Trà Hương Mãn Tinh Không

Chương 7




Phổ Lôi Tư đẩy cửa vào, liền nhìn thấy Đoạn Sở đang ngồi ở mép giường, sắc mặt trắng bệch.

“Thất thiếu gia, ngài có ổn không?”

Đoạn Sở lắc lắc đầu, nhìn nhìn bàn ăn, lại như lơ đãng mà hỏi: “Vừa rồi, ta giống như nghe được thanh âm của ngươi, có chuyện gì vậy?”

Phổ Lôi Tư có điểm ngượng ngùng gật gật đầu: “Là ta ngạc nhiên, vừa rồi bỗng nhiên cảm giác được một cỗ tinh thần lực dò xét. . . .” Hắn bỗng nhiên dừng lại, nghĩ đến vị trước mắt mới mười tám tuổi, không thể thức tỉnh cũng không phải chiến sĩ, sao biết được cái gì gọi là tinh thần lực dò xét, không khỏi cười ngượng ngập.

Mu bàn tay Đoạn Sở đặt ở bên giường ứa ra gân xanh, hiểu rõ “Nga” một tiếng, hỏi: “Giống như Tất Duy Tư đại nhân nói là tinh thần lực ngoại phóng sao? Bị dò xét có nguy hiểm không?”

Phổ Lôi Tư không nghĩ tới Đoạn Sở lại cùng Tất Duy Tư đại nhân nói qua chuyện này, còn biết bí mật về tinh thần lực ngoại phóng. Nghĩ đến buổi sáng hắn bị kêu tới phòng họp, còn bị cầm đi bản ghi chép tùy thân, vậy là đại quản gia tự mình đến trấn an thất thiếu gia đúng không?

“Bị tinh thần lực công kích mới có nguy hiểm. Bất quá ở trong tòa thành thì rất an toàn, dù sao Đại tướng quân cũng chính là chiến sĩ cấp bảy, còn có người khế ước đại nhân cũng ở đây.” Phổ Lôi Tư càng thêm cung kính đứng thẳng.

Không nghĩ tới mới một buổi sáng ngắn ngủi, thất thiếu gia bị tỷ tỷ cùng cha khác mẹ khi nhục, rồi lại bị đại tiểu thư tâm cơ âm trầm cáo trạng. Mặc kệ đại quản gia xuất phát từ mục đích gì, ít nhất trước mắt vẫn rất coi trọng thất thiếu gia. Khó trách nhóm chiến hữu đều nói không nên để bị dính vào tranh đấu của nhà giàu, biến hóa bên trong cũng quá nhanh đi.

Vẻ mặt biến hóa của Phổ Lôi Tư bị Đoạn Sở nhìn nhất thanh nhị sở, tuy đây là thời cơ tìm hiểu vô cùng tốt nhưng Đoạn Sở cuối cùng vẫn không hỏi lại. Đề cập đến chuyện thức tỉnh, một người vì không thể trở thành người khế ước mà trở nên cam chịu, không thể nào nhanh như vậy đã vô tâm vô phế cùng hộ vệ thảo luận vấn đề này, rất dễ dàng đưa tới hoài nghi. Không phải nói cho người khác biết hắn đang thức tỉnh, thì chính là hướng bên ngoài tuyên cáo hắn đã thay đổi thành người khác.

“Ta còn chưa đói bụng, ngươi ra ngoài trước đi. Ăn xong rồi ta sẽ gọi ngươi.” Đoạn Sở nhẹ giọng phân phó.

Năng lượng trong cơ thể hắn hiện tại một mực xao động, lại có một đống vấn đề cần hiểu biết. Hơn nữa nếu bác sĩ lại đây, vạn nhất bị phát hiện hắn thức tỉnh, hắn không chỉ không thể thoát khỏi Đoạn gia, chỉ sợ là vĩnh viễn sẽ phải mất đi tự do. Không biết, hiện tại uống thuốc dẫn, có quá trễ hay không?

Phổ Lôi Tư dừng lại một chút, do dự hỏi: “Thất thiếu gia, điều này, có chút bất tiện? Nếu không, ta sẽ chờ ở ngoài cửa được không?”

Đoạn Sở chớp mắt, nghĩ lại cũng hiểu được băn khoăn của Phổ Lôi Tư, âm thầm ghi nhớ chiến sĩ hậu thiên không thể phát hiện mạng lưới điện tử phòng ngự cùng mạng lưới tinh vực, lắc đầu từ chối đề nghị của Phổ Lôi Tư: “Không cần, ta đến lúc đó sẽ tiến vào mạng lưới tinh vực để thông báo cho ngươi.”

