Tổng Giám Đốc Rất Phúc Hắc

Chương 8: Đêm thất tịch · Hoa hồng




Tống Tử Hàm nằm ở trên giường, hơi hơi nhắm mắt lại, ngoài cửa sổ truyền đến thanh âm thổi sáo, là của một học sinh trung học nhà đối diện, mỗi cuối tuần đúng giờ sẽ cầm cây sáo đi ra sân thượng cau mày thổi, thời điểm vừa mới bắt đầu học thổi ra thật sự không thể nghe, bị Ngô Thiến Linh bình luận là thanh âm chết đi sống lại, trải qua hơn nửa năm luyện tập, cuối cùng cũng ra hình ra dạng rồi.

Ở cùng lâu giống như quen thuộc, a di nhà bên lên ban công thu quần áo trông thấy học sinh trung học nhà đối diện đang thổi sáo, liền trêu chọc một câu “Ai ôi!!! Ngươi cuối cùng cũng thổi nghe vào tai rồi, coi như là tiểu khu nhà ta có phúc phận ah.”

Bên kia hài tử đỏ mặt gãi cái ót cười cười, lộ ra mấy khoả răng trắng, “Đều là loạn thổi thôi, còn không biết luật thổi.”

Tống Tử Hàm nghe thấy đối thoại bên ngoài cười cười, đang nhắm mắt đột nhiên mở ra. Chiều hôm nay tại nhà hàng bởi vì có quá nhiều sự tình, trong đầu một mảnh hỗn loạn, hiện tại nhớ tới một ít chuyện cảm thấy rất kỳ quặc.

Tại sao lại đột nhiên xuất hiện một nữ nhân phá hư xem mắt, vì cái gì nữ nhân kia sau khi đối tượng xem mắt rời đi liền lập tức xin lỗi nói nhận lầm người, những chuyện này coi như bỏ qua đi, thế nhưng bá đạo tổng giám đốc Hàn Triết Si lập tức có thể xuất hiện tại hiện trường!

Tuyệt đối không phải trùng hợp!

Tống Tử Hàm ngồi dậy, cầm lên điện thoại trên tủ đầu giường. Trước kia muốn gọi điện thoại cho người nọ đều do dự thật lâu, lần này là đạo nghĩa không cho phép chùn bước ngay lập tức nhấn nút gọi, bên kia rất nhanh nhận điện thoại.

Tống Tử Hàm không biết mở miệng như thế nào, đối phương đã mở miệng trước, nghe giọng điệu còn có mấy phần đắc ý “Khó được ngươi sẽ chủ động gọi điện thoại tìm ta, như thế nào, vừa rời đi liền nhớ nhung ta rồi sao?”

Tống Tử Hàm cắn răng, gân xanh trên trán nhảy lên “Hôm nay nữ chính là ngươi phái tới phá đám đúng không?!”

Đầu bên kia điện thoại cười đắc ý “Phản ứng như thế nào trì độn như vậy, hiện tại mới phát giác.”

Rất tốt, một chút cũng không giấu diếm. Tống Tử Hàm tay nắm điện thoại dùng sức, “Ngươi…” Sau đó cũng không biết nói cái gì.

Người ở đầu bên kia điện thoại làm ra chuyện hèn hạ vô sỉ như vậy không những không hổ thẹn, ngược lại cho rằng là không có việc gì, dùng giọng điệu bình thản đối với Tống Tử Hàm nói: “Về sau đừng đi xem mặt nữa, ta nói rồi, nếu là thật muốn tìm người một chỗ sinh hoạt cứ tới đây cùng ta ở chung, ta tùy thời hoan nghênh ngươi.”

Tống Tử Hàm cắn răng, thốt ra một câu: “Cho dù ta không đi xem mắt, cũng sẽ không ở cùng với đồng tính.”

Đầu bên kia điện thoại dừng lại một chút, tiếp theo truyền đến một tiếng cười khẽ, “Loại lời này chờ ngươi đến hãy nói.”

Hội thoại liền cắt đứt, bên trong ống nghe chỉ còn thanh âm đô đô, là Hàn Triết Si cúp máy trước.

Tống Tử Hàm nhìn cuộc gọi kết thúc trên màn hình điện thoại di động, sau đó lại ngã xuống trên giường, tay trái che mắt, hít một hơi khí lạnh. Hôm nay phát sinh quá nhiều sự tình, chỉ cảm thấy một mảnh hỗn loạn.

