Tro Tàn Của Yêu Thương

Chương 29




9h tối, không gian đã khá vắng lặng hiu quạnh, tiếng côn trùng đâu đó trong bụi rậm rí rách. Một nhóm người tụ tập trong một chiếc xe ôtô nhiều chỗ, Mạch Bắc - tên cầm đầu nhóm người họ, hắn đang thong thả hút một điếu thuốc lá, ung dung bắt chéo chân ngồi ở hàng ghế sau cùng. Xung quanh hắn có thêm vài tên khác, khói thuốc nghi ngút phả ra xung quanh. Tên Mạch Bắc thấy không khí bị khói thuốc làm ngột ngạt nên với tay kéo cửa xe. Một tên khác đang đi lại ở bên ngoài như canh giữ, thấy Mạch Bắc ngó đầu ra thì bảo:

- Chưa thấy con nhỏ đó ra!

Mạch Bắc không tỏ ra gấp gáp, hắn đáp:

- Hôm nay thằng giám đốc không có mặt, thằng batterner nhiều chuyện cũng đi đâu mất tiêu, tao không tin không tóm được con nhãi đó!

Tên ở bên ngoài lại bảo:

- Nhưng chúng ta sẽ làm gì với cô ta? Chuyện xích mích từ xa xưa đó, không lẽ đại ca còn muốn tính lại.

Mạch Bắc ném ngay điếu thuốc trên miệng vào hắn, nhưng tên kia nhanh chân nhích ra né tránh. Mạch Bắc nhíu mày bảo:

- Chỉ cần nhận tiền và làm việc. Lần này, thủ lĩnh không phải tao nữa.

- Điều em cần hỏi chính là điều này. Anh Tài kêu chúng ta bắt người, sau đó sẽ thế nào?

Mạch Bắc tỏ ra giận dữ, hắn hung hăng vươn người chực túm lấy tóc tên ở ngoài nhưng không thành, hắn lại kiên nhẫn giải thích:

- Tất nhiên là bên họ sẽ nhận hàng rồi. Mày hỏi nhiều thế làm gì, coi chừng nó ra lúc nào mà không biết ấy!

Tên kia lần này chỉ biết gật đầu vâng dạ rồi châm một điếu thuốc khác, hai tay chìa lên cho Mạch Bắc cung kính, dường như là để bù cho điếu dở lúc nãy. Mạch Bắc tỏ ra hài lòng rồi kéo sập cửa xe. Tên bên ngoài tự châm cho mình một điếu rồi tiếp tục quan sát người ra kẻ vào ngày càng thư dần trước cửa Ẩn Đêm.

Minh Hân tạm biệt Khánh Ân rồi khoác ba lô ra về. Người quản lý thay thế Tùng hôm nay phải đảm đương khá nhiều chuyện. Tùng có chuyện ở quê nên về ít hôm. Đạt có một buổi họp lớp, vì thế cả hai không hẹn mà cùng nhau nghỉ vào ngày hôm nay. Vốn định sẽ đóng cửa Ẩn Đêm vài hôm nhưng xem xét lại thì thấy, cũng có khá nhiều khách quen, họ tới theo thói quen nên anh quản lý này đành mở cửa phục vụ. Vì quán khá vắng khách, nhân viên trên dưới có vẻ nhàn rỗi hơn bình thường, anh ta liền nói với Khánh Ân:

- Hôm nay em có thể về sớm, không có nhiều việc đâu!

Khánh Ân vui vẻ gật đầu. Cô trở vào lấy đồ của mình rồi đi ra. Đúng lúc ngang qua giàn nhạc, một cậu thanh niên trẻ tuổi đang đứng ở vị trí nhạc công liền chạy ra gọi cô và bảo:

- Minh Hân quên di động. Cầm giúp cô ấy đi! - Nói rồi, cậu ta chìa ra chiếc di động của Minh Hân.

Anh chàng quản lý đã ở phía sau từ lúc nào, anh ta nói:

- Minh Hân thường chờ xe một lát, lúc này chắc vẫn còn ngoài đó, chưa về đâu, em nhanh chân lên!

Khánh Ân gật đầu rồi chạy vội ra khỏi quán.

Minh Hân đứng bên lề đường phía quán bar vẫy taxi, không ngờ hôm nay lại ít xe như vậy. Bực bội, Minh Hân sang dải đường bên cạnh chờ xe buýt. Đã là 9 rưỡi, khoảng 10 phút nữa sẽ có một chuyến xe chạy qua, chuyến cuối cùng này sẽ chạy qua ngõ của nhà cô.

Ngồi trên hàng ghế chờ ở trạm xe, Minh Hân không tỏ ra sốt ruột nhưng cứ thi thoảng cô lại ngó về phía trái, xem xe đã tới gần chưa, chứng tỏ cô cũng đang vội vã gì đó.

Đúng lúc đó, chiếc xe oto của nhóm người Mạch Bắc ập tới từ phía phải, Minh Hân đưa mắt liếc nhìn. Thấy ba tên bước xuống, thái độ có vẻ dữ tợn, Minh Hân biết có chuyện chẳng lành, cô đứng dậy chủ động đề phòng.