Phổ Lôi Tư kinh ngạc trợn to mắt, theo bản năng muốn kiểm tra xem bản ghi chép của mình có vận hành thuận lợi hay không, lại phát hiện bả vai trống rỗng, lúc này mới nhớ tới bản ghi chép của hắn đang nằm ở phòng họp lầu ba, che lấp khác thường trong lòng, gật gật đầu, thuận theo mà rời khỏi căn phòng.

Không ngờ cấm đoán đã được giải trừ, đại quản gia cho dù địa vị cao tới đâu, cũng sẽ không vi phạm quyết định của tam gia, đây chỉ có thể là ý của Đại tướng quân.

“Phổ Lôi Tư, ngươi suy nghĩ cái gì vậy?”

Vừa muốn đi xuống lầu một dùng cơm căn tin tập thể, Côn Ni Ngươi vốn là người cùng hắn phục vụ Đoạn Sở bỗng hô lớn gọi hắn.

“Côn Ni Ngươi, không có gì, ta mới từ chỗ thất thiếu gia đi ra.” Phổ Lôi Tư quay đầu lại cười cười, trong lòng thực cảm kích hắn lúc trước đã nhắc nhở. Nếu tối hôm qua hắn gọi bác sĩ trị liệu cho thất thiếu gia, đại tiểu thư sau lần cáo trạng này, nhất định sẽ đem tất cả lửa giận đều chuyển tới trên người hắn.

Côn Ni Ngươi nghe được tên của Đoạn Sở, nhịn không được nhíu mày. Hắn thật sự không thể có hảo cảm với vị thất thiếu gia kia. Hơn nữa tam phu nhân Bối Tĩnh Lan là nhà chế thuốc cấp cao, Đoạn Nhã Thanh đại tiểu thư lại muốn cùng Mông gia đại thiếu gia đính hôn, các nàng đối với thất thiếu gia đều rất chán ghét, Phổ Lôi Tư lại nói như vậy, khó bảo đảm sẽ không làm cho bọn người hầu hoặc hộ vệ có ý đồ nịnh bợ xa lánh.

“Phổ Lôi Tư, nói không chừng nhiệm vụ lần này rất nhanh là có thể thay đổi, ngươi cũng đừng buồn bực.” Côn Ni Ngươi vừa nói vừa đối với Phổ Lôi Tư nháy mắt ra dấu.

Phổ Lôi Tư tuy không hiểu được ý tứ của hắn, nhưng vẫn phối hợp gật gật đầu: “Mạng lưới tinh vực bên thất thiếu gia đã được khai thông, hẳn là rất nhanh sẽ không cần đến chúng ta nữa.”

Côn Ni Ngươi kinh ngạc nhìn Phổ Lôi Tư, cái kia chính là do tam gia yêu cầu tháo bỏ, mới một ngày không đến, ai đã đồng ý khai thông mạng lưới tinh vực rồi?

Phổ Lôi Tư lúc này ghé sát lại, nhỏ giọng nói bên tai Côn Ni Ngươi. “Là đại quản gia!”

Côn Ni Ngươi vội vàng chớp mắt, khôi phục trầm ổn trước giờ. Nếu là mệnh lệnh của Đại tướng quân, thất thiếu gia này địa vị có lẽ vẫn rất vững chắc. Cũng đúng, nói như thế nào thì cũng là thiếu gia Đoạn gia, cho dù là phế tài, có chút yếu đuối, không có tính uy hiếp, đại tiểu thư của bọn họ cũng không nhất thiết phải động tay chân làm gì, nói không chừng cũng là chuyện tốt.

Côn Ni Ngươi kéo Phổ Lôi Tư rời đi, hoàn toàn không biết đại tiểu thư cao cao tại thượng mà hắn vừa nghĩ đến, đang hận không thể hiện tại liền ăn sống nuốt tươi vị thiếu gia phế vật kia.

“Mẹ, mẹ có nghe nói không, ông nội không chỉ khai thông mạng lưới tinh vực cho nó, lại còn phái một bác sĩ chuyên môn cho nó?” Đoạn Nhã Thanh lúc này hoàn toàn không còn biểu hiện ôn nhu nhã nhặn lịch sự trước mặt người khác nữa, trong mắt tràn đầy căm hận điên cuồng, đôi tay xinh đẹp gắt gao ôm lấy Tử Tinh thú lông dày oánh bạch mềm mại, móng tay sắc nhọn bấm chặt vào da thịt Tử Tinh thú.

