Tình Triền Nhật Nguyệt

Chương 8




Đôi môi mềm mại như cánh hoa như đoán trước dừng ở trên môi Hướng Hách Nhật, làm hắn kinh ngạc là nhớ lại cảm giác khi xưa, xúc cảm gọn gàng mà chân thật như thế thật xa lạ.

Tham vọng nhìn vào đôi mắt trong suốt của nàng, cúi cùng hắn đã hiểu hắn thiếu đi điều gì……

Đau đớn kịch liệt dâng lên trong lồng ngực hắn, tạo nên thân phận Liệt Nguyệt này là hắn, nay hắn mới ý thức được chính mình tự tay đem đoạn tình cảm này chôn giấu.

Nàng thủy chung vẫn là Lí Liên Nhi ngày ấy đối với hắn đều lấy mâu quang quật cường này sao?

“ Liên Nhi……” hắn ôm chặt lấy nàng, cảm xúc đau đớn hóa thành một câu thở dài.

Nàng kinh sợ cứng đờ thân mình, “Ngươi……”

“ Thực xin lỗi……” bao nhiêu hối hận cũng chỉ có thể ngưng tụ thành này ba chữ này.

Không nghĩ tới ba chữ này lại làm cho nàng không thể khống chế được , nàng đến đây câu không muốn nghe chính là “ Thực xin lỗi “. “Vì cái gì ngươi muốn nói thực xin lỗi? Ngươi không có sai, là ta không tốt…..”

Sự thành thật của nàng không hề giấu diếm, nước mắt chua sót kia chảy dài xuống khuôn mặt Hướng Hách Nhật, nhưng hắn không có dũng khí lau đi, bởi vì hắn chưa bao giờ dám thừa nhận tình cảm này.

Nàng bối rối lau đi nước mắt, đứng lên, “Ta phải đi ”

Hướng Hách Nhật bỗng nhiên đứng dậy, đem nàng giữ lại ở trong lòng chính mình, “Đừng đi……”

Hắn hôn mái tóc dài của nàng, nội tâm cảm thấy không hiểu sao bất an, rõ ràng nàng ngay tại trong lòng chính mình, mà hắn lại cảm thấy sợ hãi.

“ Tử Thanh đối ta mà nói quả thật là quan trọng ……” âm thanh thấp mềm nhẹ tựa như mê man thành câu.

Hắn nhớ tới lần đầu gặp Lữ Tử Thanh là lúc, ánh mắt Lữ Tử Thanh không giống như mọi người đều ở trên người đại ca, lại chủ động tìm hắn nói chuyện. Từ lúc bắt đầu, hắn làm mọi việc đều chỉ vì muốn đoạt được ánh mắt nàng, Lữ Tử Thanh là người đầu tiên làm cho hắn cảm thấy chính mình nếu cố gắng sẽ trở thành người có giá trị.

“ Nhưng ngươi lại càng làm cho lòng ta đau……” này Liệt Nguyệt rất choáng váng, một chút cũng đều không che dấu tâm trạng chính mình.

Liệt Nguyệt làm sao không rõ trắng đen? Hắn trong lòng đang rất lưỡng lự , nếu hắn đối nàng cũng là có cảm tình , nàng sớm đã biết.

Con ngươi lạnh nhạt đang chăm chú nhìn nàng lúc này, lẳng lặng chưa từng di chuyển, xác định cảm xúc của nàng như trước vì hắn phập phồng, mới bằng lòng rời đi, kia ẩn giấu sự thu hút lẫn nhau, tim hắn đã xác định được rồi.

Có câu này là đủ rồi, nàng giống như mọi khi đi tới bàn xoay người vươn tới ôm lấy hắn.

Hắn yêu Lữ Tử Thanh, mà nàng thương hắn, ba người muốn giải quyết rối rắm này thì phải có kẻ rời đi, chen vào giữa bọn họ lúc đó chính là nàng, rời đi cũng không được, thành toàn cũng thành toàn không được.

