Trạm Xe Buýt Lãng Mạn

Chương 7




“Đều nói anh bóng hồng dập dìu, chính là tôi xem không có chỗ gì đặc biệt.” Ngồi trên xe, ỷ vào một chút men rượu, Quách Nghệ An đột nhiên nói, cô ta vốn tưởng rằng Chu Minh Nghĩa về cùng mình sẽ có một tiết mục khác.

Chu Minh Nghĩa có thể lý giải được suy nghĩ của cô ta, ở Danh Viện nhiều năm nhưng không có người yêu, sản nghiệp của cha to lớn, muốn tìm người môn đăng hộ đối, có gia sản lại đứng đắn, nhưng cô ta tâm cao khí ngạo, muốn tìm người hầu hạ không phải dễ dàng, rất nhiều đàn ông đều muốn tự mình khai thiên lập địa bằng năng lực bản thân, không cần bám váy vợ. Cô ta nếu là nam, còn có thể ăn chơi đàm đúm một phen, thân là phụ nữ, lại không dám làm ra chuyện sai lầm.

“Kỳ thật tôi là một người mang gánh nặng, tâm tư đều đặt ở thị trường chứng khoán, lấy việc phân tích giá cả thị trường chứng khoán làm vui.” Chu Minh Nghĩa trả lời giống như có chút ý tứ sâu xa.

“Tôi nghe nói không phải như vậy.”

“Tôi bị mọi người hiểu lầm rất nhiều chuyện.”

“Bạn gái của anh là người như thế nào?” Quách Nghệ An đơn giản hỏi thẳng, cô ta đã nghe từ lâu Chu Minh Nghĩa không có bạn gái, nếu thực sự, cô ta muốn có người này bên mình, không sợ bị người khác làm phiền.

“Cô ấy...” Chu Minh Nghĩa cười yếu ớt, “là một người rất bình thường, tính tình cũng không tốt lắm, nhưng biết giữ im lặng, hiểu được tính chất công việc của tôi, cũng không yêu cầu này nọ, hơn nữa còn biết vào bếp.”

“Là người phương Đông sao? Hay con lai?”

Chu Minh Nghĩa nhớ tới mái tóc đen nhánh của Duẫn An Nhiên. “Như tôi. Ánh mắt cô ấy rất giống nai con, làm cho người ta có cảm giác trìu mến.” Nói xong Chu Minh Nghĩa ôn hòa mỉm cười.

Quách Nghệ An xê dịch trên ghế da, chưa có người nào hình dung mình như vậy, nghĩ đến người con gái xa lạ của đối phương không khỏi có chút hâm mộ.

Kỳ thật, Chu Minh Nghĩa vẫn xem tin nhắn mỗi ngày của Duẫn An Nhiên, nhưng cố ý nhẫn nại không nhắn trả lời.

Rốt cuộc, đàm phán đạt được bước phát triển quyết định, Chu Minh Nghĩa phải bay đến Thụy Sĩ thương thuyết cùng ngân hàng thế giới.

Đợi lâu như vậy, Duẫn An Nhiên chỉ nhận được một tin nhắn. “Tôi đến Thụy Sĩ bình an.”

Tức giận, Duẫn An Nhiên đành đem cơn tức phát tiết trên sofa, cào cấu một hồi.

Khi nào mới có thể trở về? Duẫn An Nhiên gần như cảm giác nụ hôn khi chia tay kia chỉ là một hồi mộng.

Thời gian trôi qua từng ngày, đảo mắt đã hơn một tháng, Chu Minh Nghĩa vẫn không thấy trở về, Duẫn An Nhiên gọi điện đến Vạn Khải, trợ lý trả lời Chu tiên sinh còn có việc chưa về.

Duẫn An Nhiên không khỏi nghĩ Chu Minh Nghĩa có phải hay không tính toán ở lại Thụy Sĩ không về nữa.

Tổ của Duẫn An Nhiên gần đây một mực truy đuổi công tử của ông trùm bán lẻ ở Hương Đảo đang theo đuổi một ngôi sao nữ. Nữ minh tinh này lấy hình tượng ngọc nữ phục nhân, nhưng lại mẫn cảm như chó săn luôn đánh hơi thấy mùi phóng viên.

