Trở Về Tuổi Mười Bảy

Chương 31




Lâm Hành nở nụ cười, lông mày giương lên, anh cắn lên vành tai Cố Cảnh Ngôn, “Chuẩn bị em là được.”

Tiếng nói trầm thấp ngậm lấy ý cười, đan xen với hơi thở nóng rực đang đói khát. Cố Cảnh Ngôn nóng từ đầu tới chân, cực kỳ mong đợi.

Buổi trưa Lâm Hành không ăn cơm cùng Cố Cảnh Ngôn, anh đi ra ngoài mua đồ, Cố Cảnh Ngôn định lên mạng tra việc này cần dùng cái gì, lại sợ Lâm Hành nhìn thấy lịch sử tìm kiếm.

Buổi tối hết tiết tự học, Lâm Hành không đi ngay, anh vẫn còn làm bài tập. Cho dù biết Cố Cảnh Ngôn trọng sinh, nhưng bọn họ đều là người hơn ba mươi tuổi. Lâm Hành vẫn muốn thi cùng một trường đại học với Cố Cảnh Ngôn, dắt tay nhau làm lại cuộc đời. Lượng kiến thức sau khi trưởng thành sẽ cho người ta tiếp thu nhanh hơn và còn hiểu hơn kiến thức mới, Lâm Hành đủ nỗ lực, thành tích mới có thể tăng nhanh như gió.

Cố Cảnh Ngôn ngồi ở một bên nhìn Lâm Hành làm bài, Lâm Hành vừa làm vừa đút sô cô la cho cậu, “Chờ anh năm phút nữa.”

“Sao không về nhà làm?”

“Về nhà không có thời gian.”

“Làm sao ——” Cố Cảnh Ngôn nghẹn lời, tai đỏ lên trước, nhanh chóng dời mắt, “Em chờ anh.”

Về nhà làm sao có thời gian làm bài tập, về nhà còn phải làm chuyện lớn của đời người.

Lâm Hành chở Cố Cảnh Ngôn trên chiếc xe đạp, “Tháng sau là anh có thể lấy bằng lái rồi, nghỉ hè đi thi luôn, đổi xe chở em.”

Cố Cảnh Ngôn ho khan, Lâm Hành quay đầu lại nhìn cậu.

Tay Cố Cảnh Ngôn đặt trên eo Lâm Hành, đôi mắt nhìn đèn đường, “Sinh nhật của chúng ta cùng một tháng.”

Lâm Hành: “…”

Lúc anh tròn mười tám tuổi, em cũng tròn mười tám tuổi.

Trên thực tế, Lâm Hành chỉ lớn hơn Cố Cảnh Ngôn năm ngày. Một tiếng “anh Lâm”, Lâm Hành luôn cảm giác mình lớn hơn Cố Cảnh Ngôn tận một tuổi lẻ năm ngày, tự cho là mình đã già.

Đến nhà, lúc Lâm Hành đỗ xe Cố Cảnh Ngôn đứng ở một bên chờ anh, vô cùng ngoan ngoãn. Lâm Hành liếc nhìn, cổ họng hơi khô. Đồng thời cũng thấy buồn cười, anh và Cố Cảnh Ngôn rốt cuộc là bởi vì cái gì mà lãng phí nhiều năm như vậy?

Cố Cảnh Ngôn mở cửa, Lâm Hành theo sau đi vào.

Cố Cảnh Ngôn đi mở đèn, tay mới vừa đụng tới công tắc, Lâm Hành liền đẩy cậu lên cửa, vang lên một tiếng “ầm”. Cửa phòng đóng lại, nụ hôn nóng bỏng của Lâm Hành liền hạ xuống, ở trong bóng tối, Lâm Hành hôn Cố Cảnh Ngôn điên cuồng.

“Tiểu Cảnh.”

“Ừm.” Cố Cảnh Ngôn nhắm mắt lại, thở hổn hển, siết lấy quần áo Lâm Hành. “Anh Lâm?”

Lâm Hành hôn đến cằm Cố Cảnh Ngôn, một tay cởi ra nút áo Cố Cảnh Ngôn ra, “Thích bật đèn à?”

Cố Cảnh Ngôn bị hôn đến nỗi khô nóng cả người, vẫn còn hơi căng thẳng, dù sao cậu cũng là một người mẫn cảm, “Sao cũng được.”

Lâm Hành đã cởi áo sơ mi của cậu, ôm lấy eo, hôn xuống hầu kết của Cố Cảnh Ngôn, “Vào phòng ngủ.”