Nàng nghĩ muốn về nhà ! Không biết Thiên Thư đã lập gia đình chưa ? Nếu là, lúc trước nàng đã cùng Thiên Thư hứa cùng gả nay chính nàng phải thất hứa .

Tay hắn tiến vào giữa áo nàng, phát hiện tâm của nàng thần trí bay đến tận nơi nào làm hắn không dò đoán được, ôn nhu chạm vào nàng bỗng trở nên cuồng loạn……

“ Hách Nhật?” hắn khẩn thiết làm cho nàng có chút ngoài ý muốn.

Hắn nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên, lập tức phủ kín môi nàng hôn lấy , thẳng đến khi hai má nàng trở nên ửng đỏ, hô hấp càng trở nên yếu ớt hắn mới dừng lại, sau đó đem nàng kéo về hướng hắn.

Hắn muốn xóa đi cái nam nhân kia, còn có Lữ Tử Thanh ở môi nàng lưu lại dấu vết!

Ở môi hắn vẫn còn vươn lại dư vị của rượu, khiến nàng giống như cũng say……

Lơ đãng rời khỏi, trong tâm vẫn còn lưu luyến ở bạc môi nàng, làm cho nàng rơi vào nhu tình của hắn. Lại đột nhiên cắn vào cánh hoa đỏ tươi , khiến nàng hư nhuyễn vô lực.

Hắn dùng tay ôm lấy, đem nàng đặt ở trên giường.

“ Không được!” nàng hạ xuống quyết tâm, như thể nào sẽ lại cùng hắn triền miên chứ ? Nàng giãy dụa đứng lên, lại bị thân thể cực đại bao phủ.

Hắn tỉnh nhưng làm như không nghe thấy, nhanh nhẹn trút đi quần áo trên người nàng.

Bên ngoài tiếng sấm rầm rầm, mưa to trong nháy mắt lại dịu xuống, rửa đi tất cả ồn ào náo loạn.

Hướng Hách Nhật mỉm cười, “Ngươi như vậy đi không được đâu .” dung nhan tuấn tú chôn vùi vào người nàng, làm nàng ngửi thấy một mùi hương thanh nhẹ, động tác vô cùng thân thiết làm cho mặt nàng ửng hồng.

Đây là hắn hướng nàng làm nũng sao? Hắn thật sự say, hay là không……

Hắn nằm áp trên người nàng, tay thâm nhập vào nội y từ từ đi xuống.

“ Ngươi……” nàng hơi hơi nghiêng về một bên, phát hiện hắn đã muốn khép mắt lại, sợi mi dài lơ đãng chạm vào khuôn mặt nàng, làm người nàng căng thẳng.

“ Không chạm …… Nhưng ngươi giúp ta ngủ được không” hắn hơi dùng lực, ôm chặt lấy nàng.

Cứ như vậy cái gì cũng không nghĩ, ôm nàng cảm thụ mùi hương thoang thoảng quen thuộc cùng hô hấp phập phồng, hắn không còn thống khổ vì bị mất ngủ mà phải uống rượu như kẻ nghiện , ngay cả tiếng mưa rơi to lớn đều không nghe thấy.

Lí Liên Nhi nội tâm kích động vạn phần, bởi vì cùng hắn ôm nhau mà ngủ, đây là lần đầu tiên.

Nhìn chân mày của hắn, nàng hồi tưởng ngày ấy được gặp hắn — bởi vì chính mình lỗ mãng mà đụng phải hắn, rõ ràng là thiếu niên mới khỏang hai mươi, mà hắn lại hỉ giận không thể thấy, bình tĩnh ổn trọng.

Sau lại bởi vì chuyện của Tiểu Xảo, nàng cùng hắn có chút tranh chấp…… Muốn nói tranh chấp, không bằng nói là nàng náo loạn, hắn chỉ cần vài câu liền làm cho nàng á khẩu không trả lời được.

Sau đó là cái hôn kia……

Lí Liên Nhi mặt đỏ lên, hiện tại hồi tưởng làm cảm xúc cứ trỗi dậy như cô gái còn động tình khi xưa.