Ba tên đó tiến gần tới cô, Minh Hân hơi lùi sau một bước và hỏi:

- Mấy người định làm gì?

Bọn chúng không ai nói câu nào. Một tên tiến tới gần định sẽ túm tay cô lôi đi, Minh Hân dùng một đường võ cơ bản hạ gục hắn. Tên đó nhanh chóng đứng dậy, hất hàm với đám còn lại, thêm vài tên nữa từ trên xe nhảy xuống, bao vây lấy Minh Hân. Thân là con gái, võ nghệ cũng chỉ tầm thường, Minh Hân biết mình không thể chống lại cả đám người họ. Bọn chúng giữ lấy cô, Minh Hân vùng vằng kháng lại. Một tên cầm mảnh băng dính loại lớn dán bịt kín miệng cô, tên khác rút lấy sợi dây thừng trói hai tay Minh Hân lại. Hai kẻ hai bên kéo Minh Hân vẫn đang không khuất phục lên xe.

Từ khoảng cách không xa, Khánh Ân vừa hay đã trông thấy cảnh Minh Hân bị đưa lên xe. Ban đầu Khánh Ân cũng chực lao tới nhưng tỉnh táo một chút, cô biết mình không thể làm gì. Dù trong lòng nôn nao lo lắng và sợ hãi, nhưng Khánh Ân cũng chỉ có thể đứng yên nhìn. Ngoảnh lại sau lưng, Ẩn Đêm đã ở khá xa, có cầu cứu cũng không kịp. Nhìn chiếc xe chạy xa dần, Khánh Ân luống cuống không biết làm gì. Cô chợt nghĩ ra một điều, trên tay mình đang cầm là di động của Minh Hân, cô mở máy và bấm gọi nhanh phím 1...

Minh Hân vẫn bị bịt miệng. Cô bị trói ở tư thế đứng, hai tay bị trói treo lên phía trên. Cô thậm chí chưa hình dung được hoàn cảnh của mình lúc này. Cô không biết bọn người Mạch Bắc muốn bắt cô lần nữa là có mục đích gì. Tuy vậy, Minh Hân nghĩ mình nên bình tĩnh đối diện vấn đề.

Nhóm người Mạch Bắc đã không thấy ai nữa, thay vào đó là một nhóm người mặc đồ comple đen trông oai vệ hơn. Có điều, gương mặt ai cũng lạnh lùng nghiêm nghị, không giống vẻ đùa cợt của bọn người Mạch Bắc. Thực ra thì, chuyện gì đang diễn ra ở đây?!

Tên Tài đội chiếc mũ phớt đen đơn giản, sụp xuống tận hàng mi, nhưng không che đi khuôn mặt hắn, hoặc giả chính hắn không muốn che đậy. Hắn giơ di động lên trước Minh Hân, có vẻ là chụp một tấm hình. Xong việc, hắn hất hàm cho một tên gần đó, tên đó gật đầu, bước tới kéo miếng băng dính trên miệng cô ra. Tên Tài lại làm động tác chụp hình đó thêm một lần rồi ngồi yên trên ghế, làm gì đó với chiếc di động.

- Mấy người là ai? Muốn gì ở tôi?

Minh Hân lạnh lùng cất tiếng hỏi. Không có câu trả lời ngoài cái liếc nhẹ của tên Tài. Minh Hân thấy bọn họ không tỏ ra mục đích của mình, ngược lại rất bình thản, cô vừa tò mò không hiểu, cũng trở nên bình tĩnh hơn. Được rồi, cứ chờ xem sao?

Hai tiếng nhạc ngắn báo hiệu có tin nhắn, Tuấn Lâm với lấy chiếc di động bên cạnh.

Trước mắt cậu là hình ảnh cậu đang âu yếm vuốt tóc Minh Hân bên bờ sông. Tuấn Lâm hơi mở to mắt ngạc nhiên. Cậu liếc nhìn số di động gửi tới, một số lạ.

Chưa hết ngạc nhiên và băn khoăn về tấm ảnh này, lại có thêm một tin nhắn nữa. Lại là một hình ảnh. Lúc này, là cảnh Minh Hân đang bị trói giữa một ngôi nhà. Xung quanh chỉ có tường và cái đèn nhỏ. Tuấn Lâm mở lớn hai mắt, đứng bật dậy nhìn tấm hình cho kỹ. Đã có chuyện gì đó với cô ấy!? Tuấn Lâm chợt thấy hoang mang và lo sợ. Nhấn gọi trực tiếp vào số điện thoại đó, đầu dây bên kia nhấn nút từ chối cuộc gọi. Tuấn Lâm lại nhận được tin nhắn tiếp theo: "Nhìn kỹ xem cô gái trong hai bức hình có phải rất giống nhau không?"

Tuấn Lâm biết đối phương đang không muốn nói chuyện trực tiếp với cậu, Tuấn Lâm cũng soạn một tin nhắn: "Ai? Muốn gì?"