“Ừm.”

Lúc đến phòng ngủ thì Cố Cảnh Ngôn chỉ còn dư lại một cái quần cộc, tay bị Lâm Hành đè lên đỉnh đầu. Ngoài cửa sổ có ánh đèn lọt vào, mơ hồ có thể nhìn thấy đường nét cứng cáp trên khuôn mặt Lâm Hành.

“Anh Lâm.” Cậu gọi Lâm Hành.

Lâm Hành cởi áo ra rồi cởi quần, dùng đầu gối đẩy hai bắp đùi của Cố Cảnh Ngôn ra, vỗ xuống eo Cố Cảnh Ngôn, “Em nằm sấp đi.”

Cố Cảnh Ngôn mê man, “Hả?”

“Nằm thẳng khó làm.” Lâm Hành cũng là lần đầu tiên làm thôi.

Cố Cảnh Ngôn không muốn nằm sấp, cậu thở hổn hển nằm nguyên, không nhúc nhích.

“Tiểu Cảnh?”

“… Nằm sấp không nhìn thấy anh.”

Ngay sau đó, Lâm Hành nghe thấy tiếng tim mình đập liên hồi.

Anh và Cố Cảnh Ngôn hôn môi, tay chậm rãi hạ xuống. Chất nhầy nguội lạnh làm cho bọn họ cùng lúc run rẩy, Lâm Hành cắn vành tai Cố Cảnh Ngôn, “Khó chịu không?”

“Vẫn ổn.”

“Khó chịu thì nói với anh.” Lâm Hành cũng căng thẳng, lần đầu tiên làm chuyện này, bọn họ cũng đều là “tài xế” mới, mới vừa mò tới vô-lăng đã phải lái, còn không có huấn luyện viên chỉ đạo.

Vừa đi vào, Cố Cảnh Ngôn đã bắt đầu run, Lâm Hành hôn cậu, “Đừng căng thẳng.”

“… Vào được chưa?”

Lâm Hành: “…”

Cố Cảnh Ngôn có hiểu lầm gì với độ dài của anh phải không?

Lâm Hành mò xuống bụng dưới của Cố Cảnh Ngôn, đè nén tâm tình, đan ngón tay vào nhau, “Anh vào hết nhé.”

Điện thoại ở trong phòng khách vang lên, là điện thoại của Lâm Hành, Cố Cảnh Ngôn tắt điện thoại. Lâm Hành cúi người hôn Cố Cảnh Ngôn, kiên nhẫn đẩy mạnh.

Vang đến lần thứ hai, Lâm Hành đứng dậy nhặt quần cộc tròng lên, quay người nhanh chân đi ra phòng khách. Ba anh gọi tới, Lâm Hành bắt máy, “Ba.”

“Con về nhà chưa? Ở trong tủ đầu giường phòng ba mẹ có một vạn tệ, con lấy rồi đem đến bệnh viện Trung ương.”

“Mẹ Trần Phi Vũ xảy ra chuyện gì sao?”

“Là mẹ con.” Lâm Hướng Phong gấp đến sắp khóc, “Con khẩn trương lấy tiền qua đây đi.”

“Được, con tới ngay.” Lâm Hành cúp điện thoại bật đèn trở lại cấp tốc mặc quần áo.

Cố Cảnh Ngôn mơ hồ, cậu vẫn để mông trần, trải nghiệm cảm giác như bị táo bón, Lâm Hành lại mặc quần áo định đi.

“Anh Lâm?”

“Mẹ anh xảy ra chút chuyện.” Lâm mặc áo thun vào, “Anh phải đến bệnh viện.”

“Em đi chung với anh.” Cố Cảnh Ngôn vội vàng mặc quần áo vào.

“Chỗ em còn tiền mặt không?”

“Còn, anh cần bao nhiêu?” Cố Cảnh Ngôn nhanh chóng mặc quần lên, bước nhanh đi tới mở tủ đầu giường lấy tiền ra.

Lâm Hành: “…”

Có tủ đầu giường nhà ai để nhiều tiền mặt vậy không hả? Cố tổng có thói quen xấu gì đây?

Lâm Hành lấy năm mươi ngàn, bỏ vào cặp, Cố Cảnh Ngôn đã chờ tới cửa.”Chưa nói là chuyện gì sao?”

“Chưa nói.”

“Vậy qua đó trước đã.”