Chính là…… Hướng Hách Nhật trầm ổn như vậy nhưng lại cũng có lúc yếu ớt rơi lệ , điều này làm cho nàng rất là hoảng sợ, trong lòng càng trở nên rối rắm, như rơi vào giữa hồ chìm càng sâu.

Cảm nhận được hơi thở ổn định, hiểu được hắn đã ngủ , nàng mới lẩm bẩm nói: “Ngươi đã không thể buông được nàng, vậy thì để ta buông ngươi……”

Vô luận lựa chọn ai, hắn đều đã có tiếc nuối không phải sao? Nàng ly khai, Lữ Tử Thanh có lẽ sẽ hồi tâm chuyển ý?

Nàng hôn lấy đôi môi ấm áp của hắn, hai hàng lệ chậm rãi chảy xuống, “Ta yêu ngươi……”

Liệt Nguyệt mất tích !

Sắc trời mờ nhạt, ánh trăng dần biến mất, giờ này Phong Nguyệt các âm thanh buôn bán hẳn là vang vọng khắp đầu đường, không biết tại sao, giờ phút này tại cửa lớn lại khóa , khước từ tiếp khách.

“ Vậy phải làm sao bây giờ?” Phẩm nhi lộ ra khuôn mặt u sầu, từ Tần Nguyệt lâu một đường thẳng tiến đến đại sảnh.

“ Vẫn chưa tìm thấy Nguyệt cô nương sao?” Phong Nguyệt các nhị đương gia Đường nương mở miệng hỏi, trong tay còn đang cầm một ly trà lạnh, uống vài ngụm để làm tiêu đi cơn tức.

“ Đường nương, ngươi như thế nào còn nhàn hạ uống trà?” Phẩm nhi một lòng vì chủ, gấp đến độ giống như con kiến trong chảo nóng, không thể không hoài nghi Đường nương có âm mưu khác.

“ Phẩm nhi đừng nóng vội, ta biết Nguyệt cô nương ở nơi nào.” Đường nương buông ly trà, không hoảng hốt không vội vàng.

“ Cái gì? Tiểu thư nhà ta đi đâu ?”

“ Nàng không nói cho ta biết.” Đường nương nhún nhún vai.

“ Nhưng mà…… Ngươi không phải nói biết tiểu thư ở nơi nào sao?” Phẩm nhi thật là muốn hồ đồ .

“ A chỉ là sáng nay nhìn thấy nàng.”

“ Đường nương xin người đừng đùa ta nữa! Phẩm nhi nhất thời nóng vội, khẩu khí có phần cao…… Xin người không cần để ở trong lòng.” này Đường nương quả thật là xấu tâm, lúc quan trọng thế này còn đùa giỡn nàng!

“ Được rồi, được rồi, không đùa ngươi.” nàng kiều diễm cười, mới buông tha Phẩm nhi.

Đường nương còn không biết Lữ Tử Thanh là nữ nhân, “Sáng nay ta bắt gặp Lữ công tử đem Nguyệt cô nương của chúng ta khiêng đi ra ngoài, về phần đi đâu thì ta không biết.”

Phẩm nhi suýt nữa té xỉu, “ Cái gì. Đường nương như thế nào không ngăn cản tiểu thư?”” Lữ cô nương đem nhà nàng tiểu thư mang đi chỗ nào?

Nàng liền khóc! Tiểu thư đối xử với nàng giống như tỷ muội thân, hiện tại người cũng không thấy đâu.

“ ta nghĩ đến chính mình ở chỉ mộng, nên sáng sớm không thấy cẩn thận……” nàng như thế nào sẽ biết là thật ?

“ ô ô……” thật là làm sao bây giờ?

“ Ngốc Phẩm nhi, ngươi còn có thời gian ở chỗ này khóc a? Nhanh đi nói cho Hướng gia nha, hắn khẳng định có thể tìm Nguyệt cô nương về.” Đường nương thật ra không hề lo lắng, việc này đối Liệt Nguyệt mà nói chưa hẳn là điều xấu……

“ Đúng! Ta phải đi ngay!” Phẩm nhi đột nhiên bừng tỉnh, vội vàng chạy đi.