Cho dù cảm nhận được ác ý khiến người sợ hãi trên người chủ nhân, Tử Tinh thú tinh xảo khéo léo cũng vẫn không nhúc nhích, tùy ý máu tím chảy ra, đem bộ lông màu trắng nhiễm thành sắc tím, trong không khí bắt đầu lan tràn một loại mùi thơm ngọt ngào nồng đậm.

Đây cũng là lý do, Tử Tinh thú trở thành sủng vật được hoan nghênh nhất ở Cáp Ngói tinh hệ, không chỉ vì bộ lông trắng mượt không hề tạp màu, còn cả hô hấp cũng mang theo mùi hương đặc biệt, nhất là trong máu thì mùi càng thêm nồng đậm. Chẳng qua bởi vì Tử Tinh thú khan hiếm cùng trân quý, cực ít người có thể đối đãi tàn nhẫn với chúng nó.

Bối Tĩnh Lan bất động nhìn khuôn mặt vặn vẹo của nữ nhi, nhẹ giọng tức giận nhắc nhở: “Nhã Thanh, một người vô dụng như vậy, con cần gì phải tức giận vì nó. Cho dù có bác sĩ thì sao, nó chính là phế vật! Chỉ cần Á Ngạn tìm được người khế ước thích hợp, cuộc sống ở tinh tế sẽ vô cùng dễ dàng.”

“Không! Mụ mụ, nãi nãi không phải nói sẽ để nó được sống được vui vẻ hay sao? Con còn phải nhẫn nhịn bao lâu! Hơn nữa phế vật này cư nhiên còn dám uy hiếp con! Có ông nội, nãi nãi cho nó chỗ dựa, nó không phải sống rất thuận lợi sao, có thể tìm mọi cách nhục nhã con!” Đoạn Nhã Thanh nghĩ đến một màn lúc trước, liền hận không thể nghiền Đoạn Sở thành mảnh vụn. Nàng hít một hơi thật sâu, âm ngoan nói: “Mụ mụ đừng lo lắng, con đã nói chuyện tốt với bác sĩ kia, con muốn làm cho giá trị tinh thần lực của nó hoàn toàn về số không, rốt cuộc không còn hy vọng quật khởi!”

Bối Tĩnh Lan biến sắc, mạnh phất tay, đem Tử Tinh thú trong tay Đoạn Nhã Thanh hất trên mặt đất, tức giận trách cứ: “Con nói cái gì, con cư nhiên ngay cả bác sĩ mà ông nội con phái tới, cũng dám động tay chân! Con muốn đệ đệ của mình bị hủy tiền đồ hay sao?”

Đoạn Nhã Thanh cả kinh, sợ tới mức vội vàng đứng dậy, nhìn mẫu thân mất đi phong độ, ấp úng giải thích: “Không có vấn đề gì đâu, nó vốn uống nhầm thuốc ngưng thần, ai cũng biết chuyện này mà.” Đoạn Nhã Thanh nói xong, hốc mắt đỏ lên, ủy khuất kể ra bất an trong lòng: “Mụ mụ, con sợ. Mụ mụ không phải cũng biết được tin tức từ thủ đô tinh cầu sao, cư nhiên có người hai mươi lăm tuổi còn có thể thức tỉnh, vạn nhất. . . .”

“Sẽ không!” Bối Tĩnh Lan lạnh giọng, nhìn nữ nhi bắt đầu rơi lệ, phiền lòng trấn an: “Thể chất của người trái đất cùng người Cáp Ngói tinh hệ không giống nhau, huống chi người nọ sở dĩ lâu như vậy mới thức tỉnh, hoàn toàn là bởi vì tinh thần lực của hắn đã gần đạt tới thực thể hóa. Mà Đoạn Sở, thiên phú tinh thần lực của nó đã sớm bị mụ mụ hủy đi, đừng nói nó không thể thức tỉnh, cho dù nó may mắn có thể thức tỉnh, chỉ cần nó uống loại thuốc dẫn kia, cũng sẽ tự biến mình thành phế nhân tinh thần bị hỏng. . . . .”

“Mụ mụ nói cái gì!” Đoạn Nhã Thanh bất chấp khóc lóc kể lể, giật mình mở lớn miệng, trong mắt toát ra mừng như điên: “Giá trị tinh thần lực của phế vật kia, chẳng lẽ không đúng là trời sinh đã thấp sao? Còn có thuốc dẫn. . . .”

