồn, thống khổ cực hạn bị khắc ấn thật sâu trong linh hồn, tâm trí Thiệu Hân Đường phảng phất như rời khỏi cơ thể, căn bản không biết màn tra tấn như địa ngục này kết thúc vào lúc nào.

Nếu đối với Thiệu Hân Đường, một đêm này là địa ngục, thì với Vu Chiến Nam tuyệt đối là thiên đường. Thân thể của mĩ thiếu niên mang theo hương khí, mịn màng trắng nõn, da thịt giống như tơ lụa thượng hảo, vòng eo mềm dẻo lọt thỏm trong tay hắn, phảng phất chỉ cần dùng lực mạnh hơn một chút là có thể bóp nát cậu ta, thứ khiến hắn càng điên cuồng hơn chính là vẻ ẩn nhẫn, yếu ớt trên khuôn mặt của thiếu niên, làm Vu Chiến Nam hận không thể bóp chết cậu trong lòng mình. Trong khoảnh khắc hắn tiến vào cậu, hậu huyệt của Thiệu Hân Đường bị xé nứt ra, nơi đó quả thực quá chặt, khiến Vu Chiến Nam nghĩ rằng đây là lần đầu tiên của cậu.

Dường như đàn ông đối với ‘lần đầu tiên’ đều có một tình cảm đặc thù, nhưng Vu Chiến Nam cũng không thả chậm tốc độ vì điều đó và tiếng khóc của thiếu niên, ngược lại càng dùng sức đẩy vào, phảng phất như muốn khắc sâu dấu ấn của hắn lên thân thể người thiếu niên này.

Cả đêm hoan lạc phóng túng, Vu Chiến Nam tỉnh lại tinh thần phấn chấn, dường như những chuyện đau đầu nhức óc trên sự nghiệp đều bị cơn lũ hoan ái này cuốn trôi sạch sẽ. Nằm bên cạnh là thân thể xanh tím của thiếu niên, tóc dài như thác nước, dường như hoà hợp làm một với chăn đệm màu đen, khuôn mặt trắng bệch không có chút sắc máu, xuyên thấu qua da thịt mỏng manh kia, dường như có thể nhìn thấy mạch máu màu xanh bên dưới.

Năm nay Vu Chiến Nam mới hai mươi lăm tuổi, phụ thân là tổng tư lệnh ba tỉnh đông bắc tiền nhiệm, hắn lại là đích tử đơn truyền chín đời của Vu gia, từ nhỏ đã được cung phụng như tổ tông, chẳng cần phải nói cũng biết là một chủ nhân kiêu ngạo ngang ngược, sau đó phụ thân đột nhiên qua đời, trong nhà gặp phải đại biến, hắn tiếp nhận đại quyền giữa tiếng khóc lóc sướt mướt của một đám phụ nữ, chống đỡ cả nhà, thậm chí ba tỉnh đông bắc. Đã sớm quen với sát phạt quyết đoán, tâm ngoan thủ lạt. Mà nam nhân nữ nhân bám theo hắn vô số, đều phải uốn mình a dua, cho tới bây giờ luôn là người được lấy lòng, hắn làm gì biết thương hương tiếc ngọc. Đại khái thời điểm hắn ôn nhu nhất, cũng bất quá là lúc ban cho người trên giường này một nụ cười.

Nhìn chằm chằm thiếu niên đang nhắm chặt hai mắt, Vu Chiến Nam cảm thấy trong lòng vui sướng cực kì, có một tình cảm hi hữu muốn độc chiếm cậu, trái lại không cảm thấy thú tính của bản thân đã mang đến cho đối phương thương tổn lớn đến cỡ nào. Cho nên hắn nghiêng người cắn một ngụm lên môi thiếu niên, nói: “Còn chưa tỉnh, muốn ta gọi dậy sao?”

Vừa nói, vừa thò tay vào trong chăn, niết đầu v* sưng đỏ của thiếu niên…

Thiệu Hân Đường bị cơn đau đánh thức, chỗ trước ngực nhói đau, cậu mở to mắt, lại nhìn thấy gương mặt phóng to của Vu Chiến Nam, răng nanh của hắn còn đang nhẹ nhàng day day môi cậu. Thiệu Hân Đường phản xạ có điều kiện quay đầu đi, ai ngờ một động tác đơn giản như vậy, lại dẫn lên toàn bộ đau đớn trên người cậu, đau đớn chua sót từ các khớp xương chậm rãi lan ra, nhất là địa phương phía sau bị sử dụng quá độ kia, giống như bị đao cắt rách rồi. Nhưng sự thật cũng không khác biệt nhiều lắm, người đàn ông đang cười xấu xa hôn môi cậu giờ phút này, tối qua đã phớt lờ sự cầu xin của cậu, đột ngột đâm vật cứng to lớn như vậy vào trong cơ thể của mình, không một chút do dự.

Thiệu Hân Đường biết người đàn ông này không có bất kì chỗ nào liên quan đến hai chữ thương xót, ôn nhu. Cậu chớp chớp mắt, điều tiết tâm trạng của mình, sau đó khoé môi cong lên một nụ cười mà cậu tự nhận là hoàn mĩ, nhẹ giọng gọi một tiếng: “Vu tư lệnh”

Vu Chiến Nam nhìn thấy nụ cười suy yếu của cậu, sợi dây thần kinh nào đó trong đầu như bị kích thích, nhẹ nhàng rung lên. Hắn nhìn chằm chằm mặt của thiếu niên, ma xui quỷ khiến lấy ra bàn tay đang chà đạp thân thể thiếu niên, nói: “Cậu tên là gì?”

Lông mi cong dài của Thiệu Hân Đường rũ xuống, che đi cảm xúc trong mắt cậu. Vu Chiến Nam chỉ có thể nghe thấy giọng nói sạch sẽ, dễ nghe của cậu: “Thiệu Hân Đường”

Vu Chiến Nam thì thào nhẩm hai lần “Hân Đường”, sau đó bàn tay to kết kén dày do nhiều năm cầm súng nắm chặt cằm của cậu, nói từng chữ từng chữ.

“Ta là Vu Chiến Nam, nhớ rõ, là người đàn ông của cậu!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.