Một chiếc xe ngựa mang nét cổ xưa đang chạy như bay trên con đường đã rất lâu rồi không được sửa chữa này, bình thường cũng ít có người đến, đá vụn rải, người bên trong xe liên tục lắc lư.

Mã phu trước kia vốn là một nông dân, ngăm đen ngũ quan thoạt nhìn thực thành thật, vì muốn kiếm thêm nhiều tiền cấp cho chi tiêu trong nhà, mới đi làm mã phu, thù lao của vị công tử tuấn tú kia trả, phi thường lớn, bảo rằng nhà mẹ đẻ của thê tử phát sinh chuyện nên mới chạy đi, hắn liền đáp ứng.

Vị phu nhân kia xem ra có điểm sinh bệnh, vẫn là công tử tuấn tú đem nàng bế lên xe ngựa, nói đến điểm ấy hắn sẽ không như người khác, hắn vốn không hiểu được thương hương tiếc ngọc, nhưng để có tiền thì vẫn nên làm một chút.

Bất quá, con đường này thật đúng là dốc!

Nhưng mà, hắn như thế nào cũng sẽ không nghĩ đến chính mình lại là bị kèm hai bên là hai cô nương.

“ Nguyệt nhi, về sau có ta bồi ngươi……”

Mấy ngày ở cạnh Liệt Nguyệt, Lữ Tử Thanh sáng sớm liền nhận thấy được Liệt Nguyệt có gì đó ổn, ngày hôm qua còn phát hiện Liệt Nguyệt giấu tay nải ở dưới giường, càng làm nàng quyết tâm muốn dẫn Liệt Nguyệt đi…… Vốn kế hoạch tối hôm qua sẽ mang nàng đi, lại không nghĩ rằng nàng nhưng lại ở Hướng phủ qua đêm.

Nhớ lại điểm ấy, Lữ Lử Thanh cắn răng thật mạnh đầy tiết hận. Nếu nàng là nam nhân, kia nàng cũng có thể cùng Nguyệt nhi triền miên!( Yue: e hèm…..=,=)

Quên đi, đây là lần cuối cùng, về sau sẽ không còn người cùng nàng tranh giành Nguyệt nhi .

Lữ Lử Thanh hạ mê hồn hương không nhẹ, nghĩ đến Lí Liên Nhi đến tối mới có thể thanh tỉnh, chính là xe ngựa thật sự quá xốc, Lí Liên Nhi chậm rãi dần tỉnh lại.

“ Ưmm……” đầu thật choáng! Là ảo giác của nàng sao, vì cái gì lại nằm ở trên sàn?

Cố gắng nâng mí mắt lên, thích ứng ánh sáng chói mắt, nàng mới chính thức tỉnh táo lại, nhìn đến Lữ Lử Thanh ngồi bên cạnh chính mình,” Tử Thanh?”

“ Ngươi tỉnh.” Lữ Lử Thanh dìu nàng ngồi dậy.

Lí Liên Nhi toàn thân hư nhuyễn đành phải dựa vào nàng: Trong lòng hiện lên nghi vấn. “ Ngươi như thế nào lại ở cùng ta ? Ta nhớ rõ là……” khi đó nàng đang định ra cửa chính, sau đó là cảnh một trận đau nhức……

“ Ngươi phải rời khỏi hắn đúng không?” Lữ Tử Thanh nhìn Lí Liên Nhi dục vọng được chạm vào cánh môi non mềm trở lại.

Lí Liên Nhi ngẩng đầu khiếp sợ nhìn Lữ Tử Thanh, “Ngươi như thế nào lại biết?”

“ Hôm qua sau khi ngươi bỏ ta lại, ta đi vào phòng ngươi.” cho nên mới phát hiện nàng giấu tay nải.

“ Ngươi quá đáng! Như thế nào có thể không chờ ta đồng ý liền đi vào phòng của ta?” Lí Liên Nhi có chút tức giận.