Vương Văn Hoàng bước tới bên cạnh tên Tài đó, một tên vệ sĩ lập tức đặt xuống một chiếc ghế, lễ phép mời hắn ta ngồi. Tên Tài chìa di động ra cho hắn xem, cả hai nhếch miệng cười rồi cùng nhau liếc sang Minh Hân. Hai người gật đầu với nhau rồi tên Tài tiếp tục soạn tin nhắn.

"Chiếc USB có được từ Vương Hạnh Du, tôi muốn nó!"

Tuấn Lâm đọc tới đây mới hiểu ra mọi chuyện. Cậu đã có cơ sở để chắc chắn rằng người đứng sau chuyện này là ai. Cậu không khỏi nhếch miệng cười rồi trả lời: "Đổi lấy cô gái này sao? Các người nghĩ gì vậy? Đáng sao?"

Tin nhắn cuối cùng tên Tài gửi đến: "Có đáng hay không tự anh biết rõ. Dù sao cũng nên nói chuyện một chút chứ!"

Rồi hắn gửi địa chỉ tới di động cho Tuấn Lâm. Đi hay không hoàn toàn do cậu quyết định...

- Chuyện gì vậy? Sao giờ này chưa về?

Huy Khang tỏ vẻ lo lắng khi nhận cuộc gọi từ Minh Hân. Nhưng tiếng đầu dây bên kia vang lên lại khiến cậu ngỡ ngàng:

- Xin lỗi, đây là di động của Minh Hân, anh là ai ạ?

Huy Khang như dự cảm được điều gì, cậu đứng phắt dậy:

- Xin lỗi cô là ai? Đã có chuyện gì với Minh Hân?

- Tôi là nhân viên của Ẩn Đêm.

- Tôi là Hoàng Huy Khang, chú của Minh Hân.

Khánh Ân lúc này không còn chú ý tới việc cái tên Huy Khang được lặp lại. Cô vội nói:

- Minh Hân bị một nhóm người lạ mặt bắt đi. Anh tới đây đi, tôi đang ở phía trước bar Ẩn Đêm.

Huy Khang lập tức ngắt cuộc gọi, vội vàng vơ lấy chiếc áo khoác đang khoác sau ghế, cầm theo di động, chạy thẳng ra ngoài.

Tuấn Lâm đã thay xong một bộ trang phục tối màu. Cậu bật chiếc máy tính lên, có vẻ cậu đang muốn sao chép lại chiếc USB đó. Vừa vặn một tin nhắn được gửi tới: "Tôi biết anh sẽ tới nên nhắc nhở trước: Anh nhất định phải mang nó đến, còn nếu dám thay đổi hay copy lại, tôi sẽ cho cô gái này một khuôn mặt mới".

Tuấn Lâm đứng hình vài giây để suy nghĩ. Ngay lập tức, cậu đóng chiếc máy tính lại, đút chiếc USB kia vào túi áo và rời đi. Có một điều là, cậu không dùng khẩu trang hay mũ để che mặt nữa, vì đối phương chắc chắn đã biết rõ cậu.

Tuấn Lâm đậu xe ở phía ngoài của một khu dân cư cũ. Lần theo lối mòn, Tuấn Lâm thấy càng đi dân cư thưa dần. Sau cùng chỉ còn một căn nhà lớn. Tuy đã cũ kỹ cổ kính, nhưng có lẽ vẫn còn khá kiên cố chắc chắn.

Mở cánh cửa đầu tiên, Tuấn Lâm thấy có hai tên vệ sĩ. Cậu không hề quen mặt bọn họ nhưng họ lại cung kính cúi đầu chào nhưng đã biết. Lạnh lùng bước tiếp, Tuấn Lâm được một người khác dẫn đường, nhanh chóng tới một căn phòng trống, rộng rãi nhưng hơi tối vì chỉ có một bóng đèn duy nhất.

Cả tên Tài và Vương Văn Hoàng lúc này đều không thấy đâu, thay vào đó là một người khác đứng giữa một nhóm người. Gần chỗ họ đứng có một cánh cửa nhỏ, tên Tài và Vương Văn Hoàng không tiện ra mặt nên ở trong đó theo dõi tình hình.

Tuấn Lâm đã thấy Minh Hân bị trói trước mặt, trong lòng cậu không khỏi xót xa. Nhưng cậu cũng bớt lo lắng hơn khi thấy ánh mắt cô rất kiên định, không hề sợ hãi hay lo lắng. Tên cầm đầu vào thẳng vấn đề:

- Có mang nó theo không?

Tuấn Lâm liếc mắt nhìn hắn lạnh lùng, cậu ung dung bỏ hai tay vào túi quần:

- Vì sao phải mang tới? Các người nghĩ tôi sẽ dùng bằng chứng buộc tội người đã giết ba tôi để đổi lấy cô gái này sao?

- Như vậy là không rồi. Rất tốt! Vậy thì chúng ta không còn gì để bàn bạc thêm, anh có thể đi, cô gái kia, chúng tôi sẽ không đối xử tệ bạc với cô ấy đâu!

