Tôi Bị Năm Cái Vai Ác Ba Ba Tranh Nhau Sủng

Chương 139: Táo bạo vai ác online chỉ Diệp Tang làm bài (1).




Edit by: KlaraHa1314
~~~~~~~~~~~~~~~

Cô giáo Lưu: "......" Xem ra mấy thằng nhãi này thiếu sự mài giũa của xã hội chủ nghĩa.

*

Trò khôi hài buổi sáng kết thúc, các bạn nhỏ ở xung quanh ríu rít thảo luận nên tham gia tiết mục nào trong cuộc đua lớp.

Trường Tễ Nguyệt là học khu lớn nhất Đế Đô, trong đó các hoạt động tự nhiên không thể thiếu.

Tiểu gia hỏa mờ mịt nghe được từ trong miệng của bọn họ, lớp bọn họ hình như muốn đấu với lớp kế bên.

Đến nỗi đấu cái gì, bé không biết được.

Tô Thụy Thụy hừ lạnh một tiếng, "Đám kia mỗi ngày đều xem thường lớp mình......"

Cậu thấp giọng lẩm bẩm một câu, "Có gì đặc biệt hơn người."

Trường học quý tộc là nơi bồi dưỡng các loại tài nghệ thiên phú lễ nghi, nhưng không phải đứa bé nào cũng có những thiên phú như vậy.

Mỗi lần thi đấu đều bị lớp bên cạnh trào phúng không dám ngẩng đầu, bọn họ cao hứng mới là lạ.

Diệp Tang thất thần nằm trên bàn, mắt mèo xinh đẹp hơi chớp, nhìn thấy Thẩm Dao một mình ngồi ở chỗ kia không biết suy nghĩ cái gì.

"Chị......" Bé di chuyển chậm rãi, khuôn mặt nhỏ có chút béo hơi cúi xuống, "Chị muốn thi đấu hả?"

Diệp Tang nhớ rõ chị gái nữ chính tinh thông mọi thứ cầm kỳ thư họa.

Thẩm Dao ngả người ra sau, nhìn cô gái nhỏ đứng gần mình, hơi nhíu mày liễu, gằn từng chữ: "Đương nhiên."

Từ nhỏ bé đã bị mẹ lôi ra so sánh với những người khác, cho dù lúc đó bé đã làm tốt.

Nhưng đối với mẹ, những điều này vẫn là chưa đủ.

Tiểu gia hỏa rung đùi đắc ý nói, "Vậy, còn Diệp Tang Tang thì sao?"

Trên cơ bản tất cả các bạn học đều tham gia. Bé một người ngốc ở nơi này không biết phải làm cái gì.

Thẩm Dao bĩu môi, nhìn đứa nhỏ tự nhiên ngốc nghếch này, buồn cười nhíu mày một cái, toát ra sự chán ghét: "Em đợi ở dưới sân khấu là được rồi."

Tiểu gia hỏa nhìn xuẩn manh thế thôi nhưng rất thích hợp làm linh vật của lớp.

Diệp Tang ồ một tiếng, che lại cái túi nhỏ ngoan ngoãn quay về chỗ của mình.

Cô giáo sửa bài kiểm tra rất nhanh, buổi chiều tan học cũng đã phát xuống.

Tô Thụy Thụy cùng Diệp Niên Niên lẩm bẩm nhìn bài kiểm tra không biết thì thầm cái gì.

Chị em Thẩm Ngôn An cùng Thẩm Dao lại càng thờ ơ với kết quả kiểm tra.

Chỉ có Diệp Tang nhìn dấu gạch chéo trên bài kiểm tra, khuôn mặt tròn trịa nhỏ nhắn phồng lên, khẽ thở dài.

Bé không muốn bị tét mông.

Bất quá......

Hoắc ba ba ở nước ngoài, hẳn là không đánh được mình.

Tiểu gia hỏa chậm rãi đem bài kiểm tra nhét vào trong túi, sau đó nghe được cô giáo hắng giọng, nghiêm túc nói với bọn họ: "Hôm nay vì có kiểm tra, bài kiểm tra phát xuống nhớ phải đưa cho ba mẹ ký tên đó."

Chùm tóc của Diệp Tang dựng lên, Mắt mèo đen nhánh hơi xoay chuyển, có chút không hiểu tại sao phải đưa cho ba mẹ ký tên.

Tiểu gia hỏa uể oải ỉu xìu đi theo tài xế về nhà, khuôn mặt tròn trịa dán trên cửa sổ xe, khẽ thở dài.

Diệp Tang lần đầu tiên cảm thấy làm người thật khó.

*

Mãi cho đến khi về đến Mộ gia, tiểu gia hỏa vẫn mặt mày ủ rũ bĩu môi, đầu tóc xõa tung hơi run rẩy, đáng yêu đến mức làm mọi người xung quanh chịu không nổi.

Quản gia kiềm chế cong môi, cúi người, cười hỏi cô gái nhỏ: "Cháu làm sao vậy?"

Biểu tình cay đắng nhìn rất đáng yêu.

Diệp Tang nhìn khắp nơi, che lại cái túi nhỏ, nhỏ giọng nói, "Tang Tang kiểm tra......"

Quản gia nhíu mày, cũng gật đầu theo, cười nói: "Kiểm tra, sau đó thì sao?"

Có gì không ổn à?