Lữ Tử Thanh nghĩ rằng Lí Liên Nhi vô lực phản kháng, thân mật ôm chặt nàng. “Ngươi không nói một tiếng đã rời đi, sẽ không làm cho người ta lo lắng sao? Nếu không bị ta phát hiện, ta sẽ không thấy ngươi nữa!”

“ Lữ Tử Thanh, ngươi buông!” Lí Liên Nhi dùng lực giãy dụa, lại khiến cho người đầy mồ hôi.

Vừa động xe ngựa lại càng thêm xóc nảy, Lí Liên Nhi rốt cục phát hiện không thích hợp,” Đợi một chút ! Chúng ta ở trong xe ngựa?” nàng tâm chợt lạnh.

“ Đúng vậy!” Lữ Tử Thanh thập phần đắc ý.

“ Việc này rất hoang đường , mau thả ta xuống đi!” Lí Liên Nhi càng yếu ớt, thân mình vô lực không còn sức.

“ Không cần! Dù sao ngươi cũng nghĩ sẽ rời đi, kia vì sao không theo ta?” cánh tay Lữ Tử Thanh tiếp cận nàng, chặt chẽ ôm Lí Liên Nhi, ở trên gương mặt tái nhợt của nàng hôn một cái.

Không được! Nàng phải về nhà……

Một đôi mắt trong suốt bốc lửa , Lí Liên Nhi sinh khí!

“ Nguyệt nhi, ngươi thực sự lấy lại được tinh thần rồi…… Như vậy thật tốt, Liệt Nguyệt của ta chính là nên như vậy!” Lữ Tử Thanh ngửa đầu cười, không chút ngại trước sự tức giận trong mắt nàng.

Lí Liên Nhi đành nhắm mắt lại, “ Tên của ta vốn là Lí Liên Nhi, đừng gọi ta là Nguyệt nhi nữa.”

“ Thật sao? Gọi là gì đều được cà, ngươi đều là của ta.” Lữ Tử Thanh cười lớn. Hiện tại nàng tâm tình rất tốt!

Lí Liên Nhi thở dài, không biết nàng phải làm như thế nào cho phải, “Hiện tại chúng ta đi hướng nào?” xem ra việc về nhà phải tạm hoãn.

“Hướng bắc đi.” Lữ Tử Thanh đem tính toán trong lòng nói ra, ” Cách hắn càng xa càng tốt.”

Cách hắn càng xa càng tốt…… Cách hắn càng xa càng tốt……

Thân ảnh Hướng Hách Nhật xuất hiện trong ánh mắt, Lí Liên Nhi tâm đau xót, suy nghĩ mờ mịt, bánh xe không ngừng chuyển động , nàng mới ý thức được chính mình là thật sự rời hắnđi , càng ngày càng xa ……

Kia hắn sẽ làm cái gì bây giờ? Hắn biết Lữ Tử Thanh bắt đi nàng sao? Việc này nếu làm cho hắn biết được, nói vậy đả kích sẽ lớn hơn nữa.

Nàng chạy liền nhanh chóng nhắm mắt lại, không cho nước mắt rơi xuống.

A!Nàng cư nhiên còn lo lắng cho hắn? Hiện tại nàng nên lo lắng là phải thoát ra bằng cách nào mới đúng!

Lời nói Lữ Tử Thanh cũng nghe không đi…… Lí Liên Nhi tâm tình vô cùng buồn phiền, nằm một chỗ trong xe, đơn giản giả bộ ngủ trốn tránh ánh mắt cháy bỏng của Lữ Tử Thanh.

“ Đường còn rất dài, mau ngủ đi! Liên Nhi của ta……” Lữ Tử Thanh vẫn nhìn Lí Liên Nhi, thấy nàng mệt mỏi, vì thế cởi ngoại sam đắp trên người nàng.

Lữ Tử Thanh dù sao cũng là nữ tử, hao hết thể lực cũng mệt mỏi, không bao lâu cũng đi ngủ theo.