Tuấn Lâm không rời đi, cậu quay người khẽ nhìn Minh Hân rồi bảo:

- Người ra chỉ thị cho các người là ai tôi không muốn biết, nhưng chuyển lời với hắn, sao trên đời có người ngu ngốc tới vậy, hắn đã đánh giá quá sai lệch về Vương Tuấn Lâm tôi rồi! Cho rằng tôi xem cái tình cảm nam nữ mây bay đó quan trọng tới mức đánh đổi cả thù hận sao? Đối với bọn họ, đó là thứ không có giá trị, vậy vì sao cho rằng tôi có thể hi sinh vì nó chứ?!

Tên kia bất chợt thấy không biết nói sao. Bộ đàm trên tai hắn truyền tới giọng của Vương Văn Hoàng: "Vương Tuấn Lâm có thể vô tình với tất cả, nhưng lại lặn lội tới đây. Miệng hắn nói vậy nhưng chắc chắn đã động lòng với cô ta rồi."

Tên đó nghe hiểu ý, hắn hất hàm cho một tên khác, tên đó liền gật đầu rồi lấy một con dao găm trong túi, tiến gần Minh Hân.

Tuấn Lâm căng thẳng nhìn theo. Khi hắn đưa con dao lên, Tuấn Lâm cứ ngỡ hắn sẽ làm hại Minh Hân, lúc cấp thiết chưa biết làm sao, cậu liền thò tay vào trong túi áo, lấy chiếc USB đó giơ lên và gằn giọng bảo:

- Dừng lại!

Vương Văn Hoàng và tên Tài nghe tiếng vậy thì không khỏi nhếch miệng cười. Têm cầm đầu bên ngoài thì đã bật cười lớn:

- Đùa giỡn như vậy đủ rồi đó thưa cậu. Ngay từ đầu chúng ta thương thảo có phải đỡ mất thời gian hay không?

Nói xong, hắn lại khẽ ra hiệu cho tên đang cầm dao, hắn hiểu ý cắt đứt dây thừng đang trói Minh Hân. Hai cánh tay cô hạ xuống, mỏi nhừ. Minh Hân lúc này mới nói:

- Tuấn Lâm, anh điên sao? Cái đó không đùa được đâu! Chẳng phải anh đã nỗ lực vì nó rất nhiều sao?

Nghe Minh Hân gọi tên mình như vậy, Tuấn Lâm chợt thấy xuyến xao. Cậu biết Minh Hân đang lo lắng cho mình, nhưng vì thế nên càng không thể để mặc cô được.

Tuấn Lâm nhìn Minh Hân hơi mỉm cười. Cậu quay lại nhìn những tên kia và bảo:

- Đây là bản gốc, không có bản sao, không có thay đổi gì so với lúc ban đầu. Cuộc giao dịch bắt đầu chứ!

Trong lúc này, Huy Khang đã chạy xe tới chỗ của Khánh Ân. Theo hướng cô chỉ, Huy Khang lái xe thật nhanh tìm kiếm. Trước mặt là bóng tối nối tiếp bóng tối, Huy Khang càng thêm lo lắng. Những khoảng tối cứ lùi dần xuống phía sau xe, Huy Khang giảm tốc độ, cậu đã tới khu vực mà Tuấn Lâm vừa chạy qua.

Lại là cảnh tượng thưa thớt của khu dân cư vắng lặng. Huy Khang bất lực đập một cái vào vô lăng. Xuống khỏi xe, Huy Khang thấy xung quanh tối om, bầu trời và mặt đất dường như không có ranh giới. Cậu cũng men theo lối cũ mà Tuấn Lâm vừa đi qua.

Tên cầm đầu hài lòng mỉm cười. Hắn gật gật đầu rồi khẽ ra hiệu cho những tên bên cạnh lùi xa hắn. Tuấn Lâm lùi dần lại gần chỗ Minh Hân, tên đó cũng tiến tới để thực hiện việc trao đổi. Ánh mắt Tuấn Lâm sáng lên, khóe môi khe khẽ nhếch lên, rồi nhanh như cắt, cậu bắt lấy tay Minh Hân kéo mạnh về phía mình, đồng thời tung một cú đá trực diện làm tuột con dao của tên lúc nãy xuống đất.

Tên cầm đầu bị bất ngờ thật sự. Hắn trợn trừng mắt nhìn Tuấn Lâm, răng nghiến lại:

- Vương Tuấn Lâm, anh rất khá!

Dứt lời, hắn hất hàm một cái, cả đám lập tức xông tới tấn công Tuấn Lâm. Tuấn Lâm hốt hoảng đôi chút nhưng rồi lập tức lao vào cuộc chiếc, trước đó chỉ kịp đẩy Minh Hân một cái ra xa. Minh Hân hai tay bị trói, chỉ biết đứng yên nhìn, trong lòng rối bời lo sợ.

Tiếng ồn ào thưa dần, Văn Hoàng ở bên trong biết là Tuấn Lâm đã hạ gần hết đám vệ sĩ của mình. Đang chực mở cửa lao ra thì bất ngờ tên Tài có điện thoại, Văn Hoàng cố lán lại một lát.