Đi tới lầu một, Cố Cảnh Ngôn đưa chìa khóa xe cho Lâm Hành, “Lái xe sẽ nhanh một chút.”

Xe Cố Cảnh Ngôn là Audi màu trắng, Lâm Hành lần đầu tiên thấy chiếc xe này, anh khởi động ô tô xong rồi mới nhớ ra, “Không có bằng lái.”

“Không có công an thì không sao.”

Hai người bốn mắt nhìn nhau, Lâm Hành dời tầm mắt trước, quẹo xe vào đường lớn, “Xin lỗi.”

Lâm Hành không đề cập tới thì thôi, mắt Cố Cảnh Ngôn cũng không biết nên nhìn đi đâu. “Em cũng không —— ”

“Không cái gì?”

Ánh mắt Cố Cảnh Ngôn nhẹ nhàng hơn.

Không phải rất muốn? Không phải rất mong đợi?

“Đừng nói cái này nữa.”

Xe tiến vào bệnh viện, Lâm Hành dừng xe xong nhanh chân chạy vào. Ở lối vào nhìn thấy Lâm Hướng Phong đang mong mỏi, Lâm Hành bước nhanh tới mở cặp sách lấy tiền ra, “Chuyện gì xảy ra vậy ba?”

“Đột nhiên ngất xỉu.” Tay Lâm Hướng Phong run rẩy, bụm mặt, “Bây giờ không nhìn rõ gì cả, bác sĩ nói có thể là u não.” Ông ngồi xổm xuống, vai run lên.

Lâm Hành xoa xoa huyệt thái dương, hoãn một hơi, hiệu ứng bươm bướm. Mỗi người đều có thay đổi, đã mất đi phương hướng rồi, hoàn toàn không giống đời trước nữa.

“Giờ mẹ con đang ở đâu?”

“Nằm ở trong.”

Lâm Hành lau mặt một cái, anh cũng coi như là bình tĩnh. Kiếp trước anh đột nhiên mất cả ba mẹ, chẳng hề có bước đệm nào, “Vậy con đi nộp viện phí trước.”

Lâm Hướng Phong không có sự nghiệp, cả đời đều dựa vào vợ và con. Vợ đổ bệnh, ông hoang mang lo sợ, Lâm Hành nhắc tới nộp viện phí ông mới nhớ ra, “Đúng đúng đúng, đi nộp viện phí, để ba đi.”

“Để con đi cho ạ.” Cố Cảnh Ngôn đột nhiên mở miệng, nhìn về phía Lâm Hành, “Cậu chăm sóc ba cậu đi.”

Lâm Hành muốn ôm Cố Cảnh Ngôn, nhưng có ba ở đây nên không thích hợp, chỉ nhéo vai Cố Cảnh Ngôn vai, đưa tiền cho cậu, “Phiền cậu rồi.”

“Tôi đi xem mẹ thế nào.” Lâm Hành kéo ba anh đi, “Nếu như chỉ mới giai đoạn đầu thì phẫu thuật cắt bỏ là được, ba đừng tự doạ bản thân.”

Trong phòng bệnh, Từ Viện đang nằm, nghe thấy tiếng liền mở mắt ra, “Hướng Phong?”

Lâm Hướng Phong vội vã chạy tới nắm lấy tay Từ Viện, “Anh ở đây.”

“Em không nhìn thấy anh.”

Khối u chèn lên dây thần kinh mắt, cho nên mới không nhìn thấy. Lâm Hành vì sao lại biết rõ như thế? Bởi vì Chu Phi sau này cũng bị u não. Lâm Hành và Chu Phi rất thân thiết, khoảng thời gian đó anh vẫn luôn ở trong bệnh viện chăm sóc hắn.

Tay Lâm Hành nắm thành quyền, cắn cắn lên khớp ngón tay.

Thế giới này sẽ thay đổi như thế nào? Anh hoàn toàn không biết, đã chệch đường ray rồi.

“Chỉ là tạm thời thôi.”

Lâm Hành đứng ở một bên nhìn ba mẹ, ba mẹ có khi nào sẽ qua đời theo một cách khác không? Anh không biết, anh thấy rất hỗn loạn. Anh và Cố Cảnh Ngôn còn có thể ở bên nhau bao lâu? Có khi nào mỗi người một ngả không?

“Hành Hành đến rồi.”

“Anh gọi con tới làm gì? Nó còn phải đi học, em cũng đâu có gì nghiêm trọng.” Từ Viện nói xong, liền chờ đợi nhìn về một bên khác, cho là Lâm Hành ở vị trí này.