Thẳng đến hơi thở nàng ổn định, một cặp mắt khác lại lặng lẽ mở ra.

Xác định Lữ Tử Thanh ngủ say, Lí Liên Nhi lặng lẽ ngồi dậy, nàng ngừng thở, toàn thân buộc chặt, hai tay run rẩy không ngừng, cẩn thận lướt qua thân thể Lữ Tử Thanh, ý đồ lấy lại tay nải của nàng, lại không thuận lợi.

Đúng lúc này, Lữ Tử Thanh đột nhiên xoay người.

Lí Liên Nhi tim đập thiếu chút nữa đình chỉ, tay giơ ra ở giữa không trung không dám động –

Cho đến khi Lữ Tử Thanh hít thở như cũ, nàng mới cố lấy dũng khí phút chốc giựt lấy, cầm lại tay nải chính mình.

Hiện tại nên làm cái gì bây giờ? Nàng nói nhỏ, trong lòng bàn tay trở nên lạnh. Nàng nếu là xuống xe, không cần bao lâu sẽ bị bắt trở về…… Kia chỉ có làm cho Lữ Tử Thanh xuống xe ! Nhưng là phải như thế nào ở không kinh động nàng là điều kiện tiên quyết, đem nàng thả xuống xe ngựa?

“ Ưmm…..” thật là khó chịu, đầu nàng lại muốn hôn mê.

Choáng váng đầu? Đúng rồi, Lữ Tử Thanh lúc sau hôn nàng, khẳng định còn hạ mê dược, nếu không nàng không có loại phản ứng này.

Tay nải của Lữ Tử Thanh ở…… Chỗ!

Lữ Tử Thanh đem tay nải của Lí Liên Nhi ở bên cạnh mình, chút không có phòng bị tay nải của chính mình, vì thế Lí Liên Nhi thực nhẹ nhàng cầm lại, tìm kiếm một lát quả nhiên phát hiện một gói bột phấn vô sắc.

Nàng dùng nước trong đổ vào khăn tay, bàn tay run run nhanh chóng che lên miệng mũi Lữ Tử Thanh.

“ Ngô…..” mê hương nhập mũi, Lữ Tử Thanh đột nhiên trừng lớn mắt, tất cả đều là không dám tin, thân thủ đang muốn giãy dụa liền ngất đi.

Lí Liên Nhi kích động bỏ lại khăn tay, “Thực xin lỗi……”

Hô…… Hô…… Nàng há mồm thở dốc, hao hết thể lực, phía sau lưng liền có cảm giác lạnh lẽo.

Xác định Lữ Tử Thanh sẽ không tỉnh lại, nàng thở sâu giấu đi cảm xúc khẩn trương, giương lên giọng kêu: ” Thật có lỗi, xa phu phía trước xin dừng xe.”

“Uồng ” một tiếng, anh nông dân giữ chặt dây cương khống chế ngựa, tốc độ xe dần dần dừng lại.

Lí Liên Nhi xốc màng treo lên nói: “Phiền ngươi đưa ta đến thành trấn gần đây nhất”

Đến thành trấn, Lí Liên Nhi đưa cho người nông dân một van tiền, phái hắn rời đi, tìm một khách điếm địa phương kêu tiểu nhị đem Lữ Tử Thanh an trí ở phòng trọ, liền một mình một người ra đi.

Tuy rằng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nàng vẫn trở về theo kế hoạch ban đầu……

———

Liên tục mấy đêm mất ngủ, Hướng Hách Nhật nhớ lại cái ngày mưa mà Lí Liên Nhi lưu lại , ôm thân thể mềm mại quen thuộc, không bao lâu liền nặng nề ngủ, một đêm cho đến sáng, hoàng hôn đã chuyển, liền ngay cả Lí Liên Nhi rời đi khi cũng không chịu quấy nhiễu hắn.