Tên Tài nghe rồi lẩm bẩm biết rồi biết rồi gì đó, sau đó, hắn nói với Vương Văn Hoàng:

- Ông chủ đột nhiên bị ngất, nhân viên gọi bảo chúng ta tới ngay xem sao?

Vương Văn Hoàng tỏ vẻ ngạc nhiên, rồi nhíu mày bảo:

- Sao đột nhiên có chuyện đó được?

- Tôi cũng không rõ. Chúng ta cứ trở về xem sao đã!

Văn Hoàng gật đầu. Hắn nói vào thiết bị:

- Xem ra kế hoạch thất bại. Vờn một lát rồi rút!

Nói xong, hai người họ cùng nhau rời khỏi. Đám người bên ngoài vẫn đang đánh nhau. Tên cầm đầu đã nghe rõ chỉ thị của Văn Hoàng, hắn lao tới tấn công trực diện vào Tuấn Lâm. Võ nghệ cũng không tệ, hắn có thể kháng đòn từ phía Tuấn Lâm. Những tên còn lại thi thoảng chớp lấy cơ hội nhưng không thành, vì Tuấn Lâm phản ứng rất nhanh trước những pha ra đòn của bọn chúng.

Thi thoảng có tên ngã lăn về phía Minh Hân, cô theo tự nhiên dịch chuyển một chút. Ánh mắt vô tình nhìn thấy chiếc USB rơi dưới đất. Có lẽ Tuấn Lâm đã sơ suất tuột tay mà không để ý, cô cúi xuống, lấy hai tay nhặt nó lên, đút vào trong túi quần jeans.

Có một tên đã chú ý tới việc Minh Hân đang đứng một mình, hơn nữa, tay còn đang bị trói. Hắn bước tới gần, tính sẽ lôi cô đi. Minh Hân biết hắn đang không đề phòng mình, thấy vậy thì trong bụng cười thầm, chờ hắn tới gần, cô dùng hai chân tự do của mình tấn công hắn. Khi nhớ ra cô cũng có chút võ nghệ, hắn trở nên hung bạo và cảnh giác hơn. Một tên đô con khác thấy vậy thì chạy tới giúp, cả hai đang chực túm lấy Minh Hân thì bất ngờ, một bàn tay vịn vào vai cô, từ phía sau bay lên tung một đòn về phía bọn chúng.

Huy Khang thấy Minh Hân, lo lắng đã nguôi đi, nhưng tự dưng trong lòng bỗng thấy nhưng ưu lo mới. Cởi trói cho Minh Hân, Huy Khang giữ cô đứng phía sau, thân mình chắn trước bảo vệ. Minh Hân từ lúc thấy cậu thì cô thấy an tâm hẳn. Cô đứng phía sau cậu, tay khẽ túm lấy đuôi áo Huy Khang.

Tuấn Lâm khi phát hiện Minh Hân gặp nguy hiểm thì đã quay lại, đúng lúc thấy Huy Khang, cậu không khỏi bất ngờ lên tiếng vừa nghi vấn vừa biểu cảm:

- Hoàng Huy Khang!?

Khi Tuấn Lâm quay mặt lại, Huy Khang cũng bất ngờ không kém, mọi chuyện là thế nào, Huy Khang đang không hiểu. Sự có mặt của Tuấn Lâm khiến Huy Khang thực sự bất ngờ, cậu cũng bảo:

- Vương Tuấn Lâm?!

Đối với Tuấn Lâm, Huy Khang tìm được Minh Hân là một chuyện rất dễ tưởng tượng, chỉ là quá nhanh khiến cậu hơi bất ngờ. Còn về phía Huy Khang, việc Tuấn Lâm ra tay giải cứu Minh Hân làm cho cậu phải tự đặt ra một câu hỏi: Họ, có quen biết từ trước?

Thấy cách ra đòn điệu nghệ của cả hai chàng trai, tên cầm đầu nhóm người đó biết không phải đối thủ. Phải, chỉ "vờn" một lát thôi, Văn Hoàng đã nói vậy, vậy thì nên rút lui thôi. Hai người con trai đó, tuy không có vẻ quen thân nhưng hắn dễ dàng nhận ra một điều, cả hai đều vì cô gái trước mặt.

Sau khi cả đám người xấu rút khỏi, Tuấn Lâm mới lại gần chỗ Huy Khang và Tuấn Lâm. Liếc mắt nhìn Huy Khang một lần, Tuấn Lâm lập tức nhìn sang Minh Hân quan tâm:

- Em sao không?

Minh Hân không đáp, ngược lại thì hỏi:

- Hai người quen nhau sao?

Tuấn Lâm lúc này đang nghĩ, có phải mọi chuyện nên được rõ ràng? Có phải Minh Hân nên biết tất cả những gì về cậu? Liếc mắt lần nữa về phía Huy Khang, thấy sự thản nhiên khó đoán trong đôi mắt của cậu, Tuấn Lâm bước gần hơn tới trước mặt Minh Hân, chìa bàn tay ra như chờ nắm và nghiêm túc nói:

- Tôi là Vương Tuấn Lâm - đương nhiệm chức chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn đa quốc gia Kỳ Lâm, xin chào tiểu thư Hoàng Minh Hân - con gái duy nhất của cậu cả Hiểu Khánh, cháu gái chủ tịch tập đoàn khách sạn Khánh Huy!

