Tình Nhân Tuổi 18

Quyển 1 - Chương 33: Ra giá




edit Mag

Càng không thể chiếm được, lại càng muốn lấy được, con người đều có bệnh chung này.

Thang Duy Thạc lấy chi phiếu ra, tuyệt bút vung lên viết xuống một chuỗi con số, sau đó quơ quơ trước mắt Hạ Vũ Tình. “Một trăm vạn, cô ngẫm lại xem, lúc trước cô cùng tôi một năm cũng chỉ có sáu mươi vạn, bây giờ tôi ra một trăm vạn chỉ cần một lần của cô, không phải rất rõ ràng sao?”

Tự tôn của Hạ Vũ Tình bị hắn dẫm đi dẫm lại, điều này khiến cô khó chịu không thể ngẩng đầu lên. Cô chỉ cúi đầu, không ngừng lắc. “Không, anh đi đi, anh đừng nhục nhã tôi!”

Hắn bật cười hai tiếng, tay ôm cô lại, tay bá đạo nâng eo mảnh khảnh của cô lên, dùng sức ép vào thân thể mạnh mẽ của mình. Dán miệng bên tai cô, thở ra nhiệt khí nói: “Hạ Vũ Tình, tôi không nhục nhã cô, tôi chỉ muốn có được cô! Chỉ một lần thôi, tôi sẽ không nói cho chồng cô!” Câu nói tiếp theo, hắn nói đến nghiến răng nghiến lợi.

Chỉ cần nghĩ đến cô giữ mình vì chồng cô, hắn liền giận dữ, không thể không có được cô.

“Thang Duy Thạc anh có tiền thì cho người khác, tôi không cần. Tiền nhẫn kia, tôi nhất định sẽ nghĩ biện pháp trả lại cho anh, mời ngươi buông ra!” Vũ Tình dùng sức kéo hắn.

Sức của cô đối với hắn mà nói, càng như là mát xa. “Chỉ một lần cô cũng không chịu thiệt, dù sao chúng ta trước kia không biết đã làm bao nhiêu lần rồi, thêm một lần cũng chẳng là gì cả! Nhưng cái cô cần phải coi trọng, đây là một trăm vạn đấy!”

“Thang Duy Thạc, một trăm ngàn tôi cũng không cần, một trăm vạn này không biết không cảm thấy quá ít sao?” Thấy không thể thoát khỏi bàn tay hắn, Vũ Tình bắt đầu giễu cợt hắn, chọc giận hắn.

Khóe miệng hắn xả ra một nụ cười châm chọc, thì ra là hắn ra giá thấp. Hừ, quả nhiên là đàn bà hám giàu, nhưng không sao cả, tiền hắn tuyệt đối không thiếu. “Cô ra giá đi, cô cho rằng mình trị giá bao nhiêu tiền?”

“Năm trăm ngàn, anh có thể cho tôi không?” Cô mỉm cười, mở to mắt đẹp khiêu khích nhìn hắn.

“Tôi thấy cô thích tiền đến điên rồi, cô cảm thấy giá trị của cô là giá này à?” Năm trăm ngàn? Vâỵ mà cô ta cũng có thể nói ra.

“Không phải anh muốn mua sao? Vừa rồi nói đến thống khoái, tôi ra giá, anh lại luyến tiếc. Ha ha!” Cô châm chọc cười nói.

Loại cười nhạo này khiến trên mặt hắn nhất thời không còn ánh sáng, năm trăm ngàn đương nhiên không phải số nhỏ, khiến ai đó xuất ra mà không đau lòng? Nhưng vì thể diện, hắn vẫn lấy chi phiếu ra lần nữa. Đáng chết, hắn không thể để người phụ nữ này xem thường.

Đang lúc hắn viết chi phiếu, Vũ Tình lại rút gậy bóng chày ra, ném vào hắn……

Hắn viết chi phiếu, hoàn toàn không chú ý tới động tác của cô. Khi cây gậy đánh đến lưng hắn thật mạnh, hắn mới biết được mình bị tấn công tập kích. “Cô điên à, mụ đàn bà chết tiệt!”

Vũ Tình không chút khách khí dùng lực đánh lên người hắn. “Thang Duy Thạc con chó chỉ biết động dục này, cút cho ra ngoài cho tôi, cút đi!”

Động tác trong tay cô giống như không chịu khống chế, đánh hắn nhiều lần. Nhưng không biết là cố ý hay vô tình, cô lại không đánh vào đầu của hắn, chỉ đánh lên cánh tay hoặc lưng hắn.

Cho dù hưng phấn hơn nữa, bị cô đánh như vậy cũng nói hết vị. “Được lắm, tôi đi!”

Nghe hắn nói như vậy, cuối cùng cô cũng thở hổn hển dừng tay lại. Nhưng không buông gậy bóng chày, gắt gao nắm trong tay. “Anh đi mau, một trăm vạn kia tôi sẽ nghĩ cách trả lại cho anh, mời anh đừng quấy rầy tôi!”

Thang Duy Thạc nhịn tức giận xuống trợn mắt nhìn cô, rất lâu sau tràn ngập vị dấm chua hỏi: “Cô thật sự yêu chồng, yêu chồng đến thế ư”

Vũ Tình nhếch mày, mặt mang ý cười gật đầu. “Đúng vậy, tôi yêu anh ấy, rất yêu rất yêu!”

Không biết vì sao, lòng hắn giống như bị hung hăng đâm vào, khiến hắn rất khó chịu. “Được, tôi đây chúc cô hạnh phúc, hy vọng chồng cô cũng sẽ yêu cô như thế!”

Nói xong, hắn cũng không quay đầu lại rời khỏi cửa hàng……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.