Thời điểm nàng đi không có làm cho bất kì kẻ nào biết, Cao bá lại nghĩ đến nàng chiếu cố Hướng gia một buổi tối mệt muốn chết rồi, vì thế phân phó hạ nhân không được quấy rầy, để cho bọn họ nghỉ ngơi đầy đủ.

Không nghĩ tới Phẩm nhi nha đầu kia chạy tới nơi này, vừa khóc lại bảo, không đầu không đuôi .

“ ô ô…… Ô……” Phẩm nhi thở gấp hổn hển vừa hít thở lấy lại không khí, lại còn khóc, nhất thời không thể nói rõ nói, nên thành ra Cao bá không hiểu ra sao.

“ Ta nói Phẩm nhi nha đầu a, ngươi chạy gấp như vậy, là tới đây để khóc ?” Cao bá kiên nhẫn hỏi.

“ Ta…… Không phải…… Là tiểu thư……” nàng ở Hướng phủ khóc một hồi, hai tròng mắt hồng như mắt thỏ.

“Lí cô nương? Nàng làm sao vậy?” Lí cô nương không phải ở trong phòng Gia sao?

“ ô…… Tiểu thư nàng…… Tiểu thư nàng không thấy !” thở hổn hển, Phẩm nhi rốt cục nói ra trọng điểm.

“ A, Lí cô nương hôm qua người ở trong phòng Gia qua đêm, khả năng đã quên thông báo ngươi một tiếng.” hắn còn tưởng rằng là cái gì đại sự, nguyên lai là hiểu lầm một hồi.

“ Không phải…… Là thật !” Phẩm nhi gấp đến độ giơ chân, lại không biết giải thích như thế nào.

“ Ngươi nha đầu kia nói như thế nào ngươi cũng chịu không nghe?” thấy nàng vừa muốn khóc, Cao bá bất đắc dĩ lắc đầu. Nếu nói không nghe, không bằng khiến cho nàng đi tận mắt xem, cũng nên đánh thức chủ gia cùng Lí cô nương .

“ Được, được, ta mang ngươi đi tìm Lí cô nương là được.” Cao bá dẫn Phẩm nhi đang khóc thút thít đi vào phòng chủ gia, muốn nàng im lặng không được khóc, nhưng nàng căn bản không dừng được.

Cao bá còn chưa gõ cửa, Hướng Hách Nhật liền tỉnh.

Mệt mỏi mở mắt, hai con ngươi biểu lộ thỏa mãn, xoay người đang muốn ôm lấy người bên cạnh, lại không thấy, ngón tay thon dài lướt qua đệm chăn nàng từng nằm, lại sớm không có nhiệt độ cơ thể của nàng.

Nàng khi nào rời đi ?

Môi nín lại, trong lòng có chút không vui.

“ Bên ngoài sao lại ồn ào như thế?” Hướng Hách Nhật trầm giọng hỏi.

“ Là như vậy, Phẩm nhi nha đầu kia có việc tìm Lí cô nương.” Cao bá đứng ở cửa giải thích.

Hướng Hách Nhật thay bộ áo bào, đi ra, “Nàng không ở nơi này.”

Cao bá kinh ngạc nhìn Hướng Hách Nhật, vừa ngắm Phẩm nhi liếc mắt một cái, “Cái gì?”

“ Nàng hẳn là trở về Phong Nguyệt các, ngươi như thế nào tới nơi này tìm người?” Dung nhan kia vẫn vẽ hào sảng dù tinh thần suy sút, lại vẫn như cũ không mất bản chất thần thái tuấn nhã.

Phẩm nhi gặp chủ gia sắc mặt không tốt, nhất thời không dám mở miệng.

“ Phẩm nhi không thấy Lí cô nương, cho nên mới tới chỗ này tìm người, ta nghĩ muốn xác nhận hiểu lầm, có lẽ Lí cô nương hiện tại đang ở trên đường trở về.” Cao bá đoán như thế.

“ Không…… Không phải…… Tiểu thư nàng……” Phẩm nhi vừa muốn khóc.

“ Đủ rồi, không được khóc!” Hướng Hách Nhật vẻ mặt phức tạp, thành công dọa Phẩm nhi nín khóc.