Nói cách khác, cho dù Đoạn Sở có thể thật sự thức tỉnh đi nữa, thì cuối cùng chẳng những không thể trở thành người khế ước, còn có nguy cơ ngay cả đứng dậy cũng không được? Đoạn Nhã Thanh vẫn nghĩ, đó là ông trời giúp các nàng, không nghĩ tới là mẫu thân động chân tay!

Bối Tĩnh Lan thấy nữ nhi chớp mắt, sùng bái nhìn mình, dịu dàng cười, đôi mắt nhất thời lưu quang tràn đầy, ngữ khí cũng khôi phục ôn nhu ân cần: “Đương nhiên, Nhã Thanh, làm sao có thể đem vận mệnh ký thác vào ông trời. Từ ngày mẹ tới Đoạn gia, Đoạn Sở, đã định sẵn chỉ có thể là phế vật!”

Mọi người trong Cáp Ngói tinh hệ mười tuổi liền bắt đầu thí nghiệm tinh thần lực, là bởi vì muốn trước khi trưởng thành, tinh thần lực còn chưa phát dục hoàn toàn, nàng là một nhà chế thuốc cấp cao, muốn động tay chân rất dễ dàng. Thậm chí ngay cả thuốc ngưng thần lần này, cũng là nàng cố ý đánh tráo, để chặt đứt hy vọng có thể trở thành chiến sĩ của Đoạn Sở.

Mông Gia Nghị là nàng nhìn từ bé tới lớn, nếu biết Đoạn Sở vì hắn mà hy sinh lớn như vậy, chỉ sợ thật sự sẽ đem Đoạn Sở đặt trong lòng. Bất quá may mắn Đoạn Sở mạng lớn, nếu không, chỉ vì hủy diệt Đoạn Sở mà hy sinh tiền đồ của đứa con, Bối Tĩnh Lan sẽ tức chết mất. Hiện tại, cũng chỉ là để cho Đoạn Sở sống lâu thêm một đoạn thời gian mà thôi.

Bối Tĩnh Lan cũng không giải thích kỹ càng, ngược lại bắt đầu ân cần nói cho nữ nhi: “Nhã Thanh, con hiện tại cần phải chú ý, sớm ngày trở thành nhà chế thuốc trung cấp. Nếu không, một chiến sĩ có thể có tới bốn trắc quân hoặc vợ bé, hiện tại có mẹ ở đây còn tốt, một khi các con đi tới thủ đô tinh cầu, nhà chế thuốc sơ cấp sẽ hoàn toàn không đủ nhìn. Con chậm chạp không có tiến bộ, bọn họ sẽ hoài nghi thiên phú chế thuốc của con. Mà Mông gia, cũng không phải không kiếm được nhà chế thuốc cấp cao.”

Đoạn Nhã Thanh hoàn toàn khôi phục bình tĩnh, ánh mắt cũng toát ra thận trọng cùng một tia tự đắc, học bộ dáng của Bối Tĩnh Lan lộ ra tươi cười dịu dàng. “Mụ mụ yên tâm, con nhất định sẽ không làm mụ mụ thất vọng. Bác sĩ bên kia, con cũng sẽ nhờ hắn, hảo hảo hỗ trợ chiếu cố thất đệ.”

Chỉ cần Đoạn Sở không thể xoay người, tạm thời chịu ủy khuất thì có là gì, ngược lại có thể làm cho Mông Gia Nghị càng thêm sinh thương tiếc, đây mới là đả kích lớn nhất đối với Đoạn Sở. Giờ khắc này, Đoạn Nhã Thanh càng thêm mong chờ tiệc đính hôn sắp đến.

Lúc này, Lạp Tư tinh cầu cách Y Duy Tát hơn mười ngày hành trình, Mạch Duy từng vô cùng kiêu ngạo, đang thần tình uể oải ngồi chồm hỗm bên chân nam tử khuôn mặt lạnh lùng nghiêm túc, trong quan tài thủy tinh bên cạnh, có một thanh niên tinh xảo như tranh vẽ phảng phất như đang ngủ, nhưng ngực không hề phập phồng.

“Thịnh Trạch, đã hai năm trôi qua, hiện tại người trái đất kia cũng tìm được rồi, nhưng hắn đã chết, chúng ta vẫn nên lập tức trở về thủ đô tinh cầu, tìm kiếm người khế ước có độ xứng đôi thích hợp đi? Chiến sĩ lên tới cấp bảy không có người khế ước trấn an, chỉ bằng thuốc ngưng thần cao cấp do vương hậu điều chế, cũng vẫn rất nguy hiểm.”




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.