Một tổ bốn người ban đêm phục kích dưới lầu nhà nữ ngôi sao Kha Khải Luân, không thu hoạch được gì.

Sáng sớm, đối tượng cũng không có động tĩnh gì khác lạ.

“Phải kiên nhẫn, nhất định chờ đợi, tôi cũng không tin không thấy mặt bọn họ.” Lí Thăng Bình nói.

Vương Hiểu Phân đấm bóp thắt lưng. “Cả người đều đau nhức, mệt.”

Duẫn An Nhiên nhìn ngoài cửa sổ, chờ một tổ khác của tuần san đến thay thế là có thể trở về.

“Tôi mệt đến nỗi không thể trở về.” Lí Quyên nói.

“Đến chỗ tôi nghỉ ngơi một chút đi, buổi tối còn có ca trực nữa.” Duẫn An Nhiên đề nghị, nơi này rất gần Tĩnh lộ.

“Đúng rồi, còn không biết cậu ở đâu?” Lí Thăng Bình ngồi thẳng dậy.

“Sau khi mẹ tôi cùng bác Chu kết hôn, phòng trọ cũ không ở được nữa, cho nên tôi hiện tại sống cùng con của bác Chu.” Một mặt chỉ đường, một mặt nói với những người khác.

Xe dừng dưới lầu tòa nhà, ba người đồng loạt ngửa đầu nhìn lên trên “A!” một tiếng.

Không phải không sợ hãi nha, thành phố tấc đất tấc vàng, giá đất ở Hương Đảo cao nổi tiếng, có thể ở nơi như vậy làm sao không khiến người khác sợ hãi.

Đến khi vào cửa ngồi xuống Lí Thăng Bình vẫn còn há miệng.

Duẫn An Nhiên đi vào bếp lấy trái cây cùng nước uống.

Ba người chạy đi thăm thú chung quanh, không ngừng hô lên nho nhỏ.

Làm sandwich đơn giản, Duẫn An Nhiên tiếp đón khách.

“Phòng nhỏ bên trong là phòng tôi, anh ấy ở phòng lớn, phòng khách xài chung.” Mang mọi người ngồi vào phòng, sau đó lại tiếp đón bọn họ tham quan phòng mình.

Vương Hiểu Phân ngay cả thức ăn cũng không thèm ăn, ghé vào ban công ngắm biển.

“Thì ra cái gì gọi là vô địch cảnh biển trên quảng cáo chính là như vậy, tôi rốt cuộc chính mắt nhìn thấy.”

Tòa nhà này ở lưng chừng đồi, lại ở tầng cao nhất, từ cửa có thể nhìn thấy mặt biển mênh mông cùng với những hòn đảo to nhỏ nhấp nhô, tầm nhìn đẹp mắt làm cho người ta xao động.

“An Nhiên, anh trai cậu đối với cậu thật tốt.” Lí Thăng Bình vô cùng hâm mộ.

“Anh ta không phải anh trai tôi, chúng tôi không có quan hệ huyết thống.”

“Cũng như nhau, có cái gì khác?” Vương Hiểu Phân nói.

“Tôi chỉ là khách trọ mà thôi, chờ tôi có thể đủ sức thuê hoặc mua nhà, tôi phải dọn đi.”

“Cái này chỉ sợ nhất thời không làm được.” Lí Quyên nói. Ai chẳng biết, lấy tiền lương cùng tiền thưởng của bọn họ, muốn mua nhà thật sự không dễ dàng.

“Cho nên phải cố gắng.” Duẫn An Nhiên nói.

Ăn hoa quả, mọi người có chút buồn ngủ, vì thế Duẫn An Nhiên để các cô gái ở phòng mình, còn cậu cùng Lí Thăng Bình chiếm dụng phòng khách.

Trong cơn mông lung, Duẫn An Nhiên nghĩ đến công việc dang dở, đột nhiên đứng dậy vội vàng gọi các bạn, lại vội vàng đi làm chút đồ ăn bổ sung thể lực.

