Trăng Khuyết Cong Cong

Chương 4




Cuộc thi toán đang đến gần, nhà trường sắp xếp cho nhóm thí sinh có hạt giống tiềm năng như Lâm Ý Chiêu học cùng nhau để tạo điều kiện cho họ vào trạng thái tốt hơn.

Đối mặt với đủ loại con số và chữ cái, Lâm Ý Chiêu nhìn đến da đầu tê dại còn phải tiếp tục đối mặt để giải chúng.

Mỗi buổi tối là thời điểm Lâm Ý Chiêu vui vẻ và mong chờ nhất.

Đó là sau khi tan học, trường THCS số 2 không như bao trường khác, tổ chức bắt buộc tự học buổi tối cho học sinh, tất cả đều dựa vào tự nguyện của mỗi cá nhân. Vì vậy, hầu hết học sinh sẽ chọn để trở về nhà sau khi kết thúc tiết học cuối cùng vào buổi chiều, nói chung chỉ có học sinh trong các lớp học chủ chốt quan trọng sẽ ở lại trường để tham gia tự học buổi tối.

Nhưng trong lớp trọng điểm này không có Lộ Dương.

Mỗi khi tan học, Lộ Dương đều sẽ đợi ở dưới lầu, nơi Lâm Ý Chiêu học lớp bồi dưỡng, sau đó cả hai cùng đi ăn cơm tối, xong lại đưa cô về trường học, còn mình thì đi đánh nhau với đám bạn bè của anh.

Chuông vang lên leng keng——

“Chiêu Chiêu” Thái Ngôn Duyệt, bạn cùng bàn của Bồi Ưu Ban gọi Lâm Ý Chiêu, trên mặt cười vui vẻ “Còn không mau thu dọn đồ đạc xuống lầu, bạn trai của cậu ở dưới lầu chờ lâu rồi kìa.”

Lâm Ý Chiêu chán nản đáp một tiếng.

Thái Ngôn Duyệt khó hiểu: “Cậu bị sao vậy?”

Cô thoáng ngó qua bài thi trên tay Lâm Ý Chiêu lại hỏi tiếp: “Bởi vì chuyện thi cử à?”

Lâm Ý Chiêu thu dọn đồ đạc trên bàn, nhẹ nhàng gật đầu: “Ừm.”

Thái Ngôn Duyệt không biết an ủi cô như thế nào, an ủi vài câu thông thường ngoài ra cũng không còn lời nào khác.

Lâm Ý Chiêu điều chỉnh cảm xúc một chút rồi lập tức xuống lầu, vừa mới chạy tới lầu một, thì như thường lệ cô nhìn thấy Lộ Dương đã đứng chờ sẵn bên bồn hoa.

Thiếu niên mặc áo đen T, chiếc đồng phục học sinh khoác bên ngoài không quy củ cũng sắn lên tới khuỷu tay.

Cậu không để ý nhiều đến quy định của nhà trường, dù cầm điện thoại di động trên tay cũng không sợ giáo viên đến bắt.

Có lẽ chú ý tới động tĩnh phía trước, Lộ Dương ngưng bấm điện thoại, ngẩn đầu nhìn Lâm Ý Chiêu đang bước tới.

Cô bật cười: “Chào buổi chiều.”

Lộ Dương nhếch khóe miệng cười nhẹ theo, giơ tay xoa xoa đầu Lâm Ý Chiêu: “Răng hôm nay chắc lại vất vả rồi đúng không.”

Không biết từ khi nào, Lộ Dương đặt cho cô một cái tên nhỏ là “Răng Nanh”.

Một cái tên không thể lý giải được ý nghĩa của nó, luôn khơi dậy sự tò mò của mọi người, Lâm Y Chiêu nhiều lần hỏi anh tại sao lại gọi như vậy, nhưng Lộ Dương nói đó là một cái tên ngẫu nhiên nên anh ấy gọi nó một cách tùy tiện

“Tối nay muốn ăn gì?”

Lâm Ý Chiêu: “Tớ không đói, tùy tiện ăn một chút gì cũng được.”

Lộ Dương chú ý tới cảm xúc của Lâm Ý Chiêu: “Hôm nay sao vậy? Có gì sao?”

Lâm Ý Chiêu lắc đầu: “Không có gì.”

Lộ Dương dừng bước, Lâm Ý Chiêu cũng theo đó dừng lại bên cạnh.

Cô ngẩng đầu lên, chỉ định hỏi có chuyển gì, thì đột nhiên, hai bên má bị một bàn tay chọc một cái.

Lộ Dương thu tay lại, khóe miệng vẫn như thường lệ nở nụ cười bất cần đời “Vẻ mặt không vui hiện rõ này, Răng nanh còn muốn nói dối tớ sao?”.