Tiểu gia hỏa cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân, "Cô giáo yêu cầu phụ huynh ký tên......"

Vừa nói, quản gia lập tức hiểu ra.

Ba của cô bé này ở nước ngoài, mẹ thì không biết là ai, yêu cầu phụ huynh ký tên không khác gì làm khó cô nhóc a.

Diệp Tang mở miệng, lắc đầu nói, "Còn muốn Tang Tang sửa bài."

Bé nếu biết sai ở chỗ nào thì đã không làm sai.

Tại sao còn cố tình làm khó một bảo bảo như bé?

Diệp Tang không nghĩ ra, dứt khoát cũng không thèm nghĩ nữa, vỗ cái túi, trực tiếp bước chân ngắn chạy vào trong phòng, đôi mắt của cô bé đen nhánh, cong thành trăng non, ngây ngô hỏi, "Gia gia, Mộ thúc thúc khi nào về a ~"

Mộ quản gia nhìn đồng hồ, không xác định nói: "Chắc là khoảng 11 giờ tối?"

Ông chủ của bọn họ trước nay đều không về nhà, cũng không biết tiểu tiểu thư chọc ngài ấy giận như thế nào, mà bây giờ về nhà đều rất đúng giờ, chẳng qua là về trễ mà thôi.

Diệp Tang ngẩng đầu nhỏ, chậm rì dạ một tiếng, đầu ngón tay trắng nõn khẽ chọc đồng hồ thông minh, quay đầu đi về phía thư phòng.

*

Trở lại phòng, tiểu gia hỏa bổ nhào vào trên giường, vừa quay đầu liền bắt gặp ánh mắt nhàn nhạt của chó con.

"Uông." Ngươi mẹ nó còn biết về nhà à?!

"Gâu gâu gâu." Đói chết ông đây rồi!!

Nó bất mãn phe phẩy cái đuôi kháng nghị.

Diệp Tang tức giận quay mặt đi không để ý tới nó, một mình xem đồng hồ thông minh, học theo cách mà Hoắc Nghiêu đã dạy cho mình cách đây không lâu, gọi lại số điện thoại kia.

Bé thật ủy khuất.

Tiện nghi ba ba không bao giờ chủ động gọi điện cho mình.

Quá phận!

Còn có Thẩm ba ba, đã nói là sẽ đến thăm bé mà ~~

Tiểu gia hỏa ủy khuất vùi khuôn mặt bé nhỏ vào chăn bông, chẳng được bao lâu đã kết nối được với tiện nghi ba ba.

"Ba ba." Bé ngoan ngoãn nằm trong ổ chăn, ngây ngô làm nũng, mắt mèo xinh đẹp đen nhánh phiếm hơi nước, khóc nức nở ủy khuất thiếu chút nữa biến dạng, "Tang Tang nhớ ba......"

Bé nhớ gia gia, nhớ ma ma, cũng nhớ ba ba.

Bên chỗ Hoắc Nghiêu có chút ồn, anh hơi sửng sốt, đây vẫn là lần đầu tiên nghe được tiểu gia hỏa nói nhớ mình.

Anh nâng tay, ra hiệu cho đám cổ đông đang thảo luận nước miếng bay tứ tung kia im lặng trước.

"Nhớ ba?"

Anh cụp mắt xuống, giọng nói có chút khàn khàn, giống như đã lâu không uống nước, giọng nói lạnh lùng có chút dịu dàng, Hoắc Nghiêu khó được mà không trêu chọc bé, thấp giọng nói một câu, "Vậy thì ba ba sẽ trở lại sớm, OK?"

Quỷ biết ánh mắt dịu dàng của anh đáng sợ như thế nào trong mắt các cổ đông khác.

Trợ lý Triệu tim đau, thở dài.

Từ khi tới nước M, boss nhà bọn họ ngày đêm giải quyết các vấn đề hạng mục với hợp đồng, vốn dĩ cậu vẫn không hiểu nhiệm vụ có thể hoàn thành trong một tháng, vậy tại sao phải tăng ca gấp rút.

Nhìn thấy Diệp Tang gọi điện thoại tới, trợ lý Triệu liền hiểu rõ mọi chuyện.

Chung quy vẫn là vì tiểu tiểu thư.

Anh nhàn nhạt thở dài.

Nhìn xem, một người đàn ông làm cha thật đáng sợ.

Quả nhiên vẫn là độc thân vui sướng.

*

Tiểu gia hỏa quơ chân ngắn nhỏ, nín khóc ngây ngô làm nũng với Hoắc ba ba, nói những chuyện đã phát sinh ở nhà trẻ.

Nói xong, Hoắc Nghiêu không có chút không kiên nhẫn nào, khẽ nhíu mày dựa vào trên ghế, chờ thật lâu cũng không có nghe thấy cô nhóc nói chuyện.

Cho đến khi đầu bên kia của điện thoại vang lên giọng nói mớ, "Ba ba......"

Anh lúc này mới bất đắc dĩ ý thức được, con nhóc này chắc là mệt quá nên ngủ rồi.

"Ngu ngốc."

~~~~~~~~~~~~~~~
KlaraHa1314


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.