Lâm Hành đi tới cầm tay Từ Viện, “Dù là u thì cũng không sao đâu, phẫu thuật là được, bây giờ y học đã phát triển rất nhanh.”

Vào năm 2000, đối với bọn họ mà nói, ung thư hay khối u đều là những từ ngữ rất xa xôi. Đột nhiên rơi xuống trên đầu mình, chẳng khác gì một ngọn núi lớn.

“Dùng bao nhiêu tiền cũng được, nhất định có thể chữa khỏi mà.”

Cửa bị đẩy ra, Lâm Hành quay đầu lại nhìn thấy Cố Cảnh Ngôn đang cầm cặp của anh, Lâm Hướng Phong lúc này mới nhớ ra Lâm Hành không đến một mình.

“Tiểu Cố với bạn cùng đến à?”

“Con học ở nhà bạn, nhận điện thoại liền tới đây.” Lâm Hành nói.

“Cảm ơn bạn học Tiểu Cố.”

“Mẹ không có chuyện gì đâu, ngày mai Hành Hành còn phải đi học, các con về nghỉ trước đi.” Từ Viện giả vờ thoải mái, cười nói, “Mẹ không sao, không cần lo lắng, có khi chỉ là bệnh về mắt thôi.”

Một phòng ba người đàn ông nhìn nhau, im lặng một lúc, Lâm Hướng Phong nói, “Các con về trước đi, ba ở đây coi mẹ là được rồi.”

Phòng bệnh đơn sơ, chỉ có một cái giường nhỏ. Lâm Hành và Cố Cảnh Ngôn ở đây thì chỗ ngũ cũng chẳng có, Lâm Hành cầm cặp sách lấy tiền ra nhét vào tay Lâm Hướng Phong, “Con không về lấy tiền, con mượn của Tiểu Cố.”

Lâm Hướng Phong nắm chặt bàn tay Cố Cảnh Ngôn, dùng sức quơ quơ, “Cám ơn con.”

Cố Cảnh Ngôn: “…” Người nhà Lâm Hành và anh đều rất rộng lượng, cho dù có chuyện gì rất kì quái thì bọn họ cũng tự động xem là bình thường.

Lâm Hành đẩy tay ba anh ra rồi nói, “Bọn con đi về trước, ngày mai lại tới.”

“Anh tiễn hai đứa nó đi đi.” Từ Viện rất thích Cố Cảnh Ngôn, bây giờ còn thích gấp đôi. Mình đang bệnh, đứa nhỏ còn đến đây thăm, vội vã đẩy Lâm Hướng Phong.

Lâm Hướng Phong cũng không muốn rời đi, vợ ông còn nằm trên giường bệnh. Trời đất bao la, vợ ông to lớn nhất.

“Cô ơi, không cần tiễn đâu ạ.” Cố Cảnh Ngôn mở miệng, ngoan ngoãn lễ phép nói, “Ngày mai con lại tới thăm cô nhé.”

Ra khỏi bệnh viện, mặt Lâm Hành trầm xuống, anh lên xe lái khỏi bệnh viện bỗng nhiên có chút phiền lòng. Dừng xe bên đường đốt một điếu thuốc, hàng lòng mày nhíu chặt, quay đầu nhìn Cố Cảnh Ngôn, “Thế giới này thay đổi rồi.”

“Ừm.” Những thay đổi xung quanh Cố Cảnh Ngôn thậm chí còn to lớn hơn, kinh người hơn. Nhưng bởi vì cậu không hề có tình cảm với những người kia, ngoại trừ Lâm Hành, những người khác sống hay chết đều không liên quan gì đến cậu, nên cậu chẳng mảy may để ý tới những thay đổi đó.

“Anh không biết tương lai sẽ như thế nào? Những điều đáng lẽ sẽ xảy ra có xảy ra hay không? Hay là sẽ bởi vì sự xuất hiện của tai nạn mà biến mất?” Lâm Hành nuốt nước bọt, mở cửa sổ ra, gió thổi vào tàn thuốc màu đỏ tươi. Im lặng một lúc lâu, Lâm Hành mới quay đầu lại nhìn về phía Cố Cảnh Ngôn, mở miệng nói khẽ, “Cố Cảnh Ngôn, nếu như giữa chúng ta xảy ra biến cố, anh sẽ dùng tất cả những cách ích kỉ nhất để cột chặt số mệnh của chúng ta. Em phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, anh sẽ không buông tay em lần nữa đâu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.