Thân ảnh người kia không ngừng hiển hiện trong đầu, năm năm trước đây, năm năm sau đó, tươi cười tà mị luôn đọng ở bên môi, khuôn mặt đẹp mắt so nữ nhân còn xinh đẹp hơn, hết lần này tới lần khác tính cách vẫn bá đạo như vậy.

Kỳ thật, hắn bá đạo cũng không phải không thể lý giải, với tư cách thiếu gia của Hàn thị tập đoàn, từ nhỏ đã được nuông chiều, há miệng ra là có người đút cơm cho, người bên cạnh luôn đem hắn như bảo bối mà nâng niu, không nỡ đánh mắng, cứ như vậy tự nhiên sẽ tạo thành tính cách bá đạo này.

Đêm thất tịch là lễ tình nhân của người Châu Á, một vị nữ đồng sự phòng kinh doanh sáng sớm đã nhận được ba mươi ba đóa hoa hồng đỏ, nghe nói vị nữ đồng sự kia đã kết hôn, lão công người ta hiểu được lãng mạn, mỗi năm vào lễ tình nhân lại tặng cho lão bà một bó hoa hồng. Ba mươi ba đóa, đại biểu yêu ngươi tam sinh tam thế, nghe nói cũng là vì kết hôn năm thứ ba, năm thứ nhất cũng chỉ có 11 đóa, mỗi một năm liền thêm một số đếm đi lên, coi như là có ý nghĩa.

Văn phòng một đám nữ đồng sự đã kết hôn hay chưa kết hôn đều bị thật sâu đả động, đều nói nữ đồng sự này gả đúng người, nữ nhân nên gả cho nam nhân hiểu được lãng mạn cũng như có thể che chở được lão bà, tiền có thể bình thường nhưng bề ngoài nhìn đẹp mắt là đủ rồi.

Nữ đồng sự được tặng hoa hồng đỏ mặt vội vàng giải thích nói, kỳ thật hai người một chỗ cũng thường xuyên có chút mâu thuẫn nhỏ, cãi nhau cũng sẽ có, chỉ có điều qua một thời gian ngắn sẽ hòa hảo.

Một a di đã kết hôn hơn mười năm đi qua nói: “Ai nha, hai người một chỗ sinh hoạt nào có chuyện không cãi nhau, đó mới là bản chất của hôn nhân, ta cùng ta lão công nếu ba ngày không phát sinh chút ít náo loạn, đã cảm thấy trống vắng.”

Mấy nhân viên nữ tụ một chỗ đàm luận hôn nhân cùng tình yêu, phòng kinh doanh lập tức náo nhiệt. Trưởng phòng kinh doanh đứng ngoài cửa văn phòng cầm lấy đầu bút gõ lên cửa, phát ra tiếng vang thùng thùng, văn phòng lập tức yên tĩnh, mấy nhân viên nữ tụ một chỗ nói chuyện phiếm lập tức tất cả tản ra về vị trí của mình.

Trưởng phòng kinh doanh mặt đen thui nói: “Trò chuyện vui vẻ như vậy, các ngươi cho rằng nơi này là cái chợ ah!”

Sau đó, văn phòng lặng ngắt như tờ, mỗi người cũng chỉ là nhìn màn hình máy tính, nên làm cái gì thì tiếp tục làm cái đó.

Trưởng phòng kinh doanh vừa đi không lâu, đã có người tại cửa phòng làm việc hô: “Xin hỏi Tống Tử Hàm tiên sinh có ở đây không?”

Tống Tử Hàm theo màn hình máy tính dời ánh mắt, nghiêng đầu thấy được một chàng trai trẻ tuổi đứng ngoài cửa phòng làm việc, trên tay còn ôm một bó hoa hồng đỏ thật to!

Tống Tử Hàm sững sờ nhìn nam hài ở cửa ra vào nhanh bị một nhúm hoa hồng đỏ bao phủ, người này cậu không biết, Đỗ Hiểu Vân vỗ lên mặt bàn Tống Tử Hàm “Tìm được ngươi rồi, còn không mau đi qua.”

Tống Tử Hàm lấy lại tinh thần, từ trên ghế đứng lên, chạy tới cửa ra vào.

Chàng trai cầm hoa hỏi: “Xin hỏi là Tống Tử Hàm tiên sinh sao?”

Tống Tử Hàm gật đầu “Ân, là ta.”