Minh Hân chỉ kịp há hốc mồm. Cả người đờ ra nhìn Tuấn Lâm, bàn tay vô lực để yên không cử động. Tuấn Lâm thấy thế chỉ nhếch miệng cười, cậu thu bàn tay về.

Huy Khang lạnh lùng theo dõi màn "chào hỏi" của Tuấn Lâm. Xong xuôi, cậu kéo Minh Hân ra khỏi nơi đó.

Cả ba người đi bộ tới chỗ đậu xe, bước từng bước thật chậm. Huy Khang đi trước, Minh Hân nối bước theo sau, cách đó chừng năm bước là Tuấn Lâm đi sau cùng. Được một đoạn, Tuấn Lâm chợt dừng bước nói:

- Minh Hân, em không định nói gì sao?

Minh Hân dừng bước. Cảm nhận được điều đó, Huy Khang cũng chậm lại rồi dừng hẳn, quay lại phía sau. Tuấn Lâm nhìn Huy Khang nói:

- Anh hình như chưa nói chuyện hôn ước cho cô ấy!

Minh Hân liền quay người lại, Huy Khang nghe vậy thì đáp:

- Hôn ước? Anh nhầm lẫn rồi thì phải? Có sao?

Tuấn Lâm hơi cười nhẹ, cậu bước tới gần Minh Hân, kéo tay cô khiến Minh Hân phải dịch một bước về phía Tuấn Lâm. Tuấn Lâm nghiêm túc nói với Huy Khang:

- Chúng tôi sẽ kết hôn. Tôi sẽ cưới Minh Hân.

Minh Hân lại bị bất ngờ, cô ngước nhìn Tuấn Lâm khẽ lẩm bẩm:

- Anh nói gì vậy?

Tuấn Lâm không trả lời câu hỏi ấy, chỉ nhìn xem phản ứng của Huy Khang. Cậu nhớ rất rõ phản ứng của Huy Khang khi chuyện này được đề nghị trong bữa ăn lần đó. Tuy nhiên, Tuấn Lâm vẫn muốn xem phản ứng của cậu lần nữa khi ở trước mặt Minh Hân chứ không phải Kỳ Lâm và Khánh Huy.

Minh Hân cũng chuyển ánh mắt sang nhìn Huy Khang. Cô cảm nhận được bàn tay Tuấn Lâm đang nắm rất chặt.

- Tôi không đồng ý.

Huy Khang vẫn dùng bốn chữ lạnh lùng và quả quyết đó. Tuấn Lâm cười nhạt nói:

- Mọi thứ xảy ra trên đời không phải anh cho phép là được, anh phản đối thì thôi đâu!

- Chuyện gì có thể khác nhưng chuyện này, tôi nói không thì nhất định không. Anh tin không? Vì người có quyền lớn nhất đối với Khánh Huy là ba tôi, nhưng người có khả năng quyết định mọi thứ của Minh Hân là tôi, không phải ông ấy nữa. Cho nên...

Bỏ lửng câu nói, Huy Khang bước thêm một bước tới Minh Hân. Cậu khẽ nắm lấy tay còn lại của cô và tiếp vào câu nói ban nãy:

-...tôi kiên quyết phản đối!

Tuấn Lâm chuyển ánh mắt sang giận dữ, nhưng hằn sâu trong đó là sự chiếm hữu, dường như là một con sóng đấu tranh giành giật chuẩn bị trào lên. Còn Huy Khang, ánh mắt cậu kiên định quả quyết, cũng có phần thách thức các ánh nhìn khác, cùng với sự tự tin và không kém phần quyến rũ những ai nhìn sâu vào nó.

Hai cổ tay Minh Hân bị trói hồi lâu thấy mỏi nhừ, nay lại bị cả hai người nắm chặt, cô bỗng thấy hơi nhức. Cô hơi cựa quậy hai cánh tay, nhăn nhó vẻ khó chịu khẽ lên tiếng:

- Hai người đang làm em đau...

Cả Tuấn Lâm và Huy Khang cùng lúc nhìn cô, hai bàn tay vẫn ngoan cố không buông. Minh Hân chán nản nhìn Tuấn Lâm rồi lại nhìn Huy Khang. Bắt gặp ánh mắt ấy, Huy Khang thấy lòng dịu xuống, bàn tay cậu nới lỏng rồi từ từ buông. Minh Hân cảm kích nhìn cậu rồi sau đó, quay người về phía Tuấn Lâm vẫn đang giữ lấy mình nhưng có vẻ lực ở tay đã giảm đi, cô chậm dãi đưa tay kéo tay Tuấn Lâm ra và nói:

- Tự nhiên em thấy trống rỗng, em muốn về nhà trước...

Không kịp để cho Tuấn Lâm kịp nói gì khác ngoài sự hụt hẫng từ đôi mắt, Minh Hân đã quay về phía Huy Khang, nắm lấy tay cậu rời đi.