Lâm Ý Chiêu gật đầu thừa nhận, trong nháy mắt dù chỉ là một khoảnh khắc nhỏ, cô cảm thấy Lộ Dương đã thích cô.

Thấy anh nói như vậy, Lâm Ý Chiêu không còn cách nào khác, chỉ có thể đem chuyện bản thân mình thi không thi tốt ra kể cho anh nghe.

Lộ Dương nghe xong liền bật cười: “Đừng lo lắng, cậu có thể tham gia cuộc thi này, thì đã chứng tỏ cậu làm rất tốt rồi.”

“Nhưng tớ có chút lo lắng, sợ mình sẽ thi trượt’’.

“Được rồi” Lộ Dương kéo tay cô đi về phía cổng trường “Đừng nghĩ nhiều như vậy nữa, trước tiên đi ăn cơm với tớ.”

Đi vài bước, Lộ Dương quay đầu lại cười với cô: “Cùng lắm thì anh đây dùng hai mươi lần win để tích may mắn đổi lấy lần thi này của cậu được suôn sẻ.”

Lâm Ý Chiêu đương nhiên biết đây là lời nói đùa của anh, nhưng vẫn nhịn không được mà nở nụ cười.

“Được rồi, vậy tớ cảm ơn lòng tốt của cậu.”

Một câu chuyện đẹp ngày đó đã bị Lâm Ý Chiêu ném ra sau đầu như vậy, lời nói của Lộ Dương, cô coi là đó lời ngon tiếng ngọt của hai người khi yêu nhau.

Nhưng chính là một lần cùng Lộ Dương và bạn bè của anh tụ tập ăn uống, một đám người ở trên ngồi chơi trò chơi, Lộ Dương cũng tham dự vào trong đó.

Lâm Ý Chiêu chơi không được, ngoan ngoãn khéo léo ngồi bên cạnh Lộ Dương mà quan sát.

Đột nhiên, cô thấy ngón tay của Lộ Dương trượt lên trên góc phải màn hình, nhấn một nút.

“Mẹ nó, mẹ nó ai đầu hàng.”

Lập tức, bên tai Lâm Ý Chiêu đột nhiên vang lên tiếng giận dữ của một người.

Lộ Dương mặt không đổi màu: “Là tôi ra lệnh.”

Người đàn ông nghi hoặc: “Anh Dương, anh đầu hàng làm gì, Không phải là thắng chắc sao?”

“Đổi phong thủy’’

“Tại sao?”

Lộ Dương nói: Lục Dương nói: “Bởi vì thầy bói nói, gần đây tôi không thích hợp để win.”

Đồng đội: “…”

Cũng may chơi cùng nhau đều là bạn bè, thắng thua cũng không thèm để ý mấy, tuy rằng biết Lộ Dương đang làm loạn, nhưng người khác cũng chỉ coi tâm tình gần đây của anh mà cười bỏ qua.

Chỉ có Lâm Ý Chiêu đột nhiên chú ý tới chuyện này, cô cảm giác mình đã đoán ra cái gì đó.

Ngày hôm sau khi cùng Lộ Dương ra ngoài ăn cơm, Lâm Ý Chiêu cầm điện thoại di động của Lộ Dương lật xem chiến tích chơi game của hắn, một hai ba bốn năm… Hai mươi ván, không nhiều không ít, vừa vặn hai mươi trận, liên tiếp thua.

“Cùng lắm thì anh đây dùng hai mươi lần win để tích may mắn đổi lấy lần thi này của cậu được suôn sẻ.”

  .

Lâm Ý Chiêu đặt lại điện thoại di động xuống bàn, đúng lúc này Lộ Dương trở về, anh ấy rút một tờ khăn giấy trên bàn lau tay, vừa lau vừa hỏi: “Sao vậy? ”

Lâm Ý Chiêu ngẩng đầu hướng anh nở nụ cười: “Không có gì.”

Cho nên khi người khác hỏi vì sao cô lại canh cánh trong lòng Lộ Dương nhiều năm như vậy.

Đó chính là câu trả lời.

Về kết quả chung kết của cuộc thi năm đó không quá tốt, nhưng đối với Lâm Ý Chiêu mà nói, cô còn nhận được những món quà quan trọng hơn cả cuộc thi.

Cô của 17 tuổi, với những điều không tiếc nuối.



Sinh nhật Của Lâm Ý Chiêu là mùng một tháng tám âm lịch, hôm đó là thời điểm trăng khuyết cong và đẹp nhất..

Vào ngày sinh nhật, mẹ Lâm đưa cho cô một ít tiền để cô tự mình đi chơi sinh nhật với bạn cùng lớp. 