Chàng trai đem bó hoa hồng trên tay đưa cho Tống Tử Hàm “Đây là hoa tươi tặng cho ngươi, phiền ngươi ký nhận.”

Tống Tử Hàm còn có chút giật mình sững sờ, hoa này là đưa cho cậu sao?

“Ngươi xác định hoa này là đưa cho ta hay sao?” Tống Tử Hàm muốn xác nhận lần nữa, bởi vì thật sự không thể tưởng được tại sao lại có người tặng hoa.

Chàng trai lấy ra giấy tờ, cẩn thận so sánh địa chỉ, sau đó đưa tới trước mặt Tống Tử Hàm “Địa chỉ đúng vậy, là tại đây.”

Thời điểm chàng trai đem giấy tờ đưa tới Tống Tử Hàm liếc qua liền thấy dòng chữ Hàn tiên sinh, trong nội tâm cả kinh, không muốn làm cho quá nhiều người biết, vì vậy vội vàng cầm lấy hoá đơn “Đúng, là tại đây.”

Tống Tử Hàm lập tức tiếp nhận bút ký lên phần tên của mình, sau đó tiếp nhận bó hoa. Chàng trai tặng hoa còn rất có lễ phép mà nói một câu: “Chúc ngươi lễ tình nhân khoái hoạt.”

Tống Tử Hàm ôm một bó hoa to dở khóc dở cười.

Hàn Triết Si! Ngươi đoán người ta một đại nam nhân vào lễ tình nhân nhận một bó hoa hồng đỏ to như vậy là tâm tình gì!

Tống Tử Hàm trước ánh mắt kỳ dị cùng hâm mộ của các đồng nghiệp ôm lấy bó hoa to trở lại ghế làm việc, luống cuống tay chân mà tìm trong một đống hoa có thiệp chúc mừng gì đó hay không. Sở dĩ tìm không phải là vì muốn nhìn một chút Hàn Triết Si bá đạo tổng giám đốc viết cái gì, mà là tìm được sẽ lập tức tiêu hủy, sau đó đem bó hoa này ném vào thùng rác, cứ như vậy thỏa đáng xử lý sạch sẽ!

Đỗ Hiểu Vân liếc cửa phòng làm việc, xác nhận trưởng phòng không có ở đó lại đi qua, vỗ vỗ bả vai Tống Tử Hàm, Tống Tử Hàm lại càng hoảng sợ.

Đỗ Hiểu Vân chỉ chỉ bó hoa trong tay cậu “Bạn gái ngươi tặng ah?”

Tống Tử Hàm lập tức trả lời: “Không phải, là tặng nhầm người!”

“Tặng nhầm người ngươi còn ký đơn?” Đỗ Hiểu Vân không tin, túm lấy bó hoa trên tay  Tống Tử Hàm, cẩn thận từng li từng tí đẩy ra từng bông hoa, nói: “Ta giúp ngươi xem, nếu như bên trên tấm thiệp ghi không phải là tên của ngươi vậy thì thật sự gửi nhầm rồi.”

Bị nàng tìm được liền chết chắc! Tống Tử Hàm kinh hãi, từ trên ghế làm việc đứng bật dậy, ôm qua một bó hoa, nói: “Dù sao cũng là nhầm lẫn, ta ngay lập tức ném đi.”

Tống Tử Hàm cất bước muốn đi hướng thùng rác, Đỗ Hiểu Vân giữ chặt cậu “Còn chưa tìm được thiệp, ngươi làm sao biết được là gửi nhầm, nói không chừng đúng là tặng cho ngươi .”

Tống Tử Hàm chột dạ, hai tay ôm một bó hoa hồng hận không thể dùng một mồi lửa bắt nó lập tức hóa thành tro tàn! “Dù sao cũng là gửi nhầm, đặt ở trên bàn công tác còn không bằng ném đi.”

Đỗ Hiểu Vân nói: “Cho dù gửi nhầm cũng không cần phải ném đi nha, ta nhìn hoa rất đẹp, nếu không ngươi cứ lưu lại, tìm bình hoa cắm vào là được, đặt ở văn phòng coi như là trang trí rất đẹp.”

Tống Tử Hàm do dự một chút, Đỗ Hiểu Vân xem cậu còn do dự, lập tức nói: “Nếu không ta giúp ngươi?”

Tống Tử Hàm miễn cưỡng cười cười “Ta tự mình làm là được rồi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.