Trước mặt là xe của Huy Khang, cậu ngồi vào vị trí lái, Minh Hân ngồi ngay ghế bên. Hai người rời đi ngay lập tức. Minh Hân không quay lại lấy một lần. Huy Khang thì có thấy hình ảnh Tuấn Lâm trân trân nhìn theo ở phía sau qua chiếc gương. Chiếc xe rẽ ra đường rồi tăng tốc chạy về biệt thự.

Huy Khang dừng xe ở xưởng xe dưới khu nhà dưới. Cả cậu và Minh Hân đều không xuống xe. Huy Khang biết rõ trong lòng Minh Hân đang có rất nhiều thắc mắc, thắc mắc về những điều gì. Cậu vẫn để tay trên vô lăng, bắt đầu lên tiếng:

- Kỳ Lâm đề nghị kết thông gia với chúng ta, ba đã nói sẽ suy nghĩ.

- Và chú đã phản đối?

Huy Khang khẽ gật đầu:

- Ừ.

Thấy Minh Hân không nói gì, Huy Khang quay sang cô bảo:

- Có muốn biết vì sao không?

Minh Hân liền lắc đầu và đáp:

- Không, Vì cháu biết lý do là vì cháu. Chú lúc nào cũng sẽ nghĩ cho cháu trước, trước cả những lợi nhuận khổng lồ trong kinh doanh. - Cô chợt nhìn Huy Khang: - Có đúng không?

Huy Khang bất ngờ thực sự. Minh Hân đã ngày càng trưởng thành, hơn cả những gì cậu nghĩ. Khẽ đưa tay vuốt nhẹ mái tóc cô, Huy Khang nói:

- Ừ. Không gì có thể mang ra để ngã giá với Minh Hân được. (Kể cả hai chữ huyết thống, cũng không thể nào...)

Đúng. Chỉ cần là tốt cho Minh Hân, là bảo vệ cuộc sống bình an mà cậu đã vạch ra cho Minh Hân, thì cái gì là cùng huyết thống hay không, cái gì là cùng một nhà hay không, cũng không còn là vấn đề nữa.

Đang vẩn vơ với những dòng suy nghĩ đó, Huy Khang chợt thấy Minh Hân mỉm cười tinh quái:

- Thật không? Sau này, khi người con gái chú yêu xuất hiện thì sao?

Huy Khang thật không biết phải nói sao. Minh Hân, cô nhóc này thật quái!

Huy Khang thu tay về, nhìn thẳng ra phía trước, miệng khẽ đáp như chỉ để cho qua:

- Chuyện đó, sau này đến thì nói đi!

Minh Hân nào chịu để yên:

- Không được. Nếu vậy sao câu trước khẳng định chắc chắn thế!

Huy Khang liền quay sang cô hơi gắt lên:

- Đã bảo không gì có thể rồi mà...

Huy Khang không ngờ, một lời chân thành như vậy của mình lại bị Minh Hân mang ra chất vấn này nọ. Cậu cố tránh nó, như ngượng ngùng, nhưng lại làm vẻ cáu kỉnh.

Minh Hân nghe thấy lời Huy Khang thì vui mừng khôn xiết. Thì ra ý thức được vị trí của mình trong tâm người khác lại khiến người ta vui như vậy. Minh Hân nhận ra, trong cuộc sống, luôn luôn có một vị trí nào đó trong tâm mỗi người dành cho ta, dù là yêu thương trân quý, hay đố kỵ ghét bỏ, cũng đều là tình cảm, là quan hệ người - người, thứ luôn trong trạng thái trừu tượng mập mờ.

- Là tên khốn kiếp nào đã nói ba đột nhiên bị ngất? Suýt chút nữa con đã giải quyết xong chuyện Vương Tuấn Lâm rồi!

Vương Đức Long cũng giận dữ không kém:

- Ai đó trong số người của chúng ta đã lan truyền tin đó để bảo vệ Vương Tuấn Lâm. Tuy thất bại nhưng ít nhất ta đã xác định được thằng Lâm thực sự có tình cảm với con bé đó.

Vừa nhận được thông báo, Tài và Văn Hoàng lập tức về nhà. Chuyện này khá bất ngờ nên cả hai đều quên mất việc gọi điện xác thực. Về tới nhà, hai người thấy không có chuyện lộn xộn gì, hỏi ông quản gia thì biết, Vương Đức Long vẫn đang ngủ trên phòng. Cả hai đều ngớ người ra, vậy có nghĩa đây thực sự là một kế sách của ai đó.

- Vậy giờ chúng ta nên làm gì?

Vương Đức Long bớt giận hơn, ông ta điềm tĩnh nói:

- Nên dành thời gian cho các cổ đông để họ không bị lung lay trước Vương Tuấn Lâm.

Vương Văn Hoàng nói:

- Ba... Con nghĩ, tại sao chúng ta không ngay lúc này, được sự ủng hộ của các cổ đông, tiến hành hạ bệ Vương Tuấn Lâm. Ba sẽ thay thế anh ta nắm giữ vị trí chủ tịch. giấc mơ bá chủ Kỳ Lâm, biến Kỳ Lâm thành một con mãnh thú trên thương trường cũng sẽ được tiến hành một bước?

Vương Đức Long điềm tĩnh ngồi xuống ghế và lắc đầu bảo:

- Con cho là nói làm là sẽ làm được sao? Chỉ cần thằng Lâm công khai cái chết của ba nó, thì cho dù ta có đang ngồi trên ghế chủ tịch thì cũng sẽ bị kéo ra ngay lập tức. So với ta, Vương Chính Kỳ trước kia được tín nhiệm hơn nhiều. Chỉ vì cái tính lạnh lùng kiêu ngạo, ngông cuồng quá đáng của Tuấn Lâm từ lúc mới lớn cho nên họ mới mất niềm tin. Nếu chuyện năm xưa lộ ra, đó sẽ là đòn chí mạng với chúng ta.

- Vậy không lẽ chúng ta ngồi yên nhìn Vương Tuấn Lâm xoay chuyển cục diện sao?

Vương Đức Long ánh mắt dần trở nên sắc lạnh, hắn cười nhạt nói:

- Cách tốt nhất và an toàn lâu dài nhất là xóa sổ Vương Tuấn Lâm. Chừng nào còn nó, mối uy hiếp với chúng ta vẫn còn lớn.

Vương Văn Hoàng dường như đã hiểu ngay ý định của ba mình. Đầu hắn khẽ gật tỏ ý tán thành. Đúng lúc ấy, tên Tài chen ngang nói:

- Thưa ông chủ, ông nghĩ, chúng ta có thể làm gì với Khánh Huy không? Đó là tập đoàn gia đình nhưng rất lớn mạnh.

Vương Đức Long đột nhiên mắt sáng lên, đứng lên bước tới gần Tài, vỗ vỗ vào vai hắn và cười như vừa có một phát minh, bảo:

- Tài, cậu đúng là rất có tài. Lợi dụng tất cả các yếu tố có thể, phục vụ cho mục đích lớn lao. Rất hay, nói rất hay!

Đó chính là điểm khác biệt giữa Khánh Huy và Kỳ Lâm. Kỳ Lâm là tập đoàn cổ phần, mỗi cổ đông nắm giữ một phần cổ phiếu, vị trí chủ tịch lãnh đạo tất cả nhưng lại dễ dàng bị thay đổi bởi nó phụ thuộc vào số cổ phần ủng hộ. Tuấn Lâm nắm trong tay 30%cổ phần do ba cậu để lại, 10% thuộc về mẹ cậu, còn lại đa số ủng hộ Vương Đức Long hoặc giữ phiếu trắng. Vì thế, vị trí của cậu vẫn luôn không vững, và Vương Đức Long vẫn luôn luôn đề phòng.

Khác với đó là Khánh Huy, tập đoàn khách sạn gia đình, thuộc sở hữu của gia đình Huy Khang. Không có cổ đông cổ phần, Khánh Huy bảo toàn chắc chắn vị trí chủ tịch. Người thừa kế là người duy nhất sở hữu Khánh Huy, những người khác có thể nhận phân chia tài sản là tiền, đất đai hoặc nhà ở. Cho tới bây giờ, Huy Khang đang là ứng cử viên sáng giá nhất cho vị trí đó của Khánh Huy.

Vương Văn Hoàng cũng thêm ý kiến:

- Chúng ta có thể xây dựng quan hệ với họ hay không ba?

- Con nghĩ có thể không? Xem thái độ của tên Hoàng Huy Khang đó, đúng là không coi ai ra gì. Chủ tịch Hoàng Hải Đạt đã không còn sung sức, sau này người đứng lên cầm đầu Khánh Huy là thằng nhãi Huy Khang, nó có thể giữ quan hệ với chúng ta sao?

Vương Văn Hoàng nói:

- Thế này không được thế kia không xong, tóm lại ta phải làm gì với Vương Tuấn Lâm và Khánh Huy đây? Bỏ qua một Khánh Huy hùng mạnh như vậy, thật phí hoài!

Vương Đức Long khẽ cười khi thấy Văn Hoàng biết cân nhắc như vậy. Ông ta hơi cười bảo:

- Chuyện Vương Tuấn Lâm không thể xử lý khác. Còn Khánh Huy...Khánh Huy... - Ông ta làm bộ suy ngẫm: - Là tập đoàn gia đình, nếu mất đi người thừa kế duy nhất, chẳng phải là khuấy lên một cuộc chiến nảy lửa cho những kẻ muốn xâu xé sao? Hoàng Hiểu Khánh trước kia cũng chết vì lý do này, nay cho anh em họ đoàn tụ mà tiếp tục thương lượng.

Cả tên Tài và Vương Văn Hoàng đều sửng sốt trước kế hoạch của Vương Đức Long, một kế hoạch mạo hiểm và không dễ thực hiện. Tâm địa thật ác độc, mưu đồ thật lớn lao! Đâu mới là giới hạn cho tham vọng đó...?

Kỳ Lâm và Khánh Huy, có dễ dàng cho ông ta độc chiếm...???

Tuấn Lâm và Huy Khang, có dễ dàng bị ông ta gạch tên...???

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.