Cô vốn định cùng Lộ Dương đi chơi, nhưng ngày đó anh lại muốn đi thành phố Lâm chơi một trận đấu, không có thể nào cùng cô tổ chức sinh nhật.

Khi biết được tin tức này, cô nói không tiếc là giả, nhưng dù sao đây cũng là chuyện không có biện pháp, cô cũng không thể tùy hứng để Lộ Dương bỏ trận đấu đi tổ chức sinh nhật cùng mình được..

Cho nên cô chỉ có mong chờ cùng Lộ Dương đón lần sinh nhật kế tiếp. 

Thiếu vắng anh, Lâm Ý Chiêu cũng hết hứng đi chơi. Sau khi ra khỏi tầng dưới của tòa nhà chung cư tiễn một người bạn cùng lớp về, cô chuẩn bị lên lầu thì nghe thấy bên tai truyền đến một âm thanh của đầu máy xe.

Cô không để ý nhiều, mặc định là người thuê sống trong nhà tòa nhà này nên cũng lười quay đầu lại nhìn.

“Lâm Ý Chiêu.”

Một giọng nam truyền tới, lướt qua trong gió chiều.

Lâm Ý Chiêu dừng bước lập tức, quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy Lộ Dương một gạt chân chống xuống, cánh tay đặt ở đầu xe, mũ bảo hiểm trên đầu còn chưa tháo xuống.

Anh vẫy tay với Lâm Ý Chiêu: “Lại đây.”

Lâm Ý Chiêu khôi phục tinh thần, cất bước chân chạy tới: “Sao anh lại ở đây?”

Lộ Dương duỗi tay tới nắm lấy tay cô: “Tới cùng em đón sinh nhật!”

Nói xong, anh ấy giả vờ nói: “Anh không đến muộn đúng không?”

Lâm Ý Chiêu mím môi cười: “Không có.”

“Lên xe đi, anh đưa em đi lấy quà sinh nhật.” Lộ Dương ném mũ bảo hiểm cho cô.

Lâm Ý Chiêu cũng không nhăn nhó, đội mũ bảo hiểm một bước leo lên xe máy, hai tay duỗi qua vòng eo của Lộ Dương ôm lấy anh.

“Được rồi chứ?”

“Nắm chặt rồi! Lộ Dương khởi động xe phóng về phía trước.”

“Anh.”

Một tiếng tức giận vang lên, tuy vậy xe vẫn chạy. Lâm Ý Chiêu không biết Lộ Dương muốn dẫn cô đi đâu, cô cũng không lo lắng rằng Lộ Dương sẽ làm gì cô, đây chính là sự tin tưởng của cô đối với anh.

Xe máy chạy qua từng con đường góc phố, cuối cùng là lái ra khỏi thành phố, đèn đường xung quanh cũng chậm rãi tối đi.

Không biết qua bao lâu, Lâm Ý Chiêu nhìn thấy anh chạy vào một con đường nhỏ, là đường núi.

“Đang đi đâu vậy?”

Cuối cùng không kìm lại được lòng hiếu kỳ của mình, Lâm Ý Chiêu run rẩy hỏi.

“Sắp đến rồi.” Lộ Dương đón gió trở về.

Xe chạy vòng quanh con đường núi quanh một vòng rồi lại một vòng, cuối cùng khó khăn lắm mới dừng lại ở giữa sườn núi.

Lâm Ý Chiêu xuống xe, chân vừa xuống đất còn có chút run rẩy

Cô nhìn xung quanh: “Làm gì ở đây?” 

Lộ Dương dừng xe lại, hai tay nắm lấy bờ vai nhỏ nhắn của cô giúp cô xoay người: “Đúng là hướng này rồi.”

“Lâm Ý Chiêu, ngẩng đầu nhìn lên.”

Giọng nói thiếu niên ở trong bầu không khí yên tĩnh này trở nên đặc biệt một cách lạ thường. Mang theo dư vị của tuổi trẻ.

Lâm Ý Chiêu ngẩng đầu, chỉ thấy trong màn đêm đen tựa hồ ẩn giấu một vầng trăng khuyết.

Cô ngẩng đầu lên, lặng lẽ nhìn trăng.

Trăng non giống như có thể nhận ra được trên mặt đất có người đang nhìn chăm chú vào nó, nó liền không còn thẹn thùng trốn trong mây mù, mà là từng tầng lại từng tầng hiện ra, đập vào mắt Lâm Ý Chiêu.

Lâm Ý Chiêu vui thích nhìn trăng lưỡi liềm, trong mắt hiện lên tia sáng.

Cô đột nhiên nghĩ ra một câu, vầng trăng khuyết lọt vào mắt xanh của người, dù chỉ một giây cũng không thể quên khoảnh khắc này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.