Mọi người đều vươn tay nhấc nhân. “Ngủ thật ngon.”

Vương Hiểu Phân đứng trước cửa sổ phòng khách thở dài. “Thực không nghĩ đến.”

“Như thế nào có thể.”Lí Thăng Bình cười nói.

Nếu tôi là An Nhiên thì tốt rồi, tôi sẽ không đi.” Vương Hiểu Phân quay đầu. “Đứng ở ban công này cũng đáng giá lắm, nếu tôi là An Nhiên, tôi nhất định sống chết không đi, anh ta đuổi tôi cũng không đi.”

Lí Thăng Bình cười ha ha.

Lí Quyên nhẹ giọng nói. “Cười cái gì, không giống với người trong nghề, đổi làm người ta, có cố gắng cũng không đến được nơi này, huống chi người ta còn có nhiều thứ nữa, ý tưởng Hiểu Phân không có gì không đúng.”

Vương Hiểu Phân có chút thất vọng. “Đáng tiếc An Nhiên là nam, nếu là nữ đã bám Chu Minh Nghĩa không buông.”

Duẫn An Nhiên cười khổ. “Này, cậu nói cái gì?”

“Cậu phú quý, còn có thể chiếu cố chị em chúng tôi, làm cho Chu Minh Nghĩa chú ý đến chúng tôi, chúng tôi sẽ không qua cầu rút ván.” Lí Quyên đáp.

“Cậu càng nói càng thái quá.”

“Nói sự thật thôi.”

Tuy không muốn đi nhưng vẫn phải đi, tiếp tục túc trực dưới lầu nhà người ta.

Lí Thăng Bình lái xe đến, cảnh sát giao thông gần như đã không cho xe lưu thông, cậu phải đem xe đậu ở đầu phố, Vương Hiểu Phân cùng Lí Quyên giả làm người qua đường, bước đi chậm rãi, một mặt quan sát chú ý tình huống.

Không biết đợi bao lâu, bầu trời đã đen kịt, Duẫn An Nhiên xuống xe, thả lỏng tay chân một chút.

Bỗng nhiên Duẫn An Nhiên chú ý tới không xa phía trước, có người từ trên xe bước xuống, sau đó thêm người nữa, là một nam một nữ, người nữ đội nón rộng vành.

Duẫn An Nhiên vì nghề nghiệp nên rất tinh mắt, phát giác đúng là chuyện xấu của diễn viên, đưa bạn gái về nhà cũng không xuống xe, còn ngồi chờ đêm khuya vắng người.

Duẫn An Nhiên lấy ra máy chụp ảnh số nho nhỏ, chụp được cảnh hai người cầm tay hôn môi.

Đột nhiên, trong xe có người đi ra bước nhanh về phía Duẫn An Nhiên.

Bị phát hiện, Duẫn An Nhiên lập tức chạy, tiếng bước chân vang động.

Vương Hiểu Phân cùng Lí Quyên nhìn thấy, vội chạy tới muốn trợ giúp Duẫn An Nhiên.

Mắt thấy sắp đến bên cạnh xe, đột nhiên quần áo Duẫn An Nhiên bị người mạnh mẽ kéo về phía sau, té ngã trên mặt đất, lập tức có người đè lại.

Xem ra, bên cạnh công tử kia còn có người khác, mà Kha Khải Luân cũng sẽ có vệ sĩ của công ty đĩa nhạc.

Hai bên đánh đá loạn xạ, tranh đoạt một chiếc máy ảnh.

Trong lúc hỗn loạn, Lí Thăng Bình cướp được máy ảnh vọt vào trong xe, đóng cửa lập tức ly khai.

Lúc này, cảnh sát tuần tra ban đêm nghe được tiếng động chạy đến, đem mọi người về cục cảnh sát.

Đương nhiên, vị công tử kia cùng nữ ngôi sao sẽ không xuất hiện ở đây.

“Tôi phải kiện các người.” Có người rống với Duẫn An Nhiên.

Duẫn An Nhiên quần áo hỗn độn, áo sơ mi bị xé rách, té ngã khá nặng, lúc này đau đến không chống đỡ nổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.