Nhớ tới lời nói hôm qua của Lí Liên Nhi, cảm xúc bất an nảy lên trong lòng Hướng Hách Nhật, một bước tiến lên, cánh tay mạnh mẽ đột nhiên bắt lấy Phẩm nhi, giương giọng chất vấn nói: “Rốt cuộc sao lại thế này?”

“Không tìm thấy tiểu thư !” Phẩm nhi không ngừng lặp lại câu này, làm cho người ta không thể hiểu rõ.

Nhìn đến chủ gia giận tái mặt, Cao bá vội vàng đẩy đẩy Phẩm nhi, “ Ngươi nói mau rõ ràng nha, thật sự là gấp chết người, là ai phát hiện không thấy Lí cô nương ?”

“ Là Đường nương nói …… Nàng thấy tiểu thư bị bắt đi.”

“Bị bắt đi?” Hướng Hách Nhật tăng thêm giọng điệu, hai dường lông mày gắt gao nhíu lại, “Suốt cuộc đời nàng cùng người ta không thù không oán, ai lại bắt nàng đi ?”

Ở trong phạm vi thế lực của hắn, ai dám động nàng?

Hắn toàn thân đột nhiên lạnh, ngón tay run nhè nhẹ, lần đầu tiên cảm thấy sợ hãi như thế.

“ Là…… Là……” Phẩm nhi ngập ngừng không dám nói.

Nhưng Hướng Hách Nhật trừng mắt, nàng thế nào còn dám có điều giấu diếm? Nếu không phải có Hướng Hách Nhật nắm cánh tay của nàng, nàng đã sớm ngã trên mặt đất .

“ là Lữ cô nương! Đường nương nói nàng sáng nay nhìn thấy Lữ cô nương khiêng tiểu thư đi ra Phong Nguyệt các, bên ngoài còn giống như có xe ngựa tiếp ứng.”

Hướng Hách Nhật mặt như toát ra một tầng sương lạnh, chỉ có ánh mắt toát ra sơ hở.

“ Là Tử Thanh?” Lữ Lử Thanh cư nhiên làm như vậy?

Từ giờ trở đi, ta sẽ đem Nguyệt nhi đoạt lấy đến bên ta……

Đây là ngày đó Lữ Lử Thanh nói qua trong lời nói, hắn vĩnh viễn quên không được cảm xúc của Lữ Tử Thanh, nguyên lai nàng sớm có âm mưu từ trước!

“ Không –“ hắn rồi đột nhiên phát ra dài rống. Lữ Tử Thanh như thế nào có thể mang nàng đi? Như thế nào có thể?!

Phẩm nhi thật sự ngã trên mặt đất, chỉ còn Cao bá cố giữ vững trấn định.

Hướng Hách Nhật phất tay rống to, “Lập tức đi thông báo cho mọi cửa hàng thay ta tìm kiếm tất cả các nơi, mặc kệ dùng phương pháp gì. Toàn lực phải tìm ra nàng, nếu người cần tìm không trở lại…… Nếu người cần tìm không trở lại……” hắn không thể tưởng tượng nổi.

Hôm qua nàng mới ở trong lòng hắn ôm ấp, nụ cười yếu ớt của nàng trên khuôn mặt không cần son phấn tạo nên sự tuyệt mỹ, như thế thuần túy, hắn có thể nào không động tâm?

Đều là lỗi của hắn!

Hắn cố chấp, hắn không bỏ được Lữ Tử Thanh, cho nên lựa chọn xem nhẹ chờ đợi của nàng, nghĩ đến nàng vĩnh viễn sẽ ở đây, ỷ vào nàng si ngốc không muốn xa rời, lòng tham có được toàn bộ của nàng, chính mình lại sợ hãi nên không dám chấp nhận.

Mặt vùi vào bàn tay còn lưu lại hơi ấm của nàng, rốt cục hối hận có ích gì?

Nguyên lai đau lòng đến cực điểm, sẽ làm người quên